Leah từ quán rượu Clissold Arms trở về nhà sau mười một giờ đêm. Cô sập cánh cửa sau lưng và dựa vào đó, nặng nề, cơ thể cô rũ ra nhẹ nhõm bởi cuối cùng được trở về nhà. Buổi tối hôm đó là một thất bại to tướng, thậm chí là một thảm họa. Chỉ có Con và Ruby đến dự và cả buổi tối hôm ấy ra sức tán tỉnh nhau một cách lộ liễu trước khi chuồn về nhà vào lúc mười giờ đêm, có lẽ, Leah đoán, là để ngủ với nhau. Toby đã chứng kiến toàn bộ nghi lễ ghép đôi trống dong cờ mở đó với vẻ đau khổ không giấu giiếm và Leah đã cố gắng một cách tuyệt vọng để giữ cho câu chuyện được trôi chảy. Chính vì vậy mà cô đã uống quá nhiều. Cô chẳng biết được gì thêm về những người ở chung nhà với Toby ngoại trừ việc họ ham muốn nhau. Và cô biết được rằng Toby rõ ràng là phải lòng Ruby một cách khốn khổ.Bởi vì toàn bộ phần còn lại của buổi tối, anh không ngừng nói chuyện về cô, và có một lúc thậm chí trông anh như sắp khóc. Khi sự tĩnh lặng của căn hộ bao trùm lên cô, cô cảm giác tai mình đang ù lên, và nhận thấy mình đang say đến nhường nào. Cô thở dài và ngắm nhìn quanh căn hộ. Cô ghét sống ở đây mà không có Amitabh. Nhưng cái ý nghĩ phải sống ở một chỗ khác, chung với một người khác, cũng khiến cô nản lòng. Cô nghĩ lại cuộc trò chuyện của cô với Amitabh vào đầu buổi tối hôm đó, về chuyện anh nói anh ước mình không phải là người Ấn Độ, anh nói là anh yêu cô. Và rồi cô đã làm một việc lố bịch. Cô nhấc điện thoại lên và gọi điện cho mẹ của Amitabh. “Chào cô Varshney. Malina. Cháu là Leah đây.” “Leah ư?” “Vâng ạ, cô có khỏe không ạ?” “Leah. Muộn lắm rồi đấy.” “Cháu biết. Cháu xin lỗi. Cháu chỉ...” Cô thở dài, ngồi xuống ghế sofa. “Cháu chỉ, cháu không biết nữa. Cô khỏe không ạ?” “Cô mệt lắm, thế đấy. Cô đã vào giường rồi, và cháu vừa đánh thức cô dậy đấy và cô mệt lắm. Mọi việc ổn cả chứ?” “Vâng. Không. Chỉ là. Cô biết đấy, điều mà Amitabh nói khi bọn cháu chia tay. Có phải không cô? Cô sẽ không muốn cháu làm con dâu cô ấy?” Cô nghe thấy Malina thở dài thành tiếng trong điện thoại, “Ồ, Leah, Leah, Leah. Cô biết nói gì với cháu đây?” “Hãy nói là không phải thế. Nói là anh ấy sai rồi. Nói là cô sẽ rất tự hào vì một cô gái như cháu là vợ con trai út của cô.” “Và cô sẽ cảm thấy thế đấy,” bà mẹ trả lời dịu dàng, “cô sẽ cảm thấy như thế đấy nếu như cô là một người khác. Nếu như cô là bà Smith và bố mẹ cô sinh ở Berkshire và cô đi lễ nhà thờ vào các ngày Chủ nhật, thì cô sẽ không muốn con trai cô cưới bất kỳ cô gái nào ngoài cháu làm vợ. Nhưng sự thể lại không phải như thế.” “Nhưng nếu cháu muốn cải sang đạo Hindu thì sao? Cháu có thể làm thế mà?” “Đây không phải là vấn đề tôn giáo đâu, Leah. Đây là chuyện gia đình, dòng dõi, địa vị và truyền thống. Cô chẳng thể làm gì được.” “Nhưng, Malina. Cháu yêu anh ấy rất nhiều.” “Cô biết cháu yêu nó, cô gái ngọt ngào ơi. Nhưng mà ta cần phải đối diện một thực tế.” “Là thực tế gì ạ?” cô sụt sùi. “Thực tế là nếu mà Amitabh nhà cô nó cũng yêu cháu nhiều như cháu yêu nó, thì nó sẽ bất chấp việc bị nguyền rủa mà cưới cháu. Thực tế là Amitabh nhà cô vẫn chưa thôi kiếm tìm.”