Ngay lúc này, quản gia Chu Thuận đang u sầu cầm một cái hộp, trong hộp là một đoạn cánh tay tuy đã dùng băng đông cứng nhưng cũng đã hơi bốc mùi, nhìn vô cùng dễ sợ. Chợt nghe thấy một tiếng *cạch*, gã giật nảy mình lên như bị rắn cắn, lập tức chụp thấy chủy thủ trên giường, trừng mắt nhìn quanh rồi quát lớn: "Kẻ nào?"
Chung quanh vẫn vô cùng an tĩnh, không một bóng người, Chu Thuận xoay đầu lại, chỉ thấy một phong thư được dây buộc dính với một viên đá nằm yên trên mặt đất, trên phong thư còn có một đóa hoa lê trắng muốt, giấy viết thư nhàn nhạt tản ra ra một mùi thơm thanh nhã.
Sau khi mở thư ra, ánh mắt Chu Thuận nhất thời phát ra vẻ tà dâm, suy nghĩ vừa chuyển thì không khỏi bĩu môi, sau đó quay về ngồi xuống ghế chứ không đi ra cửa. Một hồi lâu sau, một cái túi nhỏ lại được ném vào từ cửa sổ, hắn mở ra nhìn, là một cái yếm màu đỏ tươi. Phía trên yếm vẽ một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, vô cùng mị hoặc khiến người xem mạch máu phồng to, nóng ran cả người.
Gã cất tiếng cười mờ ám, nhét cái yếm vào trong ngực, lầm bầm: "Ban ngày còn chờ không kịp, đám nữ nhân lẳng lơ!"
Nói xong, gã mặc ngoại bào vào rồi liền đi ra cửa.
................................................................................................
Gia Cát chủ phủ* nằm ở phía Đông thành Chân Hoàng, dựa sát vào núi Xích Tùng, bên trái là hồ Xích Thủy, cửa chính hướng về phía Bắc, hậu viện ở phía Nam, đất đai cực kỳ rộng lớn. Cả phủ có ba khuôn viện, nội đình sâu thẳm với tầng tầng phòng hộ, ngoài có lầu gác, thị vệ canh chừng suốt hai mươi bốn giờ, cộng thêm bốn tòa tháp cung tiễn cùng một con kênh nhỏ phòng cháy. Quả thực chính là một thành trì nhỏ khi có chiến sự.
*Chủ phủ = phủ dòng chính, khác với phủ dòng thứ cũng họ Gia Cát
Khuê phòng của các vị phu nhân tiểu thư Gia Cát gia tọa lạc an toàn dưới chân núi Xích Tùng. Từ bên ngoài muốn lẻn vào nội viện của các vị phu nhân căn bản là chuyện không thể.
Hiện đang giữa trưa, mặt trời đứng bóng nhưng trên vách đá núi Xích Tùng lại có một bóng đen nhỏ đang nhanh chóng trượt xuống. Bão tuyết đã kết tầng tầng lớp băng lên toàn ngọn núi, cũng bao phủ cả vách đá, ánh mặt trời phản xạ trên mặt băng sáng chói mắt, khiến cái bóng nho nhỏ kia trở nên rất khó nhìn ra.
Một tiếng *phịch* nhỏ khẽ khàng vang lên, hai chân Sở Kiều rốt cuộc chạm đất, nàng cởi dây thừng trên người xuống, quay đầu xem xét chung quanh. Không có người, an toàn!
................................................................................................
Ở tại cửa vào hậu viện, hộ viện canh cửa nói: "Thì ra là Chu quản gia, Chu quản gia đến nội phủ có chuyện gì sao?"
"Hôm qua A Tứ nói phòng ốc ở Lê Nhiễm viện bị rò rỉ nước, tuyết ở lầu hai tan ra chảy nước xuống sảnh dưới, ta tới xem một chút."
Hộ viện cười nịnh nọt, "Loại chuyện nhỏ nhặt này sao dám phiền đến Chu quản gia? Giao cho tiểu nhân đi làm là được."
Chu Thuận cười một tiếng, lắc đầu nói: "Ta cũng đang nhàn rỗi, Đại thiếu gia có ở trong phủ không?"
"Đại thiếu gia và Tứ thiếu gia đang thương nghị ở trong thư phòng từ sáng sớm đến giờ, xem ra trong thời gian ngắn cũng sẽ chưa ra."
"Ừ." Chu Thuận gật đầu, "Được rồi, ta đi vào đây, không cần thông báo với các chủ tử, trời cũng đã trưa, các chủ tử có lẽ đều đang nghỉ trưa, không được quấy rấy chủ tử nghỉ ngơi."
"Tiểu nhân hiểu."
Thời gian vừa vặn, nữ hài tử núp trong bụi hoa, hai mắt sáng ngời, khóe miệng thoáng cong lên khẽ nở một nụ cười.
Thất phu nhân Đoan Mộc Hoa Trữ của Xuân Hoa viện đang chuẩn bị ngủ trưa, áo choàng sa mỏng được cởi ra, lộ ra hai bờ vai trơn bóng nõn nà, ngực nở eo thon, cặp chân dài cùng hai mông tròn, da thịt vô cùng mịn màng, mười đầu ngón tay hồng hồng, là một nữ nhân vô cùng kiều diễm. Nha hoàn khoác áo ngủ bằng gấm tơ tằm lên người Thất phu nhân, hầu hạ nàng lên giường.
Ngay lúc này, viên ngói trên nóc nhà lặng lẽ được xê dịch tạo nên một cái lỗ nhưng không có ai phát hiện ra, một cái túi vải nhỏ được đặt bên cạnh lỗ, thành túi không ngừng ngọ nguậy như có vật sống bên trong.
Đám nha hoàn lui xuống, trong phòng trở nên vô cùng an tĩnh, dần dần chỉ có tiếng thở khe khẽ của Thất phu nhân. Một tiếng *bịch* nhỏ vang lên, cái túi vải rơi xuống trên chiếc gối thêu hoa lê tinh xảo của Thất phu nhân.
Thất phu nhân đang ngủ say thì đột nhiên cảm giác trên mặt có vật lông xù gì đó đang liếm láp cần cổ thơm mịn của mình, nàng còn tưởng là nằm mơ nên cũng không mở mắt ra. Ngay sau đó, trên mặt bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn, Thất phu nhân bị đau liền dụi dụi mắt, nhìn rõ vật trước mặt thì hơi sửng sờ, ngay sau đó một tiếng hét kinh hoàng lập tức vang vọng khắp Xuân Hoa viện.
"Phu nhân, phu nhân!" Bọn nha hoàn vội vàng chạy vào phòng, vừa tiến vào liền lập tức sợ hãi, không ngừng thét chói tai. Chỉ thấy bên trong khuê phòng Thất phu nhân đầy nhung nhúc đám chuột lông đen nhánh vừa to vừa mập, nhìn thấy người cũng không sợ, có mấy con còn đang ở trên giường Thất phu nhân ra sức cắn xé áo ngủ bằng gấm hoa lệ.
"Á! Đám súc sinh này từ đâu ra, đuổi chúng ra cho ta, mau đuổi chúng ra! A a a!"
Thế là toàn bộ Xuân Hoa viện dùng cả buổi trưa tiến hành công cuộc diệt chuột, Thất phu nhân uống hơn mười chén trà an thần nhưng vẫn chưa bình ổn được nhịp thở, toàn thân run lẩy bẩy.
"Phu nhân, chúng ta tìm được cái này ở trên giường của người!" Một gã thị vệ cầm một cái túi màu hồng phấn đi đến bẩm báo.
Thất phu nhân nhận lấy cái túi, chỉ liếc nhìn một cái liền trừng to mắt, lập tức đứng bật dậy, lớn tiếng nói: "Tiểu tiện nhân! Ta biết ngay là ngươi! Người đâu, theo ta đến Lê Nhiễm viện, xem ta như thế nào xé rách da mặt tiểu tiện nhân kia!"
Bọn hạ nhân ở Xuân Hoa viện theo Thất phu nhân hùng hổ đi về phía Lê Nhiễm viện. Không ai chú ý đến cái tủ nhỏ trong góc chậm rãi bị đẩy ra, hé lộ khuôn mặt trầm tĩnh của một nữ hài tử.
Lửa đã nhóm cứ để nó tự bùng lên. Chuyện đã xong thì nàng cũng nên lui ra rồi.
Nội phủ nhanh chóng náo loạn thành đoàn, bên phía Lê Nhiễm viện lại càng thêm ồn ào, cho nên Sở Kiều rất dễ dàng theo đường cũ trở về, rời khỏi nơi thị phi này.
................................................................................................
Trong thư phòng, Gia Cát Hoài dùng sắc mặt ngưng trọng nhìn Gia Cát Nguyệt, trầm giọng nói: "Tứ đệ, chuyện lần này đệ thấy sao?"
Trong phòng vẫn im lìm không một tiếng động, Gia Cát Hoài nhíu mày, hướng về phía Gia Cát Nguyệt cũng đang cau mày như có tâm sự, nhẹ giọng kêu: "Tứ đệ?"
"A?" Gia Cát Nguyệt thoáng giật mình, ngẩng đầu lên, trên mặt chợt lóe một chút lúng túng nhưng liền lập tức biến mất, vội vàng nói: "Yến vương phủ lần này xem ra khó thoát hung hiểm."
"Ừ, ta cũng thấy vậy." Gia Cát Hoài gật đầu nói tiếp: "Yến vương phủ vốn như cây cao gọi gió, từ lâu đã là cái định trong mắt các đại môn phiệt, gia tộc Ba Đồ Cáp ở đất phong phía Tây đã mơ ước Bắc Yến nhiều năm, chuyện lần này tám chín phần cũng là nhằm hắt nước bẩn lên đầu Yến vương. Cộng thêm vị chủ tử ở cung Thịnh Kim kia từ trước đến giờ thà tin ngoại nhân cũng không tin tưởng huynh đệ mình nữa."
Ngay lúc đó bên ngoài chợt truyền vào tiếng ồn ào huyên náo, Gia Cát Hoài nhướng mày, cao giọng hỏi: "Chu Vĩnh, bên ngoài xảy ra chuyện gì? Sao lại ồn ào như vậy?"
"Hồi bẩm Đại thiếu gia, là tiếng động từ phía Lê Nhiễm viện, dường như là do Thất phu nhân đang làm ầm ĩ với ca nữ Lê Hương, Tam phu nhân và Tứ phu nhân cũng đã đến đó rồi."
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
64 chương
173 chương
50 chương
51 chương