Sinh tồn ở thế giới ninja

Chương 44 : Người quen ở thủy quốc

Konoha mấy ngày gần đây liên tiếp xảy ra những chuyện làm người ta khiếp sợ. Sau cuộc xâm lược bất thành của Orochimaru, lực lượng trong làng thiệt hại đáng kể, số tài sản bị phá hủy không hề ít. Với tinh thần lạc quan của người dân làng Lá, việc tái phục hồi đã là một khó khăn. Vì thế, thật đáng sợ làm sao khi cái hậu quả đó… chỉ là ‘một trong những’. Bệnh viện Konoha. “Tình hình cậu ta sao rồi?” “Không khả quan chút nào.” “Gì chứ? Vậy là thuốc không có tác dụng?” “Phải, cả hai người dường như đều trúng cùng một loại thuật, tôi không biết giải thích thế nào, nhưng nó tác động rất mạnh mẽ lên hệ thần kinh, gây tổn hại nghiêm trọng vào tế bào não.” Nghe bác sĩ giải tích tình hình, Guy cảm thấy vô cùng lo lắng. Rốt cuộc Konoha đang gặp cái vận gì thế này? “Giá mà có con bé ở đây…” Ông buột miệng. “Suỵt.” Bên cạnh lập tức vang lên tiếng nhắc nhở. Kỳ thực, không riêng gì Guy, đó cũng là suy nghĩ của phần lớn jonin có mặt trong phòng này. Ai mà không biết ‘con bé’ trong lời ông là ai. “Sensei!” Cánh cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh, một bóng người màu xanh lá bước nhanh vào, còn chưa thấy rõ người, giọng điệu hốt hoảng đã truyền tới. “Em vừa nghe chuyện ở nhà giam Sokiru. Là thật sao ạ?” “Đừng hấp tấp.” Guy vội đứng dậy, cẩn thận kéo Lee qua kiểm tra từ trên xuống dưới. “Em đang phải tập vật lý trị liệu, sao lại tự ý chạy sang đây?” “Đừng lo Guy – sensei. Đây không phải trọng điểm.” Cặp mắt to tròn của Lee lấp lánh một loại ánh sáng vô cùng thanh khiết. Cậu nắm lấy tay thầy của mình, gấp gáp hỏi. “Trả lời em đi đã. Mọi chuyện là sao?” “Cái này…” Guy khó xử, dưới ánh mắt chăm chú của Lee, bất đắc dĩ thừa nhận. “Đúng vậy.” “Là thật…” Lee ngây người, dường như nghĩ tới gì đó, lại hỏi. “Vậy Uri thì sao? Cậu ấy, có trong đám người lúc đó không?” “Ta không biết. Hiện tại không còn chút manh mối nào sót lại cả.” Guy thở dài, có chút tiến thoái lưỡng nan. Gần đây các jonin bọn họ phải nói là bận tối mắt tối mũi, lực lượng trong làng còn đang hồi phục, các đơn đặt hàng từ khắp nơi vẫn dồn dập gửi tới, mà không thể không làm. Hơn nữa, sau cuộc đụng độ với Itachi lần trước, cả Kakashi và Sasuke đều bị thương. Nếu tỉnh lại nhận được tin này, họ có kích động mà ngất đi luôn không. Bản thân Guy cũng không thể tin ân nhân của hai thầy trò họ lại gặp chuyện như vậy. Quá trình chữa trị cho Lee đã kéo dài đến hơn một tháng, ca phẫu thuật thành công ngoài mong đợi, chỉ còn phải tập vật lí trị liệu một thời gian, Lee sẽ có thể hoạt động lại bình thường. Giờ xảy ra chuyện này, ông biết ăn nói thế nào với bọn họ đây? Mà nhắc tới nhà giam Sokiru, đây quả thực là vụ án kinh hoàng bậc nhất trong những năm gần đây, chỉ sau sự kiện tộc Uchiha bị thảm sát và ngài Hokage tử trận trong cuộc chiến vừa rồi. Một đám cháy quy mô lớn đã diễn ra trong đêm, thiêu hủy toàn bộ những thứ có trong nhà giam, bao gồm tường, cửa, hình cụ, và cả con người. Tất cả những kẻ có mặt trong trại giam thời điểm đó đều chết sạch. Từ quản ngục tới tù nhân, số lượng tối thiểu cũng lên tới hàng trăm. Những kẻ bị giam trong đó hầu hết đều là tử tù đã kết án, trước sau gì cũng sẽ chết, nhưng còn các ninja lãnh nhiệm vụ trông coi, trình độ đều từ chunin trở lên, trong một đêm đều chết cháy như vậy, khó tránh khỏi làm người ta bàng hoàng sợ hãi. Một vấn đề được đặt ra, kẻ nào đã làm chuyện này? Lửa được dùng trong đám cháy là hỏa thuật cấp cao, nước thường không thể dập tắt, hơn nữa, phạm vi của nó bị giới hạn trong một khoảng nhất định, giống như đang bày trên một trận pháp, mà cái này, ngay cả hai vị trưởng lão tối cao của làng cũng không thể lý giải nổi. Điều đáng nói ở đây, trước ngọn lửa hung bạo đó, toàn bộ mọi thứ bên trong khu nhà đều bị hủy thi diệt tích, không để lại bất cứ gì, kể cả tàn tro bụi. Tất cả đều biến mất, cả một khu nhà rộng lớn chân chính bị san bằng như chưa bao giờ tồn tại. Thời điểm đám lửa được dập tắt, cũng là lúc sinh mạng hàng trăm con người bên trong chính thức lụi tàn. oOo “Tiên nhân dê cụ.” Trên con đường phố đông đúc, Naruto vai khoác ba lô, hiếu kỳ quay sang hỏi người bên cạnh. “Cái người tên Tsunade mà chúng ta đang tìm, thực ra là người thế nào?” “Oh, có hứng thú với cô ta rồi sao?” Jiraiya cười khẽ, xoa cằm hồi tưởng. “Nói sao nhỉ, cô ta là một người khá kỳ quặc, và rất mê đánh bạc, đến nỗi tất cả các nước đều biết danh.” “Vậy thì sẽ nhanh chóng tìm ra thôi nhỉ? Nổi tiếng thế mà.” “Ha ha, vậy ngươi có biết biệt danh của Tsunade là gì không?” Jiraiya cười to. “Huyền thoại đánh đâu thua đó.” “Cái gì?” Mặt Naruto nghệt ra. “Bà ta đánh bài dở lắm sao?” “Ờ, cho nên dù cô ta có nổi tiếng đến thế nhưng không dễ tìm được đâu. Huống hồ, Tsunade rất ghét tuổi già nên bây giờ có lẽ đã dùng một thuật đặc biệt nào đó để thay đổi dung mạo.” Jiraiya nói tiếp. “Dù tuổi thật là 50 nhưng chắc biến thành gái 20 rồi. Dạo gần đây ta có nghe nói, có lúc cô ta biến thành 10 tuổi, 30 tuổi hoặc thậm chí 40 tuổi để tránh bọn cho vay nặng lãi nữa.” “Gì ghê vậy trời.” Naruto tặc lưỡi. “Tsunade từ nhỏ đã rất mê đánh bạc, nhưng vận may và thực lực lại không có. Cái biệt danh kia xuất hiện cũng vì cô ta đánh toàn thua. Vì thế, cứ vay tiền và chạy trốn như thế suốt. Ôi, những kỉ niệm thật đáng nhớ.” “Nhớ nhung cái gì giờ này chứ! Làm cách nào để tìm được bà ta đây?” “A? Cách thì không thiếu, quan trọng là cách nào chậm mà chắc kia.” “Cái gì?” Naruto giãy nãy. “Vậy nghĩa là không rõ sẽ mất bao lâu rồi còn gì. Vết thương của Uri – chan, Sasuke và thầy Kakashi phải hoãn tới khi nào đây?” “Ngươi đừng có hấp tấp. Chính vì không biết sẽ đi tới khi nào nên chúng ta không được lãng phí thời gian.” Jiraiya nói. “Chuyến đi này, cho tới khi tìm được Tsunade, toàn bộ thời gian sẽ là để cho ngươi tập luyện.” “A.” Naruto ngây người, sau đó phấn khởi reo lên. “Tôi nhất định sẽ tập luyện chăm chỉ!” Một khi mạnh lên rồi, mình sẽ có thể bảo vệ Uri – chan, và đánh bại tất cả những kẻ mang ý đồ xấu như tên Uchiha Itachi đó! oOo Đây là đâu? Yukino vất vả lắm mới tìm được đường tới Thủy quốc. Đứng trước một màn sương dày đặc lạnh lẽo, nó cảm thấy vô cùng bất an. Đang lúc loay hoay tìm đường thoát khỏi đây, một cánh tay bất ngờ đặt phía sau khiến Yukino giật mình quay phắt lại. “A.” Kẻ kia hiển nhiên không nghĩ đối phương phản ứng mạnh như vậy, có chút sửng sốt. “Chuyện gì?” Yukino định thần, lạnh lùng hỏi. Người vừa tới là một nam nhân trung niên tuổi độ tứ tuần, trên người mặc một bộ áo vải thô, mặt mũi hiền lành chất phác. Nghe câu hỏi, hắn khẽ vuốt mồ hôi trên trán, cười trả lời. “Nhìn cô bé chắc hẳn là từ nơi khác đến. Phía trước có một con sông dài, không dễ gì vượt qua được. Tôi là người chuyên lái đò ở đây, cần giúp chứ?” “Ra vậy.” Yukino cười nhạt. “Cảm ơn ý tốt, nhưng hiện tại tôi lại không có ý định qua sông.” Nói xong, không nhìn tới khuôn mặt tươi cười có chút cứng đờ kia, Yukino dứt khoát quay đầu đi về hướng ngược lại. Vù. Phía sau lập tức truyền tới một âm thanh xé gió rất nhỏ, Yukino nhếch môi, tung người bay thẳng lên một ngọn cây cao, thuận tay ném ra một chiếc vuốt. Là ninja! Tên nam nhân có chút kinh hoảng nhìn một loạt động tác trôi chảy diễn ra trước mặt, chật vật né đi chiếc vuốt nhọn. Bề mặt nó lấp lánh giữa tầng tầng sương mù dày, lại như có linh tính hướng thẳng hắn mà tiến, tốc độ nhanh như cắt. “Nhẫn pháp : Vụ Ẩn Thuật.” Ngay trước khi hắn kịp thi triển nhẫn thuật thành công, trên vai đã nhận một vết chém lớn. Vừa thấy máu chảy ra, hai mắt hắn tức giận trợn ngược, hét lên một tiếng kêu gọi cứu viện. Lời vừa dứt, một đám hắc y nhân đã xông ra, trên tay cầm đủ loại ám khí. “Ha ha.” Yukino cười lạnh nhìn qua một đám người khỏe mạnh lực lưỡng lại đi thông đồng nhau dùng chiêu trò lừa đảo du khách, còn hạ đẳng tới mức đánh hội đồng một cô gái, bàn tay khẽ nâng, trong nháy mắt mọc ra một dãy móng vuốt bén nhọn. Được lắm, tâm trạng ta đang không tốt, lại cứ thích chọc tới, để ta tiễn các ngươi một đoạn, sẵn tiện trừ hại cho dân. Đám hắc y nhân rõ ràng muốn đánh bại Yukino tới cùng, đồng thời xông lên bao vây tứ phía, còn định đánh chủ ý lên người đang được bảo hộ phía sau, thời điểm nhìn thấy bộ móng tay trong nháy mắt dài ra, không nhịn được kinh hô. Đáng tiếc, trước khi chúng kịp tránh, Yukino đã lao xuống trực tiếp cắt cổ từng người, lực đạo cùng tốc độ kia khiến người ta không khỏi sợ hãi. Đặc biệt, chiêu thức giết người của Yukino chân chính là một đao duy nhất ngang cổ họng, phút chốc biến từ một cô nương xinh đẹp mảnh mai thành ma nữ khát máu, cảnh tượng kinh khủng đến cực điểm. “Làm ơn! Làm ơn tha cho tôi!” Tên giả mạo lái đò lúc nãy nhìn đồng bọn xung quanh toàn bộ đều đã chết, sợ đến sắc mặt tái nhợt, liên tục hướng Yukino cầu xin, lần này mồ hôi trên trán lại không phải diễn trò, hoàn toàn là một bộ dạng sợ đến kinh hồn táng đảm, chỉ thiếu điều quỳ rạp xuống mà lạy sát thần trước mặt tha mạng cho hắn. “Giờ mới thấy hối hận?” Giọng nói Yukino bình tĩnh vô cùng, cõng theo một người trên lưng bay nhảy nãy giờ lại không hề thở gấp, cặp mắt màu hổ phách trong màn sương đang dần tan phát ra một loại ánh sáng quỷ dị. “Phải, tôi thề sẽ không có lần sau!” Hắn hối hận, thực sự hối hận rồi. Làm cái nghề này đã lâu, vốn luôn trót lọt, mỗi lần đều là lừa người ta tới giữa sông rồi cướp bóc, chưa bao giờ gặp phải trở ngại gì, sao ngờ được hôm nay lại đụng phải một con quái vật thế này. “Hối hận thì có ích gì? Đổi lại được những mạng người các ngươi từng lấy đi sao?” Yukino nhẹ bẫng hỏi lại. “Nếu như hôm nay, người các ngươi gặp không phải ta, mà chỉ là một người dân bình thường, một đao đánh lén phía sau kia của ngươi chẳng phải đã trực tiếp tiễn họ đi luôn rồi?” “Không, tôi biết sai rồi! Sau này tuyệt đối không làm vậy nữa!” Thấy người phía trước vẫn bình thản lấy khăn ra lau sạch móng tay, tâm trạng hắn vô cùng hoảng hốt, lập tức từ trong người ném ra một đống vật phẩm, còn có hàng đống tiền vàng. “Đây là những thứ tôi cướp được gần đây, xin đưa hết cho ngài. Từ giờ tuyệt đối không dám…” Phập. Một câu cuối cùng của hắn rốt cuộc còn chưa nói xong, hai mắt đã trợn trừng, tắt thở. Phía đối diện, Yukino vẫn hờ hững lau móng tay, chẳng mảy may để tâm tới cái xác vẫn còn nguyên vẹn một chiếc móng vuốt cắm ngang cổ. Hừm, có trách thì trách các ngươi không biết tự lượng sức, một dao kia nếu như ta không phản ứng kịp, chẳng phải để Uri chịu trận sao? Yukino cứ im lặng đứng đó, giữa một đống xác người ngổn ngang. Lúc này sương mù đã tan bớt, quang cảnh Thủy quốc cũng hiện ra rõ ràng, tiếng nói cười ở khu chợ bên kia sông vang tới tận bên này, phá lệ náo nhiệt. Liếc qua đống tiền vàng dưới chân, Yukino có chút phiền não. Nhiều tiền thế này, cái người bị cướp hẳn là đang khổ sở lắm. Mím mím môi, nó khẽ cúi người nhặt lại túi tiền, dự định trích ra một ít thuê phòng trọ, số còn lại sẽ gửi tới cho đội trị an tìm người hoàn trả. Hiện tại việc quan trọng nhất là rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nghĩ là làm, Yukino sửa sang lại y phục, mặt không chút thay đổi cõng theo Uri tới một khu nhà chuyên cho thuê thuyền bè, cách đống xác chết kia khá xa. Còn chưa bước vào trong, một giọng nói già nua xen lẫn tiếng khóc đã truyền tới. “Sao các người có thể vô cảm như vậy? Tôi cho dù có già cả cũng chưa lú lẫn tới mức không phân biệt được thực hư, số tiền đó không phải bị đánh rơi xuống sông mà.” “Nhưng bà à!” Giọng một người thanh niên vang lên. “Nếu như thật sự bà bị cướp, tại sao còn có thể bình yên tới được đây? Bọn chúng đã có gan lấy hết tài sản của bà, lại không tiện tay hất người xuống sao?” “Cậu!” Bà lão nghe vậy, tức đến nghẹn lời, chỉ tay vào mặt người kia mà nói. “Lấy được tiền không phải xong rồi sao? Chính là vì sợ tôi về báo với người nhà nên chúng mới đưa tôi quay lại đây. Hiện tại các cậu cho tôi thuê một chiếc thuyền sang đó, gặp được con cái, tôi nhất định sẽ bảo chúng nó trả tiền cho các cậu.” “Không được.” Một giọng nói khác quả quyết vang lên. “Chẳng có lý do gì chúng tôi phải tin bà cả. Những người già cả như bà, đi lừa lọc người khác cũng không phải bọn này chưa thấy, đừng mơ nói nhăng nói cuội kiếm cớ lừa gạt.” Chứng kiến vẻ mặt bình tĩnh nói đầy lời đạo lý của lũ người vô liêm sỉ này, bà lão tức giận đến toàn thân phát run. Đang lúc không biết phải làm sao, cửa bật mở, một cô gái trẻ bước vào. “Tôi thuê một chiếc thuyền, đi cùng với bà ấy. Được chứ?” oOo “Không thể nào!” Trong một quán ăn phố Tanzaku vang vọng một tiếng hét thất thanh đầy kinh ngạc. Nhận thấy ánh mắt mọi người đều đang dồn về phía này, Jiraiya ho khan, kéo Naruto lại, ra hiệu im lặng trước khi lực chú ý của mọi người một lần nữa tập trung tới. “Chuyện này đáng ngạc nhiên lắm sao? Mà, thằng nhóc này là ai thế?” Ngồi đối diện họ là một người phụ nữ tóc vàng vô cùng xinh đẹp, mặc haori màu xanh, trên trán có ấn ký hình thoi tím, cả người toát lên một vẻ đẹp vừa quyến rũ vừa nguy hiểm. Người này không ai khác chính là công chúa ốc sên Senju Tsunade. Ngồi bên cạnh bà là Shizune cùng với một con heo nhỏ. “Ồ, tôi vẫn chưa giới thiệu sao?” Jiraiya cười hì hì. “Đây là Uzumaki Naruto.” “À.” Tsunade thoáng nhướn mày. Thằng nhóc ‘Cửu Vỹ’ sao? “Này, chuyện bà ta làm Đệ Ngũ là thật chứ? Không phải ông nói lần này chúng ta đi tìm người là để chữa trị thôi sao?” Ngồi một bên, Naruto không nhịn được lên tiếng, thanh âm đã thấp hơn một chút, nhưng hiển nhiên vô cùng ấm ức. “Bình tĩnh chút đi. Chỉ có Tsunade mới trở thành Đệ Ngũ được.” Jiraiya cười nói. “Là người đóng góp rất lớn, quyết định đến thắng lợi của làng Lá trong chiến tranh. Cho đến giờ, không ai có thể sánh được với y thuật chiến trường của cô ấy. Vả lại, Tsunade cũng là cháu của ngài Đệ Nhất, là người mang dòng máu ninja làng Lá chính thống, còn gì thích hợp hơn? Nếu thành Hokage thì cô ấy sẽ về làng, lúc đó lại như ngươi nói, cô ta khám cho ba người kia liền. Trên hết…” Jiraiya đưa mắt nhìn sang Naruto, nghiêm túc nói. “…Đây là quyết định của mấy người cố vấn tối cao trong làng Lá. Một thằng nhóc genin như ngươi, không có quyền xía vào.” “...” Naruto nghe vậy, tức giận nhưng không biết phản bác thế nào, đành hậm hực cúi đầu xuống. “Hừm, Jiraiya.” Phía đối diện, Tsunade lên tiếng, cười khẩy. “Thằng nhóc này khác xa đệ tử trước đây của anh đấy, từ cái miệng cho tới cái đầu. Thậm chí khuôn mặt cũng gớm hơn.” “Nói gì hả!” Naruto ngẩng phắt đầu, trừng mắt. “Ai mà bị so sánh với Đệ Tứ chẳng phải tội cho họ lắm sao.” Jiraiya chậm rãi nói, tầm mắt xa xăm như đang hồi tưởng, giọng nói xen lẫn vui vẻ tự hào. “Nó là ninja mạnh nhất trong lịch sử kia mà. Thiên tài tinh thông rất nhiều thuật. Thông minh, xuất chúng, tài ba và nổi tiếng,... nói chúng là cũng ngang ngửa tôi.” “Nhưng rồi... cũng chết liền đấy thôi.” Bầu không khí vừa có chút thả lỏng vì câu nói đùa tự đắc của Jiraiya lại triệt để căng thẳng sau lời này của Tsunade. Dường như thấy chưa đủ, bà lại tiếp tục, không chút quan tâm tới bàn tay đã hơi nắm lại của hai người trước mặt. “Bỏ mạng vì ngôi làng này đó. Sinh mạng khác với tiền bạc, vứt bỏ mạng sống dễ dàng như thế chỉ là hành động ngu xuẩn mà thôi. Cả ông tôi và Đệ Nhị chỉ mong muốn dẹp yên chiến loạn, kết cục thì sao? Cũng chỉ là phí mạng vô ích vì ngôi làng này.” “Cô thay đổi thật rồi Tsunade, không biết trong lòng cô nghĩ thế nào nhưng lời lẽ cay đắng như vầy thì…” “Hừm, nhìn thế này nhưng tôi cũng 50 rồi còn gì. Đến tuổi trung niên, con người ta sẽ thay đổi chứ.” Tsunade ngửa cổ uống một ngụm rượu lớn, nói tiếp. “Cả thầy Sarutobi cũng vậy. Tuổi già sức yếu, gắng gượng chi để rồi cũng phải bỏ mạng.” Bàn tay Naruto bên dưới bàn dần nắm chặt lại. “Hokage là cái thá gì, chỉ có những kẻ ngu xuẩn mới thích làm thôi…” Rầm. “Muốn gì đây?” Nhìn thằng nhóc manh động giơ nắm đấm nhảy thẳng lên bàn, Tsunade trầm mặt hỏi. “Tôi không cho phép bà nói những lời đó!” Bất chấp việc bị Jiraiya túm lại từ phía sau, Naruto vẫn kiên quyết đối mặt với Tsunade, nói như hét. “Dám phỉ báng Hokage trước mặt tôi, dù có là đàn bà đi chăng nữa, tôi cũng đánh cho bà tơi bời hoa lá!” “To gan lắm. Dám chửi thẳng ta.” Tsunade cũng đứng dậy. “Ra ngoài đấu đi nhóc.” “Tsunade – sama.” Ngồi bên cạnh, Shizune lo lắng gọi khẽ. Sao cô ấy lại hành động kỳ lạ thế này? Là do ảnh hưởng từ cuộc gặp gỡ với Orochimaru chiều nay sao? oOo Trên dòng sông lớn ở phía bắc Thủy quốc, một chiếc thuyền con đang trôi nhè nhẹ. Không khó để nhận ra, trong bốn người đang ngồi trên đó, có hai cô gái dung mạo giống hệt nhau. Hay nói đúng hơn, đây chính là bản sao với chủ thể. Yukino đặt Uri nằm xuống khoang thuyền, bà lão kia ngồi ngay bên cạnh. Vốn đám người ở khu nhà còn đề nghị đưa một người lái đò theo sang bên kia sông, nhưng Yukino không muốn phiền phức nên đã mua đứt con thuyền này rồi tự tạo một ảnh phân thân lo nhiệm vụ lái. Nó quen sống trong rừng, hiển nhiên mấy kỹ năng sông nước này hoàn toàn không biết tới, nên mặc dù tay cầm mái chèo, cũng chỉ là tượng trưng, chủ yếu vẫn là dùng thủy thuật rẽ nước đẩy thuyền mà di chuyển. Bà cụ kia sau khi đi cùng, cũng nhận lại được số tiền của mình. Bà ấy cũng thật thà, chỉ đếm đủ tiền bị mất rồi nhất quyết trả lại, Yukino cũng không ép, trực tiếp giữ chỗ tiền dư. Dù sao, sang tới bên kia cũng phải lo chỗ ở nữa. Uri chỉ nói là tới Thủy quốc, cũng chưa tiết lộ chi tiết nơi bọn họ sẽ tới, người bọn họ sẽ gặp, Yukino cũng không biết nên đi đâu. Nhưng theo nó, trước hết vẫn là xem thử nơi này có thầy thuốc hay không đã. Thời gian trôi qua, hai bên cũng không nói chuyện gì. Được một lát, bà cụ bất ngờ hỏi. “Em gái của cháu bị thương ở mắt à?” “Vâng.” Yukino thản nhiên đáp, thanh âm đã có chút lạnh lẽo. Bà cụ dường như cũng nhận ra sự cảnh giác mà cô gái đối diện dành cho mình, không để ý cười cười, lôi từ trong giỏ ra một ít bông vải. “Mắt là một bộ phận rất nhạy cảm, một khi bị thương phải chăm sóc cẩn thận hơn nhiều so với các nơi khác, sơ suất một chút liền có thể bị mù. Để ta băng bó lại cho.” Trong lòng Yukino thoáng kinh ngạc, nhưng nghĩ tới gì đó, lại lắc lắc đầu. Hiện tại nó còn dám tin ai đây? Tên cướp lúc sáng sớm chẳng phải cũng mang bộ mặt hiền lành ôn nhu này, kết quả thì sao chứ? Còn không phải sẵn sàng dồn người ta vào chỗ chết? Vết thương trên mắt của Uri nghiêm trọng thế nào, trong lòng Yukino biết rõ. Toàn bộ phần mi mắt bị máu khô đông cứng, đồng tử bị vật nhọn mảnh đâm liên tục, hoàn toàn nát bấy. Loại thương tật kiểu này, trừ phi là cấy mắt khác, ngoài ra nó cũng không biết còn có thể chữa bằng cách nào. Và vì để như vậy quá nổi bật nên nó mới dùng một miếng vải băng vòng quanh. Hiện tại nếu mở ra, bà cụ còn không bị hù chết? “Ta có biết một vị thầy thuốc rất giỏi y thuật, ngày trước trong làng có vài người bị thương rất nặng, tưởng như chết đến nơi, vậy nhưng đưa tới chỗ hắn đều khỏe mạnh trở về. Trường hợp của cô bé, ta nghĩ nên thử một chút.” Không để ý tới lời từ chối của Yukino, bà lão vẫn nói, ánh mắt nhìn về phía Uri đang hôn mê hoàn toàn là thương cảm. Thời buổi hòa bình rồi, cô bé này làm sao lại bị thương nặng như vậy? “Người đó ở đâu?” Im lặng một lúc lâu, Yukino mới lên tiếng. “Trên đồi Kanto, ngọn núi duy nhất của Thủy quốc.” Bà lão trả lời, đoạn đưa cuộn băng trắng cho Yukino. “Cháu tự làm đi, ta sẽ chỉ. Để nhem nhuốc như vậy rất dễ nhiễm trùng.” “…” Sau hai tiếng đồng hồ ngồi thuyền, mấy người rốt cuộc cũng đến nơi. Điểm đầu tiên Yukino đặt chân tới là một khu chợ hải sản nằm sát biên giới, bao gồm hàng hóa được đưa tới từ khắp các nước, con người thì có đủ mọi chủng tộc, trang phục sặc sỡ khác nhau. Tiếng nói cười, đùa giỡn vang khắp một vùng, vô cùng náo nhiệt. “Cháu không ngại có thể tới nhà ta uống tách trà chứ? Lần này cũng may có cháu giúp, nếu không ta thật chẳng biết làm thế nào. Ở nhà ta có mấy người chuyên tới chỗ vị thầy thuốc trẻ kia mua thảo dược, đường đi đều rành hết. Ta bảo chúng dẫn cháu đi.” Bà lão nhiệt tình đề nghị, trên khuôn mặt già nua lộ ra một loại biểu tình chân thành hiếm có. “Cảm ơn bà.” Yukino cúi đầu đáp. Sau khi bà lão về tới nhà, gặp được con cháu và kể lại tường tận mọi chuyện, ai nấy đều cảm thấy căm phẫn. Chuyện bọn cướp thường xuyên giả mạo người lái đò không phải họ chưa từng nghe qua, chỉ là đến giờ mới nhận ra đến bọn người ở nhà đò cũng cấu kết hợp tác với chúng ức hiếp dân lành. Người con trai trưởng của bà lão cũng là một nhân vật có tiếng nói, quả quyết sẽ trình chuyện này lên ngài Mizukage Đệ Ngũ. “Tạm biệt. Cảm ơn mọi người.” Yukino lên tiếng chào những người ở căn nhà, vẫn cõng theo Uri sau lưng, bước theo người cháu út của bà lão. Hai người cứ đi, đi mãi, đoạn đường ngày càng xa xôi hẻo lánh. Cho tới thời điểm người phía trước dừng lại, Yukino khẽ liếc ra xung quanh, thấy ngay một căn nhà nhỏ biệt lập giữa rừng, bên ngoài là một ruộng thảo dược. Người cháu út của bà lão quay lại, cẩn thận dặn dò Yukino một hồi rồi rời đi. Theo lời hắn, chủ nhân nơi này không thích ồn ào nên đã đặt ra một quy định, một lần tới chỉ được đem theo hai người, bao gồm người nhà cùng với người bị thương. Nghĩ vậy, Yukino không tự chủ thả nhẹ bước chân, tiến chậm về phía ngôi nhà, kéo sợi dây treo trên vách cửa. Một chuỗi tiếng động thanh thúy vang lên, bên trong truyền ra một giọng nói. “Xin chờ một chút.” Sau vài phút, cánh cửa bật mở, một bóng người bước ra. Đó là một cô gái trẻ rất xinh đẹp, mặc bộ kimono màu lam nhạt, mái tóc đen dài xõa sau lưng. Yukino có thể khẳng định nó hoàn toàn không biết người này, nhưng ngược lại, đối phương khi nhìn thấy nó rõ ràng sửng sốt một chút, chính xác hơn, cặp mắt nâu kia đang chăm chú nhìn vào người nằm phía sau, kinh ngạc lên tiếng. “Yonehara Uri?”