"Cô tự nhiên vui quá chảy cả nước mắt này! Cô hư quá nhỉ?" – Tâm Lam nói tay chùi nước mắt rồi nhìn bánh bao nhỏ trong lòng mình đang nhìn cô chầm chầm. "Bánh bao nhỏ tiểu Uy, con biết mẹ Khả Như ở đâu không?" - Tâm Lam âu yếm đứa trẻ trong lòng mình, bao nhiêu đêm cô ao ước được ôm con trong lòng nay đã thành hiện thực khiến cô hy vọng thời gian có thể ngừng trôi ngay khoảnh khắc này. Khả Uy đưa đôi mắt to tròn long lanh ngây thơ lắc đầu. "Mẹ Khả Như đang ở trên trời đó! Rất cao nhé, rất xa nữa! Nhưng mẹ Khả Như ngày ngày vẫn theo dõi Tiểu Uy xem con ăn có ngoan không? Ngủ có ngoan không? Học hành có chăm chỉ không! Có vâng lên ba Hiểu Thần không!" – Tâm lam dừng lại ngước nhìn thấy ánh mắt Hiểu Thần đang ngạc nhiên nhìn cô dò xét lại cúi đầu nói tiếp – "Bánh bao nhỏ Tiểu Uy không được buồn khi mẹ Khả Như không bên cạnh vì mẹ có một sứ mạng khác bắt buộc phải rời xa con!" "Mẹ Khả như có sứ mệnh gì phải ở nơi xa như vậy ạ?" - Tiểu Uy chăm chú nghe cô nói, rồi làm ra vẻ như âm trầm của Tống Hiểu Thần nói. "Mẹ Khả Nhân bận làm thiên sứ nên không thể ở bên bánh bao nhỏ Tiểu Uy, thiên sứ thì phải ở trên trời! Nhưng Tiểu Uy yên tâm mẹ Khả Như luôn dõi theo bảo vệ con đó!" - Tâm Lam nựng nựng hai má phúng phính của Tiểu Uy nói. "Mai con sẽ nói với bạn Mạch Đình mẹ Khả Như làm thiên sứ nên mới không bên cạnh tiểu Uy được!" – Tiểu Uy hùng hồn nói, ánh mắt cậu ánh lên tia sáng hấp háy. Đôi má hồng hồng trông cực kì đáng yêu. Nhìn kĩ ngoại trừ đôi mắt và làn da của Triệu Khả Như thì Tiểu uy lại mang dáng dấp rất giống Tống Hiểu Thần, cái người đang trầm mặc ngồi đối diện nhìn cô dò xét. "Lan tẩu mang Tiểu Uy đi thay đồ rồi nghỉ ngơi đi, sáng giờ hoạt động nhiều chắc mệt lắm rồi!" - Tống Hiểu Thần lên tiếng Lan Tẩu nhanh chóng đến Tiểu UY tuột xuống khỏi người Tâm Lam nhìn cô nói. "Cô ơi! Con đi tắm đây!" - Nói đoạn Tiểu Uy vẫy tay rồi quay người loát thoát đi lên cầu thang. "Không ngờ đứa bé này lại thích Sở tiểu thư như vậy! Thật hiếm thấy! Chả bù con đó Lãnh Y Nặc đã gần 1 năm rồi vẫn không thân thiết được với thằng bé" – Tống phu nhân nói, Y Nặc cúi đầu,ánh mắt nhìn Tâm Lam có phần khó chịu. "Sở tiểu thư cảm ơn cô, nếu không còn gì nữa tôi xin thất lễ!" – Tống Hiểu Thần đứng dậy nói. "Còn! Tôi muốn xin anh một công việc!" – Tâm Lam nhanh chóng nói, ở nhà cô đã nghĩ đến việc này, nếu làm việc gần bên Hiểu Thần chắc chắn sẽ có cơ hội tiếp xúc với anh và bánh bao nhỏ Tiểu Uy. "Công việc?" – Hiểu Thần nhíu mày nhìn Tâm Lam trong lòng anh vô cùng không vui. Tống gia đã lo lắng đến ngày cô bình phục đến cả cái ăn cái mặc của Sở gia Tống gia cũng chu cấp đầy đủ 5 năm năm qua cô còn tham lam đến vậy! "Đúng tôi muốn xin vào khâu thiết kế của Teresa! Tôi có khả năng thiết kế rất tốt! Tôi có thể làm thử việc một tháng nếu như không được việc, không giật được sự sống lại của Teresa anh có quyền đuổi tôi! Tôi biết nó là giọt máu tinh thần của cô Triệu nên tôi hy vọng anh cho tôi một cơ hội!" – Tâm Lam vừa nhìn thẳng vào mắt Tống Hiểu Thần.  Trong mắt Tống Hiểu Thần thoáng chút xao lãng, ánh mắt tự tin của Sở Tâm Lam làm anh nhớ đến ánh mắt tự tin đầy hoài bão của Triệu Khả như ngày trước khi muốn mở lời muốn mở thương hiệu thời trang riêng Teresa này. Nhận được sự dao động dù nhỏ trong mắt Tống Hiểu Thần, Tâm Lam mỉm cười cô biết chắc phần thắng đã nằm trong tay mình. Nếu có cuộc thi xem ai hiểu Tống Hiểu Thần nhất thì cô không ngần ngại tự tin mình đứng đầu. "Được! Ngày kia tôi có ở công ty cô mang bản vẽ đến tôi xem qua!" - Tống Hiểu Thần nói, nhàn nhạt quay người đi lên lầu. "Hiểu Thần, em không đi xe đến anh có thể đưa em về có được không?" – Lãnh Y Nặc nhanh bước đến chen trước mặt Sở Tâm Lam, nghe cô nói Tâm Lam cũng quay lại nhìn biểu cảm của Tống Hiểu Thần. Cô biết trong những năm qua anh vẫn lẻ bóng nhưng vì sao cô gái Lãnh Y Nặc này lại dễ dàng ngang nhiên tiếp cận anh như vậy! "Em bảo A Minh lấy xe đưa em về, tôi có việc bận!" – Tống Hiểu Thần nhìn gương mặt xinh như hoa mùa xuân đang nở nụ cười nũng nịu nhìn anh, nhàn nhạt trả lời rồi không đợi gì thêm tiếp bước đi lên lầu. "Dì 2" – Lãnh Y Nặc quay lại nhìn Tống phu nhân, giọng nói có phần ủy khuất vô cùng. "Chắc ban nãy tiểu Uy làm nó buồn nên vậy! Thôi con về nhà đi khi khác lại sang!" – Tống phu nhân ôn nhu nói. Tuy bà không hiểu con trai của mình cho lắm nhưng giới hạn nào nên dừng lại thì bà hiểu rõ. "Chào Tống phu nhân, chào Lãnh tiểu thư!" – Sở Tâm Lam nhanh chóng cúi người rồi quay lưng đi ra bên ngoài.