Sơ tâm chưa dứt
Chương 23
Triền miên đến khi trời sáng trắng Trầm Nguyệt mới dậy đi chuẩn bị bữa sáng và nước nóng.
Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị thì người con gái trên giường còn quấn trong chăn không chịu dậy. Trầm Nguyệt biết nàng mệt mỏi, hắn thì lại ngược lại hoàn toàn, tinh thần rất sảng khoái, lần này đi qua ôm nàng dậy, đặt nàng bên bồn tắm. “Rất buồn ngủ sao?”
Triệu Kiến Lung không hề ngủ, thời gian nghỉ ngơi của nàng còn ở đó, dù cho mệt buồn ngủ hơn nữa cũng không thể đi vào giấc ngủ được. Nàng không mở mắt ra, buồn bực gật đầu. Lúc này nàng giống như điên khùng cùng hắn giao hoan triền miên như vậy, giống như không có được sẽ chết vậy, bây giờ tỉnh táo mới biết hối hận, cảm giác bản thân đã bị rút hết sức lực.
Nước nóng làm cho toàn thân thoải mái hơn nhiều, nàng cầm lấy khăn che đi thân thể trần truồng, lười biếng ngồi bên chậu nước ngủ gật. Trầm Nguyệt đang ở bên giường thu dọn khăn trải giường, trải một cái khăn trải giường mới lên.
Đợi giường làm xong rồi Trầm Nguyệt vội vàng cởi hết đồ ra sau đó nhảy vào trong nước cùng tắm với nàng. Phát hiện ra thân thể hắn cùng đi vào thùng nước nàng hoảng loạn mở mắt ra, nhìn thấy dương vật nhỏ mềm của hắn. Màu sắc hơi nhạt, xem ra là dáng vẻ tự nhiên thường ngày, mặc dù không quá lớn nhưng không hề có cảm giác xâm lược “thịnh khí đội trời” như lúc trước.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành và đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng làm sao có thể quen với việc có thềm một người tắm cùng, hai tay ôm lấy cánh tay, muốn lùi về sau nhưng không được. “A Nguyệt, chàng xấu quá đi, lại đến ức hiếp ta.”
“Ta đảm bảo sẽ không làm.” Trầm Nguyệt đến gần, nhẹ nhàng nâng mông nàng ôm lên đùi mình.
Triệu Kiến Lung vừa ngồi xuống liền cảm giác được cây gậy to lớn đang đi vào hai chân nàng, lại còn đang căng lên. “A.. Không muốn nữa…” Nàng không kiễn nhẫn được nữa muốn tránh đi, Trầm Nguyệt nào nỡ để như vậy, dỗ dành bên tai nàng: “Lung Lung ngoan, ta không động đến nàng. Ta chỉ là muốn tắm cho nàng.”
“Ta cũng không phải là con nít, ta có thể tự làm được.” Triệu Kiến Lung vẫn là con người không hiểu được cảm xúc, nàng rất tự nhiên nói.
Trầm Nguyệt dùng đòn sát thủ nói: “Ngày mai ta phải đi rồi, bây giờ chỉ muốn ở cùng nàng, một khắc cũng không muốn ròi xa nàng.”
Quả nhiên Triệu Kiến Lung rất ngoan ngoãn không vùng vẫy nữa, trong lòng chua xót, lập tức quay người lại ôm eo hắn. Chính là sự ôn thuận hiếm thấy rồi, mới tốt đẹp được vài ngày hắn lại phải rời đi, hơn nữa còn chưa biết ngày quay về. Nàng đều treo thân cho hắn rồi, có thể sợ hắn sẽ nuốt lời, cũng nghĩ đến nếu hắn không quay về vậy thì nàng giữ lại chút kí ức cũng đủ lắm rồi. Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành và đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sự ôn tình của nàng, từng nhất cử nhất động của nàng sâu sắc có hòi hợt có, đó là sự dè dặt của nữ nhân, cũng có tình cảm khó làm chủ được, hắn còn không hiểu được thì chính là đồ ngốc rồi. Hắn sẽ không đi nghi ngờ nàng, trong lòng có nàng cũng yên lòng. “Không chỉ hiện tại, sau nãy cũng sẽ như vậy. Cho dù là tắm gội hay đi ngủ ta đều ở bên, ngày đêm không rời.”
Nghĩ đến cảnh tượng mà hắn nói, Triệu Kiến Lung vừa mong chờ vừa cảm thấy ngọt ngào, thẹn thùng trả lời. “Được.”
Nhìn thấy những vết thương khó che giấu trên thân thể hắn nàng lại đau lòng. Nàng có chút không yên tâm ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy mặt hắn, “Chàng nhất định sẽ bình an quay về đúng không?” Nàng sẽ nhất hắn đi mạo hiểm, không phải không quay về, là không về được.
Hắn cười nói: “Ta nhất định sẽ quay về thành thân cùng nàng, cùng nàng sinh những đứa con, cũng sẽ bình an đưa cha và huynh của nàng quay về, người một nhà chúng ta cùng nhau đoàn tụ.”
Người một nhà….. Thì ra đây chính là vị trí của nàng trong lòng hắn.
“Ta đợi chàng.” Triệu Kiến Lung thâm tình nhìn hắn, chậm rãi nhẹ nhàng hôn hắn, trong lòng ấm áp. Thì ra cảm giác thích một người không hoàn toàn là khổ, vì chút ngọt ngào này nàng cam nguyện đợi hắn rất lâu rất lâu, có lẽ lâu đến một đời.
Trầm Nguyệt đưa mắt nhìn, một tay ôm chặt lấy nàng, một tay phủ lên tóc nàng, hồi đáp sự nhiệt tình vạn phần của nàng.
Một cái hôn kết thúc, hắn hôn lên trán nàng, cố chấp hỏi: “Đợi bao lâu?”
“Có thể….” Nàng nói ra lời nói từ đáy lòng: “Cả đời.”
Nụ cười của Trầm Nguyệt rộng đến mang tai, đến ánh mắt cũng phát sáng lên, gióng như mực đen được vẽ lên giấy, khoảnh khắc rời khỏi thủy mục tinh hoa.
Nhìn hắn chính là phong hoa tuyết nguyệt.
Đây là nụ cười vui vẻ nhất mà kiếp trước và kiếp này hắn có được.
“Cả đời ngắn ngủi quá.” Trầm Nguyệt không có quên bản thân đã hồi sinh, hắn tin rằng có sự luân hồi, nếu như mỗi kiếp đều là nàng thì tốt biết bao.
“Kiếp sau, mỗi kiếp đều bên nhau.”
Triệu Kiến Lung cười tươi đến lộ răng ra, xem như đã hồi phục được dáng vè hoạt bát thường ngày. Vốn dĩ nàng nghĩ sau khi Trầm Nguyệt rời đi bản thân sẽ rơi vào những tháng ngày không gượng dậy nổi, sau khi nghĩ thông rồi thì sẽ tốt thôi. Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành và đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trầm Nguyệt năm lấy cánh vai nhỏ gầy của nàng, cúi mắt nhìn xuống nghiêm túc nói: “Lung Lung, nàng chịu khổ rồi. Thân thể nàng càng ngày càng ốm quá rồi, đều trách đám giặc Huyết U Tông, ta nhất định sẽ phanh thây hai tên còn lại.”
Mắt nhìn thấy Trầm Nguyệt đột nhiên trở nên u ám, Triệu Kiến lung vội vàng bịt miệng hắn lại, “Chàng từng nói sẽ không mạo hiểm nữa, chỉ cần hoàn thành xong chuyện ở Tây Bình chàng phải quay về, không cần đi báo thù nữa.” Mặc dù nàng bị kinh sợ trong thời gian khá lâu nhưng cuối cùng lại không có tổn thất gì, Huyết U Tông võ công cao cường, nàng không muốn nhìn thấy thân thể hắn lại thêm những vết thương kinh người như vậy nữa.
“Ừm.” Trầm Nguyệt không trực tiếp đồng ý, hắn biết nếu như hắn không đi tìm hai tên còn lại của Huyết U Tông thì cha và huynh của nàng cũng sẽ không bỏ cuộc, đến lúc đó sẽ có gì xảy ra chỉ sẽ làm nàng thương tâm tuyệt vọng mà thôi.
Hắn muốn đưa nàng rời xa chốn giang hồ, muốn ung dung đi đây đi đó trong thế gian trước hết phải loại bỏ mọi tai họa về sau.
Triệu Kiến Lung không có cảm động nhiều liền bị bàn tay ở giữa chân nàng lôi về hiện thực, nàng vội vàng nắm lấy, “A Nguyệt, không được, thiếp rất mệt.”
“Ta giúp nàng rửa bên trong.”
Nàng làm sao địch lại được sức lực của hắn, vài lần liền không thể cử động, ngoan ngoãn như một con thỏ, thật ra trong lòng muốn khóc không thôi, đây không phải là Trầm Nguyệt mà nàng quen biết. Hắn rõ ràng chỉ là một khúc gỗ, hoặc là một tảng băng ngàn năm, bây giờ lại biến thành một đóm lửa, luôn luôn triền miên không dứt mà thiêu đốt nàng, như vậy làm cho nàng khó chấp nhận được. Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành và đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam nhân ngày thường có nghiêm túc đến đâu, việc giường chiếu cũng sẽ phóng túng, trừ phi hắn không đủ yêu ngươi, chỉ xem người là công cụ thỏa mãn dục vọng, tự nhiên sẽ không phát điên vì ngươi.
Thân thể của hắn còn nóng hơn nước, thân mật dán sau lưng nàng, kẹp hai đùi nàng trên đùi hắn, hai đầu gối hắn dựng lên, như vậy làm cho tâm hoa của nàng lộ ra rõ hơn,nàng cảm giác được không ít nước nóng đang chảy vào huyệt. Bàn tay thô ráp của hắn đưa nước vào huyệt, đang kỳ cọ ở nơi mẫn cảm của nàng.
Triệu Kiến Lung cố gắng nghiến răng không cho âm thanh ngân nga phát ra, Trầm Nguyệt nhìn thấy da thịt từ cổ trở lên của nàng đỏ dần lên, liền biết nàng lại động tình rồi. Hắn đến gần bên tai nàng hạ giọng nói: “Đau không?”
Triệu Kiến Lung lắc đầu, cảm giác không đúng lại gật đầu.
Trầm Nguyệt nói: “Xem ra phải bôi thuốc rồi.”
Triệu Kiến Lung thất sắc lại muốn vùng vẫy, nàng còn tưởng rằng chỉ cần nói đau hắn sẽ bỏ qua cho nàng, không ngờ lại tự đào cho mình một cái hố khác. “Không cần đâu, không đau lắm.”
“Đau một chút cũng không được.” Hắn một lát còn muốn hưởng thụ nên cố ý đến chỗ Hạ Xảo Xảo lấy về một chút diệu thuốc dùng cho việc giường chiếu. Người Mao Cương nhiệt tình phóng khoáng, quả nhiên có nghiên cứu những phương thuốc mật về phương diện này, nghe nói tư âm bổ huyệt, đối với bộ phận của nữ giới có hiệu quả bảo dưỡng rất tốt.
Trầm Nguyệt ôm ngang nàng lên ra khỏi bồn tắm, đặt nàng lên chiếc khăn đã được trải sẵn trên giường.
“Để thiếp tự làm.” Triệu Kiến Lung kéo khăn lại che lấy thân thể trần truồng, ánh mắt cũng không dám nhìn, chỉ dám nhìn vào khuôn mặt hắn, trịnh trọng nói: “Để tự thiếp làm là được.”
“Lung Lung, ta không nhìn, ta sẽ làm cẩn thận hơn.” Trầm Nguyệt lấy tay của nàng, che mắt lại.
Triệu Kiến Lung giác ngộ rồi, chỉ đành che chặt lấy mắt hắn, bởi vì nàng phát hiện ra từ khi đến giường Trầm Nguyệt rất bá đạo, nàng nói gì cũng không nghe. Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành và đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có điều nàng rất nhanh cảm thấy như vậy càng ngu ngốc hơn, Trầm Nguyệt hầu như sờ khắp người nàng mới tìm thấy được nơi tư mật đó. Nàng cảm giác rằng hắn cố ý như vậy, trong đêm tối rõ ràng chính xác tìm ra như vậy, nhẹ nhàng liền cho một gậy.
“Mới lau sạch sẽ sao lại ướt rồi, không tiện bôi thuốc.” Hắn làm vẻ nghiêm túc nói.
Triệu Kiến Lung sắp giận đến chết rồi, còn không phải vì bàn tay xấu xa đó sao, nàng dứt khoát không che nữa, đổi thành hung hăng nhéo lấy gò má hắn.
Trầm Nguyệt kéo tay nàng xuống, gương mặt trắng xanh liền hồng lên, Triệu Kiến Lung buồn cười không dừng được. “Lung Lung, không đùa nữa, mau bôi thuốc.”
Hắn nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhìn kĩ hơn một lát, tai bị nhéo mới nhớ đến việc chính. Hắn mở bình sứ nhỏ màu tím, đổ ra chút thuốc, bôi lên hết ngón tay, cẩn thận thoa lên khắp huyệt động. Đợi sau khi ăn cơm xong, vừa lúc hiệu quả của thuốc được phát huy, nàng hôm nay đừng mong ra khỏi giường một bước.
Nhìn thấy bộn dáng người con gái yêu thương đang cắn khăn nhịn xuống dục vọng, hắn lại cười nhếch mép ẩn ý, lúc nàng nhìn qua liền biến mất.
Cho nên Triệu Kiến Lung tội nghiệp một ngày một đêm không hề xuống giường. Trầm Nguyệt như con ác thú ham ăn, không biết mệt mỏi mà vô độ giày vò nàng.
Lúc cách một ngày tỉnh lại, gối bị lạnh, hắn không muốn nhìn thấy nàng thương cảm khóc lóc nhìn hắn rời đi, nên đã nhân lúc đêm khuya rời đi rồi.
Bởi vì không nhìn thấy hắn trong lòng mới ung dung chấp nhận. Nàng bưng chậu hoa Hải Đường chưa nở, với hoa cùng thủ năm tháng, với kiếm trường vũ chờ mong, thân thể không còn ốm yếu, giống thanh đao kiên cường và hoa Hải Đường xinh đẹp kia.
Trầm Nguyệt, chàng nhất định phải bình an quay về đấy……..
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
111 chương
66 chương
130 chương
18 chương