Sinh Ra Là Để Yêu Em
Chương 13
Edit: Thu Lệ
Thừa dịp lúc Carlos trở về ký túc xá, Tô Thanh Gia từ từ đi đến khán phòng xem một đám tiểu thịt tươi trẻ trung đá bóng.
Trở lại khi còn nhỏ, thị lực này thật tốt nha ~~~ cô còn có thể đếm trên xương quai xanh của soái ca đang chơi bóng trước trước kia có mấy giọt mồ hôi. Đáng tiếc còn chưa tới thời đại smart phone, chụp ảnh thần thánh cũng không dễ dàng →_→
Chỉ có điều giây tiếp theo, cô đã bị Carlos dễ thương trước mặt nổ tung.
Cậu đã thay quần áo, tính chất quần áo thể thao màu trắng mềm mại, lộ ra cẳng chân không thể thẳng tắp hơn nữa, tóc vàng đã được chải sơ qua một chút, đôi mắt màu xám xanh, thoạt nhìn giống như một nhân vật truyện tranh đi ra từ thế giới giả tưởng.
“Bella, anh có thể đi theo em không?” Carlos âm thầm cuốn cuốn góc áo, ngượng ngùng mà cúi đầu.
Tô Thanh Gia đứng lên từ khán đài, phủi phủi sườn xám trên người —— đây là do bà nội Tô làm cho cô, từ lựa chọn vật liệu đến thêu thùa đều không mượn người khác, mỗi chữ “Phúc” trên này đều được thêu bằng phương pháp của nhà họ Tô, từng đường kim mũi chỉ chạy dài chính là tấm lòng yêu thương của một người bà đối với cháu gái của mình.
“Dạ,, hôm nay là sinh nhật anh nên anh quan trọng nhất.” Tô Thanh Gia gật đầu, hít vào một hơi, ưm, đứa nhỏ này còn rút ra chút thời gian tắm rửa một cái? “Nếu không cần đi vòng về nữa thì chúng ta lập tức xuất phát đi.”
Carlos:……
Tô Thanh Gia dẫn cậu về tới cô nhi viện, ngày hôm qua Tô Thanh Gia đem một ít đồ vật nhờ nữ tu sĩ Rosa đặt trong phòng bếp.
Bởi vì đã làm được gần nửa thành phẩm nên sau khi lấy ra khỏi tủ lạnh, Tô Thanh Gia chỉ chế biến đơn giản một chút thì mì sợi nóng hầm hập và trứng gà đô đỏ đã ra lò.
Từ lúc Tô Thanh Gia bắt đầu ra tay thì toàn bộ đầu óc của Carlos đã chập mạch ngừng hoạt động, cậu ngơ ngác ngồi ở đó không nói lời nào, hai mắt sáng như bảo thạch nhìn Tô Thanh Gia chằm chằm.
“Này, Carlos, còn ngẩn người làm gì hả, mau đến ăn khi còn nóng.” Tô Thanh Gia lấy nĩa gõ đầu của cậu, “Canh gà rất thơm nha.”
Rốt cuộc Carlos hồi phục tinh thần lại từ trong mông lung, cậu liếm liếm vành môi khô khốc: “Đây là cái gì?”
Canh gà trong vắt và thơm lừng kích vị giác của thực khách, trên mì sợi nhỏ bé rải vài cọng cạnh màu xanh biết, chỉ có điều làm một cậu bé sinh sống ở Tây Ban Nha, Carlos nhìn sợi mì quái lại trước mặt không biết làm sao.
“Đây là mì trường thọ, lúc anh ăn……” Tô Thanh Gia cúi đầu tìm đoạn đầu phía dưới, “Đây, anh hãy bắt đầu ăn từ đây, nhất định không được cắn đứt mà phải ăn hết một hơi luôn, như thế có ý nghĩa sinh mệnh của anh sẽ kéo dài giống như sợi mì vậy.”
“Đây cũng là tập tục sinh nhật của đất nước em sao?” Carlos cầm nĩa hỏi.
Tô Thanh Gia ngọt ngào cười với cậu, mi mắt cong cong: “Đương nhiên rồi, Carlos, đây quà tặng thứ hai, chúc anh khỏe mạnh, bình bình an an.”
Carlos cúi đầu yên lặng ăn mì, lần đầu tiên ăn loại mì sợi quái lạ mà lại ngon như vậy, cậu rất cẩn thận cẩn thận để không làm nó đứt đoạn.
Mãi cho khi húp hết nước, Carlos cũng không dám ngẩng đầu, hốc cậu mắt hồng hồng, cậu không muốn để Bella thấy.
Mì sợi làm không nhiều lắm, Tô Thanh Gia đặt quả trứng gà màu đỏ trước mặt Carlos, “Carlos, đây là quà tặng thứ ba, nó ý nghĩa lột xác sống lại. Anh trai trẻ, anh sẽ thành công ~~~”
Bàn tay trắng nõn đang cầm quả trứng gà màu đỏ, Carlos gật đầu lấy trứng từ trong tay Tô Thanh Gia.
Lột vỏ trứng gà ra, Carlos cầm lên ăn, trong mắt cậu như có ánh sáng vỡ vụn trôi qua, mỗi ngày La Masia đều sẽ cho cầu thủ ăn cơm trứng gà để bổ sung năng lượng, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy trứng gà có thể ăn ngon đến vậy.
Hơn hai giờ chiều, hai người xuất phát đến đại lộ La Rambla, đối với đường phố tràn ngập hồi ức tốt đẹp này, Carlos vô cùng thích.
Ánh mặt trời rực rỡ nóng rực cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của nhóm nghệ sĩ đường phố, cây ngô đồng cao cao không tiếc rẻ lòng dạ rộng lớn của mình chút nào, những nhánh hoa quả rực rỡ muôn màu bị chủ tiệm sáng ý bày ra các loại hình vẽ.
Tô Thanh Gia chi 1.5 đồng Euro để mua một hộp bơ salad hoa quả tươi ngon thật to, hai người ăn đến no căng, dâu tây ngọt ngào và nước sốt anh đào vẫn còn tan chảy trong miệng.
Gần quảng trường Plaça de Catalunya là đài phun nước Font de Canaletes thần kỳ, truyền thuyết kể rằng bất kỳ người nào chỉ cần uống nước từ đài phun nước thì một ngày nào đó người ấy sẽ còn trở lại Barcelona.
Lúc này bọn họ đang tản bộ không có mục đích trên đường, cùng chào hỏi với nghệ sĩ trên phố, nghe tiếng truyền đến từ rạp hát, thưởng thức kiến trúc nghệ thuật, mọi người khác biệt màu da cùng tụ tập lại, cuộc sống thú vị diễn ra ở đây vô cùng vui vẻ.
Bất tri bất giác, mặt trời đã xuống núi.
Tây Ban Nha thi nhân Federico García Lorca đã từng nói: “Đại lộ La Rambla đường phố duy nhất trên thế giới tôi hy vọng vĩnh viễn sẽ không có điểm cuối.”
Tuy Carlos vẫn chưa biết câu danh ngôn này, nhưng cậu và vị thi nhân lãng mạn tràn đầy sắc thái này lại rất giống nhau, đều không hy vọng sẽ đi đến cuối đường phố. Nhìn bóng đêm dần dần hiện lên màn trời, cậu có chút mất mát.
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Khi còn nhỏ cậu đã từng nghe câu chuyện cổ tích về cô bé lọ lem, vừa đến mười hai giờ đêm thì tất cả hoa phục của cô bé lọ lem sẽ bị trở lại nguyên hình.
Hiện giờ cậu cảm thấy mình giống như “Cô bé lọ lem”, ngày tốt đẹp thậm chí không đọi được đến tiếng chuông đêm khuya.
Đêm từ từ tối hơn.
Tượng đài Columbus nhìn ra biển rộng, đèn trên con thuyền buồm Santa Maria đã sáng lên. Tô Thanh Gia dẫn Carlos đến cạnh bến tàu. (Ghi chú: Santa Maria là con thuyền bôm mà năm xưa Columbus đã đi để khám phá châu Mỹ, hiện giờ đã được phục chế lại và neo ở bến cảng)
“Bây giờ hãy nhắm mắt lại, em muốn tặng anh món quà thứ tư.”
Carlos thành thành thật thật mà nhắm chặt mắt, cậu nhóc tóc vòng vô cùng nghe lời nhắm chặt đến nỗi khóe mắt cũng nhăn lại.
Tô Thanh Gia cười nói: “Không cần chặt như vậy đâu, anh cứ nhắm lại bình thường là được rồi, chỉ có điều không được nhìn lén đấy nhé.” Duỗi tay quơ quơ trước mặt Carlos, ừm, không phản ứng, nhắm tốt lắm.
Một loạt tiếng động sột sột soạt soạt qua đi, Carlos nghe tiếng bật lửa, cậu có chút căng thẳng lại có chút kích động, tai phải không ngừng chuyển động. Hơi lạnh của gió biển thổi phất qua gò má cậu, loáng thoáng có mùi vị mằn mặn.
Chờ đợi một hồi cuối cùng Carlos cũng nghe thấy Bella nói với cậu, “Chìa tay ra——” có thứ gì đó đặt lên tay cậu, “Đừng nhúc nhích, bây giờ anh có thể mở mắt ra rồi.”
Ánh nến ấm áp lay động trên tay cậu, cái lồng che đậy khiến cho nó không bị gió biển xâm nhập. Đó là một chiếc đèn lồng xinh đẹp, thủ công khéo léo do đích thân Tô Thanh Gia chọn lựa, người thủ công xếp giấy thành hình dạng của một đóa hoa sen, chín cánh xoay tròn rồi tiếp tục nhuộm màu và chế tạo độ sâu để bảo đảm nó có thể trôi đi rất xa trên mặt nước.
Carlos cảm thấy đèn lồng cậu cầm trên tay cũng phải ướt đẫm, ánh nến ấm áp làm nổi bật khuôn mặt của Tô Thanh Gia lên vô cùng xinh đẹp, lông mi thật dài như hai cánh bướm, trong đôi mắt màu hổ phách chứa đầy vui sướng, sóng mũi xinh đẹp tuyệt trần, đôi môi tựa như hai cánh hoa mai.
Mái tóc rối cùng chiếc váy màu đỏ của cô như nàng tiên cá trong truyền thuyết.
“Bạn hoc Carlos, đây là món quà thứ tứ - đèn lồng Trung Quốc, chúc anh tiền đồ rực rỡ, thuận buồm xuôi gió.” Tô Thanh Gia kéo cậu ngồi xổm xuống, “Tuy rằng ở đây là vùng biển nhưng cũng không sao, mau thả đèn lồng xuống đi.”
“Anh có thể mang về không?” Carlos hỏi, “Anh không nỡ, có thể không bỏ được không?”
Tô Thanh Gia nhìn ra cậu thật sự rất thích quà tặng này, suy nghĩ một chút nói: “Là quà em tặng anh, bây giờ đã ở trong tay anh, anh muốn làm thế nào tùy anh, em sao cũng được.”
Nhìn đèn lồng, lại nhìn gương mặt sáng bóng của Tô Thanh Gia dưới ánh đèn, cuối cùng Carlos vẫn nói: “Vậy cứ thả đi.” Tô Thanh Gia cười gật gật đầu, nhìn hai tay Carlos ngâm vào trong nước, sau đó từ từ buông đèn ra.
Thừa dịp cậu vẫn chưa lấy lại tinh thần, Tô Thanh Gia nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu một cái.
Carlos quay lại, gò má bên trái nóng lên, may nhờ bóng đêm lờ mờ nên không nhìn rõ khuôn mặt đỏ bừng của cậu, cậu kích động đến nỗi như muốn nhảy vào trong biển để mát lạnh một chút, cậu xoắn góc áo, “Em, em hôn anh làm gì?”
Tô Thanh Gia cảm thấy bản thân mình giống như vừa cường hôn một cô dâu nhỏ nhà lành, cô thấy có chút tội lỗi: “Đó là món quà thứ năm em tặng anh, chúc tình bạn của chúng ta thiên trường địa cửu. Thế nào? Anh có thích không?” Có trời mới biết thật ra món quà thứ năm là một chiết tất đầu gối, hiện giờ cô còn đang cất trong túi đấy.
Dĩ nhiên Carlos rất thích, cậu gật gật đầu, lần này tuyệt đối không thể nói sai, cân nhắc một chút, cậu nói: “Thích, rất thích, Bella, đây là món quà sinh nhật anh thích nhất hôm nay.” Cậu khẽ mỉm cười, trong má lúm đồng tiền chứa đầy mật ngọt, “Chúng ta là bạn bè tốt nhất!”
Tô Thanh Gia thấy Carlos không có phản ứng rối loạn nào thì trong lòng cũng phóng khoán, nhìn đèn lồng vẫn chưa trôi đi xa, nói: “Carlos, em phải đi rồi, ba em đang chờ em ở bên kia quảng trường, cuối cùng chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn em, Bella, cảm ơn em.” Carlos có chút nói năng lộn xộn, “Bella, đây là sinh nhật vui nhất và được nhận quà tốt nhất từ trước đến giờ của anh. Em mau đi đi, để lát nữa chú lại lo lắng, hẹn gặp lại.”
Chờ bóng dáng Tô Thanh Gia biến mất trong bóng đêm, Carlos nhanh chóng chạy về phía bến tàu, nếu như có huấn luyện viên ở đây đo tốc độ, tin tưởng đây là thành tích tốt nhất của Carlos.
Đèn lồng hình hoa sen vẫn chưa trôi đi xa, chỗ nước cạn trên bến tàu, Carlos nhảy vào trong nước từ từ đến gần đèn lồng.
Nước biển từ mắt cá chân từ từ dâng lên cẳng chân cậu, sau đó bắp đùi, khi nước biển ngập đến rốn, cuối cùng cậu cũng lấy được đèn lồng vẫn còn cháy.
Thừa dịp nhân viên trực ban vẫn còn chưa phát hiện ra, cậu nhanh chóng quay trở lại bờ, độ ấm của nước biển không thấp, nhưng ban đêm cả người đều ướt sủng vẫn cảm thấy có chút lạnh.
Những người trẻ tuổi vẫn còn uống rượu tán gẫu, múa hát trong quán bar vẫn đang tiếp tục, tiếng kèn Saxophone truyền đến mỗi một ngã rẽ, Carlos nghe trên cây ngô đồng truyền đến tiếng ve kêu, thổi tắt đèn lồng.
Quà tặng tốt như vậy cậu muốn giữ gìn thật kỹ.
Chờ trở lại La Masia đã là chín giờ, khu ký túc xá này của cậu đều là những đội viên U12 nên nghỉ hè không còn bóng người, trên hành lang đều tối đen. Carlos sờ soạng lên lầu, đẩy cửa ký túc xá ra, lúc bật đèn cậu cảm giác trong phòng còn có những người khác. Theo bản năng cậu ngừng hô hấp, hai tay nắm chặt.
“Happy birthday to you, happy birthday to you……” Ánh nến lập loè, huấn luyện viên Bernar Jess đẩy bánh sinh nhật, phía sau còn có một đám thiếu niên U16. “Chúc cậu sinh nhật mười một tuổi vui vẻ, Carlos.”
Oleguer tiến lên tặng cho Carlos một cái hộp: “Nhóc Tóc Vàng, sinh nhật vui vẻ nha, đây là cô bạn nhỏ của cậu nhờ tôi tặng cho cậu. Cầm lấy.” Sau đó lại đưa một cây kẹo qua ra, hương vị cầu vồng, “Đây là quà tôi tặng cậu, nhớ ăn hết đấy.” Oleguer vung quả đấm, “Không được lãng phí. Cẩn thận không tôi đánh cậu.”
Bánh kem cũng do Tô Thanh Gia nhờ Bernar Jess mang đến, cô còn nhờ mỗi thiếu niên huấn luyện ở La Masia hãy hát một bài hát chúc mừng sinh nhật cho cậu bé cô đơn này.
Ăn cong bánh kem, các thiếu niên lục tục rời đi.
Carlos mở hộp ra, bên trong là một đôi giày chơi bóng và một tấm thiệp.
Phía trên viết: Món quà thứ sáu, giày chơi bóng, mong nó sẽ giúp anh đá bóng vào khung thành, chúc kỹ thuật đá bóng của anh càng ngày càng nâng cao.
Món quà thứ bảy là bánh sinh nhật cùng với lời chúc phúc của mọi người, chúc anh mãi mãi vui vẻ.
Mong bảy món quà này sẽ bù đắp cho những lần sinh nhật trống vắng trước của anh.
Ký tên: Bella.
Tiến vào mộng đẹp, Carlos nghĩa: cậu không phải là cô bé lọ lem đáng thương, cậu còn có Bella. Cậu không cần lo lắng tiếng chuông sẽ mang hạnh phúc của cậu đi.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
44 chương
83 chương
10 chương
12 chương
146 chương