- Giết… Bách Lý Mậu mặt mày dữ tợn, ra sức giơ hoành đao lên trước đầu, vừa thúc ngựa chạy như bay, vừa ngửa mặt lên trời mà rống. Sau lưng Bách Lý Mậu, một ngàn tinh kỵ như bóng bám theo hình, thề sống chết đi theo cùng, các tướng sĩ quân kỵ múa may hoàn thủ đao, gầm rú và gào thét giống hệt như thú dữ, ra sức bộc phát cảm xúc điên cuồng và kích động. Tất cả đầu ngựa đều đang lay động, móng sắt sục sôi, cả mảnh đất cứ như thủy triều đang rút xuống, quân Tề đông nghìn nghịt đang hung hăng ùa đến từ phía trước, hai quân cách nhau chỉ còn khoản trăm bước, những mũi tên dày đặc như châu chấu đã gào thét xuyên không mà bay đến từ phía trước, Bách Lý Mậu đột nhiên vặn người một cái, đôi tay ôm lấy cổ ngựa, đem giấu thân hình to cao bên hông phải của ngựa. Trường cung của quân Tề có lợi thế về tầm bắn hơn so với kỵ cung của quân Sở. Vì vậy cơn mưa tên đầu tiên này, chỉ đành cắn răng chịu đựng! Ngay sau đó, chiến mã dưới chân Bách Lý Mậu đột nhiên hí lên vô cùng thảm thiết, sườn và mông bên trái, cả chân trái phía sau đã lần lượt bị trúng tên, đầu mũi tên cấm vào da thịt sâu khoản vài tấc, trước cơn đau dữ dội, chiến mã lập tức trở nên cuồng bạo lạ thường, bắt đầu tăng tốc như điên, cõng lấy Bách Lý Mậu phóng như bay về phía trước. Sau lưng Bách Lý Mậu, hai ngàn tinh kỵ ngay tức thì từng người từng người ngã xuống ngựa. Khinh kỵ binh suy cho cùng cũng không phải trọng kỵ binh, áo giáp mỏng manh không thể chống lại sức bắn của trường cung. Hơn nữa, cũng không phải tướng sĩ kỵ binh nào cũng đều có khả năng cưỡi ngựa như Bách Lý Mậu, chỉ trong chốc lát, các tướng sĩ kỵ binh lần lượt trúng tên rớt ngựa, té đến nổi gãy xương gãy cổ, kẻ nào xui xẻo còn bị kỵ binh bám sát theo sau giẫm đạp đến nổi trở thành đống thịt nát máu bùn. -------------------------Trên ngọn núi nhỏ, cơ mặt của Hạng Trang khẽ co giật hai cái.Ưu thế của khinh kỵ binh là tính cơ động mạnh, tới lui như gió, mau lẹ như điện, khiến người ta khó lòng phòng bị, nhưng một khi giao đấu trực diện với bộ binh, ưu thế của khinh kỵ binh lập tức tan thành mây khói. Nếu bắn từ xa, tầm bắn của kỵ cung không bì được với trường cung, còn nếu cọ sát, sức công kích của khinh kỵ binh cũng chỉ coi là tạm được, thật sự không tài nào có thể so sánh được với trọng kỵ binh. Hiện giờ, hai quân còn chưa va chạm nhau, kỵ binh quân Sở đã thua thiệt trước rồi. Điều đáng mừng là, quân Tề không có mang theo sàng nỏ cồng kềnh ra trận, bằng không thì hai nhánh kỵ binh do thám này, sẽ rất có khả năng bị quân Tề giết đến không còn mảnh giáp! ---------------------------Trên chiếc xe quan sát, Lâu Kính tâm sự trùng trùng nói: - Quân Sở lại sử dụng chiến thuật bào vỏ lặp đi lặp lại công kích ta liên tục. Trận chiến ở Hoài Nam, quân Tề đã từng nếm qua mùi vị lợi hại của chiến thuật này từ quân Sở, hiện giờ quân Sở lại dùng chiêu thức này. - Cùng một chiến thuật mà sử dụng đến lần thứ hai, thì sẽ không còn hiệu quả gì nữa. Hàn Tín lạnh lùng mỉm cười, sau đó quay đầu ra lệnh một tiếng cho Tào Thọ, ngay sau đó trên chiếc xe quan sát lần lượt dâng lên những lệnh kỳ đủ màu sắc, dưới sự chỉ huy của lệnh kỳ, quân Tề bắt đầu thay đổi trận pháp hàng loạt, khiến người ta phải hoa cả mắt. Các tướng sĩ bỗng nhiên phát hiện, khí sắc của Hàn Tín đã khá lên rõ rệt, thậm chí cũng không cần Tào Thọ đỡ nữa. Sau khi có phát hiện này, chư tướng lần lượt ném ánh mắt khâm phục cho người đang đứng phía sau Hàn Tín là Công Dương thái y, ánh mắt sâu thẳm của Công Dương thái y mơ hồ chất chứa một nỗi lo lắng dày đặc, điều này là do thuật kim châm thi huyệt đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi, nhưng mà, kim châm thi huyệt chỉ có thể giúp đại vương duy trì trong thời gian ngắn, nhưng về sau tai họa vô cùng. --------------------------Trên ngọn núi nhỏ, Hạng Trang kinh ngạc lên tiếng nói: - Quân Tề đang làm gì vậy? Bách Lý Hiền cũng nhíu chặt mày lại, khó hiểu nói: - Nhìn không hiểu nổi, nhìn không hiểu nổi. Lúc này một loạt cách thay đổi đội hình khiến người ta hoa cả mắt của quân Tề, đích thật là làm cho người ta không hiểu nổi, nhất là hai đội hình võ tốt trọng giáp tách ra từ đoàn quân chính, lẻ loi treo ở đó, cũng không sợ bị người ta gói gọn ư? - Hỏng rồi, tiêu rồi! Sự bối rối của Hạng Trang chỉ trong giây lát, rất nhanh liền ý thức được sự nguy hiểm. Cách biến trận nhìn như hỗn độn không chút bài bản của quân Tề, kỳ thật chỉ có một mục đích, chính là dẫn dụ hai nhánh kỵ binh quân Sở xung phong tấn công lên trước theo đúng tuyến đường mà quân Tề đã hoạch định sẵn. Từng bước dẫn dụ kỵ binh quân Sở tiến đến hai đội hình võ tốt trọng giáp đang treo lơ lửng ở đó, cuối cùng, hai đội hình võ tốt trọng giáp kia sẽ thành công mà chặt đứt đường quay đầu của kỵ binh quân Sở. - Hàn Tín, đúng thật là Hàn Tín! Hạng Trang đột nhiên quay đầu, căn dặn Tấn Tướng nói: - Mau, thổi còi vàng lui binh! - Đại vương, chỉ e đã không kịp nữa rồi. Bách Lý Hiền bỏ quạt lông xuống, thấp giọng thở dài nói: - Đã không rút lui được nữa. - Hàn Tín, không hổ danh là Hàn Tín! Trong lòng Hạng Trang nghiêm nghị, sự việc chuyển biến đột ngột, hắn lại có chút trở tay không kịp, giờ còn là kỵ binh đấu với bộ binh, nếu như hai bên hoán đổi, thay thành bộ binh của quân Sở, kỵ binh của quân Tề, thế thì không xong rồi? Nghĩ đến đây, Hạng Trang đột nhiên có chút cảm thán, Tất Thư có thể bất phân thắng bại với Hàn Tín ở Hoài Nam, cũng thật là không dễ dàng gì. -------------------------- Quay lại, quay lại… Bách Lý Mậu vừa ra sức múa may thanh hoành đao trong tay, vừa ngẩng mặt lên trời gào thét. Mắt thấy đã sắp phải chạm trán với trọng giáp của quân Tề ở phía trước, Bách Lý Mậu đột nhiên ghìm cương ngựa dưới chân thật mạnh, con vật cưỡi dưới chân ngẩng đầu hí lên một tiếng bi thảm, khẽ chuyển hướng, phóng sang bên trái. Dưới sự dẫn dắt của Bách Lý Mậu, tinh kỵ quân Sở ở cánh trái lần lượt ghìm cương quay đầu ngựa, phóng như bay về phía trọng giáp quân Tề bên cánh trái. Khinh kỵ binh không phải trọng kỵ binh, trọng kỵ binh không có gì kiên cố mà không phá nổi, có thể thực hiện đột kích chính diện một cách mạnh mẽ. Nhưng khinh kỵ binh thì lại không thể, khinh kỵ binh lặp đi lặp lại việc quay đầu xung phong liên tục, cứ như bào vỏ cà rốt, tùng lớp từng lớp bào mòn đội hình bộ binh của quân địch. Đợi khi kẻ địch lòng quân dao động, lại phát động đợt công kích cuối cùng, một đòn đánh tan quân địch! Số kỵ binh quân Sở ồ ạt tiến lên trước bỗng nhiên chuyển hướng, dường như áp sát vào bề mặt của trọng giáp quân Tề mà cắt tới. - Ao… ha! Bách Lý Mậu lại lần nữa ngước mặt lên trời rít gào, xoay vòng thanh hoành đao trong tay một cái, sau đó giơ lên trước thật cao. Tinh kỵ quân Sở theo sau đuôi của Bách Lý Mậu liền lần lượt tra đao vào vỏ, cầm lấy kỵ cung, tiếp sau đó, cơn mưa tiễn mịt mù đã lướt qua đỉnh đầu của hàng trọng giáp phía trước, bay như châu chấu phóng thẳng vào cung tiễn thủ quân Tề ở hàng phía sau. Trong chốc lát, trong trận quân Tề liền vang lên tiếng kêu rên triền miên không ngớt, cung tiễn thủ quân Tề đang kéo cung bắn tên liền ngã xuống từng hàng một. Trường cung quân Tề tuy rằng có ưu thế về tầm bắn, nhưng một khi để kiêu kỵ quân áp sát vào trong tầm bắn của kỵ cung, thế thì cục diện căn bản sẽ nghiên về sự giết chóc từ một phía, kiêu kỵ quân là những binh lính được lựa chọn từ trong số binh lính lão luyện, đều là tinh nhuệ của tinh nhuệ, không nói rằng ai nấy đều là thần tiễn thủ, nhưng tuyệt đối không phải những cung tiễn thủ nông dân được triêu mộ tạm thời kia có thể so sánh được. Mười đợt tên bắn ra hết, cung tiễn thủ ở trận sau của quân Tề liền ngã đổ hơn nửa! - Ha ha ha… Bách Lý Mậu ngẩng đầu cười to ba tiếng, đang lúc muốn dẫn theo tinh kỵ dưới trướng quay đầu lại xung phong, muốn dùng phi mâu tấn công lớp trọng giáp kỵ binh ở hàng đầu tiên, biến cố đột nhiên nảy sinh, một nhánh trọng giáp quân Sở đột nhiên xông ra giết chóc từ bên phải, ngay lập tức kết hợp với quân Tề bên nhánh trái tạo thành thế gọng kẹp hai bên, thế là quân Sở không tài nào quay đầu lại được nữa. Một người thì quay đầu rất dễ, thậm chí có thể ghìm ngựa dừng bước, quay đầu tại chỗ, nhưng một đội kỵ binh to lớn thì không dễ dàng quay đầu như vậy. Việc đó cần có một khoảng trống quay đầu rất rộng, giờ phút này đây, nếu như kỵ binh quân Sở miễn cưỡng quay đầu, vậy thì khó tránh khỏi phải chạm trán với trọng giáp quân Tề ở bên phải, đó sẽ là một tai họa! - Xông qua đó, xông qua đó, giết giết giết… Bách Lý Mậu đột nhiên ra quyết định, quay đầu đã không thể lại, quay đầu tại chỗ càng là bắt thang lên trời, kế sách hiện giờ, chỉ có tranh thủ lúc hai cánh quân Tề còn chưa khép gọng lại, xông qua khe hở giữa bọn chúng, chỉ có như vậy, hoặc giả còn có một con đường sống. ----------------------------Hàn Tín lạnh lùng cười, nói: - Lọt vào trận này thì đừng hòng chạy thoát, giữ lại cho quả nhân đi! Nói xong, Hàn Tín lại quay đầu truyền đạt hàng loạt các mệnh lệnh cho Tào Thọ, chỉ trong chốc lát, quân Tề lại lần nữa biến trận, thoáng cái đã gói gọn hai nhánh kỵ binh quân Sở vào bên trong. ------------------------------Mắt Hạng Trang lập tức lộ vẻ hung dữ, giọng điệu tức giận nói: - Mặc cho ngươi thiên biến vạn hóa, ta chỉ nhắm đến một chỗ thôi! Nói xong dừng lại, Hạng Trang lại bỗng nhiên quay đầu, nghiêm nghị hét lớn: - Đại kỳ truyền lệnh, tả doanh tả bộ, hữu doanh hữu bộ, toàn lực phá vòng vây theo hướng đông, Tấn Tương, Hô Diên, mỗi người dẫn theo năm ngàn tinh kỵ, tiếp ứng theo hướng Tây! - Vâng! Tấn Tương, Hô Diên hùng hổ dạ vâng, lãnh mệnh mà đi. ------------------------------ Cản ta tất chết! Bách Lý Mậu quát lên một tiếng, trở tay lại là một đao. Gã Tư mã quân Tề có ý đồ muốn đánh lén Bách Lý Mậu lập tức rên rỉ vô cùng thảm thiết. Ngay sau đó, áo giáp ở bụng và cả cái phần bụng của Tư mã quân Tề lập tức nứt ra hoàn toàn, lúc máu tươi bắn tung tóe, cũng chính là lúc từng đọan ruột ngập tràn trào ra khỏi vết nứt ở bụng. Đang lúc Bách Lý Mậu muốn tiếp tục công phá, chiến mã dưới chân đột nhiên hí lên bi thảm một tiếng rồi ngã đùng xuống đất. Gần như cùng lúc chiến mã của Bách Lý Hiền bị trượt chân ngã xuống, từ bốn phía, sáu bảy cây trường kích phóng đến như bay, Bách Lý Hiền tru lên như sói một tiếng, hoành đao đột nhiên chấm đất một cái, thân hình tráng kiện lập tức vọt người bay lên, tiếp đó, bốn thanh trường kích dường như xẹt ngang dính sát vào phần bụng của y, lưỡi hoành đạo chữ thập sắc bén thoáng cái đã cào rách áo giáp ở bụng của y. Bách Lý Mậu mượn thế lộn mèo một cái, đang lúc muốn búng người đứng lên, mười cây trường kích đan vào nhau như một tấm lưới lớn, nhắm thẳng vào đầu y mà đè xuống, lúc này có muốn tránh cũng không còn kịp nữa, Bách Lý Mậu chỉ đành rống lớn một tiếng giơ đao chống đỡ, đao kích giao nhau, Bách Lý Mậu lập tức hậm hực hừ một tiếng, một chân quỳ xuống sa trường. Bách Lý Mậu suy cho cùng vẫn là thân xác máu thịt, chém giết lâu như vậy, thể lực đã gần sắp cạn kiệt. - Vù vù vù… Không đợi Bách Lý Mậu giãy dụa thoát khỏi lồng giam do mười cây trường kích đan thành, thì lại có hai cây trường mâu xuyên qua khe hở của lồng giam trường kích, nhắm thẳng vào điểm chí mạng ở phần bụng của Bách Lý Mậu mà hung tợn đâm qua đó, Bách Lý Mậu muốn né tránh, ngặt nỗi bị lồng giam trường kích đè đến cứng đơ, căn bản là không thể động đậy được. Mắt thấy Bách Lý Mậu sắp phải bỏ mạng trong đám quân hỗn loạn, một thanh trường kích đột nhiên xoay tròn gào rít mà đến, mười mấy tên quân Tề đang ra hết sức trấn áp Bách Lý Mậu bất ngờ chưa kịp đề phòng, lập tức bị đánh bay hết bảy tám tên, áp lực trên người vừa giảm nhẹ, Bách Lý Mậu cuối cùng nổi giận gầm lên một tiếng, vọt người đứng dậy, lại trong đường tơ kẻ tóc tránh khỏi hai thanh trường mâu muốn đâm vào điểm chí mạng ở phần ngực và bụng. Lúc vội vả ngẩng đầu lên nhìn, Hô Diên đã thúc ngựa giết tới, nghiêm giọng hét lớn: - Tử Minh, lên ngựa. Bách Lý Mậu nhảy vọt trở mình ngồi lên ngựa của Hô Diên, lúc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy kỵ binh tùy tùng sau lưng chỉ còn lác đác hơn trăm người, một ngàn tinh kỵ, không ngờ chỉ còn xót lại trăm người này.