Lâm Tiêu Mặc nói mang cô tìm lại kỷ niệm, đi dọc theo con đường nhỏ năm xưa, hai người đi trên đường câu được câu không nói chuyện phiếm, nói đến cuộc sống của mình khi xa nhau, đây cũng là lần đầu tiên họ kể lại khoảng thời gian không có nhau. Nói đến tình cảm, Thích Giai không khỏi có chút bùi ngùi, “Anh nghĩ xem, hai chúng ta nếu không xa nhau thì thật hay quá.” Lâm Tiêu Mặc giữ chặt tay cô, nghiêm túc nói, “Anh trước kia cũng hối hận đã lãng phí mất 7 năm, nhưng gần đây lại cảm thấy để lỡ mất một khoảng thời gian như vậy, thật ra cũng tốt.” “Sao?” Cô ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh. “Mất rồi trở lại được so với luôn có nhau làm cho mình hạnh phúc hơn.” Con ngươi đen mỉm cười, anh dừng lại một chút mới nói, “Sẽ khiến chúng ta càng quý trọng lẫn nhau.” “Lúc trước anh giận em đã bỏ đi tình cảm của chúng ta, nhưng quay đầu nhìn lại, anh sao có thể đúng hoàn toàn được?” Lâm Tiêu Mặc nhẹ giọng nói, “Anh nhiều lần nhấn mạnh phải sống cùng nhau, lại xem nhẹ cảm nhận của em. Anh trách em một mình quyết định tương lai chúng ta, nhưng không phải anh cũng độc đoán lên kế hoạch cho em sao? Còn tùy hứng nói muốn đi cùng đi, nếu không thì mọi người sẽ không thể nói như vậy, để cho em áp lực lớn.” Lâm Tiêu Mặc kề sát vào trán cô, chậm rãi nói nhỏ, “Thích Giai, thật ra, anh thiếu em một lời xin lỗi.” Thanh âm anh rất nhẹ, nhưng cũng rất rõ ràng, mỗi câu mỗi chữ rơi vào lòng Thích Giai, kích thích từng tầng rung động, nước mắt cứ như vậy che kín vành mắt. Cô nhìn đôi mắt gần trong gang tấc kia, bên trong có lời xin lỗi chân thành tha thiết, lại dịu dàng vô hạn, nặng tình đến nỗi khiến cô nghẹn ngào, không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể hơi ngửa đầu, hôn lên môi anh nỉ non, “Lâm Tiêu Mặc, em yêu anh.” “Anh cũng yêu em.” Anh vòng tay quanh thắt lưng cô, nụ hôn hạ xuống càng sâu. Bốn bề là ánh đèn phồn hoa, Thích Giai lại cảm thấy thế giới sau này thật yên bình. Vừa ngừng nụ hôn, hai người tách ra thở hổn hển. Lâm Tiêu Mặc đặt tay lên trán cô, có chút thở dốc, “Đi thôi, đi tìm quán kia thôi.” Thích Giai hơi choáng, mơ mơ hồ hồ để tùy anh dắt đi, xuyên qua đường lớn, đi vào ngõ tắt, dựa vào trí nhớ tìm đến nơi cái quán nhỏ kia,nhưng lại thấy biển hiệu phía trước cửa hàng đã thay đổi hoàn toàn. Lâm Tiêu Mặc nhìn cửa hàng sáng sủa trước mắt, có chút tiếc nuối, “Tại sao lại thay đổi rồi?” Thích Giai cười, nói giọng giễu cợt, “Lời giải thích là chúng ta đều già rồi.” “Thật là.” Lâm Tiêu Mặc thất vọng than thở, “Muốn uống rượu, cũng không được.” “Muốn uống rượu không phải dễ lắm sao?” Thích Giai nhìn lướt qua cửa hàng, “Ở chỗ này cửa hàng rượu lớn như vậy, còn thiếu rượu ư?” Lâm Tiêu Mặc nhướng mày, mê mẩn nhìn cô. Thích Giai cũng không giải thích, trực tiếp kéo anh vào trong cửa hàng, chỉ tay vào quầy rượu đỏ nói, “Đến đây, chọn một chai, về khách sạn uống.” “Vậy có muốn mua thêm đậu phộng không?” Anh cười hỏi. Thích Giai trừng mắt, “Anh cho đây là rượu xái sao?” (rượu xái: rượu nước hai.) “Rượu đỏ kết hợp với đậu phộng không được sao?” Anh chống cằm, ra vẻ đăm chiêu, “Anh còn muốn mua một ít thịt bò nữa.” Thích Giai thấy cô gái bán hàng gương mặt càng thêm xanh trắng, lén véo anh một cái, uy hiếp nói, “Còn nói hươu nói vượn nữa, sẽ không để ý đến anh.” Lâm Tiêu Mặc bắt được cánh tay đang làm chuyện xấu, ha ha cười, chẳng qua thấy được một chai rượu đỏ trên kệ, mới vừa lấy xuống, người bán hàng liền nhiệt tình nói, “Tiên sinh, nếu là ngài uống, tôi đề nghị ngài mua hàng đóng gói trước đây, hiện đang có khuyến mãi, mua một tặng một.” Lâm Tiêu Mặc đang định nói không cần, ai ngờ Thích Giai hào hứng hỏi, “Có giống nhau không?” “Vị đều giống nhau, chỉ là hiện tại muốn thanh lý đi để đóng gói mới, cho nên khuyến mãi, hôm nay là ngày cuối.” Thích Giai đi theo động tác tay chỉ đường của cô gái, quả thật thấy áp phích lớn dán trên tủ kính, hoạt động khuyến mãi kết thúc là hôm nay.” Cô nghĩ nghĩ, mấy thứ này, chẳng qua chỉ là thay đổi vỏ bên ngoài, đương nhiên mua một tặng một lời hơn, “Vậy chúng tôi lấy loại này.” Lâm Tiêu Mặc thấy cô mua một lúc hai chai, không khỏi lo lắng, “Uống có hết không?” “Đương nhiên, em tửu lượng tốt lắm a.” Cô hăng hái đáp. Trở lại khách sạn, để chứng minh sẽ không lãng phí, Thích Giai hầu như uống liên tiếp, không bao lâu, hai bình rượu đỏ hơn phân nửa đã vào bụng cô. Rượu đỏ tác dụng chậm mà mạnh, uống đến cuối cùng, tầm mắt cô đã bắt đầu mơ hồ, bưng chén rượu, túm lấy cổ áo sơ mi Lâm Tiêu Mặc, lắp bắp nói, “Anh xem, em nói tửu lượng của em tốt lắm mà.” “Ừ, em tốt nhất.” Lâm Tiêu Mặc lấy chén rượu khỏi tay cô, đặt trên quầy bar. Thích Giai say, không ổn định dựa sát phía sau anh, muốn cố gắng duy trì một ít tỉnh táo cuối cùng, ánh đèn trước mắt cũng đã biến hóa không phân biệt được, tất cả mọi thứ trong phòng đều như được dát lên lớp ánh sáng mạnh mẽ. Cô thở ra một hơi, từ sau ôm lấy thắt lưng Lâm Tiêu Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ lưng anh, “Qua, em hình như hơi say rồi.” Lâm Tiêu Mặc cười thầm, xoay người lại, đỡ lấy cô, “Có chút thôi, vậy đi ngủ một giấc ngon được không?” Cô nhìn anh, nghiêm túc nhìn anh. Nhớ tới những lời anh nói buổi chiều, không khỏi thương cảm. Cô ôm chặt thắt lưng anh, gần như cả người vùi vào trong lòng anh, nghẹn ngào nói, “Ai, kỳ thực người nên xin lỗi chính là em.” “Đều qua rồi, không nhắc đến nữa.” Lâm Tiêu Mặc cảm nhận được hơi thở mang theo hương thơm rượu nho thoang thoảng kia, ôn nhu nói, “Anh ôm em vào trong ngủ.” Thích Giai nhìn anh chăm chú không chớp mắt, lẩm bẩm, “Ai, nếu có một ngày anh phát hiện em thật ra không tốt như anh tưởng tượng, anh còn yêu em không?” “Ngốc!” Lâm Tiêu Mặc thở dài, giọng mang theo vài phần yêu chiều, “Em chính là em, bất kể em biến thành bộ dạng gì đi nữa, anh đều yêu em.” “Thật không?” Thích Giai mở to hai mắt, thăm dò, “Không sợ em lừa anh sao? Làm chuyện không thể tha thứ, anh cũng sẽ yêu em?” Lâm Tiêu Mặc chớp mắt, nhìn chăm chú vào đôi mắt mê ly của Thích Giai, không xác định hỏi, “Em không phải có việc gì gạt anh chứ?” Thích Giai hơi giật mình, ngọ ngoạy một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Em chỉ như Tiểu Yến Tử, muốn một khối kim bài miễn tử.” “Ngu ngốc.” Anh dùng ngón tay phớt nhẹ qua cánh môi đỏ hồng của cô, thâm tình nói, “Anh yêu em, chính là kim bài miễn tử tốt nhất.” Tim Thích Giai đập phóng đại từ vô hạn tới cực hạn. Cô biết, có câu nói như vậy đã đủ rồi, về phần về sau, về sau rồi nói. “Được rồi, cho kim bài miễn tử rồi, vậy bây giờ có thể đi ngủ được chưa?” Lâm Tiêu Mặc ôm lấy cô, vững bước đi vào phòng, lại vững vàng đặt cô lên giường, “Ngoan, anh đi lấy khăn mặt cho em lau một chút.” Thích Giai dạ, xoay người ôm chăn. Lâm Tiêu Mặc vào phòng tắm vắt khăn, cẩn thận lau, cảnh tượng này làm cho Thích Giai phút chốc nhớ đến một đêm nhiều năm trước, anh cũng thật cẩn thận giúp cô lau người, động tác dịu dàng giống như một vật báu. Chuyện cũ như nước, từng giọt chảy qua. Thích Giai chớp chớp mắt, bắt lấy tay anh, lặp lại vấn đề năm đó, “Lâm Tiêu Mặc, anh sẽ lấy em sao?” “Ừ.” Anh đáp chắc như đinh đóng cột. “Cám ơn anh.” Anh cười, “Vậy lấy thân báo đáp đi.” Thích Giai chưa kịp nói gì, một nụ hôn bất ngờ liền phủ đến. Anh hôn sâu, không lưu lại cho cô cơ hội, bạc môi khiêu gợi dọc theo cổ, một đường dến xương quai xanh, không ngừng ve vuốt làn da non mịn kia, mãi đến khi cô phát ra tiếng rên rỉ khó khăn, anh mới rũ bỏ từng lớp quần áo lẫn nhau, ôn nhu tiến vào, luật động phóng đãng, giữa giường hiện lên tư thái kinh đào hãi lãng, dẫn dắt cô dần dần đến đỉnh cao. Nhiệt tình tan đi, Thích Giai buồn ngủ nằm cuộn mình trong lòng Lâm Tiêu Mặc, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ có lực, cảm nhận dư vị sau cao triều. Chẳng qua là, cô rất không hiểu, họ không phải giữa trưa mới “vận động” qua hay sao, vì đâu mà tinh lực anh còn tràn đầy như thế, cô lại mệt đến ngay cả mắt cũng không mở lên nổi? Không được, lần sau phải khuyên anh biết giới hạn chút, loại sự tình này phải điều độ… Thích Giai vừa nghĩ, vừa điều chỉnh tư thế, hoàn toàn chui vào trong lòng anh chậm rãi an tĩnh lại. Lâm Tiêu Mặc nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng chậm chạp của nữ nhân, trong đầu quanh quẩn câu nói kia của cô, “Lâm Tiêu Mặc, anh sẽ lấy em sao?” Bỗng nhiên, một ý niệm hiện lên. Anh ôm sát cô, ôn nhu nói, “Thích Giai, chúng ta kết hôn đi.” A, không phản ứng? Chẳng lẽ không vừa ý anh cầu hôn không đủ lãng mạn, hay là cô căn bản không muốn ưng thuận anh? Lâm Tiêu Mặc khẩn trương cúi đầu, sau đó cười khanh khách. Trời ơi, tại thời khắc mấu chốt này, cô gái nhỏ của mình lại đang say ngủ… Ngày hôm sau tỉnh lại đã là giữa trưa, cô xoa xoa đầu như muốn nứt ra, vừa định chuyển mình, liền cảm thấy cánh tay đang khoát trên lưng chặt hơn chút. “Tỉnh rồi?” Thanh âm Lâm Tiêu Mặc từ phía sau truyền đến, mang theo hơi thở vừa mới tỉnh dậy. “Ư.” “Có đói không?” Anh ngồi xuống, lấy tay chống thân mình, “Hay là gọi thức ăn đến phòng ăn?” “Ừ.” “Vậy em đi rửa mặt chải đầu trước đi.” Lâm Tiêu Mặc vuốt ve mái tóc dài hỗn độn của cô, xuống giường lục tìm quần áo rơi rụng trên mặt đất, lại đem quần áo đưa cho cô. Tuy hai người việc nên hay không nên đều đã làm, bất quá Thích Giai vẫn như trước, ngượng ngùng khi không mặc gì trước mặt anh, nhưng Lâm Tiêu Mặc lại chăm chăm nhìn cô, một chút cũng không chịu lãng phí phúc lợi, hại cô phải đem quần áo ôm trước ngực, đỏ mặt đi vào phòng tắm. Đợi rửa mặt sạch sẽ xong, trong phòng đã có mùi thức ăn. “Em ăn trước đi.” Lâm Tiêu Mặc đưa cho cô một đĩa mỳ xào Italy, thẳng tiến vào buồng vệ sinh. Rất nhanh, phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Thích Giai quay đầu nhìn, mới phát hiện, tuy rằng đã đóng cửa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng ẩn hiện phía sau tấm kính thủy tinh. Hình ảnh tối hôm qua, cứ như vậy từng chút một hiện lên trong đầu, nháy mắt đã đốt đỏ mặt cô, ngay cả đầu ngón tay cũng bắt đầu nóng lên. Thích Giai dùng đĩa thức ăn để làm quấy nhiễu tâm tư lúc này, buộc chính mình chuyển dời tầm mắt. Chẳng qua, hồ tiêu đen hình như cay hơn mọi ngày, cô sao lại cảm thấy miệng có chút khô nóng a? Tiếng nước vọng lại trong chốc lát rồi ngừng, Thích Giai nhìn người đang đi tới, trên người còn đọng nước, áo sơ mi để mở một nửa, nghiễm nhiên như trong mấy tấm ảnh quảng cáo để trần… Phốc, đối diện anh, chính mình quả nhiên có thiên phú làm cô gái mê trai đẹp! Thích Giai dời tầm mắt đi, tiếp tục uống nước chanh, dùng dư quang nhìn thấy anh đi tới, ngồi ở đối diện, bê lên đĩa cơm chiên. “Có đủ ăn chứ? Còn muốn thêm ăn món khác không?” Lâm Tiêu Mặc múc một muỗng cơm vào miệng. “Đủ rồi.” Cô ngắm mấy sợi tóc ướt phủ trên trán anh, khuyên, “Tóc không sấy khô về sau dễ bị đau đầu đó.” Lâm Tiêu Mặc lắc đầu, ngoài miệng lộ vẻ cười yếu ớt, “Chờ em ăn xong làm giúp anh.” “Thật đúng là thiếu gia!” Thích Giai than phiền, tốc độ ăn nhanh hơn. Chờ lúc anh cũng ăn xong, Thích Giai mới cầm lấy máy sấy hong khô tóc giúp anh, Lâm Tiêu Mặc rất biết phối hợp, ngồi không nhúc nhích, mặc cho cô chụp qua bào lại, hơi gió ấm áp, tiếng kêu ong ong hòa làm một. Lâm Tiêu Mặc ngơ ngẩn nhìn Thích Giai trong gương, mỗi động tác, biểu cảm đều rất chăm chú, dịu dàng lại yên bình. Anh cảm thấy mình có thể cứ nhìn như vậy, nhìn đến mãi mãi cũng được. Đột nhiên, anh lại hồi tưởng đến lời cầu hôn tối qua, quyết định lặp lại lần nữa. Anh đưa tay cầm lấy cánh tay cô đang nâng tóc, chăm chú nhìn cô thật sâu, vừa định mở miệng, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, chặt đứt lời anh nói. Lâm Tiêu Mặc nhíu mi, nghĩ nghĩ, quyết định từ bỏ. Quên đi, cầu hôn cũng phải có kiểu cách cầu hôn một chút, hoa tươi, nhẫn kim cương là không thể thiếu. Thích Giai nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô, liền ngừng tay, đi lấy điện thoại, nhìn thấy màn hình hiện lên tên Mưu Phi, cô vội bắt máy, “Sư huynh?” “Việc lần trước em nhờ anh lo liệu, anh ta ngày mai đến Bắc Kinh, nói đồng ý gặp mặt em.”