Sơ Huân Tâm Ý

Chương 16 : Ngọc thạch đỏ tía

Vừa sáng sớm, Kiều Sơ Huân đã nấu xong một nồi hoành thánh, còn bảo Tiểu Đào Nhi lấy mấy loại bánh ngọt khác nhau từ trong nồi ra. Nàng cúi đầu đảo đồ ăn, giọng nói hơi run run: &quot;Tiểu Đào Nhi, hôm nay ta không được khỏe lắm, ngươi có thể giúp ta bưng đồ ăn sáng tới cho công tử không?&quot; Tiểu Đào Nhi nhón chân lên nhìn một cái, hơi khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý: &quot;Được. Sơ Huân tỷ tỷ, tỷ thấy không khỏe ở đâu? Có cần phải mời đại phu không?&quot; Từ sau khi nhận ra công tử là một người rất tốt, Tiểu Đào Nhi cũng không còn sợ hắn như hồi đầu nữa. Hơn nữa nàng cũng không giống như Kiều Sơ Huân, chỉ cần đưa cơm tới là được, không cần phải ở lại ăn cùng công tử, cho nên trong lòng Tiểu Đào Nhi cũng thoải mái. Kiều Sơ Huân lắc đầu: &quot;Ta không sao, ngủ một chút là được rồi.&quot; Nói xong thì liền cúi đầu đi ra khỏi bếp. Đám ảnh vệ tới bưng cơm, thấy trong bếp chỉ có một mình Tiểu Đào Nhi thì nhao nhao hỏi: &quot;Kiều tiểu thư đâu?&quot; &quot;Có phải là có món gì ngon không?&quot; Tiểu Đào Nhi nhanh tay nhanh chân múc hoành thánh ra, trong mắt cũng lộ vẻ bối rối: &quot;Sơ Huân tỷ tỷ nói là không khỏe, cho nên đã về phòng nghỉ ngơi rồi.&quot; Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhớ tới chuyện đêm qua, đều cảm thấy hơi kỳ lạ. Cao Linh nhìn mấy thứ trên cái khay trong tay Tiểu Đào Nhi, hỏi: &quot;Kiều tiểu thư bảo ngươi đưa đồ ăn sáng tới cho công tử sao?&quot; Tiểu Đào Nhi gật đầu: &quot;Đúng vậy! Ta thấy sắc mặt Sơ Huân tỷ tỷ hình như không được tốt lắm, có lẽ là đêm qua ngủ không ngon giấc.&quot; Cả buổi sáng Kiều Sơ Huân đều cúi gằm, lại còn đổi kiểu tóc, hai bên gò má đều có mấy lọn tóc che khuất, nàng cũng không nhìn rõ vẻ mặt Kiều Sơ Huân. Cao Linh suy nghĩ một lát, đưa tay ra nhận lấy cái khay: &quot;Ngươi ăn rồi đi nghỉ trước đi, để ta đưa cho.&quot; Đi vào phòng Cảnh Dật, đóng cửa lại, thấy chủ tử nhà mình mặc một bộ đồ đỏ tía, một chân thả xuống đất, nghiêng người dựa vào cái sạp, một bên khuỷu tay chống trên cái bàn nhỏ ngay bên cạnh, tay còn lại thì đang trêu chọc con thỏ trắng trên đầu gối. Nghe thấy có tiếng người bước vào mà mắt cũng không hề ngước lên, chỉ nhíu mày lại, cánh môi đỏ thẫm cũng mím chặt hơn. Cao Linh âm thầm thở dài một hơi, đặt khay lên chiếc bàn tròn, đi tới vị trí trước sạp chừng ba thước, nghĩ nghĩ một hồi, cố chọn lọc từ ngữ, sau đó mới lên tiếng khuyên nhủ: &quot;Chủ tử, người thích Kiều tiểu thư, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, nhưng mà Kiều tiểu thư lại không hề biết. Ngày nào người cũng trêu chọc người ta như trêu chọc con thỏ như vậy, cho dù tính tình Kiều tiểu thư có tốt thế nào thì cũng khó mà chịu nổi bị người bắt nạt...&quot; Cảnh Dật nhíu chặt mày, ngón tay đang trêu chọc con thỏ con hơi khựng lại, sau đó lại đưa lên gảy gảy cái tai dài của con thỏ. Con thỏ con run lẩy bẩy, cắn răng chịu đựng sự giày xéo của Tiểu Hầu gia. Cảnh Dật yên lặng hồi lâu, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: &quot;Vậy theo ý ngươi thì nên làm thế nào?&quot; Mặc dù trên mặt Cao Linh có vẻ hết sức bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã nhảy cẫng lên, chủ tử nói thế này tức là đã thừa nhận có tình ý với Kiều tiểu thư rồi! Cao Linh trầm ngâm một lát, cẩn thận trả lời: &quot;Theo như thuộc hạ thấy, Kiều tiểu thư vẫn luôn coi chủ tử là chủ nhân mà hầu hạ, có tôn kính và cảm kích chủ tử, nhưng mà trong lòng vẫn luôn phòng bị.&quot; Cảnh Dật không tỏ rõ ý kiến, chỉ nhàn nhạt nói một câu: &quot;Nói tiếp đi.&quot; Cao Linh quan sát sắc mặt Cảnh Dật, chậm rãi nói: &quot;Thật ra thì trong lúc bọn Tiểu Lai còn chưa tới đây, ta đã từng gửi lời nhắn bảo bọn họ đi thăm dò chuyện của Kiều tiểu thư.&quot; Thấy trên mặt Cảnh Dật vẫn không có gì khác lạ, Cao Linh mới an tâm hơn một chút, tiếp tục nói: &quot;Dược đường lớn nhất thành Biện Kinh hiện giờ chính là do cha nàng ấy mở. Mẫu thân của Kiều tiểu thư qua đời từ sớm, cha nàng nạp thiếp, vị thiếp thất đó sinh được một nam một nữ. Bình thường người ta cũng chỉ nghe nói đến nhị tiểu thư và tiểu thiếu gia của Kiều gia, không biết nhiều về vị đại tiểu thư này cho lắm.&quot; &quot;Bọn Tiểu Lai thăm dò mãi, sau đó nghe nha hoàn trong phủ Kiều gia nói rằng, từ nhỏ Kiều tiểu thư đã không được sủng ái. Kiều lão gia bận rộn làm ăn, quanh năm suốt tháng đều chạy khắp từ bắc chí nam, chẳng mấy khi ở nhà. Hôm chúng ta rời khỏi kinh thì vừa đúng lúc Kiều tiểu thư bị nhị nương, cũng chính là người thiếp thất kia, ép gả về làm thiếp cho một gã nam nhân đã hơn bốn mươi tuổi...&quot; Bàn tay Cảnh Dật đang vuốt lưng con thỏ dừng lại một lát, ngước mắt lên nhìn về phía Cao Linh, lạnh lùng nhả ra hai chữ: &quot;Tiếp tục.&quot; Cao Linh lạnh cả sống lưng, nhắm mắt nói: &quot;Hết rồi. Chỉ có từng ấy.&quot; Cảnh Dật buông mắt, đưa tay vuốt ve bên dưới quai hàm con thỏ con: &quot;Mấy lời ngươi định nói trước đó cũng hết rồi sao?&quot; Cao Linh ngẩn người, lại vội vàng gật đầu: &quot;À! Thuộc hạ muốn nói, chắc chắn từ nhỏ Kiều tiểu thư đã phải chịu không ít khổ cực, cuối cùng lại bị ép phải rời khỏi kinh thành trong tình huống như vậy, chắc hẳn trong lòng nàng rất bất an. Huynh đệ bọn ta đều là người thô lỗ, Tiểu Đào Nhi lại còn nhỏ tuổi, cũng chẳng có ai có thể nói chuyện với nàng để nàng thổ lộ một chút.&quot; Lúc nghe được hai chữ &quot;thổ lộ&quot;, Cảnh Dật không kiềm được nhướng nhướng mày lên, liếc hắn một cái. Cao Linh chẳng biết nên làm thế nào, chỉ có thể giải thích: Ý của thuộc hạ là, chủ tử chỉ cần thể hiện sự quan tâm của mình một cách thỏa đáng, lúc ở gần Kiều tiểu thư thì hòa nhã một chút, có kiên nhẫn một chút, như vậy với hảo cảm sẵn có của Kiều tiểu thư đối với chủ tử, chắc chắn Kiều tiểu thư dần dần sẽ thích chủ tử!&quot; Nếu mà Tiểu Hầu gia ngài còn tiếp tục giày vò như trước kia thì chưa biết đến ngày nào đâu! Cảnh Dật trầm ngâm một lúc, ôm con thỏ đặt lên tay, kéo vạt áo khoác, lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Cao Linh vội vàng chêm thêm một câu: &quot;Bây giờ Kiều tiểu thư vẫn còn nghỉ ngơi ở trong phòng.&quot; Cảnh Dật vừa đi tới phòng Kiều Sơ Huân vừa quét mắt nhìn con vật lông xù trong lòng mình. Chẳng qua chỉ là một quả bóng mắt đỏ tai dài thôi, thế mà nàng thật sự ra sức che chở như báu vật! Nghĩ đến cảnh tượng ôm hôn nàng hôm qua, Cảnh Dật liếm liếm môi, đêm qua hắn thật sự bị dáng vẻ của nàng làm cho ngất ngây, lại cộng thêm trước đó hắn có uống chút rượu ăn mừng vụ án được phá, cho nên trong lòng thật sự rất vui vẻ, hình như thật sự đã... hơi thô lỗ. Hồi tưởng lại cảm giác mềm mại kia, Cảnh Dật chậm rãi cong môi lên, thật sự là còn mềm mại hơn cả cánh hoa... Chỉ là vừa hôn một lát mà mặt nàng đã đẫm nước mắt. Lại nhớ tới lần trước hắn xiết chặt cổ tay nàng không chịu buông, Kiều Sơ Huân làm mặt lạnh với hắn tận ba ngày mới chịu nói chuyện. Lần này hắn chủ động tìm nàng, trả thỏ lại cho nàng, rồi cùng nàng đi ra ngoài cho thoáng đãng một lát, với tính cánh dễ mềm lòng của nàng thì chắc là sẽ nhanh chóng chịu để ý tới hắn nhỉ? Cảnh Dật nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, không có ai lên tiếng đáp lại. Gõ hai tiếng nữa, lại cảm thấy không ổn, đưa tay ra đẩy một cánh cửa, chỉ thấy trong phòng vắng tanh không một bóng người. Ở góc phòng là một cái rương lớn bằng gỗ lim, một tấm vải đỏ thẫm được xếp vuông vắn đặt ở góc giường. Cảnh Dật nhíu mày một cái, đi lên mấy bước mở tấm vải ra, đúng là tấm vải ban đầu hắn đã cho nàng mượn. Lúc đó nàng thay hỉ phục và giày nhưng lại không có chỗ cất, màu đỏ cũng nổi bật, cho nên hắn mới bảo Cao Linh lấy một tấm vải tới cho nàng mượn để gói xiêm áo. Nhìn căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, Cảnh Dật giật mình trong lòng, vươn tay ra sau áo choàng, một tay thắt lại đai lưng, một tay ôm con thỏ con vào lòng, vội vàng bước ra khỏi phủ đệ. Hắn chạy thẳng tới cổng thành, hỏi thăm quan viên thủ thành một tiếng trước, sau đó vội vàng đi tìm khắp nơi. Mặc dù thành Việt Châu không lớn như Biện Kinh nhưng cũng sầm uất hưng thịnh, phố xá chia năm xẻ bảy, may mà vẫn còn sớm, cổng thành chỉ mới mở được chừng hai khắc, hỏi mấy quan viên thủ thành thì đều nghe nói không thấy cô nương như hắn miêu tả ra khỏi thành. Lúc này người đi lại trên đường còn chưa nhiều, Cảnh Dật vóc dáng cao lớn, thị lực cũng tốt, dùng khinh công chỉ một chốc đã tìm hết ba con phố nhưng đều không thấy người, lại vội vàng đi tiếp. Rẽ sang một con phố khác, Cảnh Dật liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy ở đầu kia đường một bóng dáng màu tím nhạt, mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy nàng mặc bộ xiêm y này, nhưng cả bóng lưng, kiểu tóc hay dáng đi đều chắc chắn là Kiều Sơ Huân! Cảnh Dật híp mắt một cái, phi thân đuổi tới, cảm giác sốt ruột và bất an trong lòng cũng dần hóa thành dòng nước ấm áp, lan tràn tới tận trái tim. Lúc sắp đuổi kịp bóng dáng màu tím nhạt kia thì lại thấy một bóng người mặc đồ màu xám tro chạy như bay từ phía khác tới, đụng vào Kiều Sơ Huân khiến nàng lảo đảo. Cảnh Dật nhanh chóng tiến lên trước ôm nàng vào trong ngực, lạnh lùng liếc nam tử kia một cái. Kiều Sơ Huân đột nhiên bị người ta choàng lấy thắt lưng thì sợ hết hồn, đến lúc nhìn thấy ống tay áo màu đỏ tía đang quàng lên tay nàng cùng với lồng ngực dày rộng quen thuộc ở phía sau lưng thì mới yên tâm hơn một chút, đồng thời lại có một cảm xúc khác lặng lẽ dâng lên trong lòng. Nam tử xa lạ kia cúi thấp đầu, vừa không ngừng nói xin lỗi vừa nhặt mấy thứ bị rơi tán loạn dưới đất lên, bỏ vào cái giỏ ở cạnh đó. Lúc trả cái giỏ cho Kiều Sơ Huân, hắn ta hơi hạ tầm mắt, môi cong lên lộ ra một nụ cười có vẻ bí hiểm, nhưng trong miệng vẫn liên tục xin lỗi. Sau đó hắn ta chắp tay với hai người, cúi đầu bước vội vào một con hẻm nhỏ. Cảnh Dật chỉ để ý tới người trong ngực mình, cánh tay vẫn vòng chặt, cúi đầu xuống ghé vào tai nàng, giọng nói lười biếng lẫn với chút lạnh lùng: &quot;Vừa rồi đã đi đâu?&quot; Kiều Sơ Huân vốn không muốn để ý tới Cảnh Dật, nhận lấy cái giỏ người kia đưa cho, đang định nói cám ơn thì đã nhìn thấy nụ cười bí hiểm chợt lóe lên trên môi hắn ta. Trong lúc đang ngẩn người thì hắn ta đã khuất bóng trong con hẻm nhỏ. Cảnh Dật cũng cảm thấy người vừa rồi có chỗ không ổn, mi tâm nhíu lại, lấy cái giỏ trong tay Kiều Sơ Huân, lật lên xem từng thứ một. Kiều Sơ Huân cắn môi đấu tranh một hồi, cuối cùng quay mặt sang phía khác, nhẹ giọng nói: &quot;Cái ngõ mà người nọ vừa rẽ vào là một ngõ cụt.&quot; Trước kia nàng và Tiểu Đào Nhi từng cùng nhau đi qua đó trong lúc tới phường thêu ở bên cạnh, ban đầu hai người tưởng rằng đó là đường tắt, đi vào bên trong mới biết là không có lối ra. Cảnh Dật lật lên xem từng thứ một, cuối cùng cầm lên một khối ngọc thạch đỏ tía từ dưới đáy giỏ. Khối ngọc chỉ lớn bằng ngón tay út, rỗng hai đầu, hình dạng như ống khèn, tỏa ra ánh sáng màu đỏ tía rực rỡ dưới nắng sớm. Cảnh Dật nghiêm mặt, nghe được Kiều Sơ Huân nói câu kia thì ngẩng phắt đầu lên nhìn nàng. Thấy dáng vẻ nàng cắn môi quay mặt sang phía khác một cách mất tự nhiên, Cảnh Dật chậm rãi nhướng một bên mày lên, khẽ cong môi, một tay xách giỏ, một tay kéo cánh tay nhỏ bé của Kiều Sơ Huân: &quot;Ở đâu? Dẫn ta đi xem.&quot; Bởi vì chuyện đêm qua nên Kiều Sơ Huân không muốn để ý tới người này nữa, định bụng sau này sẽ để cho Tiểu Đào Nhi hoặc Cao Linh đưa cơm giúp, nàng ở lại trong bếp hoặc về phòng mình là được. Nhưng nam tử xa lạ vừa rồi cùng với khối ngọc thạch đỏ tía vô duyên vô cớ xuất hiện trong giỏ nàng đã khiến Kiều Sơ Huân hiểu rằng hiện giờ không phải lúc phát cáu, vì vậy chỉ có thể để mặc cho hắn kéo tay nàng đi vào trong con hẻm kia. Cảnh Dật cau mày nhìn đoạn cuối con hẻm, chậm rãi hỏi: &quot;Vừa mới sáng sớm còn chưa ăn cơm đã ra ngoài làm gì?&quot; Kiều Sơ Huân khẽ cắn môi, rũ mắt xuống không đáp lại, tay cũng lặng lẽ rụt ra, không muốn bị hắn nắm lấy một cách thân mật như vậy. Cảnh Dật mím môi, cánh tay hơi buông lỏng, &quot;bịch&quot; một tiếng, con thỏ con trên khuỷu tay hắn rơi vào bên trong giỏ. Mí mắt Kiều Sơ Huân run lên, nàng vội vàng xoay người sang ôm con thỏ vào lòng. Cánh tay còn lại vẫn đang bị người kia xiết chặt, nàng chỉ có thể dùng gò má cọ cọ sống lưng con thỏ con. Cảnh Dật đứng bên cạnh nhìn nàng, trong mắt ánh lên nụ cười nhàn nhạt. Hai người nhanh chóng đi tới cuối hẻm, nếu chỉ nhìn vách tường thì thật sự sẽ cho rằng cho dù có đi tiếp thì chắc chắn vẫn sẽ có lối ra, bởi vì con hẻm quanh co khúc khuỷu, mà tường bao cũng được xây uốn lượn theo độ cong của con hẻm. Nhưng đi đến đoạn quanh cuối cùng thì mới phát hiện ra rằng đây là một ngõ cụt, trước mặt là một bức tường đất cao tới xấp xỉ một trượng*, người bình thường chắc chắn sẽ không vọt qua được. Cảnh Dật nhướng mày nhìn về phía Kiều Sơ Huân: &quot;Sợ sao?&quot; Kiều Sơ Huân không muốn nói chuyện với hắn, không lắc đầu cũng chẳng gật đầu, chỉ rũ mắt không lên tiếng. Cảnh Dật cười khẽ, buông bàn tay nhỏ bé của Kiều Sơ Huân ra rồi ôm cả người nàng vào lòng, tung người nhảy lên tường, Kiều Sơ Huân phát hoảng, theo bản năng nắm chặt lấy vạt áo hắn, người cũng dựa sát vào người hắn, ôm chặt con thỏ con trong lòng. Cảnh Dật nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy bên kia tường cũng là một con hẻm nhỏ dài hun hút, một bên là một cửa hàng, bên kia là một tiệm rượu. Quan sát hết xung quanh, Cảnh Dật cúi xuống nhìn người vẫn đang vùi đầu trong ngực mình, môi hắn cong lên vẽ ra một nụ cười nghiền ngẫm, dứt khoát cứ đứng trên tường như vậy mà ngắm nhìn phong cảnh đẹp đẽ phía xa xa. Ánh mặt trời đầu đông mới ấm áp làm sao! <img data-original-width=1030 data-original-height=1030 src="https://static./chapter-image/so-huan-tam-y/6b1b21aa69610599fd720c33d4dfbfb0.jpg" data-pagespeed-url-hash=2790438331 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> * Trượng là một đơn vị đo chiều dài trong hệ thống đo lường cổ đại của Việt Nam và Trung Quốc, không thống nhất giữa các thời kỳ và giữa các lĩnh vực khác nhau. Tất cả các tài liệu đều ghi chép rằng một trượng bằng mười thước, nhưng không quy định rõ độ dài của &quot;thước&quot;. Thước đo vải, thước đo đất, thước mộc,... có độ dài khác biệt. Nhiều tài liệu chép rằng một thước bằng 0,47 mét (suy ra một trượng bằng 4,7 mét), cũng có tài liệu cho rằng một thước bằng 0,17 mét.