[Sở Sở Hệ Liệt] – Yêu Ma

Chương 12 : Pn1 – Tuần trăng mật ở nam hải

Gần đây sự tình ở Âu Dương gia rất nhiều, không có được một khắc nhàn nhã nghỉ ngơi. Tuy rằng Âu Dương gia cũng là một trong Tam đại thế gia, nhưng lại ngụ ở chỗ xa xôi, mấy lão đương gia đời trước tính tình ôn hòa, đối với danh lợi thật sự rất đạm bạc, bởi vậy trong gia tộc luôn luôn thái bình. Bất quá, từ khi đại đương gia Âu Dương Quân lên, tình thế liền thay đổi. Tân đương gia là do lão đương gia tái giá với Tạ Thị sinh ra, tính tình cũng rất ôn hòa, thân cận với mọi người, bất quá địa vị thua xa mấy huynh trưởng, nhưng không biết gặp phải vận may gì, mấy huynh trưởng không phải là bệnh chết thì cũng đi xa, cuối cùng, vị trí chủ nhà lại thuộc về tay hắn, Chủ tử này tuổi không lớn, chí hướng không nhỏ, phải trọng chấn danh dự của Âu Dương gia lên cao. Sao khi tiếp nhận liền thưởng phạt phân minh, phàm là những người lúc trước khi dễ coi thường hai mẫu tử của hắn liền có kết cục thê thảm, còn những người tận tâm chăm sóc thì phát đạt phú quý, không bao lâu, cao thấp trong nhà, đều ủng hộ hắn. Năm trước, hắn dẫn theo một số thủ hạ trong nhà đi tham gia đại hội võ lâm! Người trong nhà đối với việc Âu Dương Quân tranh chức võ lâm minh chủ rất có tự tin, chỉ ngồi ở nhà chờ đợi ngày Âu Dương gia rạng danh gia tộc! Ước chừng qua hai tháng, mấy hạ nhân được hắn phân phó trước mang cữu gia Tạ Kỳ hộ tống về nhà, bọn hạ nhân cũng không biết cữu gia đã xảy ra chuyện gì, nói ra hơi có chút khó hiểu. Trước khi Âu Dương Quân lên làm đương gia, Tạ Kỳ ở trong Âu Dương gia tính là cái rắm a, còn lúc này thân phận đã có thể tự phụ, mẫu thân của tân chủ tử đã sớm qua đời, lại không thú chủ mẫu đương gia nào, tối thân cận cũng chính là vị cữu gia này. Bất quá, cữu gia so với chủ tử đương gia khó hầu hạ hơn rất nhiều, chiều chuộng kinh khủng, tự cho là phong lưu, không có một hạ nhân nào thích. Lúc này, Tạ Kỳ vừa mới tỉnh dậy, mặt nhăn mày nhó, oa ở trên giường sinh hờn dỗi. Nhớ lúc đang cùng ngoại sanh đi về phương bắc xem náo nhiệt, ai ngờ trong một *** trà cũ nát lại gặp được Khả Tình, người mà hắn đã quyến luyến từ nhiều năm trước. Mười năm trước, tuổi trẻ hết sức lông bông, gặp gỡ giai nhân, liền vĩnh viễn khó quên! Mười năm sau, lần thứ hai gặp lại, thật có thể nói là ‘ngàn dặm nhân duyên đường quanh co’ a! Tiểu Tình a, Tiểu Tình, nhiều lần vướng bụi trần cũng không che được sự tao nhã của ngươi! Nhưng, nhung Tiểu Tình kia vì sao lại đối với mình bạc tình, đem chính mình hoàn toàn quên mất cũng không nói, còn ——— Rõ ràng cười đón chính mình vào phòng, mới vừa thổi tắt nến, chính mình còn chưa có lại gần y liền hôn mê bất tỉnh. Tỉnh dậy dĩ nhiên đã trở về Âu Dương gia, thân mình cũng thật sự suy yếu, đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra? Tiểu Tình không biết như thế nào? Ngoại sanh Trường Thiên có gây khó xử cho y không? Tiểu Tình là người nửa điểm võ công cũng không có, vốn là người khi sinh ra phải được chiều chuộng trong lòng bàn tay, mà Trường Thiên cũng không có chút phong tình nào, đích thực là một tên vũ phu tâm vững như đá, lại không yêu thích nam sắc, Tiểu Tình, Tiểu Tình……….. Nhìn bộ dáng tiều tụy của y, nhiều năm trôi qua như vậy không biết đã chịu qua bao nhiêu khổ sổ, thê tử của y cũng gặp chuyện không tốt. Đợi cho chính mình dưỡng hảo thân thể, nhất định phải đến phía bắc tìm Tiểu Tình. Nghĩ đến Tiểu Tình, Tạ Kỳ chỉ cảm thấy cả người đều mềm yếu, tâm tư phiêu phiêu dạt dạt. Tương tư lúc nào cũng là chuyện đau khổ nhất. Trong từng đó thời gian, bên người vốn có mấy tiểu thiếp nhưng rốt cuộc không nhìn được ai vào mắt, ai, Khả Tình, ngươi đang ở nơi nào? Tạ Kỳ ở nhà ốm đau, phía Bắc truyền tin về nói, Âu Dương Quân tranh được ngai vàng minh chủ, cả nhà vui mừng, nhưng mới qua mấy ngày, không ngờ tin báo về lại nói chủ tử đã vứt bỏ chức minh chủ. Tạ Kỳ âm thầm kinh ngạc, ngoại sanh bản tính kiên nghị, tại sao lại đem vị trí minh chủ đã tới tay đưa cho người khác, người trong nhà cũng kinh nghi bất định, mấy hạ nhân cùng nhau từ phía bắc trở về, một chữ cũng không nói. Như thế lại qua hơn nửa năm, căn bệnh của Tạ Kỳ rốt cuộc đã khỏi hẳn, nghĩ muốn đến phía bắc tìm lại Khả Tình, Âu Dương Quân lại thông báo là sắp trở về. Trong lòng Tạ Kỳ cực kỳ nghi ngờ, mới sáng sớm liền dẫn theo vài gia nhân ra cửa đón tiếp. Mấy canh giờ trôi qua, Tạ Kỳ nôn nóng bất an, hắn luôn lấy làn da trắng trẻo của mình làm kiêu ngạo, sợ nhất phơi nắng, vội lệnh cho hạ nhân bung dù. Bọn hạ nhân một bên trợn trắng mắt, một bên bung dù che cho hắn. “Như thế nào còn chưa đến?” “Quân tử thủ khi, Trường Thiên sao lại thế này…..” Thời điểm hắn đang lẩm bẩm càm ràm, xa xa truyền đến tiếng động, hai con ngựa đạp trần mà đến. Ngựa tới trước cửa dừng lại, hai thanh niên áo trắng nhảy xuống, một người là ngày trước bỏ đi chức minh chủ – Âu Dương gia Âu Dương Trường Thiên, một người cũng là một thanh niên tuấn tú khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Vẫn là tiểu đồng đi theo Âu Dương Quân tới phía bắc tinh ngoan nhất, đến trước mặt hai người quỳ gối, nói: “Chủ tử mạnh khỏe! Thân công tử mạnh khỏe!” Đám hạ nhân phía sau không dám chần chờ nữa, đều quỳ xuống bái kiến. Âu Dương Quân ôn hòa cười: “Đứng lên đi, nhiều ngày rời nhà, hại các ngươi quải niệm!” Chỉ có Tạ Kỳ ngơ ngác đứng đó, nhìn không chuyển mắt về phía thanh niên được xưng là ‘Thân công tử’. Này, này rõ ràng chính là Khả Tình a! Như thế nào liền biến thành cái gì Thân công tử? Tạ Kỳ cẩn thận nhìn lại, tựa hồ quả thật có chút bất đồng, Khả Tình mười năm trước cũng tốt, năm trước gặp nhau cũng tốt, ánh mắt kia luôn ẩn ẩn cao ngạo, nhưng thanh niên trước mắt này đôi mắt lại nhẹ nhàng khoan khoái, đôi mắt trong trẻo không hề chứa đựng sương mù mênh mông làm cho người ta không rõ………….. Âu Dương Quân vỗ bả vai thân cữu Tạ Kỳ nói: “Thân thể cậu tốt lắm, đây là Thân công tử Thân Tịch Ngung.” Lại ôn nhu thân mật nói với thanh niên, “Tiểu Ngung, đây là cậu.” “Thân công tử?” Tạ Kỳ vẫn si ngốc như cũ. Tịch Ngung cười, hai tay chắp lại, vái chào nói: “Gặp qua cậu.” Trong lòng hạ nhân nghi hoặc, dù cho đi về chung thì cũng không nên kêu Cữu lão gia là ‘cậu’ a, ngược lại mấy hạ nhân từ phía bắc trở về trong lòng quá rõ ràng, liều mạng nháy mắt với mấy người còn lại. Thân công tử này là chủ tử của chủ tử, trăm triệu lần không thể đắc tội nha! Âu Dương Quân vừa nghe Tiểu Ngung kêu Tạ Kỳ là ‘cậu’, ý cười trong mắt lập tức tràn đầy. Tuy rằng dọc đường đi Tiểu Ngung cũng đối với mình rất ôn hòa, nhưng trong lòng vẫn luôn có chút lo sợ, ngay lúc này hắn thấy y đối với Tạ Kỳ như vậy, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng được buông xuống. Tạ Kỳ lăng lăng gật đầu: “Nga, nga.” Liền nói không ra lời. Âu Dương Quân đứng đối diện với đám hạ nhân lên tiếng: “Thân công tử là người trong nhà, về sau thấy hắn tựa như thấy ta.” Bọn hạ nhân đều đáp lời xong mới đứng dậy. Tạ Kỳ theo mọi người vào, cũng quên phân phó hạ nhân bung dù, cứ si ngốc theo sát phía sau Tịch Ngung. Tiểu Ngung trong lòng rất muốn cười, chính y cũng bất khả tư nghị, lúc trước nhìn thấy người như vậy luôn giận không thể giết cho thống khoái, lúc này lại cảm thấy vân đạm phong thanh, dường như cũng không cần phải so đo nữa, ngược lại còn có cảm giác hảo ngoạn rất thú vị. Y nhướng mi nhìn Tạ Kỳ: “Cậu, ta cảm thấy nhìn ngươi rất quen mắt a.” Âu Dương Quân tuy đi phía trước nhưng lỗ tai lại đặt phía sau, Tiểu Ngung đúng là người thích trêu đùa! Tạ Kỳ liền đi lên từng bước: “Ngươi, ta, ngươi, Tiểu Tình….” Vừa mới nói hai chữ ‘Tểu Tình’, đã thấy ngoại sanh liếc mắt nhìn mình một cái, lại không dám tùy tiện nói tiếp. Vừa sợ nhưng cũng vừa nghi ngờ. Tiểu Ngung ngược lại quay đầu trừng mắt nhìn Âu Dương Quân, lúc này mới nói với Tạ Kỳ: “Nói không chừng chúng ta đó là hữu duyên a, cậu.” Tạ Kỳ nghe được vội ngừng hô hấp, ý niệm trong đầu đều là bộ dáng này giống Tiểu Tình y như đúc, nhưng này cũng không phải Tiểu Tình, Tiểu Tình cũng không hòa nhã như vậy. Hắn thật sự nhịn không được hỏi ngoại sanh: “Trường Thiên, Tiểu, Thân công tử, các ngươi……..” Âu Dương Quân vốn mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nói dối không chớp mắt, chuyện của Tiểu Ngung, hắn cũng không muốn dối gạt người bên ngoài, nhưng khi hắn vừa định mở miệng, Tịch Ngung lại đáp trước—– “Nói đến rất dài dòng, Trường Thiên nói ngươi quen biết vị huynh trưởng đã thất lạc của ta.” “Huynh trưởng thất lạc.” “La!” Tiểu Ngung muốn chuyển qua chuyện khác, Hạo Thiên giáo hiện đã lui ra khỏi trung thổ, tuy rằng không người biết Thân Tịch Ngung chính là Thân lão yêu, là Khả Tình năm đó, nhưng tổng vẫn nên cẩn thận một chút, cũng không muốn làm cho Âu Dương Quân khó xử. Âu Dương Quân mâu quang chợt lóe, trong lòng nảy sinh một loại tư vị không nói nên lời, hắn bỗng dưng vươn tay đem tình nhân gầy yếu một phen ôm vào trong lòng ngực. Vận khí của hắn thực không phải tốt bình thường, một chuyến đi đến phía bắc, liền mò được một báu vật vô giá. Tạ Kỳ nhìn hành động của ngoại sanh, trong đầu lại nghĩ rằng đây là đệ đệ của Khả Tình sao, Khả Tình còn có một đệ đệ như vậy, Khả Tình họ Thân, đệ đệ của Khả Tình là người thân mật với ngoại sanh, ngoại sanh thế nhưng cũng yêu thích nam sắc……… Rốt cuộc cũng không làm rõ, vội vàng xoay người rời đi, dọc đường đi tinh thần luôn bất an. Những ngày sau đối với Tạ Kỳ giống như đang sống trong địa ngục. Mỗi ngày nhìn thấy người giống Khả Tình như đúc, còn ‘khanh khanh ta ta’ với ngoại sanh trăm triệu lần không thể đắc tội, ở trước mắt chính mình lúc ẩn lúc hiện. Hắn cuối cùng cũng tin tưởng rằng, người kia không phải Khả Tình. Khả Tình là nước bùn nhưng không nhiễm bẩn, là điềm đạm đáng yêu, là cử chỉ tao nhã, là…… Đây chính là đệ đệ của Khả Tình! Sang sảng lại hòa khí, hào phóng lại phong độ, làm cho tất cả những nữ nhân trong nhà tâm động không thôi, nếu y không phải là tình nhân của gia chủ, chắc chắn bọn họ đã sớm nháo ngất trời. Tạ Kỳ vốn định hỏi Thân công tử rằng ca ca của y hiện giờ đang nơi nào, nhưng lại nói không ra lời. Một tháng sau, đành phải thu dọn hồi phủ, trở về ngôi nhà ở Giang Nam. Chính là còn cả đời, trong lòng đối với Khả Tình công tử niệm niệm khó quên, thật tốt là sau đó thấy được Thân công tử quay về, cũng tính là được đền bù nguyện vọng trong tâm, hơn nữa phu nhân trong nhà vừa sinh thêm cho hắn một đứa con, si niệm chậm rãi phai nhạt từng chút. ……………………… Khoảng thời gian này, Âu Dương Quân lần đầu tiên cảm nhận được tư vị hạnh phúc. Vốn nghĩ rằng Tiểu Ngung sẽ kéo hắn đi ngoại thành, ai ngờ, tên Sở Lam kia lại không chào đón hắn gia nhập, thiết! Mấy ma tướng ai cũng âu sầu khổ não, nói cái gì bắt bọn họ phải đi nơi khác thân thiết. Bất quá Tiểu Ngung nghe được những lời trêu đùa này, thái độ cũng không giống như lúc trước mà giơ chân mắng to, ngược lại có chút xấu hổ, lại càng làm cho mấy ma tướng hăng say trêu chọc, cuối cùng, hai người liền thương lượng đơn giản sẽ đi về phía nam, trong nhà ở Nam Hải xác thực cũng có chút việc vặt cần xử lý. Ngày hôm đó bọn họ trở về Nam Hải đúng mười ngày. Hai người ngồi trên tảng đá cao cao đặt trong dục dũng. Tiểu Ngung oa ở trong lòng ngực nam nhân, thoải mái đến nổi muốn ngủ. Tên oan gia kia thể lực thật là kinh người, lấy thể lực chính mình mà so đều không chịu nổi. “Uy, hạ nhận của ngươi được dạy dỗ thật tốt, chuyện như vậy nhưng lại không thấy bọn họ có phản ứng gì.” “Bọn họ dám!” Tiểu Ngung bật cười, nghĩ thầm rằng tên đáng chết này ngày thường bày đặt trưng ra bộ dáng đạo mạo hòa ái, trong nội tâm lại bá đạo như vậy, ai! Nam nhân da mặt so với tường thành còn dày hơn nhưng cũng có lúc ửng đỏ xấu hổ, bàn tay ở bên hông tình nhân xoa bóp, khố hạ hùng khởi đẩy về phía trước một cái. “Uy!” Mới vừa rồi đã nói là lần cuối cùng! Âu Dương Quân đối với Tiểu Ngung về những cái khác thật ra vẫn còn chưa nắm chắc, ngay cả để xác định tình cảm của y hắn phải dùng  cả tính mệnh, biết lời nói và tâm y không đồng nhất, nhẹ nhàng tiến đến bên tai y nói: “Lại một lần nữa, lần này dùng tư thế ‘cưỡi ngựa’ nhé.” Tiểu Ngung vừa nghe thấy, vành tai lập tức đỏ rực, cái loại tư thế này, nằm mơ, nằm mơ, ngươi nằm mơ! Y cũng không lên tiếng, thắt lưng hạ thấp dùng một chút lực, cả thân thể linh hoạt như cá phóng ra khỏi dục dũng. Âu Dương Quân cười nói: “Không ngoan!” Cũng phóng ra theo. Hai người ở trong căn phòng không lớn truy nháo, ở trong dũng ngoài dũng kích động nhảy vào nhảy ra, đem nước văng tung tóe. Gần nửa ngày, Tiểu Ngung đã cảm thấy mệt mỏi, mới chịu dừng lại, bị nam nhân kéo vào trong lòng ngực. “Nếu cứ như thế thì không bao lâu sao, khinh công của ta sẽ trở thành thiên hạ đệ nhị.” Âu Dương Quân thở hổn hển nói. Tiểu Ngung đầu dựa vào trong lòng ngực hắn nói nhỏ: “Nước đã lạnh hết rồi!” “Vậy lên giường đi.” Tiểu Ngung oán hận cắn hắn một ngụm, lại lặng lẽ nhắm mắt. “Làm tư thế đó nha.” Tịch Ngung quay đầu đi. Tuổi của y đã không còn nhỏ nữa, sao còn có thể chịu được sức ép như vậy, tên oan gia này, tên oan gia này muốn đem y giết chết mới cam tâm sao? Nam nhân âu yếm nhìn người trong lòng ngực, vẫn gầy tong teo, tuổi cũng không còn nhỏ, nhưng, trong khắp thiên hạ này không có ai có thể sánh bằng y. Định là muốn mỗi ngày đều ở cùng y, tất cả đều cùng y mới cam tâm, thiếu mất một ngày cũng không thể. Hắn nhẹ nhàng chạm vào nơi khố hạ của Tiểu Ngung, chậm rãi nhu lộng. Tiểu Ngung tựa vào trong lòng ngực hắn thở dốc, làm như không để ý – nhẹ nhàng hỏi bâng quơ: “Ngươi như vậy chắc lúc trước không thể thiếu nữ nhân nhỉ, thật ra ngươi an bài các nàng như thế nào?” A? Âu Dương Quân sửng sốt. Trong lúc hắn đang sửng sốt, Tiểu Ngung cũng đã tránh khỏi vòng tay của hắn, nằm trên giường, cuốn chăn bao lấy thân mình, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, vừa giống như đang cười lại như không cười. Cái chuyện này y chưa từng tra hỏi a, tại sao trong thời điểm quan trọng này mới nhớ mà hỏi đến. “Này thì có sao, ngày xưa ta đặt hết tâm trí về ngôi vị minh chủ, không quan tâm đến việckhác, ngươi nhìn xem trong nhà không có phòng dành cho nữ nhân…….” Âu Dương Quân thật sự cũng không hoàn toàn chột dạ, hắn đối với nữ sắc không hề để ý, số ít thị thiếp cũng từ lúc hắn đi đến phía bắc đã rời khỏi đây. “Thật sự? một người cũng không có?” Tiểu Ngung đung đưa đôi chân thon dài, làn da trắng như tuyết ở trước mắt nam nhân lúc ẩn lúc hiện, bên miệng lộ nét cười, mị thái lan tràn. “Không có, một người cũng không có.” Khẩu khí vô cùng kiên quyết. Âu Dương Quân một bên nói một bên nuốt nước miếng, bộ dáng của Tiểu Ngung lúc này thật là câu nhân, cả người hắn bắt đầu nóng lên. Bất quá cái đầu của hắn coi như thanh tỉnh, có một số việc tuyệt đối phải làm rõ, một số việc đánh chết cũng không thể khai, khai ra sẽ chết, tuyệt đối chết không toàn thay. Tiểu Ngung cũng không cảm thấy khổ sở, chỉ cảm thấy buồn cười, tên đáng chết này, tên đáng chết này! Da mặt dày như heo! Y liếc mắt nhìn nam nhân, chậm rãi ngồi dậy, hơi hơi chu miệng, nửa thật nửa giả nói: “Gạt ta, coi chừng lão nương làm thịt ngươi!” Âu Dương Quân sửng sốt, đã lâu rồi hắn không nhìn thấy bộ dáng này của Tiểu Ngung, thấy cái chăn trên người y rớt xuống lộ ra hai điểm hồng phấn mềm mại nổi bật trên làn da trắng mịn, cực kỳ mê người, trên mặt lộ vẻ hung ác, trong mắt lại tràn đầy ý cười. Lại nuốt thêm một ngụm nước miếng. Đây chính là oan nghiệt. Có chết dưới tay Tiểu Ngung, thành quỷ cũng phong lưu. “Thực sinh khí? Vậy thì cứ làm thịt ta.” Nói xong, nam nhân xấu xa ưỡn người về phía trước. Tịch Ngung bị nam nhân một phen ôm vào trong lòng ngực, hai má cũng bị cái miệng đang mở lớn của hắn hôn liên tiếp, đầu lưỡi nóng hổi của nam nhân cũng vươn ra liếm lộng, ngón tay thô ráp không ngừng vuốt ve hai chỗ mẫn cảm trước ngực. Đối với tên nam nhân này thật không có biện pháp, Tiểu Ngung khẽ nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói: “Ta còn chưa hết giận đâu!” Âu Dương Quân nghe như vậy, trong lòng nhất thời run lên, vội vàng ôm lấy mặt y: “Tiểu Ngung, chuyện lúc trước ngươi không thể trách ta, nếu ta sớm gặp được ngươi, nhất định sẽ không bao giờ bính nữ nhân, Tiểu Ngung, ta………” Khóe miệng Tịch Ngung nhếch lên thật cao: “Về sau không có phép ngươi lộn xộn, bằng không lão nương sẽ giết chết ngươi.” “Vậy thì tốt, cảm ơn lão bà tha mạng, ta hứa trừ ngươi ra không còn người nào khác!” Thiết! Tại sao lại nghe lời như vậy, đầu ngón tay Tiểu Ngung chọt vào mặt nam nhân một cái, trừng mắt liếc nhìn hắn, thuận thế lại duỗi cánh ta ra ôm lấy nam nhân, ánh mắt dời đi—– Ngươi đã chết rồi sao, còn chờ cái gì nữa! Âu Dương Quân cả người đã sớm nóng lên, lập tức đem đôi môi thơm của Tiểu Ngung cắn nuốt, hung hăng hôn sâu. Rốt cuộc sự tình vừa rồi cũng được tiếp tục! Sờ liếm hôn khắp mọi nơi, ngón tay ở phía sau nhẹ nhàng khuếch trương chỗ tư mật, nam nhân lại hỏi y cái vấn đề đáng giận kia: “Dùng tư thế kia, ân?” Hỗn đản! “Muốn lão nương chết sớm thì cứ dùng.” Tiểu Ngung nghiến răng. Nam nhân đánh một cái lên cái mông vểnh của Tiểu Ngung, miệng trêu đùa: “Ta sao nỡ để ngươi chết được, hội khoái hoạt, cho ngươi khoái hoạt, ân?” Phi, phi, phi…………… Rốt cuộc Tiểu Ngung cũng không thể nói được cái gì nữa. Tên oan gia kia dĩ nhiên đã tiến vào, tư thế thật là tu nhân đến cực điểm. Nếu không phải khinh công của chính mình rất tốt, cái hông cũng mềm dẻo hơn thường nhân, thì cho dù là người có luyện võ cũng không thể làm được đến như vậy………. Nhưng, nhưng, nhưng cũng không phải không thoải mái…….. “A—–“ Y nhịn không được ngâm khẽ ra tiếng. Nam nhân được cổ vũ, động tác càng dã man, hận không thể đem người dưới thân khảm vào người. “A—–a a———” Tiểu Ngung ầm ĩ thét chói tai. Muốn tách ra khỏi một chút, nam nhân lại chặt chẽ ôm trụ vòng eo của y, làm sao cũng giãy không ra. “A, đừng, a, mau chút, đừng………..” “Ân? Rốt cuộc không cần hay muốn nhiều chút?” Nam nhân giả bộ nghi ngờ. Tịch Ngung quay đầu, đem cả khuôn mặt chôn vào chăn gối. Trong cơ thể lại bị đâm mạnh vào, khoái cảm như thủy triều ào ạt nảy lên, nhưng nam nhân lại dời đi, y thở dốc, cổ ngưỡng cao, vòng eo đón ý hùa theo…………. Nam nhân lại tái lộng—– “A—– a———-” Còn muốn né tránh, rồi bị kéo lại, tên kia hết sức tiến công, tái rút ra hoàn toàn, cứ như thế, rút ra cắm vào, làm đến điên rồi, cái loại cảm giác này  đúng là bức người đến cực hạn………… Ngón tay liều mạng nhu lộng bảo bối của y, tên đáng giận! Nhưng khoái cảm cũng ào ạt dồn tới, giống như một lớp sương mù bao phủ toàn thân………. Trước mắt Tịch Ngung là một đạo bạch quang, mồ hôi chảy đầy người, nhẹ nhàng nằm trong lòng ngực nam nhân. Cùng hắn làm, mỗi lần xong giống như người sắp chết………. Âu Dương Quân trầm ‘hừ’ một tiếng, dừng lại, thở dốc không ngừng. Hắn tinh tế giúp lão bà trong lòng ngực nhu nhu thắt lưng, chỗ tư mật lại luyến tiếc rút ra, miệng nhịn không được hôn hấp, lưu lại trên người Tiểu Ngung của hắn một rồi lại một đóa hoa. Tiểu Ngung – của hắn. -Hoàn-