Thời điểm hoàng hôn, trời chợt đổ mưa lất phất mãi đến khi trăng lên đến đỉnh ngọn liễu. Nhành liễu dắt ngang bóng trăng, tinh tế như hàng mày của một thiếu nữ xinh đẹp.
Chúng thái y tay cầm ô nối đuôi nhau rời khỏi Mật Hà cư, vạt triều phục màu xanh đậm dài quết đất, gót giày trắng tinh đạp lên vũng nước mưa bắn tung tóe. Hình ảnh đoàn người áo xanh lưng đeo thùng thuốc thật to đi thành hàng trong màn mưa trông vô cùng phiêu dật.
Vài đóa sen úa tàn còn sót lại rốt cuộc đều rụng sạch cánh hoa trong trận mưa này, tiểu nha hoàn rón rén chạy vào bên dưới mái hiên, tóc mái lấm tấm hạt mưa. Thu Tuệ nhẹ giọng cất tiếng gọi, hai thiếu nữ tuổi còn nhỏ chụm đầu thầm thì trên hàng lang, thanh âm khe khẽ vọng vào bên trong, "Hoa sen trong hồ đều bị mưa làm rụng cả rồi, Hạ cô cô nói Thái tử thích hoa sen nhất, bảo chúng ta đi căng dù che cho sen."
Thu Tuệ từng trải than thở: "Đã rụng hết thì còn che cái gì nữa. Người bên cung Cẩm Sắt không cần phải xu nịnh quá mức đến như vậy chứ."
"Thì đó, tháng chín rồi, đã vào thu chứ sớm gì nữa."
Hai tiểu nha hoàn cùng nhau rời đi, tiếng nói càng lúc càng xa rồi dần dần tan biến vào khoảng không. Bóng cây đung đưa bên ngoài cửa sổ, mặt trăng tỏa ánh sáng bóng bẩy như bạc, không gian vắng vẻ không một tiếng động, thỉnh thoảng có cánh chim lướt qua tán lá nghe xào xạc.
Căn phòng này đã rất lâu không có người ở, diện tích cực rộng nên có chút trống trải, hướng Bắc có đặt một chiếc giường gỗ khổng lồ, từng tầng lụa mỏng thêu hình chim loan giăng ngang đầu giường, mỗi khi có gió thổi qua sẽ chập chờn lay động, mềm mại phiêu dật như một làn khói.
Cửa sổ phòng hướng về phía Nam, bên ngoài rào chắn chính là hồ sen, hôm nay trời chợt đổ mưa khiến lá sen bị gió thổi tan tác. Vì để lấy lòng chủ tử, đám nô tài lũ lượt chèo thuyền ra giơ cao ô che chắn cho đám hoa sen cuối cùng trong hồ.
Lý Sách ngồi trên ghế, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thành ghế, hoa văn phúc thọ trên mặt gỗ có chút loang lổ, hiển nhiên là bọn họ hạ nhân trong lúc vội vàng đã bỏ sót điểm này. Nhưng Lý sách cũng không để tâm, ánh mắt hắn vẫn nhắm rồi lại mở to, chăm chú nhìn cô gái đang nằm trên giường.
Sở Kiều mặc áo xanh nhạt thêu chim loan, váy lụa trắng điểm hoa cúc li ti màu xám nhạt, sắc mặt tái nhợt cùng chân mày nhíu chặt trên khuôn mặt thanh tú chỉ lớn hơn bàn tay một chút nhìn có chút đáng thương.
Chúng thái y đã rời đi, tuy bọn họ đã hết lời trấn an nam nhân kia nhưng trong không khí vẫn lãng đãng sự âu lo phiền muộn của hắn.
Ánh trăng rọi vào đại điện rộng lớn khiến nơi này càng thêm trống trải, bên trong ngoại trừ một cái giường lớn và một cái ghế thì không còn vật dụng gì khác, sàn điện làm bằng gỗ mun, cảm giác khi dẫm chân lên rất kiên cố.
Đại điện rộng đến mức khi nói chuyện sẽ có tiếng vang từ bốn hướng, càng tô thêm vẻ trống trải cùng tiêu điều của nơi này.
Nhưng đây lại là nơi gần với cung điện của Lý Sách nhất, rất nhiều năm trước, Lý Sách chính là lớn lên ở nơi này. Mật Hà cư từng là nơi đông đúc vui vẻ như trẩy hội, nhưng không biết từ khi nào nơi này đã bị tầng tầng phong bế bởi vô số bức tường đỏ thẫm, trên mặt tường đóng con dấu tường vi tượng trưng cho sự tôn nghiêm của hoàng gia. Khi đó, nơi này không hề có dấu hiệu khi nào sẽ lại mở ra.
Chớp mắt đã hơn sáu năm.
................................................................................................
Sở Kiều khẽ cử động, bên ngoài có gió nhẹ thổi vào khiến nàng như hơi bị lạnh.
Lý Sách đứng dậy, giày gấm bước trên sàn điện phát ra tiếng động khẽ khàng, hắn đi đến đóng cửa sổ rồi quay lại bên giường, ngón tay thon dài khẽ vén từng lớp màn lụa ra, dần để lộ khuôn mặt của thiếu nữ đang nằm.
Lông mi thật dài, cánh mũi thanh tú, hai môi hồng hồng, vành tai xinh xắn cùng cần cổ thon dài.
Nam nhân đưa tay đến trước người thiếu nữ định kéo chăn lên cho nàng, cùng lúc đó bên ngoài chợt nổi gió lớn đánh bật cửa sổ ra, ánh trăng lùa vào trong điện chiếu lên tóc mai đen nhánh của nàng, lộ ra vẻ gầy gò cùng lãnh đạm như băng.
Ngón tay nam nhân dừng trước người thiếu nữ một tấc, dần dần cứng ngắc rồi cuối cùng giữ nguyên tư thế đó.
Ánh trăng tĩnh lặng chiếu vào, kéo một cái bóng gầy gò thật dài trên sàn. Tiếng trống canh vang lên ở xa xa, đế đô Biện Đường non nước như vẽ, ngay cả tiếng trống canh cũng trong trẻo như tiếng cầm, văng vẳng như tiếng gió, vô cùng dễ nghe.
Không rõ đã qua bao lâu, trăng đã treo giữa trời, tiếng mưa dần biến mất, nam nhân rốt cuộc thu hồi ánh mắt, chậm rãi xoay người bước ra khỏi tòa cung điện bị bao phủ bởi tường đỏ như tù ngục này, vạt áo đỏ dày cộm quét trên mặt đất theo từng bước chân của hắn, như một bàn tay già cỗi đang lật từng trang sách ố vàng. Cửa điện được đẩy ra, Tôn Đệ đang ôm vai tựa vào thành hàng lang chờ sẵn, thấy có người đi ra thì liền ngẩng đầu lên khẽ cười một tiếng.
Nhưng Lý Sách lại giống như không nhìn thấy hắn, chỉ trực tiếp đi về phía trước.
"Điện hạ, Ngọc Thư phu nhân ở Ngọc Thường quán đã tới hai lần, nghe nói điện hạ bị mắc mưa nên còn cố ý chuẩn bị canh nóng, đang chờ trong cung."
Lý Sách không đáp lời, vẫn tiếp tục bước đi như không hề nghe thấy.
Tôn Đệ lại tiếp tục huyên thuyên, ha hả cười nói: "Liễu vũ cơ ở Liễu Phù quán cũng phái nha hoàn mang tới rất nhiều thuốc trị thương quý giá, nói là tặng cho Sở cô nương."
"Đường phu nhân ở Đường Nhiễm cung được tin liền đã đi Nam Phật tự cầu phúc cho điện hạ và Sở cô nương. Chúng phu nhân ở các cung khác nghe nói cũng rối rít đi theo, bây giờ cửa ở Nam Phật tự đã không còn chỗ đặt chân rồi. Mấy vị phu nhân đều đồng loạt đi cầu Phật, thật là một cảnh tượng hiếm có."
"Ngoài ra..."
Gió đêm mát rượi, mưa phùn đã ngừng, theo sau hai người là một đám đông thị vệ cùng cung nữ, có điều bọn họ vẫn giữ khoảng cách rất xa, không hề dám tiến đến gần.
Giống như chợt nhớ tới điều gì, Tôn Đệ a lên một tiếng, "Đúng rồi! Nữ nhi của Hà đại nhân lúc chiều tiến cung, nghe nói đã lưu lại trong tẩm điện của Tứ công chúa, còn truyền tin rằng nếu điện hạ có rảnh rỗi thì xin được đến thỉnh an."
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?" Tiếng nói trầm thấp chậm rãi vang lên, hoàn toàn không có vẻ lười biếng cùng không đứng đắn như ngày thường.
Tôn Đệ híp mắt cười nói: "Thuộc hạ muốn nói, nhiều chuyện thú vị như vậy, chẳng lẽ điện hạ không có hứng thú muốn đi nhìn một chút sao?"
Lý Sách không nói gì, Tôn Đệ lại nhướng đuôi mắt, cười nói: "Điện hạ, như vậy không giống ngài chút nào."
"Ta?" Lý Sách cười cười, giọng cười hoàn toàn không hề có chút vui vẻ, "Chính ta còn không nhớ bản thân là người như thế nào."
Tôn Đệ ha ha cười lên như vừa nghe được chuyện đáng cười nhất trên đời, "Mấy lời u sầu như vậy không thể nào là từ miệng điện hạ nói ra được. Thái tử điện hạ của ta, ngài làm sao vậy? Ta chưa từng thấy ngài thất hồn lạc phách như vậy đấy."
Gió mát phe phẩy, khóm hải đường hai bên đường bị nước mưa vấy bùn lên đen thui. Lý Sách đứng bên gốc cây, ánh mắt bỗng trở nên vô cùng xa xăm, trong đó vừa như có vùng vẫy đấu tranh, vừa như rất bình tĩnh. Cuối cùng hắn xoay người lại, vẻ toan tính trên mặt biến mất, khôi phục bộ dáng phong lưu bất kham của Thái tử Biện Đường, ha ha cười to rồi cất giọng sang sảng nói: "Nói không sai, nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt*. Tôn Đệ, truyền lệnh cho tất cả phu nhân cùng vũ cơ đến điện Thái tử thị tẩm tập thể, gọi cả mấy người đã đi niệm Phật về luôn. Còn nữa, ngày nào đó phá cái Phật đường kia đi, xây lại một pho tượng khác, thay bằng tượng Phật Hoan Hỉ ấy**. Ha ha ha!"
*Hai câu trong bài Tương tiến tửu (Sắp mời rượu) của Lý Bạch, tạm dịch lời Việt (của Hoàng Tạo, Tương Như): Đời người đắc ý hãy vui tràn, chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!
** Tượng Phật Hoan Hỉ
"Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt." Tôn Đệ lẩm bẩm lập lại, sau đó cũng cười nói: "Điện hạ, thơ hay!"
Lý Sách vui vẻ cười, không chút liêm sỉ chiếm thành quả của người khác làm của riêng.
Chỉ chốc lát sau, từ phía điện Thái tử không ngừng vọng ra tiếng ca hát tưng bừng, váy áo lả lướt cùng vòng eo đung đưa khắp chốn, mùi thơm của rượu thịt bay cả bốn phương tám hướng.
Trong một tiểu các bên cạnh Mật Hà cư, hai thái y lớn tuổi đang trực đêm, một người đi đến cửa sổ nhìn về phía điện Thái tử ồn ào huyên náo, thở dài nói: "Điện hạ mở cửa Mật Hà cư, còn huy động toàn bộ thái y trong thái y viện chúng ta đến chẩn bệnh, khiến ai cũng tưởng rằng ngài vô cùng để ý vị cô nương họ Sở kia, bây giờ nhìn lại, cũng chỉ có thế mà thôi."
Trời đã vào thu nên ban đêm có hơi lạnh, lão thái y còn lại khua gậy vào lò sưởi, khẽ nhắm đôi mắt già nua, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ thản nhiên nói: "Vẫn còn hy vọng xa vời trời đổ mưa hồng sao? Chớ có vọng tưởng nữa, sau khi Phù công chúa qua đời..."
Lão thái y bên cửa sổ hiển nhiên hiểu rõ, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Gió đêm lành lạnh, cuốn theo cánh hoa bay khắp chốn cung đình hoa lệ, chôn vùi tâm sự trong lòng bao người, đồng thời cũng kéo đi vô số sầu bi.
Tiếng đàn sáo vang vọng đến quá khuya, phá tan màn sương đêm, khuấy tung tầng bụi bám trên tường hoàng cung cổ xưa, lẫn trong vẻ xa hoa ngập trời là vẻ bi ai cô tịch khó nhận ra.
Mưa kéo dài cả một ngày, sau cơn mưa, xác hoa rơi trắng đường nhưng không khí trở lại vẻ tươi mát đã lâu không thấy.
Vì trận tai bay vạ gió này mà Sở Kiều phải lùi hành trình lại, hiện tại xem ra phải chờ đến sau đại hôn của Lý Sách thì nàng mới có thể đủ khỏe mà lên đường. Mà chuyện Lý Sách đuổi Triệu Nghiên đi ngày đó nhất thời đã lan truyền khắp kinh thành, tuy Biện Đường còn chưa gửi văn thư chính thức cho Đại Hạ nhưng Cửu công chúa bị Thái tử Biện Đường tống cổ ra khỏi Đường Kinh là chuyện mà ai cũng biết.
Trong một thoáng, ánh mắt của tất cả mọi người đều chĩa về phía Đại Hạ, lẳng lặng chờ xem động thái của Hạ hoàng. Bọn họ muốn biết con hổ vương sau khi bị Yến Bắc giáng đòn đả thương nặng nề này sẽ có phản ứng ra sao đối với kẻ địch dám lớn mật khiêu khích quyền uy của nó.
Giữa cuồng phong trước cơn bão lớn, ai cũng nín hơi cẩn thận theo dõi mọi động tĩnh, e ngại bản thân sơ sảy sẽ khuấy động mặt hồ yên ả kia.
Bóng tối trước bình minh bao giờ cũng an tĩnh đến đáng sợ.
Chiều hôm đó, Sở Kiều được tiểu nha hoàn dìu ra khỏi cửa phơi nắng, nàng bị ngoại thương nên cử động cũng có nhiều hạn chế. Đám người Thu Tuệ sợ bóng sợ gió nên chẳng để nàng động tay động chân làm bất cứ chuyện gì, đi đâu cũng đều là được khiêng đi, khiến nàng lười nhác cả ngày chỉ muốn ngủ, thân thể cũng đẫy đà hơn rất nhiều.
Thật ra thì thương thế của nàng cũng không nghiêm trọng đến mức không thể đi lại, hoàn toàn có thể lên đường trở về Bắc Yến. Nhưng Lý Sách đã không nói thì Sở Kiều cũng không thể tự mình mở lời. Triệu Nghiên bị đuổi về Đại Hạ sẽ gây ra phản ứng dây chuyền gì, cho tới giờ nàng vẫn chưa rõ. Nếu bởi vì chuyện đó mà vô cớ liên lụy đến Lý Sách, nàng lại càng không thể vô tình bỏ mặc hắn rời đi như vậy.
Bên ngoài nắng vàng rực rỡ, Sở Kiều nằm trên ghế dựa thiu thiu như sắp ngủ. Ve sầu trên cây đã chết hơn phân nửa, chỉ còn một vài con cất tiếng kêu văng vẳng.
Không rõ đã qua bao lâu, bốn phía đột nhiên trở nên im bặt không một tiếng động. Sở Kiều cả kinh, vừa mở choàng mắt ra thì nhất thời sửng sốt. Chỉ thấy trước mặt là một vị phu nhân tuổi hơn tứ tuần, dung mạo hiền từ, đang lẳng lặng dò xét nhìn nàng một cách chăm chú.
Thấy Sở Kiều tỉnh lại, còn kinh ngạc nhìn mình thì vị phu nhân khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi, sau đó mới nói: "Có muốn uống nước không?"
Sở Kiều nhướng mày nhìn bà, người này một thân y phục thuần trắng nhưng vẫn có thể nhìn ra chất vải quý giá, kiểu tóc đơn giản mà trang nhã, nhưng không có bất kỳ trang sức gì giúp nhìn ra thân phận của nàng. Tuy toàn thân toát ra vẻ tao nhã cao quý, nhưng nếu là người có địa vị cao thì bà lại thiếu mấy phần uy nghiêm. Cổ tay bà đeo một chuỗi phật châu làm bằng gỗ đàn hương, kiểu dáng bình thường nên thoạt nhìn cũng chẳng nói lên được điều gì.
Thấy Sở Kiều không đáp, vị phu nhân nọ liền trực tiếp đi tới chiếc bàn bên dưới tán cây rót một chén trà, sau đó thong thả quay lại bên Sở Kiều, nói: "Uống đi, lập thu rất dễ bị khô miệng, còn trẻ thì nên chú ý điều dưỡng thân thể nhiều một chút."
"Ừm." Sở Kiếu uống một ngụm trà, quả thực thấy sảng khoái hơn nhiều.
Nàng lúng túng nhìn vị phu nhân nọ một chút rồi cẩn thận nói: "Thật xin lỗi, ta mới vừa vào cung nên có nhiều chuyện không rõ, không biết nên phải xưng hô với phu nhân như thế nào?"
"Ta? Ta họ Diêu."
Diêu gia là một trong các thế gia vọng tộc ở Biện Đường, trong hoàng cung, từ hoàng hậu đến cung nữ đều có một hai người họ Diêu. Mới ở đây có mấy ngày mà Sở Kiều cũng đã biết không dưới bảy tám người họ Diêu.
"Ta có thể ngồi xuống không?" Vị phu nhân nọ chỉ vào một bên ghế, lịch sự hỏi.
Sở Kiều vội vàng gật đầu, nói: "Mời ngồi."
Thấy Sở Kiều vẫn còn nhìn quanh, phu nhân nọ lại mở miệng nói: "Hoàng hậu tới nên nha hoàn của ngươi đều ra ngoài tiếp giá cả rồi."
Sở Kiều nhìn bà, trên mặt có chút ngờ vực, dáng vẻ như hỏi vậy còn bà thì sao, hoàng hậu tới mà sao bà lại không đi tiếp giá.
Vị phu nhân nọ nhìn thấy ánh mắt của Sở Kiều thì khẽ mỉm cười, khóe mắt thậm chí cũng không có lấy một nếp nhăn, bà dường như là một người rất ít cười nên vẻ mặt khi cười nhìn có chút gượng gạo, "Ta thì không sao, ta chỉ muốn đến gặp ngươi một chút thôi."
Vị phu nhân nọ nói năng không đầu không đuôi như vậy quả thực khiến Sở Kiều không biết nên trả lời như thế nào mới phải. Hoàng cung nhiều quy củ, lời lẽ cũng phức tạp, nói chuyện chỉ nói bảy phần, ba phần còn lại thì ngươi phải đoán.
Sở Kiều còn đang suy đoán thân phận của vị phu nhân này thì bà lại nói thêm một câu: "Ngươi không tệ."
Sở Kiều cười nhạt, đáp: "Đa tạ phu nhân khích lệ."
"Ta không phải khích lệ ngươi, ngươi cũng rất tốt nhưng ta cảm thấy ngươi không thích hợp với cuộc sống trong cung."
Sở Kiều nhất thời hiểu rõ, lại là thuyết khách của một trong những nữ nhân đố kỵ lầm tưởng nàng là tân sủng của Lý Sách sao?
"Phu nhân yên tâm, ta sẽ không ngây ngốc ở đây lâu đâu."
"Sai rồi, ta không phải có ý này." Vị phu nhân nọ lắc đầu, nói: "Ai mới bắt đầu đều không thích hợp, nhưng từ từ cũng sẽ thích ứng. Ta cảm thấy ngươi không tệ, nếu ngươi chính thức tiến cung thì trong cung nhất định sẽ có chút thay đổi."
Sở Kiều nhíu mày, nghi hoặc nhìn vị phu nhân nọ, vẫn không rõ người này đến tột cùng là có ý gì.
"Haiz, Thái tử muốn phá bỏ Phật đường trong cung, ngươi có biết không?" Vị phu nhân đột nhiên cao giọng ném ra một câu.
Sở Kiều thoáng sửng sốt, sau đó lắc đầu đáp: "Ta không biết gì về chuyện này."
"Hắn nói muốn thờ phật Hoan Hỉ, haiz, ta thật sự..." Vị phu nhân cau mày, tựa như đang rất phiền não, sau lại nhìn sang Sở Kiều, từ tốn nói: "Ngươi có rảnh thì lựa lời khuyên nhủ hắn, hắn dù sao cũng là Thái tử, không thể càn quấy như vậy được."
"Ta đi trước đây." Vị phu nhân đứng dậy, nói với Sở Kiều: "Ngươi bị thương, không cần tiễn." Nói xong liền khoan thai rời khỏi Mật Hà cư theo lối cửa hông.
Người này muốn đến là đến, nói xong mấy câu linh tinh liền rời đi, khiến Sở Kiều không khỏi có chút khó hiểu. Một lát sau, đám người Thu Tuệ quay lại, ai cũng mang vẻ mặt kỳ quái cùng mấy phần bất an.
"Thu Tuệ, xảy ra chuyện gì? Là hoàng hậu đến sao? Tại sao không gọi ta?"
Thu Tuệ đáp: "Hạ cô cô tới báo hoàng hậu đã đến cửa Mật Hà cư, thấy cô nương đang ngủ, liền nói người có bệnh nên không cần tiếp giá, vì vậy chúng nô tỳ mới cùng ra ngoài nghênh đón."
"Vậy hoàng hậu đâu?"
"Chúng nô tỳ chờ hồi lâu cũng không thấy hoàng hậu xuống kiệu, sau đó lại nghe cung nữ báo là hoàng hậu cảm thấy thân thể khó chịu, nên đã trở về rồi."
"Ừ." Sở Kiều gật đầu, hai mắt mở to như hiểu ra chuyện gì đó, "Đỡ ta vào trong đi."
Đám tiểu nha hoàn đồng thanh dạ một tiếng, lập tức có nội thị tiến lên khiêng ghế dựa vào trong. Sở Kiều đã hai hôm không nhìn thấy Lý Sách. Mấy ngày qua cũng có nghe bọn Thu Tuệ nói sơ tình hình ngày đó, Lý Sách nổi giận đuổi công chúa Đại Hạ đi, chém hơn ba mươi tùy tùng của nàng ta, sau đó triệu tập toàn bộ ngự y trong thái y viện đồng thời hội chẩn, mà quan trọng nhất là hắn lại mở cửa nơi ở khi còn bé của mình là Mật Hà cư cho nàng vào ở, ý tứ sâu xa trong hành động này, cả triều không ai là không rõ.
Nhưng diễn biến sau đó lại làm cho bọn hạ nhân ở Mật Hà cư có chút buồn bực. Vị thái tử điện hạ vừa lộ ra chút thâm tình kia ngay đêm đó lại náo động triệu tập toàn bộ phu nhân trong cung đến Thái tử điện hầu rượu mua vui, nghe nói số người được thị tẩm đêm đó lên đến hơn tám người. Cộng thêm suốt mấy ngày sau đó, hắn đều không hề đặt chân đến Mật Hà cư mà liên tục tiệc tùng thâu đêm, nghe nói thậm chí còn đang rầm rộ định xây tân quán cho một cung nữ mới được sủng ái gần đây.
Haiz, tâm tư của con cháu hoàng gia thực khó đoán mà. Thu Tuệ than thở, giống như người bị bỏ quên là nàng chứ không phải ai khác.
Nhưng Sở Kiều thì lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm. May mắn, thật sự may mắn, may mà như vậy, cẩn thận hồi tưởng lại tình cảnh khi Lý Sách xông vào thủy các ngày đó thì không khỏi có mấy phần kinh hãi. May mà chuyện nàng lường trước không xảy ra, hơn nữa dù gì hiện tại nàng cũng đang yếu ớt bệnh tật như vậy, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của nam nhân kia chứ? Sở Kiều tự giễu cười cười.
Sau đó, đám nha hoàn đưa lên một bàn bữa tối phong phú đủ các món ăn, Sở Kiều nhìn qua, đột nhiên nở nụ cười, nói với Thu Tuệ: "Các em sắp chiều hư ta rồi đó, sau này về lại Bắc Yến thì phải làm sao?"
"Vậy thì sao, dù gì chúng em cũng sẽ cùng cô nương đi Bắc Yến mà." Thu Tuệ đáp lời như đó là lẽ thường.
Nhưng Sở Kiều lại âm thầm lắc đầu, cho dù có các ngươi thì sao? Ở Bắc Yến làm gì có được thức ăn tinh xảo như vậy? Không chừng vừa mới đến Bắc Yến thì đám tiểu nha đầu các ngươi liền thấy hối hận vì đã đi theo ta. Trong lòng nghĩ vậy nhưng nàng chỉ khẽ cười một tiếng, cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.
Cơm nước xong thì sắc trời bên ngoài đã sụp xuống, Sở Kiều ngồi nghỉ ngơi bên cạnh cửa sổ, đột nhiên nghe thấy một hồi sáo du dương từ xa xa vọng đến, âm thanh cách một ao nước vừa da diết động lòng người, vừa u sầu như ánh trăng lạnh trong đêm cô tịch, nghe qua như tiếng than ai oán của thiếu nữ.
Sở Kiều chăm chú lắng nghe một lát, sau đó quay đầu lại hỏi: "Là ai thổi sáo vậy?"
Đám tiểu nha hoàn đều lắc đầu đáp không biết. Sở Kiều đứng lên như muốn đi ra ngoài nhìn xem, dọa cho đám Thu Tuệ kinh khiếp một trận. Tất cả liều mạng kéo Sở Kiều lại, cực kỳ sợ nàng tùy tiện cử động sẽ khiến thương thế trở nặng.
Sở Kiều đành hứa sẽ nằm yên trên giường thì bọn Thu Tuệ mới chịu thôi. Chờ đến khi mọi người trong phòng đều lui ra, nàng liền đi đến trước cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, lúc tiếp đất chân có hơi đau nhưng cũng không có gì đáng ngại. Sở Kiều chỉ mang giày mềm dùng trong phòng nên khi bước đi trên con đường lát đá chân có cảm giác lạnh như băng.
Ánh trăng trong trẻo, con đường lãng đãng sương đêm, từng cụm mây nhỏ lững lờ trôi trên cao, hải đường khép nụ, rặng hoa lê ở xa xa lặng lẽ rơi cánh, giữa cảnh sắc u nhã như vậy, tiếng sáo càng thêm du dương uyển chuyển.
Dọc theo đường đi không có một bóng người, Sở Kiều cách Mật Hà cư càng lúc càng xa, vạt váy trắng của nàng lê trên mặt đất bị thấm nước ướt đẫm nhưng không hề có chút bùn đất.
Trong tòa thủy các tám mặt lộng gió tọa lạc ở giữa hồ, nam tử áo tơ trắng như tuyết, tay cầm một cây sáo sắc tím thổi lên từng hồi âm thanh du dương, vạt áo bay nhè nhẹ theo gió. Thân ảnh thon dài đứng dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng càng thêm mấy phần tĩnh lặng ôn hòa.
Sở Kiều chậm rãi bước lên cầu gỗ, nam tử kia quay đầu lại, thấy Sở Kiều cũng không kinh ngạc, tiếng sáo vẫn văng vẳng không hề gián đoạn. Cuối cùng hắn mới nở nụ cười yêu diễm, phe phẩy cây sáo trong tay, nói: "Hơn nửa đêm vẫn chưa ngủ, hèn chi gần đây nghe nói nàng ban ngày ngủ như heo, thì ra là vì ban đêm thích đi lang thang, đến sáng mới ngủ bù."
Sở Kiều bật cười, đùa bỡn đáp lời: "Không dám, chỉ là nghe nói gần đây ngươi hàng đêm sênh ca nên hết lòng lo lắng, ngươi tiêu hao thể lực nhiều như vậy mà còn sức thổi tiêu sao?"
"Ha ha." Lý Sách cười một tiếng, nói: "Kiều Kiều, rốt cuộc cũng làm cho nàng nói ra miệng là hết lòng lo cho ta."
Đêm mùa thu dày sương, bất giác đã thấm ướt tay áo, lúc ra ngoài Sở Kiều cũng không khoác thêm áo choàng, bây giờ bị gió thổi thì không khỏi có chút lạnh.
Lý Sách cất tiếng cười khẽ, từ tốn đi đến cởi ngoại bào ra choàng lên vai nàng, mắng: "Đồ ngốc này, không lạnh sao?"
Sở Kiều ngẩng đầu lên, mỉm cười đáp lời: "Ta đang cho ngươi cơ hội thể hiện tình cảm bằng hữu đấy thôi."
Lý Sách bật cười, vui vẻ híp mắt cười như một con hồ ly.
Gió đêm lướt qua mặt nước tạo thành từng gợn sóng nhẹ giữa hồ, Sở Kiều ngồi xuống đầu còn lại của khúc gỗ Lý Sách đang ngồi, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao về chuyện hòa thân với Đại Hạ bây giờ?"
Lý Sách khì mũi, "Bọn họ có thể làm gì ta chứ? Nếu Triệu Chính Đức tìm được một mỹ nhân khác thay thế thì bổn thái tử còn bỏ qua, bằng không thì, hừ hừ..."
Nói xong vẫn thấy Sở Kiều nhìn mình chằm chằm như không hề nghe lọt tai mấy lời vừa rồi, Lý Sách không khỏi thở dài một tiếng, nói: "Kiều Kiều, nàng thực không thú vị chút nào, cười giỡn một chút cũng không được sao?"
Sở Kiều cố chấp nói: "Bởi vì ta không an lòng, đây không phải là chuyện có thể đùa."
Lý Sách cười he he, lập tức sáp đến gần nàng, hỏi: "Kiều Kiều, nàng đang lo lắng cho ta đó à?"
Sở Kiều cũng không để ý đến vẻ càn rỡ của hắn mà lại thành thực gật đầu, nói từng chữ một: "Lý Sách, ta thật sự rất lo ngại cho ngươi."
Nàng như vậy lại khiến Lý Sách nhất thời lúng túng, chỉ có thể ngây người cười cười, cũng không biết nên nói gì để hòa hoãn không khí, rốt cuộc đành giơ tay lên nói: "Được rồi, ta nhận thua vậy."
Thấy mặt Sở Kiều vẫn không chút ý cười, hắn bất đắc dĩ than thở, "Thật ra thì nàng cũng không cần phải lo, hiện tại đang mùa thu hoạch vụ thu, ba phần lương thực hàng năm của Đại Hạ đều là nhập từ Biện Đường, lệ thuộc không ít. Trước kia vì Đại Hạ còn binh lực cường thịnh, lại thêm bị Hoài Tống cản trở nên chúng ta không thể không cúi đầu thưa dạ. Nhưng sau trận nổi loạn của Yến Tuân, sản lượng lương thực của Đại Hạ năm nay không được bốn phần của năm trước, năm sau nhất định sẽ phải lệ thuộc vào Biện Đường cung cấp lương thực. Nếu bây giờ đối địch với chúng ta, Đại Hạ không khác gì là tự chui đầu vào rọ. Bằng đầu óc của Hạ hoàng, tất sẽ không vì một nữ nhi ngu xuẩn mà trở mặt làm địch với Biện Đường, ông ta chắc chắn sẽ thay người khác đến hòa thân. Chẳng qua hôn kỳ sẽ bị dời lại một thời gian thôi, không có vấn đề gì."
"Có thật không?" Sở Kiều lo âu hỏi: "Ngươi đuổi Triệu Nghiên đi như vậy thì có khác nào tát cho Hạ hoàng một cái bạt tai vào mặt, ông ta thật sự sẽ bỏ qua sao?"
"Nếu là trước kia thì dĩ nhiên lão già đó sẽ không bỏ qua, nhưng trong tình cảnh hiện tại thì, ha ha, Kiều Kiều, thực lực quyết định mọi thứ, Đại Hạ bây giờ không có thực lực nói chuyện ngang hàng với ta. Hạ hoàng đã chấp nhận để nữ nhi làm trắc phi của ta thì nhất định sẽ có thể nhịn được mà bỏ qua chuyện này."
Thấy Sở Kiều vẫn nhíu mày, Lý Sách cười nói: "Được rồi, Kiều Kiều, ta là đồ ngu sao? Chẳng lẽ nàng thật sự cho rằng ta sẽ vì hồng nhan mà liều mạng khai chiến với Đại Hạ à? Hừ hừ, huống chi nàng cũng có phải là hồng nhan của ta đâu, đầu quả dưa của nàng cho rằng mình là ai chứ, bổn thái tử cũng không rảnh rỗi đến mức đi làm chuyện không công."
Sở Kiều bị Lý Sách chọc phải bật cười một tiếng, nàng xoay đầu lại đánh một quyền vào vai hắn, nói: "Vô lại."
Lý Sách liếc mắt, "Bằng không thì phải đứng đắn như Yến Tuân, cả ngày cau có như cả thiên hạ đều thiếu tiền hắn à? Ta nói này Kiều Kiều, nàng thật sự định ở với hắn cả đời sao? Ta có thể bảo đảm, nam nhân như hắn khẳng định không biết tình thú, chuyện chung thân đối với nữ nhi là đại sự cả đời, nàng phải suy nghĩ cho kỹ đấy."
"Ngươi thực vô vị." Sở Kiều nhìn hắn chằm chằm, "Chứ ngươi thì hiểu tình thú lắm sao?"
"Dĩ nhiên." Lý Sách cười đắc ý, "Bổn thái tử ngọc thụ lâm phong, học vấn thâm sâu, phong lưu tiêu sái lại tuấn mỹ vô song, là thanh niên tài tuấn số một đại lục Tây Mông. Nơi bổn thái tử đi qua đều có thiếu nữ chưa gả chạy theo như vịt, phu nhân đã gả trộm nhìn ngắm, từ trẻ con ba tuổi cho đến bà lão tám mươi đều thần hồn điên đảo, nguyện quỳ dưới gối của ta."
Sở Kiều che miệng cười, nói: "Đúng vậy, quả thực dung mạo tựa Tống Ngọc, Phan An, phong vận đủ sánh với Long Dương*."
*Tống Ngọc, Phan An là hai đại mỹ nam Trung Quốc cổ đại. Phan An (tên khác là Phan Nhạc), là người Hà Nam, sống vào thời Tây Tấn, được xem như một kỳ nhân của lịch sử Trung Quốc cổ đại. Phan An dung mạo rất đẹp, tinh thần và bản lĩnh cũng được ca ngợi, trong dân gian có câu: "mặt tựa Phan An" để miêu tả những người đàn ông đẹp. Tống Ngọc thời Chiến Quốc cũng được xếp ngang hàng với Phan An về "nhan sắc". Còn Long Dương là chỉ người đồng tính, bắt nguồn từ mối tình của Ngụy An Ly vương và cậu học trò Long Dương Quân rất được nhà vua sủng ái.
"Ai là Tống Ngọc, Phan An? Còn Long Dương là tên người à?"
Sở Kiều cười cười, đáp: "Là tên mỹ nam tử, ngươi chưa từng nghe qua sao?"
"Mỹ nam tử?" Lý Sách khinh thường hừ lạnh, "Có cơ hội nhất định phải gặp thử."
Ánh trăng mênh mông trải xuống mặt đất như dát bạc, không trung thoang thoảng gió đêm, Lý Sách đứng dậy, nói: "Ta đưa nàng về thôi, ban đêm gió lớn mà nàng còn đang bị thương."
"Ừ." Sở Kiều đứng dậy.
Lý Sách quét mắt qua đôi giày dưới chân Sở Kiều, nhìn thấy đế giày đã bị thấm nước ướt sũng thì nhíu mày, tựa hồ bây giờ mới nhớ ra, lập tức nói: "Sao lại mang giày như vậy đi ra ngoài? Đúng rồi, chân nàng không phải bị thương sao? Sao có thể chạy ra đến đây?"
Sở Kiều nói: "Không sao, không có việc gì, dù sao cũng không phải là thương thế nghiêm trọng gì."
"Kiều Kiều, nàng phải nhớ kỹ, nàng là một nữ nhân, không phải là chiến sĩ." Sắc mặt Lý Sách nhất thời trở nên nghiêm túc, ngữ khí còn có chút tức giận, "Yến Tuân đang làm cái quái gì vậy, không thể tự thân vận động sao? Con gái như nàng không ngoan ngoãn ở nhà mà chạy lung tung ở ngoài làm cái gì? Không biết quan tâm đến thân thể thì chớ, bị thương cũng mặc kệ, tương lai cả người đầy sẹo thì làm sao gả được ra ngoài? Ta thực muốn nhìn xem đến lúc ấy còn ai nguyện ý muốn lấy nàng nữa chứ?"
Sở Kiều kêu lên: "Ngươi mới không gả ra được, ai cần ngươi lo?"
"Hừ, không cần nhưng ta vẫn cứ thích xen vào đấy."
Sở Kiều cau mày, "Lý Sách, ngươi thực xem thường phụ nữ!"
"Ta cứ xem thường đấy, thế thì sao nào?" Nam nhân liếc nàng đến trắng mắt, bộ dáng vô cùng lưu manh bất cần.
Sở Kiều chỉ có thể mặc kệ hắn, tiến lên trước, nói: "Không rảnh đôi co với ngươi nữa, ta đi về đây."
Vừa nói xong nàng liền thấy đất trời đảo lộn, lúc phục hồi tinh thần lại thì thân thể đã bị Lý Sách ôm bổng lên.
"Này! Ngươi làm gì vậy? Thả ta xuống!" Sở Kiều cả kinh, vội vàng đẩy Lý Sách ra.
Lý Sách nheo mắt liếc nhìn nàng một cái, hừ mũi nói: "Không buông."
Trong mắt thiếu nữ như tóe đốm lửa, nàng gằn giọng nói rành rọt: "Không buông thì đừng trách vì sao ta không khách khí."
Lý Sách vẫn thờ ơ như không, trơ mặt nói: "Ta biết trên tay nàng có cột chủy thủ, bắp đùi cũng có, cứ việc chém thoải mái, chém không đứt thì cũng đừng trách vì sao ta lại coi thường nàng."
Sở Kiều giận đến mức hụt hơi, ngực phập phồng vì cố nhịn, cuối cùng đành bĩu môi kêu lên: "Lý Sách, sao ngươi có thể vô lại như vậy?"
Lý Sách không kiềm được lại liếc Sở Kiều một cái giống như đang nói giờ mới biết sao. Gió đêm lành lạnh khẽ thổi, vạt áo của hai người tung bay như cánh bướm.
Càng khuya trời càng lúc càng lạnh, Lý Sách ôm ngang thiếu nữ chậm rãi bước đi trên cầu gỗ, bốn bề đều là mặt hồ lấp lánh, hàng liễu rũ hai bên bờ thi thoảng bị gió thổi đung đưa phớt qua trên mặt nước, tạo nên từng gợn sóng nhẹ.
Lý Sách vừa đi vừa khẽ ngâm nga một khúc hát, làn điệu vô cùng vui vẻ, âm thanh cũng trong trẻo giống như nụ cười trên mặt hắn.
Sở Kiều không hề hỏi nguyên do Lý Sách không để lộ thân thủ bất phàm khi chiến đấu trong rừng ngày đó, cũng không hỏi vì sao ngày đó hắn phải nhọc công tìm người thổi tiêu thay, giả vờ quyến rũ đám nữ nhân trong khi bản thân rõ ràng là một tay thổi sáo cừ khôi, cũng không chất vấn vì sao mấy ngày qua hắn không hề đến thăm nàng mà lại hàng đêm sênh ca tiệc tùng. Bất kỳ ai cũng sẽ có tâm sự riêng, có bộ mặt không muốn để cho người khác biết, đừng nói chi đến loại hậu duệ hoàng tộc thế gia như hắn, bên dưới hào quang gấm vóc kia đều là gánh nặng cùng áp bức nặng nề mà người ngoài không thể hiểu được. Chính vì vậy Sở Kiều không đành lòng vạch trần hắn, cũng không nguyện ý tìm hiểu.
Vầng trăng lạnh tỏa ánh sáng trong trẻo, gió đêm thổi dìu dịu, hai người lẳng lặng bước đi, không ai mở miệng nói tiếng nào.
Buổi tối này nhất định lại là một đêm trằn trọc không ngủ, có ai đó đã đánh mất con tim ở thủy các bên bờ hồ.
Sang ngày thứ hai, một tin tức kinh người đã phá vỡ sự yên lặng của Đường Kinh, một thiếu nữ áo vàng trình văn thư xong, chậm rãi tiến vào chốn kinh đô cổ xưa này dưới ánh mắt kinh hãi của binh lính canh giữ cửa thành.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
64 chương
173 chương
50 chương
51 chương