Băng qua đống gạch ngói đổ nát, đến trước một nhà kho tồi tàn, Số Mười Ba đẩy Na Lan vào trong một chiếc xe khách nhỏ ChangHe Suzuki han han gỉ gỉ. Chỉ có phép lạ xuất hiện chứ Na Lan chắc chắn trở thành con tin tiếp theo rồi Trước đây, Na Lan không bao giờ tin vào điều diệu kỳ. Mãi đến khi chiếc mô tô QINGQI xuất hiện, đi thằng đến chỗ xe Suzuki rồi dừng lại, lái xe đó không thèm cởi mũ bảo hiểm, nhảy xuống xe, vung tay quát lớn: “Không được, cô không thể đi với hắn được, là tự sát đấy!” Chưa nói hết câu, chân đã chạm đất. Số Mười Ba ngay lập tức thúc một cú đấm thật mạnh vào bụng anh ta, người này không phải kỵ sỹ và cũng không phải điều kỳ diệu hì cả. “Rất xin lỗi, võ công của mày cũng xoàng quá” Số Mười Ba không che đậy thái độ châm chọc của mình hỏi : “Sao mày tìm được đến đây! “Tao không cần phí lời nói nhiều với mày làm gì”- giọng lưỡi như hiệp khách vậy, Số Mười Ba tiếp tục dùng chân với đôi giày da cứng đá vào chỗ hiểm người đó một lần nữa, nhưng “đại hiệp” vẫn không né tránh. Số Mười Ba có chút “nể nang” hơn nói tiếp : “Chí ít mày cũng không phải là một thằng chó vô tích sự đi nghiên cứu tâm lý học.” Trên mặt đại hiệp be bét máu, không còn sức chống cự nữa, Số Mười Ba bắt đầu lục soát người. Vì lúc nghe có tiếng động cơ mô tô Số Mười Ba đã lấy sợi dây thừng ni lông buộc chặt tay cô vào cửa xe nên cô chỉ có thể đứng một chỗ quan sát toàn bộ sự việc. Hắn nhanh chóng bỏ hết đồ trong ví của “đại hiệp” ra. “Nhạc Thiều Hoa….Nhạc đại hiệp”, như một đứa trẻ con có được món đồ chơi mới, Số Mười Ba tỏ ra thích thú vô cùng. “Ờ…thẻ phóng viên, con chó của báo Tân Giang, hóa ra là phóng viên à…không phải hỏi cũng biết mày đi viết bài theo dõi toàn bộ tiến trình vụ trọng án Số Mười Ba này. Mày còn chưa trả lời câu hỏi của tao: làm sao mày lần được đến đây hả? Bàn tay Số 13 hơi run run lên, Na Lan nhận ra hắn bi kích động, không phải do sự xuất hiện bất ngờ của người phóng viên, mà bởi mệnh lệnh của hắn không được thi hành đúng. Hắn giơ cao lưỡi rìu “Không phải tôi bám theo để viết bài, tôi đang đi lấy tin tức về việc thôn Mậu Độc bị cưỡng chế giải tỏa, chỉ là đến đây chụp ảnh cảnh hoang tàn nơi này thôi….” Viên phóng viên bào chữa cho sai phạm của Na Lan, lại ăn một cú đá nữa. Dựa vào đâu mà tin được mày? Na Lan lên tiếng: “Anh lục túi của anh ta mà xem Số Mười Ba quát: “Im mồm” Số Mười Ba lôi ba lô trên lưng Nhạc Thiều Hoa xuống, bắt đầu lục lọi. Hắn tìm được một quyển số ghi chép của phóng viên, trên đó có ghi lại nội dung phỏng vấn một số người ở thôn. “Đọc bài phỏng vấn này thì thấy đội phá dỡ này đều là bọ du côn, ít nhất mười mấy người trong thôn đã bị chúng đánh trọng thương, điều này có đúng không?” hắn kề lưỡi rìu vào gần cổ Nhạc đại hiệp “Có một vài chi tiết không chính xác, nhưng hầu như là đúng thế” Nhạc Thiều Hoa thở dài. Số Mười Ba cười gằn, mỉa mai nói: “Xem ra báo của các người không đưa tin sai lệch, mày đến thật không đúng lúc, bức ảnh lịch sử này không không được chụp, cút lên xe!” Thế là, hắn lại bắt thêm một con tin nữa cùng Na Lan Chiếc xe ChangHe Suziki được hắn cải trang lại, ngoài ghế lái xe và ghế bên được giữ lại ra, các hàng ghế phía sau đều bị tháo hết, lắp vào đó là hai ghế băng bằng da dựa sát vào thân xe theo chiều dọc. Trước khi lên xe, điện thoại và máy ảnh của hành khách đều bị Số Mười Ba dẫm nát, hai tay Na Lan và Nhạc Thiều Hoa bị trói chặt, mỗi người ngồi trên một ghế, mặt đối mặt nhìn nhau lâu. Mũ bảo hiểm đã tháo ra từ lâu, Nhạc Thiếu Hoa có bộ tóc xù, nhưng xù theo kiểu rất phong cách (style), kèm theo đó đôi lông mày rậm, mũi miệng vẫn còn vệt máu khô, khuôn mặt rất khôi ngô, thời bây giờ khó mà tìm được người có tướng mạo thế này. Nhưng điều này cũng chẳng làm Na Lan có thiện cảm hơn với anh ta. “Anh đến đây làm gì để gây thêm rắc rối” “Đây không phải anh anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng ít nhất cũng gọi là thấy việc bất bình chẳng tha chứ” Na Lan không nói ra chủ ý chủ ý của mình: sự can dự của người ngoài có thể làm thay đổi lớn tới tâm lý của Số Mười Ba trong việc quyết định thời gian xử lý con tin. Nếu như vậy, để thể hiện sức mạnh và được kính sợ kẻ thứ ba rất dễ trở thành chất xúc tác.。 “Xin lỗi, tôi không nghĩ nhiều như vậy….chỉ nghĩ rằng mình phải dũng cảm, mong cô hiểu cho….chẳng phải cô học tâm lý học ư?” Nhạc Thiều Hoa mở to mắt nhìn Na Lan Na Lan quay mặt sang hương khác không muốn nhìn anh ta Có điều, quay mặt sang hướng khác thì không nhìn thấy cảnh quang bên ngoài. Sau khi được bố trí lại, ngăn giữa buồng lái và khoang hành khách là một tấm thủy tinh mờ mờ, chỉ để lại một ô cử sổ nho nhỏ, để lái xe tiện theo dõi động tĩnh của hành khách qua gương chiếu hậu. Qua ô cửa nhỏ Na Lan chỉ thấy những bóng hình lắc lư chuyển động nhanh chóng. 。 Không biết xe đã đi bao lâu ngoài cái tối tắm thì cũng chỉ thấy tăm tối. “Hình như chúng ta đang lên núi, đang men theo một con đường núi” Nhạc Thiều Hoa nói :“Sau khi Hô Tiêu sơn trang xây dựng xong, các con đường lân cận đều sẽ được tu sửa, nhưng bây giờ vẫn là đường cho ngựa chạy thôi, chỉ có những người thích đánh xe thô sơ mới quen kiểu lắc lư thế này. Số Mười Ba lại cười khẩy một tiếng: “Tất nhiên còn có bọn bắt cóc nữa” Na Lan cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt, nhẹ nhàng nói: “thuộc đường thuộc lộ, đại ca chắc là người ở đây” “Tôi nói cho cô để cô đi báo với cảnh sát à “Không, chỉ là muốn nói chuyện với anh thôi, anh nói anh đã đọc qua luận văn của tôi…nói thật, con mọt sách như tôi khi biết có người đã đọc tác phẩm của mình thì cảm kích vô cùng.” “Ờ, chính là bài luận văn về tâm lý tội phạm học giúp cô thăng tiến đấy hả?” Nhạc Thiều Hoa nói leo vào đúng lúc không nên nói nhất. Vẫn không nhận thấy ánh mắt phẫn nộ của Na Lan tiếp tục: “Nghe nói cô đã đến các nhà tù khắc cả nước để điều tra hàng ngàn tên tội phạm phạm tội nghiêm trọng, đã phân tích rất sâu sắc, nghe đâu đó là thành tựu có tính toàn diện nhất trong nghiên cứu tâm lý tội phạm học, đạt được liền hai giải thưởng lớn của bộ giáo dục và bộ công an….”. Số Mười Ba lạnh lùng cắt ngang: “Toàn những suy đoán chủ quan, kết luận vô căn cứ, định lấy con số để giải thích tâm lý phức tạp của con người, thế mà gọi là công trình nghiên cứu khoa học của cô à?”. Na Lan gắng sức đá vào chân Nhạc Thiều Hoa một cái, nếu hắn còn không hiểu ý của cô thì có thể nói hết thuốc chữa, sự nghiệp phóng viên của hắn chắc chắn tàn ở đây. “Chỉ bảo của anh rất hợp lý, rất nhiều chuyên gia cũng tỏ ý băn khoăn như vậy khi bình luận bài của tôi, tôi quá dựa vào những phân tích thống kê, tâm lý học trình độ cao thì không thể phân loại một cách có hệ thống được.” Na Lan không nói ra hai từ “tội phạm” trong “tâm lý tội phạm” ra để tránh gây kích động cho Số 13, tội phạm thường cho rằng mình bị dồn ép lên núi Lương Sơn, là nạn nhân trong một số hoàn cảnh hay xã hội chứ không phải làm đang làm việc ác, đây là kiến thức cơ bản của tâm lý tội phạm học. Quả nhiên, giọng điệu của Số 13 có chút nhẹ nhàng hơn: “ Ví dụ, luận “xã hội nhìn nhận” mà cô đề cập đến rất nông cạn, cô bảo một người sẽ nhằm để được xã hội nhìn nhận mà gây ra những hành vi cực đoan, thậm chí phạm tội. Nhưng nhà tâm lý học các người đã không chú ý đến một mấu chốt, đó là dư luận xã hội thay đổi liên tục, có lúc theo hướng tích cực, có khi thay đổi theo hướng tiêu cực. Đưa ra cho cô ví dụ như này, ngày nay xã hội lấy sự giàu có để nhìn nhận và tôn sùng nó, với một vụ bắt cóc tống tiền thì kẻ bắt cóc nhận được tiền rồi thả người, chỉ hại người ta trong thời gian ngắn; nhưng với tiền bỏ ra cho tình nhân, bị hại là cả một gia đình, ảnh hưởng đến cả cuộc đời của mấy con người liền. Thế nhưng xã hội và pháp luật chấp nhận cái nào hơn? Kẻ bắt cóc tống tiền nhận được tiền thì thỏa mãn, hắn có dám cho rằng xã hội chấp nhận mình được không? Hắn có thể đi rêu rao khắp nơi tiền đó lấy từ đâu không? Trái lại tôi thấy nên gọi là luận “thỏa mãn cơ bản cuộc sống” Na Lan nhíu mày một lúc, hình như đang suy nghĩ lời nói của Số Mười Ba, tạ ơn trời đất là lúc này tay phóng viên không phát biểu lời bình luận nào. “Lời anh nói rất có lý, nhưng theo những gì tôi tìm hiểu về họ, họ đều biết yêu và hận, có tình cảm gia đình sâu đậm, cũng nhận thức được nỗi đau chia ly, các phương tiện truyền thông và tác phẩm văn học, điện ảnh thường bình diện hóa con người chỉ với tốt hoặc xấu xa khiến xã hội hiểu sai. Lần này đến lượt Số 13 trầm ngâm. Có lẽ là thời chín muồi “Khi anh và anh trai tôi nói chuyện điện thoại anh có thấy trong tiếng nói của anh ấy nghẹn ngào tiếng khóc không, từ nhỏ đến giờ, tôi chỉ mới chứng kiến anh ấy rơi lệ hai lần, lần đầu khi Viên Viên mắc bệnh viêm màng não lúc nhỏ, con bé sốt cao trên 40 độ hơn một tuần liền, suýt nữa không qua khỏi; và một lần nữa, chính là ngày hôm kia…” “Cô nói những điều vô nghĩa đó để làm gì? Thật sự sợ tôi giết con tin hả? Vậy thì hãy ngoan ngoãn nghe lời tôi đi!” Giọng nói Số 13 có phần run rẩy, càng chứng minh phán đoán của Na Lan là đúng, hắn không phải kẻ giết người điên loạn, không thì vừa rồi hắn cũng không thể để Nhạc Thiều Hoa coòn sống ra khỏi làng ma nữa. Số 13 như nghe được ý nghĩ trong đầu Na Lan nói: “Thằng phóng viên kia, mày nghe đây, tao không lấy rìu chém đứt cái đầu đẹp mã của mày xuống không phải để mày với nhà tâm lý học xinh đẹp này ngồi tán tỉnh, mà để mày ghi chép lại thật thà những gì mày trải qua, để cho công chúng biết được, bọn họ phải bị bắt cóc mới biết bọn bắt cóc tống tiền ra sao…….kỳ thực không hèn hạ và cũng không tàn nhẫn được như họ. Trong quá trình bắt cóc và cho chuộc con tin, kẻ bắt cóc là người chiếm thế thượng phong, nhưng cuối cùng hắn cũng đưa ra lựa chọn sáng suốt nhất.” Na Lan không biết nên vui hay tuyệt vọng, rõ ràng số 13 còn yêu cầu nhiều phân tích lâm sàng về bệnh tâm thần. Nỗi bận tâm lớn hơn của cô là tình trạng lái xe của Số 13, không ngừng quay đầu lại nói chuyện, tầm nhìn ngắt quãng, lái xe kiểu này trên con đường núi khúc khủyu, khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi như ngồi trên xe ngựa của người mù cưỡi con ngựa mù trong đêm tối. Nhạc Thiều Hoa hô lên: “ Tuân chỉ! Nhưng phiền lão huynh để ý vào việc lái xe được không, tôi có cảm giác ngồi trong xe ngựa mù của ông đánh xe mù đấy!” Số 13 hừm một tiếng: “Đại hiệp mà nhát gan như thế à? Người mù cưỡi ngựa đui thì sao? Con đường này ta nhắm mắt cũng có thế đi…” Phía trước xe bỗng xuất hiện luồng ánh sánh làm lóe mắt. Là ánh sáng đèn ô tô. Na Lan và Nhạc Thiều Hoa đồng thanh hô “Cẩn thận!” Bỗng nhiên phía mũi xe rung lên, chiếc xe đột ngột đổi hướng sang ngang, Số 13 siết chặt tay lái nhưng đã không tránh kịp. Nhạc Thiều Hoa hét: “Ôm lấy đầu” Nếu như không có tiếng nhắc nhở kịp thời đó, Na Lan tin chắc mình đã trở thành nạn nhân trong một vụ tai nạn giao thông rồi. Cô không ngờ, va chạm của hai đầu máy ô tô lại gây ra tác động mạnh như vậy. Vì cô và Nhạc Thiều Hoa không thắt dây an toàn nên không cần phải đập cửa cả hai cũng bị hất tung ra ngoài, ngã chỏng chơ trên đám cỏ đá lạnh giá. Tuy nhiên, ngay cả được nhắc như vậy, bảo vệ được cái đầu của mình Na Lan vẫn bị thương trong vụ đụng xe nghiêm trọng này, cô mất hết cảm giác