Trận mưa to kéo dài đến tận trưa mới dừng lại, thuyền của Chiêm gia dọn dẹp tát nước gần hai canh giờ, chờ trời trong mây tạnh mới dám tiếp tục lên đường.
Sau khi trở lại khoang thuyền, Sở Kiều quả nhiên bắt đầu hắt hơi. Gà mẹ Lương Thiếu Khanh không ngừng cằn nhằn nhưng vẫn lăng xăng đi chuẩn bị khăn ấm cùng cháo nóng cho nàng. Sở Kiều bị nghẹt mũi ù tai, sốt đến mặt đỏ bừng nên cũng không còn sức dông dài với hắn.
Chiêm Tử Du nghe nói Sở Kiều bị bệnh thì liền cho đại phu tới xem bệnh cho nàng. Uống xong mấy chén thuốc lớn đen ngòm đắng chát, nàng vẫn cảm thấy cả người vô lực như trước.
Đến xế chiều, Lục tiểu thư đích thân tới, bận trước bận sau ân cần dâng trà rót nước cho Sở Kiều, cũng vô cùng khách khí với Lương Thiếu Khanh, hoàn toàn không có nửa phần dáng vẻ chủ nhân.
Sau khi Chiêm Tử Quân rời đi, Lương Thiếu Khanh than ngắn thở dài hồi lâu, cuối cùng thấy Sở Kiều thật sự không có ý định hỏi han thì không thể làm gì khác hơn là đành nhăn nhó tới gần nàng, thấp giọng hỏi: "Tiểu Kiều, vị tiểu thư Chiêm gia kia, tám phần là có ý với ta, phải làm sao bây giờ?"
Sở Kiều nhướng mày, cất giọng khàn khàn nói: "Ngươi nghĩ nhiều quá rồi."
"Sao có thể?" Lương Thiếu Khanh phân trần: "Thân phận của chúng ta hiện giờ chỉ là nô bộc nhưng nàng thân là tiểu thư lại không chú ý thân phận chạy tới phòng chúng ta bưng nước dâng trà, rõ ràng là có ý đồ khác, không mưu tài thì cũng mưu sắc. Chúng ta không có tiền, cô lại là nữ, như vậy cũng chỉ còn lại có một nguyên nhân, chính là nàng ấy coi trọng, muốn âm thầm tiếp cận ta."
Sở Kiều đánh giá trên dưới Lương Thiếu Khanh một lượt, nghĩ tới Lục tiểu thư khả ái của Chiêm gia thì cau mày, nói: "Ánh mắt nàng ta không đến nỗi kém như vậy chứ?"
"Làm sao bây giờ?" Lương Thiếu Khanh hoàn toàn không chú ý tới lời Sở Kiều mà vẫn đắm chìm trong phiền não của chính mình, nặng nề đi qua đi lại trong phòng, liên tục thở dài: "Phụ thân sẽ trục xuất ta khỏi cửa, chuyện này vô luận thế nào cũng phải thương lượng với phụ thân trước, chưa kể Tiểu Kiều hẳn phải xếp ở trước. Ta học hành thi cử chưa xong, công danh sự nghiệp còn chưa thấy, sao có thể vướng vào nữ nhi tình trường, đi lệch khỏi con đường làm quan?"
*Cảm nghĩ của người dịch: anh bị bệnh tưởng bở ^.^
Sở Kiều lắc đầu chịu thua, tối qua không ngủ được bao nhiêu, hiện tại uống thuốc xong hai mắt liền díp lại. Trong tiếng lầm bầm của Lương Thiếu Khanh, nàng chậm rãi chìm vào giấc mộng.
Tỉnh lại thì trời đã tối, Sở Kiều đói đến độ bụng kêu vang. Không thấy bóng dáng Lương Thiếu Khanh đâu, nàng chậm rãi bò dậy, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, đứng cũng không vững. Cố hết sức mới mặc y phục tử tế xong, Sở Kiều vịn tường đi ra ngoài. Trên boong thuyền trơn bóng như mới, khắp nơi đều là bóng dáng hạ nhân đang bận rộn chuẩn bị bữa tối.
Gió mang không khí tươi mới phả vào mặt khiến Sở Kiều thanh tỉnh thần trí. Phía sau đột nhiên vang lên tiếng động, quay người lại thì chỉ thấy một cái bóng xẹt qua đằng sau một cái sọt lớn, nàng vội vàng đi tới. Sau cái sọt không có một bóng người, ngay cả một con chuột cũng không có.
Sở Kiều chậm rãi nhíu mày.
Lương Thiếu Khanh rốt cuộc trở về ngay trước giờ cơm. Hai người ăn cơm tối xong, con mọt sách lại ở trong phòng tiếp tục suy tư phải như thế nào về nhà bẩm báo vấn đề chung thân đại sự với phụ thân đại nhân của mình, còn Sở Kiều thì một mình ra ngoài tản bộ trên boong thuyền.
Đi được không bao lâu thì đằng sau lại vang lên tiếng sột soạt, Sở Kiều làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Khi qua một khúc quanh, nàng cố ý dậm chân đi xa, sau đó nhanh chóng âm thầm chạy trở lại dán mình sát vách, im lặng không tiếng động chờ đợi.
Một lát sau, tiếng động khe khẽ chậm rãi nhích tới gần, một cánh tay tái nhợt vịn vách tường ở khúc quanh, theo sau đó là một khuôn mặt với đôi mắt đen nhánh ló ra.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, mặc dù đang bị bệnh nhưng khí lực của Sở Kiều người thường sao có thể so bì, nàng nhanh như báo nhào tới vươn tay ra chụp lấy người nọ đè xuống đất.
Thiếu nữ lộ vẻ âm trầm, ánh mắt sắc bén, lạnh giọng quát lên: "Là ai? Tại sao theo dõi ta? Có ý đồ gì?"
"Ta... ta không có... không có!" Một giọng nói thất kinh đột nhiên vang lên.
Sở Kiều sửng sốt, cúi đầu nhìn thì thấy dưới thân là một cô gái trẻ chừng hai mươi tuổi, y phục vải bố đã cũ, trên cánh tay bị nàng bắt được đầy vết thương còn rỉ máu. Mặt cô gái tái nhợt không chút huyết sắc, hai mắt vừa tròn vừa lớn, ngũ quan cực đẹp nhưng gầy không chịu nổi, thoạt nhìn như vừa trải một cơn bệnh thập tử nhất sinh.
Sở Kiều nhíu mày, trầm giọng nói: "Cô là ai? Vì sao theo dõi ta? Nói mau! Bằng không ta liền đưa cô đi gặp thiếu chủ!"
"Ta không có, ta không có." Cô gái sợ đến run rẩy cả người, vội vàng xua tay kêu lên, "Ta không phải người xấu, ta không phải người xấu!"
"Không phải là người xấu thì tại sao lại theo dõi ta?"
Nàng kia sửng sốt, mắt nhìn Sở Kiều, một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống trên mặt, sau đó liền liên tục rơi lệ, cái gì cũng không nói, bắt đầu bi thương khóc to.
Sở Kiều ngẩn ra, còn tưởng là mình làm đau nàng thì nhướng mày buông lỏng tay, nói: "Cô khóc cái gì? Là cô len lút theo dõi ta trước, không chịu nói lý do còn ở đây khóc lóc, giống như là ta đang ức hiếp cô không bằng."
"Ta không phải..." Cô gái khóc ròng, nói: "Ta không phải..."
"Được rồi được rồi." Sở Kiều đứng dậy, nói: "Đừng khóc nữa, ta không truy cứu là được. Bất quá ta cảnh cáo cô, không được đi theo ta nữa, lần sau sẽ không may mắn như vậy. Ngày mai ta sẽ rời đi rồi, bất kể cô là người của ai thì cũng không cần phải phí công với ta như vậy." Dứt lời, nàng xoay người dợm bước.
Ngay lúc đó, một tiếng nức nở yếu ớt mang theo hoài nghi đột nhiên vang lên, nhất thời giống như một đòn sét đánh cho Sở Kiều chết trân tại chỗ.
"Nguyệt Nhi?" Cô gái ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt, không xác định kêu một tiếng.
Sở Kiều ngây ngẩn cả người, trong đầu như có một khối khí nóng xông lên đại não, cả người xụi lơ không chút sức lực.
Cô gái kia thấy nàng bất động thì càng thêm can đảm, hơi lớn giọng hơn kêu: "Muội... thật sự là Nguyệt Nhi sao?"
Sở Kiều chậm rãi xoay người lại, mi tâm nhíu chặt, không thể tin nhìn cô gái kia, trầm giọng khẽ hỏi: "Cô là ai?"
Cô gái lập tức nước mắt giọt lớn giọt nhỏ thi nhau rơi xuống, nàng đưa tay che miệng như sợ mình không kiềm chế được mà kêu to, thở ra một tiếng, nói: "Muội thật sự là Nguyệt Nhi? Thật sự là Nguyệt Nhi sao?"
"Cô là ai?"
"Ta là Nhị tỷ của muội!" Cô gái đột nhiên lảo đảo chạy tới ôm chặt lấy Sở Kiều vào lòng, lớn tiếng khóc ròng nói: "Ta cuối cùng cũng tìm được muội, cuối cùng cũng tìm được muội!"
Sở Kiều đưa tay che miệng cô gái, vội vàng nói: "Nhỏ giọng một chút, bằng không sẽ để người khác nghe được."
Cô gái vội vàng gật đầu, vẫn liên tục rơi lệ, vừa cười vừa ra sức nắm thật chặt tay Sở Kiều, "Nguyệt Nhi, ta biết ngay mình không có nhận lầm. Ta nhớ muội có một nốt ruồi đỏ ở gáy. Các nàng đều nói muội là nam, chỉ có ta liếc mắt một cái liền nhìn ra."
Sở Kiều giống như đang nằm mơ, tự nhiên xuất hiện một tỷ tỷ, nàng nhướng mày hỏi: "Điều cô nói là thật?"
"Muội không nhớ?" Cô gái nhất thời lộ vẻ thống khổ nhưng vẫn nén bi thương, chậm rãi nói: "Nguyệt Nhi, Lâm Tích có khỏe không? Hiệp Tương các muội muội đâu? Mọi người có đi cùng nhau không?"
Sở Kiều nghe hỏi sắc mặt chợt trắng bệch, nàng trầm mặc hồi lâu rồi mới trầm giọng nói: "Tất cả đều chết, chỉ còn có một mình ta."
Cô gái ngẩn người, hồi lâu sau mới sầu thảm cười một tiếng, bi thương nói: "Cũng đúng, mạng nô lệ còn không bằng một con chó, các nàng tuổi nhỏ như vậy, làm sao có thể chịu đựng được."
Nói xong nước mắt lại chảy xuống, nàng đưa cánh tay gầy gò của mình nắm lấy tay Sở Kiều, "Nguyệt Nhi, ta là Tử Tô tỷ tỷ của muội, muội không nhớ ta sao? Cũng khó trách, lúc nhà chúng ta bị tịch biên, muội chỉ mới sáu tuổi. Ta và Đại tỷ, còn có mấy tỷ muội nhà các thúc bá khác bị bán đến trấn Thập Hoa, bán đi bán lại hết mấy lần, năm đó ta và Đại tỷ, cùng với Lưu Tú, Thái Tần nhà Tam thúc, Cẩm Liên nhà Tứ thúc và Man Sanh nhà dì đều bị bán cho Chiêm phủ. Sau này Đại tỷ bị bệnh chết, Lưu Tú và Man Sanh làm sai bị Đại tiểu thư đánh chết, bây giờ chỉ còn có ba người chúng ta. Không ngờ kiếp này còn có cơ hội gặp lại muội."
Sở Kiều chua xót trong bụng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải. Lâm Tích đã chết, Hiệp Tương và Tiểu Bát Tiểu Thất cũng không còn trên nhân thế, đối với những người thân từ Kinh gia này, nàng căn bản không có tình cảm gì. Nhưng đây dù sao cũng là máu mủ của thân thể này, hơn nữa các nàng hiện tại đang trong tình cảnh như vậy, nàng làm sao có thể an tâm rời đi?
"Tử Tô tỷ, tỷ đừng khóc nữa. Chúng ta có thể gặp lại là chuyện tốt, không nên thấy khổ sở mới đúng."
Kinh Tử Tô đưa tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Kiều, hai môi mím chặt vì sợ mình lại sẽ khóc thành tiếng, run rẩy nói: "Nguyệt Nhi, mấy năm nay muội sống rất khổ sao? Là tỷ tỷ không tốt, không thể chăm sóc tốt muội."
"Ta vẫn ổn, tỷ mới chịu khổ nhiều."
Kinh Tử Tô lắc đầu, đưa tay ôm bả vai Sở Kiều, khẽ nức nở, "Muội muội ngoan, hôm nay đã muộn rồi, bị phát hiện sẽ chịu đòn. Muội về trước đi, sáng ngày mai ta sẽ mang Thái Tần và Cẩm Liên đến gặp muội. Ta biết muội ở khoang thuyền của muội ở đâu."
Sở Kiều gật đầu, "Vậy tỷ cẩn thận một chút."
"Ừ." Kinh Tử Tô gật đầu, nói: "Muội đi trước đi."
Sở Kiều nói: "Ta đưa tỷ trở về."
"Không, không cần." Kinh Tử Tô vội vàng cự tuyệt, "Nhìn thấy muội trở về ta mới có thể an tâm. Man Sanh ban đầu cũng vì đi dạo ban đêm mới bị ngộ nhận là muốn chạy trốn, bị đánh đến chết. Ta không an tâm."
Sở Kiều nhăn mày, hỏi: "Không phải Biện Đường không cho phép tùy ý tàn sát nô bộc sao?"
"Ngốc, nô bộc chính là nô bộc, mạng cũng không phải của bản thân, làm gì có thể chú ý nhiều như vậy?" Kinh Tử Tô cười khổ, nói: "Mau trở về đi, ngày mai gặp."
Sở Kiều gật đầu, nói: "Vậy ta đi trước đây, tỷ cẩn thận chút."
Đi thật xa, lúc quay đầu lại Sở Kiều vẫn còn nhìn thấy thân ảnh đơn bạc của Kinh Tử Tô đứng yên trong bóng đêm, cô gái còn trẻ như vậy nhưng lưng đã hơi khom vì nhiều năm làm việc nặng. Thấy Sở Kiều nhìn lại, nàng liền mỉm cười phất tay một cái.
Trở lại trong khoang thuyền, tâm tình Sở Kiều rất xấu, nàng không để ý tới Lương Thiếu Khanh mà liền trực tiếp leo lên giường nằm, đủ loại suy nghĩ như mưa mùa hạ thay phiên trút xuống.
Dưới tình huống này, ngày mai nàng còn đi được sao? Nàng có thể bỏ rơi người tỷ tỷ đáng thương vừa tìm được mà một mình rời đi sao? Nhưng hiện tại nàng còn không có năng lực tự lo cho mình, sao có thể chiếu cố cả các nàng?
Nhưng Sở Kiều không hề ngờ được, lúc thuyền cặp bến tàu thành Ổ Bành sáng ngày hôm sau, có một người đột nhiên viếng thăm sẽ nhất thời đảo lộn toàn bộ kế hoạch của nàng.
Lúc nhìn thấy người này, Sở Kiều biết bánh xe vận mệnh lại một lần nữa dùng cách thức ly kỳ nhất cuốn nàng vào trận chiến ở Đường Kinh. Vòng xoáy chính trị ở Đường Kinh đã chính thức mở màn từ lúc ấy.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
64 chương
173 chương
50 chương
51 chương