Sinh tồn ở thế giới ninja
Chương 76 : thay đổi thoáng chốc
“Để tôi.” Itachi nói khi thấy Uri bước tới quầy thanh toán.
“Của hai vị là 50 ryo.” Ông chủ cười hì hì, mắt đảo qua lại giữa hai người, cười đến ý vị thâm trường. Theo kinh nghiệm của ông làm chủ tiệm nơi này mấy năm nay, khi bắt gặp một cặp đôi đi ăn mà chàng trai là người trả tiền thì họ hẳn là người yêu, nhưng nếu ngược lại người trả tiền là cô gái thì chắc chắn họ là vợ chồng. Đôi trước mắt này nhìn hợp nhau quá, nhưng không biết là loại nào đây?
Uri thấy Itachi chủ động giành trả, cũng không có ý kiến. Mặc kệ xuất phát từ lý do gì, nàng không có hứng thú đôi co với những chuyện nhỏ nhặt. Thu nhập trung bình của một thành viên Akatsuki được tính bằng đơn vị hàng triệu ryo, không cần thiết dây dưa vì chút bạc lẻ này.
Khi hai người ra khỏi quán, mặt trời bên ngoài đã lên cao. Đi qua khu chợ tiến thẳng về phía bắc Thổ quốc, cảnh vật bên đường càng lúc càng thưa thớt, gió từng trận thổi qua mang lại một cảm giác hoang vắng chán chường.
Thổ Quốc là một trong Ngũ Đại Cường Quốc, bao gồm chủ yếu các khu vực hoang và nhiều đá, biên giới của nó chạy dọc theo dãy núi đá, ngăn liên lạc với các nước khác. Làng Đá là làng ninja ở đây, với Tsuchikage Đệ Tam là lãnh đạo đương nhiệm. Ông ta là một lão già thấp bé nhẹ cân, có một chòm râu dài hình tam giác và chiếc mũi to tròn màu đỏ hệt như trái cà chua. Làng Đá có thể xem là phần tử hiếu chiến nhất, bản thân Đệ Tam cũng từng liên hệ với Akatsuki khi muốn thực hiện những kế hoạch mờ ám đối phó các làng khác. Roshi – Jinchuuriki Tứ Vỹ và Han – Jinchuuriki Ngũ Vỹ đều xuất thân từ ngôi làng này. oOo
“Ngươi nói Itachi và Usagi đi làm nhiệm vụ riêng sao?” Trong căn cứ, Deidara – học trò duy nhất của Tsuchikage Đệ Tam nghệt mặt hỏi.
“Phải.” Hắc Zetsu ngao ngán lắc đầu. “Ta chưa bao giờ nghĩ hai người đó sẽ có ngày đi chung với nhau.”
“Usagi sao lại chủ động mời tên khó ưa đó chứ?” Deidara vẫn không thể tin nổi, đảo cặp mắt trắng dã liếc sang Sasori. “Sasori – danna, linh cảm của ông có đúng không thế?”
“Chắc còn tùy đối tượng.” Sasori lười biếng nâng đầu, cười khẩy. “Biết đâu cô ta có cảm tình đặc biệt với Itachi? Hoặc là, cái mặt ngươi đáng ghét quá dễ khiến người vừa nhìn đã thấy khó chịu.”
“Chắc chắn là cái thứ hai.” Yukino khoanh tay hừ lạnh. “Ta thật chẳng hiểu nổi hắn nghĩ cái quái gì mà đi bịa ra một câu chuyện ngu ngốc như vậy. Nếu không phải vì chuyện đó, Uri cũng không mất cảnh giác mà bị đoạt xá, còn trở nên lãnh cảm như bây giờ.”
“Đừng nặng lời thế chứ!” Deidara bĩu môi trách cứ Yukino. “Ta cũng đâu biết mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy. Vả lại, sau khi ngươi đột nhiên biến mất, ta đã rất lo lắng, còn chủ động cùng Bạch Zetsu đi bắt Tam Vỹ thay ngươi nữa. Hiện tại ổn cả rồi không phải sao?”
“Nói tới chuyện này chỉ khiến ta muốn một chưởng đập bay ngươi thôi Deidara! Ngươi nghĩ vì sao ta đột nhiên biến mất hả?” Yukino trừng mắt.
“Ta sao nghĩ tới còn có thể có chuyện đoạt xá chứ?” Deidara yếu ớt phản bác. “Mà rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Usagi? Vì sao cô ta căm thù Root như vậy?”
Đây cũng là câu hỏi mà mọi người đều muốn biết. Mặc dù Usagi gia nhập tổ chức đến giờ đã gần ba năm, nhưng những gì họ biết về nàng đều rất hạn chế. Ngoài việc xuất thân từ làng Lá, ám sát Hokage Đệ Tam và hỏa thiêu nhà giam Sokiru thì đến gần đây mới biết thêm chuyện mục tiêu nàng muốn diệt trừ là Root.
“Vì sao ư?” Yukino nhìn lướt qua Hắc Zetsu, Deidara và Sasori, tay khẽ xoay một lọn tóc bạch kim, cặp mắt hổ phách chớp lóe sát khí. “Sớm muộn gì các ngươi cũng biết.”
Nghĩ tới nhiệm vụ Uri phân phó cho mình trước lúc rời đi, nó cười khúc khích, đôi mắt cong thành hình bán nguyệt, hỏi Deidara. “Ta chuẩn bị tới Konoha phá hoại một chút, đi cùng không?”
“Được.” Deidara vừa nghe hai chữ phá hoại, mắt sáng rực, không nói hai lời liền đồng ý.
“Vậy xuất phát luôn thôi.” Yukino phất tay làm biến đi năm chiếc đuôi, thu thập một chút, cười hì hì cùng Deidara rời khỏi căn cứ. oOo
Bệnh viện Konoha. Phòng chăm sóc đặc biệt.
Yamato một mình nằm trên giường, mái tóc ngắn màu nâu áp vào gối, khuôn mặt bình tĩnh thường ngày lúc này trông có vẻ mệt mỏi, mặc một chiếc áo thun mỏng để lộ hình xăm anbu trên vai trái. Trải qua điều trị liên tục bảy ngày bởi y nhẫn huyền thoại Tsunade – đương kim Hokage Đệ Ngũ, sức khỏe và các thương tổn của anh trong trận chiến tay đôi với Uri cơ bản đã hồi phục.
“Còn nhớ gì về tình huống khi đó không?” Kiểm tra kết quả điều trị xong, Tsunade ngồi xuống chiếc ghế gần đó, nghiêm túc hỏi.
“Tôi không biết nên cảm thán mình may mắn hay xui xẻo.” Yamato cười bất đắc dĩ. “Ngài biết không? Trận hôm đó mặc dù là đấu tay đôi, nhưng không bằng nói là đơn phương hành hạ.”
“Nghiêm trọng đến vậy sao?” Tsunade cau mày. “Mộc độn của ngươi cũng không thể ngăn cản?”
“Đây chính là điều tôi đang lo sợ đây.” Yamato chống người ngồi dậy, lưng tựa vào gối, giọng nói mang theo kiêng kỵ rõ rệt. “Usagi có thể dùng được trên ba loại huyết kế giới hạn.”
“Gì chứ?”
“Vâng, ngài không nghe nhầm đâu. Cả giới ninja này được biết chỉ có Mizukage Đệ Ngũ là có thể sử dụng cả hai huyết kế Dung độn và Phí độn. Nhưng Usagi này, trong ngày hôm đó đã lần lượt dùng cả Phí, Băng và Tinh độn.”
“Đây đúng là một tin tức quan trọng.” Sắc mặt Tsunade căng chặt. “Nói như vậy, hôm đó cô ta cố tình buông tha cho ngươi sao?” Bà không tin một y nhẫn đẳng cấp như cô ta lại mắc sai lầm cơ bản, để lại một hơi thở cho kẻ thù.
“Nào có chuyện dễ dàng vậy chứ?” Yamato lắc đầu. “Tôi chỉ ‘vinh hạnh’ được trải nghiệm Phí độn mà thôi. Đòn cuối cùng là lúc Usagi dùng thanh trường kiếm bằng chakra đâm vào trái tim của tôi. Mặc dù tôi đã cố ngưng tụ cọc gỗ đem kiếm đẩy ra từ bên trong, nhưng sau đó cô ta lại vẫn tự mình tới, muốn chính tay rút chuôi kiếm.”
Đây là lần đầu tiên Tsunade được nghe lại diễn biến xảy ra ngày hôm đó từ nhân chứng duy nhất. “Cô ta không nhận ra ngươi còn sống sao?”
“Là chưa nhận ra, bởi vì có một kẻ lạ mặt đã xuất hiện tấn công Usagi.” Yamato nghĩ lại cũng thấy sợ. “Vị trí khi đó, tôi vừa vặn nhận phải đòn tấn công. Kẻ đó là Guren dùng Tinh độn, cô ta đã kết tinh cả tôi và thanh kiếm chakra Usagi dùng. Sau đó thì bọn họ đánh nhau, nhờ đòn này mà Usagi không quan tâm tới kết cục chỗ tôi nữa. Mà đòn kết tinh đó của Guren, bởi vì đánh trúng ngay lúc tôi lúc đang vận chakra toàn thân, nên đã vô hiệu.”
Nói đơn giản, nếu không có đòn kết tinh của Guren, Yamato sẽ bị Uri – người đang định kiểm tra chuôi kiếm phát hiện và kết liễu hẳn. Ngược lại, nếu ngay trước đó Uri không tấn công, Yamato sẽ không cố vận chakra và hiểm hiểm hóa giải nhược điểm ‘không thể kết tinh chakra’ của Tinh độn. Hai đòn tấn công của Uri và Guren xảy ra cùng lúc vừa vặn khắc chế nhau, thiếu một bên đều có thể chết.
“Ngươi thật sự rất may mắn đấy.” Tsunade cũng không nhịn được cảm thán. “Các ngươi đánh ngay trong căn cứ của Orochimaru?”
“Vâng, bọn tôi cũng có gặp Sasuke nữa.” Yamato kể lại. “Cả Sasuke và Usagi đều không tỏ ra quan tâm tới tính mạng hai đồng đội cũ trong đội 7. Sau khi đánh bại tôi và cả Guren, Usagi đã tự tay giết chết Kabuto bằng nhẫn thuật Tinh độn, phá vỡ hoàn toàn trái tim của hắn.”
“Thật là một kẻ nguy hiểm.” Sắc mặt Tsunade trầm xuống.
“Tôi thật sự không cách nào tưởng tượng khi còn ở làng Lá cô ta từng ôn hòa thế nào.” Yamato cười khổ. “Trận đấu vừa rồi đối với cô ta thật sự chỉ như chơi đùa mà thôi, tôi chỉ có thể nói, nếu Usagi muốn tấn công Root lúc này, hoàn toàn không gì có thể ngăn cản được.”
“…”
Trong lúc Yamato kết thúc trị liệu và xuất viện cung cấp tất cả thông tin có được về năng lực của Uri trong trận chiến vừa qua, Kakashi đang tập luyện thuật mới cho Naruto ở một nơi khác.
“Cẩn thận, lại có một người biến thành Cửu Vỹ rồi!”
Loạt ảnh phân thân số lượng lớn của Naruto vừa nghe câu này, không nói một lời dùng tốc độ nhanh nhất kéo giãn khoảng cách với phân thân vừa bị biến hóa. Chakra Cửu Vỹ lan tỏa chưa tới mười giây, một vầng sáng thánh khiết mang theo uy áp cường đại của thần thú đã xuất hiện, triệt tiêu hoàn toàn ảnh phân thân biến đổi.
“Nghỉ một chút.” Kakashi nhìn vầng sáng chói mắt đó dần thu nhỏ lại, trở về bên trong chiếc vòng tay màu đỏ cam gắn mặt đá nhỏ được Naruto nâng niu suốt mấy năm qua, con mắt đen lộ ra một tia hoài niệm.
“Đến tận bây giờ, chiếc vòng này vẫn luôn bảo vệ em.” Naruto bước tới ngồi bệt xuống, xoa xoa cổ tay. “Tất cả những ai đã gặp Uri – chan, đều công nhận rằng cậu ấy là một cô bé tốt bụng.”
“Đã từng.” Kakashi bổ sung.
“Phải.” Naruto cười chua xót. “Hành vi của cậu ấy sau khi gia nhập Akatsuki ngày càng lộ liễu và tàn nhẫn, mọi người càng lúc càng nhận định cậu ấy tâm tính thay đổi, đến cả tiên nhân háo sắc…”
“Ông ấy nói sao?” Kakashi thấy cậu dừng lại, nhíu mày hỏi.
“Tiên nhân háo sắc nói với em rằng ông ấy sẽ không cho phép Uri – chan chém giết bừa bãi nữa, cho dù có phải dùng vũ lực ngăn cản.”
“Vậy sao…” Kakashi nhỏ giọng đáp một tiếng, giương mắt nhìn về xa xăm.
Yonehara Uri, genin thứ tư của đội 7, từng là mảnh ghép thân thiết không thể thiếu trong chuỗi ngày sinh hoạt và làm nhiệm vụ của họ, bây giờ lại là mục tiêu đuổi giết của hội đồng cao tầng các làng trong cả giới ninja. Thay đổi này quá lớn, quá đột ngột, khiến người ta không cách nào chấp nhận nổi.
“Kakashi – sensei, hệ chakra của Uri – chan là gì vậy?” Rời mắt khỏi chiếc vòng trên tay, Naruto bất ngờ hỏi.
“Sao đột nhiên em lại muốn biết chuyện này?”
“Vì của em là hệ Phong, của Sasuke là Lôi và Hỏa.” Naruto có chút suy tư. “Trước giờ em chỉ thấy Uri – chan dùng những thuật như thuấn thân hay trị liệu, huyết kế giới hạn đặc biệt, còn nhẫn thuật có thuộc tính nằm trong năm hệ cơ bản, hình như… chưa lần nào chứng kiến.”
“Hệ chakra ưa thích của Uri là Lôi.” Kakashi mỉm cười.
“Hệ ưa thích ư?”
“Phải, vì Uri dùng được rất nhiều nhẫn thuật thuộc các hệ khác nhau.”
“Cậu ấy lợi hại như vậy?” Nhưng vì sao lại thích mỗi Lôi chứ! “Uri – chan có dùng hệ Phong lần nào chưa thầy?”
“Em hỏi câu này là có ý gì đây?” Kakashi cười ha ha, ngoài miệng vẫn đáp. “Trong vòng hai của kỳ thi chunin, Uri đã dùng Phong độn một lần khi gặp nhóm Gaara, và đòn đánh ấy mạnh tới mức cản trở tới tầm nhìn của cả thiết bị giám sát.”
“Tuyệt!” Naruto hài lòng cười, nghĩ tới gì đó, lại hỏi. “Chiêu Chidori mà thầy dạy cho Sasuke là nhẫn thuật hệ Lôi phải không?”
“Đúng vậy.”
“Thầy không dạy cho Uri – chan à?”
“Không phải ta không muốn.” Kakashi bất đắc dĩ lắc đầu. “Uri đã từ chối học chiêu thức này. Cơ thể của con bé quá yếu, chỉ cần một va chạm hơi mạnh mà không có chakra bảo hộ sẽ gãy xương ngay, so về lực thể chất, là người có chỉ số thấp nhất trong bốn đứa. Chidori là kỹ thuật dùng trong ám sát, nổi bật với tốc độ đánh cực nhanh và sản sinh một lượng lớn chakra, kích thích cơ bắp cực độ. Cả ta và Uri đều biết, chiêu này chỉ thích hợp dạy cho Sasuke thôi.”
“Vậy nếu cậu ấy đấu thể thuật với Sakura – chan?” Naruto cau mày.
“Nếu em muốn hỏi kết quả của một trận đấu nghiêm túc, thì ta khẳng định, Uri thắng.” Kakashi thẳng thắn đáp.
“Nhưng Sakura – chan bây giờ đã học được rất nhiều chiêu mạnh.” Naruto thắc mắc.
“Lực có mạnh tới đâu mà không đánh trúng đối thủ thì cũng vô dụng.” Kakashi nhún vai. “Tốc độ của Uri có thể sánh ngang với Hokage Đệ Tứ.”
“Thật sao…” Naruto ngơ ngác. Hokage Đệ Tứ Namikaze Minato, được mệnh danh là ‘Tia chớp vàng của làng Lá’, cũng vì tốc độ tuyệt đỉnh của ông ta. “Thầy Kakashi biết nhiều thật đấy.”
“Ồ? Ta nói với em chưa nhỉ?” Kakashi nheo mắt nhìn ra xa. “Ta là học trò của Đệ Tứ.”
“Hể?” Đây đúng là lần đầu tiên Naruto nghe thấy chuyện này. Cẩn thận cân nhắc lời Kakashi nói, cậu nhoẻn miệng cười. “Tay của Uri – chan đã hoàn toàn hồi phục, sau ba năm, em tin là thể thuật của cậu ấy cũng sẽ tiến bộ hơn.”
“Đúng vậy.” Kakashi gật đầu, đáy lòng hơi thổn thức.
Nhiệm vụ lần trước, giá mà mình gặp được con bé… oOo
“Thực tế thì…”
Itachi sau vài giây trầm mặc, dừng lại như cân nhắc gì đó, sau cùng vẫn quyết định nói ra.
“Cô không cần đuổi tận giết tuyệt như vậy.”
“Hửm?” Tròng mắt tím sẫm của Uri đảo một vòng qua đám thi thể và chất lỏng đỏ tươi rơi đầy đất, dừng lại trên mặt Itachi, giọng nói không mang theo bất cứ một tia tình cảm. “Loại lời nói đạo đức này, một chút cũng không hợp với ngươi đâu, biết không?”
Lúc nói ra câu này, hai mắt nàng trống rỗng, luồng sát khí buốt lạnh len lỏi trong từng tấc không khí. Nháy mắt đó, Itachi dường như cho rằng kẻ đang đứng đối diện mình là một người khác.
Xinh đẹp như thiên sứ, hùng mạnh như thần tiên, và tàn nhẫn như ma quỷ.
Chỉ trong thoáng chốc, vẻ thất thần trên mặt thiếu nữ được thay bằng nụ cười lạnh lùng đạm mạc.
“Những kẻ đó, sớm muộn gì cũng sẽ chết.” Vén lọn tóc tím bạc qua một bên, Uri hơi nghiêng đầu, rũ bỏ cảm giác quen thuộc như đang trở về nhân cách trước kia.
Vài chục phút trước, một đám thợ săn tiền thưởng dựa vào hướng dẫn trong bảng truy nã, thành công nhận ra hai bạt nhẫn thuộc Akatsuki đang tiếp cận biên giới phía Bắc của Thổ quốc, liền quyết định lập đội liên thủ với nhau, cùng với trưởng làng phát động tấn công ngay khi hai người họ vừa bước chân tới.
Kết quả?
Tất nhiên là bị giết sạch.
Nhưng làm Itachi cảm thấy ngoài ý muốn là sau khi giải quyết xong đám người đáng chết này, Usagi lại không dừng lại, mà tiếp tục ra tay tàn sát tất cả người dân có mặt trong ngôi làng. Từ nam nhân tới nữ nhân, trẻ em tới người già, khỏe mạnh cho tới đau yếu, tất cả sự tồn tại xuất hiện trong tầm mắt nàng, cho đến chết vẫn không được biết lý do. Ngôi làng lẽ ra sẽ tiếp tục sống trong yên ổn, chỉ vì một người phạm sai lầm, liền cứ thế bốc hơi khỏi thế gian.
Phương pháp ra tay của Uri là một biến thể Lôi độn tên là ‘Vong Linh Sát’, vừa dứt khoát vừa ngoan độc, phóng ra hàng loạt lưỡi dao bằng lôi điện hủy hoại não bộ người ta từ bên trong. Trong mắt nàng, đầu người phảng phất như một ngọn pháo hoa được châm lên, nổ tung, phát ra âm thanh nặng nề mà thú vị, máu và dịch não hỗn hợp đâm sâu vào thị giác.
“Ta đã quá phiền với loại suy nghĩ ‘nước sông không phạm nước giếng’, không phải cứ an phận thì xong chuyện. Sẽ luôn có một đám ngu xuẩn không có việc gì làm chạy tới tìm ngược.” Uri không quay đầu nhìn những cái xác không đầu thêm lần nào nữa, bước thẳng qua vạch biên giới. “Chỉ trích hành động này của ta, ngươi còn chưa có tư cách. Máu người lớn, máu trẻ con, máu cả nam lẫn nữ, cả người thân và người xa lạ, có cái nào chưa nhuốm vào tay ngươi đâu?”
Từng câu của thiếu nữ thản nhiên khơi gợi một màn thảm sát đẫm máu trong ký ức Itachi. Hắn hơi sửng sốt, qua vài giây, khóe môi kéo ra một đường cong nhạt thếch.
Phải rồi, tự tay giết chết những người từng rất thân thiết với mình, cho dù có lý do gì chăng nữa, cũng không thể thay đổi một sự thật là hành động của hắn vô cùng mất nhân tính.
Bọn họ, giống nhau.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
141 chương
54 chương
120 chương
25 chương
103 chương