Sinh Tồn Thời Mạt Thế
Chương 115 : Sương mù thời mạt thế 11
Sau khi trở lại khu cách ly an toàn Du Hành bỏ lại cái ghế lên phía đầu giường mình, Trịnh Trạch Quỳ hỏi cậu: ""Cậu đã ra ngoài rồi à? Không sợ sương độc đột nhiên xuất hiện sao?"
Cậu lắc đầu, tháo ga trải giường rồi lôi hết đống đồ vật tạp nham bên trong ra để chọn lựa, sắp xếp lại sau đó cất gọn, cuối cùng lấy ra một quyển sách, ngồi trên ghế bắt đầu đọc.
Trịnh Trạch Quỳ cứ nghĩ rằng tính tình cậu như vậy, trong lòng không biết làm sao, thật sự không vứt được tự trọng mà lôi kéo cậu tìm câu trả lời. Không có cách nào khác, đành lấy ra quyển sổ tay kia chán nản xem nó.
Đọc sách mãi đến tận tối, rồi cậu mới đến nhà ăn để ăn cơm tối.
Cấu tạo của tầng âm thứ hai thật ra rất đơn giản, trước kia đúng là chỉ có một phòng khách, bày đầy bức tượng điêu khắc bằng băng cùng với các loại băng tuyết đủ màu sắc, sau này được sử dụng làm khu cách ly, ngoài tầng âm thứ nhất không hề được sửa sang lại, tầng âm thứ hai lại có biến đổi lớn --
Đầu tiên, phòng khách tầng âm thứ hai được đào rộng hơn, phía sau tiến sát về phía tầng âm một, bên trái bên phải và phía trước đều được mở rộng, khoảng chừng tăng thêm bốn lần, trong phòng khách có rất nhiều khung sắt khổng lồ chống đỡ, tấm ván chắn, vân vân.... Đều vì sự an toàn mà đào thêm một khoảng trống thật lớn nữa.
Tiếp đó đặc biệt đào thêm ba cái hang nhỏ, ba cái hang này nằm ở ba hướng, một là phòng vệ sinh, một là phòng ăn, phòng còn lại chính là ở tầng âm thứ hai để đội bảo vệ, tuần tra làm phòng nghỉ.
Du Hành chưa từng đi qua phòng nghỉ, cũng là lần đầu tiên cậu đến nhà ăn.
Trên sổ tay ngày hôm qua cậu nhận được có ghi sáu điểm tác dụng của thấm thẻ cứng, hoá ra sau khi kiểm tra, nhân viên công tác căn cứ số lượng thức ăn mà mỗi người mang theo, để tính ra số ngày họ có thể chịu đựng được.
Vạch ra sáu điểm này, đúng hơn là nói đồ ăn của Du Hành đủ để cậu dùng trong sáu ngày có thể ăn lửng dạ.
Tin tức này sau khi được đăng ký đã ghi hết vào trong tấm thẻ tín dụng, đợi đến sáu ngày sau thì Du Hành có thể dùng tấm thẻ này để nhận thức ăn tại phòng bếp.
Đương nhiên, bây giờ chỉ có thể dựa vào tấm thẻ này để nhận được mỗi ngày một lít nước ấm theo đúng định mức.
Hiện tại Du Hành đang đi đến nhà ăn, chính là để nhận một lít nước ấm này, cậu định pha mì tôm để ăn.
Trong phòng ăn cũng không có bàn, từ lúc nhận được nước trước nơi phát đồ ăn cậu tìm ngay một góc nhỏ trong phòng bắt đầu pha mì tôm.
Có điều nước không quá nóng, nên mì vẫn còn hơi cứng, Du Hành cũng không thèm để ý, lấy ra vài cái bánh quy ăn chung với mì, sau khi ăn xong thì bỏ bát vào trong thùng nhựa, có người của nhà bếp đến thu dọn rồi cùng nhau rửa.
Phòng bếp cho cậu nước vào trong một chai nước khoáng, người múc nước cho cậu nói: "Sau này khi lấy nước vẫn dùng cái này, nếu như làm mất thì phải tự mình chuẩn bị đồ để chứa nước.""
Điều kiện không cho phép, cũng không để ý được chai nước khoáng này sử dụng nhiều lần liên tục có hại gì cho sức khỏe không.
Sau khi ăn tối xong, cậu lại ra ngoài cổng đi bộ cho tiêu cơm, bỗng nhiên trong lúc đó nghe được tiếng tuyên truyền, cậu dừng lại đứng cạnh cửa nghe, nói chung cậu đã hiểu được ý tứ trong đó, là cảnh cáo những người sống tại đây phải đọc thuộc sổ tay, đặc biệt là điều thứ nhất liên quan đến việc vi phạm các quy định điều lệ quản lý.
Mấy ngày nay đã có hai mấy trường hợp trái với quy định xảy ra, người có liên quan đều đã bị trừng phạt, hy vọng những người khác có thể lấy đó mà làm gương... Tự giác tuân thủ quy tắc quản lý.
Sau đó chính là đến hai mươi mấy người kia tự mình điểm điểm, Du Hành nghe được trong đó có giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta làm kiểm điểm thay con mình, đồng thời cũng tự xem xét lại bản thân với tư cách người giám hộ mà chưa làm tròn trách nhiệm dạy dỗ, sẽ thay con trai mình nhận lấy trừng phạt, rửa chén bát trong nhà ăn nửa tháng....
Nghe giọng nói của người đàn ông này không được tự nhiên còn mang theo sự khó chịu không vừa lòng, Du Hành không nhịn được cười một cái.
Sau khi tiêu cơm, cậu lại đi đến chỗ khác, rồi liên tục kinh ngạc, một tòa thành thị dưới mặt đất lớn như thế, nếu như khói độc đến, bịt kín lại thì sau đó làm sao để hít thở.
Tại tầng âm thứ hai, nhìn kỹ cũng không nhìn thấy chỗ nào giống với chỗ để thoát khí.
Cậu đi qua cổng, từ bên cạnh đi đến phía sau của thành phố dưới đất, chỗ này tầng một ngoài phòng khách phía cổng để tiếp đón, đằng sau còn có bãi đỗ xe và một cái sân băng ngoài trời.
Có điều sau khi đến đó, Du Hành phát hiện sân băng đã sớm được quây kín, trước cửa ra vào sân băng còn có một người mặc đồng phục cảnh sát mang theo súng đứng bảo vệ, thấy cậu liền nói: ""Chỗ này không cho người ngoài vào, cậu đi chỗ khác đi!""
Ánh mắt của cậu nhanh chóng liếc vài vòng, rồi gật đầu đi về.
Nếu như cậu không nhìn nhầm, thì giữa sân băng đặt sáu cái gì đó cao như một người, từ bên ngoài nhìn vào không hiểu được tác dụng của những thứ ấy.
Cậu suy nghĩ: "Chẳng lẽ những cái đó chính là ống thông gió?" Trong lòng lại suy đoán xem vị trí kia thì thông tới chỗ nào dưới mặt đất --
Cậu đi qua bên cạnh khu vực quản lý, thật ra có lẽ có khả năng, toàn bộ cấu tạo của thành thị dưới mặt đất cơ bản giống như hai lá phổi trong cơ thể người, lối vào là sảnh tiếp đón nằm ở giữa, mà khoảng trống vừa nhìn thấy kia thì bao trùm lên trên hai ""lá phổi"", sáu cái máy móc kia vừa khớp ba cái bên "lá phổi" trái, ba cái bên phải.
Nghĩ đến đó, Du Hành lại tính toán tiếp xem ba cái máy móc kia ở chỗ nào bên khu dân cư, dường như một cái nằm sát trên nóc tầng âm một, hai cái khác thì ở trên đỉnh tầng âm thứ hai?
Vừa suy nghĩ vừa quay lại khu vực an toàn lần nữa, lúc đi qua tầng âm một, cậu đi đặc biệt chậm hơn một chút, cẩn thận quan sát trần nhà tầng âm một, sau đó khi đén vị trí tiếp giáp giữa tầng âm một và tầng âm hai nhìn về phía cầu thang, cậu thấy một cái bóng đen.
Lúc trước đã từng nói, tất cả bên ngoài thành thị dưới mặt đất đều quét một tầng thuốc cách ly, mỗi khi đến đêm đều có thể phát ra ánh sáng nhạt màu vàng ấm áp, Du Hành phát hiện ra chỗ này, lại hoàn toàn tối om.
Cậu bật đèn pin lên soi, chỉ nhìn thấy cách mặt đất khoảng chừng sáu mét, có một lỗ hổng giống nơi để tra dầu, có điều không nhìn rõ được cụ thể ra sao.
"Đó là miệng ống thông khí." Đội cảnh sát tuần tra đi đến bên cạnh nói với cậu.
""Vì sao trong sổ tay không thấy ghi?""
Một người bảo vệ cười rộ lên: "Cao như vậy, nếu không có dụng cụ làm gì có ai chạm đến được, nếu có người mang theo cái thang đến định làm hỏng nó, chắc chắc ngay từ đầu đã bị chúng tôi phát hiện.""
"Được rồi, đây không phải thứ mà cậu nên tiếp xúc, đi về ngủ đi, ngủ nhiều nhanh lớn."" Anh ta coi Du Hành như là một cậu bé.
Du Hành nhìn đi chỗ khác. Cơ thể của Lục Hằng cao mới một mét sáu, thật sự là hơi thấp.
Haizz, nếu như không phải Trịnh Trạch Quý từng được cậu giúp đớ. thì nhìn bề ngoài của cậu cũng sẽ cảm thấy cậu còn là đứa trẻ miệng còn hôi sữa không đáng tin cậy.
Nhưng cậu vẫn muốn hỏi thêm một chút: ""Anh ơi, miệng ống thoát khí kia không dẫn khói độc vào sao?""
"Ha ha ha hóa ra là cậu sợ cái này? Không phải sợ! Tôi là người thô lỗ cũng không biết nói thế nào, dù sao nghe nói phần đầu trong miệng ống thoát khí có vài lớp loại bỏ khí độc. Dù sao cũng sẽ chắn khói độc từng lớp từng lớp một, đừng lo lắng, tranh thủ thời gian đi ngủ đi, ngủ muộn không cao lên được đâu.""
Người anh lớn này dọa ""trẻ con"" chỉ biết mỗi một cách nói không cao lên sao?
Du Hành nhận lấy ý tốt của anh ta: "Cám ơn anh, tôi đi ngủ đây."
"Được rồi đi nhanh lên, tự mình soi đèn nhìn bậc thang cho rõ, đừng để ngã.""
Về đến tầng âm hai, bản thân Du Hành cũng tìm được hai cái lỗ hổng khác, hai cái lỗ hổng này ở rất xa, có điều còn được đặt cao hơn so với cái ở tầng âm một.
"Vừa rồi cậu cứ chăm chú nhìn cái gì thế?"
Trịnh Trạch Quỳ không nhịn được hỏi cậu: "Trên trần nhà có thứ gì hay để xem sao?"
"Ống thoát khí."
"A." Một lát sau cô mới giật mình, cô nhớ lúc trước từng đi qua nhà ga Mân Điền, toàn bộ mọi người chỉ thiếu chút nữa là nhảy dựng lên: ""Miệng ống thoát khí kia cậu nhìn ra được cái gì chưa? An toàn, đáng tin không?""
""Anh bảo vệ nói rất đáng tin, bảo tôi đừng lo lắng.""
Trịnh Trạch Quý cằn nhằn: ""Chắc chắn anh ta phải nói thế với cậu, nếu không thì còn ai dám ở chỗ này nữa.""
Du Hành không nói thêm gì nữa, mà giũ tung chăn màn định đi ngủ, thì lại nghe thấy Trịnh Trạch Quý hỏi cậu: ""Cậu không lo chút nào sao?""
"Lo lắng thì làm được gì, còn có nơi nào khác an toàn hơn chỗ này sao."
Vô ích thôi, cấp bậc của bọn họ không tiếp xúc được với tầng quản lý, nếu đã chọn ở lại chỗ này, thì chỉ có thể tin tưởng —— tin tưởng thành thị dưới mặt đất đã tốn biết bao sức người sức của sửa lại sẽ có thể chịu đựng được thử thách khói độc, tin tưởng sức mạnh của tổ chức chính phủ, sức mạnh khoa học kỹ thuật nước mình.
Nếu như ngay cả lực lượng cả nước và chính phủ đều không có cách nào bảo vệ bọn họ, thì đến lúc đó lại lo lắng tuyệt vọng cũng chưa muộn.
Du Hành hiểu rõ, trong thế giới tận thế này, cá nhân phải nương tựa vào nước nhà và chính phủ.
Cái này không giống với đại dịch tang thi trước kia, tang thi bùng nổ trên diện rộng làm tan rã một phần lực lượng chính phủ, trong thời gian ngắn mọi người đều phải tự mình cố gắng, tự lập, mãi đến sau này các thế lực mới thành lập nên các căn cứ an toàn.
Nhưng mà không thể phủ nhận một điều, cho dù là tận thế như thế nào, lực lượng của quốc gia là thứ không thể nào bỏ qua, nó có thể vùng dậy từ trong khó khăn trắc trở rất nhanh, rồi lại lần nữa vì quần chúng nhân dân thành lập nên các hàng rào an toàn.
Mà ở trong tận thế tràn đầy khói độc, loại lực lượng này cộng thêm với —— khoa học kỹ thuật, những thành quả nghiên cứu khoa học cao cấp nhất cũng không phải người bình thường, công ty bình thường có thế nắm giữ được.
Khói độc mạnh mẽ ăn mòn quét sạch khắp nơi, nếu chỉ một thân một mình thì không cách nào chống đỡ được, nhìn lại lúc trước ở nhà ga Mân Điền xem, sự chuẩn bị rõ ràng là đầy đủ hơn nhiều so với người bình thường, nhưng vẫn không chống đỡ nổi.
Trịnh Trạch Quỳ thở dài một hơi: "Vẫn là cậu hiểu rõ, tôi quá nóng vội rồi"". Vốn dĩ cô muốn về nhà, kết quả lại bị mắc kẹt ở chỗ này, lo lắng cho người trong nhà, còn lo lắng cho mình, tâm trạng không tốt lên được, không cách nào cố gắng tỉnh táo được.
"Đừng suy nghĩ quá nhiều, ngủ đi."
Mấy ngày sau đó, Du Hành vẫn như vậy, sau khi ngủ dậy ra ngoài chạy bộ buổi sáng rèn luyện sức khỏe, sau đó ăn sáng, rồi đi dạo bên ngoài cả ngày, đến buổi tối mới về phòng.
Mỗi ngày tích tiểu thành đaị, thu hoạch được khá nhiều, đồ ăn đồ dùng đều tăng lên. Sau đó cậu còn tìm được năm hộp đựng tủ vải dù còn dùng được trong đống đồ dùng trên giường trong một khách sạn, mang về cậu lắp một cái để mình dùng, những cái khác toàn bộ đều đem bán đổi lấy một đống mì ăn liền, kẹo, bánh,....
Sau lần đó cậu không đi chỗ nào xa nữa, bởi vì cách với thời gian dự đoán khói độc đến không còn xa nữa, cậu sợ lần này nó đến sớm cậu không về kịp.
Ý định đi dạo bên ngoài cổng mỗi ngày, thật ra là do cậu cảm thấy những người kia từ khi đi vào chưa từng thấy ra ngoài, cứ sống trong lòng đất như vậy thì không tốt lắm.
Không cần phải nói, cho dù dưới lòng đất có ống thông khí, nhưng mà không khí thật sự rất kém, càng nhiều người càng đủ các loại mùi vị, huống hồ còn có một phòng vệ sinh ở đó...
Dù sao bảo cậu ở yên trong đó cả ngày, chắc chắn cậu không chịu nổi.
Nhìn những người ở trong đó lâu ngày, cả người nhìn qua cứ ỉu xìu.
Hiện tại cậu đang lắp cái tủ vải, sau khi mở hộp trong đó có ba mảnh khung sắt và một tấm vải dù, xem hết bản hướng dẫn đơn giản cậu liền bắt tay vào làm.
Thật sự rất đơn giản, Du Hành làm một lát đã lắp xong, cuối cùng phủ tấm vải dù lên, kéo khóa lại, một chiếc tủ vải ngay ngắn đã ra lò.
Du Hành đặt chiếc tủ vào sát tường, mỗi chiếc giường đều rộng hai mét, hai mét rưỡi, đặt thêm cái tủ vải này nữa cũng không chật chội.
Đã có cái tủ này, cậu cẩn thận sắp xếp lại đống đồ thu được một lần, nên xếp gọn thì xếp, nên treo thì treo, nhanh chóng chất đầy chiếc tủ, có điều sau đó thì trên giường cũng gọn gàng hơn.
"Nhìn qua cũng không kém, em trai nhỏ thật sự không bán cho tôi sao?"
"Không bán."
"Vậy cậu còn có thể tìm thấy loại tủ quần áo này không? Tôi sẽ mua".
"Không thể, tôi không ra ngoài nữa."
Sau khi giải tán đám người, Du Hành đi vào nhà vệ sinh một lần rồi chuẩn bị đi ngủ.
Vẫn như thường lệ, trước khi ngủ cậu tu luyện, sau đó mới ngủ, nửa đêm dường như lại có người bước vào khu vực an toàn, tầng âm một rất ồn ào.
Cũng may tầng âm hai đã đầy người, hiện tại người mới đến chỉ có thể ở tầng âm một, nếu không sẽ càng ồn ào hơn.
Trong lúc ngủ Du Hành mơ mơ màng màng nghĩ đến: Đến khu vực an toàn dưới mặt đất này, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, cái "thành" kia là chỉ chỗ nào vậy?
Vé vào cửa?
Trên tờ giấy được thả từ trên không xuống lúc ấy có viết, nhưng những khu vực an toàn này đều không cần nộp phí vào cửa, nếu nói như vậy, thật sự không có cái gọi là "vé vào thành" này.
Xem ra vẫn phải tiếp tục chờ đợi.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
76 chương
119 chương
11 chương