Sơ Huân Tâm Ý

Chương 11 : Thịt thỏ cam sành

Tối hôm đó, Tiểu Vãn và Tiểu Nê từ bên ngoài trở về, trên tay xách mấy con thỏ và gà rừng, bảo là săn được trên núi ở thành bắc, muốn cho mọi người đổi khẩu vị, nếu Kiều Sơ Huân cảm thấy được thì sau này có thể thường xuyên làm. Tiểu Đào Nhi gật đầu liên tục, liếm liếm cái miệng nhỏ, khen ngợi: &quot;Con thỏ mập quá...&quot; Kiều Sơ Huân bị dáng vẻ tham ăn của nàng làm cho bật cười, lại thấy hình như trong ngực Tiểu Vãn còn ôm thứ gì nữa thì vội đi lên nhìn. Tiểu Vãn vội vàng đặt hết mấy thứ trong tay xuống đất, lòng bàn tay nâng cái bọc nhỏ trong ngực, nhẹ nhàng đặt lên bàn đá. Tiểu Đào Nhi cũng đi lên, chỉ thấy một con thú nhỏ đang nằm run lẩy bẩy trên miếng vải bông màu xám tro, lớp lông toàn thân trắng như tuyết, ánh mắt đỏ đỏ, cái miệng bé xíu hồng hồng hơi động đậy, khiến mấy sợi râu màu bạc khẽ run lên, hai cái lỗ tai dài co rúm lại ra sau lưng, cả người gần như biến thành một quả cầu nhỏ. &quot;Chà! Đáng yêu quá!&quot; Tiểu Đào Nhi vươn tay ra sờ lên một cái lỗ tai thỏ, con thỏ nhỏ run lên một cái, dứt khoát nhắm luôn cả mắt lại, cứ như thể càng sợ hơn. Tiểu Đào Nhi chẹp miệng, chớp đôi mắt to nhìn Kiều Sơ Huân: &quot;Sơ Huân tỷ tỷ...&quot; Kiều Sơ Huân cong khóe miệng lên, khẽ khàng vuốt ve lớp lông trên lưng con thỏ: &quot;Lỗ tai thỏ khá nhạy cảm, ngươi vừa mới rửa chén, tay còn lạnh, chắc chắn là nó cảm thấy không thoải mái.&quot; Tiểu Đào Nhi trề môi ra gật đầu một cái, lại nghiêng đầu nhìn về phía hai người bên cạnh: &quot;Tiểu Vãn ca ca, Tiểu Nê ca ca, sao hai người bắt cả con sống về?&quot; Tiểu Nê vỗ vỗ bả vai Tiểu Vãn, cười nói: &quot;Vốn định dùng đá để bẫy, kết quả là con thỏ con này đứng yên ở cửa hang không nhúc nhích, chắc là bị dọa cho sợ quá.&quot; Tiểu Vãn cũng gật đầu một cái: &quot;Hai người bọn ta nghĩ, dù sao thì cũng đã bẫy được nhiều rồi, con thỏ này cứ mang về cho Kiều tiểu thư chơi vậy! Những lúc không có việc gì làm, trêu chọc nó một chút cũng vui...&quot; Kiều Sơ Huân cong môi lên, đôi mắt sáng trong: &quot;Cám ơn...&quot; Hai người kia vội vàng khoát tay, Tiểu Nê nhận lấy cái ghế con Tiểu Đào Nhi đưa tới, ngồi xuống sân: &quot;Kiều tiểu thư, tối nay ăn luôn được không? Ta làm hai con trước?&quot; Mấy chuyện tuốt lông lột da đó vẫn nên để bọn họ làm thì hơn. Kiều Sơ Huân khẽ mỉm cười: &quot;Không vội, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi. Lát nữa ăn cơm xong ngươi làm giúp hai con thỏ, trưa mai sẽ làm cho các ngươi ăn.&quot; Hai người cười ha ha đồng ý, đi luôn vào trong bếp rửa tay, tiện thể giúp đỡ bưng đồ ra. ... Trưa ngày hôm sau, Kiều Sơ Huân lấy một miếng thịt thỏ đã tẩm ướp gia vị để qua đêm ra, bỏ vào trong nồi, đổ thêm một chút rượu hoa cúc cùng một ít măng mùa đông và hành lá vào xào chung. Nước gia vị dùng để ướp thịt thỏ có hương vị rất đậm đà, lại còn bỏ thêm chút rượu vàng, cho vào nồi xào chung cùng mấy thứ nguyên liệu khác với lửa lớn, rượu hoa cúc thơm nồng, măng sợi thơm dịu, cộng thêm mùi thơm của thịt thỏ, chẳng mấy chốc sau hương thơm đã bay tràn bốn phía. Tiểu Đào Nhi ngồi gọt vỏ cam ở bên cạnh, cái mũi hít vào một hơi dài: &quot;Thơm quá đi!&quot; Kiều Sơ Huân nhận lấy cam từ trên tay nàng, cầm dao nhanh chóng cắt thành từng miếng nhỏ, bỏ vào trong nồi đảo đảo mấy cái, sau đó nhấc nồi xuống múc đồ ăn ra đầy hai cái đĩa lớn. Cuối cùng, Kiều Sơ Huân lại cầm lấy hai quả cam đã gọt vỏ xong, cắt thành múi nhỏ, bày quanh cái đĩa, lại cười cười với Tiểu Đào Nhi: &quot;Xong rồi, bưng đi được rồi đấy.&quot; Tiểu Đào Nhi vui mừng bưng cái đĩa lên, mắt cười tít, cong thành hình trăng lưỡi liềm. Kiều Sơ Huân bưng cái chung nhỏ trên lò xuống, đặt sang một bên cái bàn dài, đổ phần thịt thỏ còn lại trong tô vào nồi, dầu muối cũng bỏ ít hơn, xào thêm một đĩa hệt như vừa rồi. Sau đó lại xới hai bát cơm, mấy khối bánh hạt dẻ cùng một bát cháo trắng rồi bưng mâm đi ra khỏi bếp. <img data-original-width=1022 data-original-height=342 src="https://static./chapter-image/so-huan-tam-y/c5dd27d828336f0476591ba96f037356.jpg" data-pagespeed-url-hash=936921577 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Vào phòng của Cảnh Dật, chỉ thấy hắn đang ngồi ngay ngắn phía sau án thư với dáng vẻ khác thường, một tay lật quyển sách dày, một tay khác cầm cây bút lông, dường như đang ghi chép cái gì đó. Vẻ mặt không còn ung dung lười biếng như thường ngày, khóe môi khẽ vểnh lên, giữa hai hàng mày cũng lộ ra vẻ nghiêm túc. Nghe thấy tiếng bước chân của Kiều Sơ Huân, Cảnh Dật vội vàng ghi thêm mấy chữ, kẹp cái thẻ vào trong quyển sách, gấp lại, bút lông cũng được đặt lên nghiên mực cạnh đó. Hắn gác tay trên tay vịn của ghế, chống một bên má, quan sát người đang đứng bên cạnh bàn kia một lượt từ đầu đến chân, vẻ âm trầm trên khuôn mặt dần nhạt bớt, trong mắt cũng hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Cây trâm bạc trân châu quả thật rất hợp với nàng... Nhớ đến chuyện từ trưa hôm qua tới giờ nàng chẳng thèm đoái hoài đến hắn, Cảnh Dật lại cau mày, rõ ràng tâm tư nàng rất đơn thuần, thế nhưng lúc này hắn lại không đoán ra được rốt cuộc nàng nghĩ thế nào. Nàng không thích hắn tặng đồ cho nàng, hay là không muốn khâu túi thơm tặng cho hắn? Lại nhớ tới nụ cười của nàng lúc nhắc tới người tặng túi thơm cho nàng, trong lòng Cảnh Dật bỗng dưng thấy ngứa ngáy khó chịu, nha đầu này thích người khác rồi nên mới đào hôn sao... Kiều Sơ Huân bày xong bát đũa, xoay người nhìn Cảnh Dật một cái, rũ mắt xuống: &quot;Công tử, dùng bữa thôi.&quot; Bỗng dưng hắn lại nhớ tới hôm nào đó nghe thấy nàng nói chuyện với Cao Linh ở ngoài cửa, nàng gọi Cao Linh là gì, Cao đại ca? Thế mà tại sao đến phần hắn lại một câu công tử hai câu công tử lạnh như băng... Cảnh Dật mím môi, đứng dậy bước tới. Kiều Sơ Huân nhấc mấy cái đĩa đang úp trên bát đựng đồ ăn ra, lại đưa đôi đũa bạc tới, nhẹ giọng nói: &quot;Tối hôm qua Tiểu Vãn và Tiểu Nê đi săn được mấy con thỏ rừng và gà núi, hôm nay làm món thịt thỏ cam sành.&quot; Sau đó, nàng lại rót cho hắn một chén rượu hoa cúc đã hâm nóng. Cảnh Dật nếm một miếng, thịt thỏ chắc chắn đã được tẩm ướp trước, thịt vừa mềm lại vừa dẻo, cắn một cái còn thấm ra chút nước mặn thơm ngon, lớp da thoang thoảng vị ngọt, vừa có mùi vị dìu dịu của hoa cúc vừa có vị ngọt của cam sành, mùi vị nồng đậm hương vị ngọt ngào, cực kỳ đặc sắc. Cảnh Dật ăn mấy miếng liên tục, lại nhón một miếng cam bày quanh đĩa cho vào trong miệng. Nước cam trong veo, rất hút dầu mỡ, ăn cùng thịt thỏ một mặn một ngọt, một đậm đà một thanh dịu, khiến người ta đã động đũa thì sẽ không muốn ngừng lại. Kiều Sơ Huân vẫn rũ mi mắt, nuốt một mồm cơm, lúc vươn đũa ra gắp thức ăn lại không may đụng phải Cảnh Dật. Kiều Sơ Huân vội vàng rút tay về: &quot;Xin lỗi...&quot; Rõ ràng nàng thấy Cảnh Dật định gắp một món ăn khác rồi, sao bỗng dưng lại đụng đũa với nàng... Người ngồi bên đối diện hơi cong môi lên, trong mắt lóe lên một chút, gắp một miếng thịt thỏ bỏ vào trong bát Kiều Sơ Huân: &quot;Không sao đâu.&quot; Thật ra là hắn cố ý, Kiều Sơ Huân cứ cúi gằm đầu xuống ăn cơm, hắn thì vừa ăn vừa nhìn nàng chằm chằm, đương nhiên cả vẻ mặt lẫn mọi cử động của nàng đều lọt hết vào trong mắt hắn. Kiều Sơ Huân nói một tiếng cám ơn, gắp thịt thỏ lên bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai, lại và một mồm cơm, không hề biết rằng người ngồi bên đối diện kia vì một cử chỉ đơn giản như vậy của nàng mà con ngươi càng sẫm màu hơn. Cảnh Dật bưng rượu lên nhấp một ngụm, sau đó chậm rãi nói: &quot;Từ nay trời bắt đầu càng ngày càng mau tối, qua bữa trưa đừng ra khỏi nhà nữa, cần cái gì thì bảo bọn hắn đi mua cho.&quot; Kiều Sơ Huân khẽ gật đầu, lại ngước mắt lên: &quot;Công tử cũng nghe nói đến chuyện xảy ra trong thành rồi sao?&quot; Cảnh Dật chậm rãi nhướng một bên mày lên: &quot;Hử?&quot; Kiều Sơ Huân mân mê cánh môi, thấp giọng nói: &quot;Chính là chuyện có không ít cô nương trẻ tuổi bị mất tích. Rõ ràng đang ngủ ngon lành trong phòng mình, thế mà sáng sớm hôm sau đã không thấy tăm hơi đâu. Hơn nữa còn nghe nói sáng hôm nay có phát hiện được thi thể của một vị cô nương ở thành bắc, đã là người thứ ba rồi...&quot; Cảnh Dật trầm ngâm một lúc, nhìn nàng một cái, hỏi: &quot;Sợ sao?&quot; Kiều Sơ Huân hơi ngây ra, sau đó khẽ gật đầu một cái: &quot;Cũng hơi. Trước kia lúc còn ở Biện Kinh cũng đã nghe nói đến những chuyện tương tự.&quot; &quot;Nghe nói là có một công tử họ Đoàn, cả Tiểu Vương gia và Hình bộ cùng nhau phá án nhưng cuối cùng vẫn không bắt...&quot; Kiều Sơ Huân bỗng dưng không dám nói tiếp nữa, trong mắt thoáng qua vẻ hoảng hốt, vội vàng dời tầm mắt đi: &quot;Rất, rất xin lỗi!&quot; Cảnh Dật chỉ khẽ mỉm cười, nhướng mày lên: &quot;Không phải lúc đầu ngươi nói ta là người tốt sao? Sao bây giờ lại đi xin lỗi ta.&quot; Mi tâm trắng nõn hơi cau lại, Kiều Sơ Huân quay mặt nhìn về phía hắn, dè dặt nói: &quot;Nhưng mà, đó là người nhà của ngươi...&quot; Cho dù xấu xa thế nào thì cũng là ca ca ruột của hắn, hơn nữa cuối cùng cũng là vì hắn đưa ra chứng cứ cho nên mới bị triều đình định tội rồi bị chặt đầu, cho dù người ngoài có nói thế nào thì hắn nghe được cũng sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng... Cảnh Dật hơi cong môi lên, trong mắt cũng hiện lên ý cười thấp thoáng: &quot;Ngươi cảm thấy ta sẽ khó chịu trong lòng sao?&quot; Thấy Kiều Sơ Huân khẽ gật đầu, Cảnh Dật bật cười tự giễu một tiếng, đôi mắt hẹp dài híp lại, trong mắt dần lộ vẻ thâm trầm: &quot;Bọn hắn chết, ta nên là người vui mừng nhất mới đúng!&quot; Tâm tư ác độc như vậy, hành vi bẩn thỉu như vậy, sợ là những tên tội phạm giết người bị nhốt trong đại lao của Hình bộ còn sạch sẽ hơn bọn hắn. Trời sinh là kẻ mang cùng dòng máu với hắn, lại có dung mạo giống hắn y đúc, mang cái bộ mặt y hệt của hắn đi làm hại những đôi nam nữ vô tội kia, giày vò hành hạ bọn họ, lại còn... Từ thời niên thiếu, mỗi lần nhìn vào gương, hắn đều không nhịn được cơn buồn nôn. Hắn chủ động xin đi theo Triệu Đình lên tây bắc đánh giặc, mỗi lần hai bên đối chiến, hắn đều cầm một cây giáo bạc xông lên đầu tiên. Người trong quân doanh khen hắn dũng mãnh, mỗi lần thắng trận trở về Thánh thượng cũng hết lời khen ngợi hắn, nhưng lại chỉ có một mình Cao Linh ở bên cạnh hắn nhìn ra được rằng hắn không hề muốn sống sót trở về! Thế nhưng ông trời lại khăng khăng không chịu để hắn được toại nguyện, lần nào cũng để hắn nguyên vẹn trở về, từng bước từng bước thăng quan tiến chức, sau đó lại phải đối diện với bộ mặt xấu xí bẩn thỉu của hai kẻ kia. Không có chiến trận, hắn lại đi ngao du khắp nơi, từng đi qua những đồng cỏ mênh mông, sa mạc bao la vô tận, biển khơi xanh thẳm, đỉnh núi phủ tuyết, từng gặp gỡ đủ loại người, vẫn không ngừng cố đè nén phần bóng tối trong lòng kia, thế nhưng không lúc nào mà không nguyền rủa hai kẻ kia sẽ phải rơi vào địa ngục A Tỳ... Có lẽ hắn cũng không phải là một người bình thường, làm gì có người bình thường nào lại căm ghét phụ thân và huynh trưởng của mình như vậy, làm gì có người bình thường nào sẽ tàn nhẫn độc ác, bày ra một cái bẫy, lật đổ toàn bộ phủ Tam Vương gia như vậy... Trước mắt hiện lên từng cảnh tượng, tốt có, xấu có, tinh khiết có, bẩn thỉu có, màn tuyết trắng xóa, vũng máu dơ bẩn, khói bếp lượn lờ, những bộ xương người trắng hếu... Bên tai truyền đến tiếng gọi khe khẽ, mùi thảo dược nhàn nhạt, dần dần đã lấn át mùi máu tanh nồng kia, giọng nói ấm áp êm ái, phá vỡ những cảnh tượng huyên náo, âm thanh càng lúc càng rõ ràng... Cảnh tượng hỗn loạn trước mắt dần chậm lại, phai nhạt, đập vào mắt hắn là khuôn mặt dịu dàng thanh tú, ánh mắt trong suốt sáng người đang nhìn thẳng vào hắn, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm lên bàn tay đang nắm chặt cứng tới mức dần chuyển sang màu xanh của hắn, nàng nhíu mày, vẻ mặt của nàng lúc này là đang lo lắng và đau lòng sao? Hắn dần buông lỏng bàn tay, hai hàm răng đang cắn chặt cũng không còn dùng sức nữa, thân thể căng cứng lên cũng dần bình tĩnh lại. Trong đôi mắt hẹp dài chậm rãi nổi lên một lớp hơi nước, ánh mắt lại mang ý trêu chọc lẫn vẻ cảnh giác: &quot;Ngươi gọi gì ta?&quot; Kiều Sơ Huân quan sát rõ sự biến đổi của hắn, lúc này vẫn thấy hơi lo lắng, lập tức nhẹ nhàng đáp lại: &quot;Công tử, là ta không tốt, không nên nhắc tới chuyện đó. Ngươi chớ suy nghĩ nhiều, thân thể ngươi không tốt, không nên kích động quá mức...&quot; Rõ ràng tâm tư hắn quá nặng nề, lo nghĩ nhiều năm, vừa rồi sợ là hắn vừa mới rơi vào ma chướng nên không tự kiềm chế được mà thôi... Hắn lại là người tập võ, nếu không cẩn thận, lỡ như bị tẩu hỏa nhập ma thì phải làm sao đây? Kiều Sơ Huân suy nghĩ, mi tâm trắng nõn không khỏi nhíu chặt lại, giống như đang tự trách. Cảnh Dật lại chỉ khẽ cười một tiếng, trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia, đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói: &quot;Lòng dạ mềm như vậy, chắc hẳn từ nhỏ đến lớn bị không ít người bắt nạt nhỉ?&quot; Kiều Sơ Huân đối diện với ánh mắt có vẻ dí dỏm của hắn, khóe môi bất giác mím chặt hơn, tay cũng khẽ giãy ra: &quot;Công tử...&quot; Cảnh Dật dứt khoát bọc cả cổ tay nàng trong lòng bàn tay mình, giọng nói lười biếng thấp thoáng ý cười: &quot;Ngươi mà dùng thêm chút sức nữa thì bàn sẽ bị lật đấy.&quot; Kiều Sơ Huân nghiêng đầu nhìn sang, quả thật bát cháo trắng bên cạnh đã bị hắt ra một ít, nắp đậy chung canh cũng bị lệch đi. Bàn tay người kia nóng như lửa, ngón tay thon dài vẫn đang nhẹ nhàng mân mê trên cổ tay nàng có vẻ hết sức nhàn nhã, giọng nói cũng lẫn theo tiếng cười khe khẽ. Kiều Sơ Huân vừa thẹn vừa giận, cất tiếng cũng có phần nóng nảy: &quot;Ngươi buông ta ra!&quot; Vết chai ở đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua phần cổ tay nhỏ bé của nàng, Cảnh Dật cong môi lên cười một cách xấu xa: &quot;Ngươi gọi ta là gì?&quot; Mặc dù từ nhỏ đến lớn Kiều Sơ Huân bị bắt nạt không ít lần, thế nhưng bên cạnh luôn có bà bà và nha hoàn che chở, càng chưa từng bị nam nhân cợt nhả như vậy. Mấy ngày nay nàng bị hắn đùa giỡn hết lần này tới lần khác, lúc thì bảo nàng khâu túi thơm, lúc thì lại tặng trâm cho nàng, trong lòng nàng vốn đã phải cố nhịn rồi. Lần này lại bị hắn kéo chặt cổ tay, khóe mắt nàng đỏ ửng lên, nhưng bởi vì tính tình quật cường không chịu khuất phục cho nên vẫn cắn chặt môi cố nén nước mắt, không chịu nói tiếng nào. Bởi vì vừa rồi mới rơi vào ma chướng nên sau khi bình tĩnh lại đầu óc Cảnh Dật quả thật hơi chậm chạp, nhất thời không còn kiềm chế ý nghĩ trong lòng như ngày thường nữa. Đây lại là lần đầu tiên động lòng trước một nữ nhân, hắn không biết nên cư xử thế nào, dứt khoát nắm lấy cổ tay nàng giở trò vô lại, trong lòng chỉ muốn nghe thấy nàng dùng giọng nói êm ái của mình mà gọi hắn một tiếng &quot;công tử&quot;. Cổ tay Kiều Sơ Huân bị nắm chặt tới mức đau nhói lên, lại phát hiện ra người kia vẫn đang như cười như không mà nhìn nàng chằm chằm thì cảm thấy hắn thật vô lại, vô duyên vô cớ không chịu buông nàng ra. Nàng nghiêng mặt sang một bên, trừng mắt lên oán giận liếc hắn một cái, sau đó nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác, môi bị cắn tới mức rỉ máu, tầng hơi nước trong mắt cũng càng lúc càng dày. Cảnh Dật bị nàng trừng cho luống cuống mất một lúc. Từ trước tới giờ hắn đều rất giỏi quan sát sắc mặt người khác, đương nhiên có thể nhìn ra được ánh mắt vừa rồi của Kiều Sơ Huân là thật sự ghét hắn, bàn tay hắn không khỏi buông lỏng ra một chút, trong lòng cũng dâng lên cảm giác khó chịu. Kiều Sơ Huân vẫn ra sức giãy giụa cổ tay, hắn vừa mới buông lỏng ra một chút, nàng lập tức rụt tay về. Thấy cháo trên bàn đã hơi lạnh, nàng vội đứng lên, bưng cái chung đựng cháo vào trong khay, giọng nói hơi khàn: &quot;Công tử ăn trước đi, ta đi hâm nóng đồ ăn một lát, sẽ nhanh chóng trở lại thôi.&quot; * Theo quan niệm Phật giáo, người sống tạo nghiệp ác thì khi chết sẽ rơi xuống địa ngục, có 18 tầng địa ngục với những hình phạt khác nhau, tương ứng với những cảnh giới tội ác khác nhau mà một người đã phạm phải ở trần gian. Địa ngục A Tỳ là tầng thứ 13, còn gọi là Huyết Trì địa ngục, là ngục nặng nhất, những kẻ bất hiếu sẽ bị đày xuống đây.