Sinh tồn ở thế giới ninja
Chương 63 : lập trường của mỗi người
Ngài đã sớm biết chuyện này sao?"
Tại làng Lá, một giọng nữ cao chứa đựng nồng đậm kinh ngạc phá tan bầu không khí yên tĩnh của văn phòng Hokage. Phía bên trong, Yamanaka Ino bất chấp khí thế khiếp người của vị trưởng làng đang ngồi trước mặt mình, tâm tình kích động khó có thể khống chế, liên tục lặp lại một câu.
Kể từ sau ngày Uri bị trục xuất, đến giờ đã gần ba năm, không khi nào những mảnh trí nhớ nhỏ vụn kia không hiện lên trong đầu cô, thời thời khắc khắc nhắc nhở Ino này vẫn còn một chuyện quan trọng cần phải nhớ lại. Quãng thời gian sau đó cô bỏ qua tất cả thú vui của mình, nghiêm túc theo cha học tập nhẫn pháp của gia tộc. Cho đến thời điểm hiện tại, toàn bộ bí thuật quan trọng của Yamanaka cô đều đã lĩnh ngộ hoàn chỉnh, chân chính trở thành người thừa kế xứng đáng nhất. Sau một thuật khai phá ký ức, chuyện diễn ra ở kỳ thi chunin ngày đó rốt cuộc phơi bày. Điều khiến cô không thể tưởng tượng là... toàn bộ nỗi bất hạnh Uri phải chịu từ thể xác đến tinh thần, thế nhưng chỉ bắt nguồn từ một hành động nhỏ nhặt lại mang tính quyết định của Sakura. Đáng sợ hơn, khi cô chạy tới nơi này giải thích với Hokage – sama về chuyện hôm đó, ngài ấy lại thừa nhận đã biết từ trước.
Cái này... đại biểu cho gì chứ?
"Phải." Tsunade phiền chán nhíu nhíu mày, chuyện khiến bà đau đầu vốn tưởng sẽ im hơi lặng tiếng mà biến mất theo thời gian, lúc này không ngờ lại xuất hiện, còn trực tiếp từ nữ thừa kế của tộc Yamanaka – con gái Inoichi mở miệng chất vấn. "Chính Sakura đã thừa nhận với ta chuyện hôm đó. Việc xảy ra với Yonehara chỉ là một sự cố đáng tiếc, không phải chủ ý vốn có của con bé. Ngươi không cần kích động như vậy."
"Trọng điểm không phải chỗ này Hokage – sama!" Ino kích động đáp. "Trán vồ là bạn từ nhỏ của em, cho dù sau này có trở thành đối thủ thì em cũng vẫn hiểu cậu ấy. Cậu ấy tuyệt đối không phải người dễ dàng bày ra kế hoạch to gan hại chết cả ngài Đệ Tam như vậy, chắc chắn có kẻ đứng sau chuyện này." Ino nhớ lại cảm giác đau nhói khi liên tục trúng phải một đòn từ Sakura, một đòn từ Fuu và một đòn đánh lén của vài kẻ lạ mặt, sắc mặt hơi chìm xuống. "Ngày hôm đó em đã đối mặt với Yamanaka Fuu, chính hắn là kẻ lợi dụng Sakura gây ra mọi hỗn loạn sau đó."
"Những chuyện này ta đều biết." Tsunade nghe từng câu của Ino, bình tĩnh trả lời.
"Vậy thì ngài cũng sẽ hiểu rõ lần đó Uri là bị oan chứ?" Ino nói ra nguyên nhân trọng điểm khiến mình tức tốc chạy tới đây. "Vì chuyện này mà thanh danh cậu ấy trong làng đã nát đến không thể tưởng tượng, tại sao cậu ấy lại phải chịu trách nhiệm cho một tội ác vốn không phải chủ ý của mình?"
"Vậy ngươi muốn ta công bố chuyện này như thế nào? Nói rằng Sakura quá ngu xuẩn tự tay gieo cấm thuật lên người bạn mình sao?" Tsunade gằn giọng. "Nếu trong đầu ngươi vẫn còn hình dung Yonehara Uri là một kunoichi vô tội thì tốt nhất nên tỉnh táo lại mà nhìn rõ hoàn cảnh hiện tại cho ta, Akatsuki là kẻ thù của toàn Ngũ Đại Cường Quốc, tội ác của bọn chúng cho dù có chết cũng không đền hết nổi, đừng vì chút cảm tình tốt đẹp ngày xưa mà bất chấp đạo lý làm ra hành động điên rồ." Nhớ lại những tổn thất xuất hiện mỗi khi Konoha trở thành mục tiêu nhiệm vụ của Akatsuki, Tsunade càng nổi nóng. "Ngươi một mực cho rằng cô ta vô tội, vậy có nghĩ tới Sakura đã phải trả giá thế nào không? Công bằng của con bé ở đâu? Công bằng của những người táng mạng dưới tay Usagi ở đâu?"
"Vậy ai sẽ đòi lại công bằng cho Uri đây?" Ino thở dốc, cổ họng hơi nghẹn lại. "Cậu ấy giết người trong làng là cậu ấy sai, nhưng có bao giờ ngài nghĩ tới tại sao cậu ấy lại trở thành như vậy hay không? Ngài chưa từng gặp Uri, ngài tuyệt đối không hiểu một chút gì về cậu ấy! Uri vốn không phải người độc ác, cậu ấy sẽ không chủ động công kích ai trừ khi kẻ đó đụng tới đồng đội của mình, cậu ấy thậm chí sẵn sàng hi sinh cả tính mạng chỉ để cứu Yukino. Nếu không có bi kịch lần đó, ngài nghĩ cậu ấy sẽ nhẫn tâm trở mặt với ngôi làng chính bản thân từng xem là nhà này hay sao?"
Không khí trong văn phòng như dây cung kéo căng, tia lửa điện giữa hai người phụ nữ một lớn một nhỏ đồng dạng tóc vàng óng âm thầm qua lại. Cặp mắt sắc bén của Tsunade híp thành đường thẳng, thoáng bắt được một tin tức.
"Yukino là kẻ nào?" Tại sao tư liệu của bà về những người xung quanh Yonehara Uri từ trước đến giờ lại không thấy có cái tên này?
"Là linh thú triệu hồi của Uri." Ino nghe câu hỏi hơi sửng sốt, rất nhanh bình tĩnh trả lời.
"Linh thú triệu hồi sao?" Trong lòng Tsunade dâng lên một cảm giác nguy cơ. "Cụ thể là loài nào?"
"Cửu vỹ hồ ly." Ino nhớ lại bộ dáng xinh đẹp cùng hai con mắt hổ phách ngập nước của Yukino, ánh mắt hơi ảm đạm. Yukino không giống những linh thú bình thường khác, chakra của nó rất thánh khiết, làm người ta cảm thấy đặc biệt an tâm, cũng vì vậy mà trong giờ phút cuối cùng ngay trước khi Yamanaka Fuu kịp ra tay hủy đi mặt dây chuyền, cô đã nhận ra luồng năng lượng quen thuộc đó. Chỉ tiếc... sau cùng Uri phải dùng cạn chakra thi triển một phép dịch chuyển tức thời ngăn cản nó rơi vào tay địch thủ. Mỗi khi nhớ lại chuyện này, Ino đều cảm thấy rất bi thương. Loại cảm giác bất lực khi chỉ có thể trơ mắt nhìn người bên cạnh rơi vào nguy hiểm đó, cô tuyệt đối không muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa.
Mà bên kia, Tsunade đang vì tin tức đột ngột này mà ngây ngẩn. Trong đầu bà nhớ lại cuộc chạm trán ngay trong làng với hồ ly tinh năng lực cường đại kia, không tự chủ liên hệ kẻ đó với linh thú triệu hồi Ino vừa nói. Tuy nhiên, trong trí nhớ của bà, đối phương rõ ràng chỉ có sáu đuôi, cùng với cửu vỹ hồ ly này xác thực có quan hệ gì hay không?
Đang lúc Tsunade cau mày muốn tìm hiểu rõ hơn, một tiếng đập cửa vội vã truyền tới. Liếc mắt ra hiệu cho Ino tránh sang một chút, Tsunade mới ngẩng đầu lên tiếng cho người bên ngoài tiến vào.
Chỉ thấy từ cửa xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi, trên người mặc trang phục đặc trưng của tu sĩ ninja, vầng trán bóng loáng nổi bật một vết sẹo dài, thoạt nhìn toàn thân không quá chật vật, nhưng sắc mặt anh ta tái nhợt, hàng lông mày gắt gao nhíu lại, cặp mắt đen nhánh bộc lộ một nỗi lo lắng và căm phẫn khó có thể hình dung.
"Hokage – sama." Quỳ một gối xuống trước mặt Tsunade, người thanh niên lên tiếng. "Tôi là Sentoki của Hỏa thánh đường, lần này tới đây vì muốn báo cho ngài một chuyện quan trọng."
"Nói đi." Trong lòng Tsunade mơ hồ bất an, nghiêm túc ra hiệu cho Sentoki trình bày rõ ràng. Quả nhiên, nghe xong mọi chuyện, thần sắc bà hiện lên một mạt ngưng trọng, còn có một tia phẫn nộ như đã bị xâm phạm đến đỉnh điểm. "Cả Chiriku cũng bại trận?"
"Vâng." Sentoki trả lời. "Tôi chỉ vừa ra ngoài tuần tra một lúc, đến khi quay về đã thấy mọi người..." Nhớ lại tràng cảnh máu chảy thành sông đó, trong lòng anh rực lên một cỗ căm hận. Akatsuki một đám người mất nhân tính, thế nhưng vô duyên vô cớ ra tay tru sát toàn bộ Hỏa thánh đường!
"Ta hiểu rồi." Ánh mắt âm trầm nhìn thân ảnh Sentoki biến mất sau cánh cửa, Tsunade một lần nữa chuyển tầm nhìn tới thiếu nữ tóc dài vàng óng vẫn trầm mặc đứng một bên, từng chữ một gằn xuống. "Đây chính là Akatsuki. Vì mục đích của bản thân mà sẵn sàng ra tay với người vô tội, coi sinh mạng như cỏ rác, đi ngược lại với đạo lý luân thường. Chính là Akatsuki!"
"..." Ino nhìn vẻ ẩn nhẫn sau lớp mặt nạ lạnh nhạt của Tsunade, môi hơi động, quyết định không đề cập tới chuyện của Uri nữa. Cô vẫn còn đủ lý trí để nhận biết được đâu mới là vấn đề cần quan tâm lúc này. "Xin ngài phân phó nhiệm vụ."
Âm thầm gật đầu nhìn biểu hiện thức thời của cô gái phía trước, sắc mặt Tsunade thoáng hòa hoãn. Cô bé Ino này xét theo khía cạnh nào đó thật sự rất phù hợp. Bộc trực, thẳng thắn và coi trọng tình bạn, không e ngại thân phận của bà, còn biết đánh giá hoàn cảnh và khống chế cảm xúc đúng lúc nữa. Nghĩ nghĩ, Tsunade trực tiếp hỏi. "Ngươi muốn học y thuật không?"
"Dạ?" Ino sửng sốt, không rõ tại sao Tsunade đột nhiên đề cập tới chuyện này. Nhưng quả thực đúng là cô đang có ý định học, dù sao thuật của gia tộc đã toàn tâm tiếp thu xong, học thêm một số kỹ năng trị thương càng thêm nắm chắc. "Em dự định tháng sau kết thúc bài kiểm tra cuối cùng sẽ bắt đầu học."
Tsunade nghe câu trả lời này, trầm mặc vài giây, cũng không nói thêm gì nữa, quay đầu hướng tới Shizune từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng phía sau. "Liên lạc với hai mươi tiểu đội đã bố trí, lập tức theo dấu Akatsuki. Bằng mọi giá ngăn cản chúng rời khỏi Hỏa quốc." Nói xong, lần nữa nhìn thẳng Ino. "Nhiệm vụ này sẽ sớm bắt đầu, ngươi có thể quay về chuẩn bị."
"Vâng." Ino vẫn nhớ rõ bản thân có trong danh sách hai mươi tiểu đội kia, không nói hai lời, cúi người rời khỏi văn phòng Hokage.
Lần này dù không biết đối thủ của bọn họ là ai, cô vẫn sẽ tiến về phía trước. Chỉ có càng ngày càng mạnh, không ngừng nâng cao năng lực, cô mới có thể bảo vệ những người xung quanh mình. Còn nếu trong trường hợp thật sự đụng phải Uri... Ino chớp mắt, hơi mỉm cười, mái tóc vàng cột cao với một bên mái che nửa mặt chiết xạ quang mang như ánh mặt trời, nhìn thoáng qua vậy mà rất giống Deidara.
Nếu thật sự gặp phải Uri, cô muốn cho cậu ấy biết, dù xảy ra chuyện gì đi nữa, trong ngôi làng này ít nhất vẫn còn Ino cô mong muốn cậu ấy trở về... oOo
Lạnh lẽo.
Đó là nhiệt độ duy nhất Naruto cảm nhận được từ thân ảnh đang dán sát bên người mình. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Uri vừa lưu loát tấn công về phía Sai, cậu thật sự cho rằng người mình đang ôm thực ra là ảo ảnh do một khối băng biến thành. Cái loại thân nhiệt lạnh lẽo quỷ dị này khiến cả người cậu không nhịn được run lên, hàn khí từ bốn phương tám hướng như tập trung về đây cả, hoàn toàn xua đi hơi ấm từ những ngọn nến trên tường, khiến bầu không khí có thêm một loại áp bách khó nói.
"Uri – chan, tớ nhớ cậu!"
Cả khuôn mặt dán sát vào mái tóc tím bạc quen thuộc, Naruto bất chấp cảm giác nhiệt độ tương phản, hai tay dùng sức ôm ghì lấy hình bóng vẫn luôn ám ảnh trong đầu, hít một hơi hương hoa sen dịu dàng trên cơ thể người kia, trong mắt là hoảng hốt, vui mừng cùng đau lòng đan xen lẫn lộn. Cậu đã không thể đếm được số lần mình nghĩ tới Uri trong suốt mấy năm qua. Lần cuối cùng họ gặp nhau là khi nào rồi chứ? Cảm giác hạnh phúc đến quá đột ngột, Naruto hoàn toàn không phát giác có gì không đúng, giọng nói sớm mất đi nét trẻ con thẳng thắn bày tỏ tâm trạng của mình.
Mà đối lập hoàn toàn với cậu, trước tình huống đột ngột đang xảy ra, không chỉ Sakura, cả Yamato và Sai trong mắt đều hiện lên một tia hoảng hốt, nếu không muốn nói là kinh hoàng. Ba cặp mắt trợn trừng nhìn hai người gắt gao đứng cùng một chỗ, phảng phất như toàn thân đều đã đóng băng.
Naruto cậu ta đang làm cái quái gì vậy chứ?
Ôm Usagi?
Cả đám không hẹn cùng hít một ngụm khí lạnh, bị hành động trước mặt dọa cho ngu người, lại không biết làm sao cho phải, nhất thời cứ đứng ngốc ở đó. Không gian rõ ràng tồn tại một đám người sống, lúc này lại tĩnh lặng đến quỷ dị, gió không biết từ nơi nào thổi vù vù qua hành lang, mang theo từng trận cảm giác buốt xương sống.
"Uri – chan?"
Naruto nhìn người phía trước thấp hơn mình nửa cái đầu thủy chung không biểu lộ bất kỳ phản ứng, hai cánh tay hơi thả lỏng, đưa tay muốn xoay người đối phương lại.
"Cút."
Bàn tay cậu còn chưa chạm tới, người kia đã quay mặt, hai con ngươi trắng đen quỷ dị trực tiếp ánh vào mắt Naruto. Đôi môi đỏ như máu nổi bật trên gương mặt trắng đến dọa người, dưới ánh nến le lói của hành lang thốt ra một chữ không thể ngắn gọn hơn, cũng không thể... tuyệt tình hơn.
"Uri – chan?" Giọng Naruto có chút run rẩy. Cậu nhìn dung mạo hoàn toàn xa lạ trước mặt mình, cặp mắt màu xanh lóe lên một tia sáng, mím môi khẳng định. "Cậu chính là Uri – chan!" Dung mạo của Uri thay đổi đến thế nào, bản thân cậu xem qua tranh hàng ngàn lần cũng đã nhớ rõ. Mặc dù tận đáy lòng vẫn rất kinh ngạc, nhưng chỉ cần Uri cậu ấy còn sống, có biến thành thế nào cậu cũng không để ý.
Đang lúc chìm trong hồi ức cùng nỗi vui mừng khi chân chính gặp lại, cánh tay Naruto đặt trên người Uri bị gạt xuống. Bàn tay trái của nàng vẫn đang cầm thanh trường kiếm màu đen, vừa nhấc lên, Yamato đứng bên đã kịp thời phản ứng lại, vội vã thi triển Mộc độn ngăn cản.
Hàng chục thanh gỗ kích thước giống nhau đồng loạt xuất hiện, nhắm thẳng vào đầu mũi kiếm đang chỉ về phía Naruto. Một loạt tiếng động chói tai vang lên, thanh kiếm trên tay Uri trượt ra, tựa như có ý thức bắt đầu tấn công khắp mọi hướng, phá vỡ toàn bộ hàng phòng thủ của Yamato. Âm thanh gỗ vỡ vụn từng chút một rơi vào tai mấy người, kéo căng dây thần kinh của tất cả những kẻ có mặt.
Rầm!
Một đòn bất ngờ nhắm thẳng xuống đất, khoảng gạch của sàn nhà dưới chân mấy người gặp chấn động lập tức vỡ tan, cả căn cứ như rung chuyển, những cây nến trải khắp hành lang lục tục rơi xuống đất. Yamato đỡ lấy Sakura ổn định thân thể, ánh mắt không thể tin nhìn bóng người vẫn thản nhiên bất động.
Đây... chính là thực lực của Akatsuki sao?
Nhận thức được tình cảnh nguy hiểm của bọn họ hiện tại, Yamato cưỡng chế bản thân tỉnh táo, lớn tiếng kêu gọi Naruto đang ngây người và Sai bị thương vẫn đứng ở một góc bên kia cùng tụ lại đây. Mặt khác, động tác trên tay không dừng, một chuỗi thủ ấn phức tạp hiện ra như nước chảy mây trôi.
"Mộc độn: Thuật Mặc Sát Phược."
Mặt sàn gỗ dưới chân mấy người vốn đã vỡ ra sau ảnh hưởng của chấn động ban nãy, lúc này một lần nữa xuất hiện dị trạng. Các họa tiết vân tròn chồng chéo lên nhau trên các tấm gạch đột ngột xoay chuyển, gây ra một trận choáng váng khó chịu. Từ bên dưới, vô số mũi tên gỗ hình dạng bất đồng thẳng tắp lao tới, nhắm thẳng hướng một mục tiêu là Uri.
"Đội trưởng Yamato!" Naruto hốt hoảng chạy lên muốn ngăn cản. Còn chưa để cậu tiếp cận một lần nữa, Uri đã xoay người, ánh mắt bao phủ sương giá nhìn xoáy vào mắt Naruto, bên trong ngoại trừ hàn khí khiến da đầu người ta tê dại, chỉ còn lại một mảnh hắc ám thị huyết, lực uy hiếp cao tới mức khiến bước chân Naruto lập tức đình chỉ. Không quan tâm tới vẻ mặt tái nhợt của cậu, Uri đưa mắt nhìn về phía loạt mộc tiễn đang hướng thẳng tới mình. Chỉ thấy nàng thoáng gạt tay trái, thanh kiếm chakra một lần nữa quay lại, mũi kiếm trải hai vòng, mở ra một màn chắn trong suốt ngay trước mặt Uri.
Tốc độ của những thanh gỗ tấn công tuyệt không chậm, lực đạo cũng rất lớn, từng trận từng trận đánh vào màn chắn, lại thủy chung không tiến được thêm chút nào, phát ra những âm thanh va chạm chấn động màng nhĩ. Mắt thấy tất cả sắp hoàn toàn bị đánh rớt, một mảnh gỗ cá biệt nằm ngoài phạm vi màn chắn bất ngờ vòng ra đánh tới phía tay phải Uri. Đúng lúc này, cánh cửa căn phòng bị lãng quên phía sau bọn họ không tiếng động mở ra, một vật thể lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vung tới, ngay trước khi mảnh gỗ nhỏ kia tiếp cận tới thân người Uri, hoa hoa lệ lệ bị đánh rớt.
Cạch.
Uri buông lỏng cánh tay vốn đang chuẩn bị nghiền vỡ mảnh gỗ cá biệt kia, đưa mắt nhìn vật thể không xác định vừa rơi xuống chân mình.
Một viên đá?
Lông mày hơi nhếch, đường nhìn băng lãnh của nàng thoáng lướt qua Yamato, hướng về phía căn phòng, nơi đó lúc này đã lờ mờ xuất hiện một bóng người, thu hút toàn bộ ánh mắt của những kẻ đang đứng. Không quá một phút thời gian, cửa mở hết, bóng người bên trong cũng hoàn toàn lộ diện.
Đó là một chàng thiếu niên trẻ tuổi, thân cao, da trắng, tóc đen, mắt đen. Trên người cậu ta mặc áo dài tay với biểu tượng Uchiha nhỏ thêu sau cổ áo, vạt áo mở rộng, lộ ra lồng ngực trắng nõn. Gương mặt tuấn mỹ thủy chung duy trì vẻ lạnh nhạt, dường như không chút bất ngờ đối với sự xuất hiện đột ngột của đám người trước cửa, ánh mắt lần lượt đảo một vòng, sau cùng trực tiếp đối mặt với hai con ngươi đen trắng.
"Uri?" Cánh môi hơi mở, một cái tên mơ hồ không rõ từ cổ họng phát ra, Sasuke bỏ qua sự tồn tại của tất cả những người không liên quan, tầm mắt một mực dừng lại trên mặt Uri, có chút không xác định. "Một thời gian không gặp, bộ dạng cậu thay đổi tới mức này rồi?"
Uri nghe hỏi, thờ ơ liếc cậu ta một cái, trong con người thâm trầm như nước biển sâu hiện lên một mạt tinh quang. Xem ra quãng thời gian đi theo Orochimaru, năng lực của Sasuke đã tiến bộ không ít. Nàng có thể cảm nhận được từng khối cơ bắp hữu lực và sức bật mạnh mẽ ẩn dưới cơ thể thoạt nhìn gầy yếu kia. Nếu như không dùng tới chakra, tin tưởng Sasuke của hiện tại hoàn toàn vẫn có thể dựa vào thể thuật và kiếm thuật đối phó địch thủ. Thanh kiếm dài đang xếp ngay ngắn trên thắt lưng cậu ta là một bằng chứng rõ rệt cho một năng lực mới được khai thác.
Uri cười nhạt, ánh mắt lấp lánh hai loại ánh sáng trắng và đen chợt hiện lên một tia giễu cợt. Kể từ khi tàn sát và hỏa thiêu nhà giam ôm hận rời khỏi Konoha, nàng chưa từng nghĩ sẽ có lúc đội 7 bọn họ lần nữa gặp lại, cùng một nơi, cùng một thời điểm thế này. Bốn con người từng gắn bó hết mực, ăn uống, vui chơi, tập luyện, tất cả kỷ niệm tốt đẹp giờ đây chỉ còn tồn tại trong ký ức, hiện diện lúc này lại là đại diện cho ba thế lực hoàn toàn không dung nổi nhau, cùng thực hiện một cuộc tái ngộ bất ngờ.
Đối với Konoha – ngôi làng mà Naruto và Sakura đang ra sức bảo vệ, sự tồn tại của Akatsuki và Orochimaru không thể nghi ngờ, chính là một hiểm họa lớn đối với an nguy của làng từ quá khứ, hiện tại đến tương lai. Các cuộc bắt cóc thí nghiệm và phản bội xâm lược của Orochimaru đã cướp đi mạng sống của cả già lẫn trẻ, từ dân thường tới người có cấp bậc trưởng làng như Hokage, trong khi Akatsuki với các loại nhiệm vụ lớn nhỏ đã triệt để đắc tội dân làng, thêm vào đó, mục tiêu săn vỹ thú đã định trước song phương sẽ là tử địch, bởi Konoha tuyệt đối không có ý định chấp nhận giao ra Cửu Vỹ trong người Naruto.
Đối với Orochimaru – kẻ mà Sasuke đang tình nguyện đi theo, cả Konoha và Akatsuki đều là hai chướng ngại vật hắn muốn ra tay hủy hoại. Với thân phận bạt nhẫn cấp S, sự truy đuổi hắn phải chịu từ ngôi làng tuyệt đối không kém so với tổ chức cũ là Akatsuki. Mặc dù thế, trong trường hợp buộc phải chọn giữ lại một trong hai, Orochimaru sẽ ưu tiên tiêu diệt Akatsuki, cho dù việc đó cần phải lưu lại tính mạng của người Konoha chăng nữa. Có thể thấy, thù hận hắn dành cho tổ chức này rất lớn, đủ để hắn sẵn sàng bỏ qua ân oán với những đối thủ khác, tập trung ngáng chân tiêu diệt.
Còn đối với Akatsuki – tổ chức mà Uri đang là một thành viên chính thức, vấn đề xung đột với Konoha và Orochimaru không sớm thì muộn cũng sẽ diễn ra. Orochimaru mang theo quá nhiều bí mật của tổ chức rời khỏi, năng lực cũng quỷ dị, hết lần này tới lần khác dùng mớ cấm thuật khác người của hắn tránh khỏi sự truy sát của Akatsuki, cho tới khi tổ chức kết nạp được thành viên thứ mười, kế hoạch thủ tiêu mới xem như tạm kết thúc. Về phía Konoha, không chỉ riêng ngôi làng này mà tất cả những làng có vỹ thú khác, cùng bọn họ đánh một trận chỉ còn là vấn đề thời gian.
Trước sự xuất hiện bất ngờ của Sasuke, không khí giữa mấy người càng thêm quỷ dị. Sakura cố nén tiếng kinh hô mừng rỡ của mình, hai mắt dán chặt vào gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, lại không biết phải lên tiếng thế nào. Cô phát hiện ra một chuyện, kể từ lúc Sasuke bước khỏi phòng, tầm mắt một mực đối diện với Uri, coi mọi người xung quanh như không khí. Phát hiện này làm nỗi vui mừng của Sakura nhanh chóng chuyển thành thất vọng. Cặp mắt lục bảo liếc qua biểu cảm ngạc nhiên tương đồng của Naruto, Sai và đội trưởng, cực lực cưỡng ép nỗi bất mãn đang trào dâng trong lồng ngực. Cho tới lúc này, cô buộc phải thừa nhận một điều rằng nữ đồng đội của cô trước kia đã chết, người xuất hiện trước mặt họ hiện tại chỉ còn là một sát nhân khát máu hoạt động trong tổ chức tội phạm người người phỉ nhổ kiêng dè mà thôi. Sakura dám khẳng định, nếu hiện tại mình có hành động gì quá phận, sẽ không còn ai giữ được mạng cô như lần ở Konoha hai năm trước.
Chỉ tiếc, Sakura thầm tính mọi thứ, lại không tính được tới suy nghĩ của Uri hai năm sau.
Nếu như nói Uri khi vừa thoát khỏi Băng Hóa Thuật chỉ có xúc động muốn tàn sát tất cả những kẻ từng tham dự vào sự kiện vu oan hủy hoại nàng, đối với người vô tội không liên quan sẽ bày tỏ suy nghĩ không quan tâm, thì Uri sau khi trục xuất nguyên chủ, mục tiêu lại là hủy diệt thế giới. Hai loại suy nghĩ này hoàn toàn khác biệt, triệt để gỡ bỏ sợi dây ràng buộc nhân tính vốn đã không còn nhiều lắm sau những sự kiện kia, biến Yonehara Uri trở về với bản chất chân thực vốn đã có từ kiếp đầu tiên, một sát thần điên cuồng, ngạo mạn, không biết thế nào là thông cảm, chân chính dùng loại ánh mắt khinh thường coi rẻ nhân mạng mà nhìn thế giới.
Điều đó đồng nghĩa, cho dù Sakura lúc này bảo trì ngoan ngoãn, lại tuyệt đối không có căn cứ nào đảm bảo cô sẽ bình an trở về. Mà hiển nhiên, Yamato với tư cách đội trưởng thực hiện đòn tấn công bất thành khi nãy, tuyệt đối đã lọt vào tầm ngắm của Uri, trở thành mục tiêu khai đao đầu tiên trong những kẻ đang đứng ở nơi này.
"Ta khá bất ngờ khi Kakashi không tới đây." Đôi môi đỏ máu nhếch lên, tròng mắt không giống con người của Uri nhìn Yamato lướt qua một tia đùa cợt. Ngón tay nàng miết nhẹ mũi kiếm, giọng nói trong veo như tiếng hát thốt ra từng câu như tán thưởng, lại như khinh thường. "Huyết kế giới hạn Mộc độn, hệ chakra kết hợp giữa Thủy và Thổ tương truyền chỉ xuất hiện ở Hokage Đệ Nhất Senju Hashirama, hôm nay lại vinh hạnh được tận mắt chiêm ngưỡng. Như vậy... nên đáp lễ chứ nhỉ?"
Theo lời này, tiếng chuông cảnh giác trong lòng Yamato càng nâng lên tới cực điểm, tâm vừa thoáng hạ xuống lập tức treo cao. Quả nhiên, giây tiếp theo, chỉ thấy thiếu nữ đối diện hơi ngẩng đầu, hé miệng, một màn sương axit trắng bạc với tốc độ ăn mòn khiến người ta điên cuồng trực tiếp phun ra, không chút sai lệch bọc lấy Yamato.
Đó là Phí độn.
Huyết kế giới hạn Phí độn. oOo
"Ngươi nói thật sự có kẻ uy hiếp được tới Orochimaru – sama sao?"
Trên quãng đường hướng về căn cứ, một người phụ nữ xinh đẹp trên dưới hai mươi tuổi mặc bộ kimono màu xanh ngọc, đôi mắt đen chứa đầy lo lắng, bước chân thoăn thoắt chạy song song với Kabuto. Bàn tay trắng nõn của cô nắm chặt tay một cậu bé cũng đang chạy bên cạnh. Trên người cậu bé mặc một bộ đồ xám, mái tóc dài hơi rũ xuống, từ đầu đến cuối đều rụt rè giữ trầm mặc.
"Đối phương là hai thành viên của Akatsuki, năng lực cá nhân không thấp hơn Orochimaru – sama chút nào, cô tuyệt đối đừng khinh thường chúng." Kabuto đẩy gọng kính nhắc nhở, ánh mắt không dấu vết liếc qua cậu bé kia, trong mắt hiện lên chút mất kiên nhẫn, ngoài miệng vẫn bình thản. "Cô dẫn theo Yukimaru làm gì?"
"Để cậu ấy lại ta không yên tâm, đem theo vẫn tốt hơn." Guren tùy tiện đáp, ánh mắt không giấu được lo lắng. "Cả hai bọn chúng cùng nhau đối phó Orochimaru – sama sao?"
"Tạm thời thì chưa, trước tiên cô cần giải quyết kẻ đang xâm nhập căn cứ. Xử lý được xong mối họa đó, chúng ta sẽ cùng đi trợ giúp Orochimaru – sama."
"Những lúc quan trọng thế này ta càng không hiểu nổi tại sao ngài ấy lại để một tên phế vật như ngươi bên cạnh." Guren càng nghĩ càng nóng ruột, ánh mắt sắc bén quét qua Kabuto. "Tên Uchiha Sasuke đang làm cái gì chứ?"
Kabuto hít một hơi, trấn an bản thân tự động quên đi lời chỉ trích đáng chết của Guren về hắn, giọng nói có phần bất đắc dĩ. "Sasuke đang ngủ."
"Đây là cái tình huống khốn nạn gì chứ hả?" Guren gào lên, cảm nhận được bàn tay nhỏ trong tay mình hơi run, vội vàng đưa qua một ánh mắt trấn an, hạ giọng. "Hắn rốt cuộc có xem Orochimaru – sama là thầy mình không?"
Kabuto trầm mặc không đáp, ảnh phân thân của hắn ở căn cứ phát hiện tốc độ di chuyển của Usagi đột nhiên đình chỉ, không nhịn được cong khóe miệng. "Giờ không phải lúc tranh cãi chuyện này, chúng ta mau đi thôi."
"Được."
______
Lời tác giả:
À... hôm nay là sinh nhật Kaz (≧﹏≦)
Một năm nữa trôi qua, nhân sinh lại dài thêm một tuổi rồi ( ̄▽ ̄")
Xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi ủng hộ truyện tới tận bây giờ và tiếp động lực cho Kaz kiên trì tới ngày hôm nay, cảm ơn các bạn rất nhiều!
Lại nói một chút, hồi còn nhỏ Kaz đọc Sailor Moon, rất yêu thích nhân vật nữ chính Tsukino Usagi, có một giai đoạn cuồng tới mức đặt biệt danh cho mình và mấy đứa bạn thân như các nhân vật trong truyện, mà hiển nhiên, chỉ có Kaz hứng thú với vụ này thôi, cơ bản là khi lớn lên chẳng còn ai muốn bị gọi như vậy nữa, suy nghĩ về các nhân vật cũng khác đi. Mà, chẳng sao cả, cá nhân Kaz vẫn thấy những cái tên này rất hay, danh bạ trong máy Kaz cũng đặt cho mọi người theo biệt danh như vậy. Chỉ là đặt thế thôi, lớn rồi đủ thứ chuyện, đã không còn nhiệt tình được như lúc nhỏ, chẳng qua đối với cái tên "Usagi" của mình luôn có chấp niệm ngầm khó mà biến mất. Cho tới khi nhìn ổ bánh sinh nhật đồng bọn lén đặt tặng này, thật sự có một cỗ cảm giác xúc động khó nói (còn là vị chocolate Kaz thích nhất nữa). Thôi, đôi khi trẻ con xíu đâu có hại gì đúng không? ~( ̄▽ ̄~)
Cảm ơn mọi người đã chịu khó đọc mấy dòng lảm nhảm này a, năm mới vạn sự tốt lành!
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
141 chương
54 chương
120 chương
25 chương
103 chương