Sở Hán Tranh Bá
Chương 253
- Tộc lão của ba đại tộc chính là vương của Sơn Âm, lời nói của bọn họ chính là luật pháp?
Hạng Trang hừ một tiếng, đằng đằng sát khí nói:
- Xem ra, không chém đầu vài người là không xong rồi.
Hạng Tha nói:
- Ý đại vương là nghiêm trị vài gia đình tông tộc, giết gà dọa khỉ?
- Giết gà dọa khỉ?
Hạng Trang lắc lắc đầu, trầm giọng nói:
- Không, lần này quả nhân phải giải quyết triệt để các thế lức tông tộc ở các quận Giang Đông, nhổ hết gốc rễ của những tông tộc dám ngang nhiên cả gan khiêu khích vương quyền lên, quyết không nương tay!
Đó chính là cái gọi là "trước khác nay khác", cùng với sự cải thiện của hoàn cảnh bên ngoài, cùng với quyền lực ngày càng được củng cố, cuối cùng thì Hạng Trang đã có thể rảnh tay để thực hiện các cải cách. Tuy nhiên, thế cục của nước Sở hiện tại và nước Tần ngày trước có chỗ khác nhau, trước kia khi nước Tần cải cách, nhát đao đầu tiên là chém xuống một thế tộc, còn ngày nay nước Sở cải cách, nhát đao đầu tiên là chém xuống đầu tông tộc.
Hạng Trang vốn đã có dự định tiến hành cải cách pháp luật, hơn nữa cũng đã dự tính sẽ xuống tay với tông tộc đầu tiên.
Bây giờ, thế lực tông tộc của Giang Đông lại tự chìa đầu mình ra, thì Hạng Trang còn cần gì phải khách sáo? Phải hiểu rằng bây giờ đã không còn giống như trước kia nữa, lúc trước do Hạng Trang muốn nhanh chóng ổn định cục diện ở Giang Đông, nên bất đắc dĩ phải thỏa hiệp với các thế lực tông tộc. Đến nay, Hạng Trang đã hoàn toàn có thể củng cố được quyền thế và địa vị của mình, không còn cần thiết phải tiếp tục thỏa hiệp nữa.
Ngay sau đó, Hạng Trang cho Tấn Tương đi mời Bách Lý Hiền, Hạng Đà tới.
Việc cải cách luật pháp của nước Sở, Hạng Trang quyết định giao cho Bách Lý Hiền chủ trì, tất cả các pháp lệnh cũng đều sẽ do Bách Lý Hiền khởi thảo định ra, bởi vì Bách Lý Hiền rất quen thuộc với luật pháp nhà Tần. Đương nhiên, Hạng Trang không hề có ý định sao chép lại toàn bộ các bộ luật của nhà Tần, những điều khác không nói, chứ luật cắt mũi, móc mắt, đánh gãy chân trong bộ luật nhà Tần thì không cần thiết, hoàn toàn có thể thay thế bằng hình phạt xung quân.
Đạo lý thì rất rõ ràng, hình phạt cắt mũi, móc mắt, đánh gãy chân nếu đem so với hình phạt xung quân thì sức chấn áp không chẳng kém là mấy. Tuy nhiên, nhục hình ngoài việc hủy hoại con người ra thì chẳng còn tác dụng nào khác, trong khi đó hình phạt xung quân lại có thể cung cấp cho quốc gia nguồn binh lực miễn phí dồi dào, hơn nữa, tố chất của số binh lực này thường là sẽ cao hơn so với so với những tráng đinh bình thường.
Đương nhiên, đối với những bọn cùng hung cực ác thì vẫn cần tới trảm hình.
Về phần Hạng Tha, Hạng Đà, thì Hạng Trang dự định ủy thác cho bọn họ làm tả hữu Hộ Pháp Sứ.
Sở dĩ Hạng Trang yêu cầu Hạng Tha, Hạng Đà làm Hộ Pháp là vì hai người bọn họ một văn một võ, là trọng thần trụ quốc của nước Sở, nếu việc cải cách pháp luật không được sự ủng hộ hết mình của họ thì chắc chắn là không xong. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác, đó là vì Hạng Tha, Hạng Đà đều là những người hiểu cục thế, biết lấy đại cục làm trọng, Hạng Trang tin rằng bọn họ nhất định sẽ toàn tâm toàn sức ủng hộ việc cải cách pháp luật.
Rất nhanh, Hạng Đà, Bách Lý Hiền đều đã lần lượt kẻ trước người sau đến thiên điện của vương cung.
Sau khi làm lễ quân thần, Hạng Trang bèn vòng tay mời Hạng Đà, Bách Lý Hiền ngồi xuống, sau đó hỏi Bách Lý Hiền:
- Tử Lương, việc mà quả nhân nhờ ngươi đã làm đến đâu rồi?
Bách Lý Hiền tay cầm quạt lông, chắp tay, đáp: Nguồn tại http://TruyệnFULL. vn- Bẩm đại vương, thần sau khi tham khảo pháp luật của nước Tần trước kia, đã thảo ra mười hai cuốn "luật nhập hộ khẩu toàn dân", tổng cộng có một trăm bốn mươi sáu quy định chi tiết. Chỉ là còn vài khoản vẫn còn đang nghiên cứu thêm, nhưng chậm nhất là ngày mai là có thể nộp lên cho đại vương xem qua.
"Luật nhập hộ khẩu toàn dân"?!
Hạng Tha, Hạng Đà mới nghe qua đầu tiên là sửng sốt, sau dần dần hiểu ra, như vậy là đại vương quyết định cải cách luật pháp đó sao?
Quả nhiên, ngay say đó Hạng Trang nói tiếp:
- Tử Dực, Tử Nghiêm, cục diện hiện nay của nước Sở hai đệ hẳn cũng rất rõ. Quốc khố không còn dư tiền vật, kho lương cũng không còn lương gạo, thậm chí ngay cả đến bổng lộc cho các quan viên thế huân đều sắp không chi nổi nữa rồi. Thậm chí vì lương gạo trong kho không đủ, nên quả nhân đành phải cắt giảm quân đội, nếu cứ kéo dài tình trạng này, thì đất nước này tồn tại thế nào được?
Hạng Tha, Hạng Đà im lặng gật đầu, tình hình hiện nay của nước Sở đúng là không thể lạc quan nổi, nhất là sau hai cuộc đại chiến liên tiếp, quốc khố càng thêm quẫn bách. Số lương tiền dùng cho việc xuất binh đánh Cửu Giang lần trước là do Hạng Tha đứng ra mượn từ các đại lão thế tộc ở Ngô Trung, khoản thu hoa màu của mùa hạ năm nay tuy đã được thu, nhưng chỉ có vào mà không có ra, món nợ này không biết đến bao giờ mới trả xong.
Ngừng một lát, Hạng Trang lại nói:
- Cho nên, quả nhân quyết định thi hành chính sách "nhập hộ khẩu toàn dân"!
Hạng Tha, Hạng Đà đưa mắt nhìn nhau trong thoáng chốc, cùng đưa tay thi lễ nói:
- Đại vương anh minh!
Tạm bỏ qua thân phận tông thân nhà họ Hạng không xét tới, Hạng Tha, Hạng Đà cũng cho rằng nếu nước Sở muốn thoát khỏi cục diện khốn quẫn trước mắt, nếu muốn nước giàu binh mạnh, điều có thể làm cũng chỉ có thể là cải cách luật pháp. Đương nhiên, nếu như Hạng Trang chỉ muốn ru rú ở Giang Đông để làm An Lạc Vương thì không cần thiết phải cải cách luật pháp làm gì, tình hình tài chính khốn quẫn hiện nay cũng không phải là không có cách giải quyết.
Những điều khác không cần nói tới, chỉ cần Hạng Trang hạ chiếu tăng gấp đôi thuế nông nghiệp và thuế đầu người, là đã có thể đủ để giải quyết vấn đề khó khăn tài chính rồi. Lại nói, Giang Đông cũng không bị chiến tranh tàn phá gì nhiều, bách tính coi như vẫn có thể an cư lạc nghiệp, cho dù thuế nông nghiệp, thuế đầu người có tăng lên gấp đôi, cũng không đến nỗi khiến dân nổi loạn.
Tuy nhiên, nếu Hạng Trang muốn làm chủ thiên hạ thì làm như thế là không ổn.
Giành ăn với dân không phải là cách hay, không thể áp dụng lâu dài được. Nước Sở muốn hùng mạnh, thì phải suy nghĩ triệt để từ căn bản, căn bản của một đất nước là gì? Căn bản chính là nhập khẩu cho toàn dân, cũng tức là, nếu nước Sở muốn hùng mạnh, thì phải nhanh chóng đẩy mạnh mở rộng các quần thể hộ dân, số quần thể hộ dân được nhập hộ khẩu lớn mạnh rồi, thì lương tiền thuế gạo tự nhiên sẽ đầy lên.
Đối với nước Sở mà nói, nếu muốn mở rộng quần thể hộ dân được nhập hộ khẩu, thì chỉ có hai cách, một là: chuyển đổi các hộ phụ thuộc của các tông tộc thành hộ chính thức và nhập hộ khẩu; Hai là: giảm thuế người thuế nông nghiệp để thu hút di dân từ các nước khác đến.
Cách thứ hai là phương án lâu dài, hiệu quả chậm, cách thứ nhất chỉ thích hợp áp dụng với Giang Đông, nhưng hiệu quả của nó có thể nói là "dựng sào đổ bóng". Theo như Hạng Tha, Hạng Đà thấy, có vẻ như phương án "nhập hộ khẩu toàn dân" mà Hạng Trang sắp thực thi rõ ràng là nhắm vào các thế lức tông tộc ở các quận các huyện Giang Đông.
Thái độ của Hạng Tha, Hạng Đà khiến cho Hạng Trang rất lấy làm hài lòng, hai người này một văn một võ, quả đúng là cánh tay phải cánh tay trái của Hạng Trang hắn, Hạng Trang lại nói tiếp:
- Tử Dực, Tử Nghiêm, phàm là cải cách đều sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại, nếu nghiêm trọng còn có thể đe dọa đến an nguy của quốc gia, Đại Sở ta cũng không thể ngoại lệ, nên rất cần hai đệ dốc sức ủng hộ.
Hạng Tha chắp tay, nghiêm túc nói:
- Đại vương yên tâm, thần nhất định đem hết toàn lực, ủng hộ luật pháp mới.
Hạng Đà thì đằng đằng sát khí nói:
- Đại vương, kẻ nào làm to gan ngăn trở việc thi hành luật pháp mới, thì chính là kẻ tử địch của họ Hạng ta, Hạng Đà ta tất thề không đội trời chung với hắn!
Hạng Trang vui vẻ nhận lễ, đoạn nói với Hạng Tha:
- Tử Dực, hãy đem kết quả thanh tra tình hình nhập hộ khẩu của các huyện các quận ra cho Tử Nghiêm và Tử Lương xem xem.
Hạng Tha nghe vậy liền đứng dậy, lấy cuốn sổ nhỏ để trên hương án đưa cho Hạng Đà, Hạng Đà vội vàng lật xem một lượt, đoạn chuyển tiếp cho Bách Lý Hiền xem.
Đợi cho Bách Lý Hiền xem xong, Hạng Trang mới nói:
- Tử Nghiêm, Tử Lương, các ngươi đều thấy rồi chứ? Quận Hội Kê có mười lăm huyện, huyện có số hộ được nhập khẩu nhiều nhất là Âm Sơn cũng chỉ có hơn hai ngàn hộ, ít nhất là Đan huyện thì chỉ có tám trăm lẻ bảy hộ được nhập khẩu. Như vậy mà còn ra huyện ấp hay sao, căn bản không bằng một xã lớn, thực là quá đỗi nực cười!
Hạng Tha đứng phắt dậy, chắp tay làm lễ nói:
- Đại vương, thần xin dẫn ba ngàn tinh binh, lập tức đến các huyện của quận Hội Kê tiêu diệt hết mấy cái bọn tông tộc chết tiệt này, còn mấy tên huyện lệnh trưởng xuất thân tông tộc nữa, cũng giết hết luôn! Ngay cả chiếu lệnh của đại vương mà cũng dám ngang nhiên cản trở, lại còn dám ác ý báo cáo gian dối, thật là coi trời bằng vung?!
- Tử Nghiêm đừng vội.
Hạng Trang khoát tay, nói:
- Việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn.
Hiện nay, hoàn cảnh bên ngoài của nước Sở đã được cải thiện rất nhiều, cho dù các dòng họ tông tộc nổi dậy phản kháng thì Hạng Trang cũng không có gì phải sợ. Tùy tiện xuất binh trấn áp lại là một việc khác, bất luận nói thế nào, một khi đã xuất binh trấn áp, thì sẽ không tránh khỏi gây thương tổn cho bách tính vô tội, càng khiến cho dân chúng ở các huyện phải bỏ xứ trôi dạt đi khắp nơi.
Hạng Tha trầm ngâm một lát, đoạn nói:
- Đại vương, các thế lực tông tộc ở các huyện quận ngang nhiên cản trở việc thanh tra nhập hộ khẩu, trừng phạt là việc tất yếu, tuy nhiên có cần thiết phải xuất binh trấn áp hay không, thần cho rằng còn cần thương thảo thêm.
Bách Lý Hiền phe phẩy chiếc quạt lông vũ, cũng nói:
- Đại vương, có thể bắt đầu ra tay từ huyện Sơn Âm, nơi báo dối việc nhập hộ khẩu nghiêm trọng nhất, cứ chém đầu vài người trước để thị uy. Các tông tộc ở các huyện khác nếu có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, chủ động phối hợp với việc thanh tra nhập hộ khẩu thì không truy cứu chuyện cũ nữa, còn nếu bọn họ ngoan cố cự tuyệt phối hợp đến cùng, thì đến lúc đó có xuất binh trấn áp cũng chưa muộn.
Hạng Trang phấn khích nói:
- Suy nghĩ của Tử Lương và suy nghĩ của quả nhân không hẹn mà hợp, ha ha.
Hạng Tha nói:
- Đại vương, nếu chọn Sơn Âm để ra tay thị uy, thì việc lựa chọn huyện úy Sơn Âm là hết sức quan trọng. Thần cho rằng, có thể chọn một vị mãnh tướng trong quân đội, phái tới huyện Sơn Âm đảm nhiệm chức vụ huyện úy. Nếu chọn một quan viên bình thường để phái đến Sơn Âm thì thần sợ rằng y sẽ dẵm phải vết xe đổ của huyện úy tiền nhiệm, hoặc là sẽ thông đồng với đám tông tộc địa phương làm bậy.
Hạng Đà nói:
- Mãnh tướng trong quân đội thì nhiều, nhưng đều không phù hợp, hơn nữa chức quan huyện úy cũng quá nhỏ.
Những lời Hạng Đà nói quả cũng đúng, nếu thật sự có thể dùng được thì chí ít cũng phải là tướng lĩnh từ Tư Mã trở lên. Những tiểu giáo úy hoặc lính đầu to dưới trướng Tư Mã, nếu cho bọn họ đi giết người, đánh trận thì không có vấn đề gì, chứ còn để bọn họ đi làm huyện úy, bắt trộm bắt cướp, bảo vệ sự yên ổn của làng xã thì chắc chắn hỏng việc, bọn họ căn bản là không thể làm được.
Bách Lý Hiền đột nhiên nói:
- Đại vương, thật ra thần có một ứng viên.
- Tử Lương ngươi nói xem, là ai?Ánh mắt của Hạng Trang, Hạng Tha, Hạng Đà đều đổ dồn cả về phía Bách Lý Hiền.
Bách Lý Hiền phe phẩy quạt lông, nói:
- Đại vương, chức huyện úy huyện Âm Sơn tuy là chức quan hèn mọn, nhưng trọng trách phải gánh vác thì không nhẹ chút nào, vừa phải đấu trí với các quan viên cấp huyện, cấp xã, cấp đình, lại còn phải đấu dũng với lực lượng võ trang của các tông tộc địa phương, rồi bọn xấu xa vô lại. Cho nên, nhất định phải là một người tài văn võ song toàn mới được, thần cho rằng Tử Xa Sư tướng quân có thể đảm nhiệm được.
- Tử Xa Sư?
Hạng Trang trầm ngâm nói:
- Để Tử Xa Sư đi làm huyện úy, có thiệt thòi cho hắn quá không?
Tử Xa Sư là một trong những con em thế tộc nhà Tần cũ theo phò Hạng Trang từ hồi ở Quan Trung, tinh thông binh pháp, có dũng có mưu.
Bách Lý Hiền cười nói:
- Thần hiểu rõ con người của tướng quân Tử Xa Sư, chỉ cần đại vương hạ chiếu, y nhất định vui vẻ đi nhậm chức. Hơn nữa, cục diện rối loạn ở huyện Sơn Âm không thể kéo dài mãi được, chức huyện úy này hắn cũng không phải làm mãi mãi. Chỉ cần phá mở được cục diện, thanh trừ được các thế lực tông tộc ở huyện Sơn Âm rồi, lúc đó để cho tướng quân Tử Xa Sư khôi phục nguyên chức cũng không muộn.
- Được, vậy quyết định như thế đi.
Hạng Trang nói đoạn, quay qua Hạng Tha nói:
- Tử Dực, ngươi lập tức ban bố một lệnh ủy nhiệm, ủy nhiệm Tử Xa Sư làm tân huyện úy huyện Sơn Âm, lập tức đi nhậm chức!
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
21 chương
11 chương
150 chương
8 chương
36 chương
62 chương