Sinh Thời

Chương 36

Đêm đó vì phải làm cơm thêm một lần nữa, Vạn Côn ở nhà Hà Lệ Chân rất lâu. Cậu ngồi trên sofa một lúc đã đổi tám kiểu, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Hà Lệ Chân đang bận rộn dọn dẹp nhà bếp gọn gàng. M* nó, thật đáng giá, Vạn Côn nghĩ thầm, so với điều này những khổ cực trước đây thì có sá gì. Hà Lệ Chân quay lại, cô thấy Vạn Côn đang nằm trên sofa, một chân gác lên lưng ghế, đầu gác lên tay vịn, vui vẻ bấm điện thoại. “…” Hà Lệ Chân nói: “Cậu cứ nằm suốt vậy.” Vạn Côn nằm thẳng cẳng đang rất thoải mái đâu muốn động đậy, lèo nhèo: “Xong rồi à?” “Còn hầm sườn một lúc nữa.” Vội vàng một lúc giờ Hà Lệ Chân cũng rảnh rỗi nên ngồi xuống trước bàn làm việc, nói chuyện với Vạn Côn. “Nói tôi nghe chuyện ở công trường cậu chút đi.” Vạn Côn dừng một lúc mới nhỏ giọng: “Có gì hay mà nói.” Hà Lệ Chân nhíu mày, chậm rãi nói: “Cậu không muốn tôi hỏi thật không.” Vạn Côn ngước lên, Hà Lệ Chân còn đeo tạp dề vẫn chưa cởi ra, màu vàng nhạt, dù chỉ là cái tạp dề nhưng trên đó không có tí vết dơ nào, còn tốt hơn cái thứ trên người cậu. Vì vừa nấu cơm, nên gương mặt cô còn hơi ửng đỏ. Hà Lệ Chân vốn có thể trạng nhỏ nhắn xinh xắn, bây giờ còn cúi đầu, từ chỗ Vạn Côn nhìn qua còn có thể thấy chút ý vị bên dưới đôi mi hơi cụp xuống nữa, Vạn Côn trở người ngồi dậy, thì thầm: “Không được làm như vậy đâu, cô phạm quy.” Canh sườn đang sôi ùng ục, Hà Lệ Chân không nghe rõ lời cậu ta nói. “Cậu nói cái gì?” Vạn Côn hỏi: “Cô muốn biết gì.” Hà Lệ Chân nghĩ một chút, mới nói: “Cũng không có gì, cậu muốn nói gì thì nói.” Vạn Côn quả thật kể cho cô nghe. Cậu ta nói với cô cách phân chia công việc trên công trường, có nhiều việc ra sao, những người công nhân từ đâu tới, bình thường hay giải trí bằng gì. Có điều không kể tới những chuyện bực mình hay chuyện bị người ta bắt nạt. “Ở đó có bạn không.” “Bạn?” Vạn Côn nghiêng đầu trong tâm trí hiện lên mấy người tương đối quen thuộc: “Cũng coi như có à.” “Ông chủ ở đó thì sao, đối xử với các cậu được chứ.” “Tôi chưa gặp ông chủ, người quản lí chúng tôi là đốc công, nghe nói ông chủ rất giàu, làm bất động sản mà.” Họ nói chuyện hơn một tiếng, thật ra cũng không nói gì sâu xa, chỉ là tâm sự chuyện nó chuyện kia, thế mà lại nói chuyện được suốt cả tiếng đồng hồ. Vạn Côn mỏi hết cả miệng, cho dù Hà Lệ Chân có không nói, cậu ta cũng có thể luyên thuyên không ngừng. Cuối cùng cơm nước cũng xong, Hà Lệ Chân sắp vào hộp rồi bỏ vào túi cho cậu: “Trưa ăn xong cậu cứ bỏ lại trong giỏ là được, tối cậu ở lại công trường hả.” Vạn Côn nói: “Cô muốn cho tôi ở lại đây cũng được.” Hà Lệ Chân hít sâu: “Đừng có được voi đòi tiên.” “Được rồi, được rồi.” Vạn Côn không dám trêu chọc nữa: “Tôi ở lại công trường, chỗ này bao ăn bao ở mà.” “Tôi lại chuẩn bị một hộp cơm nữa, tối mai đem đi đổi cho cậu, tôi tới rồi sẽ nhắn tin.” Vạn Côn nhìn cô, hỏi: “Thật sự muốn nấu cơm cho tôi hả?” Hà Lệ Chân hỏi lại: “Không cần à?” “Cô không ngại phiền phức sao?” “Nếu tôi thấy phiền thì không làm nữa, được mấy ngày thì cậu cứ ăn mấy ngày đi.” Vạn Côn: “…” Hà Lệ Chân nói: “Khuya rồi, cậu đi nhanh đi.” Vạn Côn ôm cái túi đựng hộp cơm rời khỏi, trời đã về khuya, người trên đường rất vắng, đèn đường hơi mờ, tỏa ánh sáng xuống lối đi đầy bụi bặm. Vạn Côn đi không nhanh không chậm, đầu hơi cúi nhìn mặt đất, gương mặt tươi vui, còn cười khúc khích, thế nhưng cậu lại cảm thấy rất muốn khóc. Ngày hôm sau Hà Lệ chân dậy rất sớm, cô ra chợ mua một mớ đồ ăn, Vạn Côn không kén ăn, nhưng rất thích ăn thịt, lại ăn ít rau, trái cây cũng không thích mấy, Hà Lệ Chân để ý tới việc phối hợp thức ăn theo dinh dưỡng, nên mua linh tinh cả một túi lớn. Lúc về, trong đầu còn nghĩ tới buổi tối phải nấu cái gì. Trước nhà có bến xe, ngồi hai bến, xuống xe đi một đoạn nữa là tới chỗ Vạn Côn làm việc, đường không xa nhưng phải nấu cơm và đồ ăn trước… Cô vừa đi vừa suy nghĩ, lúc bước vào trong sân thì nghe thấy tiếng người khác đang nói chuyện. Hà Lệ Chân ngước nhìn, cô thấy bà Trương đang nói chuyện gì đó với vài người đàn bà khác trong sân. Bà Trương quay lưng về phía cô, bà ta bận đồ thể thao tập thể dục buổi sáng, đang khua chân múa tay với mấy người ở đó. Hà Lệ Chân lờ mờ nghe thấy mấy câu. “…Trời ơi, mấy người biết không, tới mấy lần lận.” “…Còn nữa nha, trời mới vừa sáng, giờ đó hả, đúng là ghê gớm thật.” Hà Lệ Chân cảm thấy gió man mát. Mắt của bà Lý thoáng liếc thấy cô, miệng nuốt nước miếng, trong nháy mắt con mắt phía sau ót bà Trương dường như hiểu được, lập tức lái sang nói chuyện con gián trong nhà. Hà Lệ Chân đi qua họ, khi ánh mắt đối nhau, họ không thể hiện chút ngượng ngùng nào, còn cười ha ha chào hỏi cô, Hà Lệ Chân gật khẽ chào họ, rồi mang đồ ăn đi vào phòng. Mấy bà hàng xóm nhìn theo cô, sau khi cô bước vào nhà, bà Lý kéo tay bà Trương: “Ôi chao, bà để ý chút rồi hẵng nói chứ, người ta nghe thấy thì sao.” Bà trương mở lớn hai mắt: “Tôi đứng đối mặt với bà, sau lưng tôi cũng không có mắt, sao mà thấy cô ta về được chứ.” Hà Lệ Chân quay vào nhà, cô nhìn đồng hồ, còn hơn nửa tiếng nữa mới tới giờ đi làm, cô đem rau đi rửa, rồi ướp thịt, sau đó đi vào phòng ngủ thay quần áo, chuẩn bị đi làm. Vạn Côn thức dậy từ sáng sớm, nhớ tới hộp cơm kia. Nhưng thời gian ăn sáng rất ngắn, ăn hơi uổng, cho nên lại cố nhịn, muốn để tới trưa mới ăn. Dù là nguyên nhân gì, hiện giờ, Vạn Côn ăn trưa giờ cũng có bạn bè. Cậu ta rõ ràng là người mới, thêm một Trần Lộ không bao giờ chịu làm giúp người khác, còn có cả một cái bánh bao ỉu Dương Cương. Vạn Côn đi lấy cơm về, Dương Cương ngồi bên cạnh cậu, mở hộp cơm ra, phàn nàn: “Mẹ ơi, càng ngày càng ít, ăn làm sao no.” Trần Lộ cúi đầu ăn, không để ý tới cậu ta. Tới khi Vạn Côn lấy hộp cơm từ trong túi ra, đôi đũa của Dương Cương xuýt chút là rớt luôn xuống đất. “Đây là gì?” Vạn Côn đáp ngắn gọn: “Cơm” “Cơm!? Đâu ra vậy.” Dương Cương nói. Lúc này ngay cả Trần Lộ cũng ngẩng đầu lên. Vạn Côn không nói, mặt gợi đòn, từ từ mở nắp ra. “M* kiếp.” Dương Cương nhìn thấy bên trong hộp, nhịn không nổi chửi ra tiếng. Trần Lộ không nói, nhưng cũng ngóng cổ qua nhìn. Cơm Hà Lệ Chân chuẩn bị rất thịnh soạn, cơm trắng, sườn, rau cải, ngăn dưới còn có hai trái quýt. “Ai làm cho cậu vậy.” Dương Cương hỏi: “Không lẽ đi mua?” Vạn Côn vỗ đầu cậu ta, đẩy sang một bên: “Tự ăn của mình đi.” Trần Lộ hỏi: “Bạn gái làm à?” Vạn Côn gượng cười: “Đúng vậy, hâm mộ không?” Dương Cương và Trần Lộ hiếm khi nhất trí, liếc xéo Vạn Côn, ăn ăn. Thật ra hôm nay Vạn Côn ăn không nhiều, hai ngày gần đây tâm trạng cậu ta rất tốt, ngay cả khi chỉ uống nước thôi cũng thấy tràn trề sinh lực. Hà Lệ Chân mang lại cho cậu rất nhiều cảm xúc. Nói thật, trước đây, Vạn Côn nào có để ý tới phụ nữ. Bởi vì cậu không thiếu đàn bà, cậu cũng không tin phụ nữ, cậu thấy mọi phụ nữ đều như nhau, dù đẹp dù xấu, sau lớp da bản chất cũng giống nhau. Mền yếu, phụ thuộc, lẽo nhà lẽo nhẽo, giống như Lý Oánh. Nhưng Hà Lệ Chân thì khác, cụ thể là khác ở đâu, bây giờ Vạn Côn cũng không thể nói rõ. Cậu chỉ biết, người phụ nữ này, không giống họ. Ăn cơm xong, Vạn Côn dẹp hộp, Trần Lộ gọi cậu ta lại, Vạn Côn nói cám ơn anh ta. “Hôm qua cám ơn đã giúp tôi nhé.” “Không có gì.” Trần Lộ nói: “Tôi nói với cậu chuyện này.” “Cái gì?” Trần Lộ nói: “Lão Trương tới nói lúc cậu không ở đây hôm qua, cậu biết Nhất Kỳ của Huy Vận không.” “Nhất Kỳ? Biết chứ, phải ở bên kia đường không, tôi còn đi mua thuốc ở cái siêu thị nhỏ trong đó.” Nhất Kỳ xây cách đây đã lâu, là một khu nhà ở không có vườn hoa, Vạn Côn nói: “Sao vậy.” “Cách đây không lâu không phải là bắt đầu rao bán nhà ở rồi sao, hình như bán cũng cũng được lắm.” “Rồi sao.” “Bên đó có việc lắp đặt màn cửa sổ, ông ta hỏi chúng ta có muốn làm không.” “Lắp màn cửa?” “Ừ.” Trần Lộ nhìn Vạn Côn, nghĩ rằng cậu không thích: “Cậu đừng xem thường, việc này cứ mỗi nhà mỗi khác, Nhất Kỳ lại là khu dân cư mới, trong đó nhiều việc tới nỗi làm không xuể đâu.” “Vậy chuyện bên này phải làm sao.” “Ý ông Trương là muốn tìm công nhân làm trực tiếp luôn, coi như làm việc ngoài giờ, tiền lương bên này ghi đó, mỗi người làm bên kia được trích phần trăm.” Vạn Côn nói: “Chuyện hời như vậy làm sao không làm, lắp màn cửa còn dễ hơn vác xi măng đi chứ.” “Đúng rồi.” Trần Lộ lại nói: “Tôi cũng nghĩ vậy.” “Vậy anh nói với ông ta đi, cần mấy người?” “Hai người đủ rồi, tôi mới tìm cậu cùng đi.” “Ừ.” “Nhưng…” Trần Lộ ngần ngừ: “Bọn Ngô Lập Quyền cũng có người muốn đi. Cậu còn nhớ Vương Lực không, chính là hắn ta.” “Sao lại không.” Cười Côn cười gằng, trước đây gã ta hất cơm vào người cậu, đánh chết cũng phải nhớ kỹ. Vạn Côn đứng nguyên tại chỗ, nghĩ một lúc rồi nói: “Việc này ai phụ trách.” “Ông Trương.” Trần Lộ nói: “Trước đó chúng tôi cũng biết nhau, cho nên tôi mới nghĩ công việc này chắc sẽ là cho chúng ta. Vạn Côn bắt tay sau lưng: “Cận thận chút.” “Hả?” Vạn Côn đáp: “Đám Vương Lực ngu ngốc, ỷ mạnh, đều là bọn không suy nghĩ, tới lúc đó ngấm ngầm chơi anh, động chân động tay, không chừng công việc sẽ về tay chúng. Trần Lộ nói: “Vậy làm sao bây giờ.” Vạn Côn đá hòn đá bên chân, Trần Lộ yên lặng chờ. Vạn Côn ngẩng đầu lên, nhìn Trần Lộ, hai người bỗng nhiên nhếch miệng cười. Hình như gió cũng thổi mạnh hơn. Vạn Côn cười mắng: “M* anh, tự mình có cách rồi còn gạt tôi, phí lời, cứ nói thẳng với tôi không được sao.” Trần Lô nói: “Tôi ngứa mắt chúng lâu rồi.” “Tôi tới chưa lâu.” Vạn Côn giơ tay, thư giãn hai vai: “Sao lại tìm tôi.” Trần Lộ im lặng, nhìn chằm chằm vào mắt Vạn Côn: “Tôi cũng không biết, chắc là cảm giác.” “Cảm giác?” “Ừ, cảm giác là tìm cậu có thể làm nên chuyện.” Vạn Côn buông tay: “Được hay không không biết, cứ thử xem đã.”