Bên trong gian phòng nhỏ hẹp, tiếng rên khẽ của thiếu nữ như một tia chớp phá vỡ màn đêm, thức tỉnh Lương Thiếu Khanh ở một bên. Nam tử trẻ tuổi vội vàng bò đến bên cạnh Sở Kiều, khẩn trương nhỏ giọng nói: "Đã tỉnh? Cô làm sao rồi?" Sở Kiều nhíu mày, dùng hết ý chí cố mở hai mắt ra, vẻ mờ mịt khi vừa tỉnh trong mắt nàng kéo dài không tới một giây, ngay sau đó nàng liền trừng to mắt, trầm giọng nói: "Mọt sách chết tiệt, ngươi đang đè lên vai ta." "Á!" Lương Thiếu Khanh cả kinh, nhìn lại thì thấy mình đang ép lên vai Sở Kiều, miệng vết thương còn đang rỉ máu. "Thật xin lỗi, cô thế nào rồi? Sẽ không chết chứ?" Sở Kiều không kiên nhẫn liếc hắn một cái, dưới sườn trái không ngừng truyền đến từng đợt đau đớn khiến nàng bất giác nhíu chặt mi tâm. Sóng to gió lớn đều vượt qua được, không ngờ lại bị lật thuyền trong một cái mương nhỏ hẹp Sở Kiều buồn bực nghĩ. Cũng may vết thương ở sườn trái và trên vai cũng không sâu, không đến nỗi trí mạng, chẳng qua nếu nàng cứ tiếp tục bị kẹt trong cái ổ nô lệ hỗn loạn này, không được chữa trị tử tế, sớm muộn gì cũng trở nặng. Nàng nhìn quanh gian phòng giam nhỏ đến mức đứng lên liền sẽ đụng đầu một lượt đánh giá. Nhìn thấy chỉ có nóc phòng là có chút ánh sáng lọt qua, Sở Kiều liền biết bản thân cùng mọt sách đã bị quy thành nhân vật nguy hiểm phải bị nhốt vào địa lạo rồi. Ngay lúc đó, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng mở khóa lạch cạch, hai hán tử đột nhiên buông thang đi xuống, tay lăm lăm ngọn roi dày cỡ ngón cái, thô lỗ hét lớn: "Đám chó chết! Đều đứng lên hết cho ta!" Lương Thiếu Khanh bị dọa đến mặt trắng bệch, tay chân đều run lẩy bẩy. Thư sinh quanh năm suốt tháng sống trong nhung lụa vốn ôm tâm tình hăng hái rời nhà đi Biện Đường, tuy trên đường cũng gặp nhiều biến cố nhưng hắn có nghĩ vỡ đầu cũng không ngờ bản thân lại có lúc rơi vào tình cảnh này. Có điều tuy gan không lớn, nhưng hắn vẫn khẩn trương đi đến ngăn ở trước người Sở Kiều, bộ dáng đại nghĩa nói: "Các ngươi... các ngươi muốn làm gì? Sau ngày ra ngoài ta nhất định sẽ báo lên quan địa phương, kiện các ngươi bắt cóc người đem bán làm nô lệ, vô lễ với quý tộc của đế quốc, không phân tôn ti..." Một luồng roi đột nhiên quất *chát* lên tay Lương Thiếu Khanh, nhưng hắn vẫn vô cùng khí khái, chỉ khẽ hừ một tiếng, một mực ương ngạnh trợn tròn mắt, không chút nhượng bộ. "Cẩu vật đến nước này còn lớn lối mở mồm sủa bậy, có tin lão tử nhét cứt đầy miệng ngươi, xem ngươi còn dám nói nhảm con mẹ nó nữa không! Đại hán lớn tiếng mắng oang oang một trận xong, vẫn còn thấy bực bội liền vung roi lên một lần nữa. Tuy nhiên ngọn roi còn chưa đánh đến trên người Lương Thiếu Khanh thì đã bị Sở Kiều ở phía sau nhanh tay lẹ mắt bắt được. Đại hán giận dữ giựt mạnh hai cái nhưng không chút suy suyển, thấy vậy hắn liền thủ thế gà mờ dùng hết sức kéo một cái. Ai ngờ Sở Kiều lại bất ngờ buông lỏng tay ngay lúc này khiến gã mất đà ngã chỏng vó về phía sau, đầu cắm thẳng xuống đất. "Ai cũng có lúc khốn khó, hành xử vẫn nên lưu lại một đường lui cho bản thân thì hơn." Sắc mặt Sở Kiều tái nhợt nhưng ngữ điệu lại lạnh như băng. Đại hán chật vật bò dậy khỏi mặt đất, la lối muốn nhào tới liều mạng với Sở Kiều, nhưng vừa đi được hai bước thì thân thể lại không tự giác khựng lại. Thiếu niên trước mắt gã tuy nhỏ tuổi nhưng khí độ bất phàm, người bị trọng thương máu me đầy người nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, không có chút kinh hoảng. Vẻ tĩnh táo khó có được này so với thư sinh vừa rồi còn lớn tiếng đòi báo quan quả thật có tác dụng mạnh hơn nhiều. "Mọt sách, đỡ ta dậy." Lương Thiếu Khanh sửng sốt, hỏi: "Dậy? Đi đâu?" Sở Kiều không kiên nhẫn nhìn hắn một cái, trong người mang trọng thương tích, tâm phiền ý loạn nên nàng cũng không muốn nhiều lời giải thích mà chỉ vịn vách tường cố đứng dậy. Lương Thiếu Khanh thấy vậy liền vội vàng tiến đến đỡ nàng. "Bớt nói nhiều đi, lão Ngũ, thay xiêm y cho bọn chúng, sắp mở hàng rồi." Hai bộ áo vải thô, nói là áo nhưng thật ra chỉ là mảnh vải rách được khoét một cái lỗ ở giữa làm chỗ chui đầu, buộc thêm dây thừng ở hông liền thành một bộ y phục, trước ngựa và sau lưng đều có một chữ nô thật lớn. ................................................................................................. Thành Hiền Dương buổi sớm vô cùng náo nhiệt, thương lữ các nơi đi lại đầy đường, tiểu thương cùng người bán rong thi nhau hét lớn rao hàng, chào mời đủ loại thương phẩm, lương lực, y phục, châu ngọc, rượu cất, dược thảo, lá trà và trái cây, nói chung cơ hồ như tất cả các hiệu hàng nổi tiếng trên đại lục đều có mặt ở đây. Dõi mắt nhìn lại, con phố lố nhố đầu người, đi lại san sát, một quang cảnh phồn hoa náo nhiệt. "Đi vào!" Đại hán dùng sức đẩy hai người vào một cái lồng tre khổng lồ, bên trong đã có bảy tám chục nô lệ, nữ có nam có, trẻ có già có, lớn nhất tầm bốn mươi năm mươi râu tóc hoa râm có, nhỏ nhất khoảng bảy tám tuổi cũng có, tất cả bọn họ đang ngồi co lại thành đoàn, khiếp sợ đánh giá bốn phía. Một trận roi đột nhiên trút xuống đám người trong lồng, lưng Sở Kiều chợt hằn một vệt đỏ máu chảy đầm đìa. Lương Thiếu Khanh lập tức nhào tới phủ lên che chắn người nàng, tiếng roi quất không ngừng vang lên bên tai. Bọn nô lệ thất kinh, càng thêm co rút vào một góc lồng, cả người run rẩy. "Thành thực một chút cho ta. Một lát nữa có khách tới chọn người, nếu có đứa nào dám gây chuyện thì chờ xem ta xử trí như thế nào." Gã đại hán huơ huơ quả đấm, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người nghênh ngang rời đi. Đám người chậm rãi tản ra, ai bị trúng roi cũng chỉ có thể vô lực nhỏ giọng hừ hừ một tiếng. "Ưm..." Thân thể phát sốt cộng thêm mất máu quá nhiều khiến thần trí Sở Kiều choáng váng, nàng khẽ đẩy đẩy thư sinh trên người mình, khàn khàn hỏi: "Không sao chứ?" Lương Thiếu Khanh nghe hỏi thì ngẩng đầu lên, thấy mình vẫn còn gục trên người Sở Kiều thì lập tức phục hồi tinh thần, lăn sang một bên, lắc đầu như trống bỏi, "Không sao, không có chuyện gì." "Đỡ ta lên." Lương Thiếu Khanh nghe lời liền đỡ nàng tựa vào một góc lồng tre. Sở Kiều cau mày, nén đau trầm giọng nói: "Lát nữa có người đến mua nô lệ, chúng ta nhất định phải được mua ra khỏi đây." Lương Thiếu Khanh sửng sốt, hỏi: "Chúng ta thực sẽ phải đi làm nô lệ cho người ta?" "Dựa vào tình cảnh hiện tại của chúng ta, căn bản trốn không thoát." Mặt Sở Kiều nóng rần, mở miệng nói chuyện cũng không có khí lực. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, mệt mỏi tựa đầu lên bả vai thư sinh, nhẹ giọng nói: "Ta cần tìm một chỗ dưỡng thương." Hơi thở thiếu nữ như lan nhẹ nhàng phả lên cổ Lương Thiếu Khanh khiến thân thể hắn nhất thời cứng ngắc. Sắc mặt nam nhân trước mắt tựa hồ như còn đỏ hơn mặt Sở Kiều đang không khỏe, hắn gật đầu, nói lắp bắp câu được câu không: "Được, được. Lời cô nói có đạo lý." Một lát sau, không thấy Sở Kiều đáp lời, cúi đầu nhìn thì thấy nàng đã thiếp đi, hơi thở cực nóng, Lương Thiếu Khanh cả kinh, đưa tay sờ trán nàng, rõ ràng là đang sốt cao. Trong lòng căng thẳng, hắn đỡ Sở Kiều nằm xuống, chỉ có thể để nàng nằm lên chân mình chứ nhất thời lại không nghĩ ra biện pháp gì để có thể thoát khỏi tình cảnh quẫn bách trước mắt. ................................................................................................. Đầu thành Hiền Dương ngựa xe như nước, đông nghịt bóng người. Ngay lúc này, trên đường lớn chợt xuất hiện một đôi nhân mã. Nam nhân dẫn đầu cưỡi trên một con tuấn mã trắng như tuyết, mặt mũi tuấn mỹ, khóe mắt ẩn chứ vẻ tà mị mơ hồ khiến ánh mắt càng thêm thâm thúy, mày kiếm dài tận tóc mai, sống mũi cao thẳng, môi đỏ sẫm. Theo sau người này một đám đông hộ vệ dũng mãnh, đoàn người chậm rãi tiêu sái sải bước trên con đường lớn. "Thiếu gia." Chu Thành thúc ngựa tiến lên phía đầu, nhỏ giọng nói: "Đằng trước là nha môn thủy vận, Chu Đình đã đi trước thu xếp xong xuôi. Biện Đường có phái sứ giả ra nghênh đón, chúng ta chỉ cần lên thuyền qua cửa khẩu thôi." Gia Cát Nguyệt chỉ vuốt vuốt cái cằm tuấn mỹ mà không nói gì. Đoàn người khí thế phô trương khiến người dân đi đường đều chùn bước tránh né, nhưng cũng có không ít thiếu nữ to gan ném ánh mắt kiều mỵ về phía hắn, mang theo mấy phần trêu đùa đẩy đưa. Mặt trời lên cao tỏa ánh sánh rực rỡ, xua tan sương sớm. Gia Cát Nguyệt một thân trường bào gấm xanh thẫm, thắt lưng màu bạc, điềm tĩnh cưỡi ngựa đi trên đường. Lúc đi ngang qua một tiểu thương đang ra sức mời chào trước gian hàng nhỏ của mình, quý công tử trẻ tuổi đột nhiên nhướng mày, ghìm tuấn mã đứng lại. Đoàn người cũng dừng chân, tất cả kỳ quái nhìn theo ánh mắt của Gia Cát Nguyệt, chỉ thấy trước mặt là một gian hàng nhỏ bày bán son phấn trang sức cũng hoa đăng. Trước gian hàng tụ tập một đám đông thiếu nữ cùng thiếu phụ đang chọn lựa kiểu mình yêu thích. Thấy có công tử quý gia dừng ngựa, bọn họ rối rít nhìn sang, hy vọng ánh mắt của đối phương là hướng về phía mình. Gia Cát Nguyệt nhìn hồi lâu, trong mắt chứa vẻ thâm thúy khó dò. Sau đó hắn bất chợt quay đầu thúc ngựa quay đầu đi, không hề nhìn lại một cái. Toàn bộ các thiếu nữ đứng trước gian hàng đều thất vọng thở dài một tiếng. *Chú thích: mọi người có nhớ ở chương 15, anh Nguyệt có mua một cái hoa đăng hình con thỏ cho chị Nguyệt không? Đoàn người hoài nghi không hiểu nhưng chỉ có thể vội vàng đuổi theo chủ tử của mình. Lúc này, gã tiểu thương mới kéo kéo ống tay áo của đám thiếu nữ đang định rời đi, hỏi: "Cô nương! Hoa đăng hình thỏ này không mua nữa sao?" "Không mua!" Thiếu nữ không nhịn được buông một câu, xoay người cùng đám bạn rời đi. ................................................................................................. Chợ nô lệ vừa được mở, không khí nhất thời càng thêm náo loạn. Hôm nay ông chủ Mộc làm ăn vô cùng tốt, chẳng những vớ được khách sộp mà còn bán được không ít cho khách tầm trung. Hắn cười híp mắt nhìn túi tiền của mình, ngoác miệng cười đến lộ hết hàm răng vàng ệch. "Cô nương! Cô nương!" Lương Thiếu Khanh giảm âm lượng đến mức thấp nhất, cẩn thận kề một chén nước thật không dễ mới xin được đến bên khóe miệng Sở Kiều, nhỏ giọng kêu: "Tỉnh lại, uống chút nước đi." Đám đông hỗn loạn tụ tập trước quầy hàng của ông chủ Mộc, nhìn từng nô lệ một lần lượt được đưa lên đài, hoặc là thân thể mạnh khỏe hay là mặt mũi xinh đẹp. Đông đảo người mua vây quanh lồng tre chỉ chỏ các nô lệ trong lòng như đang chọn gia súc. Quá trình kiểm tra bao gồm xem xét thể trạng cùng mặt mũi các nô lệ, thậm chí còn có nam nhân muốn mua nữ nô lệ yêu cầu kiểm hàng tại chỗ. Ông chủ Mộc làm ăn với tiêu chí phục vụ tận răng, đã cho dựng một một gian phòng nhỏ ở bên phải, chính là để chuẩn bị cho các lão gia tử kia nếm thử hàng họ trước khi mua. Thời điểm Gia Cát Nguyệt đi ngang qua nơi này, có một lão già hơn sáu mươi vừa mua một lượt hơn mười nô lệ nữ tuổi chỉ mười một mười hai, khiến dân chúng đứng xem không ngừng bu lại nghị luận. Vì vậy đoạn đường nhất thời bị vây đến nước chảy không lọt khiến đoàn người của Gia Cát Nguyệt không cách nào thông qua. "Thiếu gia, thuộc hạ đến phía trước nhìn một chút." Nguyệt Thất hiện tại đã trưởng thành, ánh mắt trầm tĩnh, nhìn qua liền biết là một kiếm khách thân thủ cao cường. Được Gia Cát Nguyệt gật đầu, Nguyệt Thất liền mang theo vài thuộc hạ đi trước mở đường. Gia Cát Nguyệt nhàn nhạt quét mắt qua khu chợ, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở của đám tiểu nữ nô trên đài, hắn quay đầu nhìn thì thấy những hài tử kia đều chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, nhỏ nhất cũng chỉ có tám chín tuổi, đứa nào cũng áo quần rách nát không đủ che thân, giống như một đám ăn mày. Một lão già hơn sáu mươi, thân mặc y phục đỏ thẫm thêu chỉ vàng, bộ dáng phô trương tục khí như nhà giàu mới nổi, đang ác độc cười to khoe hàm răng vàng, thô bỉ đi đến sờ sờ khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của đám tiểu nữ nô. Gia Cát Nguyệt chậm rãi nhíu mày, trong mắt lộ vẻ chán ghét không cách nào che dấu. Tay khẽ ngoắc, Chu Thành vội vàng sáp đến, hắn lạnh lùng trầm giọng nói: "Đi mua vài hài tử về." "Thiếu gia?" Chu Thành sửng sốt, hơi chớp đôi mắt khôn khéo, hỏi: "Mua nô lệ để làm gì? Không tiện cho hành trình của chúng ta." "Kêu ngươi mua thì ngươi cứ đi mua, nhiều lời như vậy làm gì?" Chu Thành bị mắng đành co cổ rụt vai chạy đi làm việc. Ngay lúc đó có một tiếng mắng to đột nhiên truyền đến, Gia Cát Nguyệt quay đầu nhìn thì thấy bên trong lồng tre nhốt nô lệ có một nam nô tướng mạo thanh tú cùng khí chất bất phàm bị đạp ngã sang một góc. Nhưng nam nô kia vẫn vướn người lên, vẻ mặt kích động như muốn tranh thủ nói gì đó, chẳng qua khoảng cách khá xa nên nghe không rõ. Gia Cát Nguyệt cũng không để ý nữa, nhưng trong lúc lơ đãng ánh mắt liếc qua một góc lồng tre, ở đó có một thiếu niên vóc người mảnh khảnh nằm mềm oặt trên đất, bị các nô lệ khác che mất nên chỉ lộ ra nửa người dưới cùng một cánh tay gầy nhỏ trắng noãn. Phút chốc trong đầu như có một đạo sét nổ tung, Gia Cát Nguyệt nhất thời nhíu chặt mày, đưa ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn sang. Tuy chỉ là một cánh tay nhưng nó lại khiến hắn quen thuộc nói không nên lời, trong lòng thật giống như có dòng nước nóng hổi chảy qua, khiến tim hắn cũng sôi trào lên. Không kịp ngẫm nghĩ, một cảm giác thôi thúc vọng động khiến Gia Cát Nguyệt tung mình nhảy xuống khỏi lưng ngựa, cứng rắn đưa tay vạch đám người tầng tầng lớp lớp ra, mạnh mẽ đi thẳng về phía trước. Đám người bị xô đẩy loạn thành một đoàn, Gia Cát Nguyệt cường ngạnh rẽ lối rước lấy không ít tiếng mắng nhưng hắn cũng không kịp so đo, mày kiếm khóa chặt, mất không ít sức mới chen được lên phía trước, hai tay chụp lấy lồng tre, nhướng mày nhìn về phía vừa nãy thấy cánh tay kia. Bên trong lồng tre vô cùng dơ bẩn tanh hôi, khắ nơi đều là những thân ảnh rụt rè cùng ánh mắt hoảng sợ. Rất nhiều ánh mắt dè dặt nhìn về phía Gia Cát Nguyệt, bắt gặp ánh nhìn sắc bén cùng vẻ mặt nghiêm túc của hắn thì nhất thời sợ hết hồn, lập tức không dám nhìn nữa. Không có, không có! Thật sự không có! Tức giận dâng lên trong đáy lòng, Gia Cát Nguyệt không cam lòng nhìn thêm một lần nữa nhưng vẫn không phát hiện được dấu vết nào. Chẳng lẽ hắn thật sự nhìn lầm? Nam nhân phẫn hận đứng trước lồng tre, mi tâm nhíu lại thành một chữ xuyên (川) thật sâu. "Thiếu gia!" Nguyệt Thất mang theo đám thuộc hạ tiến lên, kỳ quái nhìn Gia Cát Nguyệt một cái, ngay sau đó cẩn thận nói: "Đã dẹp đường xong, chúng ta có thể đi rồi." "Thiếu gia! Thiếu gia!" Chu Thành vội vàng chạy tới, theo sau là hơn mười nữ hài khoảng mười một mười hai. Đột nhiên được bán sang tay, không cần phải đi hầu hạ lão sắc lang kia, những tiểu nữ nô này đều thở phào nhẹ nhõm, hiện tại đang rụt rè nhìn tân chủ tử của mình. Những đứa trẻ sớm hiểu thế sự khó khăn nên có chút âm thầm vui mừng trong bụng, vẻ mặt nhất thời cũng được thả lỏng. Những nô lệ còn lại trong lồng tre đều hâm mộ nhìn các nàng, vô cùng kỳ vọng vị công tử vừa nhìn là biết người giàu sang này cũng có thể nổi thiện tâm mua bọn họ ra ngoài. "Thiếu gia?" Chu Thành cẩn thận gọi. Ánh mắt thiếu gia vẫn chăm chú nhìn vào lồng tre, chẳng lẽ là chọn trúng nô lệ nào đó? "Đi thôi." Gia Cát Nguyệt xoay người lại, mang theo bọn hạ nhân rời đi. Trong nháy mắt Gia Cát Nguyệt quay đầu đi, một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên, nhưng bởi vì có một đám nữ nô vừa được mua, dân chúng bốn phía ồn ào nghị luận nhất thời đã lấn át tiếng kêu kia khiến hắn không hề phát hiện mà vẫn mang hạ nhân rời khỏi quầy hàng của ông chủ Mộc, thúc ngựa đi về phía nha môn thủy vận. ................................................................................................. Thiếu nữ còn đang trong giấc mộng chợt kêu thảm một tiếng rồi vô lực ngã vào trong lòng Lương Thiếu Khanh, một lão tiên sinh cầm đầu mũi tên trong tay, quay người nói với ông chủ Mộc: "Nhìn xem, đầu mũi tên dài như vậy, nếu còn để lại trong bả vai thêm một ngày thì Kim Tiên Đại La cũng không cứu được!" Trong một cái lều nhỏ phía sau lồng tre, ông chủ Mộc không nhịn được nói: "Bảo vệ một mạng là được, đợi có khách mua tới, đem hắn xem lẫn vào đám nô lệ bán phứt đi. Bán được rồi thì ta bất kể hắn chết hay sống." Dứt lời lão liền đi ra khỏi lều. Lương Thiếu Khanh thở phào nhẹ nhõm, nói với lão đại phu: "Lão tiên sinh, đa tạ ông." Lão đại phu khẽ thở dài, ôn nhu nói: "Vết thương của vị tiểu ca này chỉ cần bôi thuốc băng bó nghỉ ngơi một thời gian là được. Còn ngươi nữa, để hắn được xem bệnh ngươi không ngại chịu đòn đau. Theo ta thấy thì ngươi cũng chỉ là người đọc sách, làm sao chịu được chứ, thật bậy hết sức!" "Đại phu yên tâm, ta không có việc gì." "Tới đây, ta cũng kiểm tra cho ngươi một chút." ................................................................................................. Không gian ồn ào tiếng người, khí hậu phía Đông Nam nóng bức, bầu trời vạn dặm không một bóng mây, Gia Cát Nguyệt ngồi trên lưng ngựa lẳng lặng trầm tư, thật lâu vẫn không nói lời nào. "Thiếu gia? Thiếu gia?" Chu Thành kêu mấy lần hắn mới nghe được, hơi sửng sờ ngẩng lên hỏi: "Chuyện gì?" Chu Thành thở dài, lập lại một lần nữa: "Nô tài muốn đi mua thêm mấy con ngựa cùng một chiếc xe ngựa, cũng không thể để những hài tử này đi bộ theo chúng ta đến tận kinh đô Biện Đường." Gia Cát Nguyệt quay đầu lại nhìn, quả thật đám tiểu nữ nô kia không cưỡi ngựa mà chỉ có thể sải bước chạy theo bọn họ. Ai cũng y phục rách nát, sắc mặt ửng đỏ, đầu đầy mồ hôi, đang đưa ánh mắt tròn trĩnh mang vài phần e sợ cùng mấy phần mong đợi lấy lòng nhìn hắn. "Ừ." Hắn gật đầu, "Mua thêm ít y phục cho bọn chúng thay." "Rõ. Nô tài đi liền." Chu Thành tách ra rời đi còn đoàn người vẫn tiếp tục đi về phía trước, phía sau có thuộc hạ nhỏ giọng nghị luận: "Thiếu gia đối xử với nô lệ thật là tốt." "Ngươi không biết sao? Thiếu gia từ trước đến giờ luôn hòa nhã với nô lệ." "Đều câm miệng." Nguyệt Thất quay đầu lại quát lớn với đám thuộc hạ đang bàn luận xôn xao. Đoàn người ngựa đi thêm được nửa canh giờ (khoảng 1 tiếng) thì âm thanh ồn ào náo nhiệt của khu chợ dần không còn, nhìn ra xa xa thì nha môn thủy vận đã ở trong tầm mắt. "Thiếu gia!" Một trận vó ngựa dồn dập vang lên ở phía sau, Chu Thành cùng thuộc hạ mang tới tám con tuấn mã và hai chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy tới, báo cáo: "Thiếu gia, đều đã chuẩn bị xong." Gia Cát Nguyệt gật đầu, mắt khẽ xẹt qua bầy ngựa, đột nhiên nhăn mày, hai mắt chậm rãi nheo lại như một con báo nhìn thấy con mồi. Hắn thúc ngựa tiến đến gần con tuấn mã đen nhánh đang đứng nghỉ ở dưới một gốc thông. Con ngựa kia không giống như những con ngựa bình thường, nhìn thấy nam nhân tiến lại gần thì hết sức cảnh giác, cẩn thận lui về phía sau hai bước, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía hắn, bất an dậm dậm chân lên mặt đất. Trên người nó chồng chất vết thương, rõ ràng trước đó bị trúng không ít đòn hiểm. "Lưu Tinh." Nam nhân khẽ cất tiếng trầm thấp gọi. Tuấn mã nhất thời dựng lỗ tai lên, mở to mắt nhìn hắn. Gia Cát Nguyệt sắc mặt đại biến, tiếp tục thấp giọng kêu lên: "Lưu Tinh, thật sự là mày?" Tuấn mã vui mừng hí lên một tiếng, chạy vội về phía Gia Cát Nguyệt, thân mật dùng mõm dụi dụi cánh tay hắn, mũi vui vẻ phát ra tiếng phì phì, bộ dạng thoải mái khi nhìn thấy người quen. "Ngươi mua được con ngựa này ở đâu?" "Mua... mua được từ chợ ngựa ở phía trước." "Dẫn ta đi." Chu Thành nói: "Thiếu gia, thời gian không còn sớm. Không phải chúng ta nên..." "Dẫn ta đi!" Gia Cát Nguyệt quát lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ nghiêm trọng cực độ. Chu Thành cả kinh quỳ rạp xuống, không ngừng kêu: "Tuân lệnh." Đoàn người một đường phóng nhanh tới chợ ngựa, gã lái ngựa còn tưởng rằng ngựa mình bán có vấn đề, vội vàng tiến đến hỏi thăm. "Từ đâu ngươi có được con ngựa này?" Gã lái ngựa biến sắc, cố gắng cười nói: "Vị công tử này nói đùa sao, đây là ngựa nhà tiểu nhân nuôi từ nhỏ." Gia Cát Nguyệt giận tái mặt, trầm giọng hỏi: "Ta hỏi một lần nữa, từ đâu ngươi có được con ngựa này?" "Tiểu nhân... tiểu nhân không có nói gạt..." "Nói hay không?" Nguyệt Thất rút bảo kiếm ra gác lên cổ gã lái ngựa, quát lớn. "Đại công tử tha cho mạng nhỏ của tiểu nhân." Gã lái ngựa quỳ rạp xuống, lớn tiếng kêu: "Con ngựa này là tiểu nhân nhìn thấy bên đường khi đang đánh đàn ngựa đến chợ. Thấy nó không có chủ nhân, tự mình đi lung tung nên mới thuận tay dắt theo. Tiểu nhân trăm triệu lần không biết đây là ngựa của đại công tử ngài. Nếu biết, có cho tiểu nhân mười lá gan cũng không dám mượn gió bẻ măng làm vậy (lợi dụng tình thế để mưu lợi cho mình." Gia Cát Nguyệt đột nhiên quay đầu ngựa chạy về hướng đường cũ. Chu Thành sửng sốt, chạy theo hỏi: "Thiếu gia, chúng ta đi đâu?" Gia Cát Nguyệt sắc mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ nôn nóng khó tả, chậm rãi trầm giọng nói: "Đi mua nô lệ." Mặt đường đầy bụi, Gia Cát Nguyệt thúc ngựa chạy như điên, vạt áo xanh thẫm tung bay trong gió như cánh chim không ngừng vỗ. c}ca,�SC�:�