Sở cầu như ý
Chương 5 : “ mỹ đồ “ diệp gia ( tt )
Diệp Doanh cầm chiếc ô che mưa men theo lối đi nhỏ rẽ vào khu hậu viện phía sau Dưỡng Hy Đường, tầm mắt thoáng dừng lại ở một hàng dài những người đang cầm ô đứng nép mình vào bên trong mái hiên chờ đợi trước cổng y quán.
“ Doanh nhi, con đến rồi sao?! Trời mưa tầm tã từ đêm qua đến giờ vẫn chưa tạnh hẳn, vậy mà bệnh nhân đứng xếp hàng chờ trước y quán đã rất đông rồi, e rằng hôm nay con lại phải vất vả đó! “ – Phương chủ quán của Dưỡng Hy Đường vừa nhìn thấy Diệp Doanh bước vào trong gian phòng nhỏ cũng là nơi để hai người bàn bạc trao đổi những vấn đề liên quan đến sự vụ của y quán đã vội vàng lên tiếng nói.
“ Ân thúc, hôm nay con có việc nên phải về phủ sớm. Thúc hãy giúp con phân loại những bệnh nhân dựa vào bệnh trạng nặng nhẹ của họ. Bệnh nặng thì xếp qua dãy bên con, còn nếu là những chứng bệnh do cảm mạo thông thường gây ra thì xếp qua bên Cố đại phu để Cố đại phu chẩn bệnh rồi bán cao dược cho họ mua về uống là được. “ – Diệp Doanh nhìn Phương chủ quản mỉm cười, ngữ điệu kính trọng lẫn thân thiết như nói chuyện với người thân trong gia đình.
“ Doanh nhi, ta thấy phần đông những bệnh nhân này đến đây xếp hàng chỉ để mua cao dược; cao dược do con điều chế thực sự rất công hiệu a. Ta đã phân phó cho dược đồng sắc thuốc nấu thành cao dược theo công thức của con liên tục mấy ngày nay nhưng cũng không đủ bán. Con xem, chúng ta có cần mua thêm số lượng lớn dược thảo để dự trữ và tuyển mộ thêm dược đồng phụ giúp hay không? “ – Phương chủ quản đưa tay vuốt chòm râu, mi tâm hơi nhíu lại như đang nghiêm túc cân nhắc.
Diệp Doanh đứng tựa lưng vào giá sách đặt bên cạnh chiếc thư án khá dài hình lục giác chăm chú lắng nghe Phương chủ quản nói chuyện, đợi Phương chủ quản nói xong cô mới nhẹ nhàng lên tiếng nhưng giọng điệu lại có phần cương quyết, cứng cỏi.
“ Dưỡng Hy Đường chúng ta mở y quán chẩn bệnh, người đến chẩn bệnh chủ yếu lại là những người dân lao động bình thường. Cao dược do chúng ta điều chế có cái lợi là không cần phải tốn nhiều thời gian cho công đoạn sắc thuốc cầu kỳ phức tạp mà vẫn có thuốc để dùng; nhưng nếu họ không chịu chẩn bệnh mà chỉ muốn mua cao dược về uống thì chúng ta tuyệt đối không bán. Những chứng bệnh thông thường nhưng nếu kết hợp với thể trạng yếu hoặc những căn bệnh tiền sử sẽ biến thành những chứng bệnh khó chẩn đoán khác, người bệnh không hiểu cứ tùy tiện mua cao dược về uống như vậy, lỡ như có bất trắc gì xảy ra, Dưỡng Hy Đường nhất định sẽ phải gánh tất cả trách nhiệm. “
“ Ân, ta biết rồi! Con cứ yên tâm, ta sẽ căn dặn tất cả mọi người trong y quán chú ý vấn đề này. “ – Phương chủ quản vuốt râu nghiêm túc suy xét một lúc rồi gật đầu tỏ ý tán thành.
“ Ân thúc, thời gian cũng còn khá sớm, thúc hãy ngồi xuống một lúc, con có chuyện cần bàn bạc với thúc. “ – Diệp Doanh đưa mắt nhìn Phương chủ quản, ánh nhìn mang theo sự tin tưởng lẫn kính trọng, khẩn khoản lên tiếng nói.
Phương chủ quản theo thói quen đưa tay vuốt chòm râu khá dài của mình, ánh mắt nhìn Diệp Doanh như cách một người trưởng bối nhìn tiểu hài tử mà mình rất mực thương yêu, ông nở nụ cười đôn hậu rồi thong thả ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Diệp Doanh, im lặng chờ đợi cô lên tiếng.
“ Ân thúc, con muốn mở rộng việc kinh doanh của Dưỡng Hy Đường. Kế hoạch chi tiết cũng đã hoạch định xong. Thúc có thể giúp con rà soát và tính toán kỹ lưỡng lại được không? “ – Diệp Doanh dùng hai tay đưa đến trước mặt Phương chủ quản một tờ giấy được gấp lại thẳng thớm.
Phương chủ quản đưa mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh nhưng trong đáy mắt lúc nào cũng ánh lên linh quang thể hiện sự thông minh lẫn tự tin của Diệp Doanh rồi chậm rãi mở tờ giấy ra, cẩn thận đọc từng dòng chữ rõ ràng thẳng tắp trên mặt giấy.
“ Khi mở thêm chi nhánh này, chúng ta sẽ tập trung vào việc chẩn bệnh cho tầng lớp trung lưu và thượng lưu ở kinh thành đồng thời sẽ cho điều chế thêm một số loại cao dược, dược tửu từ những loại dược liệu quý để cung cấp cho họ. Nếu chi nhánh mới này hoạt động tốt, chúng ta sẽ thu thêm được rất nhiều sinh ý … có điều con vẫn chưa tìm được vị trí ưng ý để xây dựng y quán mới … “ – Diệp Doanh vừa kín đáo quan sát nét mặt của Phương chủ quản vừa lên tiếng giải thích rõ ràng cặn kẽ kế hoạch của mình.
“ Doanh nhi, nếu lão gia và tiểu thư còn tại thế, chắc hẳn các ngài sẽ rất tự hào về con! … Phương Ân ta cuối cùng cũng không cảm thấy hổ thẹn khi xuống cửu tuyền hội ngộ cùng với các ngài ấy rồi. “ – Phương chủ quản âu yếm nhìn Diệp Doanh, vành mắt bất giác ửng đỏ còn khóe mắt lại rưng rưng. Ông cố kiềm nén cảm xúc của mình bằng những cái gật đầu tỏ ý vô cùng hài lòng mãn nguyện.
“ Ân thúc, thúc cũng chỉ ngoài ba mươi tuổi thôi. Huống hồ, ba mươi chưa gọi là già, Doanh nhi còn chưa được nhìn thấy ngày thúc thành gia lập thất nên chưa thể để cho thúc đi gặp ngoại tổ phụ và mẫu thân của con được đâu. “ – Diệp Doanh bước đến đứng ở phía sau lưng của Phương chủ quản, cô đưa tay vỗ nhẹ vào tấm lưng khá gầy của ông, giọng điệu mang theo mấy phần nghịch ngợm lên tiếng nói.
“ Con lại nói năng lung tung. Phương Ân ta năm nay đã ba mươi ba tuổi rồi, còn có cô nương nhà nào chịu gả cho ta kia chứ? Hơn nữa, ta đã lập lời thề trước vong linh của lão gia sẽ cam tâm tình nguyện đi theo bảo bọc phụng sự cho con đến khi ta nhắm mắt xuôi tay về nơi suối vàng… Con không cần lo lắng cho ta, ngược lại ta đang cảm thấy rất hồi hộp lẫn xúc động khi sắp được nhìn thấy con mặc áo tân nương, bước lên kiệu hoa, trở thành chính thê của Mạc đại nhân a! “ – Phương chủ quản hơi nghiêm nét mặt đưa mắt nhìn Diệp Doanh, vừa cương quyết chân thành vừa hóm hỉnh đáp trả .
“ … Khụ … khụ … Ân thúc, thúc không sợ con gả vào Mạc phủ tương lai cũng sẽ giống như mẫu thân quá cố của con khi gả vào Diệp gia sao? “ – Diệp Doanh giả bộ đưa tay che miệng ho khan mấy tiếng rồi nheo mắt hỏi Phương chủ quản.
“ … Ân … nhân tình thế thái thay đổi thật sự rất khó lường mà cũng rất đáng sợ … Nếu như năm ấy Diệp đại nhân hài lòng với chức quan tri phủ cửu phẩm, sống bình lặng ở trấn Thúy Trúc thì có lẽ tiểu thư sẽ không bất hạnh đến như vậy, con cũng không vì thế mà bị vạ lây … lão gia cũng không phải chịu nỗi đau người đầu bạc khóc tiễn kẻ đầu xanh rồi đau lòng tạ thế … “ – Phương chủ quản trầm ngâm lên tiếng rồi cúi thấp đầu dùng ống tay áo lau vội giọt nước mắt.
“ … Nhân tâm khó lường … “ – Diệp Doanh nhẹ xoay tròn tách trà trên tay, khóe môi nở nụ cười khổ, nửa bâng quơ nửa chua chát cảm thán.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
74 chương
88 chương
76 chương