Lúc này Lưu Bang đang bận bịu tác chiến với dân tộc Hung Nô, Hạng Trang cũng không có nhàn rỗi. Sau khi cuộc thi quốc gia kết thúc, tức thì Hạng Trang bắt đầu mở ra viện Thái Học. Thống nhất chọn ra hai trăm sỹ tử đạt được chức tước, sắp xếp vào viện Thái Học, đồng thời mời danh sỹ Giang Đông tới giảng dạy cho những sỹ tử này, ngoài học về Binh Thư Chiến Sách, kiệt tác văn học và nông gia, trị bệnh, tranh chữ cổ điển, nhưng cốt yếu vẫn học về lễ nghi pháp gia. Bấy giờ cũng là đề cao chính nghĩa, hơn hai trăm sỹ tử này cơ bản cũng là nhân tài dự trữ! Sở Quốc cần cải cách để có được thành tựu, chỉ dựa vào Hạng Trang và Bách Lý Hiền nhất định sẽ không thể có được thành công, nhất định hai người đang rất mệt mỏi, biến pháp cũng không có khả năng thành công. Cần phải thúc đẩy tân pháp trừ khi Hạng Trang cùng Bách Lý Hiền muốn giữ toàn bộ đại cục, còn phải có nhiều tân pháp đúng đắn đồng thời các quan viên phải chấp hành nghiêm minh. Chỉ có như vậy, tân pháp mới có thể phát triển thuận lợi. Chỉ có như vậy, tân pháp sẽ không bị bãi bỏ khi Hạng Trang chết. Tiếp đến, Hạng Trang ban hành chiếu lệnh toàn quốc, tăng bổng lộc cho thế huân, thế khanh. Cái gọi là thế huân, thế khanh kỳ thực giống như Khuất thị, Ngũ thị, Thúc tôn thị trong gia tộc quyền thế. May mà toàn bộ Sở Quốc cũng chỉ có hơn mười nhà là thế huân thế khanh, không giống như Hán Quốc, có khoảng trên trăm nhà. Bởi vậy tăng bổng lộc trên diện rộng cũng không làm ảnh hưởng nhiều tới quốc khố. Thoáng chốc, các đại thế gia đều dâng tấu chương cảm tạ ân đức của Hạng Trang. Tuy nhiên, Hạng Trang dự tính ban đầu không phải để cho các đại thế gia cảm kích, sau khi mọi việc đúng theo dự định, Hạng Trang rốt cục cũng lộ rõ ý đồ, mạnh mẽ cải cách tân thuế ruộng pháp. Tân thuế ruộng pháp được quy định rõ ràng, phàm là đất canh tác thuộc bên trong lãnh thổ Sở quốc, bất luận là thế gia, sĩ tộc hay dân nghèo đều phải giao nộp mười lăm phần trăm mức thuế suất số tiền thuế đất. Bất luận kẻ nào có ý giấu diếm diện tích đất canh tác, có ý định chống đối thuế ruộng đất, tất cả đều là hành động phản quốc, nhẹ thì đánh đập xung quân, nặng thì chém đầu. Tân thuế ruộng đất một khi được ban hành, trong phút chốc cả nước bàn tán xôn xao. quan quân và dân chúng đều tán thưởng. Sĩ tộc các quận huyện phản ứng kịch liệt, thanh âm phản đối vang lên khắp nơi. Mười mấy gia tộc quyền thế tuy rằng vẫn chưa có biểu hiện, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn sau đó cũng không ngừng oán trách. Toàn bộ Giang Đông lâm vào cảnh rối loạn chưa từng có. Có thể dùng câu nói sau để hình dung: Gió thổi mưa giông trước cơn bão. Nhưng mà, ngay cả Hạng Trang cũng thật không ngờ, đo đạc ruộng đất rốt cuộc gặp nhiều khó khăn như vậy! Đêm khuya, tại Hoàng Cung nước Sở. Hạng Trang ngồi trên ghế chăm chú xem xét văn kiện, phía dưới chếch bên tay phải Á Phụ Phạm Tăng đang ngồi. Lúc này đêm đã khuya, Hạng Trang vốn không muốn quấy rầy Á Phụ, tuy nhiên, sau khi Á Phụ biết tin lại muốn đến bàn thảo. Hạng Trang bất đắc dĩ, đành lòng thuận theo. Ngồi đầu là Á Phụ Phạm Tăng, Hạng Tha, Hạng Đà, Bách Lý Hiền ngồi hai bên tả hữu. Hạng Trang trầm giọng hỏi: - Tử Lương, hơn một trăm sĩ tộc Ngô Trung Huyện, rốt cuộc vì sao không muốn hợp tác? Bách Lý hiền lắc đầu, nói: - Chẳng những không ai chủ động hợp tác, thậm chí còn có vài gia tướng Ngô Trung huyện lệnh phái đi đo đạc bỗng nhiên ngừng lại, thật là quá ngạo mạng. Hạng Trang nghe vậy giận dữ, quát lớn: - Bọn người kia, thật là dám cả gan làm vậy sao? Hạng Tha cười nhạt nói: - Cái gọi là pháp không trách chúng, những sĩ tộc này ỷ vào người đông thế mạnh mà làm càn. - Người đông thế mạnh là sao hả? Phạm Tăng vung hai tay lên, đằng sát khí nói: - Kế hoạch cải cách chính là chiều hướng thúc đẩy phát triển mạnh mẽ, ai dám cản trở tân pháp. Kẻ đó nhất định muốn chống đối Hạng Trang! Ngừng lại một lát, Phạm Tăng quay đầu nhìn Hạng Trang, nghiêm nghị nói: - Hạng Nhi, cần bắt phải bắt, đáng giết phải giết, vi phụ muốn xem, ai thực sự dám tạo phản không? - Á Phụ bớt giận. Hạng Trang phẩy tay áo, lại hỏi Bách Lý Hiền, nói: - Tử Lương, còn lại những Quận Huyện nào nữa? Bách Lý Hiền nói: - Đại Vương, các Quận Huyện khác tình hình cũng đều giống vậy, hầu như không có sĩ tộc nào hợp tác! Hạng Trang nghe vậy nhất thời rùng mình, trầm giọng nói: - Xem ra, không giết vài kẻ thật đúng là không được. Ngừng lại một lát, Hạng Trang quay đầu nhìn lại, giao phó cho Hạng Kỳ: - Hạng Kỳ, lập tức truyền thánh chỉ, phong Sơn Âm Huyện Úy Tử Xa làm Hộ Pháp Giáo Úy, định ngày chuẩn bị xây dựng Hộ Pháp doanh. Sở Cần Bộ Khúc có thể điều động quân đội ở các Quận, các Huyện. Không để bất cứ kẻ nào trong các Quận, các Huyện cản trở! Huyện Sơn Âm, tửu quán Ngọc Nương. Tử Xa Sư không khách khí đưa bàn tay vào bên trong quần dò xét, vừa thăm dò khe rãnh u cốc, vừa hổn hển nói: - Ngọc Nương, ta sắp phải rời khỏi Sơn Âm, nếu nàng thực sự thương ta, vậy hãy bán tửu quán đi, thu dọn, theo ta tới Ngô Trung. - Ủa? Ngọc Nương ngạc nhiên nói: - Nhị Lang, chàng phải về Ngô Trung sao? Tử Xa Sư gật đầu, nói: - Ngọc Nương có bằng lòng theo ta không? - Ta... Ngọc Nương có chút do dự, ngay lập tức trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại nở ra nụ cười đầy quyến rũ, ôm cái cổ to khỏe của Tử Xa Sư, ghé vào tai Tử Xa Sư dịu dàng nói: - Nhị Lang, thiếp bằng lòng, chàng đi tới đâu thiếp đi tới đó, thiếp sống làm người của chàng, chết làm ma của chàng. Ngô Trung, vừa mới lên đèn, trong phủ liền đón tiếp hơn mười vị khách mới. Đây không phải Đại Sở Thứ Tướng Hoàn Sở phủ đệ, mà là Hoàn Sở Tộc Thúc Hoàn Uyên phủ đệ. Gia tộc họ Hoàn vốn chỉ là sĩ tộc nhỏ chỉ được biết đến ở Giang Đông, nơi này theo như lời sĩ tộc là sĩ tộc tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử Trung Quốc, kỳ thực gia tộc Đông Hán mới mới thực sự có tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử Hoa Hạ. Mà ở đây theo như lời sĩ tộc, đây chỉ là gia tộc sĩ phu. Thí dụ như Hoàn Uyên, Hạng Võ trước kia đều là Sở Vương, hắn cũng chỉ là một quan lớn. Bây giờ Hạng Trang là Sở Vương, hắn cũng chỉ là một quan lớn. Tuy rằng một đời làm quan, nhưng cũng có quyền thế tại Giang Đông, hơn nữa Hoàn Sở vẫn là Đại Sở Thứ Tướng Quân, cho nên thế lực gia tộc họ Hoàn ở Giang Đông rất lớn, cho nên hiện tại, hơn mười nhà sỹ tộc đều tìm đến Hoàn Uyên. Tại đại sảnh Hoàn phủ, Hoàn Uyên ngồi trên ghế giữa, sáu bẩy gia chủ sĩ tộc ngồi hai bên tả hữu, còn lại hơn mười một gia chủ sĩ tộc không thể ngồi chung một ghế, cho nên chỉ có thể đứng, tuy nhiên những gia chủ sĩ tộc này cũng không để tâm. Bọn họ chẳng quá cấp thiết muốn biết, Hoàn Uyên hoặc là nói Hoàn Uyên có thái độ gì sau lưng Hoàn Sở? Dựa theo sự tình của ba ngày trước. Ba ngày trước, Sở Vương đột nhiên hạ chiếu chuẩn bị xây dựng Hộ Pháp doanh, hơn nữa hai bàn tay dính đầy máu dòng họ Hội Kê, triệu Tử Xa Sư trở về Sơn Âm huyện trấn giữ đảm nhiệm chức Hộ Pháp Giáo Úy. Dụng ý của Sở Vương hết sức rõ ràng, chính là muốn mượn lưỡi giao sắc bén của Tử Xa Sư đối phó với những Giang Đông sĩ tộc dám cả gan chống đối tân thuế ruộng pháp . - Hoàn Công chính là mấu chốt của sự việc, lão nhân gia người đứng lên giúp bọn họ phân xử. - Hoàn Công, Tử Xa Sư đều là người Tần, Tần Sở hai nước là kẻ thù truyền kiếp. Bấy giờ, chó dữ giết người không chớp mắt. - Đúng là, Hoàn Công đức cao vọng trọng, lại là thúc thúc của Thứ Tướng Quân. Nếu như lão nhân gia người cùng đoàn người dâng tấu chương, cho dù Đại Vương không thu hồi chiếu mệnh, chí ít cũng khiến Đại Vương làm cho minh bạch. Sở Quốc vẫn là Sở Quốc, dựa vào Giang Đông sĩ tộc chúng ta, không để cho kẻ khác có dụng ý xấu. - Đúng! Đúng! Nhất định Đại Vương nhẹ dạ cả tin Bách Lý Hiền ăn nói hàm hồ, mới có thể đựa ra hạ sách này. - Không sai! Bách Lý Hiền, Tử Xa Sư những người Tần này lòng dạ thật khó lường. Tưởng rằngcó thể khiến Đại Sở chúng ta bị đảo lộn, bị hủy hoại. Chúng ta tuyệt đối không để cho bọn chúng thực hiện được ý đồ! Bấy giờ, tại đại sảnh các sĩ tộc càng lúc càng xao động, tất cả đám người mặt mũi đỏ bừng, nước miếng bay tung tóe. Nếu như không hiểu rõ căn do, thật đúng là đều lầm nghĩ bọn người kia đều kà trung thần Sở Quốc. Bách Lý Hiền, Tử Xa Sư thúc đẩy cải cách là khi quân phạm thượng, lạm dụng quyền lực gây tai họa. - Các chư vị, các chư vị, hãy nghe lão phu nói một lời. Hoàn Uyên liên tục vẫy tay, tiếng ồn ào trong đại sảnh dần dần lắng xuống. Cố gắng bình tĩnh, Hoàn Uyên vẻ mặt nghiêm túc nói rằng: - Các ngài có lẽ đã hiểu được tâm ý của lão phu, lão phu không dám cam đoàn. Nhưng vì sự tồn vong của Đại Sở, vì hai trăm sáu mươi vạn lê dân bách tính Giang Đông, dù lão phu có phải rơi đầu cũng nhất định phải khuyên đại vương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. - Tốt, Hoàn Công gan dạ, không sợ quyền thần, thật là tấm gương cho hậu bối. - Đúng! Đúng! Đúng!, Hoàn Công thực sự là bề tôi trung thần của Đại Sở, nên sớm thăng làm Thượng Đại Phu! - Đại Vương, người sẽ thấy không thấy sao? Đại Sở có trung thần như Hoàn Công, bá nghiệp đâu còn gì phải băn khoăn? Trong chốc lát, trong đại sảnh các sĩ tộc không ngớt lời nịnh bợ. Hoàn Uyên phẩy tay áo, lại nói: - Đợi đến ngày mai, lão phu lập tức vào triều can ngăn. Về phần Tử Xa Sư kia, cái gì mà Hộ Pháp Giáo Úy, mọi người không cần phải bận tâm đến, chỉ cần biết gia tộc của chúng ta không bị tra khảo. Lão phu muốn xem, thực sự tên Tử Xa Sư có dám giết người không? Hừ!