Slytherin hắc ám ánh sáng

Chương 9 : Nhà slytherin.

Editor : Qủa Đào Mật - "Phùng Khả Ny." Rốt cục cũng đến tên cô. Cô từ từ đi tới ngồi ở trên ghế, mới vừa nãy còn chưa cảm giác gì, nhưng mà bây giờ lại có một chút khẩn trương, dù sao thì cơ hội như vậy không phải người bình thường nào cũng có cả. Cảm giác cái mũ phân loại trên đầu không chuyển động, trầm mặc cả buổi, "Ưhm. . . . . . Thật đặc biệt, ta nhìn thấy rất ít đệ tử đặc biệt như vậy. . . . . . Dũng cảm, cũng không ngu ngốc, tâm tư không tồi. Nên phân cô bé vào nhà nào đây? Slytherin? Nhưng cô bé không phải phù thủy tinh khiết, đi vào sẽ bị trêu trọc, không tốt. Ravenclaw? Ừhm. . . . . . Không, cô bé không có thông minh như vậy. Hufflepuff? Cũng không được, cô bé cũng không phải loại người chăm chỉ. Gryffindor? A. . . . . . Không, cô bé không thích hợp." Càng nghe càng cảm thấy này cái mũ này đang cố ý chơi cô, cô tệ đến như vậy sao? Thời gian dài đến nỗi làm cho các đệ tử và Lão sư có mặt đều nhìn chằm chằm vào cô, đoán xem cô là thiên tài hay là quái thai làm cho mũ phân loại khó xử như vậy, Sievert và Lily càng lo lắng nhìn cô, cô đành phải nói "Ngài nghĩ xong chưa, ngài làm ơn phân tôi vào bất cứ nhà nào cũng được." Nửa tiếng rồi đó! cô nghĩ cô sẽ trở thành đệ tử đầu tiên khiến mũ phân loại suy nghĩ trong thời gian dài nhất. Còn chưa nhập học đã nổi tiếng rồi, thật khóc không ra nước mắt...! "Được rồi! Vậy đi. . . . . ." Nó trầm mặc ba giây, lớn tiếng kêu lên: "Slytherin!" Slytherin! Lúc nãy không phải nói vào đó cô sẽ bị chọc ghẹo sỉ nhục sao? Chẳng lẽ là cô đối với nó không tốt sao, nên giờ nó cố ý chơi cô à. Nhưng nó đã lên tiếng, cô cũng không thể làm gì được, Slytherin thì Slytherin! Dù sao cô cũng thích. Trong tiếng vỗ tay hoan hô, cô rốt cục cũng thoát khỏi tình huống đáng xấu hổ kia, đi về phía dãy bàn nhà Slytherin. Ngồi bên cạnh Sievert, mỉm cười với cậu, cậu vui sướng nắm thật chặt tay cô ở dưới bàn. Nhìn Lily ở đối diện đang buồn bực, cô chớp chớp mắt mỉm cười nhìn cô bé, muốn nói cô bé biết đừng lo lắng, đừng nóng giận, cô sẽ đi tìm của cô bé. Có vẻ như Lily hiểu được ám chỉ của cô nên cũng cười thoải mái. Bên cạnh Sievert là một học trưởng có mái tóc bạc đang nhìn cô vẻ mặt hứng thú, cô nhẹ nhàng cúi đầu, là Lucius Malfoy, xem ra sự kiện mũ phân loại mới vừa rồi khiến Lucius Malfoy chú ý đến cô, điều này không tốt chút nào. "Ở trước khi bắt đầu tiệc tối, thầy có một chuyện phải nhắc nhở các học sinh ở đây." Âm thanh Dumbledore ở vị trí trên cao vang lên, mọi người đem ánh mắt chuyển về phía cụ Dumbledore, xem cụ muốn căn dặn cái gì (coi có gì hay để chơi hay không), "Năm nay, ở sân sau của trường có trồng một cây liễu roi, trừ phi các em tin tưởng mình dư sức đối phó nó, nếu không trăm ngàn không nên tới gần!" Cây liễu roi? Có ai khi không "ăn no rửng mỡ" rồi đi tiếp cận nó làm gì?, bộ không muốn sống nữa hả, hơn nữa chúng ta cũng không phải là "đứa bé sống sót" được tác giả ưu ái. Nhưng đã biết là nguy hiểm, mà vẫn trồng cái cây đó trong sân trường làm gì? Dumbledore già quá nên bị lẩm cẩm rồi à. "Tốt! Thầy tuyên bố, tiệc tối bắt đầu!" Dumbledore vừa dứt lời, thì một đống đồ ăn bỗng nhiên xuất hiện trên bàn, cô cảm thấy phép thuật thật kỳ diệu. Nhìn thật ngon! Từ hôm qua đến giờ cô còn chưa ăn cái gì cả, tuy trên tàu có bán đồ ăn, nhưng đồ ăn ở thế giới này rất kì quặt lộn tùng phèo và không được bình thường, nó có rất "nhiều vị", thậm chí có vị nghe rất "đặc biệt" như vị ráy tai, nước mũi, dịch nôn,.....Eo! Cô sợ ăn vào sẽ bị bệnh. Cô tò mò nhưng chưa tới tình trạng bạ đâu ăn đó. Trong lúc cô đang chiến đấu với đồ ăn có thể miêu tả là "Ăn như hổ đói", một phần hai đồ ăn trước mặt đã bị cô xơi tái, thì cô cảm giác hơi lạ có cái gì đó không đúng, tại sao xung quanh lại im ắng đến vậy chẳng lẽ mọi người không ăn sao? Tò mò cô khẽ ngẩng đầu nhìn thử, thì thấy mọi người vẻ mặt kinh ngạc chăm chú nhìn cô, biểu lộ không thể tin, như thể cô là quái vật ngoài hành tinh vậy. Cúi đầu nhìn thử trên người mình, không có dính cái gì! Là lạ, vụng trộm nhìn về phía Sievert. Thấy khóe miệng cậu lộ ra ý cười, hắng giọng ho một, cúi người xuống nói với cô : - "Tướng ăn của cậu vô cùng. . . . . . Đáng yêu." Tướng ăn của cô? Nhìn một bàn hỗn độn trước mặt, rồi nhìn chỗ bọn họ gọn gàng sạch sẽ, trời ơi Merlin ơi! Tại sao cô lại quên, đệ tử Slytherin đều đến từ gia đình quý tộc, coi trọng sự tao nhã quý phái. Cho nên tướng ăn vừa rồi của cô làm cho bọn họ kinh ngạc, má ơi! Lần này mặt mũi đều mất hết rồi, cô ước gì có thể tìm thấy một lổ để chui vào, Sievert đem bàn tay ấm áp của cậu nắm chặt tay cô an ủi. Cô ngẩng đầu cười cảm kích với Sievert, ổn định lại tâm trạng, cô là ai? Cô là người đã trưởng thành, lớn hơn bọn họ rất nhiều, sao có thể chỉ vì vài ánh mắt liền bị đánh bại được. Cô quật cường nhìn bọn họ, hất cằm, không sợ cầm lấy đũa, tiếp tục ăn, chẳng qua lần này nhã nhặn hơn nhiều. Lúc bọn họ thấy cô lại tiếp tục tấn công đồ ăn, thì lắc đầu bất đắc dĩ, vẻ mặt châm chọc cười khẩy, rồi tiếp tục dùng bữa tối của mình. Ký túc xá nhà Slytherin ở tầng dưới cùng, hành lang tối tăm không có ánh sáng có chút khủng bố, nhưng phòng nghỉ lại rất ấm áp thoải mái. Sau khi chúc Sievert ngủ ngon, cô liền lên lầu nghỉ ngơi vì sáng mai có tiết học. Tiết học đầu tiên của Chúng ta là tiết độc dược, nghe nói giáo sư Horace Slughorn yêu cầu rằng trong giờ học mà ổng dạy, những học sinh thuộc nhà Slytherin phải thật suất sắc, có điều học chung tiết Độc Dược với chúng ta lại là nhà Ravenclaw, đấu với một đóng thiên tài, cô cảm thấy rất áp lực, chỉ cần hơi không tốt sẽ làm mất mặt nhà Slytherin ngay, song may mắn là cô có Sievert. Đối với Sievert, một thiên tài về pha chế Độc Dược mà nói, học sinh năm bảy học Độc Dược Cao cấp cũng không thể làm khó cậu ấy, huống chi là năm nhất và tiết độc dược cơ bản này, bên cạnh cậu cũng ít đi đường vòng rất nhiều, cậu ấy luôn có thể phát hiện chổ sai lầm trên sách, để sửa lại. Nhóm của cô và Sievert luôn là nhóm đầu tiên làm ra thành phẩm khiến giáo sư Horace Slughorn hài lòng. Giáo sư Horace Slughorn là viện trưởng nhà Slytherin, so với trong phim thì giáo sư trẻ tuôi hơn rất nhiều, nhưng về hình dáng bề ngoài vẫn giống trong phim không khác nhiều, người giáo sư khá lùn, đầu trọc bóng loáng, mắt hơi lồi, bụng phệ, chòm râu màu vàng nghệ lộ một ít màu trắng, mặc một bộ đồ cầu kỳ mà cổ điển. Các môn trong khóa học đều rất đặc biệt và mới mẻ, mà cô chưa học bao giờ. Cuộc sông vui vẻ đầy mới mẻ cứ thế trôi qua, mới đó đã được một tháng kể từ ngày cô nhập học đến giờ, tòa lâu đài cổ này thật sự rất thuyệt vời và kỳ diệu, thang lầu tự duy chuyển, phòng thét chói tai kỳ lạ, thực vật biết ca hát . . . . . . Chỉ là chuyện của chị, vẫn không có gì tiến triển, sau khi tiến vào Hogwarts, cô đã cố gắng tìm dấu vết còn sót lại trong ngôi trường thần bí này. Bởi vì theo hiểu biết của cô về chị, thì với cá tính không cam chịu làm người bình thường của chị ấy. Khi chị ấy đến tới cái thế giới này, chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách tiến vào ngôi trường này. Nên cô vẫn luôn tìm kiếm quanh những nơi mà chị ấy có thể đến và xem rất nhiều tài liệu liên quan đến nữ đệ tử đông phương đã từng học tại trường, nhưng khổ nổi là đệ tử đông Phương ở Hogwarts tuy không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không ít. Cô tính sơ sơ từ Hogwarts mới xây tới nay, nữ đệ tử Đông Phương ước chừng có 223 người. Cô cũng không biết chị xuyên qua trong khoảng thời gian nào, muốn tìm kiếm tung tích của chị trong 223 người, đây chính là mò kim đáy bể. Cô cũng nghĩ tới đi hỏi những giáo sư học thế hệ trước trong trường, nhưng chẳng có ai biết cái tên Phùng Toàn Vân. Hiện tại chỉ có một cách, chính là đến thư viện, từ trước đến nay thư viên Hogwarts nơi tìm manh mối dễ nhất, chỉ cần chuyện có người biết hoặc hơi nổi một tí thì chắc chắn có ghi lại để trong này. Mà thư viên Hogwarts cũng là nơi đệ tử hay đến nhất. Bình thường chỉ cần là chuyện đã xảy ra hẳn sẽ lưu lại dấu vết, cô không tin không tìm được dù chỉ một chút. Ở đây sách nhiều như sao trên trời, nếu tìm từng quyển một mà không có cách tìm nhanh hơn, đợi đến khi tìm ra chắc cô đã rời khỏi thế giới này rồi. Chỉ còn cách là tìm trong khu sách cấm, chắc chắn nơi này là nơi chị ấy cảm thấy hứng thú nhất, bởi vì cô cũng cảm thấy hứng thú với nó. Trong khu Sách cấm, sách không có nhiều như bên ngoài, tìm được cũng tương đối dễ dàng hơn. Để tránh được Filch tuần tra cô cần một chút công sức. Trải qua nhiều lần quan sát, cô phát hiện mỗi lần Filch tuần tra rất cẩn thận, nhưng Filch có một thói quen mà người khác không biết, chính là sự tự tin quá mức, Filch chỉ kiểm tra một lần mỗi chỗ, chưa bao giờ kiểm tra lần hai. Cho nên cô bắt lấy khe hở, mỗi lần đều lặng lẽ đi theo phía sau lão, chờ lão đi khỏi khu sách cấm, thì nhân cơ hội lẩn vào. Đương nhiên, làm vậy cũng rất nguy hiểm, bởi vì đôi mắt của lão Filch vô cùng lợi hại. Trong Thời gian trốn vào khu sách cấm, cô đã phác giác ra rất nhiều sự kiện bí mật cùng một ít pháp thuật hắc ám vô cùng tà ác, tuy rằng rất mê người, nhưng không phải vấn đề mà cô quan tâm. Ở trong những cuốn sách này có rất nhiều bản ghi chép, xem ra những bộ ghi chép này không phải của cùng một người, khá cũ kỹ có vẻ từ rất lâu rồi, khó có thể đánh giá. Còn có cuốn mới thêm vào trong năm gần đây. Ngoài mỗi bản ghi chép đều có một hàng chữ, có bản ghi sự sùng bái đối với pháp thuật hắc ám; Có bản ghi những nghiên cứu nghệ thuật hắc ám của người nào đó; Có chăng là tác giả khoe khoang nói quá lên, nào là sự truy cầu lớn lao, nào là... Bla bla. . . . . . Nhiều nhất là bản ghi chép về đồ vật, nhưng tất cả những thứ ấy cũng không hữu ích bằng thẻ kẹp sách trên tay cô lúc này, nhìn tháng ghi trên thẻ kẹp là khoảng 10 năm trước cũng không lâu lắm. Trên thẻ kẹp sách làm từ miến giấy cứng rất bình thường này, lại có một hàng chữ Trung khá quen thuộc với cô, " Chiến tranh phù thủy, không phải nghe theo sự đánh giá đúng hay sai của người khác, mà dựa vào sự đánh giá của bản thân đối với sự kiện đó." Đây là chữ viết chị,cô rốt cuộc tìm được. Hóa ra chị đã tới nơi này, thật tốt quá, như vậy cô đã tìm được manh mối. Bây giờ trước mắt là tìm hiểu tra ra nguồn gốc của cái thẻ này rồi tính tiếp. Cô để ý tới thẻ kẹp sách có ghi mấy chữ viết tắt "W·N·L" Đây là tên thay thế của chị sao? Hay chữ viết tắt này là ghép từ nhiều cái tên, cô còn chưa biết rốt cuộc chị dùng tên gì để đến đây, trừ bỏ chữ viết ở bên ngoài, ngoài ra không có gì cả, chỉ dựa vào mấy chữ viết tắt mà tìm cũng rất khó, không biết trong trường còn ai có thể nhìn ra chữ của chị không nữa? Hay cô đến chổ của giáo sư Horace Slughorn tham dò hỏi thử xem, dù sao thì giáo sư Horace Slughorn cũng là một trong những người dạy học lâu năm ở Hogwarts, có lẽ giáo sư sẽ có ấn tượng gì đó. Cô không nghĩ sẽ tìm Dumbledore, cô cho rằng hỏi giáo sư Horace Slughorn tương đối khả thi (dễ thực hiện). Hơn nữa giáo sư Horace Slughorn là viện trưởng Slytherin, hỏi một vài vấn đề cũng không ai nghi ngờ. Nhưng bây giờ lại tồn tại một vấn đề lớn, chính là giáo sư Horace Slughorn chỉ thích đệ tử có tài, mà cô từ khi đi học đến giờ cũng không có biểu hiện xuất sắc ở môn nào cả. Lúc mới bắt đầu, còn có Sievert và Lily giúp đỡ, phần học tập coi như che dấu được không sai, nhưng thời gian càng dài, biểu hiện không cố gắng của cô liền dần dần phô bày ra trong mắt các giáo sư. Nhất là vào tiết học của giáo sư Horace Slughorn, không biết bao nhiêu lần giáo sư đã dùng ánh mắt xem xét nhìn cô. Hỏi giáo sư, sợ là sẽ bị giáo sư quở trách trước, có khi còn không có đáp án mà cô mong muốn. Vấn đề này có hơi khó làm!