Sở Lưu Hương

Chương 41 : Phong Vân Sa Mạc

Cơ Băng Nhạn cau mày: -Hai lần lưu giấy lại, bút tích như nhau! Đồ đảng của Thạch Quan Âm quả thật có trà trộn trong đám người Quy Tư Vương, vậy... Hồ Thiết Hoa giật mình: -Ngươi tưởng kẻ nào đáng nghi ngờ nhất? Cơ Băng Nhan thở dài: -Người nào cũng khả nghi cả! Người nào cũng có thể là đồ đảng của bà ấy cả! Hoặc bọn vệ sĩ mặc giáp vàng, hoặc các bà phi, các nàng thiếp, hoặc chính Quy Tư Vương, hoặc con gái lão ta... Hồ Thiết Hoa trố mắt, nhìn sững hắn một lúc lâu, sau cùng cười lớn: -Các ngươi đừng vì ta mà quan tâm, cái chức vị phò mã đó, lợi thì ta nhận lãnh, bất lợi thì thôi, không làm phò mã cũng chẳng quan hệ gì. Giả như bây giờ, các ngươi có muốn đi, ta sẵn sàng đi theo các ngươi mà không hề luyến tiếc mảy may, kể cả những vò rượu! Dù rằng giữa sa mạc không có nước uống chứ đừng nói là rượu, ta cũng chẳng màng! Tiểu Phi cười nhẹ: -Mấy hàng chữ đen, trên mảnh giấy trắng, có thể làm chúng ta sợ hãi mà chạy chết thì quả thật chúng ta cũng chẳng nên sống thêm một phút giây nào nữa! Chúng ta không còn cái thú làm người nữa! Hồ Thiết Hoa sáng mặt lên, xoa xoa hai tay, cao giọng: -Thế là nhất định chúng ta phải chạm trán với bà ta! Tiểu Phi trầm gương mặt: -CHắc chắn là bà sẽ tìm chúng mình, như vậy chúng ta không cần phải khẩn cấp, cứ lưu lại đây chờ bà ta, tuỳ bà muốn đến lúc nào cũng được, chúng ta sẵn sàng nghinh đón. Ngày mai, là lễ thành hôn của ngươi, hai hôm sau nữa, chúng ta sẽ thi hành kế hoạch của Quy Tư Vương, đem vàng và châu ngọc đổi lấy Cực lạc Tinh. Cơ Băng Nhạn lạnh lùng: -Ngươi tưởng bà ấy thực tâm làm cuộc đổi chác? Tiểu Phi mỉm cười: -Tất nhiên là bà không đổi rồi! Hồ Thiết Hoa hấp tấp hỏi: đã không có ý làm cuộc đổi chác đó, tại sao lại dàn cảnh như vậy? Tiểu Phi từ từ giải thích: -Quy Tư Vương bằng lòng đánh đổi viên Cực lạc Tinh với số châu ngọc và vàng như vậy, đủ biết Cực lạc Tinh có ẩn chứa một bí mật phi thường, có đúng vậy chăng? Hồ Thiết Hoa gật đầu: đương nhiên! Tiểu Phi tiếp: -Thạch Quan Âm dàn cảnh đó, là có ý muốn hiểu điều bí mật quanh viên Cực lạc Tinh. Bằng vào sự bí mật đó, Cực lạc Tinh trị giá đến mức độ nào, chính Thạch Quan Âm cần hiểu cái chân giá trị của viên đá quý. Cơ Băng Nhạn vụt hỏi: -Quy Tư Vương đã xem trọng CCự lạc Tinh, tại sao lão ta lại uỷ thác bọn Bành gia ngũ hổ mang đi? Tiểu Phi trầm ngâm một chút: -Uỷ thác mang đi, đi giấu một nơi nào khác, hay mang về cho lão? Chúng ta gặp Bành gia ngũ hổ dọc đường, làm sao biết chắc bọn chúng từ đâu đến Quy Tư Vương, hay từ Quy Tư Vương đi nơi khác? Cơ Băng Nhạn cau mày: -Thế nghĩa là ngươi cho viên Cực lạc Tinh không ơt nơi tay Quy Tư Vương, và từ trước nó được một ngươi trong quan nội giữ gìn. Rồi Quy Tư Vương cần dùng đến nó, nên nhờ anh em họ Bành hộ tống từ quan nội ra sa mạc? Tiểu Phi gật dầu: -Ta nghĩ như vậy đó. Ngươi thấy có lý chăng? Cơ Băng Nhạn trầm giọng: -Không hẳn đúng, bởi một vật trân quý như thế lẽ nào Quy Tư Vương lại ký gởi nơi người ngoài? Phàm ai giữ gìn viên đá ấy, tất không chịu giao hoàn về chủ nhân đâu, nhất là chủ nhân ở tận phương trời xa thẳm? Tiểu Phi thở dài: -Người ta chịu giao hoàn là vì người ta không hiểu được điều bí mật của nó, người ta không hiểu cái chân giá trị của nó. Và trên đời này, có thể chỉ có mỗi một Quy Tư Vương biết được mà thôi. Chnúng ta có tìm hiểu cũng vô ích, bởi chẳng làm sao hiểu nổi. Bất quá ta tưởng... Chàng mỉm cười, tiếp: đến lúc tất yếu rồi, dù chúng ta không hỏi, Quy Tư Vương cũng tiết lộ cho chúng ta biết. Một ngày trôi qua, một đếm trôi qua, tâm tư của họ trải qua biết bao lần xáo trộn, tuy nhiên, họ vẫn phải ngủ, song giấc ngủ của họ quá chập chờn, và mãi khi đến lúc đêm tàn họ mới chợp mắt. Không rõ họ ngủ được bao nhiêu phút giấy, bỗng có tiếng y phục phạt gió kêu rạt lên, một bóng người lao vút vào lều. Người đó là một tay hiệp đạo Trung Nguyên, là Tư Đồ Lưu Tinh. Thuật khinh công của y rất cao, giả dĩ y tưởng những người trong lều phải ngủ ngon, cho nên y ngang nhiên tiến vào, ngờ đâu y vừa xuất hiện đã bị bao vây liền. Dường như bọn Tiểu Phi suốt đời chẳng bao giờ ngủ. Cơ Băng Nhạn lạnh lùng hỏi: -Các hạ không từ biệt mà đi, rồi các hạ trở lại cũng chảng báo trước cho ai biết, như vậy là có vẻ thần bí, chắc các hạ cũng biết như thế chứ? Tư Đồ Lưu Tinh vừa lau mồ hôi trán, vừa miễn cưỡng thốt: -Tại ha có việc gấp, muốn cáo từ tam vị, xin tam vị thứ cho các tội đường đột xâm nhập nơi ngọa sở của tam vị. Cơ Băng Nhạn bình tĩnh nhìn y một lúc lâu, thần sắc dịu lại phần nào. Hồ Thiết Hoa mỉm cười: -Các hạ có điều gì khẩn cấp, xin ngồi xuống, ngồi rồi thư thả nói cho bọn tại hạ nghe. Tư Đồ Lưu Tinh tiếp: -Trong đêm rồi, sở dĩ tại hạ không cáo từ mà bỏ đi là vì gấp theo dõi Sát thủ vô tình Đồ Hoàn, bởi tại hạ nghi ngờ con người đó có một âm mưu gì, và lòng dạ của hắn, chẳng ai lường được... Hồ Thiết Hoa gật gù: đã là tay lão luyện giang hồ, các hạ tự nhiên có nhãn lực hơn người! Tư Đồ Lưu Tinh lại tiếp: -Y có vẻ hấp tấp, tại hạ theo dõ y, song y chẳng hề hay biết. Y chạy về hướng Bắc. Qua nửa khắc thời gian, tại hạ thấy phía sau một gò cát có ngôi lều, nhô lên đen đen giữa đêm đêm trường. Cơ Băng Nhạn điểm nụ cười lạnh: -Trong ngôi lều đó, đừng nói chi là có nhiều người, chỉ một gã Hắc Hầu Tôn Không thôi, các hạ cũng khó lòng làm cái việc do thám! Giả như các hạ đến đó, mà đúng là do thám, thì đừng hòng trở lại an toàn với Tôn Không! Tư Đồ Lưu Tinh cười khổ: -Tự nhiên tại hạ phải biết là trong ngôi lềuđó có rất nhiêu cao thủ, khi nào lại dám khinh xuất trong hành động? Thấy Đồ Hoàn chui vào lều, tại ha chẳng biết phải làm sao, ngờ đâu vừa lúc đó, một con ngựa từ xa phi nước đại đến, người trên ngựa bắn vào lều một mũi tên. Ngựa chạy luôn chứ không dừng hoặc chậm lại. Cơ Băng Nhạn bĩu môi: -Hắc Hầu Tôn Không có thính giác nhạy lắm, vó ngựa ngoài trăm trượng xa, gã vẫn nghe lọt như thường, huống chi vó ngựa giữa đêm khuya thanh vắng? Làm gì có người phi ngựa đến sát bên lều bắn tên vào? Mà trong lều chẳng một ai phát giác ra từ phút giây trước? Tư Đồ Lưu Tinh thốt: -Ngựa thuộc giống quý, móng ngựa lại không đóng thép, vó nện trên cát chẳng gây tiếng vang, ngựa chạy đi nhẹ nhàng như mọt tay khinh công thượng thặng. Hồ Thiết Hoa đưa mắt sang Tiểu Phi một thoáng, đoạn cười nhạt: -Con ngựa chắc chẳng kém Hắc Trân Châu bao nhiêu! Tư Đồ Lưu Tinh cũng cười: -Tại sa mạc, nếu con ngựa nào được dùng là con ngựa đó phải quý! Tiểu Phi gật đầu: đúng vậy. Các hạ cứ kể tiếp! Tư Đồ Lưu Tinh thốt: -Con ngựa chạy qua rồi, từ trong lều, ba bóng người vọt ra ngoài đuổi theo. Tại hạ nghĩ, nếu không thừa dịp đó, mạo hiểm mà mà vào thì chẳng còn cơ hội nào tốt hơn. Cơ Băng Nhạn lạnh lùng: -Cái gan của các hạ quả không nhỏ vậy! Tư Đồ Lưu Tinh không lưu ý đến lời mỉa mai, cứ tiếp: -Tại hạ rón rén vòng ra phía hậu lều, thấy nơi đó có mấy con ngựa, ngựa hí nhỏ, hí to, che lấp tiếng bước chân của tại hạ. Hồ Thiét Hoa vỗ tay: -Quả nhiên danh bất hư truyền, một hiệp đạo Trung Nguyên bao giờ cũng có hành động chu đáo hơn người! Tư Đồ Lưu Tinh thoáng đỏ mặt tiếp: -Tại hạ nằm sát mặt đất, nhè nhẹ nâng vách lều lên, thấy rõ bên trong, ngoài Đồ Hoàn ra, còn có hai vị đội mão vàng, vận áo gấm đúng là người thuộc hạng lá ngọc cành vàng, và có một vị nữa gương mặt âm trầm. Người sau cùng là một Hán nhân. Cơ Băng Nhạn nhìn thoáng qua Tiểu Phi. Tiểu Phi cau mày hỏi: -Không lẽ trong cái vụ soán nghịch tại Quy Tư quốc, có người Hán tham dự vào? Tư Đồ Lưu Tinh thốt: -Trên mặt bàn, trước mặt ba người đó, có cắm mũi tên, chuôi tên có một mảnh giấy, hai người Quy Tư nhặt mảnh giấy, nhìn. Chừng như họ nói được tiếng Hán nhưng không đọc được chữ, họ trao mảnh giấy cho người Hán, nhờ vị lão nhân này đọc hộ. Hồ Thiết Hoa mỉm cười: -Nếu không nhờ người đó đọc to lên, thì các hạ làm sao hiểu được trên mảnh giấy có những chữ gì? Xem ra, các hạ đến rất đúng lúc và cũng là một cái may cho các hạ là hai người Quy Tư đó không biết chữ Hán. Tư Đồ Lưu Tinh cứ thuật tiếp: -Mảnh giấy đó ghi những chữ này: Cực lạc Tinh ở trong tay ta, nếu các ngươi muốn có vật đó thì phải lo đủ số năm ngàn lương vàng, năm trăm hạt minh châu, năm mươi thẻ ngọc mang về hương Đông Bắc, cách đây độ năm mươi dặmh, đổi lấy vật đó. Nếu các ngươi không thành tâm trong cuộc đổi chác thì viên Cực lạc Tinh sẽ về tay Quy Tư Vương. Bọn Tiểu Phi hết sức lấy làm lạ, họ bắt đầu chú ý đến câu chuyện mà từ lâu, họ chỉ lững lờ nghe để xem đối phương muốn gì. Hồ Thiết Hoa cao giọng: -Tiểu tử khá lắm. Muốn bắt cá hai tay, không lẽ cái viên Cực lạc Tinh lại có liên quan hệ trọng với Quy Tư quốc? Cơ Băng Nhạn đưa mắt ra hiệu cho y đừng nói lộ ra sự tình cần giấu, rồi lạnh lùng hỏi: -Sau khi nghe đọc mảnh giấy xon, hai người Quy Tư đó có biểu lộ ý tứ gì chăng? Tư Đồ Lưu Tinh đáp: -Cả hai biến sắc mặt, chưa kịp nói gì, ba người đuổi theo con ngựa trở lại. Ba người trong lều chẳng những không đề cập tiếp đến mảnh giấy, mà lại còn giấu luôn, không cho ba người vừa về biết được. Hồ Thiết Hoa hoi: -Ba người đó có đuổi theo kịp con ngựa chăng? Tư Đồ Lưu Tinh mỉm cười: -Không. Trong ba người đó, có một người mặt giống vượn, luôn miệng mắng oang oang, hắn nói rằng đó là một con ngựa quỷ chứ nếu không thì dù hắn nhắm mắt lại cũng chạy theo kịp. Hồ Thiết Hoa cười lớn: -Tôn Hầu Tử thường tự hào là một tay khinh công cao tuyệt, lần này chạy theo một con ngựa không kịp, đương nhiên là phải tức đến điên được đó! Tư Đồ Lưu Tinh lại tiếp: -Tại ha biết, người đó là một cao thủ, nên trong bụng bắt đầu lo sợ hắn phát giác ra mình nghe trộm câu chuyện. May thay họ thương lượng với nhaumột lúc rồi Tôn Hầu Tử cùng Đò Hoan và một người nữa, rời lều đi hành thích! Cơ Băng Nhạn lạnh lùng: -Các hạ đã biết họ đi hành thích, tại sao các hạ không trở về ngay báo động? Tư Đồ Lưu Tinh lại cười: -Tại hạ biết có ba vị tại đây dù họ đông gấp mấy lần, cũng không hy vọng thành công, cho nên lưu lại đó, nghe họ nói gì về viên Cực lạc Tinh. Tại hạ muốn biết viên đá đó lai lịch như thế nào lại giá trị quá trọng như vậy! Hồ Thiết Hoa mỉm cười: -Các hạ quá tin tưởng nơi bọn tại hạ! Tư Đồ Lưu Tinh tiếp: -Bọn Tôn Hầu Tử đi rồi, hai người Quy Tư và người Hán lại tiếp tục tranh luận. Một người bàn nên lo liệu đủ số vàng và châu ngọc, chuẩn bị cuộc đổi chác. Một người lại cho là giá đổi chắc quá cao bởi viên Cực lạc Tinh chưa hẳn là cao quý tuyệt đối, y bàn nên bình lặng, chờ xem diễn biến như thế nào rồi sẽ liệu cách đối phó. Tiểu Phi và Cơ Băng Nhạn cùng đưa ánh mắt cho nhau. Cả hai thừa hiểu, hai người Quy Tư và người Hán chưa biết giá trị của Cực lạc Tinh, cho nên họ còn do dự, hơn nữa họ lại sợ bị lừa. Mà nếu tiếc vàng, tiếc châu ngọc, giả như viên Cực lạc Tinh về tay Quy Tư Vương có lợi cho lão nhiều thì họ lại hối hận. Tư Đồ Lưu Tinh tiếp: -Tại ha hết sức kỳ quái, tự hỏi viên Cực lạc Tinh có chi là quí mà ai ai cũng thiết tha chiếm đoạt? Vừa lúc đó, có người vỗ nhẹ lên đầu tại ha... Thốt đến đây, y lộ vẻ sợ hãi. Y lại đưa tay lau mồ hôi trá. Rồi y thở dài tiếp -Tại hạ học võ công từ thơ ấu, dù tài nghệ không cao lắm, song làm cái việc do thám vừa rồi, đương nhiên tại hạ phải hết sức dè dặt. Thế mà có người đến sát một bên, tại hạ lại không hay biết! Tiểu Phi giật mình: -Không ngờ ngoài Tôn Hầu Tử ra, nơi đây còn có cao thủ khác nữa! Tư Đồ Lưu Tinh tiếp: -Lúc đó tại hạ kinh hãi phi thường. Tại hạ vụt quay đầu nhìn lại, thì người vừa vỗ đầu tại hạ đã cách xa hơn mười trượng. Y đưa tay vẫy tại hạ. Tại hạ biết là không đến với y không được, bắt buộc tại hạ phải rời chỗ nấp... Mồ hôi lại đượm ướt trán y. Y cười kể tiếp: -Khi nhận diện người đó rồi, tại hạ mới có hy vọng là mình không đến nỗi phải chết! Hồ Thiết Hoa chưa kịp hỏi, Cơ Băng Nhạn đã cất tiếng: -Nói thế nghĩa là thế nào? Tư Đồ Lưu Tinh thở dài: -Nếu ngày trước tại hạ không may mắn tiếp xúc với y một lần thì... tại hạ vĩnh viễn không trở về đây, gặp lại các vị. Hồ Thiết Hoa mỉm cười: -Y buông tha các hạ ? Tư Đồ Lưu Tinh dài giọng hơn: -Không giấu tam vị, hai năm trước đây nhân hành tại Lạc Dương, tại hạ gặp y. Lúc đó tại hạ cứu nạn cho một gia đình cô nhi quả phụ, y buông tha tại hạ. Y là con người quái dị phi thường, tha chết cho ai một lần là vĩnh viễn tha thứ cho người ấy luôn dù sau này người ấy có phạm tội với y. Hồ Thiết Hoa vỗ tay: -Tiểu tử đó đáng mặt hảo hán lắm! Cơ Băng Nhạn cau mày: -Người đó chẳng là một nhân vật do bọn phản thần Quy Tư quốc thỉnh dặn làm cái việc hành thích? Tư Đồ Lưu Tinh gật đầu: đúng vậy! Cơ Băng Nhạn giật mình: -Người đó là ai? Tư Đồ Lưu Tinh cúi đầu: -Tại hạ đã thề nặng, không bao giờ tiết lộ danh hiệu người đó. Tại hạ chỉ có thể cho các vị biết trước đêm nay, y sẽ đến đây hành thích. Võ công người đó cao không tưởng nổi! Tam vị hãy lưu ý! Cơ Băng Nhạn cao giọng: -Y làm ơn cho các hạ lại đến đây báo động với bọn tại ha? Tư Đồ Lưu Tinh thở dài: -Một năm trước đây, gia huynh bỗng nhiên phát tài, anh em tại hạ định rửa sạch tay, ly khai giang hồ, sống cuộc đời ẩn dật, ngờ đâu bang chủ Cái Bang là Nam Cung Linh biết được gia huynh vừa có được số tài sản lớn, lão cướp đoạt tài sản đó, đồng thời dùng đao chém nát thấn thể của gia huynh. Tại hạ biết rõ ai hạ độc thủ song... song... Y đưa tay áo lau mấy hạt lệ vừa cài mi, rồi tiếp với giọng ảm đạm: -Tại ha chưa phải là đối thủ của Nam Cung Linh, mà thanh danh của hắn lạ vang dội khắp giang hồ, nếu tại hạ đem sự việc tuyên dương khắp nơi, thì người trong võ lâm khi nào chịu tin là có thật? Tiểu Phi thở dài: đúng vậy! Lúc đó, Nam Cung Linh rất cần tiền, nếu không có gấp một số bạc to thì nguy mất, cho nên hắn dùng thủ đoạn để thoa? mãn nhu cầu khẩn thiế đó! Tư Đồ Lưu Tinh tiếp: -Món nợ máu đó, tại hạ cảm thấy vô vọng đòi hỏi nơi Nam Cung Linh, ngờ đâu Lưu Hương Đạo Soai lại khám phá ra hành động đê tiện của hắn. Đạo Soái làm như thế, chẳng khác nào thay tại hạ báo phục mối huyết hải thâm cừu. Việc làm đó gây chấn động giang hồ, chẳng ai không biết. Dĩ nhiên, tại hạ phải cảm kích, xem Đạo Soái Lưu Hương là một bậc đại ân nhân, song Đạo Soái như một con rồng thiêng, ẩn hiện bất thường, suốt mấy năm dài, tại hạ đi tìm khắp nơi, không gặp mặt người để bái tạ cái ơn trọng đại. Y vụt ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú Tiểu Phi, tỏ vẻ cung cung kính kính, tiếp: -Tại hạ biết rõ Đạo Soái Lưu Hương thích du hí hồng trần, nay đây mai đó, tìm đâu cho gặp mặt người? Hôm nay... hôm nay... nếu tại hạ không nhìn lầm, thì đúng là dịp may to lớn phi thường đã đến, tại hạ được diện kiến bậc tài cao, đại đức... Y sụp lạy. Tiểu Phi vội vàng nâng y lên, cười nhẹ thốt: -Vô luận tại hạ có phải là Đạo Soái Lưu Hương hay không, cái tâm thành ý thật cỷa các hạ làm cho tại hạ vô cùng xúc động! Tư Đồ Lưu Tinh nhếch nụ cười thảm: -Trong sự việc ngày nay, tại hạ đứng giữa hai ân nhân, không thể theo bên nào, bỏ hẳn bên nào, và cũng không còn mặt mũi nào ở lại đây, nhìn song phượng tranh đấu. Tại hạ nghĩ, các vị là những người đại lượng, hẳn lượng tình cho tại hạ! Y nghiêng mình tiếp: -Tại hạ xin cáo biệt, và mong rằng sau này ta còn gặp nhau. THốt xong, y quay mình, bước ra khỏi lều. Lâu lắm, Hồ Thiết Hoa mới thở dài cất tiếng: -Phàm người ta, có xuôi ngược giang hồ, tất phải có cừu nhân khắp trong nước, song riêng về Đạo Soái Lưu Hương thì lại khác, đi đến đâu cũng có kẻ sẵn sàng báo ơn đáp nghĩa. Xem ra, càng tránh cái việc giết người, lại càng có lợi! Cơ Bang Nhạn cau mày: -Tư Đồ Lưu Tinh đã biết ngươi là Đạo Soái Lưu Hương, lại còn đặc biệt lưu ý ngươi về người sắp đến đây, thì hẳn người đó có vỗ công không kém ngươi đâu! Hồ Thiết Hoa giật mình: -Ngươi nói đung. Từ bao lâu nay, ta chưa thấy có kẻ nào dám tự xưng là đối thủ của Lưu Hương. Giả như người nào đó, nếu có tài đáng kể thì cuộc đấu sắp tới đây giữa y và Lưu Hương, hẳn phải ngoạn mục lắm! Gặp một người khá đi nghinh chiến với bọn ta qua một thời gian lâu, kể ra cũng là một điều thích thú vậy! Tiểu Phi cười to: -Ngươi đừng quên, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, vô luận là chúng đến đây nhiều hay ít, chỉ có ta và Cơ Băng Nhạn đối phó mà thôi, còn ngươi thì... hãy chuyên chú đối phó với tân nương! Ta tưởng cuộc giao đấu giữa ngươi và tân nương phải gay go vô cùng! Hồ Thiết Hoa đưa tay vuốt chóp mũi: -Chúng đến ít thì thôi, nếu chúng đến nhiều, các ngươi cũng liệu mà chia cho ta một phần chứ, phải biết ta ngứa ngáy lắm rồi đấy. Mấy hôm nay, chẳng có trò gì vui để gãi ngứa cả! Cơ Băng Nhạn cười nhẹ: -Có ngứa ngáy, thì hướng về tân nương mà đòi hỏi, sao lại đòi hỏi bọn ta? Thiết tưởng tân nương cũng đủ sức gãi ngứa cho ngươi mà! Hồ Thiết Hoa toan giật một chiếc gối quăng vào mình Cơ Bang Nhạn, song vừa lúc đó, có năm, sáu người mang y phục, giày, mão đến cho Hồ Thiết Hoa. Họ vừa cười vừa nói: đại lễ đã chuẩn bị xong xuôi rồi đó, phò mã! Xin phò mã thay y phục đại kiết này đi, để kịp giờ hành lễ! Tiểu Phi bật cười vang: -Các vị tiên liệu sự việc nhanh quá, đáng phục thật! Hồ Thiết Hoa nhìn mãi chiếc mão cao, một lúc lâu, y nhào lên giừn, nằm thẳng chân, cao giọng: -Các ngươi muốn cho ta đội chiếc mão này, thì thà cho ta một dao ta còn dễ chịu hơn! Tuy nhiên, dù đội chiếc mão nặng nề, chật hẹp đến đâu, vẫn hơn là nhận một nhát dao. Huống chi mặc y phục mới, đội mão cao, lại uống rượu bằng thích, rượu say rồi còn gái để ôm ấp suốt đêm dài, mà tỉ tê, mà rỉ rả? Tân nương cũng vận y phục đại kiết, nơi mặt có vuông lụa hồng che kín, chẳng ai trông rõ dung nhan như thế nào. Hồ Thiết Hoa nhìn sang tân nương thầm nghĩ: -Hôm nay thì nhất định là ngươi không còn hí lộng ta nữa được rồi đấy nhé! Ngày đại lễ ngươi đùa là có rong mản đời đấy, biết chưa? Chiếc lều của vương gia trang bị hết sức huy hoàng, cho đúng phong cách một quốc vương tuyển nạp phò mã. Có lẽ vì Vương phi vắng mặt trong cuộc lễ, nên tại lều chẳng có bóng một nữ nhân. Tân nương làm lễ rồi, lập tức có người đưa vào hậu phòng. Theo phong tục Quy Tư quốc, trong buổi tiệc tân hôn, nữ nhân không có mặt, từ thân bằng quyến thuộc, đến tân khách luôn cả tân nương, không được góp vui chung với nam nhân. Tân nương chui vào động phòng, ở lỳ lại đó, chờ tân lang chuốc chén với tân khách, mãi đến khi nào say bét nhè mới được vào phòng hội diện với tân nương. Tại sa mạc về đêm, gió lạnh buốt xương, phàm những ai chưa cuộn mình trong chăn dày, tất phải chuẩn bị một số lửa, thứ lửa bằng nước mới thức trắng nổi mấy canh. Và còn gì thích thú hơn, một bữa tiệc tân hôn, tân khách đông vầy, rượu ngon, thức ăn thơm. Tại sa mạc có một bữa ăn thịnh soạn, là tưởng như nằm mộng đến thiên đàng. Ai ai cũng mặc tình ăn, mặc tình uống, ăn uống bằng thích, ăn uống hơn ngày thường, ăn uống không vô nữa cũng cố mà nốc, mà nuốt. Hồ Thiết Hoa, trọn đời chỉ có một nỗi lo lớn, đứng đầu trong tất cả các nỗi lo, kể cả nỗi lo cho sống chết. Nỗi lo đó là rượu thiếu. Trước cái chết, y chẳng bao giờ nao núng, song thiếu rượu là chẳng khác nào treo bản án tử hình nơi cổ y. Đương nhiên Quy Tư Vương khai mạc bữa tiệc, và lịnh khai ban ra rồi, thì tiếng khua chạm đũa chén, nghe tiếng nốc ừng ực, tiếng nhai nhách nhách, tiếng nuốt on ót vang lên, hoà lẫn với tiếng cười, tiếng nói ồn ào, vui nhộn. Một con dê nướng đặt trong một cái mâm to, được bốn đại hán mang ra. Quy Tư Vương cầm chiếc dao bằng bạc đưa lên, toan xẻo một miếng để dẫn đầu cho tân khách lần lượt khai dao. Tiểu Phi đang cười tươi bỗng biến sắc mặt. Chàng nhận ra mũi dao bạc trong tay Quy Tư vVương dưới ánh hoa chúc, chơm chớp màu đen. Nhưng chàngg không nói năng gì. Rồi thịt được cắt xén ra, chia cho từng người. Ai ai cũng tưởng là chàng ăn hết, song thực ra chàng đã đút phần thịt vào tay áo. Cơ Băng Nhạn thở dài: -Trong thiên hạ, quả thật có nhiều điếu kỳ quái! Gã họ Hồ bỗng nhiên lại được làm phò mã. Ngươi nghĩ, có đúng là một điều kỳ quái chăng? Riêng ta, ta không tưởng nổi! Tiểu Phi mỉm cười: -Con ngưa hoang đó cuối cùng rồi họ cũng đưa về chuống! Chúng ta nên cao hứng cho gã lắm chứ! Bất quá, đem nay, ta với ngươi phải hết sức cẩn thận, dù rượu ngon, dù thức ăn thơm, chúng ta tuyệt đối chẳng nên no say! Cơ Băng Nhạn bật cưới: -Ngươi xem cho biết cái gì đây! Hắn trao nhanh cho Tiểu Phi một mảnh giấy nhỏ, giấy thấm mỡ dầu, những chữ trên giấy mơ hồ quá. Có chữ còn rõ, có chữ đã mờ tuy nhiên cố gắng lắm cũng đọc được: -Hôm nay, là ngày vui của con gái ngươi, vậy chiêc đầu của ngươi được lưu lại cổ thêm một ngày, đến chiểu mai thì ta sẽ đến cắt lấy, ngươi phải giữ gìn chiếc đầu nhá, đừng để mất mà rồi ta đến phải lại phải thất vọng! Tiểu Phi giật mình. Cơ Băng Nhạn cười nhạt: -Văn từ thì không tao nhã lắm, song khẩu khí chẳng kém ngươi. Xem ra cái lối đòi cắt đầu thiên hạ, của người nào đó, còn hách hơn cái lối doa. khiếp người của ngươi! Tiểu Phi trầm giọng: -Ngươi nhặt mảnh giấy này ở đâu vậyt? Cơ Băng Nhạn đáp" -Ngay trên con dê nướng. Vừa rồi ngẫu nhiên ta bước ra trong khi bọn gia nhân khiêng nó vào, ta nhìn thấy, chụp liền, ngay tại dọc đờng. Lời nói thì thản nhiên song thần sắc hơi biến đổi. Hiện tại thì hắn đề cao cảnh giác cực độ. Tiểu Phi cười khổ: -Cũng may, mảnh giấy lọt vào ánh mắt của ngươi! Chứ nếu lão vương kia trông thấy, chắc lão phải khiếp đến chết được! Như vậy thì cuộc lễ này mất cái vui nhộn rồi! Cơ Băng Nhạn lạnh lùng: -Gã Hồ mấy thuở mà được hân hoan như hôm nay! Dù sao chúng ta cũng phải giúp gã được vui trọn tí nhất cũng một ngày. Có vui gã mới có hứng mà động phòng. Mất đêm động phòng này đối với gã, cũng bằng lấy dây thắt họng gã! Tiểu Phi trầm giọng: - Dù người đó không đến hôm nay, song chẳng phải vắng y rồi mà chẳng còn nguy hiểm. Ta với ngươi tuyệt đối không nên xem thường sự tình này. Ai trao món ăn, đưa thức uống, chúng ta không nên tống vào miệng. Cơ Băng Nhạn cau mày trầm ngâm một chút: -Trong con dê nướng có độc? Tiểu Phi chưa kịp đáp, có bảy tám người đến dâng rượu. Cơ Băng Nhạn lạnh lùng nói: -Ta chuồn ra ngoài xem có gì lạ chăng. Khi nào ngươi ra được thì tìm gặp ta! Mặc ai đưa rượu, Cơ Băng Nhạn ngoảnh mặt bước đi luôn. Đương nhiên, Tiểu Phi không uống, và chung quy trong ba anh em chỉ có Hồ Thiết Hoa là nốc mãi, nốc đến rượu bừng lên đỏ mặt. Có bằng hữu như Tiểu Phi, Cơ Băng Nhạn, thì Hồ Thiết Hoa còn sợ chết làm sao?