Sau khi Triệu Kiến Lung đến Bang Phi Diệp xong quả nhiên ngoan ngoãn quay về. Nhưng chưa làm Triệu Thanh Chuẩn mãn nguyện được bao lâu, bởi vì cảm xúc của muội muội so với lúc trước còn tệ hơn, cả người không có chút tinh thần, hơn nửa tháng sau liền ốm đi trông thấy. Hôm nay Triệu Thanh Chuẩn cùng Viễn Chí uống rượu trong phòng, uống vui vẻ đến nỗi đem mọi bí mật trong lòng đều nói ra hết, lúc Trầm Nguyệt đi ngang qua bước chân liền dứng lại nên đã nghe hết mọi chuyện.  “Ta năm trước đi đến thăm nhà dượng, ông bèn nói với ta cuối năm sẽ đến nhà đề nghị kết thông gia. Bây giờ chuyện tốt đều đổ bể hết rồi, cả thành đồn chuyện muội muội ta bị giặc cưỡng hiếp, cha ta giận đối nỗi đuổi ta ra khỏi nhà. Bọn Huyết U Tông đáng chết, hại nhà ta tan tành, danh dự cũng mất hết, hại nửa đời sau của muội muội ta coi như bị hủy rồi. Lung Nhi thật là mệnh khổ, từ ngày đó trở về cả ngày như người mất hồn, đến nay đến không còn ra hình người. Nếu như bắt được bọn chúng, ta chắc chắn sẽ phanh thây chúng ra, đoạn tử tuyệt tôn bọn chúng!” Đêm khuya trăng sáng, trời cao trong lành, ve sầu hát vang, không khí nơi đình viện chỉ nghe thấy hơi thở nặng nề của nữ tử, thanh kiếm sáng đang khua múa dưới ánh trăng.  Mệt đến không còn sức lực nữa Triệu kiến Lung mới dựa vào thân cây phía sau nghỉ ngơi. Ngước nhìn theo ánh sao trên trời cao, quang cảnh như thế này làm có lúc biết được trời đã khuya, cho đến khi buồn ngủ đến ríu mắt lại.  Có phải là trò cười của cả thành hay không không quan trọng, luyện tốt võ công mới có thể hành tẩu giang hồ. Nàng, giang hồ, kiếm, liền có thể đi đến hết đời này. Không biết một mảnh giấy từ nơi nào rơi xuống, nàng ý thức giơ tay ra đón lấy, tâm tình kinh động. Bên là nét chữ mà nàng quen thuộc nhất, cũng ghi rõ danh tính nơi ở. Nếu không muốn Triệu Trường Sơn gặp chuyện bất trắc, nàng nên giết chết hắn! Bất chấp sự qua đi của thời gian, trong đầu nàng lại hiện lên câu nói với thần thái trịnh trọng đó của hắn. Nửa đêm trong giấc mơ tỉnh dậy hi vọng sẽ không trở thành sự thật, nhưng cuối cùng điều gì đến sẽ đến.  Nội tâm nàng vô cùng hoảng loạn liền bật dậy, bởi vì nàng không biết phụ thân bây giờ ở đâu. Không hề cho nàng sự chuẩn bị, những tiếng động dị thường trong phủ truyền tới. Giống như tâm phòng bị ai đó đang gõ đập, run rẩy sợ hãi hơn đêm mà nàng bị Huyết U Tông bắt đi, nàng dùng hết sức lực để chạy đến nơi phát ra tiếng động. Chân mới bước vào hậu viện thì nghe được âm thanh kêu gào trước khi chết của ai đó, gia viên xinh đẹp mà nàng đã sinh sống 14 năm biến thành máu tươi, nàng rút thanh kiếm ra không màng tất cả mà chạy đi, trong phòng có 4 tên áo đen như 4 con sói đang nhìn qua phía nàng.  Trong phòng có vài cổ thi thể đang nằm bất động, không kịp tìm xem có phải là phụ thân không, chỉ đành liều một phen. Thanh kiếm của nàng vung ra thì bị một trong những tên áo đen đá bay, người lại đụng vào giá sách, quay đầu nhìn lại thì thấy một thanh kiếm đao lao tới. Tuyệt vọng nhìn thấy thanh kiếm sắc nhọn đang đến gần, trong đầu toàn là hình bóng của phụ thân, huynh trưởng và Trầm Nguyệt. Chính vào lúc này, lại có 3 tên áo đen đi vào phòng, một trong số đó đá phi tiêu đến, hất thanh kiếm độc kia ra. Thanh kiếm lướt ngang qua người nàng đâm vào giá sách sau lưng, một cọng tóc nhẹ nhàng rơi xuống theo. Người cứu nàng, trừ Tả Hoan ra còn có thể là ai. Hắn như không quen biết nàng, không hề nhìn qua, chỉ nói với những người khác: “Triệu trường Sơn bỏ trốn rồi, dùng cô ta làm mồi nhử ép hắn xuất hiện.”  Nghe thấy phụ thân an toàn trốn đi, sự bi quan của Triệu Kiến Lung đã giảm đi không ít. May mà huynh trưởng bị đuổi khỏi nhà, nếu không e rằng lúc này cũng khó mà thoát kiếp này. Còn lại người làm liên lụy đến danh dự gia tộc như nàng, chết cũng không tiếc, đáng tiếc cho những huynh đệ chết oan ở đây. Có một tên áo đen chất vất: “Mấy người chúng ta liên thủ lại không giết được ông ta, lại để ông ta chạy mất?” Lại có người cười lạnh lùng: “ Tả Hoan, lần trước truy sát Trầm Nguyệt, còn có nhiệm vụ hành thích Nhậm Khải Nam ngươi đều thất bại thảm hại rồi, sợ là chưa biết được uy lực của Sức Tâm Hoàn rồi, nhưng cũng đừng liên lụy đến bọn ta.” “Chúng ta cũng nghi ngờ nội gián là ngươi, bọn nó có thể thoát ra được là có ngươi ở phía sau yểm hộ, nhưng lần ám sát thứ 2 chỉ có mình ngươi sống sót, ngươi căn bản không có cơ hội thoát, ta đến nay vẫn không tin ngươi có thể thoát khỏi tay của đám cao thủ đó.” Sức Tâm Hoàn là thuốc độc mãn tính mà mỗi đệ tử khi vào Hồng Hồ Môn đều phải uống, mỗi tháng sẽ tái phát, cần phải định kì uống thuốc giải để áp chế độc tính, một khi nhiệm vụ thất bại, thì tháng đó sẽ không có thuốc giải để uống.  “Ta có phải nội gián hay không, môn chủ tự biết định đoạt.” Nói xong liền trói lấy 2 tay của Triệu Kiến Lung, và nói với một tên áo đen khác: “Lúc chúng ta đến thì đã không nhìn thấy Triệu Trường Sơn rồi.” Triệu Kiến Lung không hề vùng vẫy, đối với cái chết đã nghĩ thông rồi, nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn động tác của hắn, lòng tan nát mặc hắn dày vò. Làm lòng nguội lạnh nhất là bản thân đã cứu nhầm người, xém chút hại chết phụ thân.  “Còn cần ngươi nói, trong chúng ta nhất định có nội gián.” Nói xong cả bọn đều nhìn về phía Tả Hoan đang đứng, bởi vì trong lần thích sát Nhậm Khải Nam thất bại, 10 tên sát thủ chỉ có 3 tên sống sót quay về. Kế hoạch lần đó rất hoàn hảo, theo lí mà nói thất bại cũng không chết nhiều người như vậy. Nếu như trong thời gian ngắn có thể đào tạo ra những sát thủ ưu tú thì 3 người này sớm đã chết rồi. Nhiệm vụ của Thôi chủ giao 1 là diệt môn, 2 là lấy đầu của Triệu Trường Sơn, bây giờ nhiệm vụ chỉ hoàn thành một nửa. Kế hoặc của Tả Hoan đích thực khả thi, vốn dĩ những đồng môn trong Hồng Hồ Môn hoài nghi không chịu hợp tác. Bây giờ Triệu Trường Sơn bị kinh động đến sẽ không chịu lộ diện, trước mọi hi vọng chỉ có thể để lên con gái của ông ta. Có một tên áo đen đi đên bến cạnh Triệu Kiến Lung, ngón tay kẹp lấy một viên thuốc màu đen, nhét vào miệng của nàng. Đó là Sức Tâm Hoàn, Tả Hoan lúc đó muốn đến ngăn cản nhưng lí trí làm hắn dừng lại.  Sau đó Triệu Kiến Lung bị nhưng tên áo đen bắt đi, cùng lúc đó rất nhanh truyền tin tức ra ngoài, muốn Triệu Trường Sơn đến Bách Lí Hưởng ở Thành Tây để đổi người. Sau khi nghe được tin tức này, Triệu Thanh Chuẩn như người mất hồn. Tiêu cục bị diệt môn, phụ thân không có tung tích, muội muội bị bắt, đều là tin xấu. Triệu Thanh Chuẩn như người mất hồn bị ép đến không còn cách nào khác, một mình một ngựa tức tốc quay về. Người ngồi không yên còn có Trầm Nguyệt, đây là việc hắn biết trước nhưng không thể nào thay đổi được. Ngày đó trong yến tiệc, hắn cũng ám hiệu cho Triệu Trường Sơn tai họa diệt vong này, xem ra đối phương đã tin rồi nên đã sớm chuẩn bị. Nếu như nàng cũng chịu tin hắn, bi kịch cũng sẽ không xảy ra.  Về đến thành Giang Ninh, Triệu Thanh Chuẩn lo lắng chạy ngay đến Tiêu cục. Vẫn chưa bước vào thì bị đám người sớm mai phục ở đó bắt đi…. Bách Lí Hưởng là nơi bị lũ quét qua, sau đó bị bỏ hoang, ít người đến gần, cỏ dại mọc cao hơn cả nam nhân trưởng thành, đến con đường nhỏ để đi vào cũng không còn, rất dễ lạc đường. Tay Triệu Kiến Lung bị trói ở phía sau, bị điểm huyệt chỉ có thể nghe và nhìn nhưng không thể nói chuyện và động đậy, bị vứt dưới một gốc cây lớn. Cách trói này có nghiên cứu kĩ cả rồi, sợi dây trói nàng với tảng đá lớn là một, hình dáng của tảng đá với màu sắc của cành cây rất giống nhau, và được lá cây che lấp, nhìn kĩ rất khó phát hiện, lúc bị đưa đến Triệu Kiến Lung bị điểm huyệt ngủ nên tất nhiên cũng không biết đến cái bẫy này. Lúc này chỉ có đứng bên cạnh mới mở được sợi dây thừng, nếu nàng được giải thoát thì đồng thờitảng đá to rớt xuống đè nát thân thể.  Người của Hồng Hồ Môn đã ở Bách Lí Hưởng chờ đợi một ngày một đêm rồi, từ tối quá đã bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau lúc này lại bắt đầu nói móc nhau, 7 người chia làm 2 phe đang đối kháng nhau. Sau đó một người lớn tuổi hơn đứng ra hòa giải, nhiệm vụ và sự nghi kị bên nào nhẹ bên nào nặng mọi người đều rõ, so với việc cứ đứng cãi nhau bị người nhân cơ hội thì chi bằng quay về sẽ đợi Môn chủ định đoạt, nếu thật sự là nội gián sẽ lộ ra sơ hở.  Mặc dù hỏa giải rồi nhưng 7 người vẫn chia làm 2 phe ngồi tách nhau ra hai bên, đề phòng lẫn nhau Tả Hoan trong lòng không yên, đồng môn đích thực nói không sai, cả 2 lần nhiệm vụ đều thất bại làm cho hắn cảm thấy sau lưng có người đã nắm rõ mọi thứ, mỗi lần đều ra tay trước bọn họ một bước. Giết Triệu Trường Sơn là điều bất đắc dĩ, phát hiện đối phương đã trốn thoát hắn lại cảm thấy rất vui mừng. Giết Triệu Kiến Lung hắn không ra tay được, cho nên mới “ủy thác” cho bẫy rập để hoàn thành. Thật ra hắn từng cứu nàng, xem như hai bên không ai nợ ai. Dù sao nàng cũng là vị bằng hữu duy nhất của hắn, nhưng chính tà từ đầu đến cuối vẫn đối lập nhau, cho dù không có hôm nay, ngày sau nàng cũng sẽ giơ kiếm về phía hắn. Gió thu nổi lên, cỏ dại giống như làn sóng đang dao động, Bách Lí Hưởng yên tĩnh chỉ nghe thấy âm thanh hít thở ngắt quãng, những tên sát thủ dụi rõ mắt, tai dựng lên lưu ý nghe ngóng bất kì âm thanh nào phát ra.  Quả nhiên, trong đám cỏ dại có người rất nhanh xuất hiện, thân ảnh mặc dù thẳng tắp nhưng khuôn mặt lại hiện lên nét mệt mỏi, người này ngoài Triệu Trường Sơn ra còn có ai khác. Ông ta hiểu rõ đến cũng chỉ là hi sinh vô ích, nhưng đến cuối ông vẫn không từ bỏ con gái được, cho dù chỉ còn một tia hi vọng ông cũng sẽ đến. “Cho ta nhìn con gái một lát.” Triệu Trường Sơn kiên định nói, đây là ý nguyện cuối cùng đến từ tình cha con. Tả Hoan vừa định đi qua lại bị 4 người trước mặt chặn lại, “Ngươi vẫn chưa rửa sạch được nghi ngờ, không thể qua đó.” Ba người rất tức giận, hất tay quay lại trong phòng. Bốn người đó từ phía xa đi đến phía sau Triệu Trường Sơn, liền nghe thấy âm thanh cha con họ đang khóc thút thít. Tả Hoan dừng lại, dùng tay lau lên thanh kiếm, đầu cũng như trái tim rơi xuống đáy cốc. Trong lòng nổi lên một tia đau đớn, giống như lúc này có người dùng kim đâm vào tim vậy, hắn biết ngoài sự phát tác của Sức Cốt Hoàn ra, còn có….. luyến tiếc. Rung động đó chưa từng có, sau này cũng sẽ không có, đó không phải cảm nhận thông thường. Sát thủ không nên có lòng trắc ẩn, không nên động tình, không nên dính dáng tới bất kì ai, hắn đều phạm phải rồi. Khoảnh khắc hắn thất thần có một tiếng rên nhẹ kéo lại sự chú ý của hắn, liền quay đầu nhìn thì trước mắt chỉ còn một người đứng, người còn lại đã ngã xuống, bị kiếm đâm trúng tim, một chiêu chí mạng, máu tươi đổ ra lại là màu đen. Người kia nhân cơ hội đã giết được đồng môn lại không kịp ra tay với hắn, hắn lập tức giơ thanh kiếm ra nhanh hơn đối phương một bước, lúc sắp đâm đến tim của đối phương thì trong đầu lại hiện lên cảnh tượng ngày thường vào sinh ra tử, cuối cùng lại đâm lệch một bên, cho đối phương giữ lại một hơi thở. Hắn bi ai hỏi: “Tại sao?” Thân ảnh đó ngã xuống, giống như một kẻ điên dại cười phá lên, trên tay nắm lấy bình thuốc lấy được từ trên người đồng môn, không cam lòng nói: “ Các ngươi đoán không sai, đích thực có nội gián, là ta đã liên kết với Trầm Nguyệt, là ta cố ý để hắn thoát khỏi Hông Hồ Môn, sự truy giết trên đường cũng đều là ta âm thầm giở trò, hắn mới để ta sống. Bởi vì hắn đồng ý thay ta giải độc Sức Tâm Hoàn, ta chỉ muốn rời khỏi Hồng Hồ Môn. Thuốc tháng này của ta đều đưa cho Trầm Nguyệt hết, ngươi biết gì không, lúc ta gặp hắn thì độc trên người hắn đích thực đã được giải rồi. Nhưng độc tính của trên người ta đã phát tán rồi, ta chỉ có thể giết những người khác để cướp thuốc giải, mới có thể chống cự đi tìm hắn giải độc. Đáng tiếc chất độc đã phát tán làm tay chân ta đã chậm chạp đi nhiều, nếu như lúc bình thường các ngươi đều phải chết.” “Chỉ còn một bước, chỉ thiếu một bước nữa thôi, chỉ hận trời đã không giúp ta….” Sau khi nói đến đây âm thanh liền trở nên yếu ớt, “ta chỉ không muốn sống cuộc sống mà người không ra người, quỷ không ra quỷ này thôi. Ta cũng không muốn giết các người, nhưng chúng ta sống như những con rối thì sống có ý nghĩa gì, đúng không….” Tả Hoan sau khi biết được chân tướng trong lòng khá lâu cũng chưa lấy lại được sự yên bình. Hắn hoài nghi nhìn lại vết máu đen chảy trên hai người nằm trên đất mới tỉnh ngộ ra, trong thời gian dài bị độc dược của Sức Tâm Hoàn làm hại, ngoài Môn chủ ra, trong Môn phái không có sát thủ nào có thể sống qua 40 tuổi. Có lẽ sau 40 tuổi, thân thể có thể sẽ thoái hóa, Môn phái sẽ bồi dưỡng ra một loạt sát thủ mới, Môn chủ sẽ không còn cần đến đám phế vật bọn họ nữa.