Lâm Tiêu Mặc nín cười, nghiền ngẫm chế nhạo, “Trí nhớ em thật sự là càng ngày càng kém, trước đây không lâu mới vừa nếm qua mà đã quên sạch rồi sao?” Đáp án này nghe vào trong tai Thích Giai, không thể nghi ngờ chính là thừa nhận anh có bạn gái, làm cho cô mất mát và buồn bực nói không nên lời. Đè nén tâm tình buồn bực, Thích Giai cố sức bỏ tay anh ra, không mang cảm tình nói, “For one night mà thôi, Lâm đổng sẽ không nghiêm túc chứ?” Xuất hồ ý liêu, Lâm Tiêu Mặc không bị lời nói của cô chọc giận, mà đem hai tay bỏ vào túi, tà tà nhìn cô, “Nếu tôi nói là thật?” Thích Giai nghe vậy, thân mình cứng đờ, mờ mịt chăm chú nhìn anh, nhất thời im lặng. Màu cam của đèn đường rọi xuống, hai người cứ nhìn nhau như vậy, ai cũng không nói lời nào, không khí lưu chuyển quanh mình dường như cũng đông kết lại. Rất lâu sau đó, Lâm Tiêu Mặc mới đưa tay, phủ lên khuôn mặt hơi lạnh của cô, nhẹ giọng lặp lại, “Tôi nói, tôi nghiêm túc, em phải làm sao bây giờ?” Anh không chớp mắt mà nhìn cô chăm chú, trong con ngươi đen sâu thẳm như đầm nước xao động ý cười thản nhiên, tựa hồ còn có sự khẩn trương không dễ phát hiện, giống như đáp án của cô thật sự rất quan trọng. Bỗng dưng, trước ngực truyền đến một trận rung động mãnh liệt, làm cho cô muốn di dời tầm mắt, nhưng không cách nào động đậy, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh. “Sao?” Anh nâng cao giọng, từng bước ép sát, rất có trạng thái không biết được đáp án thề không bỏ qua. Thích Giai hơi nhíu mày, mở miệng, lại chậm chạp nói không nên lời. Nghẹn nửa ngày mới quyết định vẫn nên đem vấn đề ném cho anh, “Vậy anh muốn để tôi làm sao bây giờ?” “Tôi muốn?” Lâm Tiêu Mặc theo thói quen khẽ nâng mi trái, làm sâu thêm nét cười mỉm nơi khóe miệng, “Tôi muốn… không chỉ có một đêm.” “Là ý gì?” Cô biết rõ còn hỏi, mảy may không thể tin được anh sẽ đưa ra lời đề nghị “xấu xa” như thế. Lâm Tiêu Mặc lắc đầu, làm ra bộ dáng giật mình thương xót, “Chà, xem ra em không chỉ có trí nhớ trở nên kém, mà năng lực lý giải cũng thụt lùi, tôi nhớ rõ em chính là người giỏi nhất khoa xã hội a!.” Anh vừa nói, vừa chậm rãi tới gần cô, chờ khi cô phản ứng lại, đã bị anh vòng tay ôm thắt lưng nhỏ nhắn, vây trong lòng. Hai người da thịt cùng dán vào, tìm không ra một khe hở, hơi thở đàn ông mát lạnh tức thì vây quanh tất cả cảm quan của cô. “Buông ra!” Cô muốn tránh thoát, bất đắc dĩ bị anh ôm càng chặt. “Không buông!” So về bướng bỉnh, anh luôn luôn không thua cô. Đối thoại và cảnh tượng quen thuộc, khiến Thích Giai nhớ tới năm đó khi anh thổ lộ cũng như vậy, túm tay cô kiên định nói, “Không buông!” Sau đó như trẻ con tuyên bố, “Anh mặc kệ, ai cho em vừa rồi bỏ rơi anh, bây giờ muốn nghĩ cũng đừng nghĩ.” Kỳ thực cô chính là bị lời thổ lộ bất thình lình xảy ra làm trở tay không kịp, khi muốn cự tuyệt mới phát hiện bị anh cầm tay. Trong lòng bàn tay nóng bỏng kia có một ít mồ hôi, tiết lộ sự khẩn trương của anh. Một cái chớp mắt kia, rung động tích lũy nhiều ngày cùng với tình cảm lúc khó khăn, làm cô đỏ khóe mắt, nắm tay anh lại hỏi, “Bây giờ bỏ mặc không được, vậy về sau thì sao?” “Về sau càng đừng nghĩ tới!” “Vậy ngộ nhỡ anh muốn bỏ em thì sao?” Cô cố ý đáp trả. Anh nổi cáu, nắm tay cô càng dùng sức, “Sẽ không, anh cả đời cũng sẽ không buông tay.” Cả đời? Cả đời của họ __ quá ngắn! Chuyện cũ như phim, khiến cô đau buồn tận trong tim, nước mắt đột nhiên trào ra nơi hốc mắt, giống như chuỗi trân châu bị đứt dây, một viên rơi lại một viên lăn dài trên má. Nước mắt của cô, làm cho trong lòng Lâm Tiêu Mặc đột nhiên khẽ động, bất đắc dĩ thở dài, buông sự kiềm hãm đối với cô. “Đừng khóc.” Anh đưa tay lau đi làn nước mắt của cô, ôn nhu dỗ dành, “Em xem, tôi không phải đã buông em ra rồi sao?” Lời này làm Thích Giai càng khó chịu. Đúng vậy, anh buông tay, đã sớm không còn là người anh yêu, lời hứa hẹn một đời như dỗ trẻ con. Nhìn cô càng khóc càng hăng, Lâm Tiêu Mặc thở dài, bàn tay to đưa tới, đem cô kéo về trong lòng ngực yêu thương vỗ nhẹ lưng cô, “Em cứ như vậy không nghĩ muốn nối lại quan hệ với anh sao?” Lời nói của anh không giấu được vẻ cô đơn, làm cho trái tim Thích Giai như bị đánh đau, suýt chút nữa thì bởi vì thương xót anh mà làm điều không thể. Nhưng tưởng tượng đến sự việc xảy ra trước mặt họ, vẫn nên kiên cường quyết tâm nhắc lại lập trường của mình, “Ừ, không nghĩ.” “Vì sao?” Cô không muốn giải thích đủ loại nguyên nhân họ không có khả năng bên nhau, chỉ dùng việc thực tế nhất cũng trực tiếp làm lý do cự tuyệt qua lại với anh, “Anh có bạn gái, tôi tuyệt đối sẽ không làm người thứ ba!” “Như vậy a!” Anh làm bộ khó xử, “Nhưng anh muốn, vậy làm sao bây giờ?” “Anh… vô sỉ!” Thích Giai kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, khó có thể tin anh sao lại biến thành người “bất trung” trong tình cảm. “Anh còn có thể càng vô sỉ!” Lâm Tiêu Mặc như chuồn chuồn lướt nước (hời hợt) dán lên môi cô một nụ hôn, cũng thừa dịp cô còn đang trong trạng thái khiếp sợ, nắm lấy thắt lưng của cô nhét vào trong xe, lại nửa ôm nửa ép quay về khu nhà. Thích Giai liên tiếp kháng nghị, nhưng hết thảy không có hiệu quả, mắt thấy đã tới cửa, cô còn thừa dịp anh đang tra ổ khóa, ý đồ tránh khỏi tay anh, lại chạy trốn. Nhưng mà Lâm Tiêu Mặc đã sớm dự đoán được suy nghĩ trong lòng cô, bàn tay khẽ lật trói lại cổ tay cô, cười như không cười hỏi, “Đều đã đến đây, không vào xem sao?” Không, cô tuyệt đối không muốn đi tham quan tổ yêu đương của bọn họ, việc này ngoại trừ việc làm cho cô cảm thấy ghê tởm, cô còn lo lắng mình sẽ thấy vật thương tình, không chịu nổi đả kích. Thanh âm mở cửa làm cho Thích Giai ngưng trệ, cuống quýt túm lấy tay anh, run rẩy cầu xin, “Anh nếu thật sự muốn, chúng ta đi khách sạn… tiền phòng tôi trả.” “Ha ha…” Lâm Tiêu Mặc cúi đầu nhìn cô, cười vô cùng vui vẻ, biết rõ cô lo lắng điều gì, cố tình tiếp tục châm ngòi, “Anh không thích khách sạn, anh thích giường lớn trong nhà.” Nói xong nắm lấy bả vai cô, kiên quyết đem cô đẩy mạnh vào nhà. Phát hiện anh dùng chìa khóa khóa trái cửa, Thích Giai biết không còn đường lui, nhưng cũng không muốn thỏa hiệp, liền cắn răng, đứng cứng ngắc ở chỗ huyền quan. Thấy bộ dáng một bộ thà chết chứ không chịu khuất phục của cô, Lâm Tiêu Mặc khóe môi lộ ra nụ cười chua xót, bướng bỉnh của cô vẫn như trong quá khứ, làm cho người ta đau đầu. Tuy không muốn thừa nhận nhưng cô vẫn là người duy nhất có thể ràng buộc cảm xúc của anh. Nếu không anh sẽ không bởi vì một câu kia của Vương Kha, “Jocelyn đau dạ dày” liền tinh thần không yên, cũng sẽ không vì dẫn cô đi ăn cơm mà cố ý tan tầm trước tiên, ở dưới lầu chịu khổ ngồi đợi hơn hai tiếng… Sau đêm hôm đó ở Hàng Châu, anh tự nhắc nhở mình không thể tiếp tục hãm sâu vào nữa, cũng cố ý không chạm mặt với cô, nhưng khi buổi chiều nhìn thấy cô, anh bỗng nhiên hiểu được sự nóng lòng và mất ngủ mấy ngày nay toàn bộ đều xuất phát từ nhớ cô, anh muốn cô, hiểu nơi an tĩnh nhất trong lòng chính là cô, trong mộng vẫn là cô. Có trời mới biết anh dùng nhiều sức lực đến dường nào để đè nén xuống xúc động tha thiết muốn ôm chặt lấy cô. Nhìn thấy cô chạy trối chết khi ra thang máy, anh mất mát, càng đau lòng, cũng tỉnh ngộ, dây dưa nhiều lần từ khi gặp lại tới nay, cố ý để cô khó xử… bất quá là bởi vì vẫn còn yêu. Thời điểm ngồi trong xe chờ cô, Lâm Tiêu Mặc không ngừng hỏi chính mình, là muốn tiếp tục vì chuyện chia tay năm đó và cô không tới tìm mình mà canh cánh trong lòng, hay là thuận theo tâm ý, giữ cô lại có được hạnh phúc? Đáp án không cần nói cũng biết, anh là banker xuất sắc, sao có thể lựa chọn việc tổn hại gấp đôi? Nhưng thái độ Thích Giai khiến anh phiền não, có thể khẳng định cô cũng chưa từ bỏ, nhưng anh không thể hiểu sự phản kháng và chống cự này rốt cuộc là không còn tình cảm với anh, hay vẫn là nỗi khổ trong lòng không kể xiết. Tối nay, anh muốn bức cô nói ra suy nghĩ trong lòng, mới có thể nói chính mình đang nghiêm túc, chỉ là… Ai, xem ra cần phải tiếp tục dùng liều thuốc mạnh hơn. Lâm Tiêu Mặc than dài, mở ra tủ giày, giả bộ vẻ mặt chán chường, “Không có giày thích hợp với em đâu!” “Tôi không mang giày của người khác!” Cô ngửa đầu, chém đinh chặt sắt nói. “Anh biết!” Anh đóng cửa tủ, hiểu rõ mà nói, “Em ưa sạch sẽ!” “Vậy anh còn mang tôi tới nơi này.” “Nơi này của anh rất sạch sẽ nha, mỗi tuần đều có người đến dọn dẹp, không tin em cứ đi kiểm tra!” Thích Giai trừng mắt với anh, tức giận đến nghiến răng. Cô dám khẳng định, người đàn ông này trăm phần trăm là cố ý xuyên tạc ý tứ của mình. Cô e ngại lớn nhất chính là nhà này đã có người phụ nữ khác ở qua, tưởng tượng đến bộ dáng Lạc Hú mặc áo ngủ trong lòng đi qua lại, cô không khỏi rùng mình, cả người tóc gáy phút chốc toàn bộ dựng thẳng đứng lên. Lạc Hú? Chờ một chút, anh công khai dẫn cô về như vậy, còn Lạc Hú đâu? Chẳng lẽ là đi công tác, cho nên anh mới phải ăn vụng? Nghĩ như vậy, Thích Giai không khỏi cảm thấy Lạc Hú đáng thương, đối với anh lộ vẻ mặt khinh thường, “Không nghĩ tới anh là dạng người như vậy?” “Dạng người nào?” Anh cười hỏi. “Sau lưng bạn gái ở bên ngoài làm loạn.” Cô trừng anh, biểu cảm khinh bỉ. “Vậy bây giờ có phải vui mừng vì đã sớm bỏ rơi dạng củ cải hoa tâm anh đây a?” Anh dùng ngón tay nâng cằm cô, khóe môi khẽ nhếch, “Nhưng mà, cho em thất vọng rồi, anh không hoa, bởi vì anh không có bạn gái.” “Không có?” Cô giật mình, “Vậy Lạc Hú thì sao?” Ngón tay Lâm Tiêu Mặc khẽ vuốt cái cằm trơn bóng, chậm rãi giải thích, “Trợ lý a, không phải từng giới thiệu qua với em sao, trí nhớ đúng là kém.” Thích Giai không muốn tốn thời gian so đo anh nhiều lần lặp đi lặp lại châm chọc trí nhớ của mình, thoáng ngẩng đầu, khó hiểu hỏi, “Nhưng mà mọi người đều nói hai người đang quen nhau, còn ở chung nữa!” Lâm Tiêu Mặc không lập tức giải thích thật tình, mà tiến đến bên tai cô, dùng thanh âm cực khẽ hỏi, “Em rất để ý cô ấy có phải bạn gái của anh hay không sao?” Hơi thở ấm áp nóng bỏng lướt qua trên cổ trơn bóng, khiến cô càng cảm nhận càng sợ hãi, lui về sau từng bước, vọng tưởng tránh đi thân mật nguy hiểm, ai ngờ lùi quá nhanh, lảo đảo một cái, đông, đầu đập trúng cánh cửa thật dày phía sau. Cô còn chưa kịp hô đau đã bị Lâm Tiêu Mặc phản ứng nhanh chóng kéo vào trong lòng, xoa đầu cô, lo lắng hỏi, “Thế nào? Đụng vào đâu?” Cô dễ dàng sờ trúng chỗ bị đụng, sau đó cảm giác được anh cẩn thận vén tóc ra, xem xét thương tích của mình. Sau khi xác định không việc gì, lại vụng về xoa đầu cô, “Không sao, bất quá em có choáng váng đầu hay không, hay là cảm giác muốn nôn?” Phát hiện anh giống như dỗ dành đứa trẻ vừa xoa vừa thổi, Thích Giai đỏ mặt đẩy tay anh ra, “Anh đừng nhào nắn nữa, không ngất cũng bị anh làm hôn mê.” Thái độ ác liệt của cô làm cho Lâm Tiêu Mặc ngẩn ra, bị chọc tức rút tay về, hừ lạnh oán giận, “Chó cắn Lã Động Tân!” “Ai cần anh làm người tốt!” Cô cũng không nén giận. Lâm Tiêu Mặc nhíu mày, đón nhận tầm mắt bướng bỉnh của cô, nhiều năm qua như vậy, cô gái này sao một chút cũng không thay đổi? Vẫn cái thói kiêu kỳ khó chịu đó, thà chấp nhận cất giấu một bụng vấn đề bản thân khó chịu cũng không chịu mở miệng hỏi cho rõ. Trong lời nói của cô đều để lộ ra cô để ý quan hệ của anh và Lạc Hú, trong lòng cũng vì vậy mà không thoải mái, lại sống chết không chịu hỏi, sợ rằng anh có bắc vô số bậc thang để đi xuống cô cũng không tình nguyện bước chân, thật không hiểu cô phải khó chịu tới khi nào? Ai, thôi quên đi, lúc trước anh đã biết, cô là giống rùa, là loại rùa nhát gan nhất, đâm vài cái mới dám nhô đầu ra. Nếu năm đó là anh chủ động, thì bây giờ anh chủ động tiếp đi. Nghĩ xong, Lâm Tiêu Mặc bá đạo nắm tay cô, hướng vào nhà vệ sinh. “Anh muốn làm gì?” Thích Giai khẩn trương hỏi. Anh không để ý tới cô, cho đến khi mở đèn nhà vệ sinh, sau đó chỉ vào kệ chai lọ trong nhà tắm nói, “Em nhìn cho rõ, tất cả đều là của đàn ông.” Thấy cô vẫn là vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu như trước, Lâm Tiêu Mặc đáp lại vẻ coi thường, “Ý là nhà này chỉ một mình anh ở.” “Vậy cũng không chắc chắn.” Thích Giai theo bản năng nói tiếp. Anh nheo mắt lại, “Là ý gì? Sao có thể nghi ngờ anh giấu đàn ông?” Không đúng, anh hiểu lầm ý của mình, cô vốn là muốn nói cho dù tất cả đều là của đàn ông, cũng không chứng tỏ anh không có bạn gái, như thế nào có thể bị anh lý giải lệch lạc thành ra vậy? Bất quá nhìn bộ dáng trừng mắt thở mạnh của anh, Thích Giai thật có một tia vui vẻ. Vì thế đầu nghiêng sang, cố ý nói, “Ai biết được, dù sao bây giờ cũng rất thịnh hành nha, anh xem trong giới giải trí, mỗi người xuất hiện đều nói mình là cong thôi. Yên tâm, tuy không quá tán thành, nhưng tôi tuyệt đối tôn trọng người đồng tính, không có kỳ thị.” “Em hoài nghi giới tính anh sao?” Anh nâng cằm cô lên, khuôn mặt tuấn tú mang theo vài phần tà khí, từng tấc đến gần, gần đến mức Thích Giai có thể thấy trong đôi mắt đen nhánh ám muội kia lửa giận, còn có tình tố xa lạ. Đợi cô tỉnh ngộ xác định tình tố kia đại diện cho cái gì, Lâm Tiêu Mặc đã cúi đầu, dán trên cánh môi non mềm. Anh hôn cô, quấn quýt triền miên, mãi đến khi cô mềm nhũn đặt tay lên bờ vai anh, phát ra tiếng ô. Thở dài, mới buông tha mà chấm dứt cướp đoạt môi lưỡi cô. “Có muốn thêm một bước chứng minh anh giới tính bình thường không?” Trán anh dán trên trán cô, cười đến thật ôn nhu, nhưng cũng thật gian tà.