Edit: Thu Lệ Ánh mặt trời rải đầy bán đảo Iberian, biển rộng cuộn lên sóng trắng, thành phố này tỉnh lại từ trong cơn ngủ say. Hôm nay, đối Carlos mà nói là một ngày đặc biệt, cậu kết thúc cuộc thử huấn dài nửa tháng, lấy được bản hợp đồng đầu tiên làm cầu thủ —— có lẽ về sau cậu sẽ có rất nhiều hợp đồng như vậy, nhưng cái này lại không giống. Cảm giác giống như mối tình đầu. Tuy rằng một tuần lương của cậu chỉ có 15 đồng Euro, nhưng cậu rất vừa lòng, ít nhất cậu có thể tích góp một chút xíu tiền để mua quà tặng cho Bella, chẳng hạn như chiếc lắc tay trân châu mà cậu đã ngắm rất lâu ở cửa hàng. Đó là chiếc xích bạc chứa đầy mỹ cảm Phương Đông, theo sự vùng dậy của Trung Quốc, văn hóa Phương Đông đã bắt đầu được các nhà thiết kế thời thượng chú ý đến, đây là rõ ràng là tác phẩm dây xích được mô phỏng lại từ gió của một nhà thiết kế nào đó, toàn bộ xích bạc rất ngắn gọn, xuyết một viên trân châu d.đ/l;q;d trắng muốt, không lớn nhưng rất mượt mà, dưới ánh đèn chiếu rọi thành công khiến nó như giọt nước nổi trên mặt, xích bạc cũng sáng lấp lánh như kim cương, nhưng bởi vì không phải tác phẩm gốc nê nó cũng không có giá trị kèm theo quá lớn, giá bán là 320 đồng Euro. Carlos học toán rất khá, nhưng cậu tính đi tính lại nhiều lần vẫn tính 21 tuần cộng thêm một phần ba tuần đều cho ra  ——149,33 ngày, gần bằng 150 ngày, điều này còn phải dưới tình huống cậu không tiêu xài phung phí. Carlos không chán nản, cậu sẽ cố gắng nỗ lực, tranh thủ nâng nào tiền lương, cậu hy vọng khi mùa đông qua đi sẽ mua nó trước lúc đến sinh nhật Bella. Bởi vì cậu cảm thấy Bella giống như một viên trân châu, trắng tinh mà mông lung, tốt đẹp mà đơn giản. Cậu hy vọng dùng món đồ mà cậu cảm thấy tốt nhất mới xứng với cô bé. Lúc đứng trước tủ kính nhìn chiếc lắc tay đó, cậu cầu nguyện trước khi cậu tích góp đủ tiền sẽ không bị người khác mua đi, lại lắc lắc thân thể thấy rõ mái tóc của cậu, ừm, tối qua cậu đã gội thật sạch rồi. Sáng nay, sau khi ký hợp đồng xong, huấn luyện viên cho cậu nghỉ ngơi nửa ngày, cậu ngồi xe buýt rồi xuống ngay trạm xe gần nhà Bella, Carlos chỉ từng ghé qua nơi này một lần, nhưng cậu đã nhớ kỹ con đường này. Carlos tìm một cái ghế trống bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi, hiện giờ cậu không thể làm gì, nên cậu chỉ muốn đứng đây nhìn nơi Bella sinh sống một chút mà thôi. Thực ra cậu rất muốn chia sẻ tin tức vui vẻ này với Bella, nhưng cậu không biết đi đâu để tìm được cô bé. Trái tim Carlos bắt đầu lặng lẽ nhói lên, cậu rất muốn bới bới mái tóc để phát tiết cảm xúc, nhưng lại không nỡ ra tay nên chỉ có thể từ bỏ. Cứ vừa vui vẻ vừa bế tắc như vậy, bên cạnh cậu có một đôi vợ chồng già đến ngồi xem báo, dựa sát vào với nhau dưới bóng cây rất thích thú. Carlos càng bế tắc lại càng không muốn rời đi. Cuối cùng cậu nghĩ đến một cách rất tốt để dời đi lực chú ý đó chính là híp mắt ngủ. Đây là “Sở trường đặc biệt” mà cậu phát hiện vào năm lớp ba, lông mi của cậu rất dài và rậm rạp, vừa híp mắt cuối đầu như có ảo giác đang nhìn xuống dưới chằm chằm, cậu dựa vào cái này đã hoàn thành rất nhiều lần trừng phạt lớp luyện bóng của giáo viên, phạt đứng với cậu mà nói chính là dựa tường ngủ ~~~ Tô Thanh Gia ra ngoài mua hoa tươi, mùa hè nóng bức nhanh chóng lên tới đỉnh núi có nghĩa kỳ nghĩ hè sắp qua đi. Bắt đầu từ học kỳ sau, Tô Thanh Gia sẽ phải đeo cặp sách tiếp thu nền giáo dục tiểu học Tây Ban Nha với các cô bé cậu bé tám tuổi khác —— Nghe thấy tin tức này, trong lòng Tô Thanh Gia sụp đổ. Cô nghĩ đến những tên nhóc vẫn thích lôi kéo bím tóc củ mấy cô bé và mấy cô nhóc thích thảo luận búp bê Barbie, đột nhiên cảm thấy cả người đều không thoải mái. Nếu có thể, cô rất muốn đơn phương tuyên bố cô có thể trực tiếp học đại học, hoặc ít nhất cũng phải là cấp ba. Nhưng sẽ không có ai quan tâm đến cô, mặc kệ như thế nào đến ngày khai giảng, cô vẫn phải ngoan ngoãn đeo cặp sách minie lên, treo bình nước lủng lẳng lủng lẳng, sau đó bắt đầu học phép cộng trừ trong vòng 100. Cho nên vì bảo đảm lượng cung ứng mỹ phẩm dưỡng da cho hai người là cô và Minh Linh, cô cần phải tích góp nhiều nguyên liệu cốt lõi hơn trong mùa hè thanh nhàn này. Không sai, Minh Linh phát hiện hành động bảo vệ da của con gái, đòi hỏi muốn một hộp, sau đó phát hiện hiệu quả rất tốt vì thế mặt dày gia nhập “Kế hoạch dưỡng thành mỹ nhân” của Tô Thanh Gia, về phần nguồn gốc của phương thuốc, Minh Linh cho rằng d/đ"l;q"d rằng đó là do một bà cô đã qua đời của nhà họ Tô cho, hết cách, suy nghĩ của cô chỉ có như vậy thôi, bằng không cũng sẽ không qua nhiều năm như vậy, bây giờ đã là mẹ của người ta rồi mà vẫn còn mê hoa. Có mẹ ủng hộ, tuy Tô Thanh Gia nói sẽ chế tạo số lượng lớn nhưng vẫn thoải mái không ít, hai mẹ con vừa làm vừa chơi cũng có thể làm hết mấy phương thuốc còn lại. Phụ nữ đều yêu thích cái đẹp, o(︶︿︶)o haiz, sao Tô Thanh Gia có thể buông tay. Sau khi xuống xe, Tô Thanh Gia lắc lắc tay, ưm, cầm một cái túi giấy dai lớn bao quanh hoa cỏ thật sự rất nặng nha, lần trước nhất định vì sĩ diện nên Carlos mới nói không nặng, phụ nữ đều yêu thích cái đẹp, đàn ông trọng sĩ diện chẳng phân biệt tuổi lớn hay nhỏ. Tô Thanh Gia cảm thấy mình tổng kết rất đúng. Trong lúc nội tâm đang phun trào, Tô Thanh Gia tùy túy quan sát xung quanh, đột nhiên bị một đám vật thể màu vàng làm lóa mắt, tập trung nhìn kỹ vào mới phát hiện là Carlos. Nhưng lúc này không phải anh ấy đang thí huấn trong trại huấn luyện sao? Trong lòng Tô Thanh Gia có chút lo lắng, nhưng giây tiếp theo cô lại mỉm cười đi qua. “Carlos, sao anh lại ở đây?” Tô Thanh Gia hỏi. Carlos nhanh chóng bị tiếng gọi này làm cho giật mình, cậu tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ, lúc nào cậu cũng ở trong trạng thái đề cao cảnh giác, người khác tới gần cậu sẽ căng thẳng, nói chuyện với cậu cậu sẽ không trả lời, giống như một con sói nhỏ bị thương. Giọng nói và mùi hương quen thuộc đã nói cho cậu biết, đây chính là Bella —— người mà cậu muốn gặp nhất hôm nay. Ngửa đầu, góc độ này có chút ngược sáng, ánh mặt trời chiếu xuống làm cậu có chút không thoải mái, nhưng Carlos vẫn có gắng trợn to mắt nhìn chằm chằm cô bé đang đi về phía mình. Cô mặc một chiếc váy mới, rất ít khi thấy cô mặc váy dây, dây nhỏ màu xanh biển vòng quanh cổ, hiện ra đường cong ưu nhã của phần cổ, nửa người trên cũng là màu xanh biển, tơ lụa tinh khiết độc màu dưới ánh mặt trời có cảm giác như nước chảy, phía dưới phần eo buộc chặt, sau đó xòe ra thành làn váy, cánh hoa màu trắng thật lớn tô điểm trên làn váy màu đậm. Đó là hoa sen Carlos biết, lúc này cậu cũng không thể thưởng thức thiết kế chiếc váy này, cậu chỉ cảm thấy Bella đang cầm hoa thật sự rất xinh đẹp, hai đầu vai của cô trắng như cánh hoa sen, thật là muốn…… Sờ một cái. Sững sờ một hồi, khi Tô Thanh Gia đi đến trước mặt Carlos thì Carlos đã đứng lên, đè nén cảm xúc lạ xuất hiện trong lòng, cậu nói: “Hôm nay anh nghỉ nên tùy tiện đi lanh quanh, không ngờ lại đến đây.” Tô Thanh Gia nhìn cậu bé đã nửa tháng không gặp, cậu đã cao hơn không ít, xem ra thức ăn ở La Masia không tệ nhỉ, hiện giờ có lẽ cô chỉ đứng tới mũi Carlos. Cô nhìn thiếu niên xinh đẹp đang dùng sức run run tai phải, buồn cười mà chọc chọc cánh hoa trong lòng ngực, “Tùy tiện đi lanh quanh? Anh có chuyện quan trọng gì muốn nói với em sao?” Mặt Carlos có chút nóng, đôi mắt cậu thoáng lay động nhưng Tô Thanh Gia cảm thấy đặc biệt đáng yêu, tựa như một con Labrador(*) làm sai chuyện, lông mi chớp chớp, trong lòng bà dì quái dị vô cùng vui vẻ, cô nói: “Carlos, tay em mỏi, anh không định cầm giúp em một chút sao?” (*): Labrador Retriever thường được gọi với tên thân thuộc là Lab là một giống chó săn phổ biến ở Mỹ chúng thuộc nhóm chó săn mồi (gundog) và thường dùng để tha các con mồi về cho chủ trong các cuộc săn. tên gọi Labrador có xuất xứ từ chữ "labrador" trong ngôn ngữ Bồ Đào Nha, có nghĩa là người lao động. Thiếu niên xấu hổ khiến lỗ tai run rẩy lợi hại hơn giống môtơ quạt gió, cậu vội vàng vươn tay ôm lấy hoa từ trong ngực Tô Thanh Gia, Carlos thật sự không chịu nổi ánh mắt của Tô Thanh Gia, hắn cúi đầu để lộ mái tóc màu vàng cho cô xem. “Anh muốn nói với em anh đã thông qua cuộc thí huấn La Masia, anh đã lấy được hợp đồng rồi.” Tiếng nói rầu rĩ của Carlos truyền đến từ giữa bó hoa, còn mang theo vui sướng không thể che giấu, “Bella, em vui không?” Tô Thanh Gia gật gật đầu, nói: “Vui chứ, em đương nhiên rất vui, em chính là hướng đạo(*) bóng đá của anh nha.” Từ cô nhìn thấy cậu đã biết Carlos nhất định sẽ thông qua thí huấn, bằng không, bằng không cậu nhóc tóc vàng này sẽ vui vẻ vui vẻ như vậy, cô xem cậu có thể nghẹn bao lâu, chỉ có điều tình huống rất rõ ràng, cậu nhóc tóc vàng thật sự quá kích động, không chịu nổi dò hỏi đã trúng chiêu. (*): Hướng đạo (Scouting), hay còn được biết với tên là Phong trào Hướng đạo (Scout Movement), là một phong trào thanh thiếu niên có phạm vi toàn cầu với mục đích được nêu rõ là trợ giúp giới trẻ trong việc phát triển tâm linh, tâm trí và sức khỏe để đóng những vai trò xây dựng trong xã hội. “Từ nay về sau anh sẽ huấn luyện thật tốt, anh sẽ thành công.” Carlos ngẩng đầu, hai má vẫn ửng đỏ, “Chờ…… Chờ anh có danh tiếng, anh sẽ nói cho truyền thông biết em chính là hướng đạo của anh.” Trong đôi mắt màu xám xanh của cậu lộ ra thần thái kiên nghị như hai viên đá quý. “Em nhất định sẽ chờ đến ngày đó. Đến lúc đó em nghĩ tiêu đề sẽ như thế nào nhỉ, ừm, người phụ nữ đứng sau lưng siêu sao Carlos? Hay là, Bella - một thế hệ Bá Nhạc(*)?” Tô Thanh Gia vừa lòng tấm tắc miệng, “Anh trai xinh đẹp, anh thích cái nào. Em cả hai cái đều không tệ lắm nha.” Carlos nghe thấy lời này thì vô cùng vui vẻ, nhưng lại không biết tỏ vẻ như thế nào, cậu suy nghĩ nửa ngày mới nghẹn ra một lời: “Anh sẽ không để em đợi lâu đâu.” Lại cảm thấy giọng điệu không đủ mạnh mẽ, bổ sung thêm một câu, “Em yên tâm.” “……” Tô Thanh Gia bị dáng vẻ trịnh trọng của cậu chọc cười, chọn tới chọn lui gói giấy dai trong ngực Carlos, cuối cùng lấy ra một cành hoa, “Ha ha ha, Carlos, đừng căng thẳng, em chỉ nói giỡn thôi, không nên tạo áp lực……” “Anh không căng thẳng, điều anh nói là thật lòng, anh sẽ không để em đợi lâu đâu.” Carlos nghe Tô Thanh Gia nói có chút nóng nảy. Tô Thanh Gia có chút dở khóc dở cười, cô đưa cành hoa trong tay đến trước mặt Carlos, “Này, tặng cho anh, coi như là quà tặng em chúc mừng anh tiến vào La Masia.” Đây là một cành hoa mai màu hồng, có một mùi hương thơm ngát nhưng không nồng nặc. Cành cây vẫn còn tươi mới, trên đó còn có mầm mới muốn nhô ra, có ba bốn đóa đã nở rộ, như người đẹp mặc váy hồng nhảy múa, năm cánh cánh hoa no đủ d/đ;l;q;d nhiều nước, còn có một số nụ hoa sắp nở thẹn thùng giống như đang sợ ánh mặt trời Địa Trung Hải, vẫn còn bao bọc bởi lớp áo ngoài lông tơ màu xanh biếc. “Cái này là hoa mai, là biểu tượng tinh thần của quốc gia bọn em, gọi là linh hồn hoa mai. Ở đất nước của bọn em hoa mai tượng trưng cho tinh thần bất khuất, kiên cường và không sợ gian nan hiểm trở.” Tô Thanh Gia giải thích cho cậu nghe, ôm bó hoa từ trong ngực cậu về rồi nhét hoa mai vào tay cậu. Mặc dù Tô Thanh Gia chỉ giải thích qua loa như trong sách giáo khoa tiểu học đã viết nhưng vẫn khiến cho Carlos hiểu rõ và vui vẻ, cậu cẩn thận cầm dưới đầu cành chỉ sợ làm hư đóa hoa mềm mại, “Trở về anh sẽ lấy đồ cắm lên. Cảm ơn em, Bella, anh rất thích quà tặng của em.” Tô Thanh Gia mời cậu vào trong nhà ăn cơm, nhưng lòng hiếu thắng trong xương cốt cậu bé đã từ chối, cậu tạm biệt Tô Thanh Gia, dùng một tay không cầm hoa phất phất. Không thể không thừa nhận, Carlos cười đến có chút cứng ngắc, nhưng dưới mặt trời mùa hè, thiếu niên tóc vàng cùng với màu hồng của dóa hoa thật sự rất xứng đôi  ~~~ Tô Thanh Gia lại yên lặng mà bị nảy mầm rồi. Hai vợ chồng đang ngồi bên cạnh cũng yên lặng mà dựng ngón tay cái. “Anh trai xinh đẹp, hẹn gặp lại!” Tô Thanh Gia cũng phất phất tay với cậu.