Trầm Nguyệt chậm rãi di chuyển đến giường rồi nằm xuống, mặc dù hắn nghị lực kiên cường, nhưng hiện tại phải nghỉ ngơi thật nhiều, hắn hiểu ra rằng đến lúc nào thì nên làm chuyện gì. Triệu Kiến Lung đang định rời đi thì nhìn thấy Triệu Trường Sơn đang từ bên ngoài bước vào. “Lung Nhi, con ở đây thì hay quá, Ta cũng đang định hỏi rõ chân tướng về vị huynh đài này.” Những sự phòng bị lúc nãy bị bỏ lại, Triệu Kiến Lung ý thức được rằng phải che giấu không để sự việc bị bại lộ. Nàng cùng Triệu Trường Sơn đi đến bên giường, vén tấm rèm lên, lo lắng nhìn Trầm Nguyệt đang nhắm nghiền mắt ngủ say. Chưa đợi Triệu Trường Sơn mở miệng nàng liền nhanh miệng nói: “Cha, xem ra vị tráng sĩ này đã nghỉ ngơi rồi, chi bằng chúng ta đợi khi huynh ấy tỉnh dậy rồi Người lại đến?” Triệu Trường Sơn chuẩn bị đi ra ngoài, định cách ngày sau lại đến, ai ngờ rằng chuyện xấu vẫn cứ là chuyện xấu, chỉ nghe thấy âm thanh lãnh đạm của Trầm Nguyệt: “Các hạ có bất cứ nghi ngờ gì cứ nói, kẻ hèn này biết được điều gì sẽ nói ra.” “Như vậy thì tốt.” Triệu Trường Sơn gật đầu, nếu như trên cao nhìn xuống nói chuyện với một người bệnh lại giống như đang thẩm vấn, vì vậy ông ta bèn đến một nơi cách đó không xa ngồi xuống, hồi tưởng lại lúc trước hỏi:” Năm đó lúc Triệu mỗ cùng con gái trên đường đi tìm Long đạo thì bị kẻ thù truy giết, may mà có vị tráng sĩ có roi Nhiễu Long cứu giúp, nên mới tránh được kiếp nạn, vị tráng sĩ này Triệu mỗ đi tìm đã lâu nhưng vẫn không có tin tức gì. Roi Nhiễu Long là đồ vật của Giáo chủ Ngũ Độc giáo Thạch Trung Thiên, năm đó người cứu cha con ta đã che mặt, lại không để lại danh tính, làm ta không có chút tin tức gì. Hôm nay roi Nhiễu Long lại ở trong của tráng sĩ, ta thấy tráng sĩ tướng mạo trẻ trung, chưa chắc là người đã cứu ta năm đó. Vậy nội tình bên trong, không biết tráng sĩ có rõ hay không?” Triệu Trường Sơn vẫn chưa nói hết câu, Triệu Kiến Lung không biết nghĩ không thông chỗ nào lại dùng tay để bịt miệng hắn lại, còn lắc đầu ra hiệu cho hắn. Trầm Nguyệt không hiểu vì sao nàng không cho hắn nói ra sự thật, nghĩ đến những ngày nay hắn bình an vô sự đều là do nàng đã giấu đi sự thật. Nhưng nàng đâu cần thiết phải làm như vậy, trong lòng hắn nổi lên sự hi vọng muốn biết ý đồ của nàng, nên hắn cứ để mặc nàng như vậy. “Tráng sĩ?” Triệu Trường Sơn quay đầu nhìn lại, Triệu Kiến Lung nhờ vải rèm che khuất nên đã rút bàn tay về. Triệu Trường Sơn dĩ nhiên sẽ không chú ý đến hành động của con gái, có chút kì lạ đứng lên đi đến bên giường xem xét, xem ra Trầm Nguyệt ngủ rất sâu rồi. Hô hấp yếu ớt. “ Lung Nhi, đây là?” Triệu Kiến Lung không dám nhìn phụ thân, “ Hắn vẫn thường như vậy có lẽ do bị trọng thương quá nặng, nói chuyện cũng có thể hôn mê đi.” “Thì ra là như vậy, Lung Nhi, con chú ý đến động tĩnh của hắn, đợi đến khi hắn tỉnh lại lập tức báo cho cha biết.” “Cha, con biết rồi.” Triệu Kiến Long lúc nhìn thấy bóng dáng của Triệu Trường Sơn khuất sau cửa Nguyệt môn thì mới đóng cửa lại, quay lại bên giường. “Triệu đại tiểu thư, ta nên được xem là kẻ thù, người vì sao phải thay ta che giấu?” Lời nói này đích thực làm khó Triệu Kiến Lung. Lời nói thẳng châm chọc của hắn càng làm nảng khó xử. “ Người tưởng rằng ta không biết người một lòng muốn chết sao, nhưng chính ta là người cứu ngươi về, nếu muốn chết cũng phải để ta điều tra rõ ràng người có tội thì mới được chết. “Chết sớm hay muộn thì có gì khác biệt, ta đã nói cho ngươi chân tướng rồi, ngươi việc gì phải vòng vo như vậy, đến cuối vẫn phải phải là muốn giết ta.” Ngữ khí lạnh lùng của hắn giống như là đang bàn chuyện thời tiết vậy, sinh tử lại chỉ như vở kịch. “Ngươi chỉ là 1 tù nhân, không cần người quản ta làm gì. Ta sẽ không đổ oan cho người tốt, càng sẽ không bỏ cho cho kẻ xấu.” “Thì ra tù nhân cũng có thể sung sướng như vậy, còn được người chăm sóc tận tình, vậy thì ta nguyện ý làm tù nhân cả đời.” Gương mặt nàng giống như bị hỏa khí che lấp, không biết ngại ngùng hay là tức giận nhiều, đối mặt với sự châm chọc của hắn, nàng khó có thể tiếp tục ở trong căn phòng này. Hôm nay Triệu Thanh Chuẩn từ tiêu cục trở về, làm tan đi bực bội của Triệu Kiến Lung. Trước một ngày hai người cứu Trầm Nguyệt, Triệu Thanh Chuẩn liền nhận nhiệm vụ nên vẫn chưa xuất hiện. Triệu Thanh Chuẩn giống như ngày thường, lải nhải những món đồ mà hắn đem về. Nhìn Triệu Kiến Lung có tâm sự triền miên, không còn háo hức như lúc trước truy hỏi huynh trưởng, dù sao nàng vẫn hướng về phía giang hồ. “Lung Nhi, ta sẽ giúp muội xin với cha, lần sau nếu đi ra ngoài khoảng 100 lí* sẽ mang muội theo.” Triệu Thanh Chuẩn một bên cuối đầu lau vỏ kiếm một bên đắc ý nói:” Gần đây tiêu cục rất bận rộn, đến kiếm còn không rút ra khỏi vỏ.” *lí: 1lí khoảng 1855 m “Muội đang muốn nói chuyện này cho cha.” Triệu Kiến Lung cũng hùa theo động tác của huynh trưởng, buồn bực nói theo. “Cha nói nếu lần này không xảy ra sơ suất gì thì sẽ giao phân cục Tường Chi cho huynh quản lí, tìm thời gian ta đưa muội đi xem xem.” “Vậy thì tốt quá rồi.” “À đúng rồi.” Triệu Thanh Chuẩn ngẩng đầu lên,” Người áo đen chúng ta đưa về thân phận đã điều tra rõ ràng chưa?” Triệu Kiến Lung có chút lo lắng, nhất thời không biết nói gì. “Sao vậy? Để huynh đi xem xem.” Dứt lời Triệu Thanh Chuẩn liền đứng dậy đi ra cửa, Triệu Kiến Lung lập tức chạy theo. Triệu Thanh Chuẩn mở cửa phòng mạnh dạn đi vào nhìn quanh trong phòng một lát. Các cửa sổ sáng sủa và sạch sẽ, chén sứ ấm trà rất gọn gàng, và bộ khăn trải giường được sắp xếp gọn gàng, như thể không có ai ở đây. “ Nơi này sao chẳng có người?” Trong phòng thực sự trống rỗng không người, Triệu Kiến Lung vội đi đến hất tung tấm chăn lên, không ai trốn trong đó, trong lòng liền hiện lên 1 đáp án. Nàng đi ra phía bên ngoài của căn phòng gọi Đơn Chính đến,” Sao ngươi không trông chừng người trong phòng chứ?” “Tiểu thư, ngoài 3 bữa cơm ra thì hiệp sĩ không cho nô tì vào phòng.” Đơn Chính cũng phát hiện ra không thấy người trong phòng rất kì lạ. “Hôm qua tráng sĩ còn sai nô tì đem đến 2 cây gậy, không phải là muốn đi dạo xung quanh sao?” Triệu Kiến Lung gấp gáp nói:” Ngươi đừng làm lớn chuyện, đi xung quanh tìm xem.” Nàng đã nghi ngờ Trầm Nguyệt có phải là nhân cơ hội đã chạy trốn rồi không, nhưng lại thở phảo ra nhẹ nhõm. Ba người đã tìm hết mọi ngóc ngách trong phủ rồi, Trầm Nguyệt quả nhiên đã chạy trốn. Đối với chuyện này, Triệu Trường Sơn rất lo lắng, đáp án mà ông mỏi mắt tìm kiếm bấy lâu nay xuất hiện, kết quả trong chốc lát lại trống rỗng. Đối với vị huynh đài lai lịch không rõ này đã cố gắng tiếp đãi, đã tiêu tốn bao nhiêu vị thuốc quý, kết quả người ta không chút cảm kích. Cứ thế vài ngày trôi qua, dưới sự trợ giúp của Triệu Thanh Chuẩn, Triệu Kiến Lung nhận được một nhiệm vụ đi đến thành Tường Chi. Sáng sớm xuất phát, bình an đi đến địa điểm, giao đồ xong thì đã xế chiều rồi. Đồ dạ ở cửa tiệm trong chợ cũng đã thu xếp ổn thỏa rồi, thế là Triệu Kiến Lung được rảnh rỗi rồi. Triệu Thanh Chuẩn cố ý đưa nàng đến một nơi đặc biệt, là một tiệm rượu nhỏ ở nơi xa xôi này, chúc mừng chuyến đi dài đầu tiên ra khỏi tiêu cục. Gọi món đầy bàn, đem rượu lên đủ là hai huynh muội bắt đầu ăn uống no say. Sau khi no say rồi thì Triệu Thanh Chuẩn đi vệ sinh. Triệu Kiến Lung dường như hơi ngà ngà say bèn ngồi ở bàn nghỉ ngơi. Cửa có chút động tĩnh, có 2 người bước vào, người đi trước mặc thường phục tướng mạo không nổi bật lắm, chống gậy bước vào, người đi sau mặc áo choàng tím, biểu cảm có chút bất lực rất nổi bật. Xem ra người đi phía trước hơi thả lỏng cây gậy như muốn ngã nhào xuống, người đằng sau vội vã tiến lên đỡ. Triệu Kiến lung cảm thấy không có gì thú vị thì thu lại ánh mắt, dùng đũa gắp một hạt lạc bỏ vào miệng, lúc này lại nghe được âm thanh quen thuộc, cả người như sét đánh ngang tai. “Không cần.” Triệu Kiến Lung nhìn theo tiếng nói ấy, người đó cũng vô tình nhìn lại nàng, 2 người ngây ngốc nhìn nhau. Mặc dù dung mạo không giống nhau, nhưng ánh mắt phức tạp khó hiểu đó, còn ngữ điệu nói chuyện như vậy, ngoài Trầm Nguyệt ra còn có thể là ai. Triệu Kiến Lung trong lòng chắc chắn người này là Trầm Nguyệt. Đã lâu không gặp nàng, Trầm Nguyệt lại quên đi cách khống chế tình cảm của mình, có lẽ nhất thời hắn cũng không khống chế được. Triệu Kiến Lung phút chốc đứng lên, tâm tình không hiểu vì sao có hơi kích động. Trầm Nguyệt lúc này như 1 pho tượng, ngẩn ngơ ngồi nhìn nàng đến gần. “Là ngươi, sợ tội bỏ trốn.” 2 người cách nhau nửa trượng, đối mặt nhìn nhau, nàng nhẹ giọng nói:” Vất vả tìm kiếm lại không tìm thấy, lại không tốn chút công sức nào gặp người ở đây.” Trầm Nguyệt nhìn đi nơi khác, ngồi chưa vững đã vung gậy đi hướng khác muốn rời đi. Triệu Kiến Lung kiên định nắm lấy cây gậy, rõ ràng biết hắn sức lực yếu ớt mới dùng ánh mắt châm chọc nhìn hắn. Trầm Nguyệt bình thường võ công giỏi giang, lúc này đến một nữ nhân cũng không địch lại, giống như thịt ở trên thớt, tùy nàng chém giết. Người đứng phía sau cứ mãi nhìn hai người muốn ra tay giúp, nhưng tính cách của Trầm Nguyệt không muốn cầu xin người khác, vì vậy hắn không thể không ra tay ngăn cản Triệu Kiến Lung. Hắn rút cây roi đen bên hông ra, cuộn lên tay của Triệu Kiến Lung, phút chốc làm Triệu Kiến Lung rút tay về. Triệu Kiến Lung kinh ngạc một lúc liền định thoát ra, nhưng lại phát hiện roi da như có lực hút, càng vùng vẫy lại càng bị quấn chặt hơn. Một tay kia của nàng lập tức vung lên, không khí trong chốc lát lại giống như thế cục của một trận đấu. Nam nhân nhẹ nhàng tránh ra, công phu hiển nhiên hơn nàng, hắn chất vất: “Ngươi là ai, tại sao lại muốn gây rối giảo chủ của ta?” Không phải sát thủ của Hồng Hồ Môn sao, sao lại trở thành Giáo chủ, lẽ nào cô nhận nhầm người. Trong lòng có chút không chắc chắn, trong lúc giao đấu, hô hấp không đều hỏi: “Các người thuộc giáo phái nào?” “Thứ lỗi cho ta không thể nói.” Không chỉ vài chiêu, nói được 2 câu thì 2 tay của Triệu Kiến Lung bị cột chặt phía sau, không thể hành động nữa. Chưa đợi cô kêu lên thả ra thì có người còn hét nhanh hét lớn hơn nàng. “Thả nàng ấy ra!” Thuộc hạ nắm lấy 2 cánh tay nàng, loại tiếp xúc này rất chướng mắt, Trầm Nguyệt sao có thể chịu nổi chứ. “Vâng thưa Giáo chủ.” Nam nhân cứ thế mở trói cho nàng. Triệu Kiến Lung xong xoa vai, miệng nói:” Ta biết ngươi là…” chưa kịp nói xong thì miệng đã bị bịt lại. Hắn căng thẳng như vậy, vậy hắn đích thực là người mà nàng muốn tìm, vậy có thể nói thân phận thật sự của hắn không thể tiết lộ. Miệng của nàng bị một nam nhân lạ mặt đụng đến, không tức giận mới lạ. Triệu Kiến Lung vừa muốn lại vừa không muốn nắm lấy tay hắn, trở tay bị tóm lấy. Nhưng Trầm Nguyệt không hề phòng bị, thân thể lại bị trọng thương, làm sao có sức phản kháng lại, lại thêm chỉ còn một bàn tay, mất thăng bằng lại bị tóm như vậy, làm hắn cứ thế ngã xuống đất. Phản ứng của Triệu Kiến Lung rất nhanh liền giữ lấy bàn tay hắn khoác lên vai nàng, cây gậy lại thuận thế đột nhiên rơi trên nền đất, lúc này cả trọng lượng cơ thể Trầm Nguyệt đều đổ lên người nàng, sự tiếp xúc gần gũi của 2 người, ánh mắt giao nhau.