Số Phận Phi Tần
Chương 2
Nương nương, Hoàng hậu nương nương sai người đến truyền lời: kỳ tuyển tú này sẽ do Hoàng hậu nương nương, nương nương và Trần phi nương nương chủ trì.
Hoàng Ly nghe được tiếng nói tỏ ý đã biết của Thục phi nương nương, cùng động tác phất tay có điểm lười biếng ý bảo nàng lui xuống, Hoàng Ly liền cúi đầu hành lễ, rồi chậm rãi lui ra.
Hoàng Ly là nha hoàn hồi môn của Thục phi nương nương, hầu hạ Thục phi nương nương từ nhỏ. Trong cung này, ngoài Hoàng hậu ra, Thục phi nương nương có địa vị cao nhất. Hoàng thượng đăng cơ chưa lâu, Hậu cung so với đời trước xem như vô cùng ít ỏi, ngoài Hoàng hậu chỉ có một chính nhất phẩm Thục phi, một tòng nhất phẩm Trần phi, hai chiêu nghi, ba quý tần, còn lại đều là những người địa vị thấp không đáng nói đến. Lần tuyển tú này là lần tuyển tú đầu tiên sau khi Hoàng thượng đăng sơ, Hậu cung của Hoàng thượng lại đang trống trải, tất cả quần thần đều nhăm nhe đưa nữ nhi của mình vào cung.
Mấy ngày này Hoàng Ly luôn cẩn thận hầu hạ Thục phi nương nương, chỉ sợ nàng vì đến gần ngày tuyển tú mà trong lòng bực bội, Hoàng Ly không sợ Thục phi nương nương trút giận lên nàng, vì nàng theo Thục phi từ nhỏ, Thục phi sẽ không bao giờ làm thế, Hoàng Ly chỉ sợ chủ tử nhà mình tức giận hại thân thể. Nhưng Hoàng Ly quan sát mấy ngày nay, chủ tử không hề có một điểm không vừa lòng hay tức giận, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên thỉnh an thì thỉnh an, nên đón tiếp Hoàng thượng thì đón tiếp Hoàng thượng. Thấy vậy, Hoàng Ly cũng có điểm buông lỏng, không ngày ngày cứng người hầu hạ quy củ nữa.
Hoàng Ly là đại nha hoàn bên người Thục phi, địa vị ở Khương Lạc cung không nhỏ, ai thấy nàng cũng phải nể mặt vài phần mà cất tiếng chào hỏi. Xưa này Hoàng thượng không đặc biệt sủng ái vị chủ tử nào, nên Hoàng Ly thân là nha hoàn của Thục phi, người khác vô cùng sợ đắc tội.
Cùng với Hoàng Ly, Khương Lạc cung còn có một đại nha hoàn nữa là Tố Ngưng, Tố Ngưng không phải nha hoàn hồi môn của Thục phi, nhưng cũng trung thành với chủ tử, tính cách hoạt bát, thích náo nhiệt, đôi khi còn có chút ngây thơ, giữ lại bên chủ tử cũng khiến chủ tử vui vẻ hơn nhiều, nhưng lúc cần làm việc, tuyệt đối biết nên dùng thái độ nào để xử sự.
Hoàng Ly đưa tay lên che mắt, ngửa đầu nhìn trời, thời tiết tháng này đặc biệt nóng nực, đứng ở ngoài trời một hồi liền cảm thấy cả người như tan chảy, Hoàng Ly thu tay lại, vội vã đi làm việc của mình, trước cửa tẩm điện của Thục phi chỉ còn Tố Ngưng canh giữ, chờ đợi chủ tử có gì sai bảo.
Trong tẩm điện, Thục phi đang nhàn nhã nằm trên tràng kỷ, cả người chỉ mặc ngoại y mỏng, trên tay tùy tiện cầm một cuốn sách, bên cạnh có đặt một đĩa hoa quả.
Lưu Lạc Bình xuyên đến nơi này đã rất lâu rồi, khi nàng xuyên đến đã ở trong thân thể trẻ con mới sinh, mang thân phận là Ngũ tiểu thư của Lưu phủ, tính đến nay, nàng đã mười chín tuổi, nàng gả cho Hoàng thượng từ khi Hoàng thượng còn là một Hoàng tử, theo hắn cũng đã lâu. Hoàng hậu trước kia là bạn khuê phòng của nàng, Tam tiểu thư Ngô phủ, Ngô Tịch Dao, nhưng đến nay, nhìn mặt nhau đã chẳng còn có thể trò chuyện thân thiết như ngày xưa. Mà chính vì năm xưa từng là bạn khuê phòng của nhau, mà giữa hai người, luôn ngầm tồn tại tranh đấu phân cao thấp.
Cũng không hiểu tại sao, trước kia từng thân thiết như vậy, gần như hận không thể kể hết mọi buồn phiền vui vẻ băn khoăn cho nhau nghe, mà hiện tại, hai người chỉ nhìn nhau qua cái bóng của long bào, nói chuyện với nhau bằng minh thương ám tiễn của âm mưu. Chỉ có thể nói, một núi không thể có hai hổ.
Từ trước đến nay, Lưu Lạc Bình chưa từng tận lực tranh đấu, cho dù gia tộc của nàng muốn nàng tranh đấu, Lưu Lạc Bình cũng chưa từng chủ động xuất thủ. Sống ở nơi này hai mươi năm, nhưng nàng cũng chưa bao giờ quên mười tám năm sống ở thế giới cũ, đặc biệt là năm năm mang trên mình cái danh tiểu thư nhà giàu thất thế kia. Đối với nàng, không cần nhiều, chỉ cần đủ. Điều duy nhất khiến nàng có thể tham lam, chính là tình yêu. Mà tình yêu của nàng, cho dù nàng muốn tham lam, cũng không thể đạt được gì. Đế vương vô tình, nữ nhân trong Hậu cung chỉ như hoa trong chậu, héo rồi thì thay mới, thi thoảng thích thú sẽ tưới nước, khi bận rộn sẽ quên bẵng đi rồi chẳng bao giờ nhớ tới.
Nữ nhân là hoa, chẳng cầu gặp được người có thể trân trọng, ngày ngày tưới nước thuở còn nở rộ khoe sắc, chỉ mong tìm được người có thể ngày ngày nhìn một đóa hoa sắp tàn. Ở dân gian luôn có, luôn có, nhưng ở Hậu cung này, không có, không có, vĩnh viễn không có. Người nàng yêu là Đế vương, định sẵn không thể với, hắn là cây cổ thụ, nàng là hoa dưới đất, cổ thụ có thể che được rất nhiều đóa hoa dưới bóng, có rất nhiều đóa hoa ngước lên nhìn cổ thụ, nhưng cổ thụ sẽ chẳng bao giờ nâng một đóa hoa lên cao.
Lưu Lạc Bình rũ mắt, gấp lại quyển sách trong tay, đứng dậy khỏi tràng kỷ, đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài. Hậu viện lúc nào cũng xinh đẹp, hoa thơm cỏ lạ, trăm hoa đua nở, mười chín tuổi, nàng chẳng già, nhưng so với những đóa hoa khác, đã chẳng còn trẻ nữa.
…
Lần tuyển tú này là lần tuyển tú đầu tiên sau khi Hoàng thượng đăng cơ, Thái hậu đã qua đời trước khi Hoàng thượng lên ngôi, sau này mới được Hoàng thượng truy phong Thái hậu. Không có Thái hậu chủ trì, kỳ tuyển tú lần này liền do ba nữ nhân có địa vị cao nhất Hậu cung tuyển chọn là Hoàng hậu, Thục phi và Trần phi, ngoài ra, đương nhiên không thể thiếu Hoàng thượng.
Trải qua những vòng trước, những tú nữ vào được đến vòng được gặp quý nhân này đều là những tú nữ xinh đẹp tài hoa, chia thành từng tốp phân theo thân phận địa vị lần lượt tiến vào.
Lưu Lạc Bình ngồi trên ghế, trang điểm xinh đẹp, mặc cung trang màu lam, trong tay còn cầm một cái quạt tròn. Hoàng hậu ngồi phía trên nàng, dung nhan đoan trang nhã nhặn, khí chất thanh cao, mặc cung trang màu đỏ nổi bật. Trong Hậu cung, chỉ có Hoàng hậu, nữ nhân tôn quý nhất mới được phép mặc cung trang màu đỏ. Ngày hôm nay tuyển tú, muôn hồng nghìn tía, cho dù tuổi tác các nàng đều hơn những tú nữ này, nhưng nhan sắc không thể thể hiện mình thua kém, đều tận lực trang điểm xinh đẹp. Trần phi là điển hình của mỹ nhân Giang Nam dịu dàng tao nhã, mắt hạnh môi mỏng, cả người mềm mại như liễu, mặc một thân cung trang màu tím, trên đầu cài một cây trâm ngọc hình con bướm cùng màu.
Đợi một hồi, thái giám ở bên ngoài cao giọng, giọng nói the thé, đặc biệt khó nhầm lẫn truyền vào:
- Hoàng thượng giá lâm!
Một bóng dáng màu vàng từ ngoài điện tiến vào, Lưu Lạc Bình rời khỏi ghế, đứng dậy hành lễ. Hoàng thượng có điểm lười biếng chán nản, phất tay cho ba người bình thân, sau đó ngồi lên long ỷ. Lưu Lạc Bình dùng quạt tròn hơi che nửa mặt, nghiêng mắt nhìn người ngồi trên long ỷ. Hoàng thượng không hề thích kỳ tuyển tú lần này, nhưng không thể bỏ qua, Hoàng thượng mới đăng cơ, căn cơ chưa vững chắc, vẫn cần đến sự hỗ trợ của các đại thần, mà cách nhanh nhất chính là nạp nữ nhân vào Hậu cung. Nhưng nữ nhân mà mình lấy còn không phải do mình quyết định, không phải do mình tự nguyện, có nam nhân nào vui vẻ nổi không, còn chưa nói đến, lấy một đám nữ nhân này vào Hậu cung, chỉ khiến Hậu cung hỗn loạn, tranh đấu càng thêm gay gắt, phiền não chẳng phải lại dính tới người Hoàng thượng hay sao.
Lưu Lạc Bình chỉ hơi liếc mắt nhìn dung nhan tà mị mang nét buồn chán kia. Hoàng thượng trước kia xem như là thanh mai trúc mã với nàng. Trước đó, khi Hoàng thượng còn là một Hoàng tử, mẫu phi bị hãm hại chết, tuy được Tiên đế yêu thương, nhưng không tránh khỏi luôn bị người khác rình mò hãm hại. Mẫu thân nàng trước kia là bạn khuê phòng của mẫu phi Hoàng thượng, Hoàng thượng liền hay đến Lưu phủ, nàng cũng hay đến gặp hắn, thường xuyên chơi đùa. Sau này Lưu phủ ủng hộ hắn, sau khi Hoàng thượng đăng cơ, Lưu phủ liền có địa vị nhất định. Hoàng thượng đối với nàng luôn ôn nhu hòa nhã, từ khi còn nhỏ đến giờ vẫn luôn như vậy, nhưng nàng cần tình yêu của hắn, mà không phải sự che chở như huynh trưởng. Nếu chỉ là sự che chở như huynh trưởng, chứng kiến những thủ đoạn để sống sót trong Hậu cung của nàng, hảo cảm của hắn cuối cùng cũng sẽ chậm rãi bị mài mòn.
Lưu Lạc Bình đảo mắt nhìn về phía cửa điện, khi còn nhỏ nàng luôn không phát hiện, nhưng đến khi vô tình sực tỉnh, phát hiện ra cả mình và Hoàng thượng đều đã lớn, nhìn vào gương, nàng không ngờ, dung mạo của mình giống với kiếp trước đến vậy, chỉ là càng kiều mị xinh đẹp, đầu mày cuối mắt lại thêm phần yêu mị quyến rũ. Mà Hoàng thượng khi đó, dung mạo…vô cùng giống với…Lạc Tư Thành, người đã lấy đi sự trong trắng của nàng kiếp trước, hơn nữa…tên thật của Hoàng thượng, còn là Tư Lạc Thành. Sự trùng hợp này khiến nàng mơ hồ, giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự ôn nhu của hắn, sa vào lưới tình lúc nào không hay.
- Hoàng thượng, nên bắt đầu tuyển tú thôi.
Giọng nói uyển chuyển mềm mại này của Hoàng hậu khiến cho Lưu Lạc Bình rời khỏi suy nghĩ, hơi hướng mắt nhìn Hoàng thượng. Hoàng thượng chỉ gật đầu một cái, không hề lên tiếng, Lưu Lạc Bình rời mắt, quạt tròn trong tay khẽ phe phẩy.
Từng tốp tú nữ tiến vào, người có gia thế đều được lưu thẻ bài. Tuyển tú lần này, nói cho oai là giao cho Thục phi và Trần phi cùng với Hoàng hậu chủ trì tuyển tú, nhưng người quyết định thực sự là Hoàng thượng, mà những tú nữ này, nếu muốn nhúng tay, thì người nhúng tay chỉ có Hoàng hậu. Hoàng hậu đương nhiên không thể loại hết những người có dung nhan xinh đẹp có gia thế được, vẫn phải giữ lại một ít.
Tốp tú nữ cuối cùng bước vào điện, tú nữ chia theo thân phận mà tiến vào, đây là tốp cuối cùng, đương nhiên là những tú nữ thân phận thấp nhất, phụ thân đều chỉ làm quan ngũ phẩm.
Trước mắt có năm tú nữ, năm tú nữ nhất tề hành lễ thỉnh an, được miễn lễ mới dám đứng dậy, nhưng đầu vẫn hơi cúi, không dám trực tiếp nhìn mặt quý nhân, cũng tỏ ra mình là tiểu thư khuê các được dạy dỗ tốt, chỉ có một tú nữ lớn mật, không những ngẩng phắt đầu dậy, mà còn ngang nhiên chỉ vào Thục phi đang ngồi trên ghế lười biếng phe phẩy quạt tròn trong tay mà hô lên:
- Cô…cô…cô…cô chính là nhân viên trong quán bar!!!
Tú nữ đó hốt hoảng vô cùng, vẻ mặt đầy ngạc nhiên và bất ngờ, nhưng còn xen lẫn cả vui mừng. Lưu Lạc Bình ngồi trên ghế hơi nhíu mày, động tác trên tay cũng dừng lại, quạt tròn nghiêng sang một bên, Lưu Lạc Bình chậm rãi đánh giá tú nữ đang trân trân chỉ vào mình kia, xác thực có điểm quen mắt, hơn nữa với mấy từ ngữ kỳ lạ kia, hẳn là người từng quen nàng ở kiếp trước, nhưng đã hai mươi năm, Lưu Lạc Bình không còn nhớ rõ. Chưa để Lưu Lạc Bình kịp nhận ra, tú nữ này đã to gan lớn mật xông về phía nàng, còn hô lên:
- Thật may quá! Thật may quá! Gặp được cô ở đây, tôi là Lệ Giai đây!!! Mau cứu tôi khỏi đây đi!!!
Lưu Lạc Bình bấy giờ mới nhớ ra, tú nữ trước mắt này quả có điểm giống với Lệ Giai, nhân viên trong quán bar bị Thẩm thiếu cướp mất đêm đầu tiên. Chỉ có điều, nhìn bộ dáng của nàng ta hiện tại, hẳn là xuyên đến chưa lâu, mới có bộ dáng không biết thu liễm như vậy.
Thấy tú nữ kia ngang nhiên lớn mật lao về phía Thục phi, thị vệ liền tiến lên ngăn cản, tú nữ bị chặn lại, trân trân nhìn Thục phi, miệng vẫn còn nói một đống từ ngữ kỳ quái. Lại nhìn lên vẻ mặt của Thục phi đang ngồi trên ghế, nhìn liền biết nàng không vui lòng, ai tự nhiên gặp phải một người không quen biết nhảy ra nói toàn từ ngữ kỳ quái như vậy, hẳn cũng không vừa lòng. Lưu Lạc Bình hơi nghiêng đầu nhìn Hoàng hậu, giọng nói uyển chuyển vang lên:
- Hoàng hậu nương nương, không biết có phải muội muội nhầm lẫn hay không, muội xem qua danh sách tuyển tú, chỉ có một nữ nhi quan Ngũ phẩm Lệ Tâm Như, nào có tú nữ nào tên Lệ Giai, chẳng lẽ…
Tiếng “chẳng lẽ” này đúng là khơi mào suy nghĩ của mọi người, lởn vởn trong đại điện, ai ai cũng đều sẽ nghĩ đến chuyện một viên quan Ngũ phẩm lại dám thay mận đổi đào, chẳng khác nào tội khi quân. Nhưng Lệ gia chỉ có một nữ nhi duy nhất, vậy Lệ Giai này ở đâu ra?
Lưu Lạc Bình nhìn tú nữ đang không ngừng hô lên, nói một đống từ ngữ hiện đại, nhìn bộ dáng nàng ta, hẳn là vẫn chưa hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng Lưu Lạc Bình sẽ không cứu giúp. Lệ Giai trước kia cũng chỉ là một người lướt qua cuộc đời nàng, một dấu ấn lưu lại cũng không, hơn nữa, sống ở cổ đại hai mươi năm, lương thiện của nàng cũng không còn nhiều nữa. Từ lâu, nàng đã chỉ coi trọng bản thân mình, cớ gì nàng có thể trưởng thành, mà Lệ giai lại vẫn cứ giãy giụa trong ranh giới thơ ngây của nàng ta thế kia? Cứu nàng một lần, chẳng lẽ có thể cứu nàng cả đời? Người khác cứu mình, chẳng bằng mình tự cứu.
Tú nữ kia không ngừng giãy giụa, vẫn muốn chạy đến chỗ Thục phi, nhưng hồi lâu, nhìn bộ dáng hờ hững không quen biết của Thục phi, có lẽ là nghĩ thông suốt, tin rằng chỉ là người giống người, liền không giãy giụa nữa. Lưu Lạc Bình dùng quạt tròn che đi nửa mặt, đôi môi đỏ tươi ở dưới quạt tròn cong lên một nụ cười xinh đẹp, lại có điểm yêu mị quyến rũ. Chuyện này nàng sẽ không tham gia, nếu Hoàng hậu muốn xử lý, nàng cũng sẽ không nhúng tay, nhưng sẽ không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Hoàng hậu đương nhiên phải xử lý, Lệ Giai hiện tại trong thân phận một tú nữ nhỏ nhoi, đường đường là Thục phi lại bị nàng ngang nhiên giơ thẳng tay chỉ mặt, nói một đống lớn từ ngữ kỳ quái, tội trạng này, nói nhỏ liền nhỏ, nói lớn liền lớn. Thục phi hơi nghiêng đầu nhìn sang Hoàng hậu. Hoàng hậu hơi nâng tay, môi vừa hé, lời còn chưa nói ra đã bị một giọng nói trầm thấp xen vào, mà giọng nói này chính là giọng nói của nam nhân tôn quý nhất trong đại điện:
- Thú vị. Lưu thẻ bài đi.
Tú nữ kia vẫn đang bị thị vệ kìm giữ, nghe thấy Hoàng thượng nói lưu thẻ bài của mình, ánh mắt từ ngỡ ngàng chuyển sang ngạc nhiên rồi thành hốt hoảng, phút chốc lại trở thành sợ hãi và phản kháng. Nhóm tú nữ cuối cùng này chỉ lấy một người, đã chọn được tú nữ này, thì mấy người kia chưa kịp thể hiện gì liền bị loại, năm người cứ như vậy được dẫn ra ngoài. Tội trạng hỗn láo với Thục phi của tú nữ kia cũng đơn giản được xóa bỏ. Thục phi cũng không hề có ý định truy cứu.
Mà kể từ khi Hoàng thượng nói ra câu kia, tâm trạng mỗi người trong đại điện đều có thay đổi. Hoàng thượng đột nhiên dùng từ “thú vị” để chỉ một nữ nhân, hơn nữa trong mắt lại có nồng đậm hứng thú, tú nữ này vừa vào cửa liền trở thành cái gai trong mắt Hoàng hậu và Trần phi. Còn tại sao lại không có Thục phi trong đó? Thục phi ngồi trên ghế, vẫn là bộ dáng nhàn nhã như trước, hơi nheo mắt nhìn bóng lưng Lệ Giai, à không, giờ phải gọi là Lệ Tâm Như, Hoàng thượng cảm thấy nàng ta thú vị, hiện tại, vẫn chỉ là vì mới lạ, ham thích nữ nhân tràn đầy sức sống, ngang ngược dám phản kháng như vậy, mà không phải cả đám nữ nhân Hậu cung trăm người như một, dù yểu điệu hay quyến rũ, dù đoan trang hay nhã nhặn đều với hắn một lòng, cho dù thật lòng hay không, ngoài mặt đều là yêu thương vô hạn.
Nàng chưa lo lắng, Hoàng thượng mới chỉ dừng lại ở việc ham cái lạ, từ khi biết mình yêu nam tử này, nàng đã biết mình phải chấp nhận việc đó. Chỉ cần Hoàng thượng không thực sự động lòng, Lưu Lạc Bình nàng sẽ vĩnh viễn không chủ động động thủ với nữ nhân Hậu cung. Nhưng… bàn tay cầm quạt tròn nâng lên của Lưu Lạc Bình có điểm do dự, nàng nhìn lướt qua hai câu thơ viết trên đó, cười nhạt. Nhưng nếu là nữ tử có thể khiến Hoàng thượng động lòng, có lẽ, cũng chỉ có thể là nữ tử khác biệt, mang hơi thở hiện đại tràn đầy sức sống như Lệ Tâm Như. Mà nàng, cũng đến từ hiện đại, nhưng hơi thở ấy của nàng đã bị bào mòn trong những năm tháng lưu lạc kiếm sống, cô đọng lại thành sự trầm ổn và thản nhiên.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
42 chương