Snow - nàng công chúa của tuyết
Chương 2
9h tối
*cốc cốc*
- Vào đi
-
Linh
Linh! Xong chưa tới giờ rồi đó ? – Minh Anh vừa đẩy cửa vào luôn miệng huyên
thuyên
-
Rồi –
nó trả lời cụt ngủn bước ngang Minh Anh
-
Ế.
Linh Linh đợi t với – Minh Anh hối hả chạy theo nó
-
Oày 2
bây lâu vậy ! – Phương Vy
-
Đợi..đợi
– Minh Anh vẫn tiếp tục hoạt động cái miệng
-
Làm
gì thở như trâu vậy con kia ?? – Phương Vy
-
@#%^$%&%$
- Minh Anh dùng hết công suất tường thuật lại
-
Này !
Có đi hay k ? – nó nhíu mày
-
Đi đi
chứ - Minh Anh w Phương Vy liền leo lên máy bay
Máy bay vừa cất cánh là lúc Minh Anh và
Phương Vy say giấc nồng, nó thì k tày nào nhắm mắt nỗi w sự thậc :
“NÓ ĐANG TRÊN ĐƯỜNG VỀ VIỆT NAM”
Bất giác cơn đau
đầu ùa về, nó đau đớn ôm đầu cắn răng chịu đựng cố k để phát ra âm thanh
-
Linh
Linh – Minh Anh ôm nó vào lòng
-
Sẽ
không sao đâu – Phương Vy vỗ nhẹ lưng nó cười hiền
-
Đau
đau lắm – nó lắc đầu cự quậy nước mặt trựt trào ra
-
Thuốc..thuốc
mau mau đi Vy Vy
-
Ừa ừa
-
Thuốc
đây – Vy xòe tay ra những viên thuốc màu hồng đưa vào miệng nó
-
M
thấy sao r ?
-
Không
sao
-
M
nghỉ một chút đi
-
Ừa
-
Ừa !
Ngủ ngon Linh Linh – Minh Anh w Phương Vy nở nụ cười tỏa nắng nhất dành riêng
cho nó
10h pm ---
-
Woaaa
! Xinh quáy – boy 1
-
Hơn
cả thiên thần –boy 2
-
Dễ
thương quá – Boy 3
-
Cũng
xinh – girl 1
-
K đẹp
đẹp bằng t – girl 2
-
Xấu
quắc – girl 3
Pla….pla….
3 đứa nó chả buồn quan tâm mọi người xung quanh bàn tán về mình cứ
bước đi thản nhiên đến “ngườiquen”
-
Chào
bác – nó hơi cúi đầu
-
Chào
bác ạ - Minh Anh w Phương Vy cúi đầu rồi nhoẻn miệng cười
-
Ơ..các
tiểu thư lớn quá. Dì nhìn k ra - “ngườiquen”
-
Hì hì
-
Mời
các tiểu thư lên xe – Dì Năm mở cửa
-
Vâng
Về đến “nhà” – nói đúng hơn là giống cung điện
3 đứa nó chả thèm nhìn ngó cảnh xung quanh có
thay đổi gì không mà chạy thẳng vào phòng của mìhn hồi đó
-
Củng
k khác mấy – nó cười buồn
-
Ơ .
Tấm hình này ?? – nó nhìn thấy tấm
hình nằm trong góc kẹt của cái giường.
Trong tấm ảnh là 2 đứa con
ních 1 trai 1 gái nắm tay nhau mà nhoẻn miệng cười trong thậc đáng yêu , đầu óc
nó lúc này choáng voáng k đứng vữn nỗi bất giác ôm đầu
-
Đau
đau quá – nó gào lên
Vì là phòng cách âm nên k ai có thể
nghe được bất cứ tiếng động dù lớn hay nhỏ trong phòng, nó thở hổn hễn rồi tự
mình điều chỉnh nhịp tim về trạng thái bên đầu nó đứg dậy nhìn lại tấm hình
trên mặt sàn vô thức nó cầm tấm ảnh lên cất vào hộp tủ mở cửa bước ra ngoài
8pm --------
-
Linh
Linh ơii – Vy la hét un sùm
-
Gì !
– nó nhăn mặt ra mở cửa
-
Đi
chơi đi – Vy làm mặt nũng
-
Không
– nó trả lời cụt ngủn đóng sầm cửa lại
Phương Vy lủi thủi
chui vào phòng Minh Anh mà than khóc tới nỗi làm cho Minh Anh nhà ta phát cáo
nên đã đạp Phương Vy ra khỏi phòng 1 cách k thương tiếc
10pm -------
“Rầm”
-
Oimeoi
Động đất – Phương Vy giật mình miệng nó lum ta lun tung
-
Đi k
? – nó thả nhiên bước qa “vật thể lạ” đang nằm nguyên đống
-
Đi
đâu ? – Vy ngớ người
-
Chơi
. k đi ?
- Đi đi chứ đợi t thay đồ cái
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
32 chương
45 chương
16 chương
81 chương
18 chương
31 chương