Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 45 : Thiên tai thời mạt thế 31

Phiên ngoại 3 Hà Ngụ cảm thấy vô lực. Sau trận hồng thủy ngập trời đó, anh ta tưởng là sau này có thể càng lúc càng thuận lợi mà thực hiện sự nghiệp của chính mình! Nhưng rốt cuộc lại ngoài dự đoán. Sau trận hồng thủy, sự sùng kính và sợ hãi của người dân thôn Từ gia dành cho anh ta thực sự đạt đến đỉnh điểm, ngay cả khi điều kiện ăn uống cư trú bị hạn chế, anh ta quả thật vẫn sống như những ngày vương công quý tộc thời cổ đại. Bọn họ không chỉ xem anh ta thành hoàng đế, mà còn xem anh ta như là thần tiên! Ha, thần tiên! Phòng anh ta ở là phòng tốt nhất, về sau lại thu nhận mấy cô gái trẻ tuổi, ăn đồ ăn ngon nhất… Tất cả đều là tốt nhất, không có một ai làm trái ý nguyện anh ta. Anh ta chỉ cần ngoắc ngoắc tay, liếc ánh mắt, sẽ có rất người người trước ngã xuống người sau kế tục vì anh ta mà cống hiến sức lực. Thật hạnh phúc, đây thực sự là cuộc sống thần tiên! Nhưng mà những ngày tốt lành như vậy quá ngắn ngủi. Đầu tiên là đám chim cút ở dưới lầu đột nhiên lại biến thành sói, hung hăng cắn xuống miếng thịt to ở chỗ anh ta, đồ ăn của bọn bắt đầu thiếu. Rồi rất nhanh, thức ăn cũng đã hết. Bọn họ nhìn anh ta, dùng ánh mắt tín nhiệm, cho rằng anh ta sẽ có diệu kế nào đó để kiếm được thức ăn, suy cho cùng anh ta có thần thông tiên nhân. Trong lòng anh ta băt đầu có chút hoảng hốt, những vẫn giữ được biểu tình trên mặt, để cho một nửa người dân thôn Từ gia ra bên ngoài đi tìm thức ăn. Thu hoạch được rất ít, nơi nơi đều là những tòa nhà bị bỏ hoang, ngay cả mấy đồ ăn hỏng hóc hư thối cũng rất khó tìm. Đầu năm nay, những người đói đồ ăn kiểu gì cũng ăn được, mà bọn họ ở trong khách sạn Tứ Quý Xuân Tửu sống an nhàn lâu rồi, bỏ lỡ mất cơ hội thu thập đồ ăn tốt nhất sau khi trận đại hồng thủy rút đi —— cho dù lúc bọn họ có thuyền, có đồ ăn thì cũng không có ai ra ngoài tìm thức ăn. Tầm nhìn Hà Ngụ quyết định sự thiển cận của anh ta, anh ta hưởng thụ “cuộc sống thần tiên”, trong đầu muốn xưng hùng bá nghiệp, lại không có kế hoạch lâu dài cơ bản. Mà người dân trong thôn Từ gia cực kì mê tín đối với anh ta, cho rằng trong lòng anh ta đã có tính toán hết rồi, vốn dĩ chính mình cần lo lắng cho tương lai. Cuối cùng bởi vậy mà bọn họ không hề làm gì cả, cho đến một ngày đồ ăn cạn kệt. Đồ ăn tìm được thì ít, chất lượng lại rất kém cỏi, làm sao mà Hà Ngụ có thể nuốt trôi được? Anh ta phát tính tình, về sau người ở thôn Từ gia nơm nớp lo sợ mà tìm thức ăn “ăn ngon”, “hoàn hảo” cho anh ta. Nhưng hiển nhiên đây là mục tiêu rất khó thực hiện. “Chú Ngụ, chú có thể tính ra được nơi nào có đồ ăn sao? “Chú Ngụ, chú nhìn thử xem nấm này có thể ăn không?” “Chú Ngụ, con trai trai tôi bị bệnh rồi, cho tôi thuốc đi!” “Chú Ngụ, chú rút cuộc biết được nơi nào có thể tìm được đồ ăn không vậy?” Thức ăn, bệnh tật v.v.., Hà Ngụ đều không giúp được gì. Mà sau trận đại hồng thủy, nhiệt độ bắt đầu bình thường, khí hậu bắt dầu ổn trờ lại, rồi từ từ, uy tín của anh ta không ngừng giảm xuống. Anh ta bắt đầu suốt ruột, chính là vì anh ta hoàn toàn không biết gì về tương lai cả! Cho dù anh ta muốn báo trước mấy tình hình thiên tai, cũng không có cách nào mà báo. Không có tình hình thiên tai, người dân ở thôn Từ gia không cần phải dựa vào “lời tiên tri” của anh ta, không có thức ăn, Hà Ngụ chỉ việc ngồi ở trong phòng chờ những người khác trăm ngàn đắng cay tìm kiếm thức ăn cho anh ta….. Anh ta dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ? “Các người không thể đối xử với ta như vậy!” Sau khi biết sau này sẽ không ai mang bất kì loại thức ăn nào cho anh ta, Hà Ngụ hô to: “Đừng quên chính tôi là người cứu các người! Không có tôi thì các người đã sớm chết hết! Là lời tiên tri của tôi cứu các người, vậy mà các người cũng dám vong ân phụ phĩa, không sợ sẽ gặp báo ứng?!” Cuối cùng những người đó trước kia còn đối với anh ta nới gì nghe nấy, hận không thể quỳ xuống mà nói với anh ta, giờ lại dần dần thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm anh ta như sói đói, bên trong ánh mắt không có một chút cảm tình nào, thậm còn mang theo chút chán ghét và thống hận. “Là anh lừa bọn tôi! Anh vốn dĩ không có thần thông gì, chính anh lừa gạt bọn tôi!” “Đúng! Là anh lừa bọn tôi!” “Anh nói anh không lừa gạt bọn tôi, vậy anh nói đi nơi nào có thức ăn, anh nói đi.” Hà Ngụ á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nói: “Trước kia trận hạn hán, hồng thủy ——” “Đó chỉ là trùng hợp!” Những thôn dân trước kia tin phục hắn giờ chắc như đinh đóng cột mà nói: “Đó là do anh mèo mù vớ phải cá rán!” Hà Ngụ nhìn mọi nối đuôi nhau đi ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, anh ta lảo đảo lui về phía sau, đụng vào ghế tựa rồi nặng nề ngồi xuống. Sau một hồi dao động cảm xúc kịch liệt, anh ta cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, theo bản năng liền mắng: “Từ Vi, rót cho tôi cốc nước!” “Từ Vi!” “Tiện nhân, mày đi đâu rồi?” Anh ta cứ nổi giận đùng đùng như vậy tìm trong phòng một vòng, không tìm được Từ Vi, lại càng thêm tức giận: “Tiện nhân!” Lần trước, tình nhân của anh ta đều một lòng mà rời khỏi anh ta, chỉ còn lại một người bị anh ta xem nhẹ là Từ Vi còn ở lại bên người anh ta, nhưng chính là bây giờ ngay cả Từ Vi cũng không không thấy! Anh ta thật sự trở thành người cô độc sao? Anh ta giúp bọn họ nhiều như vậy, cứu mạng nhiều người như vậy, rút cuộc bây giờ không cần anh ta “biết trước” nữa, liền coi anh ta thành rác rưởi mà vứt bỏ sao? Tưởng bở! Nhưng mà anh ta còn thể làm sao bây giờ? Trong lòng Hà Ngụ xoẹt qua vài ý niệm, đều là phải thu thập những tên vong ân phụ nghĩa đó như thế nào, thành lập bá quyền của bản thân một lần nữa. Anh ta nghĩ đến cả tâm tư đều lửa nóng, sắc mặt đều vặn vẹo lên. “Chú Ngụ, em đã trở về.” Hà Ngụ bỗng nhiên xoay người: “Cô đi chết ở nơi nào vậy?” Từ Vi cúi đầu sợ hãi: “Em đi lấy nước, tính nấu chút nước nóng.” “Về sau muốn ra cửa phải cùng tôi nói một tiếng, có nghe không?” “Nghe được.” Từ Vi bắt đầu rũ mắt cụp mi mà nấu nước, dùng mấy nhánh cây tìm được ở bên ngoài, nhánh cây ẩm ướt, rất khó bắt lửa. Sau khi đánh lửa, khói đặc cuồn cuộn, Hà Ngụ tức giận mắng vài câu, nổi giận đùng đùng mà đạp cửa đi ra ngoài: “Nấu xong rồi gọi tôi!” “Vâng.” Thanh âm Từ Vi trầm thấp bị tiếng ngọn lửa bùng lên che dấu, có sự u má nói không nên lời. Chờ đến khi Hà Ngụ trở về, nước đã nấu xong, Từ Vi còn cho thêm một ít mì sợi vào bên trong, Hà Ngụ lại cáu kỉnh một trận với cục bột làm mì sợi, sau khi ăn xong liền trốn vào trong phòng, tiếp tục ấp ủ kế hoạch to lớn của chính mình. Từ Vi từ từ uống canh, nước canh ở trong nồi dư lại không ít, sau khi đổ toàn bộ cô ta lại thêm một ít nước lạnh, gẩy lửa thanh củi ở phía dưới lên, nhét thêm hai thanh gỗ mới vào. Rồi sau đó ngồi xuống, đợi không biết bao lâu, cô ta mới đứng dậy, tùy ý mà đẩy cửa ra lại tùy ý mà đẩy đẩy Hà Ngụ. Thấy Hà Ngụ vẫn không có nhảy dựng chửi ầm ĩ, cũng không có đánh cô. Từ Vi liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng trói Hà Ngụ lại, lấy con dao phang được dấu kĩ ở dưới giường ra, kiên quyết nhìn vào cổ Hà Ngụ. Máu tươi phun lên mặt cô ta, dính vào miệng mang theo vị tanh nồng. Nước mắt cô ta rơi xuống: “Anh trai, anh nhìn đi, em đã báo thù cho anh rồi.” Ánh mắt Từ Vi mang theo vẻ điên loạn, một dao lại một dao mà băm Hà Ngụ. Thực khó tưởng tượng rằng một cô gái bình thường vốn mỏng manh yếu đuối lại lấy ở đâu ra dũng khí và sức lực, nhưng mà cô ta quả thật làm được. Hà Ngụ cứ như vậy mà chết, cũng không biết mình chết như thế nào. Trong lúc hôn mê bỗng nhiên cảm thấy cổ đau xót, không còn cảm giác từ sau khi bị hạ thuốc, nên cái gì cũng không biết, ngay cả một giây không không có cách nào mà nghĩ nhiều. Hà Ngụ có dã tâm, bụng mang đại kế xưng bá, cứ như vậy chết ở trong tay người phụ nữ mà mình luôn chướng mắt. Từ Vi băm tiếp khối thịt tiếp theo ném vào trong nồi, thêm muối, ngồi chờ lúc sau, cuối cùng chảy nước mắt ăn toàn bộ. Không có người nào phát hiện sự tình trên tầng cao nhất ở phòng một người sống duy nhất, mặt khác người trong Từ gia thôn đều mệt mỏi bôn ba ra ngoài kiếm đồ ăn, vì tiện cho việc ra ngoài nên đã sớm dọn xuống dưới lầu. Chờ đến khi nước rút hoàn toàn, bọn họ tính rời đi nơi này, sang nơi khác tìm thức ăn. Bọn họ cũng quên báo cho tầng cao nhất. Đến thời điểm xuất phát, Từ Vi cõng theo một cái bao đi đến. “Em đã nghĩ thông suốt rồi? Aiya, vậy là tốt, đi theo nhị thúc đi thôi, các anh em đêu sẽ thay mặt anh trai trông nom em.” “Đúng vậy, chị Ngũ, chờ em tìm được đồ ăn, toàn bộ đều cho chị ăn.” Trước kia Từ Vi sống chết không chịu rời khỏi Hà Ngụ, khuyên thế nào cũng không được, bọn họ đều rất lo lắng. Từ Vi ừ một tiếng: “Cảm ơn Nhị thúc.” “Đói bụng không, ăn cái này trước đi, đừng để bị đói lả.” Cô tiếp nhận bánh bột ngô đen tuyền của anh họ, lại không đói bụng, cất bánh bột ngô đi. Cô ta được bảo hộ ở giữa bổn gia huynh đệ, đi đến không biết hương phướng nào mà đi. Chỉ còn lại khung xương thi thể bị vứt bỏ ở tiệm Tứ Xuân trên tầng cao nhất, không người nào phát hiện. Trên đường không biết ai nghi hoặc hỏi: “Hà Ngụ đâu, không đi theo à?” “Không biết, chắc là không đi cùng —— mấy người có ai nhìn thấy anh ta không?” “Không có.” “Không có.” “Vậy tính sau, tiếp tục đi thôi.” Thật lâu lúc sau, thành phố này trùng kiến, không đếm được bao nhiêu công nhân vệ sinh ở các góc thành thị dọn dẹp, tiêu độc…… Sau đó ở bên trong tiệmnổi danh bốn mùa xuân tửu, phát hiện tổng cộng mười chín cụ thi cốt, bao gồm cả một khối trên tầng cao nhất. “Aiya, quá thảm, thế này là bị ăn luôn sao? Sao lại có người ăn vào miệng được?” “Đúng vậy, cũng may đều đã qua.” “Nhanh nhanh thu dọn đi, đợi lát nữa cùng nhau đưa đến đội hoả táng bên kia đi, bên kia sẽ xử lý.” “Được rồi, đi thôi, chờ một chút kêu lão Triệu bọn họ đi lên tiêu độc.” “Đã biết.”