Sơ Hiểu cùng Y Cẩm nhận những vụ án trên bàn Cảnh Tri, sau đó nàng liền gục ở trên bàn nghỉ ngơi. Cảnh Tri cùng Sơ Hiểu bằng tuổi nhau, trong nhà có một phu lang, bởi vì bị ép hôn cho nên trong tâm Cảnh Tri không muốn tiếp nhận, cả ngày vùi đầu vào các vụ án, tình nguyện không về nhà. Hai người đối với chuyện này rất quen thuộc, cộng thêm cũng không có cái vụ án trọng yếu nào, không bao lâu sẽ đem công việc bố trí xong. “Tại sao hôm nay không thấy Tô Tô?” Sơ Hiểu thu thập xong trên bàn hỏi, Tô Tô lần này thăng chức thành một người trong nhóm truy nã, bình thường luôn đi theo phía sau trợ thủ nàng, tạm thời xử lí công việc giống như các nàng. Dĩ nhiên, các nàng bốn người, phải có một người đi bắt người. Sơ Hiểu chính là Tô Tô tính cách phiên bản Y Cẩm; Y Cẩm chính là một nữ hài có chút ngượng ngùng --- dịu dàng; muội muội của nàng thì ấm áp, Cảnh Tri chính là thủ hạ, làm việc cẩn thận, bụng đen; còn có Ngụy Chỉ, yêu mị nam nhân, đúng vậy, xin chú ý, là nam, thủ hạ của Hạ Húc đều là nam. Lúc làm công việc cảm thấy thiếu cái gì, mới nghĩ đến thiếu đi Tô Tô om sòm. “Đem vụ án nhỏ giao cho bọn họ đi làm rồi, gần đây nghe nói hai giáo tranh đấu lợi hại a, triều đình không lâu nữa có thể sẽ có hành động, bây giờ có thể rãnh rỗi thì cứ rãnh rỗi đi.” Y Cẩm híp mắt lười biếng vừa nói. Hai giáo theo lời Y Cẩm nói là Thương Minh cùng Nghịch Lâm, là giáo phái lớn nhất quốc gia này. Nói là giáo phái, thật ra thì bọn chúng liên quan đến quốc gia buôn bán, đồng thời cũng là tổ chức sát thủ. Thương Minh cùng Nghịch Lâm bất đồng với nhau. Ở Nghịch Lâm chú trọng phối hợp, ý thức đoàn thể mạnh; mà Thương Minh lại có thói quen một mình hành động, mọi việc làm theo sở thích của mình, dĩ nhiên, không thể chạm đến điểm mấu chốt. Lúc đầu Hoàng thất đối với chúng cũng chỉ là mở một con mắt nhắm một con mắt, mà gần đây hai phái cực kỳ không vừa mắt với nhau, khiến cho cả quốc gia đều vội vã cuống cuồng, giá hàng có khuynh hướng tăng lên, vật liệu cũng nhanh chóng bị bọn họ độc quyền kinh doanh, cho nên đại khái không lâu sau đó sẽ chỉnh đốn bọn họ, gần đây phía bên trên đã để cho các nàng xuất thủ kiểm tra tình trạng muối lậu, cấm hai phái tham dự các nghề kinh doanh trọng yếu. Nghĩ như vậy, Sơ Hiểu liền nghĩ đến tổ chức của mình ở hiện đại, một chút ký ức không tốt liền hiện lên. Nàng bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nhìn bàn tay của mình, nhíu lông mày. “Ta về nhà, một mình ngươi nhìn mà làm đi.” Từ trong tủ treo quần áo lấy ra một cái chăn mỏng, che trên lưng của Cảnh Tri, nàng nói với Y Cẩm. Y Cẩm cười, dụng quyền đánh nhẹ vào vai nàng, “Tốt, đừng làm cho người nhà ngươi sốt ruột chờ đợi, cũng đã xế chiều rồi, bọn họ cũng sớm trở lại thôi, qua một thời gian ngắn nữa khẳng định sẽ rất bận rộn, các ngươi là vợ chồng son nên dành thời gian a......” Sơ hiểu xì cười, xoay người ra cửa. Ra ngoài liền nghe tiếng của bọn Tô Tô cách đó không xa, Sơ Hiểu bất đắc dĩ cười cười. Quả nhiên một giây sau liền nghe tiếng kêu của Tô Tô:“Hắc, Sơ Hiểu lão đại, mấy ngày không gặp, nghe nói ngươi cưới phu à nha?” Vốn định đi đường vòng, Sơ Hiểu vô lực xoa bóp huyệt thái dương, “Đúng vậy a, tin tức thật linh thông.” “A, tân hôn cảm giác thế nào?” Tô Tô thân thể nhích lại gần, nhưng lập tức bị Ngụy Chỉ nhéo tai lôi trở về, trêu chọc nói: “Tò mò cuộc sống riêng của người ta, một mình ngươi cũng nên thử một chút cho tốt a ~~” Kế tiếp liền bị Tô Tô bất mãn kêu đau, Ngụy Chỉ âm điệu vô sỉ bỏ thêm dầu vào lửa. Một đôi giày đen sạch sẽ xuất hiện ở trước mắt nàng. “Ngươi thành thân rồi? “Thanh âm vẫn cứng nhắc không khác gì lúc bình thường, nhưng nàng nhạy cảm cảm thấy giọng điệu hắn có chút bị đè nén. “Đúng vậy a.” Nàng khẽ cười. “Như vậy,“ Hắn đến gần, dừng lại một chút, cuối sát bên người, “Chúc mừng ngươi......” Sơ Hiểu nhíu mi, hắn lắc mình quá nhanh, chưa kịp xem vẻ mặt hắn. Âm thầm cảm thấy hôm nay Hạ Húc có chút kỳ quái, hắn vẫn rất lạnh lùng, thật giống như đối với cái gì cũng thờ ơ, không biết lần này ra cửa gặp cái gì, làm hắn giống như có chút không vui. Bất quá bình thường bọn họ chỉ quen biết hời hợt, nghĩ nhưng không để trong lòng. Từ nha môn về nhà tính cũng không xa, đi nhanh chút mà nói đại khái hơn mười phút là liền đến. Bước nhanh tới, Sơ Hiểu nhìn tay của mình, bỗng nhiên đem một ngón tay đặt ở trong miệng, nhẹ nhàng cắn xuống. Đầu ngón tay thấm ra một giọt hồng, nhưng chốc lát liền biến mất. Sơ Hiểu dừng bước, nhìn nó thật lâu, chợt từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ, cắt lên trên tay nhợt nhạt, hiện ra một dấu vết. Chỉ thấy vết thương dài này khép lại với một tốc độ kinh người, không có lưu lại một tia dấu vết. Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm tư, nhưng trong lòng vẫn có một loại cảm giác không nói nên lời. Sơ Hiểu ở hiện đại sinh ra liền bị cầm đi làm thí nghiệm, cùng nàng còn có mấy trăm hài tử. Bọn họ bị tiêm vào một loại thuốc thử chẳng ai biết, sau đó trên người phát sinh một chút phản ứng biến dị, mà chỉ có một ít hài tử sống sót, thậm chí nhất định có tàn tật. Về phần Sơ Hiểu, chính là một thành phần bên trong số đó. Nàng rất bình thường, cho nên người nọ cho rằng thí nghiệm thất bại, cũng không làm khó bọn hắn mấy, chẳng qua là gia tăng biên độ huấn luyện của bọn họ. Tuổi thơ của Sơ Hiểu, nàng vẫn luôn tránh nhắc đến Nàng từ nhỏ phát hiện ngũ giác của nàng khác hẳn so với người bình thường, vô cùng phát triển. Thân thể có một chút năng lực chữa khỏi, động tác nhanh nhẹn...... Những thứ này cũng không có bao nhiêu vấn đề, trọng điểm là, nàng ham thích máu. May mắn, nàng dựa vào nghị lực của mình huấn luyện đến nhìn thấy máu cũng sẽ không có bao nhiêu phản ứng, nếu như không phải sợ là thân thể mình...... Người bình thường đâm xuyên qua thân thể phải chết, nhưng thân thể nàng dù có máu me khắp người cũng chầm chậm khôi phục nguyên dạng, nhưng Sơ Hiểu chưa từng nghĩ rằng đây là bởi vì thể chất vốn có của mình tạo thành. Không nghĩ tới cỗ thân thể này vẫn có những chỗ đặc thù này. Bất quá, như vậy cũng có thể có năng lực giúp mình bảo vệ người bênh cạnh đi. Mộ Niên ngồi ở cửa, trong ngực ôm vật nhỏ, nhìn nơi xa. Nàng không nói có trở về ăn trưa hay không, nhưng hắn vẫn muốn đợi chờ. Khi thấy thân hình màu xanh kia, hắn không phát hiện đuôi lông mày của mình hiện lên tia cười. Nhìn thấy nàng lúc thấy mình vẻ mặt trở nên dịu dàng, hắn vô cùng thỏa mãn, hắn biết, mình đối với nàng mà nói là đặc biệt, thế này là đủ rồi. Sơ Hiểu nhìn thấy khói bếp ấm áp nhà mình, vẻ mặt liền hòa hoãn xuống, nhìn kỹ, liền phát hiện có một bóng dáng gầy gò ngồi ở đằng kia. Nàng cười đi lên phía trước, “Ta đã trở về.” Hắn đối với nàng khẽ mỉm cười: “Ừ.” Nàng liền trong ngực hắn ôm vật nhỏ lông mềm như nhung:“... Cái này......” Hắn cười vui vẻ: “Ta nhặt được một tiểu cầu, rất khả ái, Sơ Hiểu, chúng ta có thể nuôi nó không?” Nói xong sờ sờ đầu của nó, nó thuận thế liếm liếm ngón tay của hắn, khiến cho hắn cười khanh khách. Mộ Niên của nàng a... Thậm chí ngay cả sói cũng có thể nhặt được sao...... Nàng bất đắc dĩ, “Mộ Niên, hãy nghe ta nói......” Hắn thấy thế, một bộ dạng tội nghiệp nhìn nàng, Tiểu Lang trong ngực cũng ô ô gọi... Nàng buồn cười nhìn một lớn một nhỏ, bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Được rồi, bất quá Mộ Niên, nó cũng không phải là một con chó nhỏ, mà là con sói......” Hắn khẽ kinh ngạc, cười vui vẻ: “Người anh em của ta là Tiểu Lang sao, thật là lợi hại ~” Người anh em...... Danh tự này...... Nhìn bộ dáng hắn vui vẻ, nàng cuối cùng bất đắc dĩ ôm hắn vào cửa