Trong phòng yên tĩnh như tờ, ngọn nến cung đình cháy chập chờn ở góc tường thỉnh thoảng bắn ra tia lửa lách tách. Bên ngoài trời tối đen, lâu lâu lại có tiếng ve kêu râm ran truyền vào từ cửa sổ, ánh trăng như nước dát bạc trên bệ cửa sổ, khí hậu thành Ổ Bành vào ban đêm lành lạnh, nhiệt độ thích hợp vô cùng dễ chịu, cảnh vật thật thanh bình.
Người tập võ thính lực thường rất tốt, nhất là trong khung cảnh yên tĩnh như nơi này. Chốc lát sau đã nghe có nam nhân cố ý nhỏ giọng xì xào, hiển nhiên là đám hộ vệ đang tụ lại một chỗ, dè dặt tám chuyện xấu của chủ tử mình.
"Thiếu gia ngày thường nhìn rất nghiêm túc, không ngờ cũng có loại sở thích đó."
"Ai bảo không có, động tĩnh như vậy, y phục cũng ném khắp nơi, thật kịch liệt mà."
"Cô gái kia gặp thời rồi, có thể leo lên người thiếu gia chúng ta."
"Bất quá tư thái nàng thực không tệ, cặp chân kia đúng là vừa dài vừa trắng..."
"Ngươi váng đầu hả? Đó là người của thiếu gia, cẩn thận thiếu gia móc luôn mắt chó của ngươi!"
"Ờ, Trương đại ca nói rất đúng, chúng ta nhất định phải quên cảnh tượng vừa thấy đi, coi như mình là người mù thì hơn."
"Ta đây là người ở trong phủ đã bao nhiêu năm rồi này. Các ngươi đừng thấy bây giờ tính tình thiếu gia tốt hơn nhiều rồi lơ là. Nhớ năm đó thiếu gia cũng là nhân vật bạo ngược số một số hai trong phủ, trên dưới phủ ai mà không sợ? Các ngươi nghe ta đi, tuyệt không sai đâu. Nhưng nói tới nói lui, tiểu nữ nô kia tố chất thực không tệ, tư thái kia, bộ dáng như vậy, bất quá... sao ta lại cảm thấy nhìn có chút quen mắt vậy nhỉ?"
"Mỹ nhân trong thiên hạ ai ngươi chả nhìn quen mắt."
Đám người cúi đầu cười mờ ám, sau đó mọi âm thanh đều ngừng bặt, đoán chừng đã đi xa.
.................................................................................................
Trong phòng, hai người vẫn duy trì tư thế cũ, vẫn giữ chặt yết hầu đối phương, chân kẹp chặt nhau, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ phức tạp. Ngoài cửa sổ đột nhiên nhiên nổi gió, vi vu thổi vào bên trong khiến màn lụa đỏ khẽ bay múa uốn lượn trước mắt hai người, khiến thân ảnh cả hai thêm mấy phần mông lung mờ ảo.
Thời gian chậm rãi trôi qua, xa xa vang lên tiếng chiêng báo canh giờ. Nó quanh quẩn trong bóng đêm thâm trầm rồi vang vọng khắp phủ đệ, giống như một con thuyền nhỏ lướt trên mặt sông Giang Nam êm đềm tạo lên vô số gợn sóng, chậm chạp nhưng kiên định. Tiếng chiêng ngân dài như âm cuối trong giọng hát thiếu nữ, biểu thị vẻ mềm mại đong đưa đặc trưng của Biện Đường.
Một nam một nữ vẫn đang nhìn nhau chăm chăm.
Ánh mắt Sở Kiều từ vẻ khiếp sợ ban đầu chuyển sang ngượng ngùng, tức giận, căm thù rồi trở thành vẻ bình tĩnh nhàn nhạt. Giống như mặt hồ bị một tảng đá lớn ném vào, tuy hòn đá ban đầu làm cho mặt nước nổi bọt tung tóe nhưng nó dần dần chìm xuống, bị nước hồ hoàn toàn bao phủ, sau cùng cũng chỉ để lại từng gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ. Hồ nước cuối cùng sẽ an tĩnh trở lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hai người vô cùng ăn ý đồng thời buông cổ họng đối phương ra, chậm rãi từng chút một lui về phía sau.
Sở Kiều kẹp chăn lụa ôm lấy ngực, che lại khoảng da thịt trơn bóng lồ lộ, đưa mắt nhìn chăm chăm nam nhân đối diện, không hề chớp mắt dù chỉ một chút, tất cả tâm tình đều bị áp chế, lộ ra ngoài cũng chỉ có vẻ đề phòng cùng cẩn thận cao độ.
Đúng, nam nhân này chính là Tứ thiếu gia Gia Cát gia – Gia Cát Nguyệt – người vừa thẳng một đường phi ngựa chạy tới thành Ổ Bành, bằng thân phận của hắn, thành thủ một ngôi thành nho nhỏ ở Biện Đường dĩ nhiên sẽ liều mạng nịnh bợ.
Vẻ tức giận trong mắt nam nhân dần dịu lại, con ngươi đen nhánh, mày kiếm tà mỵ, ánh mắt không mang địch ý rõ ràng mà khôi phục bộ dạng thường lệ, chỉ thêm mấy phần lạnh lẽo. Hắn không hề cố kỵ bước xuống giường, ung dung nhặt trường bào vàng đen bị cởi ra khi nãy lên, tùy tiện mặc vào người, thắt lưng buộc qua loa bên hông, phía trước lộ ra một mảng lớn lồng ngực rắn chắc màu đồng.
Sau đó, nam nhân ngoài dự tính nổi lòng tốt, nhặt áo ngoài cùng những mảnh y phục rơi trên đất của Sở Kiều lên rồi đi tới trước mặt nàng, giơ bộ y phục ướt đẫm ra, thản nhiên nói: "Đưa đây."
"Đưa?" Sở Kiều nhăn trán, "Đưa cái gì?"
Gia Cát Nguyệt nhướng mắt liếc nàng một cái, bộ dáng như muốn nói nàng hồ đồ hay sao, "Yến Tuân và đám người Đại Đồng Hành kia trở nên túng quẫn đến mức này sao? Phải cho ngươi ra ngoài làm kẻ trộm?"
"Ngươi nói cái gì?" Mắt Sở Kiều long lên, nàng cả giận nói: "Nói năng cẩn thận một chút!"
Gia Cát Nguyệt nhàn nhạt liếc nàng một cái, khinh thường nói: "Đã là thịt trên thớt mà còn kiêu ngạo như vậy."
Sở Kiều ngồi ở trên giường, mặt lộ vẻ rét lạnh nhưng cũng không cãi lại. Một nước cờ sai sẽ thua cả ván, chuyến đi tối nay thật đúng là hoàn toàn thất bại rồi. Đáy lòng rầu rĩ đến cực độ, nàng cũng chỉ có thể thầm oán vận khí bản thân xui xẻo.
Tuy nhiên, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng thời điểm nhìn thấy mặt Gia Cát Nguyệt, trong lòng Sở Kiều chợt dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm khó tả. Có lẽ, rơi vào tay hắn so với việc rơi vào tay người khác rốt hơn rất nhiều, tối thiểu sẽ không bị cắt đầu nộp thưởng ngay lập tức vì đế đô treo giải chính là đầu chứ không phải là cả thân người nàng.
"Lấy ra đây." Gia Cát Nguyệt vẫn kiên trì nói.
"Lấy cái gì?"
"Bớt giả vờ hồ đồ với ta đi!" Nam nhân hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn nàng, "Người ở trên mái ngói hành lang gấp khúc khi nãy cũng là ngươi đúng không? Ngươi trộm cái gì từ trên người ta, còn cần ta phải nói ra sao?"
Sở Kiều vỡ lẽ nhưng vẫn ngang ngạnh nói: "Ai cần đồ của ngươi, ta bất quá chỉ là thuận tay lôi xuống, đã ném nó đi từ sớm. Nếu cần thì phái người đi mò hồ nước trong phủ tên cẩu quan này mà tìm."
Gia Cát Nguyệt khẽ chau mày, mắt tối sầm lại nhưng Sở Kiều vẫn không chút sợ hãi nhìn thẳng hắn, ánh mắt sáng ngời lộ vẻ quật cường kiên định cùng bình tĩnh lạ thường.
*Phịch* một tiếng, Gia Cát Nguyệt lạnh lùng ném bộ y phục ướt đẫm vào mặt Sở Kiều rồi xoay người đi ra cửa. Cửa vừa được mở ra thì thị vệ chậm rãi tiến lên, Gia Cát Nguyệt cất tiếng không lớn không nhỏ đơn giản phân phó hai câu, bảo người xuống hồ mò tìm một khối ngọc bội, có điều đám thị vệ nghe thấy liền nhất thời tái mặt. Cái hồ kia không phải quá lớn, dùng thuyền nhỏ đi một vòng cũng chỉ mất nhiều lắm là nửa canh giờ, nhưng nó lại sâu đến khoảng bốn trượng (1 trượng = 4.7 mét nên 4 trượng = 18.8 mét nhé), mò tìm một khối ngọc bội bé tí trong một cái hồ không nhỏ lại sâu như vậy thì quả thật...
Một gã thị vệ bày vẻ mặt đau khổ ngẩng đầu lên, bối rối nói: "Thiếu gia, chuyện này..."
Một tiếng *bốp* chợt vang lên, không đợi gã thị vệ dứt lời thì Gia Cát Nguyệt đã đột nhiên giơ tay quăng một cái tát nảy lửa vào đầu hắn.
"Ai cho phép ngươi ngẩng đầu lên!?"
Gã thị vệ nhất thời gật đầu như bằm tỏi, chết sống cũng không dám ngước đầu lên lần nữa.
Sở Kiều ngồi trên giường nghe vậy thì hơi sững sờ, bởi vì cửa phòng hé mở hiện tại vừa đúng lúc hướng thẳng vào trên giường mà nàng vẫn còn chưa mặc y phục vào người.
Đám thị vệ nhanh chóng lui xuống, chỉ chốc lát sau bên ngoài đã sáng rực ánh đuốc cùng đầy rẫy tiếng người quát tháo. Đã nửa đêm nhưng toàn bộ thị vệ đều bị dựng dậy, cả binh sĩ trong phủ Điền thành thủ cũng không thoát khỏi số phận, đều gật gù ngái ngủ đi về phía hồ nước đằng sau vườn hoa.
Thời điểm Gia Cát Nguyệt quay đầu lại thì Sở Kiều đã mặc đồ xong, nhưng bộ y phục này vốn làm bằng sa mỏng, hiện tại bị nước làm ướt nên đều dính sát lên người, thành ra mặc cũng như không mặc, ngược lại càng thêm vài phần mị hoặc.
Gia Cát Nguyệt nhìn nhìn thiếu nữ trên giường, sau đó chậm rãi nhíu mày lại. Sở Kiều bắt gặp ánh mắt không đúng của hắn thì cũng khó tránh khỏi có hơi lúng lúng.
Gia Cát Nguyệt trực tiếp đi tới một loạt tủ quần áo bên cạnh, tùy ý mở cửa một cái. Sở Kiều biến sắc, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe *phịch*, một cô gái bị trói gô té bịch xuống trên mặt đất, vừa vặn lăn tới dưới chân nam nhân nào đó. Gia Cát Nguyệt phản ứng cũng hơi quá nhanh, trong lúc vội vã cho rằng cô gái này là thích khách núp trong tủ quần áo từ trước liền không chút khoan dung vung chân đá một cước. Cô nữ nô đáng thương kia, còn chưa nằm yên hai giây thoáng cái đã bị đá bay đi như quả bóng cao su, thân thể nhất thời cong lại như con tôm, nếu miệng của nàng không đang bị bịt chặt thì có thể tưởng tượng nó sẽ phát ra tiếng hét lớn đến cỡ nào.
Cũng may vì Gia Cát Nguyệt không rõ lai lịch của đối phương nên ra tay cũng không quá độc ác, nhìn thấy người nằm trên mặt đất là một nữ nhân bộ dáng yêu mị, y phục bị lột hết hơn phân nửa thì nhất thời ngẩn ra, chân mày nhíu chặt, bộ dáng như đang cố gắng suy tư.
Cô gái kia đã sớm như chim sợ ná, vô duyên vô cớ bị đánh bất tỉnh, sau khi tỉnh lại phát hiện mình bị nhốt trong tủ quần áo, khó khăn lắm mới được thả ra, còn chưa kịp hô hai tiếng thích khách thì đã bị đá bay. Hiện tại đối mặt với nam nhân sát khí nặng nề này, nàng nhất thời nhắm mắt, rất dứt khoát ngất đi.
"Ê! Ngươi đừng làm hại cô ấy."
Gia Cát Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt Sở Kiều lộ vẻ lúng túng rõ ràng thì nhất thời hiểu ra. Nếu nữ nô trong phòng này là Sở Kiều giả trang, vậy vị nằm trên mặt đất này mới là chính chủ do Điền thành thủ chuẩn bị cho hắn.
Nghĩ thông suốt xong, Gia Cát Nguyệt cũng không nhìn cô gái nằm trên mặt đất thêm lần nào, với người lấy một bộ y phục trong tủ ra rồi xoay người quay trở lại bên cạnh Sở Kiều, ném bộ y phục lên giường, khẽ cong khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Tinh Nhi, ngươi ra tay vẫn luôn ác độc như vậy!"
"Đừng gọi ta là Tinh Nhi!" Sở Kiều cũng không cởi bộ y phục ướt nhẹp xuống mà trực tiếp khoác chiếc áo ngoài khô ráo lên người, lạnh lùng đáp.
Song nàng vừa dứt lời thì chợt nghe thấy một tiếng hừ tức giận, thân thể to lớn của Gia Cát Nguyệt trong thoáng chốc liền nhào tới như mãnh hổ, hắn đè chặt Sở Kiều xuống dưới người, hai chân như kìm sắt kẹp lấy đôi chân thon dài của nàng, một tay mạnh mẽ nắm lấy cằm nàng, nói một cách âm độc: "Vậy thì gọi ngươi là gì? Kinh Nguyệt Nhi? Hay Sở Kiều?"
Gia Cát Nguyệt lộ vẻ mặt âm trầm, trong mắt như có cơn cuồng phong khổng lồ, sức lực trong tay không ngừng gia tăng, hắn cất giọng khàn khàn nói như gằn từng chữ: "Sao hả? Đầu phục Yến Tuân rồi thì ngay cả tổ tông mình cũng không nhận? Ngay cả họ cũng sửa thì sao không trực tiếp theo họ Yến luôn cho rồi?"
Sở Kiều lạnh lùng nhìn Gia Cát Nguyệt, trầm giọng nói: "Buông ra!"
"Thả ngươi ra?" Gia Cát Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Ngươi muốn đi đâu? Tới Biện Đường để dự hôn lễ của tình nhân cũ hay để mượn đường vòng về lại Bắc Yến? Ban đầu tại sao ta không nhận ra Tinh Nhi bé nhỏ của chúng ta vốn là một hồng nhan họa thủy cười một tiếng sẽ khuynh thành nhỉ?"
"Gia Cát Nguyệt, ta cảnh cáo ngươi, buông ta ra!"
"Cảnh cáo?" Gia Cát Nguyệt cong khóe môi, tà mị cười một tiếng, hai mắt nheo lại như mắt diều hâu đang săn mồi, trầm giọng nói: "Tinh Nhi, ngươi chỉ mới biết ta ngày đầu tiên sao? Gia Cát Nguyệt ta khi nào thì ngại bị người khác cảnh cáo chứ?"
Sở Kiều không chút nghĩ ngợi vươn tay chộp lấy phần cổ đang sơ hở của Gia Cát Nguyệt. Gia Cát Nguyệt phản ứng cũng không chậm, hắn khẽ ngã người về phía sau khiến Sở Kiều chụp hụt, chỉ có thể bắt được cổ áo hắn. Y phục trên người hắn vốn đã lỏng lẻo do chỉ mặc hờ, hiện tại liền bị kéo tuột xuống gần hết, lộ ra hơn phân nửa lồng ngực rộng lớn màu đồng.
Gia Cát Nguyệt nắm lấy tay Sở Kiều, tay còn lại lướt qua cần cổ trắng nõn cùng xương quai xanh xinh xắn của nàng, tà mị cười nói: "Thế nào? Sao lại vồn vã thế? Ngươi hao tâm tổn trí tìm cách tiếp cận ta như vậy, chẳng lẽ định dùng mỹ nhân kế giúp Bắc Yến?"
Sở Kiều mặt không đổi sắc, hơi tức giận, chậm rãi nheo mắt lại. Chợt nàng nhanh như cắt rút một chân ra đá mạnh vào giữa hai chân Gia Cát Nguyệt. Động tác cực nhanh, cũng cực tàn nhẫn!
Nhưng Gia Cát Nguyệt là nhân vật cỡ nào, hiện tại đang chính diện đối đầu thì hắn sao có thể rơi vào thế hạ phong. Hắn khẽ chống hai tay lấy đà nhỏm thân dưới lên, nhân lúc Sở Kiều đá hụt thì thả người xuống nằm đè lên người nàng, mặt cả hai cận kề đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
"Hừ!" Sở Kiều tức giận hừ một tiếng, cong cánh tay vừa được thả ra đánh một quyền vào vai Gia Cát Nguyệt.
Gia Cát Nguyệt khẽ rụt vai, nhẹ nhàng giảm bớt lực đánh, hơi nghiêng người khiến thân thể Sở Kiều không tự chủ được cũng nghiêng theo. Hắn đưa tay vòng qua hông nàng, đột nhiên lật mình vào trong làm cho chăn cùng tấm trải giường cũng bị cuốn theo. Chỉ trong chốc lát thân thể cả hai đã bị cuốn chặt lại với nhau như một cái bánh chưng lớn. Hắn dùng một tay đè hai tay thiếu nữ, co chân lên lại một lần nữa kẹp chặt chân nàng.
Sở Kiều giãy giụa kịch liệt, nhưng nàng càng động thì càng bị chăn cuốn lại chặt hơn. Hơn nữa sức lực của Gia Cát Nguyệt dù sao cũng lớn hơn, chỉ chốc lát sau nàng liền vô lực ngã vật ra trên mặt giường, thở hổn hển từng hơi. Thấy giãy giụa không có hiệu quả, nàng còn ngẩng đầu lên định há mồm giở chiêu cắn nhưng cũng không thành.
Vật lộn một hồi thì y phục trên người Sở Kiều đã bị tuột gần hết, lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết, mặt nàng đỏ bừng, hai mắt hung hăng nhìn Gia Cát Nguyệt, ngực phập phồng vì vừa tức vừa mệt.
"Còn chưa chịu thua?"
Sở Kiều tức giận mắng: "Khốn khiếp!"
Gia Cát Nguyệt nằm sấp trên người Sở Kiều, tai lắng nghe tiếng thở dốc cùng tiếng tim đập thình thịch, mũi ngửi thấy hơi thở cùng hương thơm từ trên người thiếu nữ bên dưới thì sắc mặt đột nhiên trở nên hòa hoãn. Hắn nở nụ cười đắc ý, từ tốn nói: "Còn đánh nữa hay thôi?"
Sở Kiều mím chặt môi, những năm gần đây nàng rất ít khi chịu thua thiệt dưới tay người khác, có rơi vào tình trạng khốn khó cũng chưa bao giờ cảm thấy kinh hoảng. Nhưng chẳng biết vì sao, giờ này khắc này nàng lại chỉ muốn lập tức rời khỏi đây, hơn nữa còn muốn không bao giờ chạm mặt nam nhân trước mặt này.
"Buông ra!"
"Tinh Nhi, ngươi nói mãi hai chữ này không thấy chán sao?"
Váy dưới chân Sở Kiều đã bung ra để lộ đôi chân trắng như tuyết, hai chân Gia Cát Nguyệt quấn chặt lấy chân nàng, da thịt cận kề, trong nháy mắt không khí chợt trở nên có chút tế nhị.
Sở Kiều căm giận nhìn Gia Cát Nguyệt, nghiến răng nói: "Thật muốn chém ngươi hai đao!"
Gia Cát Nguyệt ha ha cười, ánh mắt tà mị cùng đôi môi đỏ sẫm khiến hắn mang vẻ phóng đãng bất kham khác người. Nam nhân sang sảng cười nói: "Không được thì đánh ta hai quyền đi?"
"Hừ!" Sở Kiều tức tối quay đi, không liếc nhìn hắn nữa. Đánh thì đánh không lại, trốn cũng trốn không thoát, nàng và hắn đều là kẻ tám lạng người nửa cân, cho dù có kinh nghiệm thực chiến nhiều hơn một chút nhưng đấu lâu dài thì thể lực nàng làm sao có thể bì kịp nam nhân, huống chi bên ngoài còn một nhóm lớn thị vệ của hắn.
Sở Kiều nhất thời đỏ ửng vành mắt, tức giận nói: "Ngươi giết ta đi!"
Gia Cát Nguyệt nhìn nàng cười, "Tinh Nhi, đừng nói là đánh không lại ta liền muốn khóc chứ? Như này không giống với tính cách của ngươi."
Không khí khẩn trương được thả lỏng nhưng tư thế hai người lại hết sức mập mờ, ngay lúc này cô gái bất tỉnh nằm dưới chân giường đột nhiên phát ra một tiếng rên nhỏ, rõ ràng là sắp tỉnh lại. Sở Kiều sửng sốt, lại thấy Gia Cát Nguyệt biến sắc, lập tức buông tay người dưới thân ra, cầm lấy một mảnh áo ngủ bằng gấm ném xuống phủ lên mặt cô gái dưới giường.
Song, ngay tích tắc hắn buông tay ra thì Sở Kiều liền hừ một tiếng, cả người chợt như một con lươn trườn ra khỏi chăn. Nàng còn đang nửa quỳ định bò xuống giường thì Gia Cát Nguyệt nở nụ cười lạnh, lột chiếc áo ngủ trên người xuống quất về phía Sở Kiều. Chiếc áo ngủ mỏng manh chợt trở nên linh hoạt như rắn cuốn lấy cổ chân nàng. Sở Kiều thấy rút chân không ra, trong bụng vừa kêu thầm hai tiếng không ổn thì Gia Cát Nguyệt đã dùng lực kéo mạnh một cái khiến nàng nhất thời ngã ngược lại, té nhào lên người Gia Cát Nguyệt.
Nói thì chậm nhưng tình huống xảy ra rất nhanh. Chỉ nghe một tiếng *ầm* thật lớn vang lên, cả mặt giường rộng lớn sụp xuống kéo theo cột giường cùng vô số dải lụa sa và châu ngọc trang trí đổ xuống, chôn vùi Sở Kiều và Gia Cát Nguyệt bên dưới.
Tiếng động lớn như vậy, người bên ngoài dĩ nhiên đều nghe rõ. Thị vệ gác cửa hiện giờ chỉ còn một nửa, nửa còn lại đều đi mò ngọc bội trong hồ.
Một gã thị vệ trẻ tuổi dè dặt hỏi Trương hộ vệ: "Trương đại ca, tiếng động vừa rồi là sao vậy?"
Trương hộ vệ cũng đang vểnh tai cẩn thận lắng nghe, nghe xong thì khẽ gật đầu, thần bí nói: "Ta thấy tám phần là giường bị sập."
"Sập giường?" Gã hộ vệ trẻ tuổi âm thầm chắc lưỡi, "Trời ơi, kịch liệt vậy sao?"
Gia Cát Nguyệt bị một đống tơ lụa bao quanh, tốn sức rất nhiều mới bò ra được, song mới vừa lộ đầu ra thì nhất thời biến sắc. Sở Kiều đang nửa quỳ ở trước mặt hắn, trong tay cầm một khúc cột giường bị gãy lộ đầu nhọn nham nhở kề sát cổ hắn.
"Không được nhúc nhích!" Thiếu nữ lạnh lùng quát.
Gia Cát Nguyệt cười nhạt, liếc mắt nhìn ngực Sở Kiều một cái, thản nhiên nói: "Sau này lúc làm như vậy với người khác, trước tiên phải mặc y phục tử tế đã, bằng không không có khí thế."
"Ít nói nhảm đi! Lập tức thả ta!"
Gia Cát Nguyệt cười nói: "Tinh nhi, ngươi có nhầm không? Hiện giờ là ngươi đang khống chế ta, sao còn bảo ta thả ngươi?"
"Gia Cát Nguyệt, đừng cho rằng ngoài cầu xin ngươi thì ta không có biện pháp khác. Giết ngươi xong thì ta cũng có cách đột phá vòng vây chạy thoát. Ta chỉ không muốn đi đến bước đường đó, ta và ngươi tuy có thù nhưng ta không muốn giết ngươi trong tình huống này."
"Vậy thực đáng tiếc." Gia Cát Nguyệt nhún vai, bình chân như vại nói: "Một khi còn sống thì ta sẽ không thả ngươi đi."
Sở Kiều chậm rãi nheo mắt lại, "Không nên ép ta!"
"Ngươi cũng đừng ép ta."
Ngay lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hai người đồng thời sửng sốt, nghe tiếng chân hỗn độn bên ngoài liền biết cũng phải là hộ vệ của Gia Cát Nguyệt.
Ngay khoảnh khắc Sở Kiều hơi chút phân tâm thì Gia Cát Nguyệt đột nhiên nghiêng người muốn tránh hung khí trong tay Sở Kiều. Nhưng vừa chú ý đến động tác của Gia Cát Nguyệt, nàng lại theo bản năng đâm xuống, động tác lưu loát dứt khoát như đã diễn luyện cả trăm ngàn lần.
Chỉ nghe *phập* một tiếng, máu tươi bắn ra, Sở Kiều run lên, con ngươi trong nháy mắt nở to. Cùng lúc đó, tiếng nói cung kính của Điền thành thủ vang lên ngoài cửa: "Công tử, ngài còn thức không?"
Gia Cát Nguyệt và Sở Kiều đang ngồi ở một góc giường lớn, một khúc gỗ lớn bằng hai ngón cắm xuyên bả vai Giá Cát Nguyệt, máu tươi bắn ra chảy ướt mặt giường.
Tất cả xảy ra chỉ trong nháy mắt, khoảnh khắc đầu khúc gỗ đâm vào người Gia Cát Nguyệt, Sở Kiều thậm chí thấy được hắn chỉ khẽ nhếch miệng. Đau đớn kinh người như vậy, hắn hiển nhiên cũng muốn kêu một tiếng, nhưng Điền thành thủ còn đứng ở ngoài cửa nên đành nín nhịn.
Điền Nhữ Thành xuất thân quan võ, lúc còn trẻ có cùng phụ thân tham gia vào đội quân chinh phạt của Biện Đường, còn từng một đường giết thẳng đến đất liền Đại Hạ. Nếu không nhờ có sư tử Bắc Yến là Yến Thế Thành thì đất Đại Hạ đã bị Biện Đường thay thế, mà phụ thân Điền Nhữ Thành cũng chết trong trận chiến đó. Điền gia cũng bởi vì chậm trễ làm lỡ thời cơ nên mới bị triều đình biếm truất, địa vị giảm sút rất nhiều, vì vậy hôm nay chỉ có thể đau khổ trấn giữ một ngôi thành nhỏ bé như này. Sự căm hận Bắc Yến của hắn, không cần nói cũng có thể tưởng tượng được.
Bây giờ chỉ cần Gia Cát Nguyệt phát ra bất kỳ âm thanh bất thường nào, Điền Nhữ Thành chắc chắn sẽ không chút do dự phá cửa xông vào, mà một khi Sở Kiều rơi vào tay hắn, kết quả ra sao cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Trong thoáng chốc, ý thức đầu tiên của Sở Kiều chính là sờ xuống bắp chân, nếu như thường lệ, nơi đó bao giờ cũng có dắt một thanh chủy thủ, bằng thân thủ của nàng, với khoảng cách như vậy giết chết một người đã bị thương tuyệt đối không có vấn đề. Chỉ một đao ngang cổ, hắn nhất định không có cơ hội kêu tiếng nào.
Gần như cùng một lúc, Gia Cát Nguyệt cũng chú ý đến động tác theo bản năng của Sở Kiều, hắn híp mắt mỉm cười, rất rõ ràng hiểu được nàng đang muốn giết mình.
"Công tử? Ngài đã ngủ chưa?" Điền Nhữ Thành tiếp tục cẩn thận gọi.
Trong thời khắc như mành treo chuông đó, bên tai Sở Kiều lại rõ ràng nghe được giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng của Gia Cát Nguyệt, "Là Điền đại nhân à? Đã khuya như vậy, có chuyện quan trọng sao?"
Trong lòng Sở Kiều như có núi bể sao dời, nàng ngẩng phắt đầu lên, nhìn bộ dáng máu me đầy người của Gia Cát Nguyệt mà nhất thời ngây ngẩn cả người.
"Là như vậy, bổn quan nghe nói công tử bị rớt mất vật quan trọng vào trong hồ. Đám thị vệ sục sạo cả tối cũng chưa tìm được nên bổn quan mới tới hỏi thăm xem có cần bổn quan đào kênh dẫn nước ra khỏi hồ để tìm đồ dễ dàng hơn một chút không?"
Gia Cát Nguyệt hít một hơi thật sâu, một tay che chỗ vết thương máu chảy như suối trên vai, trầm giọng nói: "Vậy thì tạ ơn hảo ý của Điền đại nhân."
Điền thành thủ ha hả cười lên, "Có thể giúp đỡ công tử là vinh hạnh của bổn quan."
"Nếu như không có gì khác thì kính mời đại nhân về nghỉ."
"Vậy bổn quan xin cáo lui, chúc công tử ngủ ngon."
Tiếng bước chân dần rời đi, bên ngoài trở lại yên tĩnh như trước. Gia Cát Nguyệt thở ra một hơi, vô lực tựa vào thành giường rồi đưa tay nắm chặt đầu khúc gỗ, cắn răng rút mạnh ra.
"Hừ." Gia Cát Nguyệt cau mày, nhăn mặt rên lên một tiếng thống khổ, nhưng vẫn tận lực khống chế âm lượng của mình.
Máu tươi bắn ra tung tóe.
Sở Kiều sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền nhào tới đưa tay ghì chặt lấy miệng vết thương. Cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến hai mắt Gia Cát Nguyệt tối sầm, tựa hồ như muốn ngất đi.
Sở Kiều dùng tay đỡ hắn, sốt ruột hỏi: "Ngươi sao rồi?"
Mặt Gia Cát Nguyệt tái nhợt không chút huyết sắc, hồi lâu sau hắn mới chậm rãi nói: "Còn chưa chết."
"Tạm thời đừng cử động, để ta băng bó cho ngươi."
Sở Kiều đứng lên, nhanh chóng chạy vào phòng tắm múc một thùng nước nóng rồi nhanh chóng nhảy lên giường, bắt đầu rửa vết thương cho Gia Cát Nguyệt.
Gia Cát Nguyệt khàn giọng nói: "Bên trong... còn rất nhiều dằm gỗ, phải lấy ra."
Sở Kiều sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tái nhợt của Gia Cát Nguyệt, hỏi: "Ngươi có thể chịu được không?"
Gia Cát Nguyệt không hề đắn đo, "Không thử làm sao biết."
Sở Kiều lục trong phòng tìm được một thanh chủy thủ, dùng rượu trên bàn đốt lửa khử trùng chủy thủ rồi đưa một cuộn vải cho Gia Cát Nguyệt, nói: "Dùng cái này đi, tránh cắn phải đầu lưỡi khi bị đau."
Gia Cát Nguyệt dùng tay không bị thương cầm lấy nhưng cũng không dùng đến. Sở Kiều cũng không nói gì thêm mà bắt đầu chuyên tâm xử lý vết thương.
Vết thương so với bị kiếm hay chủy thủ đâm còn nghiêm trọng hơn nhiều, không nói đến miệng vết thương lớn, bề mặt vết thương lồi lõm, da thịt hỗn độn lẫn nhiều dằm gỗ đâm sâu vào trong thớ thịt, nếu không lấy ra bằng hết thì vết thương chắc chắn sẽ bị thối rữa không thể lành.
Đối mặt với vết thương như vậy, dù là Sở Kiều cũng không nhịn được mà run tay.
"Hay là tìm đại phu đến đi." Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn Gia Cát Nguyệt, kiên định nói.
Nàng biết, gọi đại phu đến thì nàng sẽ bị lộ, đợi chờ nàng chỉ có một con đường chết. Nhưng có lẽ nàng cũng có thể nhân lúc hỗn loạn khi đại phu tới mà chạy trốn, cho dù khả năng này rất nhỏ.
Gia Cát Nguyệt đoạt lấy chủy thủ, mặt lộ vẻ âm trầm, "Ngươi làm không được thì để ta." Nói xong hắn liền định khoét thịt của bản thân.
"Ta làm! Ta làm!" Sở Kiều cả kinh, vội vàng đoạt chủy thủ lại, sau đó ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn một cái thật lâu.
Gia Cát Nguyệt mắt nhắm hờ, bộ dạng như không liên quan đến bản thân. Nếu sắc mặt hắn không tái nhợt như giấy thì Sở Kiều thực rất hoài nghi người bị thương có phải là hắn hay không. Sau đó, nàng hít sâu một hơi, bắt đầu trị thương cho hắn.
Ba canh giờ sau (6 tiếng), chân trời đã hừng sáng thì toàn thân Sở Kiều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng tìm lại y phục ban đầu của mình, lấy ra thuốc trị thương thượng hạng dắt trong áo bôi lên vết thương của Gia Cát Nguyệt rồi dùng một khối lụa trắng sạch sẽ băng bó kỹ càng, cuối cuộc cũng xong.
Suốt cả quá trình Gia Cát Nguyệt không nói tiếng nào, Sở Kiều cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn. Lúc nhìn tới thì thấy hắn đã thiếp đi, trên trán rịn đầy mồ hôi hột, mi tâm nhíu lại thành một chữ xuyên (川), cuộn vải nắm trong cánh tay còn lại đã thấm đẫm mồ hôi, đầu tóc cũng ướt sũng như vừa bị ngâm nước.
Thu dọn xong xuôi, Sở Kiều đỡ Gia Cát Nguyệt nằm lên giường, rửa sạch máu cùng mồ hôi trên mặt rồi dùng một miếng vải khô lau tóc cho hắn.
Xa xa có tiếng gà gáy phá tan màn sương sớm, bên ngoài đã dần sáng, bên ngoài có hạ nhân lên tiếng gọi cửa. Sở Kiều khẩn trương mềm giọng nói Gia Cát Nguyệt còn chưa tỉnh, nhất thời khiến đám thị vệ kia phải nhịn cười một trận.
Cũng phải, giằng co kịch liệt suốt một buổi tối, e rằng phải ngủ cả ngày.
Dù sao cũng phải lưu lại thành Ổ Bành hai ngày, nên thị vệ liền dặn dò không cho nha hoàn trong phủ Điền thành thủ quấy rầy thiếu gia của bọn họ... Ờ, không may quấy rầy thiếu gia thì... Ờ, chỉ cần đúng giờ đưa thức ăn tới là được rồi.
Sở Kiều trở lại bên giường lớn, Gia Cát Nguyệt vẫn còn đang ngủ say, nàng mệt mỏi cúi đầu nhìn nam nhân đang nhíu mày nằm trên giường,đôi mắt yêu diễm cùng đôi môi đỏ sẫm luôn nói lời lạnh nhạt của hắn, dần dần khẽ nhăn mày lại. Chân mày nàng càng lúc càng nhăn hơn, tựa hồ như vĩnh viễn cũng không thể thả lỏng.
"Ta và ngươi là kẻ địch." Sở Kiều lẩm bẩm, cũng không rõ là nói cho Gia Cát Nguyệt nghe hay là nói cho chính nàng nghe.
"Về công, ta là nô lệ phản quốc, ngươi là quý tộc của đế quốc. Về tư, ngươi giết Lâm Tích, giết Hiệp Tương, Tiểu Thất và Tiểu Bát, còn có rất nhiều trẻ em của Kinh gia, ta và Yến Tuân trải qua cuộc sống không bằng heo chó ở đế đô suốt tám năm trời. Ta cũng giết gia gia của ngươi, hạ nhân của ngươi, trốn khỏi phủ Gia Cát. Mâu thuẫn giữa ta và ngươi vĩnh viễn không thể giải, ngươi giết ta không có gì đáng trách, ta giết ngươi cũng là chuyện đương nhiên, chúng ta không chút tình ý, không cần hạ thủ lưu tình. Ngươi chết ta sống, ngươi sống ta chết, vốn... vốn là..."
Lời kế tiếp của nàng vốn là hiển nhiên, không có gì không đúng, không có gì không thỏa đáng, trước kia Sở Kiều chưa bao giờ có mảy may dao động khi nói đến vấn đề này. Nhưng chẳng biết vì sao, giờ khắc này, giọng nàng càng lúc càng nhỏ, dần dần giống như tiếng muỗi kêu, ngay chính nàng cũng nghe không rõ nữa.
Nhìn thấy nam nhân hôn mê mi tâm vẫn nhíu chặt, nàng không nhịn được khẽ xoa xoa vết thương trên vai hắn.
"Bất kể như thế nào thì ta cũng thiếu ngươi một mạng." Sở Kiều chậm rãi nói: "Gia Cát Nguyệt, thật xin lỗi."
Trong phòng vô cùng im ắng, mặt trời dần lên cao bên ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp xuyên qua khe cửa để lại quang ảnh loang lổ trong phòng.
Sở Kiều ngồi bệt dưới đất, đầu gục bên người Gia Cát Nguyệt, cơn mệt mỏi kéo đến khiến nàng bất giác ngủ thiếp đi.
(hết chương 97)
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
64 chương
173 chương
50 chương
51 chương