Sinh Tồn Thời Mạt Thế
Chương 90 : Thế giới hiện thực 12
Bởi vì lên đường chậm một tiếng nên mới đi được nửa đường trời đã trở tối.
Những thanh âm kì lạ trong rừng rậm nhiều vô số kể, có những người lần đầu tiên ra ngoài không nhịn được khóc lên: "Tôi sợ, tôi muốn về nhà..."
Chu Diệu Binh mắng: "Khóc cái gì mà khóc, xúi quẩy! Cẩn thận dẫn tới mấy thứ kì lạ!"
Cô gái kia bị quát đâm sợ, không dám khóc lóc.
"Đổi đường khác đi, đường phía trước có thứ đang tới!"
Vất vả lắm mới trấn an mọi người, nghe thấy lời này, Chu Diệu Binh giận dữ nói: "Cậu nói bậy bạ cái gì đó, đừng có dọa những người khác!"
Du Hành nghiêm túc nhìn anh ta chằm chằm, nói: "Tôi nói thật, không chỉ một tiếng bước chân mà là cả một đống."
"Nhất định phải đổi đường."
"Hu hu hu..." Những lời này khiến mấy người vì quá sợ hãi mà bật khóc.
Chung Tuệ minh đẩy anh ta, nổi giận đùng đùng nói: "Anh lớn như này sao lại có thể ngây thơ như thế! Bây giờ là lúc để đùa sao?"
Du Hành quả thật nghe thấy tiếng động, vì phòng ngừng gặp phải động vật không biết tên nên mới nói như vậy.
Người ta không nghe, cậu cũng chẳng có cách nào.
"Anh Thôi, chúng ta đi đường kia đi."
"Được." Cả đường đi Thôi Nam cũng nhìn ra được Du Hành là người có chủ ý, cũng không phải người có tính tình đùa giỡn, cợt nhả.
Hai người đổi sang đường khác, không ngừng dùng chổi gạt đám cỏ cao ngang đầu gối sang một bên để đi.
"Vòng qua đống hoa kia, đi bên này."
"Đám hoa đó có vấn đề sao?"
"Đúng, nó sẽ cắn người." Du Hành tập trung nghe tám hướng, cẩn thận chú ý từng động tĩnh, lúc nghiêng đầu nhìn thấy Thôi Nam vẫn nhìn bụi hoa kia, liền nói: "Dễ nhìn đi nữa cũng không thay đổi được chuyện nó ăn thịt người."
Thôi Nam cười khổ: "Tôi chỉ tò mò..." bụi hoa này nhiều ngọn còn non như vậy, cắn người kiểu gì?
Biết Thôi Nam còn chưa nói hết ý, Du Hành vừa đi vừa nói: "Mấy bông hoa đó rất kì dị, nếu cắn phải người thì trừ khi cắn đứt một miếng thịt, nếu không sẽ không buông tha. Cho dù anh chặt gẫy chi hoa của nó cũng vô ích."
Thôi Nam hít một hơi khí lạnh.
Hai người đi được một lúc thì sau lưng truyền tới tiếng bước chân huyên náo, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết.
"Có đợi bọn họ không?"
Du Hành nói: "Đi thôi, con đường này trừ mấy bụi hoa ăn thịt người thì không có thực vật nào nguy hiểm cả. Giờ trễ rồi, mẹ tôi chắc chắn đang lo lắng cho chúng ta." Trừ phi bọn họ lại lấy hết thùng nhựa mà cậu và Thôi Nam đè xuống, đường đi cậu đánh dấu cũng rất rõ ràng, nếu họ ham thích đi hái hoa thì cậu không có cách nào khác cả.
Hai người đi thêm năm mươi mét thì đám người sau lưng mới đuổi theo.
"Đáng sợ quá!"
Thôi Nam quay đầu nhìn, do vừa phải chạy nên cả đám người mang sắc mặt trắng bệch, trên người còn dính không ít máu, trong bụng kinh ngạc không thôi: "Mọi người gặp phải cái gì?"
"Chó sói, có rất nhiều chó sói!"
"Bị ăn rồi, bọn họ bị ăn rồi!"
"Hu hu... Tôi muốn về nhà!"
Một cô gái kêu khóc chạy qua người Du Hành, cậu vội vàng đưa tay kéo người lại: "Không muốn chết thì đừng chạy loạn." Rồi nói với những người khác: "Đi mau, nếu là chó sói thì trên người các người có mùi máu tanh, chúng nó rất nhanh sẽ đuổi tới."
Một lời của Du Hành thành công khiến tất cả kinh hãi.
Những người đó không cần ai thúc giục, từ giác bò dậy chạy tiếp.
"Phun nước lên người đi!" Du Hành nhỏ giọng nói, mò lấy một chai nước trên người ném cho người không có.
Những người đó vừa chạy vừa đổ nước, rất nhanh đã bỏ xa Du Hành và Thôi Nam.
"Để tôi, anh chạy trước đi." Du Hành đoạt lấy thùng nước của Thôi Nam, dùng một tay cầm thùng, tiếp tục chạy như bay.
Thôi Nam trợn mắt há mồn, nhanh chóng gia tăng sức chạy dưới ánh mắt của Du Hành. Trong lòng chỉ muốn nói: Mình nhất định phải tăng cường rèn luyện!
"Quẹo phải!"
Thôi Nam không hỏi nguyên nhân đã vội vàng quẹo theo lời Du Hành, hai cây chổi trong tay không ngừng khua, cúi đầu tránh những nhánh cây trên đầu.
Đến khi chạy được rất xa, Thôi Nam mới thở hổn hển hỏi: "Có phải đã đuổi tới hay không?"
"Ừm, đang ở bên trái."
Bên trái chính là chỗ đám người ở tiểu khu chạy.
Thôi Nam than thở trong lòng, chẳng lẽ những người đó đã lành ít dữ nhiều? Đồng thời cũng sợ hãi trước bản lĩnh của Du Hành: "Sao cậu biết có đồ vật đang tới? Dị năng đặc biệt sao? Hay là siêu năng lực?"
"Thính lực của tôi rất tốt."
Du Hành buông hai thùng đồ xuống, xoa hai tay đang tê dại: "Đi thôi, trời tối rồi."
Hôm nay rất tối. Trong rừng không thấy một chút ánh sáng nào, chỉ có một ít côn trùng phát ra ánh sáng, từng vòng ánh sáng nhỏ bập bùng bay tới gần bọn họ, sau đó bị mùi hóa học nồng đậm trên người hai bọn họ dọa chạy.
"Thị lực cũng rất tốt sao?"
"Ừm."
Thôi Nam cận thị lặng lẽ đỡ mắt kính của mình một cái.
Bọn họ chưa mở đèn pin, Du Hành đi phía trước, Thôi Nam kéo cây chổi của cậu, cẩn thận đi phía sau.
"Ầm! Bịch! Bịch!"
"Cái gì? Tiếng gì vậy?"
"Không có gì, là mấy con rắn."
Thôi Nam quả thực không thể nào tin vào câu nói "không có gì" của Du Hành được, vừa rồi ba tiếng kia rõ ràng là tiếng súng? Cho dù có che dấu thì cũng không nên qua loa như thế, thật sự là tiếng súng đúng không?
Người hàng xóm này quá khinh thường nhân sinh rồi.
Lúc thuận lợi về tới cửa tiểu khu, Thôi Nam thở nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy tim mình không còn bị đả kích nữa.
"Cuối cùng hai đứa cũng trở lại? Mẹ con ở nhà khóc quá trời kìa! Nhanh lên, tiểu Thôi cũng tới nhà chú ăn cơm tối đi, đã trễ thế này nấu cũng không tiện!"
Hai người vừa về tới vửa đã gặp cha Du, ông mặc quần áo dài dứng ở cửa hành lang, trong tay cầm đèn pin, vừa thấy hai người đã săm săm chạy tới.
Dùng sức nhấc hai thùng đồ trong tay Du Hành, sau đó gọi Thôi Nam: "Mau lên, hai đứa mau vào nhà đi."
Thùng đồ quá lớn, chỉ có thể đi từ tường qua, cha Du cẩn thận gánh thùng đồ bò hai lần, đưa đồ cho con trai đứng ở chân tường.
Rồi thở hổn hển đi vào nhà, đóng cửa lại, sau đó lấy đồ nhét vào kẽ hở cửa ra vào, rồi bước lên lầu.
Về tới nhà, Du Hành mới biết cha mình không hề nói khoa trương chút nào, mẹ cậu vừa khóc vừa chạy tới ôm cậu, nói: "Bọn họ nới gặp phải chó sói, còn có hoa ăn thịt người! Con có sao không, có bị thương chỗ nào không?"
"Con không sao, mẹ đừng khóc."
Chờ sau khi Du Hành chắc chắn mình vẫn an toàn, mẹ Du mới lau nước mắt, nói: "Nhanh đi tắm, đi, để mẹ hâm lại cơm, rất nhanh là có thể ăn được."
Chờ tới khi Du Hành tắm xong, thì tới năm phút sau Thôi Nam cũng gõ cửa.
Hai người đói chết đi sống lại, thi nhau vùi đầu xuống ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi mới có thời gian ngồi xuống, nói một chút chuyện gặp phải hôm nay.
Du Hành kể mọi chuyện, sau đó không nói thêm gì nữa.
Mẹ Du nhìn Thôi Nam, Thôi Nam vội nói: "Dì à, tiểu khu mình... bao nhiêu người trở lại?"
"Dì không biết, mọi người chạy về rất lẻ tẻ, lại vội vàng nữa." Thật ra khi mẹ Du nhìn thấy mọi người toàn máu chạy về bà liền run rẩy, thiếu chút nữa thì ngất xỉu, cũng không đếm được có bao nhiêu người chạy về.
Sau đó cha Du đi hỏi thăm xung quanh, mới biết đội bọn họ gặp phải chó sói.
"Bên ngoài quá nguy hiểm, lại có chó sói nữa."
"Hai đứa không sao thật tốt!"
Mẹ Du chờ Thôi Nam về, đóng cửa nói chuyện với con trai, không muốn con trai bà ra ngoài nữa, đồ ăn trong nhà đủ rồi.
Mặc dù con trai bà có súng, nhưng sao có thể đánh thắng được đám chó sói chứ?
Lại ngồi thêm được một lúc, Thôi Nam mới tạm biệt, cha Du tiễn anh ra cửa, vừa định đóng lại thì cửa đã bị đạp vỡ.
"Gọi Du Hành nhà các người ra đây! Tôi muốn nó đền mạng!"
Bên ngoài có một đống người, một người nắm áo của cha Du, còn định đánh ông. Cha Du bị bất ngờ, không kịp để phòng nên mặt bị tát mấy cái.
Du Hành nhanh chóng xông tới kéo cha mình ra phía sau, trở tay đánh lại.
Sức mạnh của cậu rất lớn, người đàn bà kia lập tức bị ngã xuống đất.
"Hung thủ giết người! Mày còn dám đánh tao!" Người đàn bà đó bò dậy, giơ tay định đánh Du Hành, lại bị cậu quét chân, ngã thêm lần nữa.
Một loạt hành động của cậu nhanh như mây trôi nước chảy, hù dọa đám người bên ngoài.
"Hu hu hu, ông trời thật không có mắt! Ông nhìn thử xem một thằng tiện nhân cầm dao giết người xxx, nó là quân giết người! Lại còn dám đánh tôi! Ông trời ơi, mau đánh chết nó đi!"
"Câm mồm!"
Du Hành dùng dao chặt vào cửa sắt, phát ra âm thanh chói tai, nhìn người đang bà đang ăn vạ dưới đất, lạnh lùng nói: "Nếu bà tiếp tục ồn ào ở cửa nhà tôi thì tôi sẽ khiến đầu bà rơi xuống, bà có tin không?"
Lúc Du Hành rũ mắt, tròng mắt nhìn chằm chặp người đàn bà, khiến bà ta cảm nhận được sát ý từ sâu trong mắt cậu.
Lời cậu nói, là thật!
Người đàn bà hơi ngừng khóc, trong mắt tỏ ra sợ hãi.
"Có thể nói chuyện hẳn noi không? Đứng lên, đi ra ngoài trước!"
Du Hành vung dao chỉ ra ngoài, đám người đứng ở cửa đồng loạt lui về phía sau, lại lui tiếp, thẳng tới ra ngoài hẳn.
"Cậu, cậu đừng kích động, trước tiên cứ buông dao xuống được không?"
Du Hành liền cắm con dao ngắn ra sau lưng, gật đầu nói: "Nói, có chuyện gì?"
"Mày, mày, mày hại con trai tao!"
Nói tới con trai, người đàn bà vừa khóc vừa đứng dậy: "Nó mới hai mươi tuổi liền thành đồ ăn cho đánh chó sói!"
"Thứ nhất, con trai bà là ai tôi không biết, thứ hai, chính bà đã bảo cậu ta thành đồ ăn cho chó sói rồi, chuyện chẳng liên quan gì tới tôi."
"Là mày, mày biết rõ có chó sói còn chỉ cho con trai tao đường có chó sói tới, mày còn nói mày không hại chết con tao à?!"
"Ồ." Du Hành lập tức có chuyện gì xảy ra. Thật ra cậu cảm thấy cậu đã nhắc nhở rồi, chỉ là đám hàng xóm này cũng chẳng phải cha mẹ cậu, cậu cũng chẳng cần cột họ bảo vệ chặt chẽ bên người làm gì.
"Tôi đã nhắc nhở rồi, cậu ta tin hay không không phải chuyện của tôi."
"Có thể, nhưng mà...."
Du Hành dựa người vào cửa, nhìn đám người còn lại: "Vậy còn các người, tới đây làm gì?"
Đám người thấy con dao ngắn lại xuất hiện trên tay Du Hành, khóe miệng giật giật, cuối cùng đều nói: "Không có gì, không có gì..."
Bởi vì thân nhân của bọn họ đã qua đời nên mới giận cá chém thớt, nhưng không nghĩ đối tượng bị ăn vạ lại không phải người dễ bắt nạt, không dám cứng đối cứng với người này.
Cuối cùng, chẳng qua chỉ là bắt nạt kẻ yếu.
Thấy những người đó rời đi, Du Hành nhìn người đang ló đầu ở cửa nhà đối diện đang định giúp đỡ, gật đầu với Thôi Nam, rồi đóng cửa lại.
Vừa xoay người, Du Hành liền đối mặt với biểu tình khó tin của cha mẹ.
Biết con trai có "biến hóa", nhưng biến hóa mạnh mẽ như vậy-- Chặt bàn tay của người ta, còn đùa hay sao?
Hai ông bà lão bọn họ quả thật bị giật mình không nhẹ.
"Cha mẹ, biểu tình của hai người là thế nào đây?" Du Hành cười khổ: "Bị con dọa sợ sao?"
"Không! Không hề!" Mẹ Du đi tới, đầu tiên là dè dặt giơ tay lên, sau đó vỗ đầu Du Hành.
Sờ xong, lại thấy vẻ mặt nhu thuận của con trai, quả nhiên vẫn là con trai bà!
Đều do đám người kia không biết phải trái mới khiến con trai bà trở nên bạo lực như vậy. Nhưng bạo lực cũng tốt, như vậy mới không bị bắt nạt.
Sau khi mẹ Du xây dựng lại phòng tuyến trong lòng, hài lòng xoa đầu con trai: "Con làm đúng, nếu con yếu đuối thì nhất định bọn họ sẽ được voi đòi tiên. Những người đó...không liên quan tới con."
Du Hành mỉm cười, gật đầu nói: "Cảm ơn mẹ."
Cha Du cũng nói: "Không liên quan tới con, nếu lại có người tới gây chuyện thì cha sẽ đánh bọn họ."
"Chính anh còn bị đánh mấy cái, còn muốn đánh ai?" Mẹ Du giễu cợt chồng.
"Là do tôi không phản ứng kịp mà, lần tới chắc chắn sẽ đánh lại." Nghĩ tới nếu lúc đó ông không ra thì chắc chắn mấy bạt tai đó sẽ rơi vào mặt con trai, từ nhỏ tới lớn con trai ông còn chưa bị ai đánh bao giờ đâu. Những người đó dựa vào đâu mà đòi đánh con ông?
Cha Du cũng bị kích thích, vì vậy sáng hôm sau lại có người tới gõ cửa, nói có chuyện muốn nói với con trai ông, ông liền cứng rắn nói: "Con tôi còn nhỏ, có gì để hàn huyên với ông? Tôi là cha nó, có chuyện gì tìm tôi nói!"
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
76 chương
119 chương
11 chương