Gia Cát Nguyệt đột nhiên lên kêu, nữ hài tử nhất thời dừng chân nhưng cũng không hề xoay đầu lại.
Gia Cát Nguyệt lấy trong ngăn kéo ra một bình nhỏ bằng sứ men xanh, chậm rãi đi đến, giày của hắn dẫm trên tấm thảm bằng da gấu lặng yên không một tiếng động. Hắn đưa tay nắm lấy bả vai nữ hài tử muốn xoay nàng lại nhưng ngón tay lại cảm nhận được một sức lực bướng bỉnh cưỡng lại như không muốn xoay người lại, khiến hắn khẽ nhăn trán.
Gia Cát Nguyệt dù sao cũng lớn tuổi hơn Sở Kiều nhiều, hắn đặt cả hai tay lên vai nàng, mạnh mẽ dùng lực xoay người nàng lại. Một khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt ủy khuất hiện ra trước mắt Gia Cát Nguyệt, hai mắt nữ hài tử hồng hồng, nhìn thấy hắn, nước mắt càng rơi xuống dữ tợn hơn.
"Được rồi, đừng khóc, ta không phải chỉ nói mấy câu thôi sao?" Thiếu niên cau mày nói: "Ngươi làm sai cũng không cho người khác nói?"
"Ta làm sai chỗ nào, là thiếu gia cho ta đi học cưỡi ngựa, ta học rất tử tế, có chọc đến ai đâu." Nữ hài tử tám tuổi rốt cuộc nổi xung, khí thế bừng bừng mạnh miệng đáp trả với chủ nhân, vừa nói vừa nức nở, suýt nữa cũng ăn cả nước mũi vào trong miệng.
Gia Cát Nguyệt khẽ cau mày, lấy khăn tay trong ngực ra lau nước mắt trên mặt nữ hài tử, động tác vô cùng lóng ngóng, hắn vừa lau vừa nói: "Còn nói lý lẽ, ngươi làm mất ngựa của ta, hôm nay còn làm chết một con long mã Mạc Tây Tuyết thượng hạng nữa, còn nói mình không sai?"
"Gì chứ, người ta có phải tự mình muốn học cưỡi ngựa đâu, hơn nữa không phải Yến thế tử đã đem ngựa trả về rồi sao, ta đều... đều đã biết rồi." Nữ hài tử đúng lý không chịu buôn tha, nước mắt vẫn lả chả rơi xuống, một hồi đã làm ướt đẫm khăn tay của Gia Cát nguyệt.
Gia Cát Nguyệt vừa định lấy thêm một cái khăn khác thì đột nhiên thấy nữ hài tử níu tay hắn, dùng khăn trên tay hắn lau nước mũi. Gia Cát Nguyệt sửng sốt, trợn mắt há hốc mồm nhìn cái khăn vô cùng bẩn kia, lại nghe nàng tiếp tục nói: "Ngay cả con ngựa hôm nay, cũng là do thiếu gia tự mình giết chết."
"Hừ, ngươi phân phải trái cũng rành mạch nhỉ."
Nữ hài tử cúi đầu, không phục lẩm bẩm nói: "Người ta chỉ nói sự thật mà thôi."
Ánh mặt trời theo cửa sổ ở góc phòng gọi vào, vẩy lên vai hai người. Nữ hài tử còn rất nhỏ, đứng thẳng người cũng chỉ đến bả vai thiếu niên, hai mắt đỏ rực như hai trái táo lớn.
"Cho ngươi." Gia Cát Nguyệt đặt bình sứ vào trong tay nàng, nói: "Trở về xoa một chút."
Quả nhiên là tâm tính tiểu hài tử, lực chú ý rất dễ bị dời đi. Gia Cát Nguyệt trong bụng cười nhạt nhìn nữ hài tử giơ cái bình lên, nghi ngờ hỏi: "Đây là gì?"
"Thuốc trị thương."
Hôm qua con ngựa nhỏ chạy quá nhanh nên khủy tay Sở Kiều đều bị xây xát rướm máu, nàng bĩu môi, gật đầu nói: "Tứ thiếu gia, vậy Tinh Nhi lui xuống trước."
Thiếu niên quay trở về ghế ngồi, đầu cũng không ngẩng lên, như rất không bằng lòng nhìn thấy nàng, hắn phất phất tay nói: "Đi xuống đi."
Nữ hài tử vừa định mở cửa thì Gia Cát Nguyệt đột nhiên kêu lên: "Tinh Nhi, sau này nhìn thấy Yến thế tử thì tận lực cách xa hắn một chút."
Nàng nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn, Gia Cát Nguyệt phiền não cau mày, quát: "Nghe hiểu không?"
"Hiểu rồi!" Hài tử lớn tiếng trả lời rồi xoay người rời đi, thân hình nho nhỏ loạng choạng đi qua cánh cửa cao cao như sắp ngã.
Lá gan đứa nhỏ này thật là càng lúc càng lớn rồi. Thiếu niên đen mặt, âm thầm thở hổn hển.
Sở Kiều vừa mở cửa đi ra liền gặp khuôn mặt lo lắng của Chu Thành, hắn vội vàng chạy lên, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của nàng thì lập tức sốt ruột hỏi: "Thiếu gia nói sao, có tức giận không?"
Sở Kiều nhìn hắn một cái, gật gật đầu rồi quay trở về phòng mình.
Chu Thành thấp thỏm đi vào, thấy Gia Cát Nguyệt đang cúi đầu thì cũng không dám lên tiếng, chỉ cẩn thẩn đứng ở một bên. Một lát sau, một món đồ đột nhiên bay thẳng về phía đầu hắn, Chu Thành kinh hãi nhưng cũng không dám né, thầm nghĩ mạng mình sắp tiêu thì lại cảm giác vật này mềm nhũn, bị nện lên đầu cũng tuyệt không đau. Hắn cúi đầu nhìn thì thấy là một cái khăn tay vô cùng bẩn, góc khăn có thêu một chữ Nguyệt nho nhỏ.
"Cầm lấy ném đi."
Nhớ tới khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Sở Kiều, Chu Thành chợt giống như lĩnh ngộ được cái gì, hơi sửng sờ nhưng liền vội vàng cúi đầu khom lưng nói: "Nô tài tuân lệnh."
Chu Thành đang định đi ra cửa thì chợt nghe Gia Cát Nguyệt kêu một câu khoan đã, hắn lập tức quay đầu lại, khom ngươi chờ chực chỉ thị, mười phần bộ dáng nô tài.
Khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên không biết vì sao lại có chút hồng, hắn suy nghĩ hồi lâu vẫn không mở miệng. Chu Thành cẩn thận ngẩng đầu lên, chi thấy Gia Cát Nguyệt cau mày, thật giống như đang đắn đo một quyết định trọng đại, vẻ giống y như gặp phải đại sự ngày thường, hắn liền trụ chân vểnh tai chờ chực phân phó của chủ tử.
Thật lâu sau, Chu Thành mới nghe một thanh âm uy nghiêm vang lên: "Cứ đem xuống giặt sạch rồi mang trở về cho ta."
"A?" Chu Thành nhất thời trợn mắt há hốc mồn, lớn tiếng kêu lên.
Gia Cát Nguyệt giận dữ: "A cái gì mà a! Nghe không hiểu sao?"
"Dạ hiểu, dạ hiểu. Nô tài lập tức đi liền."
Cửa phòng được sập lại, Giá Cát Nguyệt ngồi trên ghế, dần dần bình phịch nhịp thở, nhớ tới bộ dạng quệt mồm khóc của nữ hài tử thì chẳng hiểu vì sao lại có chút phiền muộn. Hắn đứng dậy đi vào phòng trong, bày biện bên trong vô cùng đơn giản thanh tịnh, hướng đối diện có treo bức chân dung của một nữ hài tử khoảng mười một mười hai tuổi, ánh mắt sáng ngời, nụ cười ngọt ngào, trên người mặc áo ngắn vàng nhạt cùng la quần mỏng màu thiên thanh, hết sức kiều diễm đáng yêu.
Gia Cát Nguyệt chậm rãi vươn tay ra khẽ vuốt một góc của bức tranh, thật lâu sau mới nói bằng một giọng nhẹ đến không thể nghe ra: "Tin tưởng thêm một lần vậy."
................................................................................................
Thân thể nhỏ bé của Sở Kiều đang cúi đầu đi trên hành lang gấp khúc, gặp ai cũng chỉ chào hỏi qua loa, vừa nhìn chính là bộ dáng vừa bị mắng. Bọn hạ nhân rối rít phỏng đoán, thấy nàng đến cửa phòng lại ngẩng đầu lên nhìn thì nhất thời liền tản đi làm chuyện của mình, cũng không dám nhìn trộm nữa.
Nữ hài tử vươn cánh tay nho nhỏ đẩy cửa ra, sau đó đi vào phòng, cửa vừa mới được đóng lại, bộ dáng ủy khuất đáng yêu trên mặt kia liền bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là sắc mặt trầm tĩnh cùng ánh mắt sắc bén. Nàng để tay lên ngực chậm rãi ngồi xuống trên ghế, rót một chén trà cầm trong tay, nhưng cũng không đưa lên miệng uống.
Rốt cuộc cũng qua được cửa ải hung hiểm ngày hôm nay, bất kể Gia Cát Nguyệt tin được bao nhiêu, nhưng tạm thời nàng sẽ không có nguy hiểm. Lưng áo Sở Kiều đã ướt đẫm mồ hôi, gió thổi đến lạnh buốt, nàng nhấp một ngụm trà lạnh, bình ổn nhịp thở gấp gáp, sau đó nhắm mắt lại thở ra một hơi thật dài.
Bất luận như thế nào, chuyện cần phải tiến hành nhanh hơn, nàng không còn nhiều thời gian nữa.
Gió lạnh sắc như đao, mùa đông năm nay lạnh hơn bình thường.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
64 chương
173 chương
50 chương
51 chương