Số học lão sư mời ra ngoài!
Chương 50 : em họ
"Em như vậy làm chị có cảm giác mình bị bao nuôi."
--------------------
Chỉ nhìn thấy bóng lưng nên vẫn chưa dám xác nhận, nhưng cái khuyên tai đinh của Hứa Tình thực sự rất thu hút ánh nhìn, nó khiến người ta không muốn nhận ra cũng khó.
Diêu Thư Hàm và Thư Nhan nhìn nhau, nhỏ giọng hỏi:
"Sao chị ấy lại ở đây?"
Thư Nhan híp mắt nhìn đằng trước, Hứa Tình đang cùng lão nhân bốc thuốc nói gì đó, trong tay còn dắt theo một bé trai 7 8 tuổi, trên đỉnh đầu cậu bé có một cái kẹp hạt đậu, nghiêng đầu hạt đậu liền chuyển động theo, lắc lư.
Thì ra có con rồi, Thư Nhan bất giác thở phào nhẹ nhõm, mệt cho cô trước đây còn nghĩ rằng Hứa Tình đánh chủ ý với cục cưng nhà cô... Cô lại nhìn bé trai kia, thầm nghĩ: Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.
Thư Nhan nắm tay Diêu Thư Hàm, kéo Thư Hàm thấp người xuống, trốn tránhdưới sự che chở của giá hàng.
Thư Nhan thì thầm:
"Hứa Tình... kết hôn rồi?"
Diêu Thư Hàm có chút khó hiểu, cô nhìn Thư Nhan:
"Chưa, sao chị nói vậy!? Aizz, Thư Nhan, chị hỏi vậy là sao, chị có ý gì?"
"Hàm Hàm, em đừng loạn tưởng." Thư Nhan khẽ nhéo nhéo cổ Thư Hàm, "Em xem chị ấy dắt theo đứa nhỏ kia, chị mới hỏi có phải chị ấy kết hôn rồi không, có cả con rồi."
Diêu Thư Hàm cũng nhìn đứa nhỏ kia, chỉ là nhìn thoáng qua nên cũng không quá chú ý, qua những lời Thư Nhan vừa nói cô mới nhìn thật kỹ- ánh mắt giống như soi đồ cổ, đột nhiên cảm giác gương mặt bụ bẫm của đứa nhỏ kia có chút quen mắt...
"Không phải, chị Tình không thích đàn ông." Diêu Thư Hàm vẫn còn lẩm bẩm vài câu, không mảy may chú ý tới áp suất bên cạnh chợt giảm mạnh.
"Chị biết mà, xem xem, chị biết mà, ngày đó em vừa đến, chị ta nhìn em bằng ánh mắt kia" Thư Nhan bắt lấy tay Diêu Thư Hàm "Diêu Thư Hàm chị cho em biết, chị mặc kệ trước đây em cùng chị ta xảy ra chuyện gì, bây giờ em nên sớm cùng chị ta phân rõ đi."
Diêu Thư Hàm dùng sức đánh lên tay Thư Nhan, còn không bỏ ra, cô giương mắt hung hăng trừng tên kia, khẽ cắn môi dưới, không nói lời nào.
Chỉ chốc lát, Thư Nhan chậm rãi buông tay ra, rồi chấp tay hướng Diêu Thư Hàm, nhỏ giọng thủ thỉ:
"Vợ à, chị sai rồi!"
Diêu Thư Hàm dùng ngón tay ra sức đâm vào ngực Thư Nhan:
"Thư Nhan, chị hãy nói một chút coi chị có lương tâm không hả!? Chị nhìn lại chính mình đi!"
Có lẽ bên này hai người nói chuyện quá lớn, bên kia Hứa Tình vừa hốt thuốc xong mang theo gói thuốc xoay người liền thấy hai người đứng sau hai giá hàng cách mình không xa, không phải Diêu Thư Hàm và Thư Nhan sao?
Hứa Tình còn chưa lên tiếng chào hỏi, tiểu tử đứng bên cạnh đã mở miệng trước.
"Chị họ!" tiểu mập mạp xoay người thoát khỏi vòng tay của Hứa Tình, giống như nông dân lao khổ chạy về phía ánh sáng lao đến chỗ Diêu Thư Hàm, cái bụng mỡ trốn dưới chiếc áo 3 lỗ khẽ thấp thoáng.
Một tiếng Chị họ kinh thiên động địa, giống như nàng Đậu Nga cũng chưa từng ủy khuất như vậy.
Một tay giữ chặt Diêu Thư Hàm, tiểu mập mạp một tay lau nước mũi còn cọ lên váy của Diêu Thư Hàm.
Diêu Thư Hàm nhìn nhìn, nhíu mày, vỗ lên mông của tiểu mập mạp:
"Bạn nhỏ, đừng cọ lung tung."
Diêu Thư Hàm còn chưa dứt lời, cái từ kia làm cho nó càng ủy khuất, ngửa đầu hít hít nước mũi đang chảy, giống như cây cỏ nhỏ không cha không mẹ:
"Chị họ! Em là tiểu Hòa nè!"
"..." Thư Nhan nuốt nước bọt, còn may là đứa nhỏ này kêu Chị họ nếu như kêu Mẹ cô liền chết tâm... bất quá cô chợt nhớ tới lần đầu tiên của Diêu Thư Hàm là cho cô, cái giả thuyết này thật không có khả năng xảy ra.
Nhưng nghe nói dùng hai ba trăm là có thể vá màng.... ngừng một chút, chỗ này chỗ này.
Thư Nhan lắc lắc đầu, tách bàn tay nhỏ bé kia ra, nói với Hứa Tình:
"Đây là con trai chị!?"
Hứa Tình nhìn đứa nhỏ kiên quyết không bỏ Diêu Thư Hàm ra ngược lại còn ôm chặt, khóe miệng miễng cưỡng kéo thành nụ cười:
"Không phải, con của bạn. Cô ấy công việc bận rộn, tiểu Hòa ngã bệnh không ai chiếu cố, nhờ chị chăm sóc vài bữa."
"Tiểu Hòa?" Diêu Thư Hàm trừng mắt nhìn, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, kéo đứa nhỏ ra quan sát tỉ mỉ, cả kinh nói "Em là Diêu Minh Hòa?"
"Dạ!" đứa nhỏ chùi một ề nước mũi "Chị họ, mẹ không cần em nữa, oa oa ~"
Diêu Thư Hàm sửng sốt, tứ thẩm không cần tiểu Hòa nữa?
Tình huống này là sao?
"Ôi ôi, tiểu Hòa, đừng khóc đừng khóc, tới đây, chị ôm." Diêu Thư Hàm ngồi xổm xuống đem tiểu Hòa ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa lưng hắn.
Hứa Tình khom lưng mặc thêm một chiếc áo sơ mi mỏngcho tiểu Hòa:
"Điều hòa rất lạnh, nghe lời, mặc vào."
Tiểu Hòa giống như ma nơ canh duỗi hai tay ra, để cho Hứa Tình mặc vào.
Hứa Tình nói:
"Về nhà uống thuốc này, buổi tối mẹ sẽ trở về thăm con, đừng khóc."
"Chị Tình, chuyện gì xảy ra, tiểu Hòa sao đi cùng chị, sao chị tới C thị?" Diêu Thư Hàm nắm một tay áo giúp tiểu Hòa mặc vào.
"Aizz, trước đây không có nói với em." Hứa Tình có chút xanh xao, xem ra mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, "Thư Hàm, chị và tứ thẩm của em là bạn cũ, mấy ngày nay công ty của cậu ấy nhận một hạng mục mới ở nước ngoài, cậu ấy bay đi New Zealand tham gia hội nghị, không may tiểu Hòa bị bệnh, liền gọi cho chị tới giúp."
Tứ thẩm của Diêu Thư Hàm chính là vợ của Diêu Đỉnh Tùng, tên là Mục Tuyền. Mục gia cũng làm kinh doanh, bất quá không phải sản xuất thuốc mà là bên thực phẩm chức năng.
Khoảng 10 năm trước, Diêu Đỉnh Tùng cùng Mục Tuyền kết hôn. Khi đó Diêu Thư Hàm vừa lên đại học, vào ngày đó Thư Hàm thi nên không thể có mặt trong hôn lễ của họ, sau đó họ lại trở về nhà quay phim cho lễ cưới.
Nghe Hứa Tình nói, Diêu Thư Hàm hơi kinh ngạc:
"Chị Tình, thì ra chị là bạn của tứ thẩm, sao chị không nói sớm cho em biết."
Hứa Tình chỉ khẽ cười:
"Cũng không phải chuyện gì lớn, quan hệ cũng không quá thân, nói hay không cũng không có gì."
Diêu Thư Hàm gật đầu, cầm điện thoại muốn gọi cho Diêu Đỉnh Tùng:
"Tiểu Thúc luôn sốt sắng trong công việc, vợ đi công tác con trai sinh bệnh, hắn cũng không để ý."
"Thư Hàm" Hứa Tình kéo tay cô lại "Hay là khoan nói với anh Diêu, anh ấy bận rộn công việc, có đôi khi ở công ty chừng mấy ngày không về nhà, anh ấy mà biết chuyện này sẽ cùng Mục Tuyền cãi nhau."
"A..." Diêu Thư Hàm không nghĩ tới tiểu thúc cùng tứ thẩm lại thường nảy sinh mâu thuẫn, hai người: một thì bận rộn công việc không về nhà, một người thì mỗi ngày đều đi công tác, đứa nhỏ thì ném trong nhà thì không biết nói sao! Mời vú em mang theo thì cũng không tiện.
Hứa Tình nói tiếp:
"Đêm nay mục Tuyền về, chị đem tiểu Hòa trả lại, đợi Mục Tuyền về chị sẽ quay lại L thị. Vừa vặn sáng nay gói thuốc cuối cùng của Tiểu Hòa cũng uống hết, chị dẫn đứa nhỏ này đến đây mua. Em và bạn tới chơi?"
Vai Thư Nhan trùng xuống, mí mắt giật giật:
"Thăm người thân."
Hứa Tình gật đầu.
"Ừm, các em cũng tới mua thuốc? Bị cảm?"
Lúc này, ngược lại Thư Nhan không có trả lời, Diêu Thư Hàm nói:
"Hơi nóng có lẽ bị cảm, vừa hay đi ngang nên ghé vào thử."
Hứa Tình nói:
"Mùa hè ở trong phòng bật điều hòa rồi ra ra vào vào rất dễ bị cảm, các em phải chú ý một chút. Chị dẫn tiểu Hòa đi trước, tạm biệt."
Tiểu Hòa lưu luyến không muốn rời Diêu Thư Hàm, bàn tay nhỏ vẫy vẫy, khóe mi chứa đầy nước mắt:
"Tạm biệt chị họ, có thời gian đến thăm em nha, mấy anh chê em nhỏ không ai muốn chơi với em, chỉ có chị mua kẹo que cho em thôi."
Diêu Thư Hàm bật cười. Đã là chuyện của 4 năm trước rồi, tết năm đó Diêu Thư Hàm tham gia họp mặt cả họ, cô nhìn thấy một đứa nhỏ ngồi một mình trên sofa bỉu môi rất đáng thương, cô liền tìm mấy que kẹo hay phạt lũ học trò mua trong túi đưa cho đứa nhỏ, lúc đó đứa nhỏ kia liền siết chặt que kẹo bật khóc, ôm lấy cô miệng vẫn kêu tiếng chị.
Con nít quả là lớn rất nhanh, mỗi năm mỗi một bộ dạng, mấy năm trước tiểu Hòa còn không có mập như vậy đâu, hôm nay nhìn lại liền không nhận ra.
Thời gian nghỉ hè còn dài, Thư Nhan nhất định bồi mẹ Thư, Diêu Thư Hàm dứt khoát ở lại C thị như vậy có thể ở cùng Thư Nhan, có thời gian thì đi thăm tiểu Hòa... Cũng không biết giữa tiểu thúc và tứ thẩm xảy ra chuyện gì...
Thư Nhan dùng cùi chỏ chọt chọt hông Diêu Thư Hàm:
"Chị cảnh cáo em, chuyện vợ chồng người khác em ít trộn lẫn vào, dù gì họ cũng là trưởng bối của em."
Diêu Thư Hàm kinh ngạc:
"Sao chị biết em nghĩ gì?"
Thư Nhan đem hộp Đại Sơn Trà Hoàn nhét vào lòng Diêu Thư Hàm:
"Trực giác của phụ nữ. Cầm!"
Diêu Thư Hàm liếc nhìn hộp thuốc:
"Đại Sơn Trà Hoàn, để làm gì, mẹ chị uống cái này?"
"Cho em!"
"Cho em làm gì?"
"Trợ giúp tiêu hóa, gần đây em ăn ít lắm."
Diêu Thư Hàm cười khổ:
"Đó là bởi vì cơ thể khó chịu."
Thư Nhan có điểm khẩn trương, cô vịn vai người kia, nhìn từ trên xuống dưới, nói:
"Khó chịu? Khó chịu ở đâu? Đi, đến bệnh viện khám xem."
Diêu Thư Hàm cười đẩy cô ra:
"Vì sao không thoải mái phải hỏi chị đó."
Thư Nhan không hiểu:
"Hỏi chị?"
Diêu Thư Hàm còn tiến tới bên tai Thư Nhan nhỏ giọng nói:
"Còn không phải tại chị kỹ thuật không tinh, cho nên em bị di chứng 2 tuần vẫn không khỏe."
"Khụ khụ... ừm..." bên tai Thư Nhan dần đỏ lên sau đó lan qua mặt "Ừm... cái kia, Thư Hàm à, chị vừa mới hỏi, mấy người kia nói chủ tiệm không có ở đây."
"Hữm?" Diêu Thư Hàm đếm số thuốc đã mua, so với toa thuốc bác sĩ đưa, "Tìm chủ tiệm làm gì?"
Thư Nhan liền nói:
"Em nói chỉ cần nói tên em sẽ không lấy tiền."
Diêu Thư Hàm đem giỏ thuốc tới quầy thu tiền, mở ví rút một chiếc thẻ màu vàng đưa cho người thu ngân, người đó quét xong mã vạch trên hộp thuốc liền nhận lấy thẻ, quẹt một cái rồi trả lại cho Diêu Thư Hàm.
Diêu Thư Hàm nhìn Thư Nhan:
"Là không lấy tiền, chị xem, có lấy tiền chị hả?"
Thư Nhan im miệng, đem thuốc bỏ vào túi.
Ra khỏi tiệm, Thư Nhan nói với Diêu Thư Hàm:
"Thư Hàm em đừng như vậy."
Ở đối diện bệnh viện, cách con phố, đừng nhìn chỉ có một con đường, cách con đường như cách núi, xe tới xe lui căn bản không có chỗ cho người qua đường, tất cả lối đi bộ đều bày biện đầy ra.
"Đi, lên cầu vượt thôi." Diêu Thư Hàm kéo tay Thư Nhan, "Em như thế nào?"
Thư Nhan quanh co nửa ngày nửa cái rắm cũng không phóng nổi, cắn môi, nói:
"Em như vậy làm chị có cảm giác mình bị bao nuôi."
Diêu Thư Hàm dừng chân, nhìn gương mặt Thư Nhan, mi mắt chớp chớp:
"Thư Nhan, có phải chị cảm thấy em rất tiền phải không, ăn no rỗi việc không có chuyện làm liền đánh chị không?"
Thư Nhan nhìn xuống nơi khác, không nói lời nào, sau đó nói "Chị cảm thấy tiêu tiền của em, chị...." nói thế nào, không có tôn nghiêm? Hay vẫn cảm thấy thua thiệt Diêu Thư Hàm nhiều lắm? Hay là... luyến tiếc nhìn thấy Diêu Thư Hàm vì cô mà liều mạng không thèm quan tâm chính bản thân mình? Thư Nhan không biết, có thể là tất cả những điều trên...
Hai người đứng trên cầu vượt, gió có chút lớn, hơi nóng phả vào người, phả lên mặt ướt sũng.
Dưới chân ngựa xe như nước, qua lại không dứt.
"Thư Nhan." Diêu Thư Hàm hít thở thật sâu sau đó tiến lên vuốt ve mặt người kia, "Chị khiến cho em muốn đối tốt với chị. Em cầu chị, chị để em đối tốt với chị. Nếu không cưng chiều chị em sẽ cảm thấy bản thân sẽ chết ngộp. Em cực khổ nhiều năm như vậy chính là vì một ngày có thể mạnh mẽ để chị không thể không ỷ vào em, rời bỏ em chị sẽ không thể sống, chỉ có như vậy, em mới có thể buộc chị ở bên cạnh em, em mới có thể bắt được chị, mắt thấy em sắp thành công rồi chị hãy nhân từ một chút, để em thực hiện nó dù không từ thủ đoạn nào, được không?"
Nếu không phải ở trên cầu vượt mà là ở WC, Thư Nhan tuyệt đối sẽ đem Diêu Thư Hàm đè lên tường hôn đến một mất một còn. Chờ đã, vì sao lại là WC? Ách, kệ đi.
Lúc này, Thư Nhan chợt hiểu một câu nói mà cô đã đọc ba lần cũng không hiểu trong tùy bút Độc giả của Diêu Thư Hàm- Yêu tuyệt đối không hề bình đẳng, một người sẽ chịu trách nhiệm về những thương tổn thương của sự vô tri, còn một bên thì muốn tự mình nhẫn nại cũng không từ thủ đoạn.
Thì ra có câu nói ấy, không phải cô đọc không hiểu mà là cô chẳng bao giờ cảm nhận được ẩn giấu bên trong một phần khác của yêu.
"Hơn nữa, đó là mẹ chị! Sao em có thể buông!" Diêu Thư Hàm đỏ mắt, xông tới Thư Nhan hét lớn.
Thư Nhan giang tay ôm chặt người con gái kia, làn gió ấm phủ quanh hai người.
Thư Nhan giữ đầu Diêu Thư Hàm ở ngực của mình, thấp giọng nói:
"Đó cũng là mẹ của em."
"Ừm."
Thư Nhan ngửa đầu, trừng mắt nhìn bầu trời:
"Trở về thôi."
Trên đường, Diêu Thư Hàm nói:
"A Nhan, buổi tối em muốn đến nhà tiểu thúc thăm tiểu Hòa."
Thư Nhan suy nghĩ một hồi, nói:
"Được nhưng em đừng dính vào chuyện nhà của người khác."
"Ừm, em chỉ đến thăm tiểu Hòa, nếu họ thực sự bộn bề nhiều việc, nghĩ hè vừa hay em có thời gian liền ở lại nơi này giúp đỡ, dẫn theo thằng bé."
Thư Nhan nhìn người kia ý vị sâu xa:
"Chỉ là dẫn theo nó?"
Diêu Thư Hàm nhìn bên cạnh không có ai chú ý, cực nhanh hôn Thư Nhan một cái, "Chủ yếu vẫn là muốn ở bên chị."
Thư Nhan cười.
Mẹ, hiện tại con cảm thấy thật hạnh phúc, mấy năm qua cho đến bây giờ con chưa từng cảm giác hạnh phúc như vậy.
Mẹ nhìn xem Thư Hàm rất tốt, rất tốt với con, đối với mẹ và ba cũng rất tốt.
Mẹ, nếu mẹ có thể khỏe lại, đời này của con... chết cũng không hối tiếc.
-----------------------
"Ha---" nữ nhân cởi áo choàng the đặt lên tay người giúp việc, đặt mông ngồi xuống sofa, chân dài bắt chéo trên đùi thon, thuận tay lấy điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay, "Cậu vất vả rồi."
Hứa Tình ngồi ở sofa đối diện, nhìn những gợn nước chuyển động trong ly thủy tinh, cười khẽ "Không vất vả." cô chỉ điếu thuốc trong tay nữ nhân kia, "Không tốt cho sức khỏe, bớt hút đi."
Nữ nhân kia khó chịu, cô mở bàn tay xuyên vào tóc kéo xuống như chải đầu:
"Mỗi lần gặp cậu liền nói, có phiền hay không."
"Huyên Huyên, cậu là mẹ, đừng để đứa nhỏ một mình như vậy không tốt."
"Hứa Tình tôi nói bao nhiêu lần rồi, không-được-gọi-nhũ-danh-của-tôi!"
"Bởi vì cậu vốn rất phiền." Múc Tuyền giơ chân bắt chéo, hút một hơi thuốc lá.
Hứa Tình bất đắc dĩ cười: "Đúng, tôi phiền, vậy tôi đi." cô đặt chân xuống, đứng dậy, "Dù sao nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành. Cậu thực sự nghĩ tôi phiền thì đừng có gọi cho tôi giúp cậu trông con nữa."
Ngón tay kẹp điếu thuốc đưa về phía gạt tàn khẽ run lên, bụi rơi trên bàn trà.
Hứa Tình nghiêng đầu nhìn Mục Tuyền, "Uống say cũng đừng gọi điện cho tôi, đàm phán hợp đồng không thành cũng đừng tìm tôi đánh nhau, cãi nhau với Diêu Đỉnh Tùng cũng đừng có khóc lóc trước mặt tôi."
Bịch một tiếng, cái gạt tàn thuốc rơi ở dưới chân Hứa Tình, xoay hai vòng ngã xuống.
Hứa Tình im lặng trong chốc lát, xoay người, tiếng cửa lạch cạch đóng lại.
Trên lầu mơ hồ truyền tới tiếng trẻ khóc ồn ào, Mục Tuyền nhịn không được hướng về phía phòng bếp nói:
"Dì Cung, đi lên xem tiểu Hòa đi."
"Aizz" trước lượm cái gạt tàn thuốc lên, bà chùi tay lên tạp dề, cẩn thận lên lầu.
"Haizz" Mục Tuyền thở dài một hơi, nhắm mắt nằm trên sofa.
Chỉ chốc lát, tiếng chuông cửa vang lên.
Mục Tuyền nhớ buổi chiều Diêu Thư Hàm gọi điện nói buổi tối sẽ tới, chắc là Diêu Thư Hàm.
----------------------
Trong đầu lão Thư giờ chỉ có WC thôi :v
Ps. Đầu tuần tốt lành!^^
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
2953 chương
53 chương
734 chương
60 chương
157 chương
63 chương
19 chương