Sinh mà cao quý

Chương 75 : chương 75

Qui tắc hành vi thứ sáu mươi ba của Slytherin: may mắn là chuyện tốt, nhưng cố gắng mới là chỗ dựa tốt nhất của chúng ta Sau khi ăn uống no nê, như thường lệ Hiệu trưởng lên phát biểu, giới thiệu giáo sư mới, cuối cùng là công bố thời gian mùa thi đấu Quidditch … “E hèm —” thanh âm nhè nhẹ từ trong khoang mũi con cóc hồng kia phun ra, sau đó mụ ta đi lên phía trước, rõ ràng là bộ dạng muốn phát biểu. Mụ ta cắt ngang lời phát biểu của Hiệu trưởng, thậm chí còn nhìn trang phục của ngài Hiệu trưởng với vẻ khinh miệt, gần như toàn trường đều nhíu mày, còn Dumbledore thì thật hào phóng nhường vị trí. “Cảm ơn ngài Hiệu trưởng,” Giọng nói lanh lảnh của giáo sư Umbridge giống như của một đứa bé gái, có thể xuất hiện cùng một bộ mặt nhăn nheo thì đúng là vô cùng kỳ quái, Harry chú ý thấy có nhiều Slytherin nhíu mày từ phê phán chuyển sang chán ghét. Giáo sư Umbridge trước tiên đơn giản giả tạo chào hỏi các vị giáo sư khác và học sinh, rồi bắt đầu phát biểu, “Bộ Pháp thuật cho rằng, Hogwarts là một ngôi trường có lịch sử trên ngàn năm từ xưa đến nay, chúng ta không để ý tới việc nó đã phát triển theo từng thời đại khác nhau, nhưng đồng thời, trải qua những năm tháng đằng đẵng, qua muôn ngàn thử thách thì những nét truyền thống vẫn hoàn toàn được lưu truyền tới nay, bởi vì đã trải qua khoảng thời gian khảo nghiệm và nhận được sự ủng hộ của mọi người, chúng ta không thể vì muốn tiến bộ mà thực hiện biến cách, cải cách…” Sau đó còn nói gì thì Harry cũng không biết, cậu tựa lên vai Draco mà ngủ. Harry mơ thấy một cái hành lang thật dài, âm u, vắng lặng, bí ẩn. Dọc theo hành lang có rất nhiều cửa, nhưng mà không biết vì sao cậu chỉ đi ngang qua chúng mà không thèm nhìn, thẳng tới chỗ sau bên trong, bóng tối vây quanh, cậu muốn vượt qua chúng… “Harry, Harry, đêm qua ngủ không ngon sao?” Harry đột nhiên bừng tỉnh, vết sẹo mấy ngày nay chưa từng đau liền bỏng rát, cho dù cậu tỉnh, cảm giác bỏng rát này cũng không biến mất, sau đó, cậu nhìn thấy đôi mắt màu xanh xám của Draco. Draco sờ sờ trán cậu, “Nếu đã tỉnh, thì tôi nên đi dẫn đường cho đám năm nhất… Pansy, cậu dẫn bọn họ đi trước đi, đừng để họ lạc đường, tôi sẽ theo sau.” “Ha ha, người anh em, tôi biết ráng nghe mấy chuyện kia là rất chán, nhưng mà cậu cũng chả nể tình tý nào.” Blaise khoác vai Harry, lôi đi, “Cậu không biết đâu, lúc mà con cóc kia nhìn thấy cậu ngủ ngon như vậy thì sắc mặt khó coi biết bao, tôi dám cá, mụ ta lúc đó suýt chút nữa là tức chết.” Harry lắc lắc đầu, cố hết sức làm mình tỉnh táo lại, chân hơi tê, nên cậu để Blaise đỡ mình một lúc, “Vậy có nói gì không?” Mật thám nhún nhún vai, “Đừng đùa, cưng à, lỗ tai tôi cho tới bây giờ chỉ để nghe tin tức hữu dụng!” “Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết,” Draco trước khi đi khỏi, đơn giản nói một câu, “Cậu Sirius nói đúng, Bộ Pháp thuật muốn nhúng tay vào Hogwarts.” Lúc sau trở về Phòng Sinh hoạt chung, Draco cần ở lại chờ giáo sư Snape phát biểu với đám năm nhất, thừa lúc này, anh ngồi vào một góc sáng sủa trong phòng, sắp xếp danh sách phòng ngủ. Đám con rắn nhỏ kia còn đang mang hưng phấn trong lòng, nhỏ giọng bàn tán, trong đó có hể nghe được loáng thoáng những lời khen ngợi ‘thảm treo tường thật đẹp đẽ, quý giá’ linh tinh, Draco nghĩ thầm, chẳng bao lâu nữa mấy đứa sẽ biết thảm treo tường này rốt cuộc ‘quý’ đến cỡ nào. Lúc này, cửa lớn Phòng Sinh hoạt chung mở ra, truyền tới giọng giáo sư Snape, “…đây là nơi nghỉ ngơi, hành lý sẽ đưa đến sau.” Tiếng bước chân lẹp xẹp vang lên, giáo sư nhanh đi vào, nhìn thấy Draco, khóe miệng luôn nghiêm túc như có như không nâng lên một chút với ý khen ngợi, độ cong vô cùng nhỏ. Rõ ràng, hiện tại, Chúa tể Hắc ám đang trong thời kỳ tập hợp lực lượng, dưới tình huống số lượng Tử thần Thực tử giảm sút, Hắn nhất định sẽ lợi dụng toàn bộ lợi thế có thể nhằm dụ dỗ mọi người gia nhập Tử thần Thực tử, làm đội ngũ lớn mạnh. Với tình huống như vậy, Draco trước tiên sẽ đem một số người có khuynh hướng nguy hiểm cách ly khỏi những Slytherin khác, đó là một ý kiến sáng suốt. Với tốc độ nhanh chóng của mình, giáo sư Snape liền thấy được đám nhóc rắc rối kia, giáo sư vẫn dùng khí thế như cũ làm người ta nín thở để đến vị trí của mình, sau đó, mở miệng dùng giọng nói trầm thấp riêng biệt, mềm nhẹ nhưng cương quyết, “Tuy rằng các trò được Nón Phân loại phân vào Slytherin, nhưng cũng không có nghĩa từ hôm nay trở đi các trò sẽ là một Slytherin chân chính, Slytherin chú trọng vinh dự, giữ vững tôn nghiêm…” Draco ngồi bên cạnh, nhớ lại những lần trước anh đã được nghe giáo huấn nghiêm khắc của Xà vương, sau đó, thỏa mãn quan sát mấy con rắn nhỏ trước mặt dần biến sắc. ~* ~“A, xem thời khóa biểu của chúng ta trong ngày đầu tiên nào.” Zabini sau khi nhận được thời khóa biểu liền nhịn không được, “Lịch sử Pháp thuật với hai tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, giờ tôi buồn ngủ ghê.” Harry xoa huyệt thái dương, than thở, “Coi như xong, Blaise, mình còn thêm môn Tiên tri nữa kìa! Nghĩ lại coi, mới có ngày đầu mà có Binns, Trelawney và mụ Umbridge kia, cho dù là sau đó nguyên ngày học môn Độc dược của Viện trưởng cũng không bù đắp được tâm hồn bị tổn thương không nguôi của mình nữa.” “Tối qua ngủ không ngon sao?” Draco phát hết thời khóa biểu về tới, liền nhìn thấy Harry xoa trán. Harry nhìn Draco, trên thực tế, sáng nay cậu tỉnh lại đầu lại đau, bởi vì nằm mơ, cảnh trong mơ rất mơ hồ, có biển khơi, có tường đá, có một nơi tối tăm, hoàn toàn không biết gọi là gì, nhưng có một chỗ nhìn thấy rõ, chính là cái hành lang và cánh cửa đáng đóng kia. Đây là lần thứ hai nhưng cũng đủ để Harry hiểu được hàm ý — đó là bị tư tưởng Voldemort quấy nhiễu, rất rõ ràng, cánh cửa kia nhất định là chuyện mà Hắn phải làm, hơn nữa, Hắn còn lo âu về nó nữa. Cuối cùng, Harry vẫn giữ im lặng, cậu không muốn bởi vì Bế quan Bí thuật của mình không thành công mà khiến Draco lo lắng. Harry lật thời khóa biểu trên tay, vẻ mặt đáng thương, “Mới khai giảng mà nhìn thấy một cái thời khóa biểu như thế, chẳng lẽ mình không nên đau đầu?” Draco hơi híp mắt lại, rõ ràng không tin, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, dường như Harry nhận thấy, thật chột dạ mải miết sắp xếp lại sách. Từ Đại Sảnh leo lên tầng sáu học Lịch sử Pháp thuật, tan học liền vội chạy xuống tầng hầm học Độc dược, nghe giáo sư Snape nhấn mạnh tầm quan trọng của cuộc thi O.W.Ls trước khi vào bài, tiếp đó thì pha chế dược Giảm Đau phức tạp, rồi giao thành quả trước nhất nhận được điểm cao, rồi rời khỏi phòng học…Sau đó, Draco đi học môn Muggle học, còn Harry chạy đến tháp Tiên tri. Rồi đến chiều lại tới môn Phòng chống – Lý luận về Phòng ngự của con cóc hồng kia. Lúc trước khi xem thời khóa biểu của môn này đến phụ huynh còn thấy thê thảm, nhưng thực tế môn này cũng không có thảm đến vậy. Về môn này, may mắn trong kì nghỉ bọn họ cũng đã học trước, sau khi nghe Hiệu trưởng Dumbledore giảng giải qua đều hiểu rõ được từ nội dung đến bản chất, từ phương diện ý nghĩa cho đến tác dụng, cho nên khi gần đến lúc đối mặt với con cóc hồng, đối mặt với mục tiêu học tập ‘Nguyên lý cơ bản lý giải phòng ngự Pháp thuật’ nhảm nhí trên bảng đen, đừng nói tới thất vọng — vì vốn không có ôm hi vọng, không nhìn là được rồi. Trước đó, bọn Draco đã đoán được trước nên chọn ngồi một góc sáng sủa ở cuối lớp, sau khi nghe giáo sư Umbridge hô mệnh lệnh ‘Dẹp đũa phép, bắt đầu đọc’, Draco lấy sách Cổ ngữ Rune của mình ra, còn Harry giả bộ mở sách giáo khoa, lập tức nắm lấy bùa hộ mệnh tiến vào trạng thái mơ màng, đây đúng là cơ hội tốt để tiến vào trạng thái thả lỏng để luyện Bế quan Bí thuật nha. Draco nhìn Harry ở bên cạnh đang mơ màng, nhịn không được mà mỉm cười, lập tức cúi đầu — anh hiện tại đang có một nhiệm vụ mới, anh muốn tìm ra một cách mà có thể tiêu diệt hoàn toàn mảnh hồn phiến của Chúa tể Hắc ám đang bám vào linh hồn Harry, bằng không nếu cứ để mảnh hồn kia bám vào linh hồn cậu ta thì sẽ luôn là một mối họa ngầm. Đối với chuyện linh hồn, những nghiên cứu hiện tại đã không còn kiêng sợ như lúc xưa nữa, với tốc độ nhanh chóng, trong thư viện nhà Malfoy và Black thật ra có nhiều sách cổ, nhưng phần Draco xem hiểu thì quá ít — bây giờ chỉ có thể chăm chỉ học cổ ngữ Rune mới là quan trọng! “E hèm —” Draco đang mải mê xem sách, chợt nghe thấy âm thanh khiến người ta nổi da gà vang lên bên cạnh, Draco không quan tâm, tiếp tục đọc. “E hèm!” Draco trong lòng thầm mắng một câu, ngẩng đầu, lúc này anh mới phát hiện cả lớp đang nhìn về phía này, người duy nhất không biết mình sắp bị con con hồng kia tóm chính là Harry — cậu ta còn đang nhắm mắt minh tưởng. Trước khi con cóc hồng kia có cơ hội vươn tay chạm vào Harry, Draco đứng lên, không chút dấu vết ngăn trở mụ ta làm khó dễ Harry, “Giáo sư, có chuyện gì vậy?” “Cậu Malfoy, cậu trông rất giống ba cậu.” Tầm mắt và tay của mụ Umbridge đồng loạt thu lại, dùng thanh âm ngọt xớt của mình tiếp đón, “Tôi có thể hỏi, cậu đang đọc cái gì không?” Draco giơ cuốn sách trong tay lên, “Cổ ngữ Rune, thưa giáo sư. Một loại văn tự xa xưa đã được dùng trong thời Trung cổ ở vùng Bắc Âu…” “Nếu tôi không nhớ lầm thì giờ là tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.” “Đúng,” Draco nho nhã lễ độ, “Học cách chống lại những bùa chú gây thương tổn và sinh vật hắc ám nhằm bảo vệ người thân an toàn, mấy chương đó tôi đã xem xong hết rồi, tôi đang chờ giáo sư vào chủ đề chính đây.” “Bảo vệ người thân an toàn? Ha ha —” Giáo sư Umbridge cười khẽ, “Tôi không thể tưởng tượng được rong lớp của tôi, cậu sẽ cần phải bảo vệ người thân an toàn, cậu cho rằng khi học trong lớp của tôi sẽ bị thương sao, cậu Malfoy?” Draco mỉm cười, mang chút châm chọc, “Trên thực tế, tôi cũng nghi ngờ lắm.” Phân nửa đám con rắn nhỏ nở nụ cười, nửa còn lại cười ra tiếng. “Cậu Malfoy —” Giọng ngọt xớt của giáo sư Umbridge nghẹn lại, “Tôi không muốn nói thêm gì, lịch dạy đã được sắp xếp từ trước, nhưng Bộ Pháp thuật cho rằng, với thân phận là trẻ vị thành niên, các trò hẳn là nên dùng một phương pháp học tập an toàn, không có mạo hiểm để học pháp thuật phòng ngự.” “Thông qua lý luận như thế này? Cảm ơn giáo sư, cá nhân tôi cho rằng như vậy không cần đâu.” “A, thật sao? Quyển sách này chứa kiến thức về lý thuyết có thể sẽ càng có ích giúp các trò vượt qua được cuộc thi, giúp học sinh thi đậu là mục đích cố gắng của người làm giáo viên chúng tôi, cũng chính là mục tiêu hàng đầu của trường học!” Draco nhìn thấy ánh mắt con cóc hồng lại chuyển sang Harry, liền mở miệng kéo sự chú ý về phía mình, “Giáo sư, thứ lỗi cho tôi nhắc nhở ngài, trong lớp học của ngài chúng tôi không phải chịu công kích, không có nghĩa là ở bên ngoài chúng ta sẽ không bị công kích. Lúc đối mặt với một tên Giám ngục Azkaban, ngâm nga mười hai quy tắc phòng ngự cũng không thể giữ lại mạng mình. Cho dù, trong cuộc thi đạt được điểm số xuất sắc, điều đó cũng không có nghĩa là cả đời chúng ta lấy thi cử mà sống. Mục đích hàng đầu của Hogwars không phải dạy học để thi và là vì muốn tốt cho tương lai chúng ta, muốn xây dựng cho chúng ta nền tảng vững chắc cho cuộc sống an toàn sau này…” “Tôi nghĩ mục đích giảng dạy hàng đầu của Hogwarts cậu không có tư cách phán đoán, cậu Malfoy!” Giáo sư Umbridge thô lỗ, nhanh chóng cắt lời Draco, sau đó nhẹ giọng nói, “Chương trình học tập của các trò là do một nhóm phù thủy kinh nghiệm nhiều hơn, thông minh hơn các trò thiết kế, quy định ra. Các trò không cần cầm đũa phép đối phó Giám ngục Azkaban làm gì, bọn chúng vẫn bị khống chế ở Azkaban!” “Giáo sư Umbridge, tôi có thể cắt lời của ngài một chút không?” Draco xen vào lời nói chậm rì rì cường điệu của mụ Umbridge, “Chúng ta đi học biến một con rùa thành ấm trà, nhưng không có nghĩa là sau đó chúng ta sẽ phải mở tiệc trà; chúng ta học pha chế thuốc cũng không có nghĩa là có một người trúng độc đang nằm dài trên bục giảng chờ chúng ta cứu. Nếu ngài không thể đảm bảo sau này chúng tôi không gặp phải quỷ khổng lồ, không đụng phải Ông Kẹ, sẽ không gặp nguy hiểm gì, lại không có năng lực dạy chúng tôi bùa chú phòng ngự, thì xin ngài đừng ở chỗ này tìm cớ, viện lý do. Tôi biết ngài là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám do Bộ Pháp thuật phái tới, một người không có thông qua sát hạch năng lực theo thường lệ để tuyển chọn, ngay từ đầu, tôi cũng không trông mong gì ở môn học này, mà thật sự ngài cũng chẳng dạy được gì, vì vậy,” Sau khi nói một lèo, Draco hít sâu một hơi, nhấn mạnh, “năm nay là năm chúng tôi thi O.W.Ls, thời gian thật gấp rút, chúng ta đừng gây khó dễ cho nhau không tốt sao?” “Trừ 10 điểm nhà Slytherin!” Draco mặt không đổi sắc nhìn giáo sư Umbridge trong giây lát, mới nói, “Giáo sư, xin cho phép tôi nhắc cho ngài nhớ, hệ thống trừ điểm của Hogwarts vô cùng chặt chẽ, cẩn thận, nếu ngài không có lý do chính đáng, trừ điểm cũng không có tác dụng đâu, ngài không nêu lý do, thì cũng không trừ điểm được đâu.” Sắc mặt của mụ Umbridge ý chang tờ giấy mà mụ ta đang cầm, mụ ta giờ muốn đưa ra lý do cũng không nói được, đành trưng ra một nụ cười, “Cấm túc! Tôi tiếc phải nói vậy, cậu Malfoy, buổi tối thứ Sáu…” Draco ngăn khóe miệng nhếch lên trào phúng, “Giáo sư, hệ thống cấm túc của Hogwarts cũng rất chặt chẽ, cẩn thận, nếu ngài không đưa ra được lý do chính đáng…” “0 điểm!” Rốt cuộc, giáo sư Umbridge cũng tìm được một nhược điểm, “Cậu Malfoy, nếu cậu không thay đổi thái độ học tập của mình đi thì môn học này cậu chỉ nhận được điểm 0, tôi nghĩ ba cậu đại khái sẽ không thích nhìn thấy một người thừa kế mà bị lưu ban đâu!” “Không, sẽ không đâu!” Rốt cuộc Draco không nhịn được nhếch miệng trào phúng, “Tôi sẽ không bị lưu ban, giáo sư à, năm nay là năm chúng tôi thi O.W.Ls nên sẽ không có thi cuối kỳ, vì thế nội dung học, kết quả, thành tích và tương lai của chúng tôi sẽ chẳng liên quan gì tới ngài.” Lúc tối trở về Phòng Sinh hoạt chung, Blaise quải túi sách, căm giận ngồi xuống bên cạnh Draco, “Cấm túc cũng cần có lý do chính đáng? Draco, lão á phù thủy Filch kia bởi vì trời mưa nên bọn mình lỡ làm bùn đất dính trên hành lang, liền cấm túc bọn mình là sao vậy?” “Ngu ngốc, tôi chỉ là lừa con cóc già kia thôi, vậy mà cậu cũng tin!” Mọi người ngồi xung quanh, cằm đều rớt xuống đất! Nhưng hệ thống trừ điểm thì thật sự rất chặt chẽ, cẩn thận, đấy chính là lí do giáo sư Snape rõ ràng thiên vị Nhà của mình nhưng cũng không có ai chính thức kháng nghị, bởi vì lý do mỗi lần giáo sư trừ điểm đều cực kỳ hợp lí, chặt chẽ và công khai rõ ràng. Draco mới dùng cơm xong, thuận tiện kiểm tra tình trạng của đồng hồ bảo thạch, lại nói, hôm nay cũng có mấy học sinh năm bảy có tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cũng hỏi về việc trừ điểm, tình huống của bọn họ thì thê thảm hơn, bởi vì là lên lớp nên bốn Nhà cùng chung chí hướng, có đám sư tử nhà Gryffindor ở đó, khỏi đoán cũng biết sẽ có hậu quả gì. Nghe nói là trên lớp vì bất mãn với cách dạy của mụ Umbridge mà náo loạn, khiến cho Gryffindor bị trừ gần năm mươi điểm, Slytherin cũng bị trừ mười điểm, nhưng mà khi quan sát tình trạng của đồng hồ bảo thạch thì Draco đã xác định được quyền trừ điểm của mụ Umbridge đã mất hiệu lực, đối với kết quả lần này cậu khá là hài lòng. “Sao cậu làm được vậy?” Sau khi Harry tỉnh táo lại, giờ này đang có tinh thần sảng khoái, đầy hứng thú. Draco nhìn về phía đám người tò mò, được rồi, chuyện truyền thừa căn bản đã không phải là bí mật gì nữa rồi, “Mỗi một vị giáo sư khi nhậm chức thì đều phải ký tên vào danh sách trong trường Hogwarts, phía dưới còn có chữ ký của Hiệu trưởng. Đây là một loại khế ước pháp thuật nhằm ban cho giáo sư quyền lợi và nghĩa vụ. Hôm qua, tôi đã đi một chuyến đến phòng Hiệu trưởng, viết thêm một câu vào phía sau thư nhậm chức của mụ Umbridge.” [Tôi, Draco Malfoy, lấy thân phận của người thừa kế Hogwarts, quyết không thừa nhận Dolores Umbridge – người được Bộ Pháp thuật phái tới làm giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám; quyết không chấp nhận pháp lệnh của Bộ Pháp thuật áp đặt vào trường Hogwarts; quyết không thừa nhận bất cứ cá nhân, tổ chức nào có mục đích vì lợi ích riêng mà tiếp quản học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts dưới bất kì hình thức nào; học viện pháp thuật và ma thuật Hogwars vĩnh viễn tồn tại với mục đích hàng đầu là truyền thụ tri thức cho học sinh, quyết không chấp nhận bất cứ sự can thiệp vào nội bộ nào.] Hai câu cuối kia thật ra điều khoản bên trong chương trình giảng dạy, nhưng mà cũng do Draco viết thêm một phần vào hợp đồng thuê, xem thử coi giờ đây con cóc hồng này chết thế nào! Thật ra hôm nay thắng thế là do may mắn, không phải ai cũng như Draco thoát được trừng phạt của mụ Umbridge, mà Draco cũng không phải lần nào cũng giống như lần này dùng lời nói qua loa mà tránh được trừng phạt. Vì vậy, sau này có vẻ cần phải dựa vào hiệu quả của đống kẹo cúp học của ‘Anh em Weasley Potter’, đáng tiếc là toàn bộ hàng tồn kho đều bị giáo sư Snape tịch thu hết hồi kỳ nghỉ, làm Harry phải cực khổ đặt hàng mua nguyên liệu ở chợ đen qua bưu cú, vào Rừng Cấm thu thập thảo dược, rồi đi Phòng Cần Thiết pha chế — những hành vi này được giáo sư Snape định nghĩa là ‘vi phạm lệnh cấm’, vả lại giáo sư còn nắm thóp toàn bộ quá trình, trừ khi Bế quan Bí thuật của Harry có thể thành công, nếu không thì phòng thí nghiệm vui đùa của bọn họ đừng mong an toàn. Nhưng mà gần đây Bế quan Bí thuật của Harry bắt đầu đình trệ không có tiến bộ, tuy cậu từng tự nói với mình, ngăn chặn sự khống chế từ xa của Voldemort càng quan trọng hơn việc biết được thông tin về hành động của hắn, những âm mưu, quỷ kế kia tự nhiên sẽ có người của Hội Phượng Hoàng đi lo liệu, nhưng không biết trong tiềm thức của cậu bị gì nữa, dù đầu óc cậu đã dùng Bế quan Bí thuật nhưng vẫn không thể ngăn cản được những giấc mơ xâm chiếm. Cậu bắt đầu nôn nóng, loại cảm xúc nôn nóng này khiến Harry hốt hoảng cho rằng mình đã bị cảm xúc của Voldemort chi phối, vì vậy trong lòng cậu càng thêm sốt ruột và bất an, đây là một vòng tuần hoàn ác tính, một khi đã mở thì dừng không được. [Cậu khoác Áo Tàng hình đi tìm cái gương kia —] [Cậu lật xem những văn kiện, báo chí ghi lại những vụ giết người do bọn Tử thần Thực tử gây ra —] [Cậu ôm mền ngồi trước cửa phòng Draco —] [Bọn họ cùng nhau chăm sóc Norbert Alvin —] [Trong bồn tắm, cậu bổ nhào vào trong lòng Draco …] Không, đó là chuyện riêng tư! Harry gắng gượng không được, ‘bịch’ mộ tiếng ngã trên mặt đất, dòng ký ức lại biến mất, cả người cậu đều vô lực. “Potter!” Giáo sư Snape đối mặt với tình huống như vậy khá là tức giận, “Đầu óc của trò bị đống kẹo vui đùa nhảm nhí nhét đầy rồi hả, hay là lúc chơi Quidditch đã bị trái Bludges đập cho bị thương khiến cho vật trên cổ trò chỉ dành để trang trí thôi? Vì sao lại không cố ngăn sự xâm nhập của ta hả?” Harry thở hổn hển từng ngụm, tinh thần mệ mỏi quá, cậu thề, cậu thật sự rất cố gắng. “Nếu cứ như vầy,” Giáo sư Snape rõ ràng đang lo lắng đến một loại khả năng, “Ta nghĩ ta nên nói với Đội trưởng Quidditch Lugatha, bọn họ có lẽ sẽ phải cần một Tầm thủ mới.” “Không cần đâu, giáo sư!” Harry cố gắng đứng dậy, lau mồ hôi trên trán, tỉnh táo lại, “Con sẽ có gắng, giáo sư hãy cho con tiếp tục thử thêm một lần nữa đi.” Tầm mắt chết chóc của giáo sư Snape càng âm u hơn, “Hôm nay tới đây thôi, sau này cứ cách hai tuần thì kiểm tra một lần. Trò chỉ còn có một cơ hội này.” “Dạ, thưa giáo sư.” Từ trong phòng Độc dược đi ra, tinh thần Harry thật sự hoảng loạn, mặc kệ đó là bí mật gì, mặc kệ Voldemort có âm mưu gì, cậu nhất định không muốn mình bị đá khỏi đội Quidditch! Có Merlin mới biết, vì tình cờ mà được vào đội, trở thành một thành viên chính thức, cậu đã cố gắng biết bao lâu, cậu mong chờ bao lâu — suốt từ hồi năm nhất tới năm thứ năm đó! Draco, à, chuyện này phải nhờ Draco giúp cậu mới được! Đêm đó, Harry liền đem nghi ngờ trong mấy ngày hôm nay về việc ‘hành lang dài và cánh cửa đen đóng kín’ nói cho Draco nghe. Sắc mặt âm trầm của Draco mấy ngày nay tốt hơn một chút, vì anh biết Harry luôn có chuyện giấu mình, bây giờ Harry có thể thẳng thắn nói rõ với anh đương nhiên là tốt rồi, nhưng mà chỉ nghe miêu tả như thế thì làm sao anh có thể biết đó rốt cuộc là gì được? Trên đời này có rất nhiều hành lang dài mà, hơn nữa hai bên hành lang nào mà lại không có cửa chứ? “Tôi nghĩ, chúng ta cần một chậu Tưởng Ký, sau đó, cậu có thể rút trí nhớ ra để tôi có thể thật sự tận mắt thấy.” Draco đề nghị. Nhưng mà cho dù chọn bưu cú nhanh nhất thì cũng phải đợi qua cuối tuần này, tuần sau mới có thể đặt hàng. Buổi tối đi ngủ, Harry lại bắt đầu nằm mơ — trong lúc nằm mơ cậu còn không biết là mình đang mơ cho tới khi cậu phát hiện mình lại đứng ở hành lang dài, rộng, âm u, tĩnh lặng quen thuộc, lúc này cậu mới mơ màng nhận ra. Đến khi cậu nhìn thấy ở cuối hành lang có một cách cửa đóng chặt màu đen thì trong lòng cậu xuất hiện cảm giác khủng hoảng. Cậu giống như không thể điều khiển bản thân mình, giống như cậu bị trúng lời nguyền Độc Đoán vậy, cứ thẩn thờ tiến tới cánh cửa kia, có một giọng nói muốn cậu mở cánh cửa kia ra, nhưng mà — cậu không thể làm vậy! Harry nghi rằng nếu cậu mở cánh cửa kia ra, chỉ sợ chỉ cần tay cậu chạm vào nắm đấm cửa thì cậu lập tức mất đi tư cách Tầm thủ Quidditch của đội nhà — đúng vậy, chính là tính hợp lý trong giấc mơ khiến Harry nghi hoặc, nhưng mà chính cậu lại có cảm giác nhất định sẽ như vậy! Nhất định sẽ! Harry đứng trong hành lang, cố chấp không bước về trước, có chết cậu cũng không thể để mình bị đá ra khỏi đội Quidditch, Harry cố sức khiến bản thân mình vứt bỏ lòng hiếu kỳ, cậu cố gắng không nhìn về hướng đó. Cậu lớn tiếng tự nói với mình không được tò mò, không cần biết đó là gì cậu cũng không thèm quan tâm! — sau đó, mọi thứ biến mất, một lần nữa Harry chìm vào bóng tối, mất đi tri giác, tiếp đó, chờ tới khi cậu có ý thức trở lại thì cậu tỉnh, trời đã sáng. Trời đã sáng, Harry ôm mền ngồi dậy, giờ cậu mới nhận ra mình đã trải qua một giấc mơ khó hiểu, mà giờ đây khi thức giấc, vết sẹo rên trán cậu không còn đau nữa, mà ngược lại cậu khá là ngon giấc, tinh thần sảng khoái và thấy thật thoải mái. Rốt cuộc thì Bế quan Bí thuật cũng có tác dụng sao? Chưa bao giờ Harry cảm thấy nhẹ nhõm, sảng khoái, đầy bình tĩnh như vậy, không hề cảm thấy nôn nóng và phiền muộn, cho dù luyện tập Bế quan Bí thuật là vì bảo vệ giáo sư hay bảo vệ bản thân mình không bị khống chế, trong giây phút này, Harry cảm thấy Bế quan Bí thuật đã mang đến lợi ích thực tế. Thoát khỏi cảm giác áp lực nặng nề, vô hình này, cậu cảm thấy vui sướng trong lòng, cảm thấy — vô cùng, cực kỳ vui mừng! Harry ôm gối ở trên giường nhịn không được hưng phấn đấm hai phát, sau đó liền gấp gáp nhảy xuống giường, vội vã mặc quần áo cho đàng hoàng, rồi chạy thẳng ra cửa, cậu muốn kiểm tra xem đây có phải là thật không! Giáo sư Snape coi như không có duyên với chiếc giường rồi, ai mà thích vào sáng sớm thứ Bảy, vừa mới từ trong phòng tắm đi ra đã bị một tên nhóc rắc rối vọt vào cửa phòng ngủ — chỉ có tên nhóc rắc rối kia mới biết mật khẩu, đã vậy còn không thèm gõ cửa — sau đó, mang nét mặt khẩn cấp quấn quít lấy mình thi triển một thần chú thuộc Nghệ thuật Hắc ám cao cấp, thậm chí dưới tình huống bên hông hắn chỉ quấn một cái khăn tắm, căn bản là không kịp mặc quần áo! Giỏi lắm! Hắn sẽ làm cho tên nhóc con mắt xanh rắc rối này biết thế nào gọi là cẩn thận, thế nào gọi là riêng tư, thế nào gọi là luôn luôn giữ hành vi, cử chỉ tao nhã! Giáo sư Snape tức giận phóng ra một câu thần chú cao cấp ‘Chiết tâm Trí thuật’, thậm chí không cảnh cáo trước, nhưng lần này, Bế quan Bí thuật cường đại, hoàn mỹ, chân chính của Harry đã có hiệu quả! Giáo sư thử đi thử lại mấy lần đều không thành công — điều này có nghĩa là nếu giáo sư không thành công thì Chúa tể Hắc ám cũng vậy, bất cứ kẻ nào cũng không thành công. Sau khi thật sự học được Bế quan Bí thuật thì không còn bị Chiết tâm Trí thuật ảnh hưởng nữa, trên thực tế, tuy rằng Harry mở to hai mắt nhìn nhưng chẳng cảm thấy gì cả, vì thấy đũa phép và nghe giáo sư đọc thần chú nên mới biết là mình đang bị xâm nhập vào trí óc, nhưng mà đối với bản thân cậu mà nói thì chẳng có cảm giác gì. Vậy là cậu thật sự đã thành công! Harry quan sát giáo sư Snape sau khi thử qua ba lần rồi liền hạ đũa phép, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu, Harry tự động làm lơ gương mặt lạnh tanh từ trước tới giờ của giáo sư, cẩn thận hỏi lại, “Vậy là con đã thành công?” Tên nhóc mắt xanh rắc rối hưng phấn mà mở to cả mắt, đôi mắt trong suốt sáng ngời một cách kì lạ. Giáo sư đang nhìn vào cặp mắt xanh xinh đẹp ở đối diện kia thì đầu óc trống rỗng. “Ta nghĩ — đúng vậy.” “Quá tuyệt! Cám ơn giáo sư!” Harry vô cùng hưng phấn và ôm giáo sư, ôm thân hình gầy gò, làn da tái nhợt luôn ẩn dưới lớp áo chùng đen muôn thuở, hoàn toàn quên béng Xà vương bệ hạ đáng sợ như thế nào. Trong khoảnh khắc ấy, giáo sư đơ người ra, hóa đá — nhưng rốt cuộc, giơ tay xoa lên mái tóc đen mềm mại – thứ duy nhất không giống Lily. Ông ghét bọn trẻ con! Bởi vì chúng chính là một đám nhóc không có đầu óc! Nhất là đứa nhóc trong lòng này lại càng đặc biệt — lỗ mãng, khờ dại, làm việc mà không suy nghĩ trước, luôn gây chuyện, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, luôn gây phiền toái… Rắc rối nhất trong đám rắc rối! Lily… Em thấy không, Lily? — tên nhóc rắc rối của em rốt cuộc cũng an toàn rồi. ~* ~