Sinh tồn ở thế giới ninja
Chương 14
Vài ngày sau.
“Tớ nghe nói cây cầu ở thị trấn này sắp xây xong rồi hả?”
“Ừm, chỉ còn chỉnh sửa một chút ở phần lan can nữa thôi.”
“Haizz… vậy là nhiệm vụ của chúng ta sẽ kết thúc, và phải trở về làng rồi.”
“Theo lý thuyết thì đúng là như vậy.”
“Uri à ~~~” Sakura nghĩ tới gì đó, cười tươi rói chạy tới lắc lắc tay nàng. “Dù gì chúng ta cũng không có việc làm, ra ngoài đi dạo một lúc không?”
“Hm… cũng được.” Nàng thoáng suy nghĩ, sau đó gật gật đầu. oOo
Thị trấn nơi ông Tazuna sống có thể được xem là trung tâm của Sóng quốc, khung cảnh đường phố hẳn là người người tấp nập, náo nhiệt vui vẻ.
Thế nhưng, thực tế lại hoàn toàn trái ngược.
Đi trên đường, thứ nhìn thấy nhiều nhất chính là bộ dạng kham khổ của người dân. Lớn có, nhỏ có, trên mặt ai nấy đều mang một cỗ hơi thở lụn bại, quần áo rách rưới bẩn thỉu.
Những đứa trẻ mồ côi co rúc trong manh chiếu mỏng ven đường, từng khuôn mặt hiện rõ vẻ tuyệt vọng, câm lặng gục đầu xuống.
Hàng hóa trong các cửa tiệm thì ít đến đáng thương. Từ người mua tới kẻ bán, chẳng ai nở lấy nổi một nụ cười.
“Thành phố này… thật là thiếu sức sống.” Sakura nhìn quanh một vòng, kết luận.
“Có vẻ sự xuất hiện của Gato đã đem lại khá nhiều đau khổ.” Uri nhớ lại lời kể của Tazuna, trong lòng có chút đồng tình, cũng thật sự khâm phục hành động dũng cảm của ông lão, dám tiên phong đứng ra tìm đường giải thoát cả thị trấn.
“Bớ người ta! Cướp! Cướp!” Một tiếng hét thất thanh vang lên.
Hai người quay đầu nhìn lại, phía sau là một phụ nhân trung niên đang ngã sóng soài trên đất, miệng không ngừng gọi với theo mấy tên côn đồ mặt mũi bặm trợn vừa giật túi chạy đi.
Những người xung quanh dường như đã quá quen với tình cảnh này, ai nấy bình thản tiếp tục công việc, hoàn toàn không có ý định đưa tay giúp đỡ.
Sakura nhìn cảnh đó, trong lòng vô cùng khó chịu, vội chạy tới đỡ người phụ nữ kia.
Nhưng chính vào khoảnh khắc hai bàn tay va chạm, một cỗ hàn khí nhanh như chớp xâm nhập, lan tỏa khắp toàn thân. Cô trơ người đứng tại chỗ, cố gắng thế nào cũng không cử động được.
Uri thấy tình thế không đúng, cặp mắt tím khẽ híp lại, gần như lập tức xuất hiện bên cạnh Sakura.
Vụt.
Một thanh katana xé gió lao tới, lưỡi kiếm sắc bén được ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh, không chút do dự nhắm thẳng tới Sakura đang bất động.
Trong lúc Uri giơ vũ khí tránh né, người phụ nữ ‘đáng thương’ vốn đang nằm lăn trên đất nháy mắt đứng phắt dậy, hiện nguyên hình là một tên áo đen xấu xí, trên mặt chằng chịt sẹo. Hắn nhanh chóng rút ra dây xích với các đầu gai nhọn hoắt, tản ra từng trận hàn khí lạnh lẽo.
Uri thận trọng quan sát bọn chúng, lựa đúng thời cơ tung ra một nắm phấn bột, sau đó ôm Sakura chạy thục mạng. oOo
Cùng lúc đó, trong một căn nhà giữa rừng sâu.
Gato cùng hai tên thuộc hạ thân tín của hắn đá cửa bước vào, tư thế hiên ngang đến hách dịch.
“Oh, Zabuza, không nghĩ tới cái kẻ tự xưng ‘quái vật’ như ngươi cũng có ngày lâm vào tình cảnh này.”
Lão đẩy đẩy gọng kính đen, cười mỉa.
“Hai đứa các ngươi, từ chủ đến tớ đều chỉ là lũ phế vật. Đi một chuyến, chẳng những không trừ khử được tên ninja nào, ngược lại đều mang thương tích đầy mình lết xác về đây. Thật thắc mắc tại sao các ngươi không chết luôn ở đó đi? Lại còn không biết xấu hổ quay về! Ngươi cho rằng ta thật sự rộng lượng chứa chấp được lũ ninja phản làng vô dụng như các ngươi sao? Ha, đừng làm ta cười chứ! Chịu đựng một tuần là quá đủ rồi.”
Trước ánh mắt kinh ngạc của Zabuza, một nhóm người mở cửa bước vào, trên tay cầm đủ loại vũ khí, chỉnh tề đứng phía sau Gato.
Hắn hài lòng nhìn trận thế xung quanh mình, cười âm hiểm.
“Xin lỗi, Zabuza. Hôm nay ngươi chết chắc rồi!”
Vừa dứt lời, hắn liền kiễng chân nhảy vào một góc, ra hiệu cho cả đám xông lên.
“Chết tiệt! Lão dám trở mặt với ta sao?” Zabuza khó khăn đứng dậy, thương thế vì không được chăm sóc tốt nên vẫn chưa khỏi hẳn, nhìn qua có chút chật vật.
“Ha ha, thật ngu ngốc! Thử nghĩ xem tại sao ta lại tìm đến đám nukenin các ngươi chứ? Đơn giản là vì nếu thuê ninja chính thức sẽ vô cùng tốn kém. Kế hoạch ban đầu của ta là để cho bọn ninja đánh nhau, và rồi ta sẽ giết hết khi chúng yếu đi. Như vậy ta sẽ chẳng phải tốn một xu nào. Tuyệt chứ?” Lão cười khẩy. “Nhưng giờ thì chuyện đó đã không còn quan trọng nữa. Ta đã tìm được những người cao cấp hơn nhiều, và sẽ chẳng có chuyện thất bại trở về như ngươi đâu, con ma đáng yêu ạ.”
“…” Zabuza đã chẳng còn thời gian tức giận với câu nói của Gato. Hắn cúi người rút ra một thanh kiếm, vung lên chém lia lịa hòng ngăn cản đợt tấn công như vũ bão của đám người kia.
Phập.
Một loạt kim châm bất ngờ xuất hiện, ghim thẳng vào đầu kẻ đang muốn đánh lén Zabuza.
“Haku, đừng cố sức…” Zabuza vừa liếc sang, thấy ngay bóng dáng gầy yếu vốn nên nằm nghỉ ngơi, giờ phút này lại kiên cường đứng lên chiến đấu cùng hắn, trong lòng không khỏi mềm xuống.
“Em biết.” Haku lúc này không dùng mặt nạ che chắn, gương mặt lộ rõ vẻ xanh xao. “Thuốc giải lần trước tìm được mặc dù không nhiều nhưng cũng có tác dụng, ít ra em đã có thể dùng được chakra rồi. Ngược lại, anh mới phải cẩn thận đấy.”
Dứt lời, cậu lao tới chắn trước người Zabuza, cánh tay nhìn như yếu ớt lại mang sức mạnh phi thường, dễ dàng hạ gục từng nhóm địch.
Tuy nhiên, nhìn bề ngoài thì có vẻ họ đang chiếm thế thượng phong, nhưng trong lòng cả hai đều biết : đây không phải là một phương án hay! Đối thủ quá đông, trong khi bọn họ chỉ có hai người, lại trong tình trạng không mấy khỏe mạnh. Nếu cứ dây dưa thế này thì chỉ một lúc nữa thôi, bọn họ chắc chắn sẽ bị giết!
Không ngoài dự đoán, giữa vòng vây tấn công vừa chặt chẽ vừa hung ác, chút chakra ít ỏi còn lại của Haku và Zabuza cũng không duy trì được lâu.
Trên người cả hai đều đã rải rác các vết chém, sắc mặt vốn tái nhợt nay càng thêm nghiêm trọng.
“Khốn kiếp.” Zabuza khẽ rủa. Sai lầm lớn nhất của hắn từ khi sinh ra tới giờ là tin lời Gato. Không thể ngờ được lão lại là kẻ trơ trẽn như vậy, hắn chỉ vừa thất thế đã quay lại cắn ngược.
“Phụt!” Haku bên kia cũng không khá hơn chút nào, sau vài lần dùng băng thuật, lại lãnh thêm mấy đòn đánh từ các hướng và nội thương do độc tái phát, khóe miệng chậm rãi trào ra một đường máu.
Đám tay sai của Gato quần ẩu nãy giờ thương vong không ít, nay thấy hai người kia sắp không chống đỡ được, sĩ khí liền tăng vọt, càng thêm hăng hái xông tới. Một đám người vừa bị hạ lại có đám khác nhảy lên thay thế, tưởng như không bao giờ kết thúc.
“Đầu hàng đi hai con chuột đáng thương. Tụi mày sắp xong đời rồi. Nếu muốn có một cái chết êm ái thì đừng chống cự vô ích nữa.” Gato tựa như một kẻ xem kịch, đứng bên cạnh nhàn nhã lên tiếng.
“Đừng có mơ.” Tiếng Zabuza rít qua kẽ răng tràn ngập oán hận. Tay hắn không ngừng vung lên, hàng loạt xác chết la liệt trên sàn cũng chưa thể nguôi oán khí trong lòng hắn.
Vốn bọn họ chỉ cần tìm được một lối đi thoát ra bên ngoài, sau đó chạy trốn dưỡng thương hoặc lủi vào đâu đó đánh lạc hướng là ổn. Nhưng thực sự thì… nói dễ hơn làm.
Tòa nhà này ngay từ đầu đã được thiết kế vô cùng đặc biệt, mấy cây trụ căn bản chính là thân cây bên ngoài xuyên qua, tạo ra một ngôi nhà lơ lửng giữa rừng, hoàn toàn treo trên không. Xung quanh chỉ có một lối thông duy nhất là cửa chính. Với tình trạng của bọn họ hiện tại, chưa nói đến việc có đủ sức để phá tường xông ra hay không, chỉ tính riêng chuyện phải đối phó với đám người đang bao vây bốn phương tám hướng này là đã đủ dập nát hi vọng rồi.
Hiện tại… nếu có ai đó phá vỡ mái nhà từ bên ngoài…
Mọi chuyện sẽ khác. oOo
“Naruto. Sasuke. Các em không sao chứ?”
“Kh…không, thầy đừng lo. Bọn em vẫn ổn.”
“Ha ha, buồn cười thật! Lại là một lũ ngốc thích lừa mình dối người. Tự nhìn tình trạng tụi mày hiện giờ đi, chết đến nơi vẫn còn mạnh miệng!”
“Người sắp chết là ngươi đấy! ẢNH PHÂN THÂN CHI THUẬT!”
“Đừng hấp tấp Naruto!”
“Tên đầu đất này!”
Hàng loạt âm thanh không ngừng vang lên, vừa tức giận vừa vội vã, nhưng cũng không ngăn được cậu nhóc hiếu động thi triển tuyệt chiêu của mình.
Ngược lại, đám ninja phía trước vẫn vô cùng bình tĩnh, thuận lợi giải quyết tất cả phân thân của Naruto.
“Đừng phí chakra vào những việc thế này nữa! Nó chỉ làm em mau kiệt sức và gục ngã sớm hơn thôi. Phải bình tĩnh giải quyết.”
“Chết tiệt! Thầy bảo em làm sao có thể bình tĩnh được đây hả?! Uri – chan, Sakura – chan… hai cậu ấy giờ này không biết ở đâu rồi! Lỡ như...”
“Nếu có thời gian suy nghĩ những điều tệ hại này, sao em không tập trung tìm ra chiến lược đối phó? Lo lắng suông chẳng có ích lợi gì cả!”
Naruto nghe thầy nói vậy, bất lực thở dài. Cậu lùi lại phía sau, đứng bên cạnh Sasuke.
“Rốt cuộc bọn này là thứ quái gì thế? Toàn ra những chiêu thức kỳ lạ chưa từng thấy bao giờ. Đáng gh… A!”
“Gì thế?”
“Mọi, mọi người! Sasuke! Mắt của cậu ấy…”
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
141 chương
54 chương
120 chương
25 chương
103 chương