Sinh Thời (Năm Tháng Bên Nhau)
Chương 35
Bàn tay to thô ráp bắt lấy cổ tay nắm thật chặt.
Hà Lệ Chân nghĩ có lẽ do đã lâu Vạn Côn không như vậy, nay đột nhiên cư xử thế này khiến cô không khỏi khẩn trương.
“Cậu buông ra trước đã.” Lời vừa ra khỏi miệng, đến chính bản thân cũng còn thấy rùng mình, tiếng nói vừa khẽ vừa dịu dàng, nghe sao cũng không thấy giống như đang răn đe.
Ngay cả cô nghe mà còn thấy có vấn đề, huống hồ gì là Vạn Côn, chỉ một câu nói ngắn thôi nhưng lại giống như mấy câu bông đùa giữa những người yêu nhau, Vạn Côn nghe thấy rồi không kiềm nổi hơi nhoẻn miệng, bàn tay nắm chặt hơn.
Hà Lệ Chân thấy cổ tay mình bị Vạn Côn nắm lấy, lại giống như da mặt bị cọ xát, cả khuôn mặt dường như muốn bốc cháy.
Vạn Côn vừa khẽ véo vừa nghĩ: Em gầy quá.
Hà Lệ Chân nói: “Cậu buông ra nhanh, còn ra cái gì nữa chứ!”
Vạn Côn đáp lại: “Cô nói cái gì thì là cái đó.”
“Vạn Côn!”
Vạn Côn xì thành tiếng, sau đó buông tay ra, Hà Lệ Chân nắm lấy cổ tay, nói: “Lần sau cậu có thể đừng làm ẩu như vậy nữa được không.”
Vạn Côn cúi đầu không nói gì.
Ban đên nên trời hơi lạnh, cậu vẫn chỉ mặc một chiếc áo mỏng, mấy sợi tóc nhẹ nhàng lay động trong gió đêm.
Hà Lệ Chân nói: “Cậu lạnh không.”
Vạn Côn đút hai tay vào túi, quay lại nhìn cô: “Nếu tôi lạnh, cô có đưa tôi về nhà không.”
Trong con ngõ yên tĩnh, dưới bóng cây đa bóng đêm trùm lên một cái bóng thật lớn, ánh trăng cũng không xuyên qua được. Ngoài đầu ngõ thỉnh thoảng có một hai chiếc xe đi qua, ánh đèn lướt từ trái qua phải, chợt lóe lên rồi mất hút. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cả người Vạn
Côn đang đứng ngược sáng, thế nên tạo thành một cái bóng lớn lặng lẽ đứng đó.
Hà Lệ Chân quay đi, khẽ nói: “Đi thôi.”
Vạn Côn bất giác xiết chặt lấy quai ba lô của mình, đi theo sau Hà Lệ Chân.
Đoạn đường này đi rất nhanh, Hà Lệ Chân nghĩ trong lòng, chỉ cần hồi tưởng lại một lượt những lời cậu ta vừa nói lúc nãy thì chẳng mấy chốc đã tới nhà.
Hà Lệ Chân dẫn Vạn Côn về nhà mình, sau khi vào nhà, cô đặt giỏ xách xuống, bước vào nhà vệ sinh rửa mặt. Lúc đi ra vẫn thấy Vạn Côn còn đứng giữa phòng khách, một tay xách ba lô, một tay đút túi, dường như vẫn cứ đứng yên như vậy suốt.
Hà Lệ Chân nói: “Sao cứ đứng vậy?”
Vạn Côn có vẻ như bị giật mình, à một tiếng, mới đi tới sofa ngồi xuống.
Động tác máy móc liền mạch này nhìn sao cũng thấy giống một người gỗ.
Hà Lệ Chân cảm thấy lạ, cô dựa vào bồn rửa, hỏi: “Cậu sao vậy?”
Vạn Côn lắc đầu: “Không có gì.”
“Đói hả.”
Im lặng.
Hà Lệ Chân bước tới tủ lạnh: “Muốn ăn gì đây?”
Vạn Côn cúi đầu, nhìn sàn nhà bóng loáng: “Tôi còn được chọn hả.”
“Ăn gì hả?”
Vạn Côn lại im lặng một lúc, mới nhỏ giọng trả lời: “Bánh trứng…”
Bàn tay đang vươn ra chọn đồ của cô khựng lại, sau đó mới đáp ừm, cô lấy trong tủ lạnh ra mấy quả trứng.
Cho nên…
Hà Lệ Chân đập trứng cho vào bát, vừa khuấy vừa nghĩ tới ánh mắt của người thiếu niên phía sau.
Giữa người với người, dù sau cũng có một vài chuyện không cách nào có thể chia sẻ được.
Có vài chuyện chỉ thuộc về anh, cũng có vài chuyện chỉ thuộc về tôi.
Tráng trứng xong, Vạn Côn bưng đĩa ăn ngồn ngộn. Hà Lệ Chân nhìn tướng
ăn như hùm như gấu của cậu ta, không biết là do khả năng nấu nướng của cô hay chỉ đơn giản là do cậu ta đang quá đói.
Cô nói: “Ở chỗ làm ăn không đủ no hả.”
“Khụ! Khụ khu…”
Chuyện này có vẻ hơi nhạy cảm, lại bị hỏi đột ngột, Vạn Côn không để ý nên bị nghẹn, đồ ăn trong miệng cũng phải phun ra ngoài. Cậu ta vội đứng lên, đặt cái dĩa sang một bên: “Tôi dẹp cho.”
“Ngồi đi.” Hà Lệ Chân nói: “Cứ ăn tiếp cái đã.”
Vạn Côn do dự đứng một chỗ, Hà Lệ Chân đem chổi tới, cô nói: “Ngồi xuống đi, để đó tôi làm cho.
“Ừm.”
Vạn Côn cầm dĩa lên, lại ngồi xuống ăn.
Hà Lệ Chân vừa quét dọn vừa nói lại: “Ở chỗ làm ăn không no hả.”
Vạn Côn dùng đũa khều cà rốt xắt hạt lựu vừa nói: “Cũng no.”
Hà Lệ Chân nói: “Có nhà ăn không?”
“Không có.” Vạn Côn nói: “Cơm tháng ở công trường, theo khẩu phần.”
Hà Lệ Chân hỏi: “Cơm cho cái gì?”
“Ba món, hai rau một thịt.”
“Ăn ngon không?”
Vạn Côn dầm nát nhúm cà rốt, liền nói: “Ngon hay không ngon cái gì, ăn để no mà.”
“Nói chuyện gì với bên thầy Hồ vậy.”
“Tôi xin lỗi.” Vạn Côn ngước đầu lên liếc nhìn Hà Lệ Chân rồi lại cúi xuống: “Cuối cùng họ nói để coi biểu hiện của tôi.”
“Cậu phải tới trường à.”
“Gần đây thì không được.” Vạn Côn lại nói: “Tôi đã nói với Hồ Phi, bà ngoại tôi bị bệnh, rất nặng, tôi còn phải kiếm tiền cho bà phẫu thuật.”
Hà Lệ Chân nói: “Anh ấy chấp nhận à?”
“Ông ta bảo người nhà tôi tới.”
Hà Lệ Chân nhớ tới cha của Vạn Côn, không biết nên nghĩ gì.
“Ông ấy sẽ tới chứ?”
“Ừ.” Vạn Côn ngồi trên sofa nghịch cà rốt, không để tâm nói: “Tôi có cách bắt ông ta tới.”
“Công việc ở quán bar…”
Vạn Côn ngừng đũa, hai giây sau, lại bắt đầu chọc chọc, thì thầm như tự nhủ với chính mình: “Nghỉ rồi.”
Hà Lệ Chân gật đầu, cúi người dọn dẹp, sau khi đổ hết bụi bặm rác rưởi vào giỏ rác, lại đem cái chổi cất vào chỗ cũ, rồi đi rửa tay.
Vạn Côn lại giống như trở thành một đứa bé ba tuổi, chơi với đống cà rốt không biết chán.
Yên lặng cả năm sáu phút sau Hà Lệ Chân đứng quay lưng về phía Vạn Côn, vừa dọn kệ bếp, vừa nói: “Có muốn tôi nấu cơm cho cậu đem theo không.”
Đôi đũa rớt xuống bàn, vì đũa bằng kim loại nên phát ra tiếng leng keng, Vạn Côn ngước lên, nhìn chắm chắm vào lưng Hà Lệ Chân.
“Cô nói cái gì?”
Hà Lệ Chân làm việc luôn tay, chỉ trả lời: “Tôi hỏi cậu có muốn nấu cơm đem tới công trường không.”
Vạn Côn ngốc nghếch hỏi: “Đem làm sao?”
Hà Lệ Chân buông khăn ra, quay lại nhìn cậu ta: “Công trường cậu ở đâu.”
Vạn Côn đáp: “Bất động sản Huy Vận.”
Cô thấy chỗ này nghe hơi quen tai, suy nghĩ một lúc, Vạn CÔn lập tức nói thêm: “Ở đường Dương Sơn, cách trường học con con đường.”
“…” Hà Lệ Chân lặng nhìn cậu ta, hiếm khi Vạn Côn thấy ngại ngùng, bèn cúi đầu không đối diện với cô nữa.
“Vậy có muốn tôi làm cơm cho cậu đem theo không?”
Vạn Côn đặt dĩa xuống, yên lạng một chốc mới hạ giọng nói: “Cô nói xem.”
“Bây giờ tôi làm cho cậu phần cơm ngày mai.”
Cô quay đầu lấy gạo trong góc, bỗng nghe thấy phía sau có động tĩnh, vừa thấy ngạc nhiên thì đã bị ôm lấy.
“Vạn Côn.”
“Lát nữa hẵng nấu, cho tôi ôm một phút.”
“…”
Nếu như không hiểu rõ, thì thật sự không thể tin nổi đây chỉ là một người nói hai mươi tuổi đầu. Cậu ta ôm cô, đứng trước bàn bếp, cả người cô đều bị bao vây trong một vòng tay cường tráng.
Xung quanh dường như đều bị đốt nóng bởi nhiệt độ của cậu ta, bởi hơi thở của cậu ta.
Gương mặt Hà Lệ Chân đỏ lên nhanh chóng như một con tôm bị thả vào nước sôi ùng ục, cô bảo: “Vạn Côn, cậu đừng như vậy.”
“Cô vẫn còn giận tôi đúng không.” Giọng nói của Vạn Côn vang lên trên đỉnh đầu cô, mỗi một từ cậu ta nói đều khẽ khàng rung lên phía sau lưng
Hà Lệ Chân, xuyên qua da thịt, xuyên qua tấm lưng, truyền càng sâu, đến khi hòa vào nhịp đập của trái tim.
“Tôi biết cô trách tôi.” Vạn Côn nói, cậu cúi đầu, chóp mũi và cánh môi lần theo đường cong phía sau ót vô cùng thân thiết, khi cậu ta hé môi,
Hà Lệ Chân lại cảm thấy chỗ da thịt nơi cậu ta chạm vào trở nên tê dại, giống như làm vật lý trị liệu, dòng diện đánh vào trung khu thần kinh rồi truyền tín hiệu đi khắp các nơi.
“Tôi biết, là tôi đã nói sai rồi.” Vạn Côn khẽ nói: “Tôi biết…”
Hà Lệ Chân không dám nhúc nhích.
“Cô giận tôi là đúng.” Cuối cùng Vạn Côn cũng buông tay, cậu ta đứng sau lưng Hà Lệ Chân: “Tôi sẽ dần dần trả hết cho cô.” Dường như nhớ tới gì đó, cậu ta nói: “Tôi không để cô thua đâu.”
Vốn dĩ Hà Lệ Chân không hiểu ý của Vạn Côn.
“Cậu nói sao cơ?”
Cô quay lại, thì thấy Vạn Côn đang cúi đầu nhìn mình, Hà Lệ Chân nói:
“Cậu cũng không cần trả tôi cái gì, đường là do cậu chọn, cũng tự chính cậu sẽ đi. Cậu thấy không tự làm mình thất vọng là được. Còn những lời kia…”
Hà Lệ Chân nhoẻn miệng: “Cậu đừng quá để bụng, tôi cũng không buồn lắm.”
Vạn Côn nghe vậy chỉ cười gượng.
“Ừ, cô không buồn lắm.”
Hà Lệ Chân nhìn cậu ta.
Vạn Côn ngẩng đầu lên: “Có phải người lờn đều như vậy.”
“Hả?”
“Trông thì có vẻ bị làm cho oan ức lắm, thật ra cũng chỉ giả vờ mà thôi, tôi nói năng khó nghe như thế, cô cũng chỉ nghe rồi quên.” Van Côn nói mà giọng nói còn hơi run run.
“Nhưng những lời cơ nói, tôi nghe rồi thì khó chịu muốn chết.”
Trái tim Hà Lệ Chân như bị bóp nát.
“Vạn Côn…”
Rốt cuộc giữa người với người luôn có sự bất công, luôn có người thường hay đùa giỡn,cũng sẽ luôn có người lại cam tâm chịu dày vò.
Cuộc đời Vạn Côn chưa có người thứ hai khiến cậu ta phải tỏ ra yếu thế như vậy, với cậu ta, tất cả những khổ sở cậu ta đều có thể nén thành một cái hộp nhỏ, vỗ tay mà đem theo bên người.
Nhưng đối mặt với Hà Lệ Chân, Vạn Côn lại luôn đem những tủi thân nhân lên gấp vạn lần, nhất định, nhất định phải khiến hà Lệ Chân cũng vì cậu ta mà khó chịu trong lòng cậu ta mới bỏ qua.
Không có lý lẽ, nhưng không có cách nào khác.
Ai bảo ông trời đứng về phía tôi, cho tôi thấy sự nhường nhịn không giới hạn mà cô dành cho tôi.
“Xin lỗi…” Hà Lệ Chân nắm hai tay: “Tôi không nghĩ, không, lúc nói những lời đó thì không phải tôi nghĩ…”
Vạn Côn nói: “Nghĩ cái gì.”
Hà Lệ Chân từ từ bình tĩnh lại: “Vạn Côn, nói những lời đó, tôi thật lòng xin lỗi.”
Vạn Côn khẽ hừ.
Hà Lệ Chân quay người đi, lại nấu cơm.
“Cô có biết.” Vạn Côn dựa vào cạnh bồn nước, nhìn Hà Lệ Chân đang làm việc.
Hà Lệ Chân tiếp lời: “Biết cái gì.”
“Cô nóng lên làm người khác sợ đấy.”
“Học sinh mà, giáo viên tức lên thì đều đáng sợ.” Hà Lệ Chân cười: “Dọa cậu sợ hả?”
“Ừ.”
Hà Lệ Chân bị bất ngờ, nhân lúc đổ nước liến nhìn cậu ta: “Cậu mà cũng bị hù dọa sao?”
Vạn Côn không để ý tới câu nói đùa của cô: “Tôi còn cho rằng, cô giận tới nỗi không thèm quan tâm tới tôi nữa.”
Hà Lệ Chân đáp: “Tôi mà thật sự mặc kệ cậu thì cậu làm sao.”
Vạn Côn nói: “Trả lại cho cô.”
“Trả cái gì.”
“Cái gì cũng trả hết.” Vạn Côn lại nói: “Trả tiền, trả nợ, trả lỗi lầm, một ngày không đủ trả một tháng, một tháng không đủ trả một năm, một năm không đủ thì còn cả đời.”
Hà Lệ Chân cảm thấy gạo trên tay cô thật là nặng,cô nói nhỏ: “Cái gì mà cả đời, cậu mới hai mươi, nói gì chuyện cả đời.”
Vạn Côn cao, đứng dựa vào bàn bếp, đầu tựa lên chạn chén. Cậu ta nói: “Nếu đời này mà không trả hết, thì vẫn còn kiếp sau.”
Hà Lệ Chân tắt vời nước, hỏi: “Nếu trả xong thì sao.”
Vạn Côn nhìn vào mắt cô, hơi mơ màng, cất giọng như muốn thương lượng với Hà Lệ Chân: “Nếu trả xong rồi, vậy còn lại mấy ngày, cô lại đối xử với tôi tốt hơn một chút, được không?”
Hà Lệ Chân đặt nồi xuống, vòi nước vẫn nhỏ từng giọt tí tách. Cô im lặng rồi mới nói: “Vạn Côn, cậu không nợ tôi cái gì hết, dù có nợ thì vài thứ đó cũng chớp mắt là trả xong thôi.” Hà Lệ Chân lại xiết chặt vời nước lần nữa, cô quay lại đối mắt với Vạn Côn.
Cô khẽ khàng nói với cậu ta:
“Đến lúc đó trời đất bao la, cậu là người tự do.”
Họ lẳng lặng nhìn nhau, ánh mắt trong veo, bên dưới ánh đèn, giống như đang phát sáng, không biết là ai đang chiếu vào ai.
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
103 chương
78 chương
79 chương
14 chương
107 chương