Đêm khuya khoắt, thị trấn dưới chân núi Mộc Tử mọi thứ đều trở nên yên ả, mặc dù có cách một đoạn lại có hộ dân, nhưng Tạ Đình vẫn cảm tưởng được nó chẳng khác gì một nơi bỏ hoang cả. Hết thảy chỉ còn anh và cô cùng với năm tên kẻ thù đang bao chặn đằng trước đằng sau, trên tay chúng đều cầm vũ khí hướng về bọn họ. Khẽ siết lấy tay Tô Dịch đứng ở bên cạnh, Tạ Đình mặt không hiện lên một chút tia sợ hãi nào, cứng rắn để lại cho anh một lời an ủi. - Yên tâm. Mấy tên kia còn bị tôi đốt cháy mặt mũi, thì mấy tên này kiểu gì tôi cũng sẽ tặng chúng vài nhát đao. Tôi đâu phải loại mềm mềm yểu điệu. Tô Dịch không nhịn được liền bật cười, dưới ánh trăng sáng trên cao, khóe miệng anh cong cong lên một hình vòng cung tuyệt đẹp, rất cuốn hút. Anh an ủi Tạ Đình bằng cái nhìn ấm áp của mình, sau vài giây liền lập tức thay đổi cảm xúc, hướng đám người trước mặt, cười lạnh. - Cất công theo tao từ Thượng Hải về đây, chắc lão Kim phải đưa cho chúng mày thù lao hậu hĩnh lắm nhỉ. Tên cầm đầu mặt trở nên đen hẳn, hắn chẳng phải là người tiếng tăm gì trong giới nên trong thâm tâm vẫn có một chút sợ chết, vì vậy lúc này đối diện với Tô Dịch, điều đầu tiên hắn muốn chính là đàm phán. Nếu đàm phán không thành công, hắn với nghĩ đến việc động thủ hay không, bởi vì đã là kẻ khiến lão Kim ôm thù, thì hẳn không phải là người dễ chơi. - Tô Dịch. Ngày hôm qua chúng mày chạy thoát là do chúng mày may mắn. Còn bây giờ thì sẽ không còn may mắn được nữa đâu, nên tốt nhất ngoan ngoãn đưa tay chịu trói theo tao về Thượng Hải. Tô Dịch cười lạnh:” Thỏa thuận sao. Trước nay tao là người như thế nào hẳn lão Kim cũng đã nói cho chúng mày biết. Tao với lão không đội trời chung, một là tao bị lão giết chết, hai là tự tay tao giết chết lão, ngoài ra cái gì đàm phán, đừng có hòng. Một tên nghe xong những lời Tô Dịch nói thì bắt đầu nổi khùng, hắn bành miệng rộng ra, dưới ánh trăng sáng ánh mắt tàn nhẫn chiếu thẳng đến hai người. Dường như hắn không thích cái trò hòa giải hai bên như này, vừa mở miệng chửi lớn vừa lao đến. - Con mẹ nó, tao đây cũng muốn xem rốt cuộc mày lợi hại đến mức nào. Tao không tin bọn tao không đánh mổi mày. Lưỡi đao sáng bóng vung rất nhanh về phía hai người, hướng cổ họng muốn hạ xuống. Tô Dịch hạ mí mặt, anh buông tay Tạ Đình ra khỏi, ngay khi lưỡi đao vung đến liền nghiêng người tránh né, nhanh chóng bóp lấy cổ tay hắn siết chặt như muốn nghiền nát. Tạ Đình cũng không muốn bản thân là kẻ bù nhìn, nhân lúc bốn tên kia vẫn đứng đó chưa động thủ, cô vung một chân đá thật mạnh và hạ bộ tên trước mặt khiến hắn đau đớn tái mét cả mặt. Tay bị Tô Dịch bẻ gãy, nơi giữa hai chân cũng gần như bị phế, hắn ngã gục xuống giường, co quắp như một con chó bị đánh tơi bời, không dám rên lớn nên chỉ có thể ư ử trong cổ họng. Bốn tên còn lại nhìn đồng bọn bị đánh thành phế vật cũng không còn mang vẻ mặt hòa nhã như lúc nãy nữa, tất cả đều xông lên lao vào. Tô Dịch bắt đầu chống trả bằng tay không, anh nghiêng người tránh né nhưng cái vung đao của tên cầm đầu ném xuống, không thể bảo vệ được cô nên chỉ có thể hét lớn. - Tạ Đình, cầm lấy đao. Tự mình bảo vệ mình. Tạ Đình gật đầu, tuy trong lòng có một chút căng thẳng nhưng bây giờ là tình hình nguy cấp, tính mạng có thể mất ngay bất cứ lúc nào nên cô không cho bản thân có cơ hội lơ là. Cô cúi người vội nhặt lấy chiếc đao muốn chạy về phía Tô Dịch, nhưng cổ chân lúc này lại bị tên nằm quằn quại dưới đất nắm lấy không buông. Hắn không cho cô đi. Tuy sức lực hắn đã yếu, nhưng xương khớp rắn chắc, bóp mạnh cũng khiến cho cô bị đau. Tạ Đình nghiến răng, cô nhìn về phía Tô Dịch, anh đang chống cự, đôi lúc còn dính phải mấy gậy, khuôn mặt nam tính trắng nhợt đầy mồ hôi. Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới đã hiện, Tạ Đình càng thêm sốt ruột cho anh. Cô chửi tục một tiếng, tức giận đâm mũi đao xuống đùi của tên đang gàn mình, sau đó đạp thêm một phát, chẳng thèm quan tâm hắn đã chết hay là sống liền chạy nhanh về phía Tô Dịch. Con đường vắng tanh vắng sực nên mùi máu rất nồng,. Ở phía nên này, bốn tên thì tất cả đều có vũ khí cho nên Tô Dịch vô cùng khó khăn, chúng hung hăng ra sức chèn ép không cho anh cơ hội phản kháng hay né tránh. Một tên nhìn thấy Tạ Đình lao lại thì cười lạnh, hắn rút khỏi cuộc ẩu đả, đi đến chặn đầu cô. Mục tiêu của bọn chúng là Tô Dịch, chúng đã muốn tha cho cô, nhưng cô cứ thích chen vào, thì chúng cũng không khách khí nữa. Có điều người đẹp như vậy, bọn chúng dù gì cũng là đàn ông, nói để mà tuyệt tình đánh cho dấp dúi, chúng vẫn không nỡ. Hắn cười bỉ ổi với cô, chiếc tuýp sắt trên tay sáng bóng như một lời khiêu khích. Tạ Đình đôi mắt trở nên lạnh lẽo nhìn hắn, rồi nhìn về phía sau, ở đấy Tô Dịch đang yếu thế chống cự, lồng ngực cô phút chốc nghẹn lại. Cô nhớ đến từng vết thương cũ của anh, nổi điên vung đao về tên đang chặn mình trước mặt, từng cái từng cái đều dùng sức. Tạ Đình chưa bao giờ học võ, mọi động tác đều làm theo bản năng, cho nên tên đối đầu đều né được. Nhưng cô không nhụt chí, cô vừa đánh vừa quan sát hắn, chủ yếu để hắn coi thường mình là đứa chân yếu tay mềm mà lơ là. Mỗi đao cô đều nhằm ngực hắn mà vung, nhưng nhát cuối cùng, cô lại bất chợt đổi hướng, chém ngang xuống dưới, lưỡi đao sắc bén xẹt qua cổ chân làm hắn ngã khụy. Lần này, tên đó đã tức giận thật sự, hắn vung chiếc tuýp sắt vào cổ tay Tạ Đình khiến cô đau nhói một trận lên tận đại não. Hắn đá cô một cái vào bụng, còn muốn đá tiếp cái thứ hai nhưng đúng lúc ấy, Tô Dịch từ phía kia chạy lại nhanh chân đỡ được, đạp ngược lại cho hắn một cái không hề nhẹ. Mồ hôi và máu trên người Tô Dịch hòa lẫn vào nhau, anh chịu đựng thở hồng hộc, nắm lấy tay Tạ Đình kéo cô chạy thục mạng về phía trước. Bây giờ chỉ có cách này là cách duy nhất hai người có thể làm để giữ lấy tính mạng, nếu bị tập kích lần nữa, một cơ hội cũng không thể có được nữa. Đám người phía sau vẫn đuổi theo bọn họ không ngừng, Tô Dịch nhìn trăng sáng rực trên cao, huyệt thái dương giật giật lên đau đớn. Nếu cứ chạy thẳng kiểu gì bọn chúng cũng sẽ vẫn đuổi theo, thêm nữa hai người cũng không còn sức lực, trước mắt anh phải kiếm được một góc tối nào đó để trốn đã. Nghĩ là làm, Tô Dịch ngoái lại nhìn Tạ Đình một thân quần áo bẩn thỉu gồng sức chạy theo, căn dặn cũng như trấn an. - Cố gắng chịu đựng một chút nữa được không. Tôi nhất định sẽ cắt đuôi được chúng. Tạ Đình gật đầu, người cô lúc này rất đau, nhưng cô không nháo, cũng không khóc, cũng không tỏ ra sợ hãi, bởi vì đó không phải là tính cách của cô. Cô cũng không muốn mình trở thành gánh nặng đối với Tô Dịch, cô muốn chiến đấu sánh vai cùng với anh. - Tôi có thể chịu được. Tôi không sao. Tô Dịch gật đầu, anh nhìm đám người phía sau, tuy bị đả thương vào chân nhưng chúng vẫn chạy rất nhanh, chỉ cách hai người có một khoảng vài mét. Đến một ngã rẽ, Tô Dịch lôi Tạ Đình chạy vào, hơi thở hai người càng lúc càng dồn dập gấp gáp. Hẻm này rất nhỏ, ánh trăng gần như không thể chiếu đến, lại còn rất nhiều ngóc ngách, ít nhất so với chạy ở con đường lớn kia sự an toàn ít nhiều được đẩy lên. Tô Dịch lúc này đã không chạy nữa, anh ôm sốc Tạ Đình trước ngực mình, cố nén cơn đau sải dài bước chân. Anh không nói chuyện, nhưng hành động của anh đã nói lên tất cả những tâm tư giấu kín của mình. Phía sau vẫn là tiếng chửi bới thì thầm, Tạ Đình cảm nhận được Tô Dịch siết chặt lấy mình, chân bước nhanh hơn nữa. Bọn họ đi rất lâu, cuối cùng anh dừng lại ở một chiếc chuồng dê của một nhà dân được dựng bên cạnh mấy đống rơm lớn cùng với dụng cụ thô sơ. Không nghĩ ngợi quá nhiều, cũng không còn cách nào khác, Tô Dịch bế Tạ Đình chạy về phía chuồng dê. Anh nhét cô vào giữa khe hở hai đống rơm sau đó lấy rơm phủ lên người cả hai tạo thành một đống nhỏ hơn, đến thở mạnh cũng không dám. Mồ hôi trên trán Tô Dịch tuôn ra như tắm, anh ôm chặt lấy Tạ Đình trong lồng ngực đầy mùi máu của mình, cúi đầu hôn lên môi cô triền miên đầy tình cảm. Anh mút môi cô, lưỡi đảo quanh khoang miệng cô, đến khi cảm nhận cô không còn sức lực nào nữa mới luyến tiếc rời khỏi, thở hổn hển mấp máy môi. - Tạ Đình... Tạ Đình gật đầu yếu ớt, vết thương trên cổ tay với sau lưng đau nhói không ngừng, người cô bất giác nóng ran như người chui ra từ đống lửa. Tóc tai lẫn quần áo ướt át dính sát vào da thịt thực sự vô cùng khó chịu, thế nhưng cô không dám cựa người, cuối cùng chỉ có thể đưa năm đầu ngón tay ôm lấy eo của Tô Dịch. “ Tạ Đình, nghe lời tôi, cố gắng chịu đựng một chút nữa thôi....” Tô Dịch mấp máy môi bất lực, Tạ Đình lại ngửa đầu ngậm lấy môi anh dây dưa ướt át. Lúc này, bọn họ không nổi lên dục vọng, mà chỉ là dựa dẫm, là tin tưởng, là khao khát được sống sót bởi sự truy sát ngoài kia. Lúc môi cả hai rời khỏi, phía bên ngoài chuồng dê cũng vang lên những tiếng bước chân chạy của đám sát thủ. Tạ Đình run người một cái, cô dựa hẳn người vào lồng ngực của Tô Dịch, lắng nghe tiếng nói chuyện thì thầm bên ngoài. - Tìm quanh đây, nhất định bọn nó đều trốn ở chỗ này. Tô Dịch nghiến răng, anh gần như nín thở, trái tim đập trong lồng ngực càng lúc càng dồn dập như muốn nhảy khỏi ra ngoài. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt của Tạ Đình trong bóng tối, đôi mắt bỗng chốc đỏ hoe, hiện lên mấy tầng đau đớn. - Tìm ở mấy cái đống rơm kia kìa. Tên cầm đầu ra lệnh cho đàn em, chân hắn dẫm lên từng cọng rơm kêu soạt soạt, càng lúc càng đến gần. Toàn thân Tô Dịch căng chặt, cằm anh nghiến lại mỗi khi nghe thấy tiếng gẩy rơm của chúng. Hắn gẩy hết một đống nhưng không phát hiện ra được gì, miệng lại bắt đầu chửi tục. - Mẹ kiếp, chúng mày lại đây, giúp tao lục tung hết cái thứ rác rưởi này lên. Hai tên còn lại vâng một tiếng rồi chạy đến, vô tình đi qua đám dê một tên đá phải chân của nó, ngay lập tức cả đàn liền nhốn nháo kêu lên ầm ĩ, chạy loạn ở trong chuồng. Chưa đầy một phút sau, người dân ồ ạt chạy ra phải đến gần chục người,ba tên sát thủ không dám manh động nên chỉ còn nước rời khỏi. Bước chân của bọn chúng mỗi lúc một xa, hai người vẫn còn nghe được nhưng câu chửi bới đầy điên cuồng đầy căm hận. Những hộ dân nhốt lại dê xong cũng trở về nhà, trong bóng đêm không còn một ai nhưng thần kinh của Tô Dịch vẫn chưa thể nói là hạ xuống được. Anh vẫn nhịn đau và nóng ôm chặt lấy Tạ Đình một lúc thật lâu, đến khi run rẩy trên người đã rút hết chỉ còn lại bất lực, mới cựa người đẩy đống rơm lớn phủ đầy bên trên ra khỏi. Tiếp xúc với không khí, Tô Dịch ôm Tạ Đình nằm vật xuống, anh khẽ chớp mắt mấy lần thở từng hơi khó nhọc, cổ họng khô khốc. Anh vuốt mái tóc ẩm ướt của cô, vuốt làn da nóng bừng của cô, thì thầm yếu ớt. - Xin lỗi em. Tạ Đình cựa người, cô vòng tay ôm lấy eo Tô Dịch, cổ tay hơi run lên vì đau. Thật ra cô không hề trách anh mang đến nguy hiểm cho mình, ngược lại cô đã cô lắng, rất lo lắng khi chứng kiến anh bị đám người kia tập kích. Thế nhưng tất cả những điều ấy điều có lẽ chỉ là nhất thời, bởi vì cô luôn biết, hai người bọn họ không phải là người chung một đường. Bây giờ cũng thế, sau này cũng vậy. - Không sao. Còn sống là được rồi. Tô Dịch ừm một tiếng coi như đồng tình, anh ôm Tạ Đình nằm trên rơm thêm một lúc mới ngồi dậy. Anh nhìn điện thoại thời gian đã gần mười hai giờ đêm, trở về nhà nghỉ không phải là cách hay nên vẫn quyết định cùng cô đi đến trụ sở cảnh sát của trấn. Cũng may lần này, suốt quá trình di chuyển, hai người không còn bị đám sát thủ chặn lối nữa. Trụ sở cảnh sát địa phương là một dãy nhà hai tầng đã khá là cũ nằm cách chợ khá là xa về hướng Đông, vật chất cùng với điều kiện cũng không được coi là tốt nhất nhưng cũng không phải là quá nghèo nàn. Trong sân cùng với phía ngoài cổng đều bật điện sáng, Tạ Đình cầm tay Tô Dịch đi vào, bước chân hướng tới phòng trực gõ cửa. Mấy giây sau đó, xuất hiện trước mặt bọn họ là một người cảnh sát tuổi cũng chạc như Tô Dịch, trên người ăn mặc chỉnh tề, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc. Tạ Đình liếc mắt nhìn người nọ, chẳng quan tâm quá nhiều, cô lạnh nhạt nói. - Chúng tôi gặp nguy hiểm. Cố Minh tỉnh ngủ, anh gật đầu với Tạ Đình và Tô Dịch, bước ra ngoài đóng cửa phòng trực. Anh bật điện hành lang, dẫn đường đi trước về phía phòng làm việc, lúc vào trong liền dơ tay chỉ vào hai chiếc ghế gỗ nói với hai người đang đứng sau. - Ngồi đi. Tô Dịch không từ chối, anh kéo ghế cho Tạ Đình, đỡ cô ngồi xuống, xong quay người rót một ly nước ấm đưa tới, ân cần nhẹ giọng. - Em uống nước đi cho đỡ khát. Tạ Đình không từ chối, cô tu một hơi thật dài quá nửa mới đặt cốc nước sang một bên. Cổ họng đỡ rát hơn một chút, cô đưa mắt nhìn Cố Minh cúi đầu lật dở cuốn sổ như chờ đợi, không chần chừ liền nói. - Tôi là khách du lịch, lúc chập tối đang trên đường trở về nhà nghỉ thì bị cướp. Tiền mất, còn bị đánh, tính mạng bị đe dọa. Cố Minh là một cảnh sát mới được chuyển công tác từ Thượng Hải về núi Mộc Tử, nhiệm vụ của anh là nhiệm vụ mật điều tra thôn Tây Nha chứ không phải những loại án cướp bóc như thế này. Anh cũng nhận ra được Tạ Đình là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, có điều không thân không quen nên anh ta cũng không muốn nói chuyện, chỉ gật đầu ghi chép rồi hỏi. - Cô có nhớ mặt mũi chúng như nào không? “ Không nhớ”. Tạ Đình lắc đầu, cô đủ sức để biện minh cho chính mình cũng như không làm lớn mọi chuyện:” Chúng cướp ở trong góc tối, có năm người mang theo vũ khí, có lẽ là người bản địa. Bọn chúng đánh đập tôi và bạn tôi, chúng tôi cố gắng lắm mới chạy thoát được. Ở đây không quen ai, nên chỉ có thể đến trụ sở cảnh sát mới đảm bảo được an toàn” Điểm này Tạ Đình nói không sai, rõ ràng cô với Tô Dịch thật sự bị tập kích, tuy không phải là dấp dúi nhưng cũng đủ để tổn hại sức khỏe, chưa kể đến những vết thương trước đó còn mới được băng bó. Cố Minh đưa mắt nhìn hai người trước mặt, nhận thấy đúng thật là có chút chật vật. Mặt mũi người đàn ông phía sau lưng Tạ Đình sưng vù, trên người quần áo lấm lem bụi bẩn, có lẽ là vật lộn. Lại nhìn sang Tạ Đình, một bên tay trắng ngần sưng đỏ, không biết có tổn thương đến xương cốt hay không nhưng nhìn chung là khá nặng. Anh mím môi, một hồi liền hỏi tiếp. - Vậy bây giờ cô có muốn báo án không? Nếu muốn, chúng tôi hi vọng cô hợp tác khai chi tiết quá trình xảy ra vụ việc, đặc điểm nhận dạng của đám côn đồ cướp bóc. Tạ Đình lắc đầu:” Không nhớ rõ. Chúng quá hung hãn, nếu tôi báo án, biết đâu chúng lại tìm đến tôi trả thù thì phải làm sao. Tiền với đồ cũng mất rồi, nếu anh không phiền thì cho chúng tôi muốn tá túc ở đây một đêm” Mục đích của cô đến đây cũng chỉ có thể, chỉ cần vượt qua được đêm nay thôi, ngày mai trời sáng, mọi thứ rồi sẽ ổn. Cố Minh dừng bút, anh gấp cuốn sổ lại, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, ánh mắt lặng lẽ quan sát sự bất tiện của Tạ Đình lẫn Tô Dịch. Trong công việc anh vô cùng nghiêm túc, chưa bao giờ tư lợi cho cá nhân, cũng chưa bao giờ mắt nhắm mắt mở với cái kiểu nửa đêm đến náo trụ sở cảnh sát chỉ vì muốn ngủ lại một đêm như thế này. Thêm nữa anh không nhìn ra được sự sợ hãi trong mắt của hai người, nhưng có lẽ là vì đồng hương gặp nhau nơi xứ lạ, lại thêm việc đặc thù cô là người nổi tiếng, nên cuối cùng đành đồng ý. - Được rồi, cô với bạn cô có thể ở lại. Có điều, tôi vẫn hi vọng cô có thể báo án để phía bên cảnh sát lên hồ sơ điều tra. Tạ Đình không đáp, mồ hôi lạnh toát đầy trên trán. Tô Dịch siết chặt tay, anh ôm lấy bả vai cô dựa vào lòng mình, ngẩng lên nhìn Cố Minh, chậm rãi đáp. - Cảm ơn anh, nhưng chúng tôi không hi vọng sẽ chuốc thêm phiền phức nữa.