Tô Dịch không biết mình đã ngủ từ lúc nào, chỉ biết lúc bản thân tỉnh lại, ngoài trời đã bị bóng tối bao phủ, những ngọn đèn treo tường ở phía trước nhà nghỉ đều phát lên những tia sáng lấp lánh. Anh cầm điện thoại lên nhìn, mới chưa đến chín giờ, cũng không hẳn là quá muộn nên quyết định gọi điện cho Lục Tự ở Thượng Hải. Mọi việc bây giờ đến nhanh và đột ngột quá khiến cho anh thật sự có chút lo lắng về sự an toàn của cô vào thời điểm này. Như Tạ Đình đã nói, bây giờ nếu nhờ cảnh sát thì họ sẽ phải nghe theo sự chỉ dẫn phía cục trưởng, mà như vậy mục đích cô muốn sẽ không thể nào thực hiện được. Thêm nữa đó chẳng khác gì như một lời tuyên chiến ngầm với kẻ thù, đẩy nguy hiểm xung quanh lên cao hơn. Rắc rối hơn cả chính là hai người không có đủ chứng cứ chứng minh với cảnh sát đám người Đinh ca là của Trần Tuân, hoặc là của lão Kim. Tất cả những điều ấy cho đến bây giờ đều là suy đoán của họ mà thôi. Nghĩ ngợi một lúc, điện thoại reo lên, lúc này Tô Dịch mới giật mình nhận ra mình đang gọi điện cho Lục Tự. Có lẽ cậu ấy nghe máy nhưng không thấy có ai trả lời nên sốt ruột phải gọi lại, lúc nhận máy anh còn nghe rõ được sự gấp gáp trong đó. - Tô Dịch, cậu không sao đấy chứ. Sao không nói gì hết. Tô Dịch xoa nhẹ ấn đường, nửa khuôn mặt anh chìm vào trong bóng tối:” Lục Tự, ngày hôm qua tôi bị một đám người truy sát. Có điều tôi không biết đó là người của lão Kim hay không” “ Cái gì”. Lục Tự nhíu mày hỏi lại:” Nói như vậy là, cậu ở trong núi mà vẫn đụng độ gây thù với người khác hay sao”. Tô Dịch không biết phải trả lời như thế nào cho phải, anh thở dài, sự bất lực hiện rõ trên khuôn mặt. Anh không muốn nói quá nhiều về Tạ Đình với Lục Tự, nhưng mà nếu không có sự giúp đỡ của cậu ấy thì một mình anh không thể nào dám chắc có thể bảo vệ thật tốt được cho cô. Nhưng mà nếu nhờ, cũng là chính anh kéo cậu ấy vào cuộc chiến của mình, anh sao có thể làm được cơ chứ. Cái bóng tâm lý của mười năm trước đối với anh bây giờ vẫn là cái gai nhức nhối ghim sâu trong da thịt, Tô Dịch thật sự không muốn mình có thêm một cái gai nào nữa. Suy nghĩ kĩ một hồi cũng quyết định không nói chuyện về sự xuất hiện của Tạ Đình ở bên cạnh với Lục Tự, Tô Dịch nhàn nhạt kể về mục đích của đám người Trần Tuân. - Một chút. Đó là một đám sinh viên được thuê để xác nhận cổ vật trong thôn Tây Nha. Nếu tôi đoán không nhầm, đằng sau bọn họ là một đường dây buôn bán cổ vật trái phép. Lục Tự giật mình, chiếc bút chì trên tay gẫy ngòi, kéo một đường thật dài trên trang giấy đang vẽ dở bức thiết kế ở trước mặt. Cậu ta hốt hoảng. - Cổ thôn Tây Nha sao. Ngôi làng kì bí với nhiều lời đồn đại ma quái, nơi đó sao có thể có cổ vật được chứ. Tất cả đều chỉ là lời đồn đại không có căn cứ mà thôi. Cậu cũng biết rồi đấy, cảnh sát không ít lần đã về đó điều tra, nhưng một chút thông tin đều không thu được. Lục Tự nhớ đến tư liệu bản thân đã đọc, cổ thôn Tây Nha hai năm gần đây mới rộ lên về cổ vật, đã từng có rất nhiều đội về tìm, nhưng mà đa số lúc đi nguyên vẹn, lúc về tan rã. Dần dần nó trở nên ám ảnh với tất cả, bởi vì cổ vật chưa thấy nhưng người đã biến mất không tìm được xác cũng như dấu vết. Thêm nữa bên cục di sản không cấp phép tìm báu vật ở thôn Tây Nha cho bất cứ đội khảo cổ nào, và cũng bác bỏ luôn thông tin có kho báu ở đó, nên trong giới mọi người cũng rất an phận, mặc dù sức cám rỗ của những lời phóng đại thật sự rất hấp dẫn. - Lục Tự, có thể tôi sẽ không về kịp như lời hứa. Thật xin lỗi. Tô Dịch im lặng rất lâu, anh thật sự không muốn Lục Tự biết quá nhiều về những chuyện nguy hiểm đến tính mạng như thế này nên giấu nhẹm hết tất cả. Một lão Kim cũng đã khiến cho cậu ấy nơm nớp những nguy hiểm ở bên cạnh rồi, giờ thêm một “ ông chủ” nữa thì mọi chuyện càng tệ hơn nữa. Tất cả mọi chuyện đều từ một mình anh mà ra, thì hãy để tự một mình Tô Dịch anh giải quyết. Một tháng hay hai tháng cũng được, anh đã hứa sẽ giúp Tạ Đình hoàn thành chuyến công tác, thì nhất định anh phải làm cho xong. Đợi đến khi chứng cứ rõ ràng, thôn Tây Nha được càn quét, lúc ấy cô có thể mỉm cười mà trở về Thượng Hải được rồi. “ Tô Dịch”. Lục Tự đột ngột lên tiến, dường như cậu ấy đã đoán được điều gì không phải từ những lời ngập ngừng không rõ của anh:” Nếu cần giúp đỡ gì, cậu cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng tìm cách. Chúng ta lớn lên với nhau, tôi cũng như người thân của cậu...” “ Đúng”.. Tô Dịch trực tiếp ngắt lời, năm đầu ngón tay anh siết chặt lấy điện thoại đến trắng nhợt:” Chính vì cậu là người thân của tôi, nên tôi mới không thể để cậu liên quan đến việc này” - Nhưng mà... Lục Tự không thỏa thuận, cậu ấy vẫn liên tục cố chấp hỏi cho bằng được, cuối cùng cách duy nhất Tô Dịch có thể làm chính là tắt máy. Anh thở dài, ngâm mình trong bóng tối, chợt nhớ đến Tạ Đình ở phòng đối diện hôm nay lưng vẫn còn chưa có bôi thuốc, tâm trạng liền trở nên khẩn trương. Xoay người, Tô Dịch ngồi dậy đi vào nhà tắm mặc lại quần áo hồi chiều, lúc này tuy đã khô hẳn mồ hôi nhưng mùi lại không hề dễ chịu được một chút nào hết. Vết thương trên người băng lại đã không còn chảy máu nữa, tuy vẫn nhức nhối, nhưng đối với anh chúng không hẳn được gọi là nghiêm trọng, cùng lắm chỉ là có chút vướng víu. Cũng không phải là bản thân chưa từng trải qua, làm sao có thể yếu ớt được. Từ phòng tắm đi ra liền nghe thấy tiếng có người gõ cửa, Tô Dịch cứ nghĩ là Tạ Đình nên không mảy may mở chốt. Ai ngờ lúc cánh cửa được đẩy ra, người xuất hiện trước mặt anh là một người hoàn toàn xa lạ, là một gái ngành được trang điểm tỉ mỉ, chiếc váy cúp ngục không thể nào ngắn hơn được nữa. Nhìn thấy anh, cô ta cười tươi như hoa. - Đại ca, không mời em vào phòng sao anh. Tô Dịch nhíu mày, đáy mắt anh lạnh đến cực độ, thẳng thắn từ chối:” Tôi không quen cô. Cô nhầm phòng rồi” Cô gái bên ngoài tính cách không phải là mềm yếu, đôi mắt nhìn anh sáng rực đầy khiêu gợi, cả người tựa hờ vào tường làm cho bộ ngực vĩ đại vì tác động mà cấn lên. Thân hình bốc lửa, so với Tạ Đình chỉ có lớn hơn chứ không phải nhỏ, có điều về chiều cao và hương vị, nói tàn nhẫn là không thể bằng được móng tay của cô. - Đêm nay em sẽ phục vụ anh. Cô ta không để tâm đến lời cảnh cáo của Tô Dịch, đưa một cánh tay màu mật của mình lên ôm lấy Tô Dịch, nháy mắt lả lướt, quyến rũ phong tình:” Mình vào phòng anh nhé” Tô Dịch nhíu mày, anh bắt lấy tay cô ả, thấp giọng quát:” Tránh ra” Cô ả bị bóp đau kêu nhẹ lên một tiếng, trong lòng bắt đầu xuất hiện một chút sợ sệt nhưng kinh nghiệm bao lần không làm cô ta chùn bước được. Cô ta bắt đầu nũng nịu tỏ vẻ yếu ớt, thêm nữa lúc vào khách sạn này cũng biết được cả dãy chỉ có Tô Dịch cùng với một người con gái thuê nên không ngần ngại kéo áo dịch xuống để khoe ngực. Gì chứ đàn ông không phải rất thích nhào nặn ngực phụ nữ hay sao, ngực cô ta lớn như vậy, hẳn anh nhìn thấy sẽ phải mê mẩn cho mà xem. - Đại ca, em tình nguyện mà, anh đừng phũ thế chứ. Tô Dịch rốt cục cũng đã không chịu được, anh dùng sức như muốn nghiền vỡ tay cô ả, một cái nhìn lướt qua bộ ngực trần trụi cũng không có:” Tôi nói cút.” Cô ả lần này rốt cục cũng đã bị đau, cả người xiêu vẹo đi trên đôi giày cao gót loạng choạng gần như muốn ngã xuống sàn, mắt đã ầng ậc nước phiếm hồng. Cô ta không chịu bỏ cuộc, còn muốn lấy lại tinh thần quyến rũ Tô Dịch thêm lần nữa thì lúc này phòng đối diện cánh cửa liền được đẩy ra. Tạ Đình mặc chiếc váy dài tối hôm qua, tóc dài buông xõa, miệng đỏ hồng ngậm điếu thuốc thở ra những làn khói thành sợi. Cô dựa người vào khung cửa, mắt ngước lên hết nhìn Tô Dịch rồi lại nhìn sang cô gái lộ ngực, cười như không cười, hờ hững lên tiếng như người vô tội. - Thật ngại, tôi phá hỏng chuyện tốt của hai người sao. Cô gẩy gẩy tàn thuốc xuống dưới chân, miệng nói nhưng chân không có ý định di chuyển. Vừa nãy ở trong phòng tuy không nhìn nhưng tai thì nghe rõ được, Tạ Đình còn muốn coi vui lâu hơn một chút nữa, nhưng thấy Tô Dịch đã mất kiên nhẫn nên mới đẩy cửa. Cô chỉ sợ anh sẽ làm người vô tội bị thương thôi. Tô Dịch không thèm để ý đến trò đùa dai cũng như châm chọc của Tạ Đình, anh hừ lạnh không quan tâm. Tạ Đình thì vẫn chưa muốn cuộc vui kết thúc ở chỗ này, chính vì thế cô đành từng bước lại gần, một tay đặt lên vai của Tô Dịch xoa vài vòng, cả người dựa sát vào người anh, giọng lả lướt. - Đại ca à, đêm nay em phục vụ anh nhé. Tô Dịch híp mắt, anh nhìn đôi bàn tay của cô, mười ngón trắng nõn mềm mại đang lướt trên cầu vai của mình, miệng cười lạnh. Anh kéo cô về phía mình, trực tiếp không để ý đến cô ả gái ngành đang tức tối nhìn hai người, miệng cúi xuống đặt lên cổ Tạ Đình, người ngoài nhìn vào thì cứ tưởng là hôn, nhưng thật ra là anh cắn. - Được, tôi chấp nhận yêu cầu phục vụ này. Tạ Đình cười tươi, cô đẩy người Tô Dịch vào trong phòng, hơi ngoái đầu nhìn về phía sau, ánh mắt lạnh lẽo chiếu lên người cô ả vừa bị anh từ chối. May mắn là người đàn ông này không đụng vào cô ta, nếu không cô thà chọc mù măt mình vì đã nhìn nhầm anh là người tử tế. Vào đến phòng, Tạ Đình vẫn không hề có ý định buông Tô Dịch ra khỏi, cô túm lấy eo đẩy anh sát vào tường, lực không dùng quá mạnhn vì bản thân biết anh còn vết thương đằng sau lưng. Cô dựa sát vào người anh, luồn tay sờ soạng da thịt bên trong lớp áo đầy mùi mồ hôi của anh, miệng hé mở cắn nhẹ lên chiếc cằm đã được cạo sạch râu, hàng mi rung rung thật nhẹ. Tô Dịch không từ chối, anh cầm lấy cằm của Tạ Đình, cúi người hôn xuống môi cô, từng chút từng chút ngặm nhấm thưởng thức. Môi cô không thoa son nhưng vẫn hồng hào, mềm mại như bông gòn, có vị ngọt của đường rất cuốn người nên muốn dừng lại cũng không thể nào dừng được. - Người anh có mùi hôi quá. Hôn một lúc, Tạ Đình nhíu mày buông người Tô Dịch ra khỏi, cô liếc nhìn anh một lượt, miệng giật giật:” Anh không thay quần áo sao” Tô Dịch bị hỏi thì có chút xấu hổ, anh hắng giọng, có đánh chết cũng không thể nào nói ra là sang tìm cô bôi thuốc:” Tôi không có quần áo. Vừa hay định xuống mua lên phải mặc lại” Tạ Đình nhìn anh, ánh mắt phủ một tầng sương, chậm rãi nói:” Lúc thuê phòng tôi thấy bên cạnh quầy lễ tân của bà chủ có bán quần áo ngủ đấy. Anh xuống đó mua tạm đi, định mặc quần áo bẩn cả đêm sao” Những lời nói mang theo đầy tính sát thương của cô khiến cho Tô Dịch không thể nào đưa ra được cho bản thân một lời chống chế, thêm nữa anh cũng không muốn mình trong mắt cô trở thành một tên cái bang bẩn thỉu, cuối cùng anh chỉ có thể gật đầu. - Tôi xuống dưới một chút, cô ở trong phòng đợi tôi. Tạ Đình đương nhiên đồng ý, cô nhìn theo bóng Tô Dịch khuất hẳn sau cánh cửa, cả người lúc này mệt nhọc nằm vật lên trên giường. Hồi chập tối cô cũng đã ngủ được một giấc tuy không dài nhưng cũng đã chống được cơn buồn ngủ, nên bây giờ hai mắt đều tỉnh như sáo, có nhắm vào rồi lại mở ra. Ga giường sạch sẽ vẫn còn lưu lại hương xà bông thơm cùng với mùi của Tô Dịch, Tạ Đình thở hắt một hơi, cô nhìn lên ánh đèn trên trần, khóe miệng vô thức xuất hiện một nụ cười. Trước nay tính cách cô đều bất cần như thế, tình yêu là cái quái gì, đồng cảm là cái quái gì, cô thật sự không hề có một chút để tâm. Cô sống cuộc sống của cô, trong mắt người khác nó trụy lạc như nào cô không quan tâm, cô chỉ cần biết bản thân thỏa mãn kích thích là được rồi. Tạ Đình đã nghĩ mọi chuyện sẽ cứ vậy mà kéo dài đến hết đời, cho đến khi cô gặp Tô Dịch, cùng anh đấu khẩu, cùng anh trải qua hiểm nguy, bản thân mới biết thật ra cô cũng muốn được yếu đuối một lần, cũng muốn được ai đó bảo vệ. Cái chết của ba, sự lạnh nhạt của người thân, của bạn bè xung quanh, tất cả đều là giả tạo, là hư ảo. Nhưng Tô Dịch không như thế, lúc cô bị thương, anh sẽ quan tâm, sẽ lo lắng, tuy không nói ra miệng, nhưng từng cử chỉ đều không che dấu được kĩ càng. Anh tuyệt vời như thế, cô làm sao có thể bỏ qua, cho nên ngày nào còn ở Mộc Tử, là ngày đó Tạ Đình cô muốn được bên cạnh người đàn ông ấy. Bước xuống sảnh lớn, Tô Dịch lướt hai người đàn ông khoác trên vai túi du lịch đi về phía quầy lễ tân nơi bà chủ đang đứng, anh cất giọng hỏi. - Chỗ bà có bán quần áo nam không? Bà chủ nhà chủ gật đầu lia lịa, tuy nhiên ánh mắt lúc nào không còn được hào hứng như lúc chiều, bởi vì sự việc người của mình không quyến rũ được anh khiến cho bà ta thất vọng tràn trề một phen. Thân hình tuyệt mĩ như này, thật có sức hút mà. - Cho tôi một bộ. Tô Dịch gõ lên mặt quầy, bà chủ quán ngẩng đầu hỏi anh:” Chiều cao, cân nặng, tôi sẽ dễ tìm hơn” - Một mét tám mươi bảy, bảy mươi sáu cân. Bà chủ nhà nghỉ nghe xong càng thêm xót xa trong lòng, chỉ biết lắc đầu tiếc nuối rồi đi vào trong lấy quần áo cho Tô Dịch. Cuốn sổ ghi chép vẫn để trên mặt bàn, Tô Dịch ngồi ở chiếc ghế cao nhìn quanh một lượt, vô tình như có như không đảo mắt nhìn vào hai dòng cuối cùng. Người thuê phòng tên Vương Hậu và Lý Mân, có lẽ là đàn ông, tuổi ba mươi năm, là người đến từ Thượng Hải. Anh cười, chợt nhớ đến họ cùng thành phố với Tạ Đình, nếu là người quan tâm tin tức nhất định sẽ biết cô thôi, vì cô có thể được coi là người nổi tiếng mà. Tô Dịch khẽ nhếch môi, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa lớn, đường xá vắng tanh vắng ngắt, một bóng người cũng không có, khác hẳn vơi vẻ nhộn nhịp của ban ngày. Anh nhìn vào chiếc ô tô thứ hai xuất hiện ở trong sân đỗ bên cạnh xe của mình với cô, là biển Thượng Hải, sắc mặt trong phút chốc trở nên tái nhợt. Bên trong xe có thứ phát sáng do ánh điện hắt vào, nhìn kĩ thêm một chút, có thể dễ dàng biết được đó là một thanh đao. Đao? Vũ khí? Hai người đàn ông khoác túi du lịch đi lên lên tầng ba hồi nãy. Dây thần kinh Tô Dịch căng ra như dây đàn, anh lao nhanh lên trên tầng. Tạ Đình còn ở trên đó một mình....