Đội trưởng đội đột kích Thương Lang, Từ Dã, từ hôm nay bắt đầu thực hiện nhiệm vụ gìn giữ hòa bình." Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai, mặc dù âm thanh cực kỳ nhỏ giữa tiếng người huyên náo nhưng nhanh chóng loại bỏ toàn bộ những ồn ào xung quanh, mạnh mẽ lọt vào tai Thời Hoan. Cô khựng lại, quay đầu nhìn theo hướng giọng nói truyền tới, thoáng trông thấy Từ Dã. Mới hai ngày không gặp, nhưng Thời Hoan lại có cảm giác hốc mắt cay xè rất quen thuộc. Cô mím môi, tâm tình bỗng nhiên nứt vỡ, có cảm xúc gì đó nhanh chóng dâng lên, khiến cô bất đắc dì rời tầm mắt khỏi người anh. Nhưng vào lúc này, ánh mắt Từ Dã đảo qua một bóng người đứng ở đứng ở cuối đội bác sĩ, thấy cô nghiêng đầu sang một bên, anh khẽ cau mày, ánh sáng trong con ngươi tối lại. Anh nhanh chóng thu lại tâm tình một cách bình tĩnh, dường như không để cho bất kỳ người nào nhận ra có gì bất thường trong đó. Tổ trưởng bắt tay Từ Dã, lập tức nói với anh: "Đội của tôi sáng qua vừa đến Balnea, hôm nay mới tới chỗ ở, sau này cần phối hợp công tác cùng nhau, xin chỉ giáo nhiều." Từ Dã gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, "Khách khí rồi, hai ngày nay mọi người đã chịu nhiều cực khổ." Thái độ giải quyết việc công này quả nhiên là xa cách, cực kì lãnh đạm. Vài thành viên khác trong đội theo sau Từ Dã đều nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp, dáng vẻ ai nấy đều nghiêm túc. Lý Thần Ngạn vốn không mấy chú ý tới đội bác sĩ ở đối diện, nhưng ánh mắt lại thoáng thấy một dáng người quen thuộc. Anh ta dừng lại một chút, định thần, suýt nữa thì hô lên thành tiếng. Nghi ngờ mắt mình có vấn đề, Lý Thần Ngạn còn âm thầm nháy mắt ra hiệu cho Trương Đông Húc đang đứng bên cạnh, chẳng cần phải nói, Trương Đông Húc lập tức hiểu ý của anh nhìn sang hướng đó, nhất thời cũng trở nên sững sờ.Chỉ thấy ở cuối đoàn bác sĩ đang đứng đối diện, có một cô gái. Cô gái kia có dáng người cao gầy, trên người mặc một bộ đồ thể thao màu trắng đơn giản, mái tóc dài tùy ý xõa trên vai. Mặc dù đã quen thuộc nhưng khuôn mặt thanh tú này vẫn có thể khiến người ta phải sáng mắt. Cô chính là cảnh đẹp giữa một đám người, chỉ bóng đêm dày đặc vẫn chưa thể che đi hào quang của cô. - ------- chính là Thời Hoan đã nhiều ngày không gặp. Cô không ở thành phố A? Đột nhiên nhớ tới câu nói vừa rồi của đội trưởng đội bác sĩ "Đội chúng tôi mới đến Balnea sáng hôm qua", trong con ngươi của Trương Đông Húc lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn không chút biến sắc. Hôm qua cậu ta trông thấy dấu vết trên xương quai xanh của đội trưởng Từ, còn tưởng rằng bọn họ qua đêm cùng nhau. Nhưng nếu cả đội của Thời Hoan mới sáng sớm đã đến Balnea, vậy nói cách khác là đội trưởng Từ nhận được thông báo đi tới quân khu trước, là đi cùng với Thời Hoan? Không đúng, nếu vậy thì sao tâm trạng của đội trưởng Từ lại kém như vậy? Càng nghĩ càng khó hiểu, cuối cùng Trương Đông Húc bỏ cuộc, tự mình thất thần tại chỗ. Tình cảm của anh trai và chị dâu quá mức thần bí, người bên ngoài thật sự không thể nhìn thấu. Thời Hoan thật sự không phát hiện ra mình đã bị người ta nhìn thấy, cô chỉ âm thầm thở dài, tâm trạng không thể nói được là vui hay buồn, hết sức phức tạp. Trình Giai Vãn đánh giá Từ Dã ở đằng trước, không khỏi cảm thán chà chà vài tiếng. Cô ấy không hề phát hiện ra sự bất thường của Thời Hoan, hơi nghiêng người ghé sát vào tai cô, khẽ nói: "Anh giai quân nhân này thật đẹp trai, tôi làm việc cũng kha khá năm, chưa bao giờ gặp được cực phẩm như thế..." "Đúng vậy, cực phẩm." Ánh mắt Thời Hoan khẽ chuyển động, nét mặt hình như có chút phiền muộn, "Bình thường không hay nhiều lời, còn không thích dính người." Động tác của Trình Giai Vãn khựng lại: "......." Cô nương này vừa mới nói gì??? Mấy giây sau, cô ấy dường như đã kịp phản ứng lại, vẻ mặt hơi phức tạp nhìn Thời Hoan, "Hai người có quan hệ mờ ám?" Thời Hoan bị cô ấy làm cho sặc, muốn phản bác nhưng hình như chẳng có lý do nào cho hợp lý. Dù sao quan hệ của cô và Từ Dã hiện nay rất phức tạp, không thể dùng dăm ba câu để giải thích rõ ràng Tổ trưởng và Từ Dã sau khi trao đổi đơn giản với nhau thì cả đội liền giải tán. Các thành viên trở về phòng mình nghỉ ngơi, Thời Hoan và Trình Giai Vãn ở cuối hàng dần dần lộ ra, đối diện trực tiếp với nhóm người Từ Dã. Cả đám nhìn sang cũng cảm thấy Thời Hoan rất quen mắt nhưng lại không có ấn tượng gì. Cuối cùng vẫn là Lý Thần Ngạn mở lời trước, cười vẫy tay với Thời Hoan, "Thời Hoan, em cũng đến à?" Thời Hoan vốn đang định cúi đầu đi vào nhà, nhưng không ngờ lại bị điểm danh, cô sững sờ, ngẩng đầu cong cong khóe môi, gọi: "Đội phó Lý ạ, thật là trùng hợp." "Mấy ngày không gặp, không ngờ lại gặp được ở nơi này," Lý Thần Ngạn cũng không cảm thấy có gì kì lạ, nên cứ hàn huyên vài câu với Thời Hoan, "Những năm trước đây làm nhiệm vụ cũng không gặp được em, lần này hiếm khi gặp mặt, cùng nhau cố gắng nhé." "Nhất định ạ." Thời Hoan nghiêng đầu, ý cười trên môi tự nhiên, "Đội phó Lý, mọi người cũng nhớ chú ý an toàn." Lý Thần Ngạn vốn định tiếp lời thử xem, ai ngờ Thời Hoan và Từ Dã căn bản còn chẳng thèm liếc nhìn nhau lấy một cái, điều này nằm ngoài dự liệu của anh ta. Tổ trường thấy hai người tán gẫu rất vui vẻ, liền cười hỏi: "Hóa ra hai người quen nhau à?" Lý Thần Ngạn còn chưa mở miệng, Từ Dã đã lạnh nhạt đáp: "Người quen." Thời Hoan nghe vậy ánh mắt hơi run lên, cô ngẩng đầu nhìn về phía Từ Dã nhưng anh không hề nhìn cô, vẻ mặt vẫn bình thản, không nhìn ra bất kì cảm xúc nào. Tuyệt đối là tức giận rồi. Thời Hoạn xịu mặt, hiếm khi tỏ ra ỉu xìu, chỉ cười gượng gạo một cái rồi kéo Trình Giai Vãn đi vào trong nhà. Con đường cô đi ngang qua bên người Từ Dã, dường như đã mang theo cả mấy phần nghiêm nghị trên người anh. Hương thơm nhẹ nhàng như có như không, Từ Dã dừng lại, ánh mắt thâm trầm. Ánh đèn trên lầu hắt xuống, chiếu lên khuôn mặt cô, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, lúc này mấy tên bộ đội mới nhận ra đây chính là bạn gái cũ của đội trưởng Từ, cả đám cũng đã từng gặp một lần, có điều không hề giao tiếp gì. Ngoại trừ Trương Đông Húc và Lý Thần Ngạn, những người còn lại hầu như đều tới giờ mới biết Thời Hoan là bác sĩ không biên giới. Nhưng đương nhiên có thể nhận ra, Từ Dã và Thời Hoan dường như có gì đó kì lạ, không rõ nguyên nhân. Ngay vào lúc Thời Hoan sắp bước vào cửa lớn, đột nhiên có một nhân viên chính phủ lái xe tới, nói với tổ trưởng gì đó, thuận tay đưa tài liệu liên quan trong tay cho chú ấy, vẻ mặt nghiêm trọng. Tổ trưởng gật đầu, gọi Thời Hoan và Trình Giai Vãn lại trước. Thấy hai người dừng lại nhìn, chú mới giơ tay báo cho hai người biết, sau đó lật xem tài liệu một lượt, xác định không có gì sai sót mới thở phào nhẹ nhõm, cả khuôn mặt đều giãn ra một chút, giống như là thoải mái. Thời Hoan thu lại toàn bộ vẻ mặt biến hóa của đội trưởng vào trong đáy mắt, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Tổ trưởng, còn chuyện gì nữa vậy?" "Bộ chỉ huy phê chuẩn việc khai thông con đường, có thể cho phép người của chúng ta vận chuyển đồ dùng tới trại tị nạn, tài liệu liên quan đã có rồi." Tổ trưởng nói xong, thở phào một cái, nói cảm ơn với Thời Hoan, "Thời Hoan à, lần này nhờ có cháu nghĩ cách." Thời Hoan nghe được tin vui này, khóe môi hơi cong lên: "Không có gì ạ, dân tị nạn có thể có lương thực là tốt rồi." Nhưng đúng lúc này, nhân viên của chính phủ Balnea lại mở lời, dùng tiếng Anh bổ sung thêm: "Bộ chỉ huy sẽ phái thêm quân đội và bác sĩ hộ thống, đương nhiên, mọi người cũng có thể tìm đội gìn giữ hòa bình hỗ trợ, dù sao cũng là đồng bào." Dù sao thì người cùng một quốc gia vẫn yên tâm hơn, tổ trưởng nhìn về phía Từ Dã, dường như là muốn thăm dò thái độ của anh. Từ Dã suy nghĩ vài giây, lập tức đồng ý: "Nhiệm vụ hộ tống giao cho chúng tôi là được rồi, phiền anh quá." Nhân viên chính phủ gật đầu, hiệu suất làm việc cực kỳ cao, "Được, ngoài người lái xe, cả tuyến đường đều có binh lính đóng quân bảo vệ, không hề có bất kỳ vấn đề nào về an toàn, chỉ cần có thêm hai bác sĩ đi theo thôi. Mọi người tự sắp xếp là được." Dứt lời, anh ta liền nói tạm biệt với mấy người, lập tức rời khỏi khu vực phái binh, trở về xử lý chuyện khác. Tổ trưởng suy nghĩ một chút, sau đó nhìn sang Thời Hoan, nói: "Thời Hoan, ngày mai cháu đi theo xe vận chuyển đi, nhiệm vụ này không nặng, hai ngày nay gần như cháu cũng không ngủ, tranh thủ nghỉ ngơi một chút." "Hai ngày gần như không ngủ?" Lúc này Trương Đông Húc nghi hoặc lên tiếng, dường như có hơi kinh ngạc, "Tình hình ở trại tị nạn không ổn sao?" "Rất căng, tốc độ cấp cứu không theo kịp tốc độ gia tăng số bệnh nhân, thời gian rất gấp." Tổ trường lắc đầu, nói tới chuyện này không khỏi thở dài, "Một ngày rưỡi, thành viên trong đội đều thay nhau vào lều nghỉ ngơi một chút để hồi phục, nhưng nha đầu này thì không chịu nghỉ ngơi." "Trách nhiệm thôi." Thời Hoan chớp mắt, mỉm cười nói, "Tổ trưởng, cháu hồi phục nhanh lắm, ngày mai tiếp tục công việc cũng được, không cần chăm sóc như vậy..." Nhưng còn chưa nói hết câu, Từ Dã đã nhìn về phía cô, giọng nhàn nhạt: "Làm việc cường độ cao trong thời gian dài dù là ai cũng không chịu nổi, nghỉ ngơi hợp lý mới có thể khiến hiệu suất công việc càng cao hơn, em không cần phải tỏ ra mình mạnh đối với việc này." Thời Hoan nhất thời yên lặng, nhún vai không nói, ra vẻ như mình không có thêm ý kiến gì. Cuối cùng Trình Giai Vãn nói mình có thể tiếp tục làm việc, kết quả nhân viên vận chuyển ngày mai được xác định là Thời Hoan và Từ Dã. Chính phủ sắp xếp nơi ở cho quân đội cách chỗ của đội bác sĩ không xa, đi một đoạn đường là tới. Lý Thần Ngạn nhìn Từ Dã đi phía trước, thấy anh nghiêm túc, ung dung không vội. Anh ta lắc đầu ngán ngẩm, âm thầm thở dài........... Quả nhiên là nghiệt duyên. * Sau khi Thời Hoan trở về phòng liền tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ. Nhưng nằm trên giường lăn qua lộn lại, thời gian trôi qua nhưng ngay cả một chút cảm giác buồn ngủ cũng không hề thấy. Thời Hoan cực kỳ tỉnh táo, cô thật sự không ngủ được, khoác tạm chiếc áo khoác mỏng, rón rén đi ra khỏi phòng, xuống lầu ra ngoài. Cô muốn ngắm cảnh vật xung quanh một chút, nhân tiện hóng gió. Buổi đêm ở khu phái binh rất yên tĩnh, bầu trời quang đãng, tất cả ánh trăng và những vì sao đều hiện ra rõ ràng, tỏa sáng rạng rỡ trên không trung. Nếu không có ngọn lửa chiến tranh lan tràn, nơi này vốn dĩ là một mảnh đất rất xinh đẹp. Tâm trạng Thời Hoan từ từ thả lỏng, cô đi lung tung không hề có một đích, cũng không biết là đi tới đâu, tùy ý ngước mắt lên, bước chân của bỗng khựng lại. Cô trông thấy người đang ngồi trên con dốc trước mặt, người kia đưa lưng về phía cô, bóng lưng thẳng tắp cương nghị. Từ góc độ của Thời Hoan, xung quanh người đó đều là ánh sao lấp lánh, khiến tim cô đập mạnh trong phút chốc. Thời Hoan không tiếp tục đi tới, chỉ nhìn anh bối rối, thoáng thấy có làn khói trắng mờ mờ bốc lên, có thể là anh đang hút thuốc. Quên đi, vẫn là đừng đi tới thì hơn. Từ Dã đưa lưng về phía Thời Hoan, không rõ động tác, chỉ có làn khói mỏng không tan. Cô nhao mắt, định quay người rời đi. Nhưng đúng lúc này, anh bỗng nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn.......... "Thời Hoan, lại đây." P.s: Chương sau là ổn thôi =)))