Sinh tồn ở thế giới ninja
Chương 6
Chỉ thấy ánh mắt Sakura đang vô cùng tha thiết nhìn Sasuke, bên cạnh là một hộp cơm trang trí tinh xảo. Cô bước tới phía trước một bước, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
“Sasuke, đây là cơm hộp tớ làm tặng cậu…”
“Cảm ơn. Tôi đã ăn sáng rồi.”
“Vậy…”
“Cậu có thấy Naruto đâu không?”
“Hả? Cậu tìm hắn… làm gì thế?”
“Cậu không cần biết.” Đúng lúc có việc cần nhắc nhở mà cậu ta biến đâu mất rồi?
“Sasuke, tớ khuyên cậu tốt nhất đừng dính dáng gì tới tên đó. Hắn nổi tiếng phá phách trong làng, còn không có cha mẹ. Chắc hẳn vì thế mà hắn luôn tùy ý nghịch ngợm, ai ai cũng ghét. Hừ! Tớ mà làm mấy chuyện đó thì đã bị mẹ mắng lâu rồi…”
Sakura vô tư nói một tràng, không hề chú ý tới ánh mắt biến lạnh của Sasuke.
“Nỗi cô đơn… không phải là thứ mà ai cũng có thể hiểu được.”
“Hả?” Sakura đang nói hăng say, nghi hoặc hỏi lại.
Sasuke không trả lời, chỉ quay qua liếc cô nàng một cái, lạnh lùng thốt vài chữ.
“Cậu thật đáng ghét.” oOo
Uri quan sát một màn đó, khuôn mặt thản nhiên nhìn không ra hờn giận. Nàng chậm rãi quay đầu, bỏ qua vẻ mặt thẫn thờ của Sakura phía sau.
Căn nhà mới của nàng nằm ở hướng Bắc học viện, đi một quãng là tới. Hokage đệ tam đã đặc biệt giúp nàng tìm một chỗ khá vắng vẻ, không gian rộng rãi thoáng mát, rất thích hợp để tập luyện.
Mấy hôm trước nàng đã chuyển một số đồ vật trọng yếu trong căn nhà gỗ lúc trước về, còn dọn dẹp bài trí một phen, hiện tại đây quả thật là một ngôi nhà tuyệt vời đúng sở thích của nàng.
Nằm dài trên ghế sofa, Uri khẽ lẩm bẩm.
“Yukino, ngươi ra được rồi đó.”
Lập tức, một luồng sáng thánh khiết mang theo hơi thở cường đại của thần thú xuất hiện. Bóng dáng tuyết hồ bước ra, chín cái đuôi phía sau hưng phấn đung đưa qua lại.
“Oh, Yukino? Ngươi lại lớn thêm đấy à?”
“Đúng vậy! Hơn nữa không chỉ có hình thể đâu nha, sức mạnh của ta hiện tại cũng tăng lên rất nhiều.” Yukino híp mắt chạy lại chỗ Uri, khoe khoang thành tích.
“Tăng rất nhiều? Vậy có đủ đánh lại một ninja thượng cấp không?”
“Uri!” Yukino tức giận nói. “Trận vừa rồi đúng là ta thua ngươi, nhưng cũng đừng hạ thấp ta như vậy chứ! Ai lại đi so sánh một thần thú với một tên jonin chứ hả?”
“Được rồi được rồi, ta xin lỗi. Nể tình ngươi chăm chỉ cố gắng như vậy, ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của ngươi.” Uri nâng tay vuốt ve bộ lông tuyết trắng đang tức giận xù lên, không keo kiệt khen ngợi.
“Thật vậy không? Ta muốn ra ngoài sống!” Cặp mắt Yukino sáng rực như chỉ chờ câu này của nàng.
“Ra ngoài? Hm…” Uri làm như khó xử, ngân dài âm cuối.
“Đi mà ~ chủ nhân xinh đẹp đáng yêu của ta. Ở trong không gian mãi thật sự là chán muốn chết rồi.” Yukino chớp chớp cặp mắt long lanh, cố gắng thuyết phục Uri. “Ta ra đó cũng để tiện bảo vệ người nữa.”
Nhìn bộ dạng gấp gáp của Yukino, Uri nheo mắt cười. “Chuyện đó thì ngươi khỏi lo. Nếu không muốn gặp họa sát thân thì tuyệt đối phải che giấu thân phận thần thú, với thực lực của ta và ngươi hiện nay vẫn chưa thể đấu lại mấy tên lãnh chúa tham lam đó được đâu.”
“Vậy… vậy ngươi cho ta ra ngoài thật sao?” Yukino ngẫm lại mấy lời Uri nói, âm thanh non nớt chứa đầy vui mừng vang lên.
“Ừm! Nhưng ngươi sẽ phải che giấu sức mạnh của mình, đóng vai một sủng vật vô hại.”
“Không thành vấn đề!” Yukino nhào tới nhảy lên người nàng, hiển nhiên vô cùng mừng rỡ.
Một người một thú đùa vui quên trời đất. oOo
“Yukino.”
“Hả?”
“Nằm đây đợi một lát. Ta đi nấu cơm trưa.”
“Oa! Ngươi biết nấu cơm sao?”
“Tất nhiên.” Uri để lại một câu, sau đó đứng dậy bước vào bếp. Nguyên liệu nấu ăn nàng đã mua sẵn, chất đầy trong tủ lạnh. Giờ chỉ việc đem ra chế biến thôi.
Một tiếng sau.
Yukino trợn mắt nhìn bàn ăn phong phú với đủ sắc, hương, vị trước mặt, cảm thấy vô cùng khó tin.
“Cái, cái này…”
“Sao hả? Hấp dẫn quá phải không?”
“Người thật sự nấu được chỗ thức ăn này sao?”
“Dám nghi ngờ tay nghề của ta! Phạt nhịn đói!”
“A! Xin đừng! Đây là tiệc mừng ta được ra ngoài chính thức sống cùng người mà.”
“Tin đồn thất thiệt này ngươi nghe ở đâu thế?”
“Thôi mà! Chủ nhân đáng yêu dễ mến…”
“Đủ! Nghe ngươi nói thêm chắc ta bệnh mất. Vào ăn đi.”
“Tuyệt!”
Yukino hí hửng nhảy lên ghế, hai chân trước ôm lấy bát, ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm Uri.
Nàng buồn cười nhìn hành động trẻ con này, vươn tay gắp vào bát nó một ít đồ ăn và cơm, bản thân cũng bắt đầu dùng bữa.
Yukino hưng phấn ăn hết bát cơm, thức ăn mỗi món đều thử một ít, sau cùng chỉ vào cái đĩa trước mặt, hỏi.
“Uri, món này tên gọi là gì?”
“Cái đó là tempura.”
“Tempura…” Tiểu hồ ly thì thầm nhắc lại, sau đó híp mắt nói. “Ta thích nhất là tempura!”
“Ha ha, thích thì ăn nhiều vào.” Thực sự là ngày càng giống trẻ con, đáng yêu quá. “Chiều nay ta phải tới học viện, sau đó sẽ đi dạo phố, có lẽ tối muộn mới về. Nếu đói cứ lấy đồ trên bàn ăn trước, ta về lại nấu thêm cho ngươi.”
“Không cần đâu, chỗ này nhiều quá rồi. Mà ngươi đi dạo phố vui không? Cho ta đi cùng với!”
“Để hôm khác. Bữa nay ta có việc cần làm.” Uri thần bí trả lời.
“Hầy… vậy cũng được. Đi đường cẩn thận!”
“Ta biết rồi.” oOo
Buổi chiều.
Trong phòng chờ.
Bốn người trước sau lần lượt đến, ngồi ngốc ở nơi này cũng đã một lúc lâu, Sakura thỉnh thoảng liếc về phía Uri, vô cùng cảnh giác.
Hừ! Bây giờ mới có thời gian nhìn kỹ cô nàng mới tới này. Vốn tưởng được chung nhóm với Sasuke sẽ có nhiều cơ hội gần cậu ấy hơn mà không bị con heo Ino và đám kia cản mũi nữa, không ngờ phút cuối lại vẫn có người xen vào. Cô ta đẹp như vậy, chẳng may Sasuke thích thì phải làm sao đây?!
Quả thực, cho dù không muốn chút nào nhưng Sakura vẫn phải thừa nhận : Uri đẹp hơn mình, thậm chí có thể nói là người đẹp nhất trong số tất cả phụ nữ mà cô thấy từ khi biết nhận thức.
Uri có một mái tóc lượn sóng màu tím bạc dài ngang lưng, từng sợi trải xuống mượt mà óng ánh như tơ lụa, vô cùng thu hút. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn với nước da trắng mịn, cặp mắt tím sâu hun hút, đôi môi thủy chung luôn nở nụ cười nhàn nhạt làm cho người ta có cảm giác đây là một cô gái thân thiện dễ gần.
Cô ta dường như rất thích hai màu tím và trắng. Nhìn tổng thể thì cả người cô ta cũng chỉ toàn hai màu này nếu không có miếng băng xanh mang biểu tượng làng Lá đeo trên trán.
Không như các ninja khác – thường mặc trang phục gọn gàng, bộ váy dài tới đầu gối của Uri có chút vướng víu, vì nó hệt như kiểu váy đi dạ hội chứ không phải đi đánh nhau. Trên cổ cô đeo một sợi dây chuyền bạc với một mặt dây hình ổ khóa. Bên hông là túi đựng vũ khí.
Xưa nay luôn ganh đua với Ino, Sakura cũng biết một chút về mấy dụng cụ làm đẹp, đồ trang điểm, nước hoa,… Hiện tại cô thật tò mò không biết Uri đã dùng thứ gì mà cơ thể luôn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt dễ chịu như vậy, nó như thảo dược giúp người ta định tâm, mọi mệt mỏi đều tan biến.
Aizz… nếu mình và cô ta cạnh tranh công bằng thì có cửa thắng hay không đây? Sakura lo lắng nghĩ, nhưng rồi lại tự an ủi.
Cũng may… có vẻ cô ta hứng thú với tên ngốc Naruto kia hơn. Hai người đó mà thành một cặp thì không gì tuyệt bằng.
Sẽ chẳng còn ai cản trở mình và Sasuke nữa…
Cạch!
Một thanh kunai từ trong túi vũ khí xuất hiện, phóng thẳng về phía Sakura, khi còn cách mặt cô vài cm thì dừng lại, bay lơ lửng trên không trung, mũi dao nhắm chính giữa mi tâm.
“Cất ngay cái ánh mắt khó chịu đó của cô đi Haruno – san. Muốn gì thì nói thẳng, tôi không ngại.” Uri mỉm cười, nụ cười lạnh như băng.
“Kh… không, Yonehara, cậu hiểu nhầm rồi, tớ không khó chịu gì cậu cả.” Sakura mặt tái nhợt, lắp bắp giải thích.
“Nói được thì làm được nhé.” Uri không có ý định vạch trần, chỉ nhàn nhạt bỏ lại một câu, sau đó thản nhiên gục xuống bàn nghỉ ngơi.
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
294 chương
34 chương
239 chương
70 chương
188 chương