Sinh tồn ở thế giới ninja

Chương 74 : khiêu chiến

Sau cuộc thảm sát diễn ra tại Hỏa thánh đường, Hokage Đệ Ngũ phát động nhiệm vụ bắt giữ Akatsuki với tổng cộng hai mươi tiểu đội ninja cùng thực hiện, kết quả toàn quân đại bại, ngoại trừ bốn tiểu đội sống sót bị thương, còn lại mười sáu tiểu đội khác, toàn bộ đều bỏ mạng. Tin tức này vừa phát ra, lập tức oanh động cả Ngũ Đại Cường Quốc. Hiện trường phần sân diễn ra cuộc chiến hôm đó bị phong tỏa, máu và xác người rải rác khắp nơi ám vào mặt đất một màu đỏ thẫm chết chóc, thực lực đạt tới trình độ bất tử của Hidan và Kakuzu cũng khiến các nước khác đề cao cảnh giác, càng thêm kiêng kỵ sức mạnh của Akatsuki. Cùng ngày này, hội đồng Konoha chính thức phát lệnh trục xuất Yonehara Uri với tội danh phản bội, công khai với dân làng thân phận hiện tại của Uri trong Akatsuki, xác nhận mức độ truy nã cấp S trên phạm vi toàn thế giới, chính thức bổ sung cái tên này vào danh sách những bạt nhẫn nguy hiểm nhất cần bị tiêu diệt. "Ta chỉ muốn nhắc nhở các ngươi một chuyện." Dưới tầng hầm căn cứ, mười thành viên dùng bản thể quy củ đứng tại vị trí của mình. Cặp mắt rinnegan lạnh lùng quét qua tất cả mọi người, Pain mở đầu lên tiếng. "Theo thông báo đã nói từ trước, tổ chức sẽ tạm dừng hoạt động hai tuần cho tới khi đội của Itachi và Kisame tiến hành truy bắt Tứ Vỹ. Trong khoảng thời gian này, tất cả được tự do hành động. Tuy nhiên, không cần lãng phí thời gian vào những trận chiến vô bổ." Ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn Hidan và Kakuzu, nói tiếp. "Trong đám vỹ thú, Bát Vỹ làng Mây và Cửu Vỹ làng Lá là hai mục tiêu mà cả tổ chức sẽ cùng tiến hành thu thập. Các ngươi nếu có thể, hãy hạn chế gây rối ở hai nơi này, tránh cho quá tay mà giết chết jinchuuriki." "Xời, tưởng gì." Hidan khinh thường nói. "Đám Konoha ngu xuẩn rủ nhau chạy tới cả nhà vệ sinh để tập kích chúng ta, chết cũng đáng lắm." Nghĩ nghĩ, hắn liếc qua vị trí ngón út của ma tượng. "Buồn cười nhất là rõ ràng bọn ta gây chuyện, hội đồng bên đó lại lôi Usagi ra khai đao." "Ngay cả làng Nước Nóng và làng Thác Nước còn chưa có tư cách quản chúng ta, bọn chúng có thể làm được gì?" Kakuzu hừ lạnh. "Ta nghe nói Hokage bên đó không quá ủng hộ việc này." Sasori từ khi bị vỡ mất rối Hiruko, lúc ở trong căn cứ cũng không thèm che giấu nữa, gương mặt non nớt với ánh mắt mơ màng khiến giọng điệu lạnh lùng già dặn của hắn bất đắc dĩ có vài phần đáng yêu. "Kỳ thực ta thấy đây là chuyện tốt." Deidara nhún vai. "Tổ chức chúng ta toàn bộ đều là bạt nhẫn cấp S, truy nã thì thế nào chứ? Thêm vào một danh hiệu tội phạm có giúp chúng bắt được chúng ta nhanh hơn không?" "Ta thấy danh hiệu cấp S này ngầu chết đi được." Bạch Zetsu mắt lấp lánh. "Không sai." Kisame tiếp lời, cười nhe ra nguyên hàm răng nhọn hoắt. "Việc Konoha đột nhiên phát lệnh truy nã, cũng không phải không có nguyên nhân." Pain sâu xa nhìn Uri một cái. "Shimura Danzo và các trưởng lão cấp cao của Konoha đã đưa ra bằng chứng chứng minh với Hokage, tất cả đều chỉ ra rằng thủ phạm đứng sau những cái chết bí ẩn liên tục xuất hiện trong thời gian gần đây, chính là Usagi." "Bằng chứng?" Cặp mắt sharingan của Itachi lóe qua một tia kinh ngạc. "Không có khả năng." Hắc Zetsu nhỏ giọng lẩm bẩm. "Không phải bọn chúng tự ngụy tạo rồi tuyên án đấy chứ?" Deidara hiển nhiên không nghĩ Uri sẽ để người khác bắt được nhược điểm dễ dàng như vậy. "Không phải." Konan lắc nhẹ đầu. "Theo lời ông ta, chính Usagi đã gửi những thứ này cho Root." ... Một khoảng trầm mặc... "Ngươi giải thích một chút về chuyện này được chứ?" Pain nhìn thẳng về phía bóng người yên tĩnh vẫn đứng lặng tại chỗ kia, trực tiếp nói. "Nếu mục tiêu báo tư thù của ngươi giống với mục tiêu chung của tổ chức, chúng ta có thể bàn lại kế hoạch và cùng diệt trừ tất cả." "Root." Uri ngẩng đầu, thờ ơ phun ra một cái tên, ánh sáng tím trong đôi mắt mang theo lốc xoáy âm trầm vô cùng tận. "Mục tiêu trước nhất của ta là diệt trừ tất cả lực lượng của lão già Danzo lãnh đạo nhánh anbu Root. Chuyện Konoha bọn chúng cử người truy nã hay tung tin chửi rủa, ta một chút cũng không quan tâm. Kế hoạch này là tư thù, không liên quan tới tổ chức, ta không muốn ai can thiệp cả. Từ giờ tới khi Akatsuki ra tay với Cửu Vỹ, ta sẽ giết từng người một trong Root cho tới khi bọn chúng tan rã hoàn toàn." Ngữ điệu bình tĩnh thong thả tuyên bố vận mệnh của cả một tổ chức, hai mắt Uri trực tiếp đối diện với rinnegan, khí thế trên người hoàn toàn không có chút khoan nhượng. "Nói như vậy, ngươi hiểu rồi chứ?" Nagato thông qua thân xác Thiên Đạo chứng kiến một màn này, trầm mặc. oOo "Usagi." Từ phòng họp giải tán, các thành viên lần lượt quay lại phòng riêng của mình. Konan bước nhanh hơn vài bước, khẽ gọi. "Có chuyện gì sao?" Cước bộ dưới chân không hề giảm, hai người vừa đi vừa nói, song song tiến lên tầng hai. "Em ổn chứ?" Khuôn mặt Konan hiếm khi lộ ra vẻ lo lắng. "Từ sau khi phong ấn Nhất Vỹ, thái độ của em rất kỳ lạ." "Gặp chút chuyện vặt thôi." Uri cười nhạt. "Sức khỏe thủ lĩnh thế nào rồi?" Konan thầm giật mình, bề ngoài vẫn như cũ trấn định. "Pain vẫn tốt lắm, lúc nãy em không thấy sao?" Uri nhìn thẳng vào hai con ngươi hổ phách của cô, nhếch môi. "Được vậy thì tốt." Konan đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng nhỏ bé quyết tuyệt dần đi, chẳng mấy chốc đã rời khỏi tầm mắt, gương mặt vô cảm có dấu hiệu tan vỡ. Một thoáng sau, dưới chân cô đổi hướng, một đường tiến vào căn cứ làng Mưa. "Sao thế, Konan?" Bầu không khí ở làng Mưa luôn ảm đạm, dòng nước tuôn xối xả cả ngày lẫn đêm, phủ lên mảnh đất này một sắc màu ẩm thấp u ám. Konan dừng bước tại phòng thủ lĩnh, đối với người đang ngồi bên trong khẽ gật đầu, nói nhỏ. "Tới thăm cậu." Chính giữa phòng là một người đàn ông gầy gò, thân hình gần như bị cả cỗ máy bao phủ. Anh ta sở hữu nước da nhạt màu cùng mái tóc đỏ đặc trưng của tộc Uzumaki. Đây là Uzumaki Nagato, cũng chính là "Pain" thật sự. Nagato, Konan và Yahiko là những đứa trẻ mồ côi của làng Mưa. Trong đại chiến ninja lần thứ hai, họ đã có ba năm chung sống và học tập với Jiraiya. Bộ ba bắt đầu hành trình tìm kiếm hòa bình bằng cách lập nên một tổ chức gọi là Akatsuki với Yahiko làm thủ lĩnh. Họ chính thức trở thành ninja làng Mưa, tập hợp những người muốn theo họ, những người cùng chia sẻ triết lý và giấc mơ về một thế giới không xung đột. Lo sợ rằng Akatsuki sẽ trở thành mối đe dọa cho chính quyền của mình, Hỏa Long Hanzo – lãnh đạo làng Mưa đương nhiệm đã bày mưu cùng Danzo của tổ chức Root thuộc làng Lá loại bỏ bộ ba lãnh đạo Akatsuki bằng cách đặt bẫy bọn họ, bắt cóc Konan làm con tin và ép Nagato tự tay giết Yahiko. Trước khi anh ta có thể lựa chọn, Yahiko đã tự nguyện dấn cơ thể mình vào thanh kunai trong tay Nagato. Trong lúc giành lại Konan cùng xác của Yahiko, Nagato đã nổi điên lên và dùng rinnegan triệu hồi Dị Ma Thần Tượng tấn công toàn bộ thuộc hạ của Danzo và Hanzo, ngoại trừ hai kẻ chủ mưu đã trốn thoát. Cũng trong trận chiến này, chân Nagato bị hủy hoại nặng nề và không còn có thể tự do đi lại. Trở thành thủ lĩnh mới của Akatsuki và hoạt động dưới cái tên "Pain", Nagato nghĩ ra phương thức để di chuyển bằng cách biến thể xác của Yahiko thành cơ thể đầu tiên trong lục đạo Pain với tên gọi Thiên Đạo. Sau đó, Pain lãnh đạo phiến quân trong cuộc nội chiến làng Mưa và giành quyền làm chủ ngôi làng bằng việc ám sát Hanzo. Giấu cơ thể thật của mình trong bóng tối, Pain trở thành thần trong mắt người dân làng Mưa. Anh ta củng cố vị thế của mình thông qua việc tàn sát bất kỳ ai liên quan đến Hanzo – từ gia đình, bạn bè, cho đến đại sứ thuộc các làng ninja khác. Cũng sau cái chết của Yahiko, mục tiêu của Akatsuki được Nagato thay đổi, hướng tới đích thống trị thế giới và cố định số lượng thành viên vừa đủ hai bàn tay Dị Ma Thần Tượng, tất cả đều là tội phạm phản làng, lập kế hoạch để kiếm được một lượng tiền lớn cung cấp cho tổ chức, thiết lập Akatsuki mỗi khi làm nhiệm vụ có hai người trở lên để hỗ trợ việc bắt vỹ thú, sau cùng sẽ tạo ra Thập Vỹ, dùng sức mạnh của nó để tạo nên hòa bình chấm dứt chiến tranh cho thế giới ninja. "Chuyện hôm nay, nói thật tớ hơi bất ngờ." Nhìn người bạn thân nhất của mình sớm đã mất đi cảm xúc vui vẻ hồn nhiên của ngày xưa, Nagato rũ mắt, nhẹ thở dài. "Đã khá lâu rồi chưa nghe tới cái tên Shimura Danzo." "Tớ nghĩ có khả năng Usagi đã biết gì đó." Konan nhìn chằm chằm những cọc thu nhận chakra cắm trên lưng Nagato, ánh mắt ảm đạm. "Tớ ngày càng không hiểu được suy nghĩ của con bé." "Chúng ta già rồi." Nagato sâu kín ném ra một câu. "Chỉ cậu thôi." Khóe miệng Konan giật giật. "Cậu và tớ bằng tuổi." Nagato chớp chớp mắt, đáp. "Nhưng cậu già hơn." "Cậu sinh ra trước tớ bảy tháng đấy." "..." "Ha ha." Nhìn vẻ mặt hắc tuyến của Konan, Nagato nở nụ cười, lắc đầu nói. "Akatsuki bây giờ chỉ tồn tại với mục đích hợp tác lợi dụng lẫn nhau mà thôi, cậu không cần phải để ý Usagi nghĩ gì." "Cậu cũng biết mà." Lực chú ý của Konan lần nữa đặt trên cỗ máy Nagato đang ngồi. "Tớ muốn tìm cách chữa chân cho cậu." Mím mím môi, cô tiếp. "Usagi là người có y thuật tốt nhất tớ từng biết, có thể sẽ có cách giúp cậu một lần nữa đi lại." "Không cần mạo hiểm." Nagato kiên định lắc đầu. "Chỉ vì cô ta biết được chút gì đó liên quan tới Pain, không có nghĩa chúng ta phải vội vàng phơi bày bí mật. Hơn nữa, tớ như hiện tại đã rất ổn rồi." Ổn? Konan nhìn nửa người Nagato lọt trong cỗ máy di chuyển bằng sáu cái chân cơ học, dùng những cọc chakra trên lưng mình để truyền chakra qua cho các xác chết, khớp vai, cẳng tay và hàng loạt ốc vít kim loại gắn vào dưới xương đòn, không nói thêm gì nữa. "Món gà hầm khoai tây lần trước cậu làm rất ngon." Nagato không muốn cô buồn bã vì chuyện này, ho khan chuyển đề tài. "Cậu thích là tốt rồi." Sắc mặt Konan hơi dịu lại. "Chiều nay tớ sẽ làm thêm cho cậu." "Được." Nagato nhợt nhạt mỉm cười. oOo "Một lũ phế vật!" Trong tòa tháp tối tăm, Shimura Danzo giận dữ hất văng chiếc hộp thủy tinh vừa nhận được. Nắp hộp bật mở, một chiếc lưỡi đầm đìa máu rơi ra, bên trên còn in rõ ấn chú đặc trưng dành cho tất cả người thuộc Root. Vài anbu đứng quanh đó thấy cảnh này, đồng loạt bất động, lớp mặt nạ che giấu tất cả cảm xúc khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ. "Đây đã là ngày thứ mấy rồi hả?" Danzo ngồi ở ghế trên tiếp tục quát. "Ngày nào cũng có một thứ như thế này gửi tới đây, thần không biết quỷ không hay lấy đi một mạng người, mắt các ngươi khi gác cửa đều cho chó ăn cả rồi sao?" Trước giờ Danzo không hay biểu lộ tức giận ra mặt, nhưng sự việc diễn ra trong mấy ngày qua thật sự khiến lão không thể bình tĩnh. Sau lần lão đem con mắt phải kia tới chỗ Tsunade buộc cô ta phát lệnh truy nã, tổn thất bên Usagi thế nào chưa biết, nhưng Root thì đã mất thêm bốn mạng người trong bốn ngày, mỗi lần như vậy còn nhận được một chiếc hộp thủy tinh bề ngoài xinh đẹp, bên trong lại chứa đựng toàn những thứ máu thịt lột sống từ cơ thể người. Ngày đầu tiên là con mắt phải chưa tính, tiếp theo đó là mười chiếc móng tay bị rút trực tiếp, bên trên be bét máu và bọ nano, ngày thứ ba là cả năm ngón tay bên phải, ngày thứ tư là năm ngón bên trái, hôm nay lại là lưỡi. Loại phương pháp tra tấn cắt cơ thể sống làm từng phần gửi tới này, mức độ tàn nhẫn làm người ta giận run. Danzo không quá để ý chuyện Torune bị đối xử ra sao, điều khiến lão tức giận tới đỉnh điểm là việc Usagi hành động như đang trêu tức lão, gửi tới mấy thứ này không nói, còn im hơi lặng tiếng tiếp cận như quỷ đòi mạng, từng chút một giết chết những thuộc hạ lão dày công đào tạo bao năm qua. "Đem thứ này đốt đi." Liếc qua cái lưỡi nằm trơ trọi trên sàn, Danzo chán ghét nhíu nhíu mày, ra lệnh cho một kẻ gần nhất. "Vâng." Vẫn luôn bất động, anbu này lập tức tiến lên, lưu loát đem mấy thứ dưới sàn bọc lại, theo chỉ thị đem đốt. "Con ranh nhà Yonehara, sớm biết nó sẽ trở thành mối họa thế này, ta nên đích thân giết chết từ lúc nó còn bé mới phải." Danzo nghiến răng nghiến lợi nói, biểu cảm ác độc vặn vẹo như hận không thể xé xác kẻ thù, bàn tay lại vô thức sờ lên những con mắt sharingan gắn trên cánh tay. Thực lực Usagi bây giờ khiến lão lần đầu tiên, chân chính cảm nhận được một loại nguy cơ. Nguy cơ chết lúc nào không biết. Shimura Danzo sẽ không bao giờ ngờ tới, nơi diễn ra những cuộc tra tấn sống không bằng chết với thuộc hạ của lão, lại chính là mật thất sâu bên dưới tiệm bánh ngọt nổi tiếng nhất Ngũ Đại Cường Quốc. Trái ngược với khung cảnh náo nhiệt sạch sẽ trải dài khắp bốn tầng lầu bên trên, dưới một căn hầm ngầm tối tăm, Aburame Torune cuộn người nằm một góc, đám bọ nano mất khống chế bay quanh người hắn, rất có hứng thú đối với hương vị máu và chakra hấp dẫn đang tản ra. Lưỡi Torune đã bị cắt đứt, không còn nói được nữa, mà với tình cảnh này, cho dù có thể, hắn cũng chẳng còn hơi sức nào thốt nên lời. Đưa hai bàn tay đã bị chặt mất ngón thống khổ ôm đầu, cơn đau từ tay và mắt phải trống rỗng khiến hắn không cách nào ngủ được. Từ khi bị bắt tới đây, hắn đã hiểu kết cục của mình tuyệt đối sẽ không dễ chịu, nhưng vạn lần không ngờ tới so với trong tưởng tượng còn khủng khiếp hơn. Thành viên trong Root được đào tạo sống như một cỗ máy vô cảm, sớm đã quên đi đau đớn mất mát, nhưng lúc này, mặt nạ lạnh băng của hắn đã không giữ được nữa. Torune thừa nhận, lúc này hắn chỉ muốn được chết nhanh một chút. Chỉ tiếc, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra. Hơi tự giễu cười cười, hắn nhớ lại cách bản thân đã trút giận lên người cô bé vô tội trong nhà giam ngày trước. Hắn thật sự không thể hiểu, vì sao đôi mắt đã bị kim châm và bọ hủy hoàn toàn lại có thể phục hồi lại, còn có dây thanh quản bị đứt, hai cánh tay bị bẻ nát vụn? Chuyện Yonehara Uri trở nên khỏe mạnh hoàn hảo như bây giờ còn khiến hắn ngạc nhiên hơn cả chuyện mình bị bắt vào đây. Vừa thả lỏng được vài phút, một cơn đau như bị hỏa thiêu không chút báo trước chợt bùng lên. Torune đưa tay che miệng, không thể thốt ra được chữ nào, lại cảm nhận đầu lưỡi như đang bị thiêu sống. [A!!!!!!!!!!] Thống khổ lặn lộn trên mặt đất, xiềng xích cứa vào chân tay hắn bật ra hàng loạt lỗ máu loang lổ, Torune chẳng còn hơi sức bận tâm. Hắn cảm nhận được đầu lưỡi từng chút một bị đốt, loại trải nghiệm không thể nhìn chỉ có thể bị động tiếp nhận đau đớn này khiến Torune như muốn phát điên. Hôm nay là ngày thứ năm hắn bị bắt tới đây, cũng là ngày thứ năm trải nghiệm loại cảm giác sống không bằng chết, vì tất cả đau đớn xảy ra với những bộ phận bị cắt rời khỏi người hắn, hắn đều cảm nhận được. [Lưỡi mình đang bị đốt!] Thần trí mơ hồ chờ cho tới khi mọi chuyện kết thúc, chỉ vài phút trôi qua, Torune lại có cảm giác như đã mấy năm. Hắn nằm vật xuống sàn, đau đớn mệt mỏi đến hôn mê. Thực tế, từ khi Uri đem Torune tới nơi này, đã hạ trên người hắn một loại độc có tác dụng được tạo ra dựa trên nguyên lý hoạt động chú thuật Jashin của Hidan. Đó là liên kết cảm giác. Chú thuật của Hidan cho phép kết nối nỗi đau của hai cơ thể khác nhau bằng vật dẫn là máu, còn loại độc Uri chế tạo thì chỉ kết nối cảm giác của các bộ phận trên cùng một cơ thể người, tuy nhiên, điều này cũng đồng nghĩa, tùy vào cách xử lý của Danzo đối với những bộ phận bị cắt rời trên người Torune, mà hắn sẽ cảm nhận được thống khổ tương ứng. Ngày đầu tiên bị móc mắt phải, ngày thứ hai bị rút mười móng tay, ngày thứ ba bị chặt đứt năm ngón tay bên phải, ngày thứ tư bị chặt đứt năm ngón tay bên trái, và ngày thứ năm bị cắt lưỡi. Trong suốt quá trình này đều không có thuốc tê hay thuốc giảm đau, chân chính là băm thịt sống. Cắt ra rồi còn chưa được yên, ngày nào cũng phải cảm nhận cơn đau vô hình lặp đi lặp lại, cách thức xử lý của Danzo đa số là hỏa táng, tinh thần Torune cũng sắp tới cực hạn. Không thể không nói, chấp niệm thù hận và những phương pháp tra tấn của Uri đối với Aburame Torune, là cơn ác mộng kinh hoàng mà cho tới tận lúc hắn chết đi, cũng không thể nào thoát ra được.