Sinh mà cao quý
Chương 89 : chương 89
Qui tắc hành vi thứ bảy mươi lăm của Slytherin: nhìn một vấn đề trên hai góc độ đối lập, rồi cẩn thận đối chiếu
Chuyện nên đến rốt cuộc cũng đã đến.
Sáng sớm ngày hôm sau, lũ cú mèo đồng loạt bay đến Đại Sảnh Hogwarts mang đến Nhật báo Tiên tri ngày hôm nay, trang đầu ghi rằng — Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất, Gellert Grindelwald, kẻ từng bị Dumbledore đánh bại và bị giam tại nhà tù Nurmengard ở Đức, vào khoảng rạng sáng hôm nay đã vượt ngục thành công, hiện chưa rõ tung tích.
Bộ Pháp thuật nhắc nhở tất cả người dân đều phải chú ý an toàn khi ra ngoài.
Bộ Pháp thuật cảnh cáo thực có chủ ý, bọn họ ám chỉ rằng tuy Grindelwald là phù thủy hắc ám của nước Đức cách nước Anh khá xa, nhưng mà mọi người đều biết Dumbledore đã đánh bại hắn, cho nên lo lắng tên phù thủy này sau khi vượt ngục sẽ tìm tới Dumbledore đang ở Anh để trả thù…
Lúc Draco biết được tin này liền ngẩng đầu nhìn hướng bàn giáo viên, Hiệu trưởng Dumbledore quả nhiên đi vắng. Chúa tể Hắc ám quả thật không đơn giản, vì khiến cho Dumbledore rời đi lại có thể đánh động tới cả Grindelwald — Draco nhìn tin tức trên báo, trong lòng lại nổi lên cảm giác dị thường.
Kiếp trước nhờ Nữ hoàng tán chuyện Rita Skeeter, Draco biết được mối quan hệ mập mờ hồi trẻ của Dumbledore và Grindelwald, vì thế biết hai người cả đời cũng không kết hôn — Chúa tể Hắc ám biết vướng mắc của bọn họ sao? Chúa tể Hắc ám vì biết rõ mối quan hệ của bọn họ nên mới lợi dụng nó để dẫn dụ Dumbledore rời đi, hay là hắn căn bản cũng không biết gì, tất cả chỉ đơn giản là một kế đánh lạc hướng thôi?
Nhưng mà….
Draco suy ngẫm thật lâu, phân tích thật kỹ rốt cuộc mới chạm tới được cảm giác dị thường kia — Grindelwald, một kẻ đang vào thời kì hoàng kim khi đối mặt với Dumbledore bỗng nhiên buông tay chịu trói, còn bí mật kiểm soát phạm vi hoạt động của mình sau đó tự giam mình lại, người như vậy thật sự sẽ bị Voldemort bắt đi và vượt ngục thành công, để mặc Dumbledore bị đánh lạc hướng sao?
Draco cầm tờ báo trên tay dường như suy nghĩ gì đó.
Harry không biết mối quan hệ kia của thầy Hiệu trưởng và tên Chúa tể Hắc ám nước Đức kia, nhưng nhờ vào việc thu thập mất tấm hình thẻ sô-cô-la Ếch Nhái cậu mới biết được Grindelwald chính là phù thủy hắc ám bị Dumbledore bắt được. Cậu cũng nhìn về phía bàn giáo viên, không thấy giáo sư Dumbledore cũng chẳng thấy lạ, xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù đối với nước Anh hay nước Đức, giáo sư Dumbledore đều phải có nghĩa vụ tự mình đi đến Đức một chuyến biết rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Chỉ là đồng thời trong lòng Harry cũng đã biết rõ, Hiệu trưởng Dumbledore vì một chuyện bất ngờ buộc phải ly khai nước Anh, nói cách khác, đây là tín hiệu cho biết Voldemort đã bắt đầu hành động.
Còn một bộ phận học sinh còn phải khẩn trường bước vào kì thi cuối kì, những học sinh như bọn Draco đã thi xong O.W.Ls hoặc N.E.W.Ts thì nhẹ cả người, vì thế Draco đề nghị mọi người cùng đi dã ngoại bên bờ hồ. Được sự tán thành của bạn bè thân tín, ngoại trừ Goyle, Crabbe bên Slytherin, bọn Hermione, Weasley cũng được mời… Mấy động vật nhỏ này thoải mái tụ tập dưới tán cây bên Hồ Đen khiến cho người ta nhịn không được hận đến nghiến răng, hơn nữa còn vui chơi náo nhiệt đến mức thần tiên cũng căm phẫn.
Nhưng đến trưa khi mặt trời lên cao, Harry đang nằm trên đùi Draco ngủ say sưa thì bỗng nhiên bị thứ gì đó xâm nhập vào tâm trí.
‘Trong mơ’ Harry lại đi đến chỗ cái hành lang thần bí kia, giống nhau đi qua cánh cửa màu đen, đi tới căn phòng đầy những cánh cửa hình tròn, sau đó, Harry phát hiện mình không hề do dự đi về một cánh cửa trong số đó, khoảnh khắc nắm lấy tay vịn cửa, cậu thấy — thật quen thuộc.
Tiếp đó, cậu tiến vào một căn phòng đầy đồng hồ,… đây là một nơi xa lạ, trong mơ hình như Harry biết rõ mục đích của mình là gì, cậu không chớp mắt đi đến cuối phòng, nơi có một cánh cửa nhỏ — phía sau cánh cửa chính là một căn phòng rộng như một giáo đường, khắp nơi đều là những cái kệ cao cao, trên giá đỡ đều là những quả cầu thủy tinh bẩn cực kỳ, giống như mấy trăm năm rồi không có ai đụng vào — quả cầu tiên tri, trong lòng Harry hiểu được.
Cậu đi vào, đi tới kệ số 97, quẹo trái, rồi đi thẳng…
Thế nhưng lần này, ở đây không chỉ có một mình cậu, ở cuối đường có một người nằm cuộn tròn ở đó, giống như bị thương phát ra những tiếng rên thống khổ, hơn nữa Harry nhận thấy giọng nói này rất quen thuộc.
“Crucio —” Harry cảm thấy cậu cùng Voldemort lại hợp làm một, ‘Hắn’ cầm một cây đũa phép giống như khúc xương trắng, lạnh lùng đứng bên cạnh người bị tra tấn.
Ngưới đó đau đớn gần như nhảy dựng lên, phát ra những tiếng rên rỉ thống khổ thê lương, đồng thời có một giọng nói gầm lên giận dữ từ bên cạnh giãy giụa phát ra, “Dừng tay! Đồ ma quỷ đáng ghê tởm, buông cậu ấy ra! Mi có giỏi thì giết ta đi…”
Harry nghiêng đầu, bống nhiên cảm thấy nghẹt thở, người quỳ bên cạnh đầu tóc đen rối bời, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy căm hận và thống khổ, trên người ông ta đầy vết máu nhưng vẫn mang thần sắc cương nghị, bất khuất — là chú Sirius!
Như vậy… Harry nhìn người cuộc tròn đau đớn rên rỉ trên mặt đất, tóc màu nâu sáng, đôi mắt màu nâu vàng, chú Remus luôn dịu dàng, hờ hững, tiếng rên rĩ phát ra ngày càng nhỏ.
“Ta sẽ giết ngươi,” Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn của Voldemort cất lên tao nhã, “nhưng trước hết, ngươi nên lấy nó cho ta… Black… Chúng ta còn có mấy giờ nữa, ngươi có thể cùng ta hưởng thụ tình cảnh giãy giụa tên Người Sói này…”
“Đừng hòng!” Chú Remus run rẩy ngẩng đầu, kiên quyết cự tuyệt, giọng nói tuy mỏng manh nhưng rất dịu dàng, “Sirius, không được thỏa hiệp…”
“Crucio ——”
“Không ——” Harry thét lên sau đó tỉnh lại, trong đầu rõ ràng còn nghe thấy tiếng rên đau đớn của chú Remus, cậu thở hổn hển. Ánh mặt trời buổi trưa vẫn sáng rỡ đầy ôn hòa và yên tĩnh như vậy, nhưng bộ dạng Harry gặp ác mộng lại dọa cho người khác nhảy dựng, mọi người đều lo lắng vây tới hỏi thăm.
“Harry, là ác mộng à?” Chỉ có Draco vuốt trán cậu ta, đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm Harry, trong ánh mắt đó chứa đựng cảnh giác và có chút nghiêm túc.
“Đúng vậy, chú Sirius và Remus —” Sắc mặt Harry trắng bệch, tựa như vẫn còn chìm trong ác mộng chưa hoàn hồn, cậu theo bản năng sờ tấm gương hai mặt trong túi áo mình, nhưng khi hai tay trong khoảnh khắc đụng vào túi áo bỗng nhiên dừng lại, sau đó sắc mặt trở nên cổ quái — lo lắng dường như trút được gánh nặng, có lẽ còn có chút bất an, rồi khi Harry ngẩng mặt lên nhìn Draco, vẻ mặt mang theo sắc thái bình tĩnh và kiên định, “Đã bắt đầu!”
Draco hiểu rồi, anh không biết Harry mơ thấy gì, nhưng quan trọng là… Theo như suy xét từ góc độ thời điểm xảy ra thì rất có thể đã bắt đầu thật rồi, Draco mang vẻ mặt chăm chú phóng một bùa chú lên con hạc giấy, thả nó bay đi, sau đó lấy ra một loạt các ống nghiệm, đựng tóc của mỗi người có mặt ở đây.
Bọn con rắn nhỏ, ưng nhỏ, sử tử con nhìn những hành động trước tình hình như lúc này cũng thấy bất thường, đáng tiếc còn chưa kịp cạy miệng con rắn nhỏ tóc bạch kim thì giáo sư McGonagall đã nhận được tin tức rồi chạy tới, với thân phận Phó Hiệu trưởng nghiêm túc ra lệnh bọn họ mau vào tòa lâu đài. Sau đó, nhóm động vật nhỏ bị giáo sư McGonagall dẫn đến phòng Hiệu trưởng ‘giam lỏng’ thông qua mật đạo trong trường học. Còn Draco và Harry thì cầm đũa phép cùng nhau chạy đến văn phòng của Xà vương, trên dường đi Harry thuật lại giấc mơ của mình cho Draco nghe.
Nói thật, không thể phủ nhận lúc đầu Harry nhìn thấy bộ dạng thê thảm của chú Sirius và Remus, suy nghĩ liền hoang mang, tâm thần bấn loạn, nhưng có một sự kiện lập tức khiến tâm tình vô cùng lo lắng của Harry bình tĩnh lại. Năm năm dưới sự mài dũa của Slytherin cũng đủ khiến sư tử con có thể học được cách suy ngẫm điềm tĩnh, Harry đột nhiên nhận thấy được sự tình không hợp lý, “Draco, cậu còn nhớ Caeson học năm năm không?”
Draco làm sao có thể xem nhẹ người này?
Một nhà Caeson đều là Tử thần Thực tử tận trung, cha cậu ta chính là một trong những thủ phạm trong đợt vượt ngục Azkaban, thêm Caeson thừa kế sự nghiệp của cha mình, từ lúc Chúa tể Hắc ám trở lại, liền quỳ rạp dưới chân hôn giày của Hắn! Học kỳ này, cậu ta còn vọng tưởng ở trong trường học phát triển thế lực của Chúa tể Hắc ám, Draco vì vậy mà phải lo lắng phòng bị không ít. Hơn nữa ngoại trừ chuyện đó ra, việc khiến sắc mặt Draco càng khó coi chính là lúc dùng cơm trưa hôm qua, Caeson bỗng nhiên không biết lượng sức mình đánh lén Harry, tuy Harry nhanh nhẹn phá giải, sau đó cậu cũng oán hận dạy dỗ tên đó một phen, nhưng dù sao đó cũng là khiêu khích công khai, Draco vô cùng âm trầm!
Sau đó nghe Harry nói tiếp, “Bữa đó, cậu ta tự dưng khiêu khích, mình vừa mới suy nghĩ cẩn thận lại, Draco, mục tiêu của cậu ta chính là túi sách của mình! Nhớ không, sách bên trong đều bị bùa chú làm rách, hơn nữa, tấm gương hai mặt mà mình thường dùng nói chuyện với chú Sirius cũng bị đánh nát!”
Draco liền hiểu rõ hết rồi.
Harry có tấm gương hai mặt thường dùng để trò chuyện với gia đình Black, việc này ở Slytherin cũng không phải là bí mật gì, gương hai mặt không phải là vật quý hiếm khó cầu gì, chỉ là một đồ vật hiếm lạ thôi, không phải đồ vật có thể nhanh chóng tìm được vật thay thế. Phá hủy nó, chẳng khác nào chặt đứt liên lạc giữa Harry và Sirius, nếu bọn Sirius xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Harry sẽ phản ứng sao đây?
Harry là cô nhi, người quan tâm đến cậu ta nhất, có thể cho cậu ta một gia đình đầy đủ, cho cậu ta được cảm nhận tình thương yêu của cha mẹ chỉ sợ cả đời này duy nhất chỉ có cặp chồng chồng nhà Black. Vậy nên, Chúa tể Hắc ám lấy Sirius và Remus ra làm mồi câu là có khả năng thành công cao nhất, không ai có thể khiến Harry quan tâm hơn hai người họ!
Bản thân Draco cũng không tin Chúa tể Hắc ám sẽ thật sư bắt lấy cặp chồng chồng nhà Black, đã từng là ‘Tử thần Thực tử con’ nên Draco rất rõ thực lực ước tính của hai phe, hiện tại bên phe Chúa tể Hắc ám không có nhiều nhận vật có thể xưng danh. Có năng lực liều mạng với cặp chồng chồng nhà Black thì ít nhất kẻ đó cũng phải có trình độ tương đương với vợ chồng dì cậu, nhưng thắng bại cũng chỉ là ngang ngửa nhau, người cẩn thận như Hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ chưa nắm chắc, bứt dây động rừng.
Nếu mục tiêu của Chúa tể Hắc ám là lừa gạt một phù thủy mười lăm tuổi đầu, ngây ngốc giúp hắn lấy quả cầu tiên tri thì tại sao hắn còn muốn thật sự mạo hiểm bắt lấy cặp chồng chồng nhà Black, đi gây chuyện trêu chọc một Thần Sáng và một Người Sói mạnh bạo chứ? Hắn cũng không cần thiết phải làm hại hai người đó, hắn chỉ cần khiến Harry tin tưởng hắn đang tra tấn bọn họ, thì cũng thành công rồi! Đây là suy đoán từ kinh nghiệm cá nhân với tư cách là người trưởng thành của Draco sau khi đã cẩn thận phân tích đưa ra, nhưng anh không hiểu sao Harry hay kích động, nóng nảy, chọc một chút liền xù lông như sư tử con cũng có tâm tư kín đáo đến mức nhìn thấu cục diện này.
“Là do Vodemort ra vẻ khôn ngoan!” Harry nhăn mặt, chun mũi, “Chú Remus quen gọi chú Sirius là ‘Chân-Nhồi-Bông’!”
Sau đó đến giờ ăn tối, chỉ thấy bọn động vật nhỏ hồi sáng ra ngoài ‘ăn cơm trưa dã ngoại’ vội vội vàng vàng từ ngoài chạy vào hành lang, một học sinh Hufflepuff vô tình đi ngang qua nghe được chính miệng Hoàng tử Slytherin nói, [tốt nhất là đón Xe đò Hiệp sĩ đi Bộ Pháp thuật], sau đó cậu ta thề lên thề xuống nói với mọi người xung quanh là chính tai cậu ta nghe thấy như vậy.
Đứng ở lối vào cho khách của Bộ Pháp thuật chính là trạm điện thoại màu đỏ chót, Harry dừng lại hít thở sâu. Từ lúc mơ tới giờ đã trôi qua ba tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này Harry liên tục thấy được những hình ảnh và ý nghĩ của Voldemort cố ý dàn dựng — hắn vẫn cứ tiếp tục tra tấn chú Sirius và Remus, cũng làm cho cậu đau đầu không dứt vì bị ‘tức giận ảnh hưởng’ — phải nói rằng Voldemort thật sự rất cẩn thận, nếu không phải giờ này Sirius và Remus đang ở ngay bên cạnh Harry, dù ban đầu cậu không tin tưởng nhưng cuối cùng cậu cũng sẽ không nhịn được mà tin vào ảo giác này.
Dù Harry có thể phong bế lý trí, tình cảm của mình lại ngăn không bị quấy nhiễu, cũng có thể tự nhắc nhở mình những hình ảnh tra tấn này chỉ là giả, nhưng bộ dạng chú Remus thống khổ giãy giụa luôn kích thích đến cảm xúc của cậu, loại tra tấn tàn nhẫn khiến khóe miệng chú Sirius chảy ra máu tươi đủ khiến Harry mất đi toàn bộ bình tĩnh rồi.
“Đừng sợ!” ‘Hermione’ đặt tay lên vai Harry.
“Con không có sợ, nhưng mà Voldemort thật — tàn nhẫn!” Hẳn là ‘quyền năng’ mới đúng, sau đó Harry lại sửa lại lí do lấp liếm, dưới tình huống như vầy, cậu không thể khiến mọi người sa sút tinh thần, bọn họ đã ôm ấp quyết tâm tất chiến mà đến, “Chú Remus, chú không biết đâu, hắn đã đối với chú tàn nhẫn cỡ nào!”
‘Hermione’ sửng sốt, lập tức hiểu rõ ý của Harry, rồi nở nụ cười, “Chú đây chỉ có thể nói, hắn rất có trí tưởng tượng.”
‘Goyle’ và ‘Crabbe’ dưới không khí khẩn trương như vậy cũng khó nén được mà cười, nhất thời làm cho cảm giác áp lực dễ thở một chút, mà ‘hai anh em sinh đôi nhà Weasley’ biểu tình cũng biến đổi. Sau đó, đoàn người chen chúc nhau vào bốt điện thoại — may mắn mọi người đều mang bộ dạng trẻ vị thành niên — nhưng không gian nhỏ hẹp cũng khiến cho mấy người quen ăn sung mặc sướng nhịn không được mà chửi rủa.
Hành lang đại sảnh của Bộ Pháp thuật yên tĩnh cực kỳ, cửa vào bảo an trống không, ngay cả người trực ban cũng không có ai — đây tuyệt đối là bất thường, nhưng người đi chuyến này cũng không thèm chớp mắt nhìn, là một đám ‘phù thủy trẻ vị thành niên’, nhưng cả đám người thậm chí ngựa quen đường cũ đi thẳng tiến đến thang máy. Đến lúc này, Draco cũng nhịn không được mà thầm than trong lòng, quên đi, hai bên đều lộ quá nhiều sơ hở!
Xuống thẳng tầng chín, đến hành lang quen thuộc, cánh cửa đen quen thuộc, thậm chí là cánh cửa tròn cũng quen thuộc. Ngoại trừ việc lãng phí chút thời gian để xác định đường ra chính xác trong mười hai cánh cửa ở đây thì quãng đường còn lại đều thuận lợi, bọn họ rất nhanh đã đến căn phòng giống như giáo đường rộng lớn chứa quả cầu tiên tri.
Khoảnh khắc Draco và Harry cùng nhau rảo bước đến đại sảnh, những người bên cạnh trong nháy mắt biến mất, cả đại sảnh vang lên tiếng bước chân của hai người bọn họ khi xuyên qua những cái kệ cao cao.
“Đúng là kệ có số 97!”
Số 54…81…92…95,96,97 — quẹo trái.
Một ngõ cụt trống trải, căn bản không có chú Sirius, Remus và Chúa tể Hắc ám — đương nhiên!
Vốn dĩ Harry cũng không phải đi tìm họ.
“Draco, lại đây xem nè!” Đang bước đi Harry đột nhiên dừng lại, chỉ vào quả cầu thủy tinh lớn cỡ nắm tay trẻ con đang nằm trên kệ cho Draco xem.
Trên kệ có dán tờ giấy viết ——
S. P. T to A. P. W. B. D
Chúa tể Hắc ám và Harry Potter
Draco nhìn chằm chằm vào tờ giấy, biết được hàm ý trong đó: Sibyll Trelawney đưa ra lời tiên tri trước mặt Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore, nội dung liên quan tới Chúa tể Hắc ám và Harry Potter.
Draco hít thở sâu, âm thầm nắm chặt đũa phép dưới tay áo — chỉ cần Harry cầm quả cầu lên thì có nghĩa là khai chiến.
Tay phải Harry cũng siết lấy đũa phép được giấu trong tay áo, cho dù hủy đi quả cầu tiên tri thì cậu cũng không để Voldemort lấy được nó!
Harry mỉm cười với Draco…
Sau đó, cậu cầm lấy quả cầu!
Vậy nên trong đại sảnh tĩnh lặng từ phía sau bọn họ vang lên một giọng nữ the thé, “Tốt lắm, Potter, giờ đưa nó cho ta!”
Bellatrix, dì ruột của Draco, chị họ của chú Sirius, là đầu sỏ khiến cha mẹ của ‘sát thủ nấu vạc’ trở nên điên loạn.
Harry từ từ quay người lại, nhìn cánh tay đã đưa ra trước mặt mình, chủ nhân cánh tay có thể nhìn ra được có nét hơi giống má Narcissa, nhưng khí chất hai người lại khác xa nhau, Harry nhíu mày chán ghét, “Nếu tôi nói không thì sao!”
“A? Dựa vào mi và… con rắn nhỏ tóc bạch kim thân ái của ta sao?”
“Dì Bella, dượng Rudolphus!” Thậm chí giọng điệu của Draco còn toát ra vẻ đắc chí lên tiếng chào hỏi, giống như giờ đây đang nghênh đón khách quý tại tiệc sinh nhật của mình mà không phải đang đối mặt với mười mấy tên Tử thần Thực tử bao vây xung quanh và chĩa đũa phép vào mình.
Bella đột nhiên cười the thé điên cuồng, sau khi cười đủ rồi bà ta giống như đã khôi phục vẻ cao quý, tao nhã ngày xưa, “Được rồi, Draco, mau giải quyết nhanh gọn đi! Ta nghĩ ba mẹ con đã dạy cho con biết thế nào là thức thời?”
Draco mỉm cười, “Đương nhiên, dì Bella à!” Anh chậm rãi giơ lên đũa phép, cảnh giác quơ ngang một vòng Tử thần Thực tử đang vây xung quanh, dù Draco chỉ mới mười lăm tuổi nhưng vẫn là một Malfoy, đặc biệt khiến toàn bộ Tử thần Thực tử kinh ngạc chính là Draco giơ lên đũa phép sau cùng là đặt sau gáy Harry.
Trong nhất thời không khí lâm vào trạng thái kì quái.
Draco dùng đũa phép nhẹ chọc vào đầu Harry, rõ ràng dùng loại giọng điệu ngạo mạn từ tốn mà nói, “Giơ lên quả cầu tiên tri mày đang cầm trong tay cho tao xem, Đầu Thẹo!”
Khóe miệng của Bella nhếch lên thành nụ cười vui sướng nhưng đầy vẻ chế nhạo, còn Harry thì nhét quả cầu tiên tri sát vào trong ngực, lộ vẻ khiếp sợ trước một màn này, trên mặt hiện ra cảm xúc lẫn lộn giữa do dự, phẫn hận, không tin nỗi, còn có không cam lòng dưới tình huống như thế này. Sau một lúc lâu, chỉ thấy Harry từ từ nâng lên tay trái, trong lòng bàn tay còn nắm chặt quả cầu tiên tri sáng chói, cậu ta bị ép phải thỏa hiệp nhưng rõ ràng là rất miễn cưỡng!
Trong lúc này, Draco có vài lần không chút do dự dùng đũa phép chọc mạnh vào thái dương của Harry, uy hiếp lẫn thúc giục cậu ta.
Hiện tại, Bella rõ ràng lộ ra vẻ tươi cười.
Tay Harry cầm quả cầu tiên tri đã hoàn toàn giơ lên cao, để lộ quả cầu tiên tri trước tầm mắt mọi người ở đó, sau đó, Draco giơ tay lên ý bảo những người khác không được phép đến gần, rõ ràng là anh muốn chính mình ra tay giành công lao này.
Bellatrix đứng ở sau đương nhiên lựa chọn ủng hộ cháu trai nhà mình, “Tốt lắm, Draco. Con lấy nó đi, đúng rồi, Chúa tể Hắc ám sẽ vì lòng trung thành và công lao của con mà sẽ coi trọng gia tộc Malfoy thêm lần nữa, để cho tên Lucius ngu ngốc kia nhận hậu quả bị trừng phạt đi!”
Con rắn nhỏ tóc bạch kim đáp lại lời khen ngợi của dì Bella bằng một nụ cười đắc ý, tự đại, tiếp theo dùng giọng điệu từ tốn mà ngạo mạn mở miệng, “Đúng vậy, chính là như thế — Potter!”
Một từ cuối cùng Draco dùng sức hét lên, có hai câu thần chú vô thanh đánh lên quả cầu tiên tri, một câu thần chú có màu xanh xám bắn ra từ cổ tay trống trơn của Harry, cậu thần chú còn lại màu trắng chói mắt là từ đầu đũa phép gỗ táo gai của Draco phóng ra.
Tia sáng chói mắt kia trực tiếp đánh lên bề mặt sáng bóng của quả cầu tiên tri, phản xạ ngược lại ra bốn phương tám hướng, đồng thời tia sáng mà Harry đã phóng, phát ra một vòng hào quang chói mắt bao quanh đám người cố chấp kia — giống như tia chớp có nguồn sức mạnh to lớn, sắc bén khiến cho cả đại sảnh trong trạng thái u ám, chỉ trong một nháy mắt sáng trưng như ban ngày.
Chính là trong khoảnh khắc một cái nháy mắt này, bởi vì bọn Tử thần Thực tử đã ẩn nấp trong chỗ tối từ lâu và quen với bóng tối và giờ thì luôn nhìn chằm chằm vào quả cầu tiên tri, cho nên dưới ánh sáng cường độ mạnh như thế bọn chúng theo bản năng nhắm mắt lại. Vì như vậy, Draco chỉ cần toàn lực thi triển ra câu thần chú ‘Tiên cảnh ánh sáng’ thì cũng đủ làm mắt bọn chúng rơi vào tình trạng mù tạm thời.
Khi ánh sáng chói mắt kia biến mất, vài ‘phù thủy vị thành niên’ biến mất không lý do kia đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn Tử thần Thực tử, cho dù số lượng chưa tới một nửa Tử thần Thực tử, nhưng vài người bọn họ giải quyết mười mấy Tử thần Thực tử không còn sức chống cự cũng dễ dàng giống như đang thu lúa mạch bỏ vào lọ thôi.
Cả quá trình này lưu loát, sạch sẽ, dễ như trở bàn tay!
“Làm thật tuyệt!” Thu dọn xong bãi chiến trường ‘Fred’ kéo ‘George’ mà bày ra vẻ mặt khoe khoang cần khích lệ, “Hoàn toàn xứng với họ Malfoy, khiến tổ tiên gia tộc Malfoy cảm thấy kiêu ngạo về người thừa kế vĩ đại này!”
Khóe miệng của ‘George’ méo xệch, bày ra vẻ mặt khủng bố kinh điển có thể dọa chết khiếp tất cả động vật nhỏ ở Hogwarts, gạt ‘Fred’ ra và nhanh chóng rời khỏi.
Trong dạ dày Draco muốn nhộn nhạo cả lên — anh hận Thuốc Đa Dịch!
~*
~
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
65 chương