Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 122 : Sương mù thời mạt thế 18

Nhiều năm trời, Trương Gia Thuật từ một người học hành dốt đặc cán mai, cố gắng cùng nỗ lực học tập, cuối cùng cũng đỗ vào được viện nghiên cứu khoa học Hà Cai nhân dịp viện nghiên cứu thay máu mới. Dĩ nhiên cũng có sự giúp đỡ của Du Hành, nói chút đề thi cho hắn biết. Mỗi một bài kiểm tra đều ẩn chứa rất nhiều chi tiết khoa học, Trương Gia Thuật cũng rất may mắn khi có thể vượt qua kì thi tuyển thuận lợi. Sau khi vào được viện nghiên cứu, ban đầu hắn ta là chân chạy vặt, bây giờ đã thành chân chạy vặt cao cấp. Trương Gia Thuật rất thỏa mãn với công việc của mình, có thể nuôi sống bản thân còn có thể nuôi được cả gia đình. Giờ chỉ còn đón dâu nữa thôi là cuộc đời của hắn cực kì mỹ mãn. Vì vậy quan hệ của hắn và Du Hành không tồi. Nhưng bởi vì đặc tính của công việc mà hai người luôn tỏ vẻ hời hợt với bên ngoài, bình thường rất ít liên lạc với nhau. Mới đầu Trương Gia Thuật tỏ vẻ không hiểu, nhưng lớn dần, kiến thức tích lũy cũng tăng theo, hắn ta cũng dần hiểu rõ được. Chỉ lúc nào quan trọng mới liên lạc với Du Hành. Khi hai người ngẫu nhiên gặp nhau ở hành lang nhà ăn cũng chỉ gật đầu chào hỏi. Ở đó có rất nhiều người, nhưng chẳng ai chú ý tới bàn tay đang nhét đồ của Trương Gia Thuật cho Du Hành. Du Hành ăn cơm như bình thường, vừa ăn xong nhìn nhận được thông báo có cuộc họp khẩn, phải báo cáo nhiệm vụ lần trước. Lúc quay lại nhà trọ, cậu ngủ trưa như thường lệ. Nằm thẳng người trên giường, sau khi ngủ say liền xoay người, vùi mặt vào trong chăn. Trên tờ giấy viết: Mẫu thí nghiệm hắc hoa, họ muốn cường tráng binh lính. Du Hành căng thẳng trong lòng, không phải hắc hoa lại loại cậu mang về lần trước hay sao? Sau đó những tiểu đội khác ra ngoài làm nhiệm vụ cũng mang về không ít buội hắc hoa nở rộ mỹ lên, tựa như loài hoa sinh trưởng trong vực sâu địa ngục. Cường tráng sao? Tại sao nhất định phải là binh lính chứ? Thí nghiệm hắn hoa cần cơ thể con người làm thí nghiệm, Du Hành cảm thấy đây là chuyển rất bình thường, nhưng tại sao lại là binh lính chứ? Chí có thể là do binh lính có ưu thế mạnh hơn so với một người bình thường. Trung thành? Dũng cảm? Hay là dễ chi phối? Du Hành vạch ra những suy nghĩ trong đầu, chỉ biết cậu không thể bị chọn được, nếu đây là chuyện tốt thì Trương Gia Thuật cũng chẳng mật báo cho cậu! Cậu khẳng định tố chất thân thể cậu rất tốt, nhiều năm mạt thế biểu hiện của cậu lại càng ưu tú hơn. Chính là hạt giống tốt trong đám tân binh bấy giờ: Trung thành, thành tích cao... Du Hành cảm thấy vẫn nên tránh chuyện lần này trước đã. Vì vậy sau một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, Du Hành liền bị thương, quần áo bảo hộ bị sương độc ăn mòn, sau khi được cứu chữa, mặc dù thương thế không nặng nhưng thân thể không thể hồi phục lại đầy đủ chức năng như xưa nữa, đi mấy bước lại ho một tiếng. Lấy chiến công mấy năm này của cậu, Du Hành đã được điều tới một ban khá nhàn rỗi: Bộ quản lí dân số sinh sản khu an toàn Hà Cai. Hóa ra là bộ trưởng của ban này đã tới tuổi nghỉ hưu. Sau đó Du Hành đặc biệt chú ý tới những đồng nghiệp cũ của mình. Chẳng qua khu an toàn Hà Cai lớn như thế, những binh lính trong biên chế rất nhiều, căn bản khó có thể nhìn ra được thiếu mất ai, ai có biến hóa gì khác người. Làm ở bộ quản lí dân số này rất rảnh rỗi, Bộ trưởng cũng chẳng cần tự thân làm cái gì, vì thế Du Hành đã rảnh lại càng rảnh hơn. Ở một nơi kín đáo, có người lắc đầu lấy bút gạch tên cậu đi. Mà bên ngoài, giai đoạn thanh trừng quái ngư của quân đội tiến vào giai đoạn nước sôi lửa bỏng. Viện nghiên cứu phát hiện vảy của quái ngư có thể dùng làm nguyên liệu nâng cấp chức năng lọc không khí, vì thế bộ đội thanh trừng quái ngư không ngừng vận chuyển thi thể của chúng về căn cứ, Đám quái ngư sau khi bị tróc vẩy đều bị thiêu hủy trong hố sâu được đào bên ngoài khu an toàn. Khi sương độc tản đi, lúc khu an toàn mở cửa ra, không khí tràn vào không còn là loại không khí mát mẻ nữa, mà thay vào đó là mùi khét, mùi hôi thối hòa chung với mùi nồng nặc, tanh ngóe của cá. Vì tránh bệnh tật, khu an toàn không thể không tiến hành thanh trừ, khử độc. Vợ vừa cưới của Trương Gia Thuật mang thai ba tháng, khi ngửi thấy mùi kia liền nôn mửa cả ngày không ngừng, khiến hắn ta đau lòng không thôi, nên đã tới tìm Du Hành nhờ hỗ trợ đổi chút đồ dinh dưỡng. "Suất của tôi đã dùng hết rồi." Trương Gia Thuật bày ra khuôn mặt đau khổ. Nhân viên công chức trong khu an toàn đều có suất nhận đồ dinh dưỡng nhất định, nhưng sau khi vợ hắn mang thai thì một suất của hắn đã không còn đủ dùng nữa. "Tôi đã sớm chuẩn bị cho cậu rồi, này..." Du Hành lấy một cái túi từ trong ngăn kéo ra: "Mang về cho chị dâu ăn đi, không cần dùng nhiều đâu, mỗi ngày một chút là được." Suất của cậu nhiều năm không dùng, để lâu cũng vô dụng, trong nhà lại chỉ có một mình cậu nên mất suất dinh dưỡng cứ tích dần thành nhiều. Trương Gia Thuật vui mừng nhảy cỡn lên nói: "Anh em tốt!" Sau đó thả đồ xuống đất, ra sức đập vai Du Hành. Du Hành nhanh chóng tránh sang một bên, chê bai: "Nhiều năm như vậy cậu vẫn mang bộ dáng phình ra như này, ngay cả tôi cũng không chịu nổi áp lực nữa rồi." "Ha ha ha ha, dáng của của tôi nhiều người hâm mộ lắm đấy! Vợ tôi nói mập mới có phúc!" Đầu năm nay mập đúng là rất có phúc. Sau khi chọc cười Du Hành, Trương Gia Thuật nói: "Cậu cho tôi suất của cậu rồi, giờ cậu còn đủ dùng không?" Mặc dù không biết bạn cũ tại sao lại đột nhiên trở nên yếu, nhưng cho dù yếu thì vẫn phải có đồ bồi bổ thân thể. "Tôi vẫn đủ dùng." "Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo một lúc đi, trong phòng nhiều rất buồn bực." Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài. Những đồng nghiệp phía sau nhìn họ rời đi, tiếp tục trò chuyện giết thời gian. "Đó là bạn thân của Lục đội trưởng sao, Lục đội trưởng đối xử với bạn mình thật là tốt." Tân binh mới vừa chưa quen thuộc lắm tình hình giao thiệp của Lục đội trưởng nhà họ. "Đúng thế, hình như quen nhiều năm rồi, nhưng bình thường ít lui tới." "Chị dâu mang thai mà, chắc tới báo vui. Ôi chao, thật là hâm mộ..." .... Người ra bên ngoài hóng gió rất nhiều, hai người vừa đi vừa tùy tiện trao đổi ít thông tin. Trương Gia Thuật đột nhiên thả lỏng người, con ngươi nhìn trái nhìn phải, miệng nhanh chóng nói ra một câu: "Bầu không khí trong viện nghiên cứu rất không tốt, hình như thí nghiệm họ đang làm không được thuận lợi. Lúc tôi đang đánh dấu tư liệu thì thỉnh thoảng nghe được mấy câu, hình như là thí nghiệm về trẻ sơ sinh..." Vẻ mặt hắn ta có hơi đau khổ: "Hơn nữa còn phải giả bộ như không nghe được gì cả! Lúc ấy lòng tôi nóng như lửa đốt! Không cả dám nói cho vợ nghe." Du Hành nhìn xung quanh, nói: "Thí nghiệm trẻ sơ sinh?" "Đúng thế!" "Thật là quá...." "Lúc ấy tôi sợ tới choáng váng! Cũng may bình thường tôi không có cảm giác tồn tại trong mắt mọi người, nghiên cứu viên kia là người vừa làm, mồm miệng không được kín cho lắm..." Thấy Du Hành rơi vào im lặng, hắn lại nói thêm một tin tức: "Đây là chuyện của tháng trước! Sau hai ngày thì mười mấy người ở phòng văn ấn đều bị đưa đi nói chuyện, tôi không nghe thấy thêm được tin tức gì khác cả. Lúc đó tôi ở cách khá xa, bị quản chế ba ngày xong thì không sao nữa, nhưng những đồng nghiệp khác thì tới bây giờ vẫn chưa gặp lại!" "Tôi rất lo lắng cho đứa con chưa ra đời của mình!" Trương Gia Thuật nắm tóc, gương mặt đầy sầu khổ. "Chị dâu mới mang thai được ba tháng, cách thời gian sinh còn lâu lắm, cậu đừng quá lo lắng." Du Hành an ủi bạn tốt. "Đang bình thường sao lại làm thí nghiệm trên thân thể con người? Không phải là phạm pháp rồi hay sao?" Trương Gia Thuật là một người rất dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, hắn cũng không thể hiểu được đám nghiên cứu viên điên cuồng kia đang nghĩ cái gì trong lòng. Chờ Trương Gia Thuật xách đồ về nhà, Du Hành hơi trầm ngâm một lúc mới quay trở lại phòng làm việc. Vừa tới nơi đã thấy thư kí nói: "Vừa rồi Trần tiểu thư tới tìm ngài." "Ồ." Cậu cũng không để chuyện này trong lòng. Trần tiểu thư là con gái rượu của một vị tướng quân trong khu an toàn Minh Thái, nói rằng vừa gặp cậu đã yêu, chẳng qua cậu đã sớm từ chối cô ta rồi. Nhưng không biết lần này cô ta đi theo một đoàn đội quân nhân lớn tới đây, không biết lại tới tìm cậu làm cái gì? Vừa gặp đã yêu? Gương mặt của cậu từ khi bị ăn mòn bởi sương độc trên toa xe lửa năm đó, chỉ chữa qua loa chứ chưa từng làm giải phẫu thẩm mỹ qua. Những năm này lại vất vả ngược xuôi làm nhiệm vụ, vết sẹo trên người cứ tăng lên thêm rất nhiều. Du Hành rất không hiểu tại sao cô tiểu thư nhà họ Trần kia lại vừa gặp đã yêu cậu. Kết quả lúc cậu tới phòng ăn đã bị tìm thấy. "Lục Hằng!" Một cô gái trẻ tuổi mặc quần áo chỉnh chu bước vào, ngồi đối diện Du Hành: "Đã lâu không gặp, anh có muốn gặp em hay không?" "Chào Trần tiểu thư." "Gọi tên của em đi mà! Là Uyển Hỷ!" Du Hành dửng dưng không đáp, cúi đầu ăn cơm tiếp. Trần Uyển Hỷ chống cằm nhìn cậu, mỉm cười híp mắt: "Buổi chiều em phải đi rồi, anh đi cùng em được không? Em biết bây giờ anh đã chuyển tới bộ quản lý sinh sản, loại ngành phù hợp để dưỡng lão như này sao thích hợp với anh được chứ? Đi cùng em tới khu an toàn Minh Thái đi, em sẽ nhờ cha chuyển anh tới bộ chỉ huy!" "Xin lỗi, tôi ở khu an toàn Hà Cai vẫn rất tốt, cũng cực kì thích công việc hiện tại." Phòng ăn có rất nhiều người, vậy mà cô tiểu thư này lại công khai nói chuyện đi cửa sau như thế, Du Hành tỏ vẻ không biết nên làm gì cho phải. Mặc kệ cô ta nói như thế nào, Du Hành đều không đồng ý. Cuối cùng chọc Trần Uyển Hỷ tức dậm chân, sau đó chạy mất. "Lục đội trưởng, chuyện này rất tốt mà, sao anh lại như hòa thượng không động lòng trần thế?" Cô ta vừa đi thì những người khác đã vây quanh Du Hành, quen miệng dùng chức vị lần trước để gọi cậu. Một đám đàn ông thi nhau nháy mắt, khỏi nói cay mắt như thế nào. "Đi đi đi, mau ăn cơm nhanh lên." Du Hành cầm đũa gõ đầu mỗi người một cái, khiến mọi người kêu gào đau đớn. "Mẹ ơi, đũa của anh bẩn quá!" "Tôi vừa mới gội đầu đấy!" Kết quả vào buổi chiều, Du Hành đang làm việc trong bộ quản lí sinh sản thì nhận được điều lệnh. Du Hành bối rối: "Điều tôi tới khu an toàn Minh Thái?" "Không sai, đi tới đó nhớ biểu hiện cho tốt!" Sau khi đột nhiên bị chuyển đi, Du Hành liền bị đẩy ra khỏi phòng làm việc, quay về phòng thu dọn đồ đạc. Vừa thu dọn đồ vừa nghĩ, giờ mới nhận ra lạ ở chỗ nào: Trần Uyển Hỷ tính tình ương ngạnh, trước kia ở khu an toàn Hà Cai thì uy hiếp cậu. Nhưng khi đó cậu là một sĩ quan dự bị rất có tiền đồ, chức vị sắp tới trong tương lai cũng cao, dĩ nhiên khu an toàn Hà Cai sẽ vì một chút tâm tư con gái mà đẩy cậu đi được. Nhưng bây giờ... Các khu an toàn thay nhau giúp đỡ, đẩy cậu - Một người nhàn rỗi làm trong bộ quản lý sinh sản tới khu an toàn Minh Thái, không thể nghi ngờ chính là phương thức tốt nhất. Cậu cũng nghe nói lần này Trần tướng quân biểu hiện vượt trội trong lần vây quét quái ngư, lại điều quân đội cứu viện rất nhanh chóng cho ngục giam Đại Chấn, lúc chỉ huy còn được thăng lên một cấp. Du Hành không muốn tới khu an toàn Minh Thái, dẫu sao những mạng giao thiệp cậu cố gắng gây dựng bao năm đều năm ở khu an toàn Hà Cai! Tới khu an toàn Minh Thái thì không khác gì người mù đổi chỗ ở cả. Dĩ nhiên cậu cũng có thể mượn quyền lực của cha Trần Uyển Hỷ... chỉ cần cưới cô ta, trở thành con rể của Trần tướng quân. Lấy quyền thế hiện tại của ông ta thì "phiếu vào thành" không phải càng dễ như bỡn hay sao? Nhưng cậu không làm được. Hai mắt Du Hành tối lại, cực kì chán ghét tính tình thích chi phối người khác của Trần Uyển Hỷ. Điều lệnh đã phát, quân lệnh như núi, cậu không thể không đi. Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, mang những thứ không mang theo được tặng cho các chiến hữu khác, sau đó nhờ người chuyển lời cho Trương Gia Thuật, để hắn ta tới lấy đồ. "Phân ngạch của tôi mang tới khu an toàn Minh Thái cũng vô dụng, cậu lấy hết đi." Trương Gia Thuật vừa buồn lại vừa vui: "Tới khu an toàn Minh Thái cũng tốt, vị tiểu thư Trần gia kia thích cậu như thế, nhất định sẽ che chở cậu." Sau đó thấy sắc mặt Du Hành có vẻ không tốt, liền biết cậu đang không vui trong lòng. "Tới chỗ nào cũng được, sống tốt là được rồi. Nhớ chiếu cố bản thân cho tốt." Thời gian gấp gáp, buổi chiều Du Hành liền vội vã lên xe. Cậu lanh mắt nhìn thấy nhiều thứ đang được chuyển lên xe, hình như là chậu nước? "Anh nhìn em một chút đi mà!" Du Hành nhanh chóng tránh sang một bên, không để Trần Uyển Hỷ thành công dựa vào tay cậu. "Xin cô tự trọng." Trần Uyển Hỷ quẹt miệng: "Sao em phải tự trọng chứ? Em thích anh, anh cũng theo em đi rồi, sao em không thể dựa vào anh?" Vừa nói vừa lấn tới: "Em càng muốn dựa vào anh hơn... A, này!" Du Hành trực tiếp xuống xe, chạy tới xe vận tải quân dã phía sau... Trên xe vận tải đều là quân nhân ngồi, mọi người ngôi trên chiếu, sau khi đóng cửa xe thì bóng tối lập tức bao trùm, đãi ngộ không thể nào tốt bằng ngồi trên buồng lái được. Du Hành tới khiến mọi người giật mình không thôi, nhưng không ai nói gì cả. Ban đầu Trần Uyển Hỷ còn tức tới dậm chân, sau đó đảo mắt một vòng, dù sao người cũng sẽ tới địa bàn của mình, tới lúc đó còn sợ không bắt được tới tay à. Mặc dù trên mặt anh ấy có vết sẹo, dáng dấp cũng tầm trung, nhưng khí chất thực sự rất mê người. Khi về tới Minh Thái nhất định sẽ chữa trị cho anh! Dọc đường đi rất thuận lợi, sương độc cũng không tới trước thời hạn, tới khi họ tới Minh Thái được hai ngày rồi thì sương độc mới lặng lẽ lan tràn. Du Hành mất nửa ngày mới thích ứng được nơi sống và đơn vị công tác mới. Trần Uyển Hỷ thực sự đưa cậu tới bộ chỉ huy, đây mới chính là một bước lên trời của Du Hành. Dù sao, vào được bộ chỉ huy thì nhất định chính là thiên tài tuyệt đối, không chỉ lý lịch mà chân sau và mạng giao thiệp đều phải tốt, một thứ cũng không thể thiếu. Nếu chỉ dựa vào phấn đấu của mình thì Du Hành phải mất thêm ba bốn năm nữa mới có thể tiến vào bộ chỉ huy của khu an toàn Hà Cai, mà so với Hà Cai thì bộ chỉ huy của khu an toàn Minh Thái - một khu an toàn cao cấp hơn thì lại càng khó vào hơn. Tính tình Du Hành ôn hòa, không quan tâm bản thân có thể ở trong bộ chỉ huy bao lâu. Nhưng nếu cậu tiếp tục không đáp lại tình cảm của Trần Uyển Hỷ thì chính là "vong ân phụ nghĩa" trong mắt mọi người, nhất định sẽ bị đá ra ngoài sớm. Vì vậy Du Hành không để tâm tới những lời nói ghen ghét trong bộ chỉ huy, tới giờ huấn luyện liền học nghiêm túc, không ganh đua so bè, những người không ưa cậu cũng dần tắt đi tâm tư xấu xa.