Slytherin hắc ám ánh sáng

Chương 21 : Phu nhân pomfrey.

"Khả Ny. . . . . . Khả Ny. . . . . ." Một giọng nói khàn khàn trầm thấp luôn vang lên ở bên tai cô. Ai đang gọi cô vậy? Thật ồn ào, có thể để cho cô ngủ ngon một giấc được không? Cô mệt quá. . . . . . Mệt mỏi quá. . . . . . Nhưng thanh âm đó vẫn không ngừng vang lên, cô gian nan mở to mắt, muốn nhìn thử một chút, coi người nào không muốn sống mà cứ ầm ĩ không để cho cô được nghỉ ngơi. Sau khi cảm giác mê mang biến mất, cô liền nhìn thấy một cặp mắt thỏ* và những giọt nước mắt vẫn còn vương lại trên khuôn mặt Lily. Có cần khoa trương như vậy không? Làm như cô sắp chết vậy. Cô cười suy nghĩ, lại phát hiện tứ chi của mình bủn rủn, không đứng dậy được! *Đôi mắt thỏ: mắt sưng đỏ do khóc nhiều "Không cần đứng lên! Phu nhân Pomfrey nói cậu phải nghỉ ngơi thật tốt." Sievert nhẹ nhàng đè hai vai cô xuống, giúp cô kéo cái chăn đã trượt xuống lên. Nhìn giường bệnh màu trắng chung quanh, miễn cưỡng cười ra tiếng, xem ra cô vẫn phải bước chân lên hàng ngũ bệnh nhân . Từ trong ánh mắt của Sievert và Lily, cô có thể thấy được, chắc chắn hôm nay bọn họ đã rất sợ hãi. "Phu nhân Pomfrey đâu?" Cô hỏi bọn họ. "Trong tiết học " Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám" có một đệ tử khóa trên bị đánh gảy tay, phu nhân Pomfrey vừa mới qua đó." Lily nói. Nghe thấy giọng nói của bọn cô phu nhân Pomfrey từ đằng xa đi tới, "Phu nhân, Khả Ny đã tỉnh lại rồi ạ!" Phu nhân Pomfrey nhìn cô , sắc mặt ngưng trọng, " Tiểu thư phùng Khả Ny . . . . . ." "Phu nhân, cháu có thể cùng bà nói chuyện một lát được không, chỉ một mình bà thôi?" Cô vội ngắt lời của bà. Bà ấy nhìn Sievert và Lily bên cạnh cô, gật đầu hiểu rõ, xoay người nói với hộ sĩ bên người bà: "Các người đi ra ngoài trước một lát, tôi có chuyện muốn nói với tiểu thư Phùng Khả Ny." Cô dùng ánh mắt chỉ thị cho Sievert và Lily, để cho hai người họ đi ra ngoài một lát, Sievert bất mãn nhìn cô, "Khả Ny. . . . . ." Cô lắc đầu, hai người càng không thể ở lại chỗ này, cô muốn biết phu nhân Pomfrey đã biết được bao nhiêu rồi? Lily nhìn ánh mắt kiên quyết của cô, liền kéo Sievert đang khó chịu ra ngoài, mãi cho đến khi trong cả phòng bệnh chỉ còn lại cô và phu nhân Pomfrey. Cô mới do dự hỏi bà ấy, "Phu nhân, rốt cuộc cơ thể của cháu. . . . " Nói như thế nào đây? Im lặng một hồi lâu, cô bắt đầu hoảng hốt, có phải bà ấy đã biết cái gì rồi hay không? Một lúc rất lâu, mới nghe được giọng điệu nặng nề của phu nhân Pomfrey, "Tiểu thư Phùng Khả Ny, thứ cho bà nói thẳng, thân thể của cháu bây giờ vô cùng yếu!" Xem ra bà ấy cũng không biết nguyên nhân thật sự của cơ thể cô, cô yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cơ thể cô vô cùng yếu, mặc dù cô biết rõ, nhưng khi nghe phu nhân Pomfrey nói như vậy, cô vẫn có phần hơi. . . . . . Cắn môi dưới, cô khẽ gật đầu, "Cháu biết!" "Sức khỏe của cháu càng ngày càng yếu đi, cứ theo đà này, cháu sẽ không qua khỏi." Giọng nói lo lắng của phu nhân Pomfreyvang lênở trên đỉnh đầu cô , "Nên bà quyết định sẽ nói tình huống của cháu cho hiệu trưởng Dumbledore biết, để ông ấy mời bác sĩ phù thủy giỏi nhất, về chữa trị cho cháu." Cô có chút cảm thán, phu nhân Pomfrey là y tá trưởng ở Hogwarts, nhưng bây giờ nàng thế nhưng để cho hiệu trưởng mời một bác sĩ khác đến trị liệu cho cô, một chút cũng không sợ thanh danh của bà sẽ bị bôi nhọ. Cái này được gọi là y đức sao! Bà ấy biết mình không có cách nào để chữa trị cho cô, liền mời người khác đến giúp đỡ. Nếu như thế giới ban đầu đều có những bác sĩ y đức như vậy, thì nhiều người sẽ không chết vì cứu trị không kịp. "Không cần đâu, phu nhân!" Cô lẳng lặng nói, tâm trạng có hơi buồn bã, " Thân thể của cháu ra sao, tự bản thân cháu biết rõ, bệnh của cháu căn bản không cách chữa trị." E rằng chỉ có kỳ nhân mới có thể chữa được cho cô thôi! "Đừng bi quan như vậy, tiểu thư Phùng khả Ny, chắc chắn sẽ có cách mà." Phu nhân Pomfrey xoa nhẹ mặt cô. Vừa nhẹ nhàng dịu dàng giống như tay mẹ vậy, cô có chút muốn khóc. Hồi còn bé, mỗi khi cô bị bệnh, mẹ cũng vuốt ve cô như vậy, và nói với cô rằng "Mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt thôi". Hình như khi mọi người bị bệnh sẽ đặc biệt nhớ nhà hơn. Cảm giác trên mặt có chút lạnh, cô lấy tay lau nhẹ, thì ra mình đã thực sự khóc. Thật vô dụng! Cô ở trong lòng nói với chính mình. Đúng là càng ngày càng thích khóc. Nếu như bị Sievert và Lily nhìn thấy, sợ là sẽ bị giễu cợt một thời gian. "Phu nhân, cháu có một yêu cầu, xin bà hãy đồng ý với cháu." Cô cầu xin nhìn bà. "Cháu cứ nói." Gương mặt phu nhân Pomfrey một bộ giống như mặc kệ cô nói cái gì bà ấy cũng đồng ý. Cô do dự trong chốc lát, "Cháu hi vọng phu nhân có thể giữ bí mật này, đừng nói cho người khác biết tình hình sức khỏe của cháu." Nhìn chằm chằm bà ấy, "Bao gồm cả giáo sư Dumbledore." " Tiểu thư Phùng Khả Ny . . . . . ." Bà ấy khó xử nhìn cô. "Cháu biết chuyện này sẽ khiến bà gặp khó khăn, nhưng bà hãy coi như đang hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cháu, được không?" Cô cầu xin nhìn bà, cô biết đối với một thầy thuốc mà nói, giấu diếm bệnh tình của người bệnh là chuyện rất khó, nhưng mà cô thật sự hi vọng trong thời gian cuối cùng này có một cuộc sống thật vui vẻ . Thấy bà ấy có chút giãy dụa, cô tiếp tục cầu khẩn nói: " Ở thế giới này cháu cũng không có người thân nào, chỉ là có chút luyến tiếc không bỏ được Sievert và Lily, và cả giáo sư nữa. Cháu không muốn trong khoảng thời gian sống cuối cùng của mình làm cho bọn họ phải khổ sở. Phu nhân, cháu cầu xin bà!" Khụ khụ. . . . . . Cô cảm thấy hơi khó thở, máu lại bắt đầu từ trong miệng cô trào ra. Bà ấy cuống quít cầm bông y tế bên cạnh lau giúp cô, cô nắm tay bà thật chặc, thỉnh cầu nhìn bà. Phu nhân Pomfrey do dự nửa ngày, giống như đang quyết định một việc quan trọng nhất của cuộc đời, cuối cùng bà ấy cũng ngập ngừng gật đầu với cô. Cô cảm kích nhìn bà, "Cám ơn phu nhân!" Một ngụm máu lại trào ra, khiến cả người cô toàn mùi máu tươi. " Tiểu thư Phùng Khả Ny, nếu cháu không bảo vệ cơ thể của mình, bà sẽ thu hồi chuyện đã đồng ý mới nãy." Ánh mắt bà khẩn trương có hơi đỏ lên, giọng nói cũng có chút nức nở, ôm lấy cô không buông, "Đứa nhỏ đáng thương, tại sao thượng Đế lại có thể bỏ cháu được , cháu chỉ mới 12 tuổi!" Phảng phất giống như đang ở trong lòng ngực ấm áp của mẹ, cô khóc thút thít, phu nhân Pomfrey, cám ơn bà! Cám ơn bà đã lo lắng cho cô, xin lỗi vì đã dấu diếm, cô sẽ không chết, chỉ là trở về nhà thôi, về nhà. . . . . . Lúc phu nhân Pomfrey rời đi một lúc lâu, Sievert và Lily mới từ bên ngoài đi vào. Nhìn Lily mỉm cười đi về phía cô, nhưng mắt vẫn còn hơi hồng , "Khả Ny, cậu cũng đừng dọa bọn tớ như thế lần nữa, may mà lần này không có việc gì." Cô biết chắc chắn bọn họ đã hỏi phu nhân Pomfrey, phu nhân Pomfrey hứa với cô, chỉ nói với bọn họ cô bị như vậy là do rối loạn khí huyết . Mùi máu tươi, tại sao lại là mùi máu tươi? Rõ ràng vừa mớinãy cô đã rửa sạch mùi máu trên ngườ rồi mà, chẳng lẽ còn bỏ sót chổ nào sao? Cô ngửi ngửi người mình, không phải phát ra từ trên người của cô. Vội vàng nhìn xung quanh, xem thử mùi máu tươi tỏa ra từ đâu. Lúc quét qua Sievert, một chỗ màu đỏ sẫm hấp dẫn cô, mùi máu là từ trên tay của cậu ấy bốc lên. Cô kéo tay cậu qua, tay cậu gần như huyết nhục mơ hồ, máu vẫn đang từ trong lòng bàn tay cậu chảy ra, cô trách cứ nhìn cậu, "Tại sao lại biến thành như vậy?" Tiểu quỷ thối này không biết yêu quý cơ thể mình gì cả. Nhận thấy cô đang dùng bông y tế lau cho mình (Sievert) , dường như lúc này Sievert mới phục hồi lại tinh thần, cau mày có chút chán ghét nhìn tay của mình. "Có thể là lúc nãy bị cái gì đó quẹt phải." Lily cũng lại đây, kéo cánh tay Sievert, rồi dùng ánh mắt sâu xa nhìn cậu ấy, lo lắng nói. Nhìn động tác mờ ám giữa hai người, cô bắt đầu có chút buồn cười, "Vậy sau này phải cẩn thận một chút." Giao bông y tế cho Lily, thay cô băng bó vết thương giúp Sievert. Nói về băng bó vết thương, thì Lily giỏi hơn cô nhiều. Nhìn Lily cẩn thận sát thuốc, cô nhịn không được cười nói: "Ngày mai đi Hogsmeade, Lily, cậu phải trông coi Sievert cẩn thận, miễn cho cậu ấy lại bị cái gì đó quẹt phải." Mặc dù có ý giễu cợt, nhưng đây cũng là tâm nguyện của cô, hi vọng tình cảm của bọn họ vẫn luôn như vậy. "Cậu cũng muốn đi!" Tay Sievert run run, va vào bình thuốc trong tay Lily khiến nó đổ ra ngoài . Đương nhiên, đây là ngày cuối cùng của cô, phải nắm thật chặt cơ hội hiếm có này, sao có thể lãng phí hết toàn bộ thời gian ít ỏi còn lại để nằm trên giường được . Nhưng bây giờ bọn họ như vậy là có ý gì? Hai người đều nhìn cô với vẻ không thể tin được, như thể cô đã nói ra cái gì độc ác lắm vậy. "Chẳng lẽ các cậu định bỏ tớlại ở chỗ này, tớ không muốn đâu, tớ muốn đi cùng các cậu." "Không được!" Sievert lớn tiếng kêu lên. "Vì sao?" Cô khó hiểu nhìn Sievert . Sievert muốn nói cái gì đó, liền bị Lily giữ lại, cô khó hiểu nhìn Lily. Chỉ thấy cô bé hơi suy nghĩ một chút, rồi nói với cô : "Phu nhân Pomfrey nói, phải để cậu nghỉ ngơi thật tốt." "Vậy sao?" Cô hoài nghi nhìn hai người trước mặt. Phu nhân Pomfrey biết thời gian của cô không còn nhiều lắm, làm sao có thể nói ra những lời như vậy. Có chuyện gì mà cô không biết sao? Lily có hơi trốn tránh ánh nhìn của cô, nhưng vẫn vội vàng gật đầu, "Cậu nghỉ ngơi thật tốt, bọn tớ ở chỗ này cùng cậu còn không được sao?" Lại càng kỳ quái, chẳng phải họ đã muốn tới đó từ rất lâu rồi sao? Chẳng lẽ nguyên nhân là do cơ thể của cô, nên bọn họ muốn cô được nghỉ ngơi. Cô có chút cảm động nhìn của bọn họ, nhưng vẫn kiên định nói: "Không được! Tớ muốn đi, các cậu cho tớ đi cùng với !" "Không được là không được, cậu phải nằm nghỉ ngơi thật tốt cho tớ." Ánh mắt Sievert kiên quyết, không có gì có thể dao động được, giọng điệu vô cùng không vui. "Tớ vẫn muốn đi." Tức giận cái gì , cô cũng bướng bỉnh nhìn cậu ấy. "Phùng Khả Ny!" Sievert có chút tức giận gọi tên cô. Cô sững sờ, đây là lần đầu tiên cậu ấy gọi tên đầy đủ của cô, cũng lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu ấy tức giận như vậy, còn lớn hơn so với lần cô ở cùng james nữa. Lily giữ chặt Sievert đang sắp phát điên, lo lắng nhìn cô, "Khả Ny, chúng tớ chỉ lo lắng thân thể của cậu thôi." "Cơ thể của tớ không sao cả, không phải phu nhân Pomfrey nói, là do rối loạn khí huyết sao?" Cô có chút khát vọng nhìn Lily, chỉ cần lấy được sự đồng ý của Lily, có lẽ Sievert cũng sẽ không có ý kiến . Im lặng một hồi lâu, lúc cô cho là bọn họ sẽ không đồng ý mà hơi thất vọng, thì nghe thấy Lily hỏi cô, "Khả Ny, cậu thật sự rất muốn đi sao?" "Ừ. . . . . ." Cô vui sướng gật đầu, nhìn phản ứng của Lily, thì cô biết cô bé đã đồng ý rồi. "Lily!" Sievert khó có thể tin mở to hai mắt nhìn Lily, lớn tiếng kêu lên: "Tớ không đồng ý, tớ sẽ không đồng ý ." Sao Sievert hôm nay ngang ngược như vậy, lúc trước chỉ cần cậu ấy nhìn váo mắt Lily, thì cái gì cậu ấy cũng đều nhận lời, nhưng hôm nay. . . . . . Cô dám nói cô nhìn thấy ánh mắt Lily ra hiệu cho Sievert rất nhiều nhưng cậu ấy đều không hiểu . Giống như bây giờ. . . . . . "Sievert!" Lily dùng đôi mắt màu xanh biếc của mình nhìn Sievert, khẽ cắn môi, "Sievert, Khả Ny nói, cậu ấy —— muốn —— đi! Hiểu chưa?" Nhìn đôi mắt dần dần trống rỗng Sievert , cô nhíu mày nghi hoặc , những lời này sao nghe kỳ quái như vậy! Hiểu chưa? Hiểu cái gì, chẳng lẽ bọn họ đã biết tình trạng sức khỏe của cô. . . . . . Không có khả năng! Cô loại bỏ khả năng này trong lòng, tình trạng sức khỏe của cô chỉ có mình cô và phu nhân Pomfrey biết, mà phu nhân Pomfrey tuyệt đối sẽ không nói cho bọn họ biết . Cô bắt đầu có chút bất an, xem ra bọn họ đã phát hiện ra điều gì rồi. . . . . .