Mặt trời đã lên cao, Triệu Kiến Lung hiếm có một giấc ngủ ngon như vậy, sau khi tỉnh thì mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, nhìn xung quang bốn phía. Chốc lát có một thân ảnh đi tới chợt chiếm lấy hết ánh sáng mặt trời. Nàng lộ ra nụ cười còn ấm áp hơn mùa thu làm tâm tình hắn tốt lên. “Lung Lung…” Chăn vừa mới mở ra thì hắn đã đến bên giường ôm nàng lên. Triệu Kiến Lung ngơ ngác một hồi mới có phản ứng, đấm nhẹ vào ngực hắn ngại ngùng nói: “Ta có thể tự đi được mà.”  Trầm Nguyệt bước ra khỏi phòng, để nàng ngồi trên chiếc ghế đỏ xong thì khoác một chiếc áo khoác lông ấm cho nàng, trên bàn sớm đã để những đồ để nàng rửa mặt. Trong lúc nàng rửa mặt thì Trầm Nguyệt lại đem bữa sáng đến. Có một bát cháo Tứ Hồng bổ máu, bánh Hà Diệp thơm ngon và một cái bánh bao nhân thịt lớn, còn có một bát canh màu đen nhạt không biết là đã cho vào bao nhiêu thứ thuốc để điều dưỡng thân thể. Tất cả cứ tự nhiên diễn ra như vậy, nhưng Triệu Kiến Lung không quen có người bên cạnh chăm sóc như vậy, càng huống hồ còn là người nam nhân mà mình thích, trong lòng mặc dù có cảm giác hưởng thụ nhưng ngoài mặt lại không thể tự nhiên được.  “Lung Lung, hôm nay nàng muốn ra ngoài không?” Trầm Nguyệt múc cho nàng chén cháo, kẹp thêm một miếng bánh bỏ vào bàn tay còn lại. “Muốn.” Nàng vui vẻ gật đầu đón lấy bát cháo nóng hổi, nhìn hắn chằm chằm mà không chịu ăn. Trầm Nguyệt tự ăn trước, một bên ăn một bên nói chuyện: “Hôm qua trời nổi sương rồi, đợi lát nữa mặc ấm một chút.” Triệu Kiến Lung nhìn thấy trong phòng đã đốt lửa lên sưởi ấm, chẳng trách lúc nãy ngủ dậy không hề nghe lạnh. Nàng bất giác cảm thấy trong lòng rất khổ, bỏ chiếc bánh bao mới cắn được một miếng xuống nghiêm túc nói với hắn: “A Nguyệt à, ta 14 năm nay không còn có than lửa, cho dù thời tiết lạnh giá cũng khôn cảm thấy lạnh. Nhưng cuối thu này lại cảm thấy lạnh lòng.” Trầm Nguyệt vẫn chưa nghe ra ý của nàng liền nói: “Thân thể nàng suy yếu rồi, cần phải điều dưỡng tốt hơn nữa.” Trầm Nguyệt đương nhiên nghĩ đây là nguyên nhân, có điều cũng không sai. Triệu Kiến Lung mỉm cười ẩn ý, nàng cuối đầu xuống dùng tay sờ vào chiếc áo ấm màu trắng hỏi: “Chiếc áo này đẹp quá, ở đâu ra vậy?” “Nhậm Khải Nam cho người đem qua một ít đồ, chiếc áo này ta giữ lại còn những vật dụng khác Hạ hộ pháp lấy đi rồi.” Nghĩ đến y phục của Hạ Xảo Xảo tinh xảo đến vậy, Triệu Kiến Lung nhìn lại mình, có chút ghen nói: “Không phải chàng đưa cho Hạ hộ pháp sao?” Trầm Nguyệt bỏ đũa xuống, tay sờ đến gò má mềm mại của nàng, bởi vì nàng ghen mà hắn vui vẻ vô cùng. “Lúc trước ta không biết sắp xếp những việc nhỏ nhặt thường ngày nên giao cho Hạ hộ pháp, sau này đồ của ta giao cho nàng quản lí. Ta đã đem đồ đạc thu xếp xong rồi, ăn xong thì giao cho nàng.”  Trầm Nguyệt đêm qua không có nghỉ ngơi bao nhiêu nên đã sớm bàn tính xong rồi, chuẩn bị thật tốt cho tương lại, bây giờ trái tim hắn chỉ hướng về người ngồi trước mặt, nhất cử nhất động của nàng đều sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn. Nàng vui hắn cũng vui, nàng buồn hắn cũng buồn, bảo vệ nàng đến hơi thở cuối cùng. Trong lòng Triệu Kiến Lung cũng đã xem hắn là phu quân tương lai rồi, lúc này cũng không từ chối, chỉ là nghĩ đến nhan sắc kiều diễm của Hạ Xảo Xảo cứ lượn lờ trước mặt hắn nàng lại không yên tâm. “Hạ hộ pháp xinh đẹp như vậy chàng chưa từng nghĩ đến sao?” Trầm Nguyệt để ghế qua một bên, cuối đầu nhìn nói: “Ta chỉ có ý với nàng.” Từ lúc nhìn thấy Hạ Xảo Xảo y phục không chỉnh tề đi ra khỏi phòng hắn, hai người trong phòng lại cô nam quả nữ, đến nay nghĩ lại tâm tình vẫn rất khó chịu. “Ngày đó…..” “Hửm?” “Chàng và Hạ hộ pháp có……vượt giới hạn không?” Cho dù hắn có cảm thấy nàng không tự trọng nàng cũng muốn biết. “Không có.” Hắn dường như chưa đợi nàng nói hết câu đã đoán ra được nàng muốn biết điều gì rồi. “Nhưng hai người thường ở chung trong phòng……” “Chỉ là giải độc mà thôi, ta bất đắc dĩ phải cởi y phục" “Hạ hộ pháp cũng giống ta lúc trước…..chăm sóc chàng sao?” Nàng lúc trước…… Trầm Nguyệt nhớ đến nàng lau người cho hắn thì thân thể có chút nóng lên. Hắn không nói nàng liền cho rằng là không thể nói, không cam tâm truy hỏi: “Phải không?” Vì vậy Trầm Nguyệt nói rõ ra: “Không phải. Vết mũi tên làm chân ta bị thương muội ấy chưa nhìn thấy, ngày thường bôi thuốc ta không nhờ người khác. Ta và Hạ hộ pháp bất đắc dĩ có lúc khoảng cách hơi gần nhưng thân thể ta muội ấy vẫn chưa hề đụng đến.”  “Chỉ có nàng, 20 năm trước ta chưa hề có ai.” Vỗn dĩ là nàng muốn nghe, nhưng hắn nói thẳng ra như vậy bản thân lại cảm thấy ngại ngùng. Hai má đỏ lên, bộ dáng ngại ngùng nhưng làm ra vẻ kiên định của nàng đáng yêu quá. Trầm Nguyệt nhịn không được hôn nàng một cái. Dang tay ra ôm nàng vào lòng. Triệu Kiến Lung cứng đơ người, không ngờ lúc ăn cơm cũng có thể hôn được sao. Hắn lại dám nuốt xuống ngụm cháo trong miệng nàng, trong miệng chỉ còn lại lưỡi hắn đang chuyển động, làm cho đầu lưỡi nàng tê dại. Nàng hơi kháng cự một chút thì liền bỏ cuộc, để mặc cho hắn làm loạn. Một cái hôn kết thúc Trầm Nguyệt không “truy kích” nữa, chỉ có 2 người ở với nhau, hắn đến đụng vào thân thể nàng cũng không dám, sợ bản thân không khống chế nổi. Mỗi lần hôn nhau hắn đều dùng hết sức lực áp chế dục vọng.  Đối mặt với nàng, tình cảm của hắn khó lòng kìm nén được. Sau khi dùng cơm xong thì Trầm Nguyệt đưa nàng đến nơi ở của hắn, đưa cho nàng một chìa khóa bằng đồng và một rương ngọc hoa văn cũ, đây chính là toàn bộ tài sản của hắn. Lúc Trầm Nguyệt ôm nàng lên ngựa thì phía xa xuất hiện một người mà Trầm Nguyệt rất chướng mắt, đó là Tả Hoan. Triệu Kiến Lung lúc này đã hiểu được phần nào cảm xúc của Trầm Nguyệt, tận mất nhìn thấy hắn từ gương mặt vui vẻ trở thành mặt lạnh vô tình, bàn tay nắm lấy vai của hắn, kêu nhỏ: “Trầm Nguyệt.” Nàng nhìn Tả Hoan một cái, gương mặt của đối phương cũng không tốt gì nhưng không phải vì cố tình làm như vậy mà là trên gương mặt hắn hiện lên đầy những gân đen, xem dáng vẻ thì độc đã phát tác. Mặc dù lúc trước Tả Hoan từng gài bẫy nàng nhưng không thể phủ nhận rằng Tả Hoan có ân với nàng. Điều quan trọng hơn là, nếu như không phải hắn có lòng tác hợp cho nàng và Trầm Nguyệt thì nàng cũng không có cơ hội ở bên Trầm Nguyệt. “Triệu cô nương, ta có một thỉnh cầu.” Tả Hoan chỉ nhìn Triệu Kiến Lung, hắn biết nàng trong lòng mềm yếu, có thể dùng khổ nhục kế. Còn đối với Trầm Nguyệt máu lạnh vô tình thì không thể, nhưng bởi vì có Triệu Kiến Lung nên chưa chắc gì việc không thành. Triệu Kiến Lung nói: “Nếu giúp được ta sẽ giúp.” Triệu Kiến Lung mỗi lầ đều bảo vệ hắn, thậm chí còn dùng tính mạng uy hiếp hắn. Điều này làm cho Trầm Nguyệt mỗi lần nhớ đến đều cảm thấy không thoải mái, hắn trước giờ đều xem Tả Hoan là tình địch. “Giải độc thay ta.” Tả Hoan trực tiếp nói ra, Trầm Nguyệt coi như đã hiểu ra được hắn ta vô duyên vô cớ giúp đỡ hắn. Nghe hắn ta nói Triệu Kiến Lung ngơ ngác một lúc. Nàng là người cũng trúng độc Sức Tâm Hoàn, sao có thể giúp được hắn, trừ phi….. nàng nhìn qua Trầm Nguyệt, trong lòng giống như có một tảng đá đè nặng. Trầm Nguyệt cũng nhìn qua nàng, nhưng gương mặt lạnh nhạt, nghe thấy nhưng không muốn giúp. “Haha…..” Trầm Nguyệt cười lạnh lùng. Trầm Nguyệt đối với đồng môn không có chút tình cảm nào, cho dù từng vào sinh ra tử, đến cuối cùng không phải là gài bẫy nhau. Càng huống hồ kiếp trước hay kiếp này đều vì Tả Hoan mà làm cho nàng hiểu lầm hắn, trước khi tình cảm hai người vẫn chưa sâu đậm, hắn không muốn cứu Tả Hoan lần nữa, tình địch như thế này mau mau chết đi thì tốt biết bao.  Tả Hoan ôm lấy ngực, yếu ớt nói: “Ta biết rồi.” Ai cũng đều tham sống sợ chết, nhưng điều này cũng không có nghĩa là không cần tôn nghiêm, Tả Hoan là người đã từng trải qua sóng gió lớn, hôm nay chỉ đành nghe theo ông trời rồi. Nhìn thấy hình dáng tiều tụy của Tả Hoan, Triệu Kiến Lung cảm thấy khó xử vô cùng, lúc trước Trầm Nguyệt muốn giết Tả Hoan nàng đã không biết gì mà ngăn cản hắn, bây giờ lại miễn cưỡng ép hắn cứu người. Nhưng nàng thật sự không muốn Tả Hoan chết, nàng vẫn còn niệm tình cũ cùng với hắn nhiều lần cứu giúp.  Hai người cùng ngồi trên một ngựa, Trầm Nguyệt để Triệu Kiến Lung ngồi trước, tay nắm lấy dây thừng vòng qua ôm eo nàng. Hắn rất thích tư thế này, có thể cảm nhận được nàng đang trong vòng tay hắn. Nàng an toàn thì hắn mới yên tâm. Triệu Kiến Lung nhìn sắc mặt của Trầm Nguyệt, cuối cùng cũng không dám mở miệng. Nàng trân trọng đoạn tình cảm này, không hề muốn vì chuyện này mà làm hắn không vui, dù sao hắn cũng chỉ bên nàng hai ngày nữa rồi sẽ đi. Nghĩ đến liền dùng cánh tay ôm chặt lấy hắn, thân thể dựa sát vào người hắn. Trầm Nguyệt cảm nhận được nàng đang dùng lực, khoảnh khắc không vui lúc trước liền tan biến. Trầm Nguyệt phi ngựa đến ngoại ô, dừng lại trước đồng cỏ đang tràn ngập ánh hoàng hôn. Ông mặt trời màu đỏ cam đang lặn xuống, khoảng trời được nhuộm màu vàng, ngựa ung dung chậm rãi, hai người cũng không nói chuyện gì. Trầm Nguyệt dắt ngựa cột ở gốc cây xong qua đầu nhìn thì thấy nàng đã xuống ngựa, đang đi dạo bên hồ. Sương bay khắp mặt hồ thoát tục, cảm giác như cảnh tiên giới đang hiện ra nơi phàm trần này. Nàng thân ảnh mảnh mai đang ngồi trên cầu đợi hắn đến. Trầm Nguyệt nắm lấy bàn tay nàng đi qua cây cầu, “Hắn ta rất quan trọng sao?” Nhìn thấy nàng tâm sự trùng trùng, hắn trong lòng đố kị vô cùng, cuối cùng nhịn không được liền hỏi. “Trầm Nguyệt.” “Hửm?” Hắn đợi đáp án của nàng. “Ta không phải đang nghĩ điều này.” Triệu Kiến Lung mắt có một tầng nước cuối đầu nói: “Ta nghĩ còn hai ngày nữa là chàng đi rồi.” Rõ ràng biết sắp li biệt, nên cùng nhau hưởng thụ những thời khắc còn lại nhưng lòng không thể yên tĩnh lại được, có lẽ lúc trước nhớ nhung quá nhiều mới có thể u sầu đến vậy .  Trầm Nguyệt đau xót không nguôi, càng vì tính hẹp hòi của mình mà hổ thẹn. Có thể trái tim hắn quá nhỏ, chỉ đủ chỗ cho nàng, không cho phép những điều khác nữa. “Xin lỗi, hôm nay ta đưa nàng đi giải khuây mà.” Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cằm nhỏ của nàng, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ dường như nước mắt sắp trào ra. “Lung Lung….. Ta sẽ quay về nhanh thôi, nàng nhất định phải bình an vô sự chờ ta nhé.” “Cho dù là ở cầu Nại Hà, ta cũng sẽ đợi chàng.” Nhận được sự biểu lộ rõ ràng của nàng hắn liền không cảm thấy băn khoăn chuyện của Tả Hoan nữa, điều hắn để ý là vị trí trong tim nàng. Trầm Nguyệt kích động ôm nàng lên, hôn lên bờ môi mềm mại của nàng. Chiếc lưỡi nhỏ của nàng bị hắn vừa liếm vừa hôn, ngày càng không thể khống chế nổi mình, thậm chí đã làm đau nàng. Triệu Kiến Lung ôm lấy cổ hắn, cố gắng đáp lại hắn, chiếc lưỡi nhỏ e thẹn dây dưa cùng hắn, nhất thời quên mất đang ở nơi nào, chỉ nghĩ đến cùng hắn triền miên, không xa rời nữa.