Thích Giai nằm trên giường, lăn qua lăn lại mà vẫn không tìm được tư thể ngủ thoải mái, cuối cùng đưa tay lên tủ đầu giường lấy điện thoại, nhập những con số quen thuộc. Điện thoại đổ chuông thật lâu mới có người nghe, cô còn chưa kịp nói gì, đối phương đã lên tiếng trước: “Bà cô của tôi ơi, cô bị trúng gió sao, chị đây ngày mai còn phải đi làm đấy!” “Boss, mình gặp lại anh ấy rồi!” Một câu đơn giản đã thành công ngăn chặn lời oán giận của đối phương lại. Ở đầu dây bên kia ngoài tiếng sột soạt của chiếc chăn, còn có tiếng thở dài của Hứa Đình Đình: “Làm sao lại gặp được? Không phải là anh ta đang ở nước ngoài hay sao?” Thích Giai liền một mạch kể lại cuộc gặp ngoài ý muốn trong bữa tiệc đó, nghe xong Hứa Đình Đình cảm khái: “Sao lại trùng hợp như thế chứ?” Đúng vậy, thực là trùng hợp. Chuyện cũ của bọn họ bắt đầu cũng từ sự trùng hợp. Một ngày nào đó sau bữa trưa, Thích Giai vừa ăn cơm xong liền đeo tai nghe mp3 đi bộ trên con đường nhỏ trong vườn trường. Vào tháng chín, ở Đại học P, hai hàng cây bạch quả bên đường đã bắt đầu ra hoa, sau giờ ngọ, ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua những tán lá chiếu xuống con đường nhỏ tạo ra một tầng ánh nắng xinh đẹp. Cô cúi đầu ngắm nhìn, khi ngẩng đầu lên lại phát hiện Lâm Tiêu Mặc đứng trước mặt mình, lại còn ung dung thản nhiên nhìn mình. “Thật trùng hợp!” Thích Giai thầm kín cười nhạo chính mình đã tìm một lời mở đầu kém cỏi. “Đúng là thật trùng hợp!” Lâm Tiêu Mặc cong khóe môi hơn hiện ra nụ cười vô hại Thực sự là trùng hợp, Thích Giai cảm khái. Nếu như không nhớ lầm, lần này tính ra cũng là lần thứ 5 bọn họ gặp nhau. Kỳ thật, nghiêm túc mà xét có lúc chẳng phải là gặp mặt, có khi là đi lướt qua bên cạnh, có lúc chỉ nhìn thấy khuôn mặt. Chỉ là, cẩn thận nghĩ lại, trên đường đến trường học từ trước tới nay, cô cơ hồ đều gặp anh, thậm chí có vài lần còn không cẩn thận đúng lúc nhìn thấy có nữ sinh thổ lộ với anh. Là một người được tất cả học sinh trong trường nhắc đến, Thích Giai đương nhiên biết đến anh. Lâm Tiêu Mặc, người này là nhân vật phong vân, anh được mọi người đề cử đi tham gia thi đấu với các sinh viên tỉnh Z, trong cuộc thi hùng biện anh là người có tài biện luận tốt nhất…. hào quang vô số, nhưng hơn hết anh còn là người cực kỳ đẹp trai, tao nhã, nếu nói như trong tiểu thuyết anh chính là người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc. Chẳng qua là cô biết rõ anh chàng đẹp trai đó, nhưng anh chàng lại không nhất thiết nhớ được cô. Sinh viên mỹ thuật trường đại học P cùng với các khoa khác liên kết tạo thành Hội sinh viên lớn, mỗi một năm nhóm trưởng mới sẽ xuống dưới nhiều lần, ưu tú xuất sắc lại nhiệt tình như Lâm Tiêu Mặc đương nhiên sẽ được mọi người đề cử làm nhóm trưởng. Mà cô lại như bị ma xui quỷ khiến gia nhập vào Hội sinh viên, song cô đã tham gia hơn một năm mà vẫn không nhận biết được hết mọi người trong đó. Cho nên cứ như vậy, mặc dù gặp mặt qua rất nhiều lần nhưng bọn họ lại chưa bao giờ nói chuyện với nhau, hơn nữa Thích Giai tính cách lạnh nhạt, nụ cười cũng keo kiệt không hiện ra ngoài. “Đi đâu vậy? Phòng tự học sao?” Lâm Tiêu Mặc lên tiếng đánh vỡ sự yên tĩnh của hai người lúc đó. “Không đến phòng tự học, ăn no quá nên đi tản bộ” Thích Giai cười gượng pha trò. “À, tôi cũng tùy tiện đi một chút, đi cùng nhau đi!” Anh cũng nói theo, sau đó đi trước. Đi cùng nhau? Thích Giai ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn bóng dáng cao cao của anh, hoài nghi chính mình có phải thiếu ngủ mà nghe nhầm hay không. “Không đi sao?” Đã đi được một đoạn, Lâm Tiêu Mặc xoay người, khóe miệng cong lên hàm chứa nụ cười. Thích Giai như người trong mộng mới tỉnh, bước nhanh theo phía sau. Buổi trưa yên tĩnh, bọn họ cứ như vậy đi song song với nhau, ánh nắng ấm áp rơi xuống người, trong không khí tràn ngập hương vị không rõ ràng. Trong trăm ngàn người, trùng hợp lại gặp anh… Cũng không tin tưởng vào giác quan thứ sau, Thích Giai cảm nhận như vận mệnh đang an bài một trò chơi nguy hiểm, không kéo chính mình lại là một nhân vật chính. “Không có việc gì sao?” Lâm Tiêu Mặc đi tới bên cạnh, không đầu không cuối mà hỏi một câu. Thích Giai ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía anh. Boss à, tự nhiên anh lại nói chuyện như vậy, không ngữ cảnh, không tên người thì em biết trả lời thế nào đây? Cô cau mày còn chưa kịp hỏi “Cái gì không có việc gì?” thì cánh tay đã bị bắt lấy, “Thật sự không đau sao? Đến phòng y tế đi!” Động tác bất ngờ như thế khiến Thích Giai sợ tới mức ra sức rút cánh tay lại, mặt đỏ bừng vì xấu hổ nhìn anh, không biết nên tức giận mắng hay là hờn dỗi. Lâm Tiêu Mặc cũng ý thức được hành động của mình vô cùng thân thiết lại có chút tùy tiện, có chút hoang mang rối loạn định giải thích: “Thực xin lỗi, anh…” Nhưng mở miệng hồi lâu cũng không tìm ra lý do, khuôn mặt vì ngại ngùng mà đỏ bừng. Hai người không ai nói gì, cũng không dám có bất cứ động tác nào, chỉ là mỗi người nhìn một nơi khác. Im lặng, im lặng tuyệt đối, yên tĩnh đến mức hai bên đều thấy hoang mang. “Này…” “Chuyện kia…” Không hẹn mà gặp hai bên cùng nói, khiến cho Thích Giai lại có chút xấu hổ, còn Lâm Tiêu Mặc lại bị sự trùng hợp này mà cười rộ lên. Thích Giai hờn giận nhìn chằm chằm Lâm Tiêu Mặc đang cười, nhìn anh cười đến mức lông mày, ánh mắt đều cong lên, bên má trái còn có lúm đồng tiền thật sâu, đây cũng là lần đầu tiên cô cẩn thận đánh giá người này, thật là một đại soái ca. Tuấn lãng nhưng ngũ quan không cứng ngắc, không giống những anh chàng đẹp trai đang rất thịnh hành ở Hàn Quốc, cũng không có những đường nét nam tính rõ ràng như ở Châu Âu. Anh có khuôn mặt sáng sủa, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái, giống như mỗi một thứ đều chính xác đúng mực, không quá nhiều cũng không quá ít. Tuy rằng đến từ thành phố Giang Nam, nhưng vóc dáng của anh lại không hề thua kém các chàng trai phương bắc, hơn nữa những nét đẹp Giang Nam lại càng làm anh tăng thêm vài phần nho nhã điền đạm, quần áo trên người hiện lên sự thỏa mái không kiểu cách làm anh hài hòa cả phẩm vị lẫn phong cách. “Thật sự rất đẹp trai!” Cô không kiêng nể gì, chăm chú nhìn ánh nắng chiếu lên gương mặt sáng sủa của anh, cũng hiểu rõ tại sao nhiều cô gái xinh đẹp tự mình như thiêu thân lao đầu vào lửa. “Bạn học, em cứ nhìn qua nhìn lại như vậy, tôi chịu không thấu rồi!” Lâm Tiêu Mặc giả bộ xấu hổ cúi đầu. Thích Giai đối với lời trêu chọc của anh có chút giật mình, nghiêm túc đáp lại: “Này bạn học, vừa rồi anh vui vẻ như vậy là vì đùa giỡn em, cho nên đặc biệt thích thú sao? Hiện tại tôi nên khóc hu hu để phối hợp với anh?” “Không phải, tôi không có, chỉ là…” Lâm Tiêu Mặc vẻ mặt cực kỳ quẫn bách. Thấy anh vội vã giải thích, Thích Giai khoát tay, làm bộ dáng đáng thương: “Quên đi, tôi vẫn là nên trở về trùm chăn khóc!” Dứt lời liền xoay người bước đi. Mới vừa đi được mấy bước chân liền nghe thấy tiếng Lâm Tiêu Mặc truyền đến từ phía sau: “Buổi tối còn đến phòng tự học sao?” Cô xoay người, cười đến vui vẻ “Còn để xem tâm tình!” Đêm đó bởi vì bị người nào đó đùa đến “tâm tình không tốt” Thích Giai không đi đến phòng tự học. Sau đó, Lâm Tiêu Mặc liền gửi mấy tin nhắn hỏi cô sao lại không đến phòng tự học, cô một cái tin nhắn cũng không thèm gửi lại. Hứa Đình Đình sau khi biết chuyện này liền than rằng thật đáng tiếc, nói cô như vậy có thể phát triển tình cảm. Thích Giai chỉ cười cười, cô không tin vào cổ tích, Lâm Tiêu Mặc là hoàng tử, cô không muốn là cô bé lọ lem, cuộc sống quá hạnh phúc như vậy chỉ là lừa dối trẻ con, có ai biết rằng cô bé lọ lem sau khi gả cho hoàng tử đã chịu bao nhiêu tự ti hay không? Cô chỉ yêu chính mình, ở trò chơi tình yêu, tránh việc chia tay thì phương pháp tốt nhất là tránh tất cả sự bắt đầu. Chỉ là, chung quy vẫn là không làm được. Khi Lâm Tiêu Mặc đỏ mặt, lấy hết can đảm thổ lộ: “Thích Giai, anh… anh thích em, em làm bạn gái anh nhé!” Lúc hai tay anh nắm được bàn tay cô, anh liền như trẻ con liền nói: “Anh mặc kệ, dù sao em không chán ghét anh là được.” Lúc đó anh bày ra vẻ mặt vô lại cùng bá đạo mà tuyên bố: “Vừa rồi anh nắm tay em, ai bảo em không lập tức bỏ tay của anh ra, hiện tại đã nắm, em muốn bỏ chạy cũng không được rồi!” Trốn không thoát, thật sự là trốn không thoát. Vận mệnh đã an bài cô rơi vào, lý trí trở lại, thanh tỉnh trở lại cũng đều không trốn được… Bảy năm trước, cô trốn không thoát. Bảy năm sau, ông trời lại một lần nữa đem cô nhập vào vòng quay vận mệnh, tàn nhẫn đem chuyện này thả vào cô mà cô không dám hồi tưởng, từng sự kiện trong cuộc tình đó lần lượt được tái hiện, không có sự phòng bị, tựa như lần này gặp lại sau bao năm xa cách, đâm vào tim càng thêm đau đớn.