Nắng sớm tươi sáng, đảo mắt lại qua một ngày mới, năm ngày trước Lưu thị ở Hiền Dương quả thực có vào thành, chẳng qua sau đó liền hướng phía Nam chạy thẳng tới Liêu Đông, dâng nạp một lượng lớn lương thảo cho quân đội. Sở Kiều không rõ Yến Tuân rốt cuộc định làm gì, nhưng thay vì ngồi chờ ở Đường Kinh sợ bóng sợ gió, không bằng đi đến Liêu Đông tìm Yến Tuân. Tinh mơ sớm hôm nay, Sở Kiều đã mua ít lương khô chuẩn bị lên đường, nàng và Lương Thiếu Khanh một thân nam trang du hành đi lại trên đường, cũng không có ai đến kiểm tra hỏi han. Ăn uống no đủ, Lương Thiếu Khanh ngẩng đầu lên nói: "Tiểu Kiều, khi nào thì chúng ta đi?" "Ta thì lập tức, còn ngươi thì tùy." Sở Kiều vừa nói vừa đặt bát đũa xuống, móc tiền ra trả. "Chớ nói đùa mà." Lương Thiếu Khanh cười nói: "Một mình cô đi tới nhà ta, phụ thân ta sẽ không để cô vào cửa." Sở Kiều bất đắc dĩ than một hơi, chỉ cảm thấy sự nhẫn nại của bản thân mấy ngày qua càng lúc càng tăng. Nàng từ tốn quay đầu lại, cực kỳ bình tĩnh hỏi: "Ai nói ta muốn đi đến nhà ngươi?" "Còn cần ai nói sao? Trong lòng ta tự hiểu." Lương Thiếu Khanh chớp chớp mi, trong mắt lộ chút cảm động, "Vị công tử cứu chúng ta lúc trước có tình cảm với cô, ta nhìn ra được." Cả người chợt lạnh đến mức phải rùng mình một cái, Sở Kiều sững sờ, nhất thời nói không ra lời. "Ngươi chớ nói hươu nói vượn." Thật lâu sau nàng mới nhỏ giọng bác bỏ. Lương Thiếu Khanh thở dài, nói: "Không cần phải phủ nhận, có điều cô yên tâm, ta sẽ không để ý. Hắn ta mặc dù gia thế không tệ, dường như cũng có chút thân thận, nhưng cô không phải vẫn lựa chọn rời đi với ta sao? Tiểu Kiều, tâm ý của cô ta hiểu, mấy ngày nay cô phải chịu khổ rồi." Mọt sách vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, tự mình cảm thán: "Mặc dù phụ mẫu ta chưa chắc sẽ chấp nhận gia thế của cô, nhưng chỉ cần ta kiên trì thì bọn họ hẳn sẽ thỏa hiệp. Tuy nhà chúng ta là thế gia đại tộc nhưng phụ mẫu ta cũng không phải là người bảo thủ, mẫu thân rất tốt bụng, cô nhất định sẽ thích bà. Hửm? Tiểu Kiều, vẻ mặt cô sao thế? Sao giống muốn khóc vậy? Cảm động đến mức đó à? Á? Cô muốn đi đâu, ta còn chưa nói hết, chờ ta với..." Lương Thiếu Khanh hổn hển đuổi theo Sở Kiều, phía trước đột nhiên xuất hiện một đám nam tử tay cầm gậy đang nhìn hai người chằm chằm, sau đó chậm rãi đi về phía bọn họ. "Tiểu... Tiểu Kiều..." "Chuyện gì?" Sở Kiều chậm rãi nhíu mày, trầm giọng hỏi lại. "Ta đếm từ một đến ba." "Làm gì vậy?" "Một..." "Này, này, mọt sách, đừng nói lại có phiền phức nữa chứ?" "Hai..." "Bọn người đối diện là ai?" "Ba! Chạy!" Lương Thiếu Khanh cuống cuồng níu lấy Sở Kiều, hai người xoay người lại bắt đầu chạy, đám người đối diện thấy vậy cũng vừa mắng to vừa điên cuồng đuổi theo. Mặt Sở Kiều đỏ bừng vì tức, nàng lớn tiếng kêu lên: "Bọn họ là ai?" Lương Thiếu Khanh thoạt nhìn yếu ớt nhưng chân chạy thì lại nhanh như thỏ, ngay cả Sở Kiều cũng phải vận sức để đuổi kịp hắn, "Kẻ thù của ta!" "FUCK*!" Sở Kiều mắng to, kẻ thù của tên khốn này không chừng còn nhiều hơn cả của nàng, cứ tiếp tục như vậy thì e tương lai có ngày nàng gào to ta là Sở Kiều của Bắc Yến thì cũng chẳng ai chịu tin. *Nguyên văn đấy nhé. Mọt sách ngốc hiển nhiên vô cùng thông thuộc khắp ngõ lớn đường nhỏ ở Đường Kinh, qua bảy tám lần quẹo ngang rẽ dọc hết gần mười con hẻm nhỏ, hai người cuối cùng cũng bỏ rơi được đám người truy đuổi phía sau. Sở Kiều phiền não đến muốn giết người, đường đường đặc công chỉ huy hàng đầu ở hiện đại nay lại bị một đám thường dân cầm cuốc xẻng đuổi chạy trối chết, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, thanh danh anh dũng cả đời nàng nhất định sẽ bị hủy sạch! "Mọt sách, nói cho ngươi biết, bây giờ chúng ta lập tức đường ai nấy đi, nếu ngươi còn dám đi theo ta, ta liền chặt đứt chân ngươi!" Lương Thiếu Khanh sửng sốt, vừa thở dốc vừa nói: "Đừng vậy mà, cô đi một mình ta sẽ lo lắng." Sở Kiều nổi giận thật sự, "Có ngươi đi theo ta mới bị xui xẻo!" "Không được!" Lương Thiếu Khanh nóng nảy nói, mọi lễ tiết thánh nhân dạy bảo mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm đều bị quăng lên chín tầng mây, lập tức sáp tới ôm chặt lấy Sở Kiều từ phía sau, hét lớn: "Không được đi!" Sở Kiều giãy ra không được thì cả giận quát: "Tên ngốc đáng chết này, buông ra!" "Không buông! "Không buông ta sẽ đánh!" Lương Thiếu Khanh lại vô cùng khí khái nói: "Đánh chết cũng không buông!" Khi Sở Kiều đang định lựa thế ném phăng con mọt sách cù nhây này qua vai* thì trên đầu chợt tối sầm như bị vật gì che phủ, nàng cả kinh, muốn tránh né nhưng lại phát hiện tên ngốc kia vẫn còn ôm chặt mình. Bỏ lỡ thời cơ phản kích tốt nhất, Sở Kiều chỉ cảm nhận được thân thể cả hai đột nhiên bị một đám đông nhào tới đè nghiến xuống trên mặt đất. *Là thế vật này nhé (Judo) "Đại ca! Ta bắt được tiểu tử kia rồi! Cả đồng bọn của hắn nữa!" Trong thoáng chốc, Sở Kiều cảm thấy thực tuyệt vọng, con mãnh long tránh được hơn trăm lần truy lùng cùng vây bắt xuyên suốt Đại Hạ từ Bắc đến Nam, thậm chí còn tìm được đường sống từ trong vòng vây của hơn vạn lính của Trung ương quân, nhưng nay lại một lần nữa bị rơi vào lưới nhờ vào sự giúp đỡ của Lương Thiếu Khanh. ................................................................................................. *Bốp bốp* hai tiếng thanh thúy, Sở Kiều và Lương Thiếu Khanh đã bị tuột ra khỏi bao bố, nơi tối thui này tựa hồ là một cái hầm lưu trữ rau cải thật lớn, trên đầu chỉ có một khung cửa nhỏ hẹp thông ra ngoài, trong hầm hiện có không ít người. Thang nối với khung cửa đã bị rút đi, muốn leo khỏi hầm thì chỉ có thể là người nhện với khả năng bám ngược 360 độ mới làm được. Sở Kiều tự thấy bản thân không có giác bám của nhện, cũng không có tơ nhện phòng khi bị rơi nửa chừng lúc đang leo, mà cái cửa lại cao chót vót như vậy, cho nên cảm thấy vẫn không nên liều mạng thì hơn. Khoảng hơn một canh giờ sau, phía trên đột nhiên lộ ra ánh sáng chói lòa khiến đám người trong hầm vội vàng che mắt lại. Sau một tiếng *ầm*, một đống gì đó thật to bị vứt xuống, người bên trong liền lập tức nhào đến tranh đoạt, thì ra đó là một đống bánh bao đã nổi mốc. Không đường lên trời cũng không cửa xuống đất, Sở Kiều đã không còn lời nào để diễn tả cảm giác chán nản trong lòng, nàng buồn bực ấn ấn huyệt thái dương, tựa lưng vào tường thì lại thấy vách tường vừa trơn vừa ướt, cơ thể như có hàn khí ập vào khiến nàng bất giác nhíu mày, ôm gối ngồi thẳng lên. Lương Thiếu Khanh vỗ *bộp bộp* lên vai Sở Kiều, vẻ mặt nam nhân trong bóng tối không nhìn rõ mà chỉ có thể nghe được tiếng hắn nói: "Tiểu Kiều, tựa vào người ta mà ngủ này." Sở Kiều đang rất giận nhưng lại lười phát tác với hắn, nàng chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi chậm rãi nhắm mắt lại, cúi đầu gục lên gối lẳng lặng chờ đợi. "Tiểu Kiều, giận ta sao?" Còn phải hỏi sao? Có điều cũng tốt, ít nhất hắn cũng tự mình nhận ra. Sở Kiều chẳng buồn ngẩng lên mà chỉ muốn nghỉ ngơi lại sức để chờ thời cơ trốn khỏi nơi này. "Đừng giận, ta nhất định sẽ cứu cô ra ngoài." Coi như không nghe thấy. "Haiz, nhưng như vậy cũng tốt, nếu không bị bắt thì cô lại muốn rời đi nữa cho mà xem." Lương Thiếu Khanh nhỏ giọng lẩm bẩm. Sở Kiều nghe thấy cũng có hơi cảm động, trong lòng vẫn thầm mắng hắn thực ngốc, nhưng lửa giận cũng dần dần dịu đi. "Tiểu Kiều, trong này lạnh quá, chúng ta trò chuyện chút đi." Sở Kiều không nói mà chỉ ừm nhẹ một tiếng. Chung quanh hai người đều là tiếng gặm bánh bao nhồm nhoàm, những người này tựa như đã bị nhốt trong này một thời gian dài, bọn họ ăn uống giống như bị bỏ đói rất lâu. "Mấy ngày trước ta có nghe nói Biện Đường sắp có chiến tranh với Bắc Yến, Đại Hạ cũng sẽ tham chiến, có thật không?" Sở Kiều hơi sững sờ, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Ngươi nghe ai nói?" "Người trên đường ai cũng nói như vậy." "Thế à?" Sở Kiều khẽ nhướng mi, "Vậy những người đó còn nói gì nữa, bọn họ cảm thấy người nào sẽ thắng và hy vọng ai thắng?" "Còn phải nói, dĩ nhiên là Đại Hạ thắng, đã nhiều năm như vậy Đại Hạ có bao giờ bị bại trận trên chiến trường đâu chứ?" Thiếu nữ mỉm cười, bĩu môi nói: "Không hẳn, trước đó Đại Hạ không phải đã thất bại thảm hại trong trận chiến ở thành Chân Hoàng sao?" "Haiz, đó là do cô chỉ biết một mà không biết hai." Lương Thiếu Khanh thở dài, nói tiếp: "Đại Hạ binh nhiều tướng mạnh, dựng nước đã vài trăm năm nên gốc rễ vững chắc, lính đánh thuê lại trên trăm vạn, đất đai phì nhiêu bạt ngàn vô số, địa phận lãnh thổ rộng vạn dặm, dân chúng đông đúc, bọn họ lại không ngừng chiêu binh, đích thực là một trong ba đại quốc thống lĩnh Hồng Xuyên. Dẫu có vì nội bộ bất ổn mà bị Bắc Yến thừa dịp đánh úp, nhưng ưu thế của Bắc Yến của chỉ là tạm thời mà thôi, một khi Đại Hạ trì hoãn thời gian vượt qua thời gian khó khăn này, ổn định xong đám phiên vương cùng các thế gia đại tộc trong triều thì sẽ nhất định đánh lên phía Bắc, khi đó Bắc Yến làm sao có thể chống lại? Thật ra, nếu không phải vì Đại Hạ vừa mới quét sạch thế lực của Mục Hợp thị, cô cho rằng Bắc Yến có thể đối đầu với cấm vệ quân của bọn họ sao? Buồn cười." Sở Kiều sửng sốt, không ngờ lời như vậy lại có thể nói ra từ miệng của con mọt sách này. Nàng nhất thời cảm thấy hứng thú, hỏi tiếp: "Tại sao lại nói như vậy?" Thấy Sở Kiều đáp lời, Lương Thiếu Khanh có chút đắc ý, từ tốn lý giải: "Thế lực của Mục Hợp thị ở Đại Hạ cắm rễ rất sâu, lúc đầu cơ hồ là đủ mạnh để có thể một mình đối chọi với cả sáu thế gia còn lại của hội trưởng lão. Đại Hạ sau khi tiêu trừ thế lực này sẽ khiến rất nhiều chức quan trên triều bị bỏ trống, vài bộ phận còn bị tê liệt đình trệ vì chuyện này. Binh bộ, hội trưởng lão, hình bộ, luật bộ, cục quân pháp và cục trị an ở kinh thành đều bị bỏ trống, cho dù các thế gia có tích cực tranh đoạt những vị trí này đến đâu thì hoàng thất vẫn không chịu nhả ra, kết quả là đến nay vấn đề bổ nhiệm quan viên mới vẫn chưa được dàn xếp ổn thỏa, các thế lực trong triều vẫn không ngừng giằng co qua lại. Vì vậy từ sau nội loạn cho đến giờ, Đại Hạ vẫn chưa thể đưa ra biện pháp chính xác để củng cố phòng thủ và kế hoạch phản kích phù hợp, chớ nói chi đến việc nhanh chóng triển khai chuyện đánh Bắc. Mà đây chỉ là vấn đề đầu tiên thôi." Sở Kiều càng nghe thì càng kinh ngạc, "Vậy còn vấn đề thứ hai?" Lương Thiếu Khanh nói: "Thứ hai, chính là việc chúng thế gia nhìn thấy hoàng thất tuyệt tình diệt trừ Mục Hợp thị như thế thì có chút đồng cảm kiểu như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, cho nên mới cố ý dung túng mặc cho Bắc Yến hoành hành như vậy." Sở Kiều thoáng sửng sốt, "Có ý gì?" "Tiểu Kiều, cô có biết hội trưởng lão ở Đại Hạ đã tồn tại bao nhiêu năm rồi không?" Sở Kiều khẽ cau mày, "Nghe nói là từ khi lập quốc." "Đúng vậy, lúc ban đầu dựng nước, ngoại trừ Triệu thị thì Đại Hạ thuộc sở hữu của mười chín thị tộc lớn, cũng chính là bộ hạ cũ của Bồi La Chân Hoàng, bởi vì thế lực của gia tộc Bồi La bỏ xa các gia tộc khác nên Bồi La mới có thể lên làm vua. Bồi La Chân Hoàng tôn trọng văn hóa phương Đông nên mới đổi thành họ Triệu, cũng chính là Triệu thị hiện giờ. Nhưng sau khi dựng nước, bất luận là quân lực hay thế lực chính trị trong triều, tất cả đều bị mười chín gia tộc còn lại đoạt lại, ngay cả hoàng thất cũng không dám xung đột chính diện, mãi cho đến thời của cháu đích tôn của Bồi La Chân Hoàng là Bồi La Hợp Hợp thì tình trạng đó mới giảm bớt. Bồi La Hợp Hợp là một hoàng đế tài thao vĩ lược, ông ta đã chia đất đai cho con cháu mình ra ngoài làm phiên vương, qua mấy thập niên bồi dưỡng hoàng thất mới có được lực lượng riêng. Sau này các đế vương khác cũng học theo, phân đất phong phiên vương đã trở thành thói quen truyền thống của Đại Hạ." Lương Thiếu Khanh ngừng một chút, sau đó thở dài, nói tiếp: "Có điều, vô luận là chính sách gì thì cũng sẽ khó tránh khỏi việc lộ ra điểm cực đoan qua một thời gian thi hành dài đằng đẵng. Ví như chế độ phân đất phong hầu, chẳng những dần dần hình thành tầng lớp phiên vương kiêu ngạo mà còn càng làm cho chúng thế gia nung nấu mưu đồ sinh tồn. Tranh đấu nội bộ thì được nhưng tuyệt không thể đuổi tận giết tuyệt, bởi vì bọn họ biết, thời điểm thế lực của các môn phiệt suy thoái thì cũng chính là lúc bọn họ diệt vong. Cho nên, lần này hoàng thất huy động lực lớn tiêu diệt Mục Hợp thị bằng khí thế sét đánh lôi đình như vậy, sao có thể không khiến các môn phiệt khác kiêng kỵ? Bằng không, chỉ riêng quân của Gia Cát gia và Ngụy phiệt cũng đủ để cứu viện thành Chân Hoàng, nhưng vì sao đêm đó hai gia tộc kia lại không hề có chút manh động nào?" Giọng chàng thư sinh càng lúc càng nhỏ, "Không là gì khác, bọn họ chính là đang tọa sơn quan hổ đấu, hy vọng Đại Hạ và Bắc Yến sẽ đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, như vậy hoàng thất sẽ tiếp tục phải dựa vào thế lực của các môn phiệt, mà chúng môn phiệt cũng sẽ nhân cơ hội nuốt trọn Bắc Yến, giành một phần lãnh thổ Bắc Yến cho riêng mình. Vì vậy, không phải là Bắc Yến quá lợi hại, chỉ là vì hoàng thất đã quá vọng động đụng chạm đến lợi ích của chúng môn phiệt nên bọn họ mới cố ý dung túng cho Bắc Yến giành lại tự do. Đây là vấn đề thứ hai." Sở Kiều không phục phản bác lại: "Lời ngươi nói cũng chưa hẳn hoàn toàn đúng, ta nghe nói trong đêm chiến loạn đó, đầu não các môn phiệt đều ở trong hoàng cung, căn bản không cách nào ra khỏi thành điều động quân của gia tộc." "Cô cho rằng các đại thế gia chỉ có một người đứng đầu?" Lương Thiếu Khanh cười nói: "Cho cô hay, nhà chúng ta chỉ là một thế gia bình thường, nhưng ngoài phụ thân ta thì lời nói của các thúc thúc, bá bá dòng chính cùng các huynh đệ thúc bá dòng thứ xuất đều có trọng lượng. Lúc gia chủ không có mặt, trong nhà dĩ nhiên sẽ có người khác gánh vác đại sự. Mỗi thế gia chính là một đế quốc thu nhỏ, cũng có quân chủ cùng hội trưởng lão, có tài bộ, hộ bộ cùng lực lượng vũ trang riêng. Trước mắt, Đại Hạ vẫn còn sáu đại thế gia, chỉ lấy Gia Cát gia dưới sự lãnh đạo của Gia Cát Trường Thanh mà suy xét, bọn họ tuy chưa từng đứng lên đỉnh danh vọng như Mục Hợp thị, nhưng suốt ba trăm năm nắm vững quyền cao chức trọng ở đế quốc, cô có biết gia tộc bọn họ có bao nhiêu người không?" Sở Kiều lắc đầu, chợt hiểu ra ở chỗ này lắc đầu thì đối phương cũng nhìn không thấy, vì vậy liền vội vàng nói: "Bao nhiêu người?" "Tài lực của Gia Cát gia, so với Hoài Tống giàu mạnh và đông đúc nhất đại lục không chừng còn nhiều hơn mấy chục lần." "Làm sao có thể như vậy?" "Sao lại không?" Lương Thiếu Khanh nói: "Quốc gia thu thuế, tiền thuế đó trước khi dùng để trả bổng lộc cho quan viên trong triều thì phải cung phụng cho quan lại lớn nhỏ cả nước trước, hơn nữa còn dùng để tu bổ đê đập sông ngòi, để nuôi dưỡng quân đội, hằng năm còn phải dùng để mua lương thảo trấn an dân mỗi khi có thiên tai. Ngược lại, thế gia chẳng những hằng năm nhận bổng lộc từ nguồn thuế, tư binh cũng là do đất nước xuất tiền nuôi dưỡng, quý tộc thế gia lại không cần nộp thuế, không cần cống nạp lương thực, không công cũng có thể chiếm cứ đất đai phì nhiêu nhất, được kinh doanh buôn bán miễn thuế, lũng đoạn mạch kinh tế của các quốc gia. Suốt ba trăm năm chỉ có vào chứ không có ra, cô nói xem bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu tiền?" Sở Kiều âm thầm chắc lưỡi, lại nghe Lương Thiếu Khanh nói tiếp: "Phụ thân ta từng nói, điều tai hại nhất của nước ta không phải là việc chia quyền phân đất, không phải việc dựa vào thực lực quân sự của các phiên vương mà chính là việc các thế gia nắm giữ tiền tài vô tận. Tài vật của cả nước nắm giữ trong tay một số ít người chính là họa lớn, nhưng đế quốc hiện giờ vẫn không hề có động thái gì thay đổi cục diện này, chính là vì e ngại nếu làm không khéo sẽ bị cắn ngược lại. Thế gia không giống phiên vương, cho nên Đại Hạ tình nguyện đánh mười Bắc Yến cũng không dám động đến một đại môn phiệt, bởi vì thế lực của phiên vương là độc lập, hơn nữa cũng chỉ là chuyện nội bộ hoàng thất, nhưng một khi chọc giận thế gia, bọn họ sẽ đồng loạt nổi dậy, cùng lắm thì biếm ngôi hoàng đế hiện tại thôi, dù sao thì Triệu thị có nhiều phiên vương như vậy, đỡ một tượng gỗ khác lên đài cũng không có gì khó." "Theo như ngươi nói thì quyền lực của đế quốc đều được chia ra nắm giữ trong tay chúng thế gia." "Cũng có thể nói là như vậy." Lương Thiếu Khanh gật đầu, tiếp lời: "Nhưng phần lớn thế gia tương đối ít nổi danh, bọn họ như đá ngầm bên bờ sông trong khi phiên vương hoàng thất giống như nước chảy trong lòng sông, cho dù dòng nước chảy mạnh đến đâu, khí thế kinh người đến cỡ nào, lúc ở đỉnh cao có thể phong quang vô hạn, có thể hô mưa gọi gió đến mức nào, nhưng cô có từng thấy nước chảy lật bay được đá ngầm? Dòng chảy cuối cùng cũng đi về hướng Đông, người làm chính trị không thể mãi trường thịnh mà không suy, còn đá ngầm dù âm thầm nhưng lại vững chắc vô cùng, bọn họ lặng lẽ không tiếng động phát triển, chậm rãi tích lũy tài phú qua từng đời một. Cho nên, chúng phiên vương làm phản luôn là chuyện kinh thiên động địa khiến thế nhân đều biết, còn thế gia vẫn mãi là biến hóa ngầm, vô tri vô giác thay đổi triều đại." Sở Kiều thực không thể không nhìn Lương Thiếu Khanh bằng con mắt khác, nàng thở dài nói: "Ý của ngươi chính là, cuộc chiến này không thể không xảy ra, một khi khai chiến Bắc Yến tất bại." "Không sai." Lương Thiếu Khanh gật đầu, nói: "Nhất định sẽ đánh, hơn nữa Bắc Yến còn khẳng định sẽ thua. Bắc Yến chỉ có thể giành lấy phần thắng trong trận giao phong với Đại Hạ lần vừa rồi, thời điểm các môn phiệt xuất binh chính là dấu hiệu diệt vong của bọn họ." Sở Kiều chậm rãi gật đầu rồi nói: "Ngươi nói rất đúng, rất có đạo lý. Ta thực không ngờ ngươi lại có thể nói ra những lời như vậy." Lương Thiếu Khanh nghe vậy liền cười he he, gãi đầu đáp: "Cũng nhờ bình thường đọc nhiều sách, đi ra ngoài học hỏi cũng thường xuyên biện luận vấn đề này với đám đồng môn." "Nhưng ngươi đã bỏ sót một điểm." Lương Thiếu Khanh sửng sốt, vội vàng hỏi lại: "Ta bỏ sót điểm gì?" "Ngươi tính đến thế lực của hoàng thất, thế lực của phiên vương và đất phong của bọn họ, thế lực của các môn phiệt, thế nhưng lại bỏ quên thế lực lớn nhất." "Là của ai?" "Dân chúng." "Dân chúng?" "Đúng." Sở Kiều gật đầu, nói tiếp: "Trên đời này, thế lực có nhân số nhiều nhất, chiếm cứ nhiều đất đai nhất và tài lực nhất, chính là dân chúng." Lương Thiếu Khanh phẩy tay, cười nói: "Cô chớ nói giỡn, dân chúng? Không bằng tính luôn cả nô lệ thì hơn, bọn họ không có tự do, không có vũ khí, lấy gì đế tác chiến? Cuốc liềm sao? Hơn nữa, chẳng lẽ cô cho rằng dân chúng có thể to gan lớn mật đi ủng hộ Bắc Yến? Từ cổ chí kim chưa hề có chuyện như vậy." Ánh mắt Sở Kiều chợt trở nên sắc bén, nàng chậm rãi nói: "Tại sao không thể? Lương Thiếu Khanh, ngươi cũng từng bị người khác bắt làm nô lệ, hẳn hiểu rõ tâm tư của nô lệ, bọn họ đều không ngu dốt như heo chó, cũng không phải là dạng ngây ngô như đầu gỗ, bọn họ cũng là con người như quý tộc thế gia các ngươi, cũng có suy nghĩ cùng trí thông minh. Bọn họ cũng muốn sống sót, có lãnh thổ của mình, có nhà có gia đình của riêng mình, tại sao phải làm trâu làm ngựa cho người khác? Hiện tại bọn họ có lẽ còn không dám, nhưng đó là bởi vì bọn họ không có hy vọng này, một khi có người đứng ra giơ cao khẩu hiệu, ngươi nói những người này sẽ như thế nào? Là cầm vũ khí bước ra bảo vệ lợi ích của mình hay tiếp tục cúi lưng liếm ngón chân của chúng quý tộc thế gia?" Lương Thiếu Khanh sững người, hắn và các thư sinh kia chưa từng thảo luận vấn đề này, trước mắt vẫn một màu tối mịt nhưng hắn lại như thấy được vài tia sáng rất nhỏ. "Lấy dân làm gốc, đặt lợi ích của dân lên trên mới là phương thức cai trị thiên hạ chính thống, hướng về lòng dân mới là đạo lý quản dân chính thống. Mọt sách, sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ thấy được dân chúng tức giận sẽ có sức mạnh lớn đến cỡ nào, đứng trước thế lực này, toàn bộ môn phiệt, thị tộc hay hoàng thất gì đó đều sẽ như cây khô tháng chín không chịu nổi một kích." Cả hầm tối chợt tĩnh lặng như tờ, hô hấp của Lương Thiếu Khanh có hơi dồn dập, hắn liên tục nhẩm lại ba chữ dân làm gốc kia giống như đang bị tẩu hỏa nhập ma. Lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng khóc nhỏ, dần dần tiếng khóc càng lúc càng lớn, đám người vừa rồi còn điên cuồng tranh đoạt bánh bao kia đều ngừng lại, đều nhìn về phía này, mặc dù cái gì bọn họ cũng nhìn không thấy, nhưng trong lòng lại như có một ngọn lửa bắt đầu bùng lên. "Vị cô nương này, chúng ta... thật sẽ có thể có đất riêng của mình sao?" Một âm thanh run rẩy già nua mang theo chút kích động chậm rãi vang lên, thân đang ở trong bóng tối nên Sở Kiều cũng không che giấu thân phận nữ của mình nữa, những người đó nghe được giọng thật của nàng thì tự nhiên nhận ra nàng là nữ. Nghe những tiếng khóc kia, Sở Kiều chỉ cảm thấy trong ngực có một nỗi bi phẫn nói không nên lời, nàng nặng nề gật đầu, nói một cách kiên định: "Có thể, nhất định có thể. Cuộc sống đó đang ở Bắc Yến, chỉ cần đến đó các người nhất định sẽ là chủ nhân của chính mình." "Bắc Yến... Bắc Yến..." Đám người lặng lẽ lặp lại, bọn họ giống như người lạc trên biển thấy đường đèn hải đăng, âm thần nhìn về hướng Bắc. Nơi đó bão tuyết không dứt, chiến hỏa không ngừng, nhưng trên mảnh đất đầy tuyết trắng kia đã xuất hiện một chính quyền mới đang giơ cao cờ hiệu của dân chúng, chiếu sáng những con người còn đang mò mẫm trong bóng tối này. "Tiểu Kiều, ta biết cô là ai rồi." Bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh kiên định, Sở Kiều còn đang kinh ngạc thì lại nghe Lương Thiếu Khanh nói từng chữ một: "Cô là tín đồ của Đại Đồng Hành, có đúng không?" Sở Kiều cười một tiếng, nói: "Không đúng, ta không tin Đại Đồng." "Hả?" Lương Thiếu Khanh sửng sốt, mày cau lại, "Nhưng thuyết pháp của cô rất giống lời của Đại Đồng." "Ừ, rất giống. Chỉ là ước mong của ta thực tế hơn." Sở Kiều mỉm cười, nói: "Ta chỉ hy vọng, người nghèo có thể có đất riêng của mình, có thể có áo mặc, có nhà để ở, gặp oán thì có nơi để tố, chịu khổ thì có nơi để kể, luật pháp công chính đại diện cho lợi ích của phần lớn người dân, giết người phải đền mạng, thiếu nợ phải trả, chỉ thế mà thôi." Lương Thiếu Khanh trầm mặc hồi lâu rồi đột nhiên nói: "Tiểu Kiều, xin lỗi. Ta không thể đi cùng cô nữa." Sở Kiều sửng sốt, hỏi lại: "Ngươi nói gì?" "Ta muốn đi Bắc Yến, không thể cùng cô đồng hành nữa." "Ngươi muốn đi Bắc Yến?" "Ừ." Mọt sách trầm giọng nói: "Mặc dù không biết Bắc Yến thật sự có phải như lời cô nói hay không, nhưng ta muốn đi nhìn qua một chút." Sở Kiều nhất thời bật cười, vỗ vỗ vai hắn: "Hy vọng có thể gặp lại ngươi ở Bắc Yến." "Cô cũng muốn đi? Lương Thiếu Khanh mừng rỡ, lập tức nói: "Thật tốt quá, vậy chúng ta cùng đi đi." "Không được." Thiếu nữ từ tốn lắc đầu, "Ta còn có chuyện quan trọng phải làm." Cùng lúc đó, cửa nắp hầm đột nhiên được mở ra, ánh sáng chói mắt bên ngoài tràn vào, có giọng nữ lạnh lùng vang lên: "Mang hết người bên trong ra." Sở Kiều nghe thấy thì nhất thời sửng sốt, bởi vì... giọng nói này vô cùng quen thuộc. (Nguồn: thuynguyetdai.com)